Đạo Mộ Bút Ký
Quyển 8 - Chương 4
Bất kể là nhân số hay là thanh thế thì chúng tôi vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối, địch lập tức tan rã.
Tiểu Hoa nhìn những tên đang chạy tán loạn kia, tay để điện thoại vào túi rồi quay ra nháy mắt với người phía sau, lập tức có vài người lao lên đuối theo.
Tôi nhìn xung quanh có rất nhiều người đi đường đứng lại nhìn chúng tôi, cảm thấy bị chú ý quá nhiều, liền quay qua nói với Tiểu Hoa:
“Quên đi.”
Phan Tử bước tới nói:” Hoa gia làm vậy là đúng, bọn chúng nhất định phải trả giá đắt, làm vậy để những kẻ khác nếu muốn cho người tới ám toán chúng ta, đối phương trước khi đưa tay ra nhận tiền có thể nhìn tới kết cục của kẻ đi trước, từ đó mà phải suy tính lại kỹ càng.” Nói xong anh nhìn về phía Tiểu Hoa, “Hoa nhi gia, lại nợ cậu một mạng rồi.”
“Chịu được không?” Tiểu Hoa hỏi anh.
Phan Tử gật đầu, Tiểu Hoa lại chỉ chỉ ra sau xe:” lên xe đi.” nói xong lại nhìn về phía tôi cười cười:” Tam Gia, đi thôi.”
Lòng tôi thầm mắng, con mẹ nó chứ, cậu tính toán hết cả rồi tới đây để xem tôi làm trò cười cho thiên hạ sao? Lại vừa chỉnh lại phong thái, vừa bước theo bọn họ lên xe.
Tiểu Hoa lái xe, tôi ngồi ghế trước, Tú Tú và Phan Tử ngồi ghế sau, Tú Tú bắt đầu giúp Phan Tử xử lý miệng vết thương, trong lúc nhất thời xe đầy mùi máu tanh. Phan Tử nói:
“Xin lỗi, lại làm bẩn xe tiểu thư rồi.”
“Cũng đâu phải lần đầu tiên, anh đi theo Tam Gia, trường hợp thế này còn thiếu sao?” Tú Tú lơ đễnh đáp.
Tôi hỏi:” chuyện gì đang xảy ra vậy, sao các người lại tới giúp tôi?”
Tiểu Hoa không trả lời, mà nhìn nhìn tôi:
“Quá chuẩn, cô gái kia quả đáng đồng tiền bát gạo lắm”.
Tôi biết hắn đang nhắc tới cô gái đeo mặt nạ cho tôi, theo bản năng tôi lại sở lên mặt mình một cái, hỏi:
“Không phải cậu nói, mặt nạ này là thứ duy nhất cậu có thể giúp tôi sao, sao lại tới Trường Sa này vậy?”
“Tôi không tới vì cậu.” Tiểu Hoa nói, “tôi vì Tam Gia mà tới, giờ không phải tôi giúp cậu, mà cậu giúp tôi kia.”
Tôi lấy làm lạ, Phan Tử bên cạnh lại nói:” Hoa nhi gia là do tôi gọi tới.”
Tôi quay đầu nhìn Phan Tử, anh lại nói, hôm qua anh ấy đã lật lại tất cả nhưng mối quan hệ của Chú Ba, từ những người thân bằng cố hữu, hoặc những bạn bè lâu năm, đều gửi tới một tin nhắn rằng Chú Ba ở đây có một “hàng nóng”, là thứ vô cùng chân quý, thị trường không thể định giá nổi, muốn tất cả mọi người tới đây xem hàng.
Đây là một cách để phô trương thanh thế, chúng tôi hiện giờ chỉ có hai người, cho dù có thuê một chiếc xe sang trọng để đi thì nhìn cũng rất bần cùng. Trước kia dù chỉ có một mình Chú Ba, nhưng vì khí thế hừng hực nên đi đâu người ta cũng cảm thấy chú như mang theo giông lốc tới. Nhưng từ sau khi Chú Ba gặp chuyện không may, rồi biết bao nhiêu rối ren ập tới, cái luồng khí thế đó đã sớm tiêu tan. Những thủ hạ dưới trướng của Chú Ba, giết tới giết lui, nhắc tới sát khí là bọn chúng lại sinh ra mội loại ảo tưởng rằng bản thân chúng muốn áp chế cả Chú Ba. Hiện giờ chúng tôi cần lấy thanh thế đàn áp hết bọn chúng đi, muốn cho chúng chỉ cần nhìn Chú Ba trong tích tắc liền nhận ra sát khí của mình thực chất chỉ là ảo tưởng sức mạnh mà thôi. Con người chỉ cần bị thứ gì đó ngăn chặn lại, về sau có muốn dậy cũng không dậy được nữa.
“Bắc Kinh bên tôi đang rất lộn xộn, nếu không vì tin nhắn đó tôi chắc tôi giờ vẫn đang rảnh rỗi mà ngồi ở Bắc Kinh rồi.” Tiểu Hoa nói, “đọc tin nhắn là tôi biết cậu thật sự đã đưa ra lựa chọn của mình, tôi cũng có cái cớ để tạt qua đây.”
Tôi nhìn đoàn xe của hắn đi phía sau, hỏi hắn bên đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại không thể chọn thẳng những người đó cho chuyến gắp lạt ma lần này. Chẳng phải rất hợp phong cách của hắn sao?
Tiểu Hoa nhìn gương chiếu hậu một chút mới đáp:” chuyện về Hoắc lão bà tôi vẫn còn dối cậu, không nói hết ra được, nhưng Hoắc gia thực đã bắt đầu loạn lên rồi, mấy người con trai của bà bà quả làm không được, thông gia của Hoắc gia ở hải ngoại giờ đã về nước, chuẩn bị tiến hành phân chia gia sản, bọn họ giờ chỉ còn chờ tôi xuất hiện để nói cho họ biết Hoắc lão bà đang ở đâu thôi.”
Hoắc bà bà và Tiểu Hoa cùng gắp một lần lạt ma, hiện tại đoàn người của Hoắc lão bà chưa trở lại, còn hắn thì đã về rồi, tôi lập tức hiểu ngay tới cái khốn cảnh mà hắn nói tới. Hoắc lão bà có mấy người con trai, giữa bọn họ chắc chắn sẽ nảy sinh vấn đề gia sản, một mặt nhất trí đối ngoại, mặt khác so với người ngoài lại càng coi trọng việc sống còn của Hoắc lão bà, bọn họ nghiêm khắc chất vấn Tiểu Hoa là để biểu hiện cái lòng hiếu thuận của mình, Giải gia và Hoắc gia vốn quan hệ rất sâu xa, bởi vậy mà hiện giờ tình cảnh đã bị đẩy tới mức phải cung giương gươm tuốt rồi (sẵn sàng xung đột).
“Tôi muốn rời Bắc Kinh, hai nhà chúng tôi có thể xung đột bất cứ lúc nào, đó là thời điểm cho kẻ thứ ba thừa nước đục thả câu. Cái vòng luẩn quẩn trong thành Bắc Kinh rất rối loạn, Lưu Ly Tôn bị mấy người ầm ĩ một phen, bọn họ giờ lại chĩa tầm ngắm sang đòi chúng tôi phải giải thích, người của khách sạn Tân Nguyệt lại càng phiền toái.” Tiểu Hoa nói, “các cậu phủi mông vẫn để lại vết (ý là làm việc không tới nơi tới chốn ), Hoắc gia loạn tới nước này, nợ trước nợ sau đều vẫn còn cả đấy.”
“Vậy bây giờ trở lại đây…” tôi lo lắng hỏi, “chẳng phải là cũng sẽ gặp chuyện sao?”
“Đừng lo.” Tiểu Hoa nói, “người của Hoắc gia cũng tới đây, chuyện đại sự như này ai có thể bỏ qua được chứ, uy tín của Tam Gia vẫn còn tốt lắm.”
Hoắc Tú Tú ở phía sau cũng tiếp lời:” hì hì, bằng không em sao lại theo tới chỗ anh làm gì chứ.”
Tiểu Hoa lại nói:” tôi cũng không có cách nào khác để mượn người cho cậu, tất cả mọi người đều đã bị để ý, tôi chỉ cần động tới gắp lạt ma một cái là lập tức sẽ có chuyện không may xảy ra ngay, trong truyện này, tôi còn bị động hơn so với cậu nữa.”
Tôi quay đầu nhìn thoáng qua Phan Tử, thấy trên lưng anh ấy bôi đầy bạch dược Vân Nam, máu hình như là ngừng chảy rồi, nhưng sắc mặt anh vẫn tái nhợt, rõ ràng là do mất máu quá nhiều, thấy tôi nhìn mình, anh nói:” không sao đâu.”
Tôi thở dài, may mà lúc này còn có Phan Tử gánh cho một phần.
Xe Tiểu Hoa vòng qua một giao lộ, tôi thấy xe dừng lại trước một quán trà ven đường.
Quán trà này rất tầm thường, nhưng bên ngoài lại vô cùng náo nhiệt, có không biết bao nhiêu người đang tụ tập ở đó.
Tiểu Hoa nhìn qua Phan Tử:” người không thiếu ai, xem ra đều đã có chuẩn bị trước rồi.”
Phan Tử xoa xoa mặt, nói:” Tam Gia, chuẩn bị nào, chúng ta phải làm cho bọn chúng tiểu ra quần mới được.”
Tôi nhìn những người đó, hít một hơi thật sâu rồi gật đầu. Tiểu Hoa nhìn trước nhìn sau chỗ đậu xe, chờ người từ trong những xe khác đã xuống hết rồi mời quay qua tôi nói:
“Đi!”
Bốn người chúng tôi đồng loạt xuống xe, Tiểu Hoa tay đặt trong túi cùng Phan Tử đi đằng trước tôi, Tú Tú bám chặt tay tôi, đám người ngoài tiệm trà lập tức nhao nhao lên, vô số âm thanh nhốn nháo phát ra.
“Tam Gia tới rồi!”. “thật sự là Tam Gia!” rất nhiều người cùng thốt lên.
Bốn người mặt lạnh như tiền bước vào trong quán trà, tất cả đám đông tự động chia làm hai hàng, tôi thấy mặt bọn họ có đôi phần sợ hãi hốt hoảng, đột nhiên thấy tương đối khoái chí, lưng cũng bất giác mà thẳng lên, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên cười lạnh.
Tiểu Hoa nhìn những tên đang chạy tán loạn kia, tay để điện thoại vào túi rồi quay ra nháy mắt với người phía sau, lập tức có vài người lao lên đuối theo.
Tôi nhìn xung quanh có rất nhiều người đi đường đứng lại nhìn chúng tôi, cảm thấy bị chú ý quá nhiều, liền quay qua nói với Tiểu Hoa:
“Quên đi.”
Phan Tử bước tới nói:” Hoa gia làm vậy là đúng, bọn chúng nhất định phải trả giá đắt, làm vậy để những kẻ khác nếu muốn cho người tới ám toán chúng ta, đối phương trước khi đưa tay ra nhận tiền có thể nhìn tới kết cục của kẻ đi trước, từ đó mà phải suy tính lại kỹ càng.” Nói xong anh nhìn về phía Tiểu Hoa, “Hoa nhi gia, lại nợ cậu một mạng rồi.”
“Chịu được không?” Tiểu Hoa hỏi anh.
Phan Tử gật đầu, Tiểu Hoa lại chỉ chỉ ra sau xe:” lên xe đi.” nói xong lại nhìn về phía tôi cười cười:” Tam Gia, đi thôi.”
Lòng tôi thầm mắng, con mẹ nó chứ, cậu tính toán hết cả rồi tới đây để xem tôi làm trò cười cho thiên hạ sao? Lại vừa chỉnh lại phong thái, vừa bước theo bọn họ lên xe.
Tiểu Hoa lái xe, tôi ngồi ghế trước, Tú Tú và Phan Tử ngồi ghế sau, Tú Tú bắt đầu giúp Phan Tử xử lý miệng vết thương, trong lúc nhất thời xe đầy mùi máu tanh. Phan Tử nói:
“Xin lỗi, lại làm bẩn xe tiểu thư rồi.”
“Cũng đâu phải lần đầu tiên, anh đi theo Tam Gia, trường hợp thế này còn thiếu sao?” Tú Tú lơ đễnh đáp.
Tôi hỏi:” chuyện gì đang xảy ra vậy, sao các người lại tới giúp tôi?”
Tiểu Hoa không trả lời, mà nhìn nhìn tôi:
“Quá chuẩn, cô gái kia quả đáng đồng tiền bát gạo lắm”.
Tôi biết hắn đang nhắc tới cô gái đeo mặt nạ cho tôi, theo bản năng tôi lại sở lên mặt mình một cái, hỏi:
“Không phải cậu nói, mặt nạ này là thứ duy nhất cậu có thể giúp tôi sao, sao lại tới Trường Sa này vậy?”
“Tôi không tới vì cậu.” Tiểu Hoa nói, “tôi vì Tam Gia mà tới, giờ không phải tôi giúp cậu, mà cậu giúp tôi kia.”
Tôi lấy làm lạ, Phan Tử bên cạnh lại nói:” Hoa nhi gia là do tôi gọi tới.”
Tôi quay đầu nhìn Phan Tử, anh lại nói, hôm qua anh ấy đã lật lại tất cả nhưng mối quan hệ của Chú Ba, từ những người thân bằng cố hữu, hoặc những bạn bè lâu năm, đều gửi tới một tin nhắn rằng Chú Ba ở đây có một “hàng nóng”, là thứ vô cùng chân quý, thị trường không thể định giá nổi, muốn tất cả mọi người tới đây xem hàng.
Đây là một cách để phô trương thanh thế, chúng tôi hiện giờ chỉ có hai người, cho dù có thuê một chiếc xe sang trọng để đi thì nhìn cũng rất bần cùng. Trước kia dù chỉ có một mình Chú Ba, nhưng vì khí thế hừng hực nên đi đâu người ta cũng cảm thấy chú như mang theo giông lốc tới. Nhưng từ sau khi Chú Ba gặp chuyện không may, rồi biết bao nhiêu rối ren ập tới, cái luồng khí thế đó đã sớm tiêu tan. Những thủ hạ dưới trướng của Chú Ba, giết tới giết lui, nhắc tới sát khí là bọn chúng lại sinh ra mội loại ảo tưởng rằng bản thân chúng muốn áp chế cả Chú Ba. Hiện giờ chúng tôi cần lấy thanh thế đàn áp hết bọn chúng đi, muốn cho chúng chỉ cần nhìn Chú Ba trong tích tắc liền nhận ra sát khí của mình thực chất chỉ là ảo tưởng sức mạnh mà thôi. Con người chỉ cần bị thứ gì đó ngăn chặn lại, về sau có muốn dậy cũng không dậy được nữa.
“Bắc Kinh bên tôi đang rất lộn xộn, nếu không vì tin nhắn đó tôi chắc tôi giờ vẫn đang rảnh rỗi mà ngồi ở Bắc Kinh rồi.” Tiểu Hoa nói, “đọc tin nhắn là tôi biết cậu thật sự đã đưa ra lựa chọn của mình, tôi cũng có cái cớ để tạt qua đây.”
Tôi nhìn đoàn xe của hắn đi phía sau, hỏi hắn bên đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại không thể chọn thẳng những người đó cho chuyến gắp lạt ma lần này. Chẳng phải rất hợp phong cách của hắn sao?
Tiểu Hoa nhìn gương chiếu hậu một chút mới đáp:” chuyện về Hoắc lão bà tôi vẫn còn dối cậu, không nói hết ra được, nhưng Hoắc gia thực đã bắt đầu loạn lên rồi, mấy người con trai của bà bà quả làm không được, thông gia của Hoắc gia ở hải ngoại giờ đã về nước, chuẩn bị tiến hành phân chia gia sản, bọn họ giờ chỉ còn chờ tôi xuất hiện để nói cho họ biết Hoắc lão bà đang ở đâu thôi.”
Hoắc bà bà và Tiểu Hoa cùng gắp một lần lạt ma, hiện tại đoàn người của Hoắc lão bà chưa trở lại, còn hắn thì đã về rồi, tôi lập tức hiểu ngay tới cái khốn cảnh mà hắn nói tới. Hoắc lão bà có mấy người con trai, giữa bọn họ chắc chắn sẽ nảy sinh vấn đề gia sản, một mặt nhất trí đối ngoại, mặt khác so với người ngoài lại càng coi trọng việc sống còn của Hoắc lão bà, bọn họ nghiêm khắc chất vấn Tiểu Hoa là để biểu hiện cái lòng hiếu thuận của mình, Giải gia và Hoắc gia vốn quan hệ rất sâu xa, bởi vậy mà hiện giờ tình cảnh đã bị đẩy tới mức phải cung giương gươm tuốt rồi (sẵn sàng xung đột).
“Tôi muốn rời Bắc Kinh, hai nhà chúng tôi có thể xung đột bất cứ lúc nào, đó là thời điểm cho kẻ thứ ba thừa nước đục thả câu. Cái vòng luẩn quẩn trong thành Bắc Kinh rất rối loạn, Lưu Ly Tôn bị mấy người ầm ĩ một phen, bọn họ giờ lại chĩa tầm ngắm sang đòi chúng tôi phải giải thích, người của khách sạn Tân Nguyệt lại càng phiền toái.” Tiểu Hoa nói, “các cậu phủi mông vẫn để lại vết (ý là làm việc không tới nơi tới chốn ), Hoắc gia loạn tới nước này, nợ trước nợ sau đều vẫn còn cả đấy.”
“Vậy bây giờ trở lại đây…” tôi lo lắng hỏi, “chẳng phải là cũng sẽ gặp chuyện sao?”
“Đừng lo.” Tiểu Hoa nói, “người của Hoắc gia cũng tới đây, chuyện đại sự như này ai có thể bỏ qua được chứ, uy tín của Tam Gia vẫn còn tốt lắm.”
Hoắc Tú Tú ở phía sau cũng tiếp lời:” hì hì, bằng không em sao lại theo tới chỗ anh làm gì chứ.”
Tiểu Hoa lại nói:” tôi cũng không có cách nào khác để mượn người cho cậu, tất cả mọi người đều đã bị để ý, tôi chỉ cần động tới gắp lạt ma một cái là lập tức sẽ có chuyện không may xảy ra ngay, trong truyện này, tôi còn bị động hơn so với cậu nữa.”
Tôi quay đầu nhìn thoáng qua Phan Tử, thấy trên lưng anh ấy bôi đầy bạch dược Vân Nam, máu hình như là ngừng chảy rồi, nhưng sắc mặt anh vẫn tái nhợt, rõ ràng là do mất máu quá nhiều, thấy tôi nhìn mình, anh nói:” không sao đâu.”
Tôi thở dài, may mà lúc này còn có Phan Tử gánh cho một phần.
Xe Tiểu Hoa vòng qua một giao lộ, tôi thấy xe dừng lại trước một quán trà ven đường.
Quán trà này rất tầm thường, nhưng bên ngoài lại vô cùng náo nhiệt, có không biết bao nhiêu người đang tụ tập ở đó.
Tiểu Hoa nhìn qua Phan Tử:” người không thiếu ai, xem ra đều đã có chuẩn bị trước rồi.”
Phan Tử xoa xoa mặt, nói:” Tam Gia, chuẩn bị nào, chúng ta phải làm cho bọn chúng tiểu ra quần mới được.”
Tôi nhìn những người đó, hít một hơi thật sâu rồi gật đầu. Tiểu Hoa nhìn trước nhìn sau chỗ đậu xe, chờ người từ trong những xe khác đã xuống hết rồi mời quay qua tôi nói:
“Đi!”
Bốn người chúng tôi đồng loạt xuống xe, Tiểu Hoa tay đặt trong túi cùng Phan Tử đi đằng trước tôi, Tú Tú bám chặt tay tôi, đám người ngoài tiệm trà lập tức nhao nhao lên, vô số âm thanh nhốn nháo phát ra.
“Tam Gia tới rồi!”. “thật sự là Tam Gia!” rất nhiều người cùng thốt lên.
Bốn người mặt lạnh như tiền bước vào trong quán trà, tất cả đám đông tự động chia làm hai hàng, tôi thấy mặt bọn họ có đôi phần sợ hãi hốt hoảng, đột nhiên thấy tương đối khoái chí, lưng cũng bất giác mà thẳng lên, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên cười lạnh.
Tác giả :
Nam Phái Tam Thúc