Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 32: Thắng Đến Không Thể Cãi Lại
Dưới đài, Vương Tiểu Thất và đám thiếu niên bên cạnh đều hét to hay.
Bọn họ tự hình thành đoàn thể nhỏ lấy Trác Nhất Phong dẫn đầu cho nên phải gào thét cổ vũ, trợ uy.
Tổng giáo viên Vương Tuyệt Phong xấu bụng liếc Đinh Hạo, đáy mắt lóe ý cười bí hiểm. Nam nhân vạm vỡ râu ria Tổng giáo viên Vương Tuyệt Phong xấu bụng nhún vai, xòe tay với Trác Nhất Phong ý bảo những người khác tránh ra, nhường lôi đài cho Đinh Hạo, Trác Nhất Phong.
Tỷ võ bắt đầu.
- Tiểu tử, ngươi nhận thua ngay đi để tránh cho thật sự đánh nhau thì ta lỡ tay làm ngươi bị thương.
Trác Nhất Phong cất bước đi vào giữa lôi đài, nghênh ngang đứng, lạnh lùng cười không để Đinh Hạo vào mắt.
Trên tổng bảng xếp hạng trắc nghiệm Trác Nhất Phong đứng một trăm lẻ bảy, dưới Đinh Hạo. Nhưng Trác Nhất Phong cảm thấy thứ tự bảng xếp hạng kiểm tra nhập tông của Vấn Kiếm tông không hợp với thực lực thực tế của gã. Phải là vào năm mươi hạng đầu tổng bảng xếp hạng trắc nghiệm mới là thực lực thật sự của gã, Trác Nhất Phong luôn tự cho mình rất giỏi.
Đinh Hạo mặt không biểu tình trở tay rút kiếm rỉ sét từ sau lưng ra.
Vốn từ sau khi các thiếu niên trở thành đệ tử ký danh thì Vấn Kiếm tông thống nhất phát binh khí, quần áo cho mỗi đệ tử. Môn phái phát trường kiếm tinh cương chất liệu rất tốt, do tuợng sư Chú Võ đường đầy kinh nghiệm của tông môn, đúng là thiên kiếm khó cầu.
Nhưng không hiểu sao Đinh Hạo cảm thấy môn phái phát trường kiếm tinh cương sử dụng không uyên tay bằng kiếm rỉ sét đào từ đống rác cho nên bọn họ vẫn không đổi bịnh khí.
Thanh kiếm rỉ sét, thân kiếm loang lổ rỉ sắt, có từng lằn như tùy thời sẽ gãy ngang, hình dạng không tốt trông như cây củi vô dụng.
Đinh Hạo rút kiếm rỉ sét ra làm dưới đài cười rầm trời, trào phúng không nể mặt.
Đặc biệt là đám Vương Tiểu Thất châm lửa thổi gió, cười to và dài nhất.
- Một thanh kiếm rỉ sét cũng dám lấy ra đánh nhau? Nói thật là đánh với ngươi khiến ta thấy nhục nhã, không hiểu sao ngươi xếp được hạng một trăm.
Trác Nhất Phong nghênh ngang đứng giữa lôi đài, lạnh lùng cười:
- Ngươi ra tay trước đi, ta nhường ngươi ba chiêu, miễn cho các sư huynh đệ nói ta khi dễ kẻ yếu.
Đinh Hạo không nói nhiều, nghiêm túc gật đầu, nói:
- Tốt.
Đinh Hạo chưa dứt lời thì...
Vù vù vù vù vù!
Một luồng sáng đỏ chợt lóe trong tay Đinh Hạo.
Đinh Hạo đạp Kinh Hồng Bộ, kiếm rỉ sét nhanh như chớp bắn ra một luồng đao quang.
Chiêu này chính là đệ nhất chiêu trong Thập Tự Khoái Kiếm, kiếm tẩu trung cung, hào vô hoa tiêu.
Nhưng Đinh Hạo sử dụng lại có khí độ, ý khác hẳn. Đinh Hạo tĩnh đến động, chớp mắt tấn công, nhanh vô cùng.
Trác Nhất Phong hoảng loạn.
Nụ cười kiêu ngạo chưa tan trên mặt Trác Nhất Phong, gã không thể tin chỉ kịp miễn cưỡng nâng lên trường kiếm đỡ đòn.
Keng!
Tiếng kim loại giao nhau chấn tai mọi người điếc đặc.
Trong chớp mắt Trác Nhất Phong cảm giác như bị một cây búa công thành đập trúng, lực lượng mạnh mẽ đập vào thân kiếm rồi truyền đến cánh tay cầm kiếm. Tay Trác Nhất Phong rung mạnh, mất cảm giác.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Nụ cười đông trên khuôn mặt, Trác Nhất Phong và kiếm như diều đứt dây rớt xuống lôi đài, té cái bịch xuống ghế đá bên dưới.
Trong đại điện võ xá ồn ào náo nhiệt vang lên tiếng hút ngụm khí lạnh.
Cường!
Quá mạnh!
Cường không thể tả.
Hoàn toàn là một kiếm diệt ngay.
Cả quá trình nhanh lẹ, mau đến một số người không kịp phản ứng. Đám thiếu niên Vương Tiểu Thất dưới đài còn đang tươi cười, chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì chớp mắt đã kết thúc chiến đấu.
Trác Nhất Phong thành trò cười.
Hai ngày trước Trác Nhất Phong còn tự biên tự diễn thực lực tốp mười Thanh Sam Đông Viện.
Nhưng Trác Nhất Phong ở trước mặt Đinh Hạo không là cái đinh gì.
Tất cả thiếu niên biểu tình sợ hãi nhìn Đinh Hạo đồ sộ đứng giữa lôi đài, lòng giật mình. Không lẽ một kiếm này chính là thực lực một trăm hàng đầu bảng tổng xếp hạng trắc nghiệm sao?
Một cây kiếm rỉ sét như cây củi ở trong tay Đinh Hạo chính là thần binh lợi khí.
Không ai dám cười nhạo vũ khí của Đinh Hạo nữa.
Đáng sợ.
Đám người Vương Tiểu Thất phản ứng lại chuyện xảy ra kinh ngạc suýt rớt cằm.
Nụ cười trào phúng không còn, ai nấy há to mồm đến nhát một quả trứng vịt, trong mắt tràn ngập khó tin, đứng ngây như phỗng hóa thạch.
Trác Nhất Phong mặt xám mày trò bò dậy từ mặt đất, mặt đỏ rần tức giận quát:
- Ngươi vô sỉ đánh lén!
Trác Nhất Phong không thể chấp nhận sự thật bị Đinh Hạo một kiếm nhẹ nhàng đánh bại.
Trác Nhất Phong cảm thấy Đinh Hạo cực kỳ tồi tệ, lợi dụng thân pháp siêu nhanh đánh lén gã. Nếu thật sự chiến đấu thì Trác Nhất Phong tụet đối không thua thảm như vậy.
Nhưng Trác Nhất Phong đã quên là ai đứng giữa lôi đài nói là nhường Đinh Hạo ba chiêu.
- Nữa đi, ta không phục, ta muốn đấu với ngươi lần nữa!
Trác Nhất Phong nói rồi định nhảy lên lôi đài.
- Không cần.
Nam nhân vạm vỡ râu ria Tổng giáo viên Vương Tuyệt Phong xấu bụng cười xấu xa đột nhiên đứng dậy, nhấc tay lên. Lực lượng hùng hồn ngăn cản Trác Nhất Phong.
Tổng giáo viên Vương Tuyệt Phong xấu bụng nói:
- Bỏ đi, đừng mất mặt thêm nữa. Tiểu tử ngươi không phải đối thủ của Đinh Hạo.
Trác Nhất Phong tức giận quát:
- Không thể nào! Mới rồi tại hắn tập kích ta!
Tổng giáo viên Vương Tuyệt Phong xấu bụng cười xấu xa châm chọc:
- Chưa tới phút cuối chưa thôi sao? Tiểu tử, cúi đầu nhìn ngực ngươi đi.
Trác Nhất Phong ngyâ ra, cúi đầu nhìn, biến sắc mặt, xám xịt như tro tàn.
Không biết khi nào thì áo xanh dán sát ngực Trác Nhất Phong bị rạch hình chữ thập lộ ra áo trong màu trắn. Vết rạch chữ thập ngay vị trí trái tim, mới rồi đánh nhau Đinh Hạo dùng kiếm pháp siêu nhanh vượt qua ánh mắt bắt giữ khắc lên.
Từ đầu đến cuối Trác Nhất Phong không phát hiện ra gã đã sớm túng kiếm.
Nếu Đinh Hạo hơi mạnh tay một chút thì không chỉ áo xanh bị rạch mà là trái tim của Trác Nhất Phong.
Trán Trác Nhất Phong chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Trác Nhất Phong mặt xanh mét gục đầu xuống:
- Ta... Ta... Ta thua.
Trác Nhất Phong không thể không thừa nhận chính mình thất bại.
Ngừng một lúc Trác Nhất Phong ngẩng đầu lên, biểu tình dần bình tĩnh nhìn chằm chằm Đinh Hạo.
Trác Nhất Phong nghiêm túc nói:
- Hôm nay ta thua không lời nào để nói, ngươi mạnh hơn ta. Nhưng đây chỉ là bắt đầu, có một ngày ta sẽ càng mạnh, đứng trên lôi đài khiêu chiến với ngươi.
Trác Nhất Phong nói xong hành lễ nhận thua rồi quay về chỗ ngồi cũ, ngồi xuống.
Đinh Hạo gật đầu, nói:
- Được, ta luôn chờ.
Vốn Trác Nhất Phong kiêu ngạo, tự đại ban đầu nói nhường ba chiêu, thua xong lại bảo Đinh Hạo tập kích khiến mọi người cho rằng gã là kẻ vô lý. Tuy nhiên cuối cùng Trác Nhất Phong nhanh chóng điều chỉnh tâm tính, thản nhiên nhận thua, đấu chí còn đó. Trác Nhất Phong biểu hiện như vậy khiến Đinh Hạo, các thiếu niên đại diện khác xem trọng gã mấy phần.
Bọn họ tự hình thành đoàn thể nhỏ lấy Trác Nhất Phong dẫn đầu cho nên phải gào thét cổ vũ, trợ uy.
Tổng giáo viên Vương Tuyệt Phong xấu bụng liếc Đinh Hạo, đáy mắt lóe ý cười bí hiểm. Nam nhân vạm vỡ râu ria Tổng giáo viên Vương Tuyệt Phong xấu bụng nhún vai, xòe tay với Trác Nhất Phong ý bảo những người khác tránh ra, nhường lôi đài cho Đinh Hạo, Trác Nhất Phong.
Tỷ võ bắt đầu.
- Tiểu tử, ngươi nhận thua ngay đi để tránh cho thật sự đánh nhau thì ta lỡ tay làm ngươi bị thương.
Trác Nhất Phong cất bước đi vào giữa lôi đài, nghênh ngang đứng, lạnh lùng cười không để Đinh Hạo vào mắt.
Trên tổng bảng xếp hạng trắc nghiệm Trác Nhất Phong đứng một trăm lẻ bảy, dưới Đinh Hạo. Nhưng Trác Nhất Phong cảm thấy thứ tự bảng xếp hạng kiểm tra nhập tông của Vấn Kiếm tông không hợp với thực lực thực tế của gã. Phải là vào năm mươi hạng đầu tổng bảng xếp hạng trắc nghiệm mới là thực lực thật sự của gã, Trác Nhất Phong luôn tự cho mình rất giỏi.
Đinh Hạo mặt không biểu tình trở tay rút kiếm rỉ sét từ sau lưng ra.
Vốn từ sau khi các thiếu niên trở thành đệ tử ký danh thì Vấn Kiếm tông thống nhất phát binh khí, quần áo cho mỗi đệ tử. Môn phái phát trường kiếm tinh cương chất liệu rất tốt, do tuợng sư Chú Võ đường đầy kinh nghiệm của tông môn, đúng là thiên kiếm khó cầu.
Nhưng không hiểu sao Đinh Hạo cảm thấy môn phái phát trường kiếm tinh cương sử dụng không uyên tay bằng kiếm rỉ sét đào từ đống rác cho nên bọn họ vẫn không đổi bịnh khí.
Thanh kiếm rỉ sét, thân kiếm loang lổ rỉ sắt, có từng lằn như tùy thời sẽ gãy ngang, hình dạng không tốt trông như cây củi vô dụng.
Đinh Hạo rút kiếm rỉ sét ra làm dưới đài cười rầm trời, trào phúng không nể mặt.
Đặc biệt là đám Vương Tiểu Thất châm lửa thổi gió, cười to và dài nhất.
- Một thanh kiếm rỉ sét cũng dám lấy ra đánh nhau? Nói thật là đánh với ngươi khiến ta thấy nhục nhã, không hiểu sao ngươi xếp được hạng một trăm.
Trác Nhất Phong nghênh ngang đứng giữa lôi đài, lạnh lùng cười:
- Ngươi ra tay trước đi, ta nhường ngươi ba chiêu, miễn cho các sư huynh đệ nói ta khi dễ kẻ yếu.
Đinh Hạo không nói nhiều, nghiêm túc gật đầu, nói:
- Tốt.
Đinh Hạo chưa dứt lời thì...
Vù vù vù vù vù!
Một luồng sáng đỏ chợt lóe trong tay Đinh Hạo.
Đinh Hạo đạp Kinh Hồng Bộ, kiếm rỉ sét nhanh như chớp bắn ra một luồng đao quang.
Chiêu này chính là đệ nhất chiêu trong Thập Tự Khoái Kiếm, kiếm tẩu trung cung, hào vô hoa tiêu.
Nhưng Đinh Hạo sử dụng lại có khí độ, ý khác hẳn. Đinh Hạo tĩnh đến động, chớp mắt tấn công, nhanh vô cùng.
Trác Nhất Phong hoảng loạn.
Nụ cười kiêu ngạo chưa tan trên mặt Trác Nhất Phong, gã không thể tin chỉ kịp miễn cưỡng nâng lên trường kiếm đỡ đòn.
Keng!
Tiếng kim loại giao nhau chấn tai mọi người điếc đặc.
Trong chớp mắt Trác Nhất Phong cảm giác như bị một cây búa công thành đập trúng, lực lượng mạnh mẽ đập vào thân kiếm rồi truyền đến cánh tay cầm kiếm. Tay Trác Nhất Phong rung mạnh, mất cảm giác.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Nụ cười đông trên khuôn mặt, Trác Nhất Phong và kiếm như diều đứt dây rớt xuống lôi đài, té cái bịch xuống ghế đá bên dưới.
Trong đại điện võ xá ồn ào náo nhiệt vang lên tiếng hút ngụm khí lạnh.
Cường!
Quá mạnh!
Cường không thể tả.
Hoàn toàn là một kiếm diệt ngay.
Cả quá trình nhanh lẹ, mau đến một số người không kịp phản ứng. Đám thiếu niên Vương Tiểu Thất dưới đài còn đang tươi cười, chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì chớp mắt đã kết thúc chiến đấu.
Trác Nhất Phong thành trò cười.
Hai ngày trước Trác Nhất Phong còn tự biên tự diễn thực lực tốp mười Thanh Sam Đông Viện.
Nhưng Trác Nhất Phong ở trước mặt Đinh Hạo không là cái đinh gì.
Tất cả thiếu niên biểu tình sợ hãi nhìn Đinh Hạo đồ sộ đứng giữa lôi đài, lòng giật mình. Không lẽ một kiếm này chính là thực lực một trăm hàng đầu bảng tổng xếp hạng trắc nghiệm sao?
Một cây kiếm rỉ sét như cây củi ở trong tay Đinh Hạo chính là thần binh lợi khí.
Không ai dám cười nhạo vũ khí của Đinh Hạo nữa.
Đáng sợ.
Đám người Vương Tiểu Thất phản ứng lại chuyện xảy ra kinh ngạc suýt rớt cằm.
Nụ cười trào phúng không còn, ai nấy há to mồm đến nhát một quả trứng vịt, trong mắt tràn ngập khó tin, đứng ngây như phỗng hóa thạch.
Trác Nhất Phong mặt xám mày trò bò dậy từ mặt đất, mặt đỏ rần tức giận quát:
- Ngươi vô sỉ đánh lén!
Trác Nhất Phong không thể chấp nhận sự thật bị Đinh Hạo một kiếm nhẹ nhàng đánh bại.
Trác Nhất Phong cảm thấy Đinh Hạo cực kỳ tồi tệ, lợi dụng thân pháp siêu nhanh đánh lén gã. Nếu thật sự chiến đấu thì Trác Nhất Phong tụet đối không thua thảm như vậy.
Nhưng Trác Nhất Phong đã quên là ai đứng giữa lôi đài nói là nhường Đinh Hạo ba chiêu.
- Nữa đi, ta không phục, ta muốn đấu với ngươi lần nữa!
Trác Nhất Phong nói rồi định nhảy lên lôi đài.
- Không cần.
Nam nhân vạm vỡ râu ria Tổng giáo viên Vương Tuyệt Phong xấu bụng cười xấu xa đột nhiên đứng dậy, nhấc tay lên. Lực lượng hùng hồn ngăn cản Trác Nhất Phong.
Tổng giáo viên Vương Tuyệt Phong xấu bụng nói:
- Bỏ đi, đừng mất mặt thêm nữa. Tiểu tử ngươi không phải đối thủ của Đinh Hạo.
Trác Nhất Phong tức giận quát:
- Không thể nào! Mới rồi tại hắn tập kích ta!
Tổng giáo viên Vương Tuyệt Phong xấu bụng cười xấu xa châm chọc:
- Chưa tới phút cuối chưa thôi sao? Tiểu tử, cúi đầu nhìn ngực ngươi đi.
Trác Nhất Phong ngyâ ra, cúi đầu nhìn, biến sắc mặt, xám xịt như tro tàn.
Không biết khi nào thì áo xanh dán sát ngực Trác Nhất Phong bị rạch hình chữ thập lộ ra áo trong màu trắn. Vết rạch chữ thập ngay vị trí trái tim, mới rồi đánh nhau Đinh Hạo dùng kiếm pháp siêu nhanh vượt qua ánh mắt bắt giữ khắc lên.
Từ đầu đến cuối Trác Nhất Phong không phát hiện ra gã đã sớm túng kiếm.
Nếu Đinh Hạo hơi mạnh tay một chút thì không chỉ áo xanh bị rạch mà là trái tim của Trác Nhất Phong.
Trán Trác Nhất Phong chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Trác Nhất Phong mặt xanh mét gục đầu xuống:
- Ta... Ta... Ta thua.
Trác Nhất Phong không thể không thừa nhận chính mình thất bại.
Ngừng một lúc Trác Nhất Phong ngẩng đầu lên, biểu tình dần bình tĩnh nhìn chằm chằm Đinh Hạo.
Trác Nhất Phong nghiêm túc nói:
- Hôm nay ta thua không lời nào để nói, ngươi mạnh hơn ta. Nhưng đây chỉ là bắt đầu, có một ngày ta sẽ càng mạnh, đứng trên lôi đài khiêu chiến với ngươi.
Trác Nhất Phong nói xong hành lễ nhận thua rồi quay về chỗ ngồi cũ, ngồi xuống.
Đinh Hạo gật đầu, nói:
- Được, ta luôn chờ.
Vốn Trác Nhất Phong kiêu ngạo, tự đại ban đầu nói nhường ba chiêu, thua xong lại bảo Đinh Hạo tập kích khiến mọi người cho rằng gã là kẻ vô lý. Tuy nhiên cuối cùng Trác Nhất Phong nhanh chóng điều chỉnh tâm tính, thản nhiên nhận thua, đấu chí còn đó. Trác Nhất Phong biểu hiện như vậy khiến Đinh Hạo, các thiếu niên đại diện khác xem trọng gã mấy phần.
Tác giả :
Loạn Thế Cuồng Đao