Đạo Mộ Bút Ký
Quyển 7 - Chương 51: Sự thành công
Chúng tôi thu dọn đồ đạc, lảo đảo bò trở lại thạch thất, lập tức liền thấy được chỗ thay đổi.
Trên vách đá của thạch thất tôi thấy những hốc đá chứa cổ thư xuất hiện biến hóa. Có vài phù điêu từ bên trong hốc đá được đẩy ra, lại có vài chỗ không có gì.
Toàn bộ vách đá biến thành một bức đồ hình được ghép lại hết sức kỳ quái, mảnh có mảnh không, chỗ trống vẫn hoàn trống.
“Đây là đáp án chính xác sao?” tôi lầm bẩm.
Tiểu Hoa ngã ngồi trên mặt đất, vặn nắp chai rượu uống lấy vài ngụm:” Phí công chúng ta vật lộn lâu như vậy, đáp án này nhìn qua thực chất cực kỳ là đơn giản.”
“Có ý gì vậy chứ?” tôi ghé sát vào nhìn.
Hắn trầm mặc không nói gì, tôi muốn suy nghĩ tiếp nhưng lại thấy không còn chút khí lực nào, đầu óc hoàn toàn bất động.
Trầm mặc một lát, hắn xoa huyệt thái dương rồi lên tiếng:” Có nghĩ tiếp cũng vô dụng thôi, tới bước này rồi kỳ thật chúng ta cũng chẳng còn liên quan gì nữa. Đây là gợi ý từ bên Quảng Tây kia, nếu có thể đây là kết quả duy nhất rồi. Chúng ta thử nhớ lại toàn bộ quá trình, xem có gì sơ suất không, nếu không thì cứ thế mà gửi đi thôi.”
Tôi hiểu ý hắn, “gợi ý” chúng tôi có được, lại cách nơi tiến hành tới cả nghìn dặm, không ở hiện trường nên chúng tôi có muốn lo lắng tiếp cũng là vô dụng.
Vì thế đành ngồi xuống, hai người trong lòng chậm rãi nhớ lại toàn bộ quá trình một lượt, cuối cùng chúng tôi nhất trí xác nhận không có vấn đề gì cả.
“Nếu làm như vậy mà vẫn còn sai lầm thì chỉ có thể trách bọn họ xui xẻo thôi.” Tiểu Hoa lấy ra máy chụp ảnh bắt đầu chụp, đem toàn bộ chi tiết trong thạch thất này chụp lại.
Tôi ở bên cạnh, trong giây lát liền buông lỏng cảnh giác, chung quy thì nơi đây so bất kỳ lần mình đi du lịch nào cũng thực thoải mái, như vậy công việc báo cáo lại có thể giảm đi một đoạn.
“Cậu thử nói xem, những hậu duệ của Trương gia, vì sao lại phải khiến sự tình trở lên phức tạp như vậy chứ?” Tiểu Hoa nói.
“Tuyệt đối không phức tạp đâu, nếu tự cậu suy xét một chút, sẽ thấy đây là phương pháp duy nhất. Cậu thử nghĩ xem, nếu trong thời cổ đại chúng ta nhất định sẽ bó tay đầu hàng với vấn đề này, cậu vẽ lại những thứ này, sau đó phóng ngựa đi từ Tứ Xuyên tới Quảng Tây, lúc ấy hai nơi này đều là rừng sâu núi thẳm, không có đường xá gì cả, cậu có biết là cần bao nhiêu thời gian để di chuyển không?” Tôi nói, ” Không dưới một năm, hơn nữa còn hổ báo, thổ phỉ cường đạo, con mợ nó, phía Quảng Tây bên kia cơ bản là một khu không người, là đất Nam Man chỉ giành cho kẻ bị lưu đày, còn ở đây lại là chỗ của Hắc Hổ Khương phiên, cho nên trên thực tế, vào thời gian đó muốn tới được Trương gia lâu này là điều không thể, huống chi, cậu đừng quên đây là một lăng mộ di động.”
“Vậy hậu thế Trương gia bản thân họ cũng không phải vô cùng nguy hiểm, nhỡ may trên đường đi con cháu của bọn họ chết mất vài mạng, vì sao họ nhất định phải đưa toàn bộ mộ táng tổ tiên lên tới cùng nhau chứ? Sao không dừng việc di chuyển lăng mộ này lại?”
“Tôi nghĩ là việc đó không thể không làm.” tôi thở dài.
Ảnh chụp được đưa vào máy tính, rồi sử dụng mạng điện thoại công cộng ở thị trấn gần nhất gửi sang Ba Nãi Quảng Tây, sau đó sẽ có thủ hạ từ bên kia đưa tới tay lão bà bà,
Tôi không biết bọn họ nhìn tới những bức ảnh này xong sẽ có cảm giác gì, nhưng chắc chắn là giống như chúng tôi lần đầu nhìn thấy những bức hình bọn họ gửi tới. Mà tiếp theo đó là một quãng thời gian dài chờ đợi.
Chúng tôi không có gì để làm, tôi ngồi giữa không trung nhìn ra tòa tuyết sơn xa xa, nơi đó như huyễn cảnh ẩn hiện trong mây trời dưới ánh hoàng hôn, thấm đượm tiên khí và gió ẩm, lại cùng với Tiểu Hoa nói vài ba câu chuyện phiếm.
Tiểu Hoa rõ ràng biết tôi trước kia, chúng tôi hàn huyên rất nhiều chuyện, chuyện hồi còn bé, chuyện sau khi tách nhau ra rồi chuyện cậu ta học diễn kịch, khi thì tán gẫu cười ha ha, khi lại cảm khái ngàn vạn sự. Vì chúng tôi có cảnh đời giống nhau, thậm chí tính cách cũng rất tương đồng, hắn vì liên quan tới gia đình nên không thể không kế thừa gia tộc mình.
“Ông trời thật công bằng, tất cả mọi người đều cho rằng Giải gia là một gia tộc lừng lẫy không thể gục ngã, nhưng chẳng ai ngờ được, kiểu như chúng tôi bị nguyền rủa vậy, những người chú của tôi thì lần lượt ngã bệnh mà chết, ông nội tôi cuối cùng rồi cũng mất theo, toàn bộ gia tộc chỉ còn lại mình tôi, vì thế mà nữ nhân trong nhà người thì ra ở riêng người thì đi tái giá, quyền đặt vào trong tay tôi, kỳ thực cục diện hỗn loạn lắm.” Tiểu Hoa uống một chung rượu, tựa lên vách đá, “Cậu nói cậu từ nhỏ đã tiêu dao tự tại nên nhiều chuyện rất thiếu kinh nghiệm, thực ra đó cũng là một may mắn của cậu đấy. Sau khi ông nội tôi mất, Giải gia đã gột rửa sạch sẽ chẳng còn tiếng tăm gì để nhắc tới, mẹ tôi vẫn cố gắng duy trì thể diện của Giải gia, tôi được gọi là thiếu gia từ khi mới tám tuổi.” Hắn dừng lại một lát, ” Những chuyện cậu không có kinh nghiệm, tôi lại có, nhưng cậu nhất định phải tin tôi, những kinh nghiệm này, thực sự để trải qua được cũng chẳng thoải mái gì đâu.”
“Một khi Giải gia bị lật đổ, cây đổ bầy khỉ tan, vô số người tới tìm bọn tôi gây phiền toái, cũng may là ông nội tôi làm việc vô cùng cẩn thận, trước khi nhắm mắt xuôi tay đã chuẩn bị hết thảy, ông sắp xếp cho tôi đi theo Nhị gia khắp nơi học hí kịch, đây xem như là trường hợp trưởng bối thu nạp vãn bối. Giải gia còn giữ được sản nghiệp hiện giờ đủ để tôi có thể theo học từ tám tuổi tới năm hai mươi sáu tuổi, đều là dựa vào sắp xếp của ông nội tôi trước khi ra đi, muốn nhờ Nhị gia bảo vệ giúp.” Hắn nói, ” Cậu không biết nên tôi muốn nhắc nhở cậu, nếu cậu đã thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này thì đừng nghĩ cách tiến vào lần nữa, người trong này ai cũng không phải là người tốt.”
“Vậy rốt cuộc là cậu được coi là người tốt hay người xấu vậy?” tôi hỏi.
“Cậu thử nói xem?” hắn nhìn về phía tôi, sau thì thở dài, “Cậu cho rằng là một người tốt mà nghe tới người bạn nối khố của hắn gặp chuyện sinh tử chưa biết thế nào nhưng hắn lại không thèm để ý tới, trước vẫn là hoàn thành chuyện của mình rồi sau mới tính cách giải quyết sao?”
“Tôi nghĩ đó là do rèn luyện thôi, hơn nữa chúng ta cũng chưa quá thân thiết mà.”
Hắn cười khổ:” Đúng vậy, đó là gia quy của nhà chúng tôi, ông nội tôi là người rất thông minh, ông luôn tính toán tới tất cả mọi thứ, tôi không dám nghĩ là ông sai lầm, cậu có biết trước đây tôi đã gặp chuyện như vậy bao nhiêu lần rồi không? Rất nhiều lần tôi đều nghĩ nếu mình không nghe lời ông nội, mà lập tức quay về, những người đó liệu có thể được sống không?” Nói xong chính hắn lại cười, ” Một khi cậu đã nghĩ như vậy, mà cậu lại không thể có bằng hữu được, vậy nếu cậu và hắn trở thành bằng hữu, chuyện như vậy xảy ra cậu sẽ rất đau lòng. Nhưng đã không đau lòng, thì có thể thoải mái mà vứt bỏ người khác, tôi không thể cùng bất cứ ai trở thành bằng hữu được. Nghe có phần quái dị lắm đúng không?”
Tôi không biết nên hiểu lời hắn nói như thế nào đây, chỉ đành cười khan vài tiếng.
Hắn nói:” Có điều đó đều là những suy nghĩ của tôi trước đây, giờ lớn rồi, rất nhiều chuyện đã nghĩ thông suốt.” Nói xong hắn thở dài, giơ bình rượu lên hướng tới tôi ý bảo:” Cho nên, Tiểu Tam Gia, cậu đi với tôi thì phải tự mình chăm sóc bản thân thôi.”
Tôi đáp lễ, cảm giác trong lòng hắn cũng không quá mức chua xót, quả thực nhiều lúc tôi cũng có cảm giác này, thỉnh thoảng cảm khái một chút, nhưng những thứ có thể thay đổi được thì không nhiều, nên đành để ra sao thì ra.
Cứ như vậy mà tranh luận, nói đông nói tây cũng qua hết năm ngày, bên Quảng Tây mới có tin tức phản hồi.Thứ chúng tôi thấy được nhiều hơn là so với những bức ảnh chúng tôi chụp để gửi đi, trong giây lát tôi tự hỏi không biết bọn họ có thể từ đó mà vận dụng được không.
Trên vách đá bên Muộn Du Bình cùng với bên chúng tôi ở đây dường như là tương đồng, cạo sạch toàn bộ bề mặt của lớp phù điêu, hóa ra bên ngoài nó có phủ một tầng gì đó rất giống đá. Ở phía sau ảnh chụp có người viết là nó được làm từ hỗn hợp của lòng trắng trứng trộn với phân ngựa, đính lên trên một khối đá lớn bằng phẳng, phía sau mới là đồ án đích thực.
Điều này giải thích vì sau nhìn phù điêu lại sơ sài như vậy, đó là do loại chất liệu này không thể tạo hình được đa dạng.
Sau khi làm bong hết lớp vật chất bên ngoài, chỉ có vài chỗ trên khối đá là thực sự được điêu khắc. Những bộ phận còn lại cạo không hết được, qua so sánh đôi chỗ liền phát hiện, vị trí của lỗ hổng trên đó và tại nơi đây trùng khớp với nhau.
Hơn nữa, những thứ này thực sự được khắc chi tiết trên mặt đá, có vẻ như là một cái nút bấm để cho người ta ấn vào trong phiến đá, bọn họ dựa theo những bức ảnh mà chúng tôi gửi tới từng bước từng bước ấn vào trong, sau đó tôi thấy một bức ảnh chụp Bàn Tử bật ngón cái đứng ở phía trước tảng đá. Từ giữa khối đá khổng lồ hình thành một khe nứt đủ một người có thể lẻn qua. Đằng sau tấm ảnh viết: chuẩn luôn!
Tôi và Tiểu Hoa vỗ tay tưng bừng, nhưng chúng tôi lập tức lại phát hiện, ở những bức hình sau ngoài ảnh của anh ta ra thì còn có một bức tường đá như vậy nữa.
Phụ đề đằng sau bức ảnh càng thêm ngắn gọn: sau bức tường đá thứ nhất bốn trăm thước, xuất hiện bức tường đá thứ hai, mời tiếp tục cố gắng.
Trong hình lại xuất hiện rất nhiều hình vẽ chạm khắc.
Tôi và Tiểu Hoa cười khổ, có điều lần này chúng tôi cũng không có nghi ngờ gì nữa, vì dù cho trong hình là cái gì thì chúng tôi cũng không cần thiết phải giải đáp nó, chúng tôi chỉ xuống dưới kia, đi tới dãy hành lang thứ hai để khởi động cơ quan trong đó, làm như lúc trước là được.
Nếu như trong tiểu thuyết thì có thể trong lúc đó sẽ xảy ra chút biến cố, nhưng sự thật so với tôi tưởng tượng nhẹ nhàng hơn nhiều. Lần thứ hai chúng tôi chuẩn bị càng thêm chu đáo, trong ngày thứ hai liền sắp xếp ra được gợi ý trên bức phù điêu tiếp theo, ba ngày sau đó, bọn họ mở được tường đá thứ ba, trong quá trình cũng không phát sinh biến cố gì.
Sau khi tháo gỡ được chướng ngại thứ ba, chúng tôi lại nhận được phản hồi, căn cứ vào số lượng cơ quan mà tôi biết được đây hẳn là cửa cuối cùng. Sau khi bọn họ đi vào chắc chắn sẽ đối mặt với Trương gia lâu, bọn họ trong thạch thất có thu thập được vài thứ, cuối cùng nhìn tới những phù điêu này quả thực có phần không thể tin được là hết thảy mọi sự đã hoàn thành rồi.
Tôi chưa từng được trải qua cảm giác thư thái nào như vậy, cũng chưa từng được tận hưởng cái cảm giác thành công, từ bé tới giờ tất cả mọi người đều cho rằng tôi là người không thể làm nên đại sự. Giờ tôi mới thực sự chứng minh được rằng bản thân cũng làm được, hơn nữa cái cảm giác thành công này thực sự rất thoải mái. Xem như tôi cũng hiểu được vì sao vẫn có người bất chấp tất cả để theo đuổi thành công.
Tiểu Hoa cũng thật cao hứng, trong lòng đã buông rơi được tảng đá nên giờ chỉ cần chờ bọn họ bên kia gửi tin tức về là được.
Chúng tôi xác định không cần phải ở lại nơi này, nên đã di chuyển xuống dưới chân núi, nếu có tin tức tốt, chúng tôi sẽ lập tức trở về thôn hoặc trực tiếp phi sang Quảng Tây kia để đợi ăn mừng trong thôn Ba Nãi.
Tôi thầm nghĩ lão bà bà đã đáp ứng chuyện của tôi nhưng bản thân lại chưa thể vội vã thực hiện, vì một mặt tôi đang bị thương khắp người, không có sức mà tiếp tục đi sang bên đó ngay. Mặt khác tôi không nghĩ là mình tỏ ra quá hiệu quả, bản thân vẫn muốn Tiểu Hoa tự mình nói cho tôi biết.
Có điều là rõ ràng không thể như vậy được, sau khi nghỉ ngơi vài hôm, Tiểu Hoa lại không có vẻ gì là muốn nói với tôi, cuối cùng là tôi không nhịn được nên đã qua hỏi hắn trước.
Hắn tựa vào vách động nghịch điện thoại, nghe tôi hỏi bỗng vùng dậy, mặt làm ra vẻ có lỗi:” Thật ngại quá, tôi suýt thì quên mất còn chuyện này. Bản thân tôi cũng không chú ý lắm tới nó.”
Tôi nói:” Tôi biết, nhưng tôi đã cứu cậu một mạng, cậu cũng nên cho tôi thỏa mãn được không.”
“Tất nhiên rồi.” Tiểu Hoa đặt điện thoại vào trong túi, ” Có điều, vì sao cậu là muốn biết chân tướng chuyện này như vậy, theo tôi thấy chân tướng sự tình, rất nhiều lúc không cần biết tới cùng đâu.”
Tôi không muốn giải thích lý do cho hắn, chỉ gắt:” Cậu nói tôi biết, rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra, tôi nghe xong sẽ trả lời mọi suy nghĩ của cậu.”
“Được rồi.” Tiểu Hoa bật cười nói, “Tú Tú chắc cũng nói với cậu rồi, về lần ông chúng ta đã làm ra một chuyện kinh thiên động địa tại nơi đây ấy?”
Tôi gật đầu, Tiểu Hoa nói tiếp:” Tôi sẽ giản lược đi vài sự, cậu đợi tôi nghĩ một lát đã, chuyện nên kể tiếp từ chỗ nào giờ.” Hắn gãi gãi đầu, ” Kỳ thật toàn bộ sự tình, hẳn là phải nói từ chỗ Đại Phật Gia, chuyện này chắc cậu chưa hề nghe qua?”
Đại Phật Gia là người đứng đầu Lão Cửu Môn, tôi từng nghe qua một vài tin lạ mà ít người biết tới về ông ta, nhưng tôi không biết đó có phải những điều mà Tiểu Hoa muốn nói với tôi hay không, vì thế liền lắc đầu.
Tiểu Hoa tiếp:” Tôi sẽ kể đại khái cho cậu nghe một chút, cậu -” hắn dùng lại. ” -trăm ngàn lần cũng đừng giật mình khi nghe được, đó cơ bản đều là sự thật cả.”
Trương Đại Phật Gia là người phương Bắc, đại biểu cho Nam truyền Bắc pháp (người truyền bá những cách thức có thể là đạo mộ của phía Bắc vào miền Nam), nhưng trước khi gia tộc Nam tiến là do tại phương Bắc đã phát sinh biến cố, vô cùng thần bí, nghe nói là xuất phát từ đại gia tộc miền núi thuộc vùng Cát Lâm, nhưng người của gia tộc này tại phương Bắc lại nói là họ cũng không biết rõ nữa.
Là tự Đại Phật Gia nói về lai lịch của nhà mình, cũng rất mơ hồ, ông ta nói gia tộc ông ta ở phương Bắc, tổ tiên gia tộc lại vô cùng nhỏ, ông ta chỉ biết là bối cảnh của gia tộc bọn họ cũng không vẻ vang gì, bọn họ chỉ là một chi tộc, dường như là một phần của đại gia tộc họ Trương, mấy trăm năm trước đã bị đuổi khỏi tộc.
Đây là cố sự mà Đại Phật Gia tự mình thuật lại trên bàn rượu, hiện giờ nghe đã vô cùng xưa cũ, chính ông ấy dường như cũng xem nó là kể một truyền thuyết vậy.
Có thể là vào khoảng mấy trăm năm trước, trong một thế hệ ở Cát Lâm, có một gia tộc trộm mộ vô cùng thần bí, ẩn cư trong thâm sơn, chưa từng liên quan tới thế sự, bọn họ thi hành một quy luật kết hôn vô cùng nghiêm khắc của gia tộc, ngoài những sứ giả được chọn để giao lưu với bên ngoài thì những người khác đều phải sống quy tụ sâu trong núi, không được cho người ngoài du nhập vào.
Sau đó thì trong số con cháu của họ có một người đã đem lòng yêu con gái của một người thợ săn, lại còn làm cho con nhà người ta mang thai, thế lực gia tộc rất lớn nên họ muốn hủy đi cái thai trong bụng cô gái ấy, người con trai nhất quyết không chịu, cuối cùng đã lựa chọn rời khỏi gia tộc. Người đó phải chịu cực hình, bị tước đoạn những đặc quyền trong gia tộc, sau đó đuổi khỏi tộc.
Người con trai đó cùng với cô gái con thợ săn kia đã rời khỏi bản xứ, đi vào trong thành Cát Lâm, may mắn thay người con trai thông minh luôn che dấu lai lịch, từ từ bọn họ dựa vào tài nghệ trộm mộ của anh ta, gia đình cũng trở lên giàu có.
Vì sợ gia tộc theo dõi, bọn họ cả đời phải sống chui lủi, sau này bọn họ trở thành người khai tông, chi tộc này trải qua mấy thế hệ, dần dần xây dựng lên thế lực ngầm rất hùng mạnh tại thành Quang Đông.
Có người nói, con cháu đời thứ hai của họ đã từng trở về nơi cha mẹ mình bị đuổi trước kia, muốn tìm ông bà nội của mình nhưng lại phát hiện, tổ tộc của bọn họ đã biến thành một vùng phế tích, không biết người đã dời đi nơi nào. Có điều là trong khu đất bỏ hoang đó, bọn họ phát hiện ra bí mật vì sao gia tộc mình lại phải đoạn tuyệt với nhân thế như vậy.Nghe nói là, dưới lớp phế tích đó bọn họ phát hiện ra một cái hầm rất lớn, đó là do gia tộc đã xây dựng lên, bên trong có vô số quan tài bọc sắt, đều là từ các thế hệ trước của gia tộc.
Những thứ đó ở dưới hầm thực khiến cho người ta sợ hãi, mà tầng hầm tiếp theo chứa những quan tài cổ xưa nhất, lại được người ta chuyển đi, rõ ràng gia tộc đã tiến hành di dời, không biết là vì trốn tránh cái gì. Mà những quan tài còn lại kia đều có trạng thái vô cùng quỷ dị.
Bọn họ vì che giấu bí mật này nên đã thiêu hủy cái hầm kia, nhưng cái hầm bí mật đó lại trở thành một truyền thuyết của gia tộc bọn họ.
Vào mấy thập niên trước, thời đại Trung Quốc náo động nhất, Đại Phật Gia là thế lực lớn nhất tại Trường Sa, trong khi chính quyền cũ liên tục suy tàn, tham gia đại cải cách năm đó. Người trong giang hồ, võ nghệ cao cường, thân mang tuyệt kỹ, lại có thế lực cực lớn, vì thế rất nhanh sau đó liền tập trung được quyền lực trong tay mà trở thành trụ cột. Đại Phật Gia là tên giả sử dụng trong thời kỳ đó, nói tóm lại, với địa vị của ông ta lúc bấy giờ vô cùng cao, ít nhất là phải giữ vai trò quan trọng nhất trong bộ máy quyền lực.
Địa vị cao như vậy, tất nhiên là ông ta sẽ tiếp xúc được với một vài nhân vật trung tâm, lại trong một lần vô tình, một vị người đứng đầu nào đó liền nghe từ miệng ông ta nói về bí mật này.
Lúc đó có lẽ là bọn họ chỉ cho rằng đây là một đề tài thú vị để đem ra trao đổi, nhưng người chỉ huy kia lại bắt đầu đi sâu vào trong vấn đề, ông ta lại vô cùng hiếu kỳ với bí mật đó.
Sau khi cải cách thành công, mọi người phần lớn đều già đi, Đại Phật Gia vì tránh đại loạn mà ẩn thân về vùng nông thôn, nghĩ rằng có thể sống như vậy cho tới cuối đời, nhưng đột nhiên vào một năm, Đại Phật Gia được bí mật cho tiếp kiến (gặp mặt người có địa vị quyền quý), lại gặp vị chỉ huy kia.
Lúc đó vị chỉ huy đã già, trong quá trình nói chuyện Đại Phật Gia cảm nhận được vị chỉ huy rất sợ hãi cái chết, vị chỉ huy bảo ông ta hãy đi tìm cái bí mật của tổ tiên mình.
Vì thế, Đại Phật Gia đành phải lật lại điều tra về tin tức của gia tộc mình, thông qua đặc quyền mà ông ấy có được rất nhiều bản ghi chép, rốt cục thì cũng phát hiện được một chút dấu vết để lại. Chúng tôi không biết cụ thể quá trình như thế nào, nhưng ông ta phát hiện tại núi Tứ Cô Nương ở Tứ Xuyên kia chứa manh mối, vì thế liền phát sinh “công cuộc đạo mộ lớn nhất lịch sử” kia.
Lúc này, vị chỉ huy đang khỏe mạnh bỗng chuyển biến xấu, bọn họ không nắm được thời cơ cũng không biết chính xác thời điểm nên đã mạo hiểm tiến hành công tác thăm dò. Kết quả là công cuộc đạo mộ lớn nhất lịch sử cuối cùng biến thành đại nạn của Lão Cửu Môn, lực lượng trung thành nhất lúc đó gần như bị hủy diệt trong chốc lát, những hảo thủ tốt nhất cũng chết hết bên trong.
Hạng mục này là do vị chỉ huy kia trực tiếp phụ trách, nhưng nguyên do là từ người phó trợ lý khác đã chỉ đạo hiện trường, nhưng trong năm đó, người phó trợ lý của vị chỉ huy cũng chết nên toàn bộ hạng mục liền tự động đình chỉ, gần như không một ai biết tới chuyện này.
Tôi nhớ hồi trước tại nhà Chú Hai nhìn thấy một bức ảnh, người trong bức ảnh địa vị rất cao, tôi còn chẳng tin, giờ nghĩ lại quả nhiên là thực.
“Rất may vì độ cơ mật của hạng mục cho nên sau khi hai người đó qua đời, không ai được biết tới từng có một sự kiện như vậy diễn ra, tiếp theo là việc cạnh tranh quyền lực cao độ, vì sợ bị thanh trừ mà toàn bộ Lão Cửu Môn đều mai danh ẩn tích, đồng thời, rất nhiều lão nhân cũng lần lượt qua đời, có thể nói thời đại hoàng kim của nghề đổ đấu Trường Sa đã đi tới cuối rồi. Sau đó thì sóng gió cũng dịu đi, tất cả mọi người tưởng rằng chuyện đã trôi qua. Bao gồm cả Hoắc lão bà, người của Giải Cửu gia tất cả đều muốn rửa sạch quá khứ, không còn nghĩ tới thời kì đen tối đó nữa. Đồng thời vì chú ý tới làm ăn, liền phân chia khu vực, các đại gia tộc bắt đầu kết thông gia cùng hợp tác làm ăn.”
Tiểu Hoa nói, “Có điều bọn họ không ngờ là chuyện này cơ bản vẫn chưa lắng xuống, nhất nhập quan môn thâm tự hải (bước chân vào cửa quan sâu tựa biển, vào rồi không ra được nữa), con cái bọn họ đã sớm được quan sát và giáo dục, cậu biết không, thế lực này chịu ảnh hưởng phân cấp vô cùng sâu, từ trong lúc cấp bậc cũ còn tồn tại đã sớm hình thành thêm hai ba cấp bậc mới rồi.”
“Hình như là giữa những năm bảy mươi, lúc thế hệ của Hoắc Linh và Chú Ba của cậu chưa tới hai mươi tuổi, kỳ thực bọn họ đã hoàn thiện một lượt tìm hiểu và chọn lựa rồi, tôi tin là cha cậu cùng Chú Hai Chú Ba nhà cậu đều biết chuyện này. Mà vào thời đó đáng sợ ở chỗ là người trẻ tuổi vô cùng cuồng nhiệt. Nhóm cấp bậc cũ vừa ngã ngũ, cấp bậc mới đã bắt đầu hoạt động ngay.”
Tiểu Hoa gọi vị chỉ huy kia gọi là thế lực A, vậy thế lực A không hề buông xuôi cho việc thăm dò bí mật kia, sau khi vị chỉ huy chết, mặt ngoài thế lực A giả bộ chấp nhận cho thiếu sót của Lão Cửu Môn, nhưng thực tế trong nhóm khảo cổ đội Hoắc Linh đã sớm bắt đầu công tác kế tiếp. Hơn nữa, trong thời gian đó, mục tiêu của bọn họ là muốn tới Tứ Xuyên, nơi mà Trương gia lâu chuyển tới, đồng thời việc Phong Cách Lôi có liên quan tới Trương gia lâu cũng bị phát hiện ra.
Thế lực A cho rằng, năm đó tổ tiên của Đại Phật Gia sau khi rời Cát Lâm có thể đã mang theo quan tài của tổ tiên di dời tới Quảng Tây, xây dựng trong núi đó một tòa cổ lâu, đem “bí mật” kia giấu vào bên trong tòa Trương gia lâu đó, vì thế, thế lực A mới sử dụng đội ngũ của Hoắc Linh và Văn Cẩm để xây dựng lên một đội khảo cổ mới, tiến vào Quảng Tây tìm hiểu.
“Đó chính là những gì chúng tôi biết được trước khi gặp cậu, phỏng đoán ra được sự việc này.” Tiểu Hoa nói, “Trước đây chúng tôi vẫn nghĩ là lần đó đội khảo cổ của Hoắc Linh gặp phải đả kích rất lớn, kiểu như cô ấy gặp phải quỷ vậy, có thể vì muốn tháo gỡ khúc mắc trong lòng mà cô ấy đã tới Tây Sa, sau đó thì phát sinh biến cố. Lão bà bà có tìm hiểu thế nào cũng không ra được, ban đầu bà bà nghĩ con gái mình đã vùi thân dưới đáy biến, chuyện từ những năm tám mươi rồi mà tới này bà bà vẫn chưa ngừng buông xuông và chấp nhận, bà bà không muốn chuyện như vậy xảy ra, đã từng nghĩ rời khỏi Trung Quốc này để tới Canada, nhưng sau đó đột nhiên có người gửi tới cho bà bà một cuộn băng ghi hình.”
Tôi từng nghe Tú Tú kể qua, nhưng không nghĩ Tú Tú lại nói hết vì thế vẫn im lặng lắng nghe tiếp, “Trong băng ghi hình có hình ảnh Hoắc Linh, bọn họ như bị giam cầm trong một nơi nào đó, bà bà trước giờ vẫn cho rằng đó là một cuộn băng uy hiếp, giam giữ con gái của bà trong một nơi rồi uy hiếp bà bà không được ra nước ngoài. Đồng thời ép buộc tiếp tục tìm kiếm tòa Trương gia cổ lâu kia. Cậu biết không, đối với một người làm mẹ mà nói đây là một chuyện vô cùng đau lòng.”
“Vì vậy lão bà bà hiểu là con gái mình vì đâu mà thành ra mất tích, kỳ thật có phải là bị người dùng cách này để uy hiếp bà, tiếp tục tìm tòa cổ lâu kia? Cho nên bà bà mới ra giá để thu mua bản vẻ Phong Cách Lôi kia?”
“Đúng!” Tiểu Hoa nói, “Nhưng cậu xuất hiện khiến mọi sự thay đổi hết cả, vì cậu đã mang tới một tin tức động trời.”
Giả thiết người gửi băng ghi hình tới là thế lực A, như vậy, khả năng ngay cả thế lực A cũng chẳng biết, đội khảo cổ mà bọn họ khống chế kia đã bị đánh tráo.
“Cậu điều tra ra chuyện yêu hồ bên Quảng Tây, nói cho chúng tôi biết, trong toàn bộ sự tình có một chuyện càng được che giấu sâu xa, đến nay mới có thể tạm thời khẳng định là còn có thế lực B nữa.”
Thế lực B này vô cùng thần bí, nhưng xuất thủ bất phàm, xuất hiện một phát đã ra chiêu vô cùng chính xác, diệt sạch đội khảo cổ kia, sau đó dùng người của mình thế vào đó. Toàn bộ quá trình diễn ra tại một vùng núi xa xôi, tốc độ vô cùng nhanh gọn.
Thực hiển nhiên là thế lực B vô cùng hiểu tình huống bên thế lực A, cho nên đã sớm có chuẩn bị, vì vậy ngay cả những người xung quanh bọn họ cũng không nhận ra tình hình. Mà thế lực A cũng không biết, đội ngũ của bọn họ đã bị thế lực B thay thế.
Tiểu Hoa nói:” Sau khi nghe tin tức này xong, Hoắc lão bà sẽ không còn cơ hội nữa, cậu biết tính cách của Hoắc lão bà thế nào không, có thù tất sẽ báo, hai thế lực này một bên giết con gái bà, một bên đùa giỡn bà trong nhiều năm như vậy, giờ tới lúc bà phản kích. Cho nên bà bà mốn tới tòa Trương gia lâu kia trước một bước, lấy được thứ bên trong đó, sau rồi sẽ kết thúc toàn chuyện ép kẻ kia phải ra mặt.”
“Đây là chuyện rất nguy hiểm.”
“Đúng vậy, cho nên chúng ta đi tới nơi này cùng lúc với bọn họ, những người khác của Hoắc gia đã sớm ra nước ngoài, lão bà bà lần này là đùa thật.” Tiểu Hoa nói, ” Rất xin lỗi, cậu bây giờ mới hiểu rõ vì sao bà bà lại chọn mấy người làm trợ thủ, vì bà không thể dùng được người trong nhà mình nữa.”
Nói tới đó tôi ngược lại không lấy gì làm sợ hãi, vì những thứ này dẫu sao cũng chỉ là hư vô, tôi nói:” Như những gì các cậu đoán thì thế lực B sẽ là ai đây?”
“Thế lực B khẳng định vẫn luôn âm thầm đối lập với thế lực A, bên ngoài là hợp tác, nếu không đâu cần thiết phải làm ra vẻ bí mật như vậy, tôi nghe cậu kể chuyện về Tây Sa, khẳng định đó là nơi các thế lực đang tập trung đánh cuộc cuối cùng, cho nên mới phải làm ra phức tạp như vậy. Chú Ba của cậu có lẽ thực sự là ở một mức độ nào đó cũng chẳng hay biết gì cả đâu.” Tiểu Hoa nói, “Chỉ có người liên quan tới toàn bộ mới có thể nói ra được, tới lúc đó cậu mới biết được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, đáng tiếc là hiện tại những người liên quan đều đã chết cả rồi.”
Tôi ngả lưng xuống đất, thầm nói đúng là, cái con mợ nó chứ chẳng biết đang có chuyện gì đây nữa, Chú Ba và Giải liên Hoàn chia làm hai phe hay là thế lực giữa Cầu Đức Khảo và Lão Cửu Môn, những người khác chẳng lẽ chỉ là vẻ bề ngoài của hai thế lực A và B? Vào lúc đó, Muộn Du Bình đại diện cho thế lực nào vậy?
Tiểu Hoa đứng dậy:” Nói tóm lại, trò hay vẫn còn ở phía sau.”
Hắn nhìn lên những vách động, chán nản mà cầm đèn pin soi qua, “Chờ bọn họ đem vật mang ra, mới chính là lúc cuộc vui bắt đầu.”
Tôi gật đầu, định mắng thêm vài tiếng thì chợt thấy Tiểu Hoa như phát hiện trong động có thứ gì, nhíu mày một chút, cúi đầu cẩn thận quan sát hốc đá.
“Sao vậy?” tôi hỏi.
Chỉ thấy hắn nhíu mày, cắn cắn môi dưới đưa tay vào trong hốc, khua khoắng một chút, chợt lại nghe từ trong động phát ra liên tiếp thanh âm lục lục lục lục, có một khối phù điêu từ bên trong trồi ra.
Tiểu Hoa lôi ra một khối đá vụn, đưa tôi xem:” cái quái, nó bị vỡ bên trong?.”
Tôi bước tới, trong lòng thầm kinh hãi, con mợ nó chứ sao lại vậy được.
“Chúng ta thử mở nhiều lần rồi, có tảng đá bị bắn ra, cắm ở trong khe hở, đây là những mảnh không bị đẩy ra.” Tiểu Hoa nói.
Không xong rồi, tôi lập tức hít ngược một ngụm khí lạnh.
Từng bước lùi về phía sau nhìn lại toàn bộ vách đá, hóa ra là tổng cộng không phải chỉ có bốn cái nút ấn, mà hóa thành năm, chết tiệt, đáng nói là bên kia, đáng ra họ phải ấn năm nút nhưng bọn họ chỉ mới nhấn bốn cái.
Nhưng theo như ảnh chụp của Muộn Du Bình gửi tới, vách đá kia vẫn mở ra, mật mã sai mà thạch bích vẫn mở, vậy bọn họ đi vào trong đó sẽ gặp phải chuyện gì chứ?
Trên vách đá của thạch thất tôi thấy những hốc đá chứa cổ thư xuất hiện biến hóa. Có vài phù điêu từ bên trong hốc đá được đẩy ra, lại có vài chỗ không có gì.
Toàn bộ vách đá biến thành một bức đồ hình được ghép lại hết sức kỳ quái, mảnh có mảnh không, chỗ trống vẫn hoàn trống.
“Đây là đáp án chính xác sao?” tôi lầm bẩm.
Tiểu Hoa ngã ngồi trên mặt đất, vặn nắp chai rượu uống lấy vài ngụm:” Phí công chúng ta vật lộn lâu như vậy, đáp án này nhìn qua thực chất cực kỳ là đơn giản.”
“Có ý gì vậy chứ?” tôi ghé sát vào nhìn.
Hắn trầm mặc không nói gì, tôi muốn suy nghĩ tiếp nhưng lại thấy không còn chút khí lực nào, đầu óc hoàn toàn bất động.
Trầm mặc một lát, hắn xoa huyệt thái dương rồi lên tiếng:” Có nghĩ tiếp cũng vô dụng thôi, tới bước này rồi kỳ thật chúng ta cũng chẳng còn liên quan gì nữa. Đây là gợi ý từ bên Quảng Tây kia, nếu có thể đây là kết quả duy nhất rồi. Chúng ta thử nhớ lại toàn bộ quá trình, xem có gì sơ suất không, nếu không thì cứ thế mà gửi đi thôi.”
Tôi hiểu ý hắn, “gợi ý” chúng tôi có được, lại cách nơi tiến hành tới cả nghìn dặm, không ở hiện trường nên chúng tôi có muốn lo lắng tiếp cũng là vô dụng.
Vì thế đành ngồi xuống, hai người trong lòng chậm rãi nhớ lại toàn bộ quá trình một lượt, cuối cùng chúng tôi nhất trí xác nhận không có vấn đề gì cả.
“Nếu làm như vậy mà vẫn còn sai lầm thì chỉ có thể trách bọn họ xui xẻo thôi.” Tiểu Hoa lấy ra máy chụp ảnh bắt đầu chụp, đem toàn bộ chi tiết trong thạch thất này chụp lại.
Tôi ở bên cạnh, trong giây lát liền buông lỏng cảnh giác, chung quy thì nơi đây so bất kỳ lần mình đi du lịch nào cũng thực thoải mái, như vậy công việc báo cáo lại có thể giảm đi một đoạn.
“Cậu thử nói xem, những hậu duệ của Trương gia, vì sao lại phải khiến sự tình trở lên phức tạp như vậy chứ?” Tiểu Hoa nói.
“Tuyệt đối không phức tạp đâu, nếu tự cậu suy xét một chút, sẽ thấy đây là phương pháp duy nhất. Cậu thử nghĩ xem, nếu trong thời cổ đại chúng ta nhất định sẽ bó tay đầu hàng với vấn đề này, cậu vẽ lại những thứ này, sau đó phóng ngựa đi từ Tứ Xuyên tới Quảng Tây, lúc ấy hai nơi này đều là rừng sâu núi thẳm, không có đường xá gì cả, cậu có biết là cần bao nhiêu thời gian để di chuyển không?” Tôi nói, ” Không dưới một năm, hơn nữa còn hổ báo, thổ phỉ cường đạo, con mợ nó, phía Quảng Tây bên kia cơ bản là một khu không người, là đất Nam Man chỉ giành cho kẻ bị lưu đày, còn ở đây lại là chỗ của Hắc Hổ Khương phiên, cho nên trên thực tế, vào thời gian đó muốn tới được Trương gia lâu này là điều không thể, huống chi, cậu đừng quên đây là một lăng mộ di động.”
“Vậy hậu thế Trương gia bản thân họ cũng không phải vô cùng nguy hiểm, nhỡ may trên đường đi con cháu của bọn họ chết mất vài mạng, vì sao họ nhất định phải đưa toàn bộ mộ táng tổ tiên lên tới cùng nhau chứ? Sao không dừng việc di chuyển lăng mộ này lại?”
“Tôi nghĩ là việc đó không thể không làm.” tôi thở dài.
Ảnh chụp được đưa vào máy tính, rồi sử dụng mạng điện thoại công cộng ở thị trấn gần nhất gửi sang Ba Nãi Quảng Tây, sau đó sẽ có thủ hạ từ bên kia đưa tới tay lão bà bà,
Tôi không biết bọn họ nhìn tới những bức ảnh này xong sẽ có cảm giác gì, nhưng chắc chắn là giống như chúng tôi lần đầu nhìn thấy những bức hình bọn họ gửi tới. Mà tiếp theo đó là một quãng thời gian dài chờ đợi.
Chúng tôi không có gì để làm, tôi ngồi giữa không trung nhìn ra tòa tuyết sơn xa xa, nơi đó như huyễn cảnh ẩn hiện trong mây trời dưới ánh hoàng hôn, thấm đượm tiên khí và gió ẩm, lại cùng với Tiểu Hoa nói vài ba câu chuyện phiếm.
Tiểu Hoa rõ ràng biết tôi trước kia, chúng tôi hàn huyên rất nhiều chuyện, chuyện hồi còn bé, chuyện sau khi tách nhau ra rồi chuyện cậu ta học diễn kịch, khi thì tán gẫu cười ha ha, khi lại cảm khái ngàn vạn sự. Vì chúng tôi có cảnh đời giống nhau, thậm chí tính cách cũng rất tương đồng, hắn vì liên quan tới gia đình nên không thể không kế thừa gia tộc mình.
“Ông trời thật công bằng, tất cả mọi người đều cho rằng Giải gia là một gia tộc lừng lẫy không thể gục ngã, nhưng chẳng ai ngờ được, kiểu như chúng tôi bị nguyền rủa vậy, những người chú của tôi thì lần lượt ngã bệnh mà chết, ông nội tôi cuối cùng rồi cũng mất theo, toàn bộ gia tộc chỉ còn lại mình tôi, vì thế mà nữ nhân trong nhà người thì ra ở riêng người thì đi tái giá, quyền đặt vào trong tay tôi, kỳ thực cục diện hỗn loạn lắm.” Tiểu Hoa uống một chung rượu, tựa lên vách đá, “Cậu nói cậu từ nhỏ đã tiêu dao tự tại nên nhiều chuyện rất thiếu kinh nghiệm, thực ra đó cũng là một may mắn của cậu đấy. Sau khi ông nội tôi mất, Giải gia đã gột rửa sạch sẽ chẳng còn tiếng tăm gì để nhắc tới, mẹ tôi vẫn cố gắng duy trì thể diện của Giải gia, tôi được gọi là thiếu gia từ khi mới tám tuổi.” Hắn dừng lại một lát, ” Những chuyện cậu không có kinh nghiệm, tôi lại có, nhưng cậu nhất định phải tin tôi, những kinh nghiệm này, thực sự để trải qua được cũng chẳng thoải mái gì đâu.”
“Một khi Giải gia bị lật đổ, cây đổ bầy khỉ tan, vô số người tới tìm bọn tôi gây phiền toái, cũng may là ông nội tôi làm việc vô cùng cẩn thận, trước khi nhắm mắt xuôi tay đã chuẩn bị hết thảy, ông sắp xếp cho tôi đi theo Nhị gia khắp nơi học hí kịch, đây xem như là trường hợp trưởng bối thu nạp vãn bối. Giải gia còn giữ được sản nghiệp hiện giờ đủ để tôi có thể theo học từ tám tuổi tới năm hai mươi sáu tuổi, đều là dựa vào sắp xếp của ông nội tôi trước khi ra đi, muốn nhờ Nhị gia bảo vệ giúp.” Hắn nói, ” Cậu không biết nên tôi muốn nhắc nhở cậu, nếu cậu đã thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này thì đừng nghĩ cách tiến vào lần nữa, người trong này ai cũng không phải là người tốt.”
“Vậy rốt cuộc là cậu được coi là người tốt hay người xấu vậy?” tôi hỏi.
“Cậu thử nói xem?” hắn nhìn về phía tôi, sau thì thở dài, “Cậu cho rằng là một người tốt mà nghe tới người bạn nối khố của hắn gặp chuyện sinh tử chưa biết thế nào nhưng hắn lại không thèm để ý tới, trước vẫn là hoàn thành chuyện của mình rồi sau mới tính cách giải quyết sao?”
“Tôi nghĩ đó là do rèn luyện thôi, hơn nữa chúng ta cũng chưa quá thân thiết mà.”
Hắn cười khổ:” Đúng vậy, đó là gia quy của nhà chúng tôi, ông nội tôi là người rất thông minh, ông luôn tính toán tới tất cả mọi thứ, tôi không dám nghĩ là ông sai lầm, cậu có biết trước đây tôi đã gặp chuyện như vậy bao nhiêu lần rồi không? Rất nhiều lần tôi đều nghĩ nếu mình không nghe lời ông nội, mà lập tức quay về, những người đó liệu có thể được sống không?” Nói xong chính hắn lại cười, ” Một khi cậu đã nghĩ như vậy, mà cậu lại không thể có bằng hữu được, vậy nếu cậu và hắn trở thành bằng hữu, chuyện như vậy xảy ra cậu sẽ rất đau lòng. Nhưng đã không đau lòng, thì có thể thoải mái mà vứt bỏ người khác, tôi không thể cùng bất cứ ai trở thành bằng hữu được. Nghe có phần quái dị lắm đúng không?”
Tôi không biết nên hiểu lời hắn nói như thế nào đây, chỉ đành cười khan vài tiếng.
Hắn nói:” Có điều đó đều là những suy nghĩ của tôi trước đây, giờ lớn rồi, rất nhiều chuyện đã nghĩ thông suốt.” Nói xong hắn thở dài, giơ bình rượu lên hướng tới tôi ý bảo:” Cho nên, Tiểu Tam Gia, cậu đi với tôi thì phải tự mình chăm sóc bản thân thôi.”
Tôi đáp lễ, cảm giác trong lòng hắn cũng không quá mức chua xót, quả thực nhiều lúc tôi cũng có cảm giác này, thỉnh thoảng cảm khái một chút, nhưng những thứ có thể thay đổi được thì không nhiều, nên đành để ra sao thì ra.
Cứ như vậy mà tranh luận, nói đông nói tây cũng qua hết năm ngày, bên Quảng Tây mới có tin tức phản hồi.Thứ chúng tôi thấy được nhiều hơn là so với những bức ảnh chúng tôi chụp để gửi đi, trong giây lát tôi tự hỏi không biết bọn họ có thể từ đó mà vận dụng được không.
Trên vách đá bên Muộn Du Bình cùng với bên chúng tôi ở đây dường như là tương đồng, cạo sạch toàn bộ bề mặt của lớp phù điêu, hóa ra bên ngoài nó có phủ một tầng gì đó rất giống đá. Ở phía sau ảnh chụp có người viết là nó được làm từ hỗn hợp của lòng trắng trứng trộn với phân ngựa, đính lên trên một khối đá lớn bằng phẳng, phía sau mới là đồ án đích thực.
Điều này giải thích vì sau nhìn phù điêu lại sơ sài như vậy, đó là do loại chất liệu này không thể tạo hình được đa dạng.
Sau khi làm bong hết lớp vật chất bên ngoài, chỉ có vài chỗ trên khối đá là thực sự được điêu khắc. Những bộ phận còn lại cạo không hết được, qua so sánh đôi chỗ liền phát hiện, vị trí của lỗ hổng trên đó và tại nơi đây trùng khớp với nhau.
Hơn nữa, những thứ này thực sự được khắc chi tiết trên mặt đá, có vẻ như là một cái nút bấm để cho người ta ấn vào trong phiến đá, bọn họ dựa theo những bức ảnh mà chúng tôi gửi tới từng bước từng bước ấn vào trong, sau đó tôi thấy một bức ảnh chụp Bàn Tử bật ngón cái đứng ở phía trước tảng đá. Từ giữa khối đá khổng lồ hình thành một khe nứt đủ một người có thể lẻn qua. Đằng sau tấm ảnh viết: chuẩn luôn!
Tôi và Tiểu Hoa vỗ tay tưng bừng, nhưng chúng tôi lập tức lại phát hiện, ở những bức hình sau ngoài ảnh của anh ta ra thì còn có một bức tường đá như vậy nữa.
Phụ đề đằng sau bức ảnh càng thêm ngắn gọn: sau bức tường đá thứ nhất bốn trăm thước, xuất hiện bức tường đá thứ hai, mời tiếp tục cố gắng.
Trong hình lại xuất hiện rất nhiều hình vẽ chạm khắc.
Tôi và Tiểu Hoa cười khổ, có điều lần này chúng tôi cũng không có nghi ngờ gì nữa, vì dù cho trong hình là cái gì thì chúng tôi cũng không cần thiết phải giải đáp nó, chúng tôi chỉ xuống dưới kia, đi tới dãy hành lang thứ hai để khởi động cơ quan trong đó, làm như lúc trước là được.
Nếu như trong tiểu thuyết thì có thể trong lúc đó sẽ xảy ra chút biến cố, nhưng sự thật so với tôi tưởng tượng nhẹ nhàng hơn nhiều. Lần thứ hai chúng tôi chuẩn bị càng thêm chu đáo, trong ngày thứ hai liền sắp xếp ra được gợi ý trên bức phù điêu tiếp theo, ba ngày sau đó, bọn họ mở được tường đá thứ ba, trong quá trình cũng không phát sinh biến cố gì.
Sau khi tháo gỡ được chướng ngại thứ ba, chúng tôi lại nhận được phản hồi, căn cứ vào số lượng cơ quan mà tôi biết được đây hẳn là cửa cuối cùng. Sau khi bọn họ đi vào chắc chắn sẽ đối mặt với Trương gia lâu, bọn họ trong thạch thất có thu thập được vài thứ, cuối cùng nhìn tới những phù điêu này quả thực có phần không thể tin được là hết thảy mọi sự đã hoàn thành rồi.
Tôi chưa từng được trải qua cảm giác thư thái nào như vậy, cũng chưa từng được tận hưởng cái cảm giác thành công, từ bé tới giờ tất cả mọi người đều cho rằng tôi là người không thể làm nên đại sự. Giờ tôi mới thực sự chứng minh được rằng bản thân cũng làm được, hơn nữa cái cảm giác thành công này thực sự rất thoải mái. Xem như tôi cũng hiểu được vì sao vẫn có người bất chấp tất cả để theo đuổi thành công.
Tiểu Hoa cũng thật cao hứng, trong lòng đã buông rơi được tảng đá nên giờ chỉ cần chờ bọn họ bên kia gửi tin tức về là được.
Chúng tôi xác định không cần phải ở lại nơi này, nên đã di chuyển xuống dưới chân núi, nếu có tin tức tốt, chúng tôi sẽ lập tức trở về thôn hoặc trực tiếp phi sang Quảng Tây kia để đợi ăn mừng trong thôn Ba Nãi.
Tôi thầm nghĩ lão bà bà đã đáp ứng chuyện của tôi nhưng bản thân lại chưa thể vội vã thực hiện, vì một mặt tôi đang bị thương khắp người, không có sức mà tiếp tục đi sang bên đó ngay. Mặt khác tôi không nghĩ là mình tỏ ra quá hiệu quả, bản thân vẫn muốn Tiểu Hoa tự mình nói cho tôi biết.
Có điều là rõ ràng không thể như vậy được, sau khi nghỉ ngơi vài hôm, Tiểu Hoa lại không có vẻ gì là muốn nói với tôi, cuối cùng là tôi không nhịn được nên đã qua hỏi hắn trước.
Hắn tựa vào vách động nghịch điện thoại, nghe tôi hỏi bỗng vùng dậy, mặt làm ra vẻ có lỗi:” Thật ngại quá, tôi suýt thì quên mất còn chuyện này. Bản thân tôi cũng không chú ý lắm tới nó.”
Tôi nói:” Tôi biết, nhưng tôi đã cứu cậu một mạng, cậu cũng nên cho tôi thỏa mãn được không.”
“Tất nhiên rồi.” Tiểu Hoa đặt điện thoại vào trong túi, ” Có điều, vì sao cậu là muốn biết chân tướng chuyện này như vậy, theo tôi thấy chân tướng sự tình, rất nhiều lúc không cần biết tới cùng đâu.”
Tôi không muốn giải thích lý do cho hắn, chỉ gắt:” Cậu nói tôi biết, rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra, tôi nghe xong sẽ trả lời mọi suy nghĩ của cậu.”
“Được rồi.” Tiểu Hoa bật cười nói, “Tú Tú chắc cũng nói với cậu rồi, về lần ông chúng ta đã làm ra một chuyện kinh thiên động địa tại nơi đây ấy?”
Tôi gật đầu, Tiểu Hoa nói tiếp:” Tôi sẽ giản lược đi vài sự, cậu đợi tôi nghĩ một lát đã, chuyện nên kể tiếp từ chỗ nào giờ.” Hắn gãi gãi đầu, ” Kỳ thật toàn bộ sự tình, hẳn là phải nói từ chỗ Đại Phật Gia, chuyện này chắc cậu chưa hề nghe qua?”
Đại Phật Gia là người đứng đầu Lão Cửu Môn, tôi từng nghe qua một vài tin lạ mà ít người biết tới về ông ta, nhưng tôi không biết đó có phải những điều mà Tiểu Hoa muốn nói với tôi hay không, vì thế liền lắc đầu.
Tiểu Hoa tiếp:” Tôi sẽ kể đại khái cho cậu nghe một chút, cậu -” hắn dùng lại. ” -trăm ngàn lần cũng đừng giật mình khi nghe được, đó cơ bản đều là sự thật cả.”
Trương Đại Phật Gia là người phương Bắc, đại biểu cho Nam truyền Bắc pháp (người truyền bá những cách thức có thể là đạo mộ của phía Bắc vào miền Nam), nhưng trước khi gia tộc Nam tiến là do tại phương Bắc đã phát sinh biến cố, vô cùng thần bí, nghe nói là xuất phát từ đại gia tộc miền núi thuộc vùng Cát Lâm, nhưng người của gia tộc này tại phương Bắc lại nói là họ cũng không biết rõ nữa.
Là tự Đại Phật Gia nói về lai lịch của nhà mình, cũng rất mơ hồ, ông ta nói gia tộc ông ta ở phương Bắc, tổ tiên gia tộc lại vô cùng nhỏ, ông ta chỉ biết là bối cảnh của gia tộc bọn họ cũng không vẻ vang gì, bọn họ chỉ là một chi tộc, dường như là một phần của đại gia tộc họ Trương, mấy trăm năm trước đã bị đuổi khỏi tộc.
Đây là cố sự mà Đại Phật Gia tự mình thuật lại trên bàn rượu, hiện giờ nghe đã vô cùng xưa cũ, chính ông ấy dường như cũng xem nó là kể một truyền thuyết vậy.
Có thể là vào khoảng mấy trăm năm trước, trong một thế hệ ở Cát Lâm, có một gia tộc trộm mộ vô cùng thần bí, ẩn cư trong thâm sơn, chưa từng liên quan tới thế sự, bọn họ thi hành một quy luật kết hôn vô cùng nghiêm khắc của gia tộc, ngoài những sứ giả được chọn để giao lưu với bên ngoài thì những người khác đều phải sống quy tụ sâu trong núi, không được cho người ngoài du nhập vào.
Sau đó thì trong số con cháu của họ có một người đã đem lòng yêu con gái của một người thợ săn, lại còn làm cho con nhà người ta mang thai, thế lực gia tộc rất lớn nên họ muốn hủy đi cái thai trong bụng cô gái ấy, người con trai nhất quyết không chịu, cuối cùng đã lựa chọn rời khỏi gia tộc. Người đó phải chịu cực hình, bị tước đoạn những đặc quyền trong gia tộc, sau đó đuổi khỏi tộc.
Người con trai đó cùng với cô gái con thợ săn kia đã rời khỏi bản xứ, đi vào trong thành Cát Lâm, may mắn thay người con trai thông minh luôn che dấu lai lịch, từ từ bọn họ dựa vào tài nghệ trộm mộ của anh ta, gia đình cũng trở lên giàu có.
Vì sợ gia tộc theo dõi, bọn họ cả đời phải sống chui lủi, sau này bọn họ trở thành người khai tông, chi tộc này trải qua mấy thế hệ, dần dần xây dựng lên thế lực ngầm rất hùng mạnh tại thành Quang Đông.
Có người nói, con cháu đời thứ hai của họ đã từng trở về nơi cha mẹ mình bị đuổi trước kia, muốn tìm ông bà nội của mình nhưng lại phát hiện, tổ tộc của bọn họ đã biến thành một vùng phế tích, không biết người đã dời đi nơi nào. Có điều là trong khu đất bỏ hoang đó, bọn họ phát hiện ra bí mật vì sao gia tộc mình lại phải đoạn tuyệt với nhân thế như vậy.Nghe nói là, dưới lớp phế tích đó bọn họ phát hiện ra một cái hầm rất lớn, đó là do gia tộc đã xây dựng lên, bên trong có vô số quan tài bọc sắt, đều là từ các thế hệ trước của gia tộc.
Những thứ đó ở dưới hầm thực khiến cho người ta sợ hãi, mà tầng hầm tiếp theo chứa những quan tài cổ xưa nhất, lại được người ta chuyển đi, rõ ràng gia tộc đã tiến hành di dời, không biết là vì trốn tránh cái gì. Mà những quan tài còn lại kia đều có trạng thái vô cùng quỷ dị.
Bọn họ vì che giấu bí mật này nên đã thiêu hủy cái hầm kia, nhưng cái hầm bí mật đó lại trở thành một truyền thuyết của gia tộc bọn họ.
Vào mấy thập niên trước, thời đại Trung Quốc náo động nhất, Đại Phật Gia là thế lực lớn nhất tại Trường Sa, trong khi chính quyền cũ liên tục suy tàn, tham gia đại cải cách năm đó. Người trong giang hồ, võ nghệ cao cường, thân mang tuyệt kỹ, lại có thế lực cực lớn, vì thế rất nhanh sau đó liền tập trung được quyền lực trong tay mà trở thành trụ cột. Đại Phật Gia là tên giả sử dụng trong thời kỳ đó, nói tóm lại, với địa vị của ông ta lúc bấy giờ vô cùng cao, ít nhất là phải giữ vai trò quan trọng nhất trong bộ máy quyền lực.
Địa vị cao như vậy, tất nhiên là ông ta sẽ tiếp xúc được với một vài nhân vật trung tâm, lại trong một lần vô tình, một vị người đứng đầu nào đó liền nghe từ miệng ông ta nói về bí mật này.
Lúc đó có lẽ là bọn họ chỉ cho rằng đây là một đề tài thú vị để đem ra trao đổi, nhưng người chỉ huy kia lại bắt đầu đi sâu vào trong vấn đề, ông ta lại vô cùng hiếu kỳ với bí mật đó.
Sau khi cải cách thành công, mọi người phần lớn đều già đi, Đại Phật Gia vì tránh đại loạn mà ẩn thân về vùng nông thôn, nghĩ rằng có thể sống như vậy cho tới cuối đời, nhưng đột nhiên vào một năm, Đại Phật Gia được bí mật cho tiếp kiến (gặp mặt người có địa vị quyền quý), lại gặp vị chỉ huy kia.
Lúc đó vị chỉ huy đã già, trong quá trình nói chuyện Đại Phật Gia cảm nhận được vị chỉ huy rất sợ hãi cái chết, vị chỉ huy bảo ông ta hãy đi tìm cái bí mật của tổ tiên mình.
Vì thế, Đại Phật Gia đành phải lật lại điều tra về tin tức của gia tộc mình, thông qua đặc quyền mà ông ấy có được rất nhiều bản ghi chép, rốt cục thì cũng phát hiện được một chút dấu vết để lại. Chúng tôi không biết cụ thể quá trình như thế nào, nhưng ông ta phát hiện tại núi Tứ Cô Nương ở Tứ Xuyên kia chứa manh mối, vì thế liền phát sinh “công cuộc đạo mộ lớn nhất lịch sử” kia.
Lúc này, vị chỉ huy đang khỏe mạnh bỗng chuyển biến xấu, bọn họ không nắm được thời cơ cũng không biết chính xác thời điểm nên đã mạo hiểm tiến hành công tác thăm dò. Kết quả là công cuộc đạo mộ lớn nhất lịch sử cuối cùng biến thành đại nạn của Lão Cửu Môn, lực lượng trung thành nhất lúc đó gần như bị hủy diệt trong chốc lát, những hảo thủ tốt nhất cũng chết hết bên trong.
Hạng mục này là do vị chỉ huy kia trực tiếp phụ trách, nhưng nguyên do là từ người phó trợ lý khác đã chỉ đạo hiện trường, nhưng trong năm đó, người phó trợ lý của vị chỉ huy cũng chết nên toàn bộ hạng mục liền tự động đình chỉ, gần như không một ai biết tới chuyện này.
Tôi nhớ hồi trước tại nhà Chú Hai nhìn thấy một bức ảnh, người trong bức ảnh địa vị rất cao, tôi còn chẳng tin, giờ nghĩ lại quả nhiên là thực.
“Rất may vì độ cơ mật của hạng mục cho nên sau khi hai người đó qua đời, không ai được biết tới từng có một sự kiện như vậy diễn ra, tiếp theo là việc cạnh tranh quyền lực cao độ, vì sợ bị thanh trừ mà toàn bộ Lão Cửu Môn đều mai danh ẩn tích, đồng thời, rất nhiều lão nhân cũng lần lượt qua đời, có thể nói thời đại hoàng kim của nghề đổ đấu Trường Sa đã đi tới cuối rồi. Sau đó thì sóng gió cũng dịu đi, tất cả mọi người tưởng rằng chuyện đã trôi qua. Bao gồm cả Hoắc lão bà, người của Giải Cửu gia tất cả đều muốn rửa sạch quá khứ, không còn nghĩ tới thời kì đen tối đó nữa. Đồng thời vì chú ý tới làm ăn, liền phân chia khu vực, các đại gia tộc bắt đầu kết thông gia cùng hợp tác làm ăn.”
Tiểu Hoa nói, “Có điều bọn họ không ngờ là chuyện này cơ bản vẫn chưa lắng xuống, nhất nhập quan môn thâm tự hải (bước chân vào cửa quan sâu tựa biển, vào rồi không ra được nữa), con cái bọn họ đã sớm được quan sát và giáo dục, cậu biết không, thế lực này chịu ảnh hưởng phân cấp vô cùng sâu, từ trong lúc cấp bậc cũ còn tồn tại đã sớm hình thành thêm hai ba cấp bậc mới rồi.”
“Hình như là giữa những năm bảy mươi, lúc thế hệ của Hoắc Linh và Chú Ba của cậu chưa tới hai mươi tuổi, kỳ thực bọn họ đã hoàn thiện một lượt tìm hiểu và chọn lựa rồi, tôi tin là cha cậu cùng Chú Hai Chú Ba nhà cậu đều biết chuyện này. Mà vào thời đó đáng sợ ở chỗ là người trẻ tuổi vô cùng cuồng nhiệt. Nhóm cấp bậc cũ vừa ngã ngũ, cấp bậc mới đã bắt đầu hoạt động ngay.”
Tiểu Hoa gọi vị chỉ huy kia gọi là thế lực A, vậy thế lực A không hề buông xuôi cho việc thăm dò bí mật kia, sau khi vị chỉ huy chết, mặt ngoài thế lực A giả bộ chấp nhận cho thiếu sót của Lão Cửu Môn, nhưng thực tế trong nhóm khảo cổ đội Hoắc Linh đã sớm bắt đầu công tác kế tiếp. Hơn nữa, trong thời gian đó, mục tiêu của bọn họ là muốn tới Tứ Xuyên, nơi mà Trương gia lâu chuyển tới, đồng thời việc Phong Cách Lôi có liên quan tới Trương gia lâu cũng bị phát hiện ra.
Thế lực A cho rằng, năm đó tổ tiên của Đại Phật Gia sau khi rời Cát Lâm có thể đã mang theo quan tài của tổ tiên di dời tới Quảng Tây, xây dựng trong núi đó một tòa cổ lâu, đem “bí mật” kia giấu vào bên trong tòa Trương gia lâu đó, vì thế, thế lực A mới sử dụng đội ngũ của Hoắc Linh và Văn Cẩm để xây dựng lên một đội khảo cổ mới, tiến vào Quảng Tây tìm hiểu.
“Đó chính là những gì chúng tôi biết được trước khi gặp cậu, phỏng đoán ra được sự việc này.” Tiểu Hoa nói, “Trước đây chúng tôi vẫn nghĩ là lần đó đội khảo cổ của Hoắc Linh gặp phải đả kích rất lớn, kiểu như cô ấy gặp phải quỷ vậy, có thể vì muốn tháo gỡ khúc mắc trong lòng mà cô ấy đã tới Tây Sa, sau đó thì phát sinh biến cố. Lão bà bà có tìm hiểu thế nào cũng không ra được, ban đầu bà bà nghĩ con gái mình đã vùi thân dưới đáy biến, chuyện từ những năm tám mươi rồi mà tới này bà bà vẫn chưa ngừng buông xuông và chấp nhận, bà bà không muốn chuyện như vậy xảy ra, đã từng nghĩ rời khỏi Trung Quốc này để tới Canada, nhưng sau đó đột nhiên có người gửi tới cho bà bà một cuộn băng ghi hình.”
Tôi từng nghe Tú Tú kể qua, nhưng không nghĩ Tú Tú lại nói hết vì thế vẫn im lặng lắng nghe tiếp, “Trong băng ghi hình có hình ảnh Hoắc Linh, bọn họ như bị giam cầm trong một nơi nào đó, bà bà trước giờ vẫn cho rằng đó là một cuộn băng uy hiếp, giam giữ con gái của bà trong một nơi rồi uy hiếp bà bà không được ra nước ngoài. Đồng thời ép buộc tiếp tục tìm kiếm tòa Trương gia cổ lâu kia. Cậu biết không, đối với một người làm mẹ mà nói đây là một chuyện vô cùng đau lòng.”
“Vì vậy lão bà bà hiểu là con gái mình vì đâu mà thành ra mất tích, kỳ thật có phải là bị người dùng cách này để uy hiếp bà, tiếp tục tìm tòa cổ lâu kia? Cho nên bà bà mới ra giá để thu mua bản vẻ Phong Cách Lôi kia?”
“Đúng!” Tiểu Hoa nói, “Nhưng cậu xuất hiện khiến mọi sự thay đổi hết cả, vì cậu đã mang tới một tin tức động trời.”
Giả thiết người gửi băng ghi hình tới là thế lực A, như vậy, khả năng ngay cả thế lực A cũng chẳng biết, đội khảo cổ mà bọn họ khống chế kia đã bị đánh tráo.
“Cậu điều tra ra chuyện yêu hồ bên Quảng Tây, nói cho chúng tôi biết, trong toàn bộ sự tình có một chuyện càng được che giấu sâu xa, đến nay mới có thể tạm thời khẳng định là còn có thế lực B nữa.”
Thế lực B này vô cùng thần bí, nhưng xuất thủ bất phàm, xuất hiện một phát đã ra chiêu vô cùng chính xác, diệt sạch đội khảo cổ kia, sau đó dùng người của mình thế vào đó. Toàn bộ quá trình diễn ra tại một vùng núi xa xôi, tốc độ vô cùng nhanh gọn.
Thực hiển nhiên là thế lực B vô cùng hiểu tình huống bên thế lực A, cho nên đã sớm có chuẩn bị, vì vậy ngay cả những người xung quanh bọn họ cũng không nhận ra tình hình. Mà thế lực A cũng không biết, đội ngũ của bọn họ đã bị thế lực B thay thế.
Tiểu Hoa nói:” Sau khi nghe tin tức này xong, Hoắc lão bà sẽ không còn cơ hội nữa, cậu biết tính cách của Hoắc lão bà thế nào không, có thù tất sẽ báo, hai thế lực này một bên giết con gái bà, một bên đùa giỡn bà trong nhiều năm như vậy, giờ tới lúc bà phản kích. Cho nên bà bà mốn tới tòa Trương gia lâu kia trước một bước, lấy được thứ bên trong đó, sau rồi sẽ kết thúc toàn chuyện ép kẻ kia phải ra mặt.”
“Đây là chuyện rất nguy hiểm.”
“Đúng vậy, cho nên chúng ta đi tới nơi này cùng lúc với bọn họ, những người khác của Hoắc gia đã sớm ra nước ngoài, lão bà bà lần này là đùa thật.” Tiểu Hoa nói, ” Rất xin lỗi, cậu bây giờ mới hiểu rõ vì sao bà bà lại chọn mấy người làm trợ thủ, vì bà không thể dùng được người trong nhà mình nữa.”
Nói tới đó tôi ngược lại không lấy gì làm sợ hãi, vì những thứ này dẫu sao cũng chỉ là hư vô, tôi nói:” Như những gì các cậu đoán thì thế lực B sẽ là ai đây?”
“Thế lực B khẳng định vẫn luôn âm thầm đối lập với thế lực A, bên ngoài là hợp tác, nếu không đâu cần thiết phải làm ra vẻ bí mật như vậy, tôi nghe cậu kể chuyện về Tây Sa, khẳng định đó là nơi các thế lực đang tập trung đánh cuộc cuối cùng, cho nên mới phải làm ra phức tạp như vậy. Chú Ba của cậu có lẽ thực sự là ở một mức độ nào đó cũng chẳng hay biết gì cả đâu.” Tiểu Hoa nói, “Chỉ có người liên quan tới toàn bộ mới có thể nói ra được, tới lúc đó cậu mới biết được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, đáng tiếc là hiện tại những người liên quan đều đã chết cả rồi.”
Tôi ngả lưng xuống đất, thầm nói đúng là, cái con mợ nó chứ chẳng biết đang có chuyện gì đây nữa, Chú Ba và Giải liên Hoàn chia làm hai phe hay là thế lực giữa Cầu Đức Khảo và Lão Cửu Môn, những người khác chẳng lẽ chỉ là vẻ bề ngoài của hai thế lực A và B? Vào lúc đó, Muộn Du Bình đại diện cho thế lực nào vậy?
Tiểu Hoa đứng dậy:” Nói tóm lại, trò hay vẫn còn ở phía sau.”
Hắn nhìn lên những vách động, chán nản mà cầm đèn pin soi qua, “Chờ bọn họ đem vật mang ra, mới chính là lúc cuộc vui bắt đầu.”
Tôi gật đầu, định mắng thêm vài tiếng thì chợt thấy Tiểu Hoa như phát hiện trong động có thứ gì, nhíu mày một chút, cúi đầu cẩn thận quan sát hốc đá.
“Sao vậy?” tôi hỏi.
Chỉ thấy hắn nhíu mày, cắn cắn môi dưới đưa tay vào trong hốc, khua khoắng một chút, chợt lại nghe từ trong động phát ra liên tiếp thanh âm lục lục lục lục, có một khối phù điêu từ bên trong trồi ra.
Tiểu Hoa lôi ra một khối đá vụn, đưa tôi xem:” cái quái, nó bị vỡ bên trong?.”
Tôi bước tới, trong lòng thầm kinh hãi, con mợ nó chứ sao lại vậy được.
“Chúng ta thử mở nhiều lần rồi, có tảng đá bị bắn ra, cắm ở trong khe hở, đây là những mảnh không bị đẩy ra.” Tiểu Hoa nói.
Không xong rồi, tôi lập tức hít ngược một ngụm khí lạnh.
Từng bước lùi về phía sau nhìn lại toàn bộ vách đá, hóa ra là tổng cộng không phải chỉ có bốn cái nút ấn, mà hóa thành năm, chết tiệt, đáng nói là bên kia, đáng ra họ phải ấn năm nút nhưng bọn họ chỉ mới nhấn bốn cái.
Nhưng theo như ảnh chụp của Muộn Du Bình gửi tới, vách đá kia vẫn mở ra, mật mã sai mà thạch bích vẫn mở, vậy bọn họ đi vào trong đó sẽ gặp phải chuyện gì chứ?
Tác giả :
Nam Phái Tam Thúc