Đạo Mộ Bút Ký
Quyển 4 - Chương 23: Tường xuyến tử
Editor: Yoo Chan
Beta: Thanh Du
~0O0~
“Tắt đèn pin?” Tôi nghe đã thấy mù mờ. Đã mất nhiều người như vậy còn tắt đèn pin, nếu lại mất thêm thì biết làm sao? Đây chẳng phải là tự đâm đầu đi tìm xui xẻo à. Tôi vội nhìn sang Hoa hòa thượng, dầu sao cũng là người từng trải nhất, để xem hắn phản ứng thế nào.
Hoa hòa thượng cũng căng thẳng muốn chết, thấy tôi nhìn về phía hắn bèn hỏi lại tôi: “Có tắt hay không đây?”
Bàn Tử tắt đèn pin nói: “Cứ nghe lời hắn, tắt thử xem sao.”
Tôi lập tức tắt đèn pin, mấy người Hoa hòa thượng cũng lục tục tắt đi, trong nháy mắt bốn bề lại chìm vào màn đêm đen đặc. Chúng tôi vội vàng ngẩng đầu lên nhìn nóc điện nhưng nơi đó vẫn bao phủ trong một màu tối đen như cũ, chẳng thấy gì cả. Bàn Tử đang định chửi thề thì phía trên bất chợt sáng lên, chúng tôi lập tức nhìn thấy vô số đốm sáng nhỏ màu xanh lục tụ tập chi chít trên đỉnh đầu, thoạt nhìn tựa như một bầu trời đầy sao.
“Là Ngũ thập tinh đồ.”
Tôi nghe giọng nói của Hoa hòa thượng cất lên bên cạnh, lại ngẩng đầu lên nhìn thì quả nhiên thấy những đốm sáng xanh lục kia sắp xếp thành hình dáng tựa như một bức Ngũ thập tinh đồ, nhưng cũng không được chính xác cho lắm bởi vì những đốm sáng màu xanh kia lại đang di động không ngừng.
“Chuyến này ta phát tài to rồi, bao nhiêu dạ minh châu thế kia.” Bàn Tử kinh ngạc thốt lên.
“Không phải, dạ minh châu đâu có nhỏ cỡ đó.” Tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. “Tụi nó di động, hẳn là côn trùng!”
“Côn trùng? Côn trùng gì?” Bàn Tử bắt đầu lo lắng, đại khái là nhớ đến đám bọ ăn xác: “Đom đóm à?”
“Không phải, đom đóm sáng nhấp nháy cơ. Tôi cũng không…..” còn chưa nói hết câu, tôi đột nhiên cảm thấy trong cổ ngứa ngáy giống như có vật gì chui vào làm lọan. Vội vàng đưa tay lên sờ thì đụng phải con gì đó, tôi thuận tay bóp cho một phát nát bét.
Lúc đó cảm giác ở bàn tay cho tôi biết có gì không ổn: Đây là côn trùng chân khớp, hơn nữa hình như còn mọc rất nhiều chi. Tôi vội nhón tay vào trong cổ áo nhặt thứ kia ra, vừa bật đèn pin lên xem đã hết hồn, vội quẳng nó xuống đất.
Đó là một con trùng dài cỡ một bàn tay, trông cực kì giống rết. Đầu và đuôi nó mọc râu rất dài, thân dài và mảnh, chia làm chín đốt, trên lưng mỗi đốt đều có một chấm màu lục. Nhưng điểm khác biệt lớn nhất của con trùng này so với rết là chân nó siêu dài, dài ngang ngửa với thân luôn, đã thế lại nhiều vô số kể, trông cứ như một đám lông rậm mọc hai bên thân vậy.
Tôi biết loại trùng này tên là ‘Du diên’, có nơi gọi là ‘Tường xuyến tử’ hay là ‘Hà tiêu’, cực kì tà môn. Thuở nhỏ cái gì tôi cũng dám nghịch, riêng nó là không dám đụng đến, cứ có cảm giác thứ này làm cho người ta chỉ cần nhìn thôi đã đủ khó chịu. Quê tôi người ta truyền miệng nhau rằng thứ này chỉ cần bò lên người là da thịt những nơi nó bò qua sẽ thối rữa hết. Đáng sợ nhất chính là thứ này thích chui vào lỗ tai người, giờ vừa nhìn thấy nó cả người tôi đã ngứa ran.
‘Tường xuyến tử’ này cũng được nhắc đến trong Liêu trai, con lớn nhất có thể dài đến ba mét, hơn nữa cũng như loài nhện loài rết, con vật này có yêu tính rất nặng.
Tôi nhìn con trùng mà toàn thân phát ớn, đột nhiên lại thấy trên đầu ngưa ngứa, sờ thử thì ra lại thêm một con nữa mới nhảy dù từ trên trần xuống.
Tôi gào ầm lên, luống cuống phủi nó đi rồi trùm cái mũ liền với bộ đồ leo núi đang mặc lên đầu. Thử chiếu đèn pin xuống mặt đất, tổ sư nó, không biết từ lúc nào trên mặt đất đã có vài con đang bò lổm ngổm, thế mà đám trùng bám trên trần vẫn không ngớt nhảy dù xuống.
Người đứng bên dưới không ai không dính trấu, Hoa hòa thượng phản ứng không được nhanh nhẹn như tôi, hắn nhảy dựng lên, không ngừng phủi thứ gì đó trong cổ áo ra nhưng vô ích. Vật kia cứ thấy khe hở là chui, nhanh chóng lách vào bên trong quần áo hắn. Thêm vào đó, không hiểu vì sao đám trùng trên mặt đất cũng thi nhau đâm đầu về phía chúng tôi, nương theo giày mà leo lên.
Bàn Tử lôi chậu rửa mặt ra úp lên đầu, tay kia cầm xẻng công binh không ngừng đập đập. Tôi thấy Diệp Thành hai tay ôm đầu bèn vội vàng chạy đến giúp, vừa giật tay hắn ra đã thấy trong lỗ tai hắn có vài con chui vào rồi.
Một số con ‘Tường xuyến tử’ cũng có kịch độc như loài rết, thậm chí còn độc hơn rết, thà bị bọ cạp dạo chơi đầy người còn hơn bị cái thứ này xâu xé. Tôi nghiêng đầu hắn qua một bên, vỗ vỗ vài cái để đập cho đám trùng rơi ra.
Chúng tôi cứ vừa phủi vừa chạy nhưng đâu đâu cũng là ‘Tường xuyến tử’ rơi rụng như mưa, đúng lúc cả đám sắp phát điên đến nơi thì bỗng nghe ‘bùng’ một tiếng, xa xa một ngọn đăng nô sáng rực lên, không biết là do ai châm.
Tôi chưa hết bực mình vì không biết giờ này ai còn nhã hứng mà đi đốt đèn, không ngờ ‘Tường xuyến tử’ trên mặt đất đã rục rịch phản ứng, chúng bắt đầu bò về phía cái đăng nô kia.
Xa xa truyền đến tiếng của Thuận Tử: “Mấy vị mau đốt lửa lên! Thứ trùng này chuyên môn tìm chỗ ấm áp mà đẻ trứng, đừng để các vị trở thành vật thể ấm nhất ở đây.”
Hóa ra là tên nhóc Thuận Tử , tôi thầm nghĩ, xem ra hắn đã tỉnh lại rồi.
Tôi và Bàn Tử nghe thế bèn bò ngay đến cái đăng nô bên cạnh, thứ này khắc từ đá tảng, tạo hình một người đang cõng một cái chậu trên lưng, trong chậu có bấc đèn. Đăng nô này cao hơn đầu người, tôi leo lên xem thì thấy dầu trong chậu trải qua hàng vạn năm đã đông cứng thành xà phòng, bên trong nhung nhúc những trùng.
Tôi cầm lấy bật lửa, châm vào bấc đèn. Ngọn lửa ban đầu rất nhỏ, nhưng chờ cho dầu vạn năm bên trong từ từ nóng chảy thì ngọn lửa cũng dần bùng lên. ‘Tường xuyến tử’ bên trong chậu vừa thấy ngọn lửa đã không chút do dự mà vây kín lấy nó. Mấy con ‘tường xuyến tử’ luẩn quẩn trong chậu, chẳng mấy chốc mà bị đốt cho tơi bời hoa lá.
Tôi bật đèn pin, chiếu lên trần kiểm tra. Bức tranh rực rỡ trên xà nhà đã biến đổi, có lẽ hoa văn vừa rồi là do đám trùng kia xếp hình mà ra. Lúc này lại thêm một ngọn đăng nô nữa được châm lên, ánh lửa xuyên qua màn đêm, trở nên đặc biệt u ám. Tuy tôi vẫn không nhìn rõ người đứng cạnh nó là ai nhưng cũng lờ mờ nhận ra họ đang ở đâu, xem ra nơi này cũng không tối tăm đến độ ánh sáng không xuyên qua nổi, chẳng qua ánh sáng của chúng tôi không đủ mạnh mà thôi.
Trên đầu tôi vẫn còn vài con trùng lạc đàn rơi xuống, nhưng hầu hết tụi nó đã tập trung về phía đăng nô. Mấy người chúng tôi lấy tay che đầu, chạy về phía ánh đèn, chạy được vài bước thì gặp Lang Phong và Thuận Tử. Lang Phong ngã sóng xoài trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy, Thuận Tử bên cạnh vừa xoa gáy, vừa phủi phủi đám trùng trên người hắn xuống.
Tôi chạy lại, hỏi Lang Phong làm sao vậy. Thuận Tử đáp: “Xong rồi, ‘Tường xuyến tử’ đã chui vào đầu, chui quá sâu nên không lấy ra được.”
Bàn Tử a một tiếng, bất giác đưa tay lên móc móc lỗ tai, lẩm bẩm: “May mà ráy tai mình nhiều.”
Tôi hỏi Thuận Tử: “Còn cứu được không?”
Thuận Tử lắc đầu nói: “Không biết. Trong thôn chúng tôi, một khi đã dính vào con tuyết mao tử này thì sống chết phó mặc số trời rồi.”
(Tuyết mao tử là tên khác của con rết đó thôi)
Tôi vạch mi mắt Lang Phong ra xem, thấy tròng mắt hắn đã không còn tri giác, thật là quá sức chịu đựng. Nhưng thật ra đây lại là chuyện tốt, bởi kẻ này là thủ hạ của Trần Bì A Tứ, đến khi trở mặt – mà cái này chỉ là chuyện sớm muộn – chắc chắc sẽ rất khó đối phó. Bây giờ hắn mắc nạn, xem ra chúng tôi sẽ nắm chắc thêm một phần thắng. *khóc 1 dòng sông cho 4 chữ Thiên chân vô tà…*
Phan Tử đứng đằng xa gọi lớn, chờ cho cả đám tập hợp lại, tôi liên nói với Thuận Tử: “Mọi chuyện cứ gác lại đó, chờ mọi người tập hợp đông đủ rồi tính sau, đầu anh không sao chứ.”
Thuận Tử gật đầu, buồn bực nói: “Sao tự dưng tôi lại bất tỉnh nhỉ? Tôi vẫn còn nhớ – mấy người muốn phá núi mà. Đây là chỗ nào vậy?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Bàn Tử đã cướp lời: “Cậu hồ đồ thật rồi, ban đầu chúng tôi chỉ muốn đốt pháo ăn mừng, không ngờ gặp tuyết lở, cậu bị một tảng đá rơi xuống đập trúng đầu nên hôn mê liền. Còn chúng tôi bị tuyết vùi rồi cuốn tới nơi này, hình như là một tòa miếu, cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra nữa.”
Thuận Tử ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Đầu óc tôi trống trơn chẳng nhớ gì nữa, nhưng sao các anh lại dám nổ pháo trên đỉnh núi tuyết chứ, làm bậy quá đáng… Không được, các người trở về phải thanh toán thêm tiền cho tôi, vụ giao dịch này quá bất lợi.”
Bàn Tử còn muốn nói tiếp, nhưng tôi sợ hắn lại huyên thuyên đến tận đâu đâu cũng không biết chừng, liền vỗ vai hắn: “Đừng cà kê nữa ông tướng, chuyện để đó nói sau, bây giờ thì nhanh chân lên.”
Nói rồi tôi và Bàn Tử hợp sức đỡ Lang Phong dậy, muốn đỡ hắn đến chỗ Phan Tử. Thế nhưng Lang Phong khá đô con, hai người chúng tôi phải dùng hết sức lực mới đỡ hắn ngồi thẳng lên được.
Lang Phong run rẩy, không thể giữ thẳng cổ nữa, đầu ngoẹo qua một bên. Đúng lúc tôi đang tìm cách dìu hắn đứng lên thì Bàn Tử đột nhiên nhíu mày. Tôi nhìn theo ánh mắt hắn, phát hiện sau gáy Lang Phong có một vết bầm tím, rõ ràng là bị ai đánh, tuy vết bầm này không nổi bật lắm nhưng nhìn kỹ là phát hiện ra ngay.
Bụng tôi khẽ thót một cái, dấu vết này chứng tỏ Lang Phong không trúng độc mà bị người ta đánh cho hôn mê. Tôi liếc mắt thấy ba lô của Lang Phong đang đeo trên lưng Thuận Tử, vừa định hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì thì Bàn Tử thở dài một tiếng, ý bảo tôi đừng có hỏi. *Thuận Tử trông hiền lành vậy mà cũng nguy hiểm quá, đúng là chả tin được bố con thằng nào x.x*
Tôi nhìn vào mắt Bàn Tử, không hiểu hắn đang mưu tính chuyện gì, đành phải liếc trả một cái rồi đỡ Lang Phong lên, gắng sức giữ chặt hắn trên vai rồi dìu hắn về phía Phan Tử.
Đi qua một quãng tối om, chúng tôi cũng đến chỗ Phan Tử ở ngay trước mặt một cây đăng nô. Trần Bì A Tứ và Phan Tử đều đứng đợi ở đó, riêng Muộn Du Bình vẫn không thấy mặt mũi đâu. Tôi hỏi Phan Tử: “Tiểu ca đâu rồi?”
Phan Tử nói: “Tưởng hắn ở chỗ các cậu chứ? Tôi không thấy hắn đâu cả.”
Tôi nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ ánh sáng từ hai ngọn đăng nô do chúng tôi, Phan Tử và Thuận Tử đốt lên thì không còn ngọn đăng nô thứ tư nữa. Nhìn ra phía xa chỉ thấy hai đốm sáng mông lung đứng đó, ánh lửa âm u không hề có sức sống.
Theo lí mà nói, trong hoàn cảnh này khi nghe tiếng kêu của Thuận Tử thì ai cũng sẽ thắp sáng đăng nô phía trên, bằng không chắc chắn sẽ bị Tường xuyến tử xâu xé. Hắn không đốt đèn lên, lẽ nào trước khi nghe tiếng Thuận Tử đã trúng độc mà mất đi tri giác giống Lang Phong rồi?
Không thể nào, người hắn cứ như cây nhang muỗi, côn trùng thấy hắn là tránh xa mới phải.
Bàn Tử hét to một tiếng giữa màn đêm bao phủ bốn bề, tiếng kêu vọng đi vọng lại, quanh quẩn trong linh cung trống trải này một hồi lâu nhưng vẫn không nghe tiếng ai trả lời, tựa như Muộn Du Bình chưa hề đặt chân vào đây vậy. Đợi đến khi yên ắng trở lại cũng không nghe thấy bất kì tiếng hít thở hay bước chân nào.
Trong lòng tôi hiểu rõ, với thân thủ của Muộn Du Bình, không thứ gì có thể khống chế hắn mà không gây ra tiếng động. Nếu hắn lặng lẽ biến mất thì chắc chắn phải có lí do đặc biệt, hoặc là đã phát hiện ra điều gì nên tự mình tách nhóm. Bây giờ dù chúng tôi có quỳ xuống dập đầu thì hắn cũng sẽ không xuất hiện.
Phan Tử và Bàn Tử lại gọi thêm vài tiếng, đến khi chắc chắn không có tiếng đáp lại mớibật đèn pin chuẩn bị đi tìm. Tôi bèn ngăn bọn họ lại: “Lúc này nhất thiết không thể phân tán, chúng ta trước hết phải xử lí tốt người bị thương, sau đó đi cùng nhau.”
Mọi người thấy cũng đúng, bèn vây lấy Lang Phong. Trần Bì A Tứ kiểm tra sơ qua tình trạng thương tích của Lang Phong, dựa vào tính cách cáo già của lão, tôi thấy lão gần như ngay lập tức phát hiện vết thương sau gáy Lang Phong. Thế nhưng lão không hề tỏ ra kinh ngạc mà chỉ liếc tôi một cái, không biết là có ý gì.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Vừa rồi người dìu Lang Phong trở về là tôi và Bàn Tử. Dựa theo logic thông thường thì Trần Bì A Tứ sẽ không nghi ngờ người dẫn đường tạm thời tìm được trong thôn là Thuận Tử, mà sẽ rất dễ đi đến kết luận kẻ đánh bị thương Lang Phong là một trong hai người tôi hoặc Bàn Tử, cũng có thể là cả hai.
Sau này lão sẽ dùng kế sách gì đối phó với chúng tôi thì thật khó mà nói trước, đây đúng là tự dí nòng súng vào đầu mình mà.
Lại nói, Thuận Tử là lính xuất ngũ, dù gì cũng là quân biên phòng tuyến đầu chính quy, nếu muốn đánh bất tỉnh Lang Phong cũng không phải chuyện khó khăn gì. Có thể hắn còn e dè chúng tôi – suy cho cùng thì chúng tôi thân phận bất minh, lại rõ ràng không phải người tốt – thế nên hắn tạm thời giả ngu để qua mặt chúng tôi. Nhưng tôi cũng không thể vạch trần hắn được, hoàn cảnh lúc này rất phức tạp, thêm bạn bớt thù vẫn hơn.
Lúc ấy đáng ra không nên thuê một tay lính xuất ngũ làm dẫn đường, tôi thầm nhủ. Trong lòng cảm thấy mọi chuyện cứ rối tinh lên như mớ bòng bong, không biết nên xử lí sao cho phải.
Thuận Tử đứng bên cạnh lật ngược Lang Phong lại, sau đó lấy từ trong túi ra hai cây tăm, vạch lỗ tai Lang Phong lên rồi gảy ‘Tường xuyến tử’ trong tai hắn ra ngoài. Tường xuyến tử vừa rơi xuống đất, Bàn Tử lập tức dẫm cho một cú nát bét.
Thuận Tử nói với chúng tôi, loại trùng này bọn họ gọi là ‘tuyết mao’, là vị thuốc Đông y cực kì hiếm gặp. Loại trùng này bình thường chỉ xuất hiện bên dưới ranh giới tuyết, phía trên ranh giới tuyết thì chưa gặp phải bao giờ, không hiểu vì sao chỗ này lại tập trung nhiều như vậy, trong đầu Lang Phong đã có mầm mống trùng, e rằng sẽ không duy trì được lâu.
Nói vậy là chúng thông qua lỗ tai để chui vào đại não đẻ trứng. Tôi nắn nắm hàm dưới của Lang Phong, phát hiện nó đã sưng tấy, chắc chắn Tường xuyến tử đã cắn một cái bên trong lỗ tai khiến hắn trúng độc. Tuy không nghiêm trọng như lời Thuận Tử nói, nhưng đám sâu này rốt cuộc từ đâu mà đến, thực sự khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Bàn Tử nhìn lên đỉnh đầu, nói: “Chắc chắn chúng nó trốn trong lớp mái ngói trên nóc nhà rồi, chỉ chờ Trùng hương ngọc bị đốt là thức tỉnh, con mẹ nó chiêu này thật đúng là độc địa. Nhưng lão già họ Uông kia chẳng lẽ đã đoán trước cả chuyện chúng ta sẽ đốt con rùa từ tính sao?”
Tôi thầm nhủ trong bụng, cái đó là đương nhiên. Nếu đã đem chôn rùa từ tính bên dưới tảng đá phong mộ, tất nhiên là muốn đám trộm mộ phát hiện ra, sau đó phá hủy nó. Dù đốt hay là đập nát có lẽ đều làm cho Trùng hương ngọc bốc hơi, đánh thức đám du diên ngủ đông trong mái ngói cung điện. Nhưng nếu có kẻ vẫn giữ sự tôn kính đối với linh cung này mà không phá hủy nó thì con rùa từ tính ở đây có thể vĩnh viễn bảo vệ Vân Đỉnh thiên cung được an toàn.
Hoa hòa thượng có mang theo ít thuốc men, liền lấy ra tiêm vào chân Lang Phong một mũi, nói là tạm thời có thể giữ được mạng hắn. Tiêm xong chúng tôi cởi áo khoác ngoài của Lang Phong ra, giũ sạch đám trùng đang cuộn tròn trên đó, tiêu diệt sạch sẽ. Phan Tử nói với Trần Bì A Tứ: “Tứ gia, độc tính của loài trùng này rất lợi hại. Tốt nhất chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không lát có thêm người bị cắn thì e rằng thuốc này không đủ.”
Trần Bì A Tứ nhìn quanh bốn phía, nhíu mày. Diệp Thành thở dài, kể cho Phan Tử nghe đầu đuôi chuyện chúng tôi phát hiện ra mình bị vây khốn. Phan Tử nghe xong cũng cảm thấy vô cùng nghi hoặc: “Anh dám chắc chúng ta không rẽ nhầm vào đâu chứ?”
Diệp Thành đang định mở miệng thì Thuận Tử bỗng ‘Hử?’ một tiếng, nói “Thật kì quái!” Tôi quay sang nhìn, thì ra ánh lửa từ chiếc đăng nô hắn đốt lên lúc nãy đã biến mất trong bóng tối phía xa.
Dầu thắp trong đăng nô đã mấy trăm năm không dùng, đến giờ vẫn còn đốt được đã phải cảm tạ trời đất rồi. Tôi nói chuyện này không có gì là bất thường cả, nhưng hắn vẫn cau mày, lại đập tôi mấy cái rồi chỉ cho tôi xem.
Tôi bắt đầu bực bội, đúng lúc này lại chứng kiến ngọn lửa trong đăng nô thứ hai do tôi châm lên bắt đầu lay động, tựa như có người nào đó đi qua bên cạnh kéo theo một luồng gió khiến lửa chập chờn vậy.
Trong đại điện vốn kín gió, nếu không có thứ gì đó lướt qua bên cạnh, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này.
Tôi còn tưởng Muộn Du Bình trở về, muốn gọi hắn một tiếng nhưng Bàn Tử lại bịt kín miệng tôi. Tôi thấy ánh sáng tỏa ra từ ngọn lửa mơ hồ in bóng một người, chắc chắn không phải Muộn Du Bình bởi vì cái bóng này rất cao lớn.
Tôi cảm thấy không ổn, nhưng cái bóng kia quá sức mơ hồ, ngay cả đường nét cũng nhìn không rõ lắm. Trần Bì A Tứ nhìn đăm đăm một hồi, đột nhiên đưa tay len bắn ra một viên đạn sắt bay xẹt qua vị trí phía trên ngọn lửa của đăng nô đầu tiên. Luồng gió mạnh lướt qua làm lửa bùng cháy, không gian chớp mắt sáng bừng, chúng tôi lập tức nhìn thấy một bóng người có cái cổ dài khác thường đang đứng cạnh đăng nô
Beta: Thanh Du
~0O0~
“Tắt đèn pin?” Tôi nghe đã thấy mù mờ. Đã mất nhiều người như vậy còn tắt đèn pin, nếu lại mất thêm thì biết làm sao? Đây chẳng phải là tự đâm đầu đi tìm xui xẻo à. Tôi vội nhìn sang Hoa hòa thượng, dầu sao cũng là người từng trải nhất, để xem hắn phản ứng thế nào.
Hoa hòa thượng cũng căng thẳng muốn chết, thấy tôi nhìn về phía hắn bèn hỏi lại tôi: “Có tắt hay không đây?”
Bàn Tử tắt đèn pin nói: “Cứ nghe lời hắn, tắt thử xem sao.”
Tôi lập tức tắt đèn pin, mấy người Hoa hòa thượng cũng lục tục tắt đi, trong nháy mắt bốn bề lại chìm vào màn đêm đen đặc. Chúng tôi vội vàng ngẩng đầu lên nhìn nóc điện nhưng nơi đó vẫn bao phủ trong một màu tối đen như cũ, chẳng thấy gì cả. Bàn Tử đang định chửi thề thì phía trên bất chợt sáng lên, chúng tôi lập tức nhìn thấy vô số đốm sáng nhỏ màu xanh lục tụ tập chi chít trên đỉnh đầu, thoạt nhìn tựa như một bầu trời đầy sao.
“Là Ngũ thập tinh đồ.”
Tôi nghe giọng nói của Hoa hòa thượng cất lên bên cạnh, lại ngẩng đầu lên nhìn thì quả nhiên thấy những đốm sáng xanh lục kia sắp xếp thành hình dáng tựa như một bức Ngũ thập tinh đồ, nhưng cũng không được chính xác cho lắm bởi vì những đốm sáng màu xanh kia lại đang di động không ngừng.
“Chuyến này ta phát tài to rồi, bao nhiêu dạ minh châu thế kia.” Bàn Tử kinh ngạc thốt lên.
“Không phải, dạ minh châu đâu có nhỏ cỡ đó.” Tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. “Tụi nó di động, hẳn là côn trùng!”
“Côn trùng? Côn trùng gì?” Bàn Tử bắt đầu lo lắng, đại khái là nhớ đến đám bọ ăn xác: “Đom đóm à?”
“Không phải, đom đóm sáng nhấp nháy cơ. Tôi cũng không…..” còn chưa nói hết câu, tôi đột nhiên cảm thấy trong cổ ngứa ngáy giống như có vật gì chui vào làm lọan. Vội vàng đưa tay lên sờ thì đụng phải con gì đó, tôi thuận tay bóp cho một phát nát bét.
Lúc đó cảm giác ở bàn tay cho tôi biết có gì không ổn: Đây là côn trùng chân khớp, hơn nữa hình như còn mọc rất nhiều chi. Tôi vội nhón tay vào trong cổ áo nhặt thứ kia ra, vừa bật đèn pin lên xem đã hết hồn, vội quẳng nó xuống đất.
Đó là một con trùng dài cỡ một bàn tay, trông cực kì giống rết. Đầu và đuôi nó mọc râu rất dài, thân dài và mảnh, chia làm chín đốt, trên lưng mỗi đốt đều có một chấm màu lục. Nhưng điểm khác biệt lớn nhất của con trùng này so với rết là chân nó siêu dài, dài ngang ngửa với thân luôn, đã thế lại nhiều vô số kể, trông cứ như một đám lông rậm mọc hai bên thân vậy.
Tôi biết loại trùng này tên là ‘Du diên’, có nơi gọi là ‘Tường xuyến tử’ hay là ‘Hà tiêu’, cực kì tà môn. Thuở nhỏ cái gì tôi cũng dám nghịch, riêng nó là không dám đụng đến, cứ có cảm giác thứ này làm cho người ta chỉ cần nhìn thôi đã đủ khó chịu. Quê tôi người ta truyền miệng nhau rằng thứ này chỉ cần bò lên người là da thịt những nơi nó bò qua sẽ thối rữa hết. Đáng sợ nhất chính là thứ này thích chui vào lỗ tai người, giờ vừa nhìn thấy nó cả người tôi đã ngứa ran.
‘Tường xuyến tử’ này cũng được nhắc đến trong Liêu trai, con lớn nhất có thể dài đến ba mét, hơn nữa cũng như loài nhện loài rết, con vật này có yêu tính rất nặng.
Tôi nhìn con trùng mà toàn thân phát ớn, đột nhiên lại thấy trên đầu ngưa ngứa, sờ thử thì ra lại thêm một con nữa mới nhảy dù từ trên trần xuống.
Tôi gào ầm lên, luống cuống phủi nó đi rồi trùm cái mũ liền với bộ đồ leo núi đang mặc lên đầu. Thử chiếu đèn pin xuống mặt đất, tổ sư nó, không biết từ lúc nào trên mặt đất đã có vài con đang bò lổm ngổm, thế mà đám trùng bám trên trần vẫn không ngớt nhảy dù xuống.
Người đứng bên dưới không ai không dính trấu, Hoa hòa thượng phản ứng không được nhanh nhẹn như tôi, hắn nhảy dựng lên, không ngừng phủi thứ gì đó trong cổ áo ra nhưng vô ích. Vật kia cứ thấy khe hở là chui, nhanh chóng lách vào bên trong quần áo hắn. Thêm vào đó, không hiểu vì sao đám trùng trên mặt đất cũng thi nhau đâm đầu về phía chúng tôi, nương theo giày mà leo lên.
Bàn Tử lôi chậu rửa mặt ra úp lên đầu, tay kia cầm xẻng công binh không ngừng đập đập. Tôi thấy Diệp Thành hai tay ôm đầu bèn vội vàng chạy đến giúp, vừa giật tay hắn ra đã thấy trong lỗ tai hắn có vài con chui vào rồi.
Một số con ‘Tường xuyến tử’ cũng có kịch độc như loài rết, thậm chí còn độc hơn rết, thà bị bọ cạp dạo chơi đầy người còn hơn bị cái thứ này xâu xé. Tôi nghiêng đầu hắn qua một bên, vỗ vỗ vài cái để đập cho đám trùng rơi ra.
Chúng tôi cứ vừa phủi vừa chạy nhưng đâu đâu cũng là ‘Tường xuyến tử’ rơi rụng như mưa, đúng lúc cả đám sắp phát điên đến nơi thì bỗng nghe ‘bùng’ một tiếng, xa xa một ngọn đăng nô sáng rực lên, không biết là do ai châm.
Tôi chưa hết bực mình vì không biết giờ này ai còn nhã hứng mà đi đốt đèn, không ngờ ‘Tường xuyến tử’ trên mặt đất đã rục rịch phản ứng, chúng bắt đầu bò về phía cái đăng nô kia.
Xa xa truyền đến tiếng của Thuận Tử: “Mấy vị mau đốt lửa lên! Thứ trùng này chuyên môn tìm chỗ ấm áp mà đẻ trứng, đừng để các vị trở thành vật thể ấm nhất ở đây.”
Hóa ra là tên nhóc Thuận Tử , tôi thầm nghĩ, xem ra hắn đã tỉnh lại rồi.
Tôi và Bàn Tử nghe thế bèn bò ngay đến cái đăng nô bên cạnh, thứ này khắc từ đá tảng, tạo hình một người đang cõng một cái chậu trên lưng, trong chậu có bấc đèn. Đăng nô này cao hơn đầu người, tôi leo lên xem thì thấy dầu trong chậu trải qua hàng vạn năm đã đông cứng thành xà phòng, bên trong nhung nhúc những trùng.
Tôi cầm lấy bật lửa, châm vào bấc đèn. Ngọn lửa ban đầu rất nhỏ, nhưng chờ cho dầu vạn năm bên trong từ từ nóng chảy thì ngọn lửa cũng dần bùng lên. ‘Tường xuyến tử’ bên trong chậu vừa thấy ngọn lửa đã không chút do dự mà vây kín lấy nó. Mấy con ‘tường xuyến tử’ luẩn quẩn trong chậu, chẳng mấy chốc mà bị đốt cho tơi bời hoa lá.
Tôi bật đèn pin, chiếu lên trần kiểm tra. Bức tranh rực rỡ trên xà nhà đã biến đổi, có lẽ hoa văn vừa rồi là do đám trùng kia xếp hình mà ra. Lúc này lại thêm một ngọn đăng nô nữa được châm lên, ánh lửa xuyên qua màn đêm, trở nên đặc biệt u ám. Tuy tôi vẫn không nhìn rõ người đứng cạnh nó là ai nhưng cũng lờ mờ nhận ra họ đang ở đâu, xem ra nơi này cũng không tối tăm đến độ ánh sáng không xuyên qua nổi, chẳng qua ánh sáng của chúng tôi không đủ mạnh mà thôi.
Trên đầu tôi vẫn còn vài con trùng lạc đàn rơi xuống, nhưng hầu hết tụi nó đã tập trung về phía đăng nô. Mấy người chúng tôi lấy tay che đầu, chạy về phía ánh đèn, chạy được vài bước thì gặp Lang Phong và Thuận Tử. Lang Phong ngã sóng xoài trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy, Thuận Tử bên cạnh vừa xoa gáy, vừa phủi phủi đám trùng trên người hắn xuống.
Tôi chạy lại, hỏi Lang Phong làm sao vậy. Thuận Tử đáp: “Xong rồi, ‘Tường xuyến tử’ đã chui vào đầu, chui quá sâu nên không lấy ra được.”
Bàn Tử a một tiếng, bất giác đưa tay lên móc móc lỗ tai, lẩm bẩm: “May mà ráy tai mình nhiều.”
Tôi hỏi Thuận Tử: “Còn cứu được không?”
Thuận Tử lắc đầu nói: “Không biết. Trong thôn chúng tôi, một khi đã dính vào con tuyết mao tử này thì sống chết phó mặc số trời rồi.”
(Tuyết mao tử là tên khác của con rết đó thôi)
Tôi vạch mi mắt Lang Phong ra xem, thấy tròng mắt hắn đã không còn tri giác, thật là quá sức chịu đựng. Nhưng thật ra đây lại là chuyện tốt, bởi kẻ này là thủ hạ của Trần Bì A Tứ, đến khi trở mặt – mà cái này chỉ là chuyện sớm muộn – chắc chắc sẽ rất khó đối phó. Bây giờ hắn mắc nạn, xem ra chúng tôi sẽ nắm chắc thêm một phần thắng. *khóc 1 dòng sông cho 4 chữ Thiên chân vô tà…*
Phan Tử đứng đằng xa gọi lớn, chờ cho cả đám tập hợp lại, tôi liên nói với Thuận Tử: “Mọi chuyện cứ gác lại đó, chờ mọi người tập hợp đông đủ rồi tính sau, đầu anh không sao chứ.”
Thuận Tử gật đầu, buồn bực nói: “Sao tự dưng tôi lại bất tỉnh nhỉ? Tôi vẫn còn nhớ – mấy người muốn phá núi mà. Đây là chỗ nào vậy?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Bàn Tử đã cướp lời: “Cậu hồ đồ thật rồi, ban đầu chúng tôi chỉ muốn đốt pháo ăn mừng, không ngờ gặp tuyết lở, cậu bị một tảng đá rơi xuống đập trúng đầu nên hôn mê liền. Còn chúng tôi bị tuyết vùi rồi cuốn tới nơi này, hình như là một tòa miếu, cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra nữa.”
Thuận Tử ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Đầu óc tôi trống trơn chẳng nhớ gì nữa, nhưng sao các anh lại dám nổ pháo trên đỉnh núi tuyết chứ, làm bậy quá đáng… Không được, các người trở về phải thanh toán thêm tiền cho tôi, vụ giao dịch này quá bất lợi.”
Bàn Tử còn muốn nói tiếp, nhưng tôi sợ hắn lại huyên thuyên đến tận đâu đâu cũng không biết chừng, liền vỗ vai hắn: “Đừng cà kê nữa ông tướng, chuyện để đó nói sau, bây giờ thì nhanh chân lên.”
Nói rồi tôi và Bàn Tử hợp sức đỡ Lang Phong dậy, muốn đỡ hắn đến chỗ Phan Tử. Thế nhưng Lang Phong khá đô con, hai người chúng tôi phải dùng hết sức lực mới đỡ hắn ngồi thẳng lên được.
Lang Phong run rẩy, không thể giữ thẳng cổ nữa, đầu ngoẹo qua một bên. Đúng lúc tôi đang tìm cách dìu hắn đứng lên thì Bàn Tử đột nhiên nhíu mày. Tôi nhìn theo ánh mắt hắn, phát hiện sau gáy Lang Phong có một vết bầm tím, rõ ràng là bị ai đánh, tuy vết bầm này không nổi bật lắm nhưng nhìn kỹ là phát hiện ra ngay.
Bụng tôi khẽ thót một cái, dấu vết này chứng tỏ Lang Phong không trúng độc mà bị người ta đánh cho hôn mê. Tôi liếc mắt thấy ba lô của Lang Phong đang đeo trên lưng Thuận Tử, vừa định hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì thì Bàn Tử thở dài một tiếng, ý bảo tôi đừng có hỏi. *Thuận Tử trông hiền lành vậy mà cũng nguy hiểm quá, đúng là chả tin được bố con thằng nào x.x*
Tôi nhìn vào mắt Bàn Tử, không hiểu hắn đang mưu tính chuyện gì, đành phải liếc trả một cái rồi đỡ Lang Phong lên, gắng sức giữ chặt hắn trên vai rồi dìu hắn về phía Phan Tử.
Đi qua một quãng tối om, chúng tôi cũng đến chỗ Phan Tử ở ngay trước mặt một cây đăng nô. Trần Bì A Tứ và Phan Tử đều đứng đợi ở đó, riêng Muộn Du Bình vẫn không thấy mặt mũi đâu. Tôi hỏi Phan Tử: “Tiểu ca đâu rồi?”
Phan Tử nói: “Tưởng hắn ở chỗ các cậu chứ? Tôi không thấy hắn đâu cả.”
Tôi nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ ánh sáng từ hai ngọn đăng nô do chúng tôi, Phan Tử và Thuận Tử đốt lên thì không còn ngọn đăng nô thứ tư nữa. Nhìn ra phía xa chỉ thấy hai đốm sáng mông lung đứng đó, ánh lửa âm u không hề có sức sống.
Theo lí mà nói, trong hoàn cảnh này khi nghe tiếng kêu của Thuận Tử thì ai cũng sẽ thắp sáng đăng nô phía trên, bằng không chắc chắn sẽ bị Tường xuyến tử xâu xé. Hắn không đốt đèn lên, lẽ nào trước khi nghe tiếng Thuận Tử đã trúng độc mà mất đi tri giác giống Lang Phong rồi?
Không thể nào, người hắn cứ như cây nhang muỗi, côn trùng thấy hắn là tránh xa mới phải.
Bàn Tử hét to một tiếng giữa màn đêm bao phủ bốn bề, tiếng kêu vọng đi vọng lại, quanh quẩn trong linh cung trống trải này một hồi lâu nhưng vẫn không nghe tiếng ai trả lời, tựa như Muộn Du Bình chưa hề đặt chân vào đây vậy. Đợi đến khi yên ắng trở lại cũng không nghe thấy bất kì tiếng hít thở hay bước chân nào.
Trong lòng tôi hiểu rõ, với thân thủ của Muộn Du Bình, không thứ gì có thể khống chế hắn mà không gây ra tiếng động. Nếu hắn lặng lẽ biến mất thì chắc chắn phải có lí do đặc biệt, hoặc là đã phát hiện ra điều gì nên tự mình tách nhóm. Bây giờ dù chúng tôi có quỳ xuống dập đầu thì hắn cũng sẽ không xuất hiện.
Phan Tử và Bàn Tử lại gọi thêm vài tiếng, đến khi chắc chắn không có tiếng đáp lại mớibật đèn pin chuẩn bị đi tìm. Tôi bèn ngăn bọn họ lại: “Lúc này nhất thiết không thể phân tán, chúng ta trước hết phải xử lí tốt người bị thương, sau đó đi cùng nhau.”
Mọi người thấy cũng đúng, bèn vây lấy Lang Phong. Trần Bì A Tứ kiểm tra sơ qua tình trạng thương tích của Lang Phong, dựa vào tính cách cáo già của lão, tôi thấy lão gần như ngay lập tức phát hiện vết thương sau gáy Lang Phong. Thế nhưng lão không hề tỏ ra kinh ngạc mà chỉ liếc tôi một cái, không biết là có ý gì.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Vừa rồi người dìu Lang Phong trở về là tôi và Bàn Tử. Dựa theo logic thông thường thì Trần Bì A Tứ sẽ không nghi ngờ người dẫn đường tạm thời tìm được trong thôn là Thuận Tử, mà sẽ rất dễ đi đến kết luận kẻ đánh bị thương Lang Phong là một trong hai người tôi hoặc Bàn Tử, cũng có thể là cả hai.
Sau này lão sẽ dùng kế sách gì đối phó với chúng tôi thì thật khó mà nói trước, đây đúng là tự dí nòng súng vào đầu mình mà.
Lại nói, Thuận Tử là lính xuất ngũ, dù gì cũng là quân biên phòng tuyến đầu chính quy, nếu muốn đánh bất tỉnh Lang Phong cũng không phải chuyện khó khăn gì. Có thể hắn còn e dè chúng tôi – suy cho cùng thì chúng tôi thân phận bất minh, lại rõ ràng không phải người tốt – thế nên hắn tạm thời giả ngu để qua mặt chúng tôi. Nhưng tôi cũng không thể vạch trần hắn được, hoàn cảnh lúc này rất phức tạp, thêm bạn bớt thù vẫn hơn.
Lúc ấy đáng ra không nên thuê một tay lính xuất ngũ làm dẫn đường, tôi thầm nhủ. Trong lòng cảm thấy mọi chuyện cứ rối tinh lên như mớ bòng bong, không biết nên xử lí sao cho phải.
Thuận Tử đứng bên cạnh lật ngược Lang Phong lại, sau đó lấy từ trong túi ra hai cây tăm, vạch lỗ tai Lang Phong lên rồi gảy ‘Tường xuyến tử’ trong tai hắn ra ngoài. Tường xuyến tử vừa rơi xuống đất, Bàn Tử lập tức dẫm cho một cú nát bét.
Thuận Tử nói với chúng tôi, loại trùng này bọn họ gọi là ‘tuyết mao’, là vị thuốc Đông y cực kì hiếm gặp. Loại trùng này bình thường chỉ xuất hiện bên dưới ranh giới tuyết, phía trên ranh giới tuyết thì chưa gặp phải bao giờ, không hiểu vì sao chỗ này lại tập trung nhiều như vậy, trong đầu Lang Phong đã có mầm mống trùng, e rằng sẽ không duy trì được lâu.
Nói vậy là chúng thông qua lỗ tai để chui vào đại não đẻ trứng. Tôi nắn nắm hàm dưới của Lang Phong, phát hiện nó đã sưng tấy, chắc chắn Tường xuyến tử đã cắn một cái bên trong lỗ tai khiến hắn trúng độc. Tuy không nghiêm trọng như lời Thuận Tử nói, nhưng đám sâu này rốt cuộc từ đâu mà đến, thực sự khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Bàn Tử nhìn lên đỉnh đầu, nói: “Chắc chắn chúng nó trốn trong lớp mái ngói trên nóc nhà rồi, chỉ chờ Trùng hương ngọc bị đốt là thức tỉnh, con mẹ nó chiêu này thật đúng là độc địa. Nhưng lão già họ Uông kia chẳng lẽ đã đoán trước cả chuyện chúng ta sẽ đốt con rùa từ tính sao?”
Tôi thầm nhủ trong bụng, cái đó là đương nhiên. Nếu đã đem chôn rùa từ tính bên dưới tảng đá phong mộ, tất nhiên là muốn đám trộm mộ phát hiện ra, sau đó phá hủy nó. Dù đốt hay là đập nát có lẽ đều làm cho Trùng hương ngọc bốc hơi, đánh thức đám du diên ngủ đông trong mái ngói cung điện. Nhưng nếu có kẻ vẫn giữ sự tôn kính đối với linh cung này mà không phá hủy nó thì con rùa từ tính ở đây có thể vĩnh viễn bảo vệ Vân Đỉnh thiên cung được an toàn.
Hoa hòa thượng có mang theo ít thuốc men, liền lấy ra tiêm vào chân Lang Phong một mũi, nói là tạm thời có thể giữ được mạng hắn. Tiêm xong chúng tôi cởi áo khoác ngoài của Lang Phong ra, giũ sạch đám trùng đang cuộn tròn trên đó, tiêu diệt sạch sẽ. Phan Tử nói với Trần Bì A Tứ: “Tứ gia, độc tính của loài trùng này rất lợi hại. Tốt nhất chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không lát có thêm người bị cắn thì e rằng thuốc này không đủ.”
Trần Bì A Tứ nhìn quanh bốn phía, nhíu mày. Diệp Thành thở dài, kể cho Phan Tử nghe đầu đuôi chuyện chúng tôi phát hiện ra mình bị vây khốn. Phan Tử nghe xong cũng cảm thấy vô cùng nghi hoặc: “Anh dám chắc chúng ta không rẽ nhầm vào đâu chứ?”
Diệp Thành đang định mở miệng thì Thuận Tử bỗng ‘Hử?’ một tiếng, nói “Thật kì quái!” Tôi quay sang nhìn, thì ra ánh lửa từ chiếc đăng nô hắn đốt lên lúc nãy đã biến mất trong bóng tối phía xa.
Dầu thắp trong đăng nô đã mấy trăm năm không dùng, đến giờ vẫn còn đốt được đã phải cảm tạ trời đất rồi. Tôi nói chuyện này không có gì là bất thường cả, nhưng hắn vẫn cau mày, lại đập tôi mấy cái rồi chỉ cho tôi xem.
Tôi bắt đầu bực bội, đúng lúc này lại chứng kiến ngọn lửa trong đăng nô thứ hai do tôi châm lên bắt đầu lay động, tựa như có người nào đó đi qua bên cạnh kéo theo một luồng gió khiến lửa chập chờn vậy.
Trong đại điện vốn kín gió, nếu không có thứ gì đó lướt qua bên cạnh, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này.
Tôi còn tưởng Muộn Du Bình trở về, muốn gọi hắn một tiếng nhưng Bàn Tử lại bịt kín miệng tôi. Tôi thấy ánh sáng tỏa ra từ ngọn lửa mơ hồ in bóng một người, chắc chắn không phải Muộn Du Bình bởi vì cái bóng này rất cao lớn.
Tôi cảm thấy không ổn, nhưng cái bóng kia quá sức mơ hồ, ngay cả đường nét cũng nhìn không rõ lắm. Trần Bì A Tứ nhìn đăm đăm một hồi, đột nhiên đưa tay len bắn ra một viên đạn sắt bay xẹt qua vị trí phía trên ngọn lửa của đăng nô đầu tiên. Luồng gió mạnh lướt qua làm lửa bùng cháy, không gian chớp mắt sáng bừng, chúng tôi lập tức nhìn thấy một bóng người có cái cổ dài khác thường đang đứng cạnh đăng nô
Tác giả :
Nam Phái Tam Thúc