Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 307: Trương Phàm khác lạ
Tuyết như ngân, kiếm như hồng, mã như long!
Đinh Hạo mặc trường sam màu xanh, cưỡi con tuấn mã màu trắng cao to thần tuấn hiếm thấy, chính là Tuyết Vực Sư Long Thú.
Con tuấn mã này có huyết mạch yêu ma phải tốn số tiền mới mua về. Trước khi Đinh Hạo vào Tuyết Long sơn rèn luyện hắn gửi con ngựa nuôi trong một chỗ chăn ngựa tại Thái Bình thành, con ngựa thoải mái qua một mùa đông, thân hình mập ra một vòng, càng thần tuấn hơn, nhìn từ xa như con rồng trắng nhỏ.
Thú vị là con ngựa càng thông linh hơn, cách sáu tháng gặp lại chủ nhân nhỏ Đinh Hạo nó biểu hiện cực kỳ thân thiết, trên đường vui vẻ thở phì phì.
Cô bé Cao Tuyết Nhi tò mò hỏi:
- Khải Trình ca ca, chúng ta phải đi bao lâu mới đến Vấn Kiếm tông?
Cô bé Cao Tuyết Nhi mặc áo khoác đỏ bọc kín, bên trong là giáp da dày, đội mũ da đỏ, cưỡi tuấn mã đỏ rực, đôi mắt to tròn nhìn bốn phương tám hướng.
Đây là lần đầu tiên cô bé Cao Tuyết Nhi đi xa nhà, mọi thứ trong hoang dã rất mới mẻ với nàng, trên đường đi mắt nhìn không đủ. Cô bé Cao Tuyết Nhi như con chim nhỏ bị nhốt trong lồng, líu ríu hỏi này hỏi nọ rất là hoạt bát.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Theo tốc độ hiện nay thì khoảng ba ngày nữa.
Tọa kỵ của cô bé Cao Tuyết Nhi, thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Phương Thiên Dực và Vương Phong đầu trọc cũng toàn là ngựa tốt đắt tiền mua trong Thái Bình thành, tuy không thần tuần như con Tuyết Vực Sư Long Thú của Đinh Hạo nhưng một ngày đi một, hai ngàn dặm dễ như chơi. Nếu không phải vì lo cho cô bé Cao Tuyết Nhi, đoàn người thường phải nghỉ ngơi một lúc thì không cần đến ba ngày, chỉ cần một ngày rưỡi là đến nơi.
- Khải Trình ca ca, Vấn Kiếm sơn thật sự như trong truyền thuyết bốn mùa xanh ngắt, phong cảnh như tranh giống tiên cảnh thật sao?
- Khải Trình ca ca, có phải đến Vấn Kiếm tông rồi ta sẽ gặp Vân Kỳ ca ca ngay không?
- Ài, năm nay phải tháng sáu mới thi nhập tông, vậy là Tuyết Nhi còn phải chờ hơn ba tháng.
- Khải Trình ca ca ở trong Vấn Kiếm tông có nhiều bằng hữu tốt không? Giống như Tiểu Phàm ca ca và Thiên Dực ca ca.
- Khải Trình ca ca...
- Khải Trình ca ca...
Cô bé Cao Tuyết Nhi luôn hỏi các vấn đề trên đường đi, Đinh Hạo thấy nhức đầu. May mắn bên cạnh có thiếu niên thợ săn Trương Phàm luôn đầy kiên nhẫn, sau này toàn là gã đáp lại các vấn đề của cô bé Cao Tuyết Nhi.
- Đúng rồi, Tuyết Nhi, Nhất Đao Khải Trình là tên giả của ta, tên thật là Đinh Hạo. Khi nào đến tông môn đừng gọi ta là Khải Trình ca ca nữa.
Đinh Hạo thấy cần phải sửa chữa cô bé Cao Tuyết Nhi.
- Hì hì, được, sau này Tuyết Nhi sẽ kêu Hạo ca ca.
Cô bé Cao Tuyết Nhi băng tuyết thông minh biết nặng nhẹ, không hỏi nhiều.
Trong phút chốc một ngày đã qua.
Khi màn đêm buông xuống, mọi người tìm một khe nsui cản gió cắm lều.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm rất óc kinh nghiệm bày các loại cảnh báo, phòng ngự quanh lều tránh cho buổi tối bị yêu ma tập kích.
Đinh Hạo nhìn thiếu niên thợ săn Trương Phàm bận rộn, không hiểu sao nhớ đến năm, sáu tháng trước lần đầu từ Vấn Kiếm tông đi ra rèn luyện. Khi đó các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện cùng nhau, không có kinh nghiệm cắm trại hoang dã, cũng là một mình thiếu niên thợ săn Trương Phàm bạn rộn chuẩn bị tất cả.
Nửa năm đã qua, xảy ra nhiều chuyện cảnh còn người mất.
Tuy mấy ngày nay thiếu niên thợ săn Trương Phàm không nói gì nhưng Đinh Hạo cảm giác được trải qua chuyện phản nghịch gã có chút thay đổi. Thiếu niên thợ săn Trương Phàm ngày xưa chân chất, hăm hở tiến lên đang từ từ lột xác.
Trên đường đi không biết có phải Đinh Hạo bị ảo giác không mà có mấy lần cảm nhận thiếu niên thợ săn Trương Phàm nhìn hắn, ngần ngừ muốn nói lại thôi, đôi khi gã nhìn chân trời và dãy núi phía xa, tâm sự nặng nề.
Ăn cơm chiều xong, trong khi mọi người nghỉ ngơi Đinh Hạo đi ra ngoài dạo một phòng. Đinh Hạo dùng thanh kiếm rỉ sét làm bút viết nửa câu thơ khác nhau trên đất ướt đông nam tây bắc.
- Sơn trọng thủy phục nghi không đường, liễu ám hoa minh lại nhất thôn!
Minh văn khắc trên đất đen chưa tan bắc rất nhạt hầu như không thấy nét bút, lóe ánh sáng bạc âm u như sương chảy xuôi trong vết khắc. Có lực lượng bí ẩn trong chữ viết, dù là yêu ma dã thú mắt nhạy bén nhất cũng không thể nhìn ra.
Câu thơ minh văn.
Đây là đạo minh văn đặc biệt của Đinh Hạo.
Năm mươi sáu chữ viết ẩn trong bóng tối có tác dụng lớn hơn cạm bẫy thiếu niên thợ săn Trương Phàm bày ra, chẳng những trước tiên phát hiện yêu ma đến gần, sau khi minh văn bị kích phát sẽ khói yêu ma tại chỗ. Uy lực của minh văn cỡ cao thủ cảnh giới Võ Sĩ cảnh đại viên mãn đánh một kích hết sức.
Làm xong tất cả Đinh Hạo quay về lều, trông thấy Phương Thiên Dực, thiếu niên thợ săn Trương Phàm ngồi quanh đống lửa nói cười. Đinh Hạo cũng ngồi xuống.
Đống lửa đốt cháy ánh lên mặt thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Phương Thiên Dực, Đinh Hạo, lúc sáng lúc tối.
Nói một hồi không hiểu sao nhắc tới lúc bọn họ mới vào Vấn Kiếm tông. Đinh Hạo cảm thán, lây rượu ngon ra khỏi trữ vật giới chỉ. Phương Thiên Dực, thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Đinh Hạo không yếu nhiều nhưng đã hơi say.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm bình thường kiệm lời tối hôm nay nói khá nhiều.
Mới đầu là Phương Thiên Dực, thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Đinh Hạo nói chuyện nhưng sau này là Trương Phàm kéo tay Phương Thiên Dực, Đinh Hạo, hai người nghe gã nói.
Nói đến lúc nhỏ săn bắn trong Bách Man sơn, khóe môi thiếu niên thợ săn Trương Phàm luôn nở nụ cười dịu dàng. Nói đến cùng đám người Đinh Hạo tu luyện, chơi đùa trong Vấn Kiếm tông thiếu niên thợ săn Trương Phàm tỏ ra hưng phấn. Nói đến đi ra rèn luyện, cơ duyên xảo hợp được Thập Hoàng Thể Tôn Công thì thiếu niên thợ săn Trương Phàm hao tay mua chân.
- Tên của ta là Trương Phàm, có lẽ vận mệnh đã định ta như cái tên, rất là bình thường, không có tư chất siêu đẳng như Đinh sư huynh, Phương sư huynh, nhìn kiếm pháp gì một lần là học được...
- Gần một năm qua ta cố gắng không thua ai, ta đổ mồ hôi không ít hơn ai nhưng ta có cố gắng cỡ nào vẫn không tiến bộ trong tu luyện huyền khí. Mọi người cùng nhau tu luyện Thái Huyền Vấn Kiếm Khí Thiên, ta tiến bộ chậm nhất. Trong hơn hai ngàn đệ tử ký danh sơn môn thì ta là người xếp chót nhất.
Đinh Hạo mặc trường sam màu xanh, cưỡi con tuấn mã màu trắng cao to thần tuấn hiếm thấy, chính là Tuyết Vực Sư Long Thú.
Con tuấn mã này có huyết mạch yêu ma phải tốn số tiền mới mua về. Trước khi Đinh Hạo vào Tuyết Long sơn rèn luyện hắn gửi con ngựa nuôi trong một chỗ chăn ngựa tại Thái Bình thành, con ngựa thoải mái qua một mùa đông, thân hình mập ra một vòng, càng thần tuấn hơn, nhìn từ xa như con rồng trắng nhỏ.
Thú vị là con ngựa càng thông linh hơn, cách sáu tháng gặp lại chủ nhân nhỏ Đinh Hạo nó biểu hiện cực kỳ thân thiết, trên đường vui vẻ thở phì phì.
Cô bé Cao Tuyết Nhi tò mò hỏi:
- Khải Trình ca ca, chúng ta phải đi bao lâu mới đến Vấn Kiếm tông?
Cô bé Cao Tuyết Nhi mặc áo khoác đỏ bọc kín, bên trong là giáp da dày, đội mũ da đỏ, cưỡi tuấn mã đỏ rực, đôi mắt to tròn nhìn bốn phương tám hướng.
Đây là lần đầu tiên cô bé Cao Tuyết Nhi đi xa nhà, mọi thứ trong hoang dã rất mới mẻ với nàng, trên đường đi mắt nhìn không đủ. Cô bé Cao Tuyết Nhi như con chim nhỏ bị nhốt trong lồng, líu ríu hỏi này hỏi nọ rất là hoạt bát.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Theo tốc độ hiện nay thì khoảng ba ngày nữa.
Tọa kỵ của cô bé Cao Tuyết Nhi, thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Phương Thiên Dực và Vương Phong đầu trọc cũng toàn là ngựa tốt đắt tiền mua trong Thái Bình thành, tuy không thần tuần như con Tuyết Vực Sư Long Thú của Đinh Hạo nhưng một ngày đi một, hai ngàn dặm dễ như chơi. Nếu không phải vì lo cho cô bé Cao Tuyết Nhi, đoàn người thường phải nghỉ ngơi một lúc thì không cần đến ba ngày, chỉ cần một ngày rưỡi là đến nơi.
- Khải Trình ca ca, Vấn Kiếm sơn thật sự như trong truyền thuyết bốn mùa xanh ngắt, phong cảnh như tranh giống tiên cảnh thật sao?
- Khải Trình ca ca, có phải đến Vấn Kiếm tông rồi ta sẽ gặp Vân Kỳ ca ca ngay không?
- Ài, năm nay phải tháng sáu mới thi nhập tông, vậy là Tuyết Nhi còn phải chờ hơn ba tháng.
- Khải Trình ca ca ở trong Vấn Kiếm tông có nhiều bằng hữu tốt không? Giống như Tiểu Phàm ca ca và Thiên Dực ca ca.
- Khải Trình ca ca...
- Khải Trình ca ca...
Cô bé Cao Tuyết Nhi luôn hỏi các vấn đề trên đường đi, Đinh Hạo thấy nhức đầu. May mắn bên cạnh có thiếu niên thợ săn Trương Phàm luôn đầy kiên nhẫn, sau này toàn là gã đáp lại các vấn đề của cô bé Cao Tuyết Nhi.
- Đúng rồi, Tuyết Nhi, Nhất Đao Khải Trình là tên giả của ta, tên thật là Đinh Hạo. Khi nào đến tông môn đừng gọi ta là Khải Trình ca ca nữa.
Đinh Hạo thấy cần phải sửa chữa cô bé Cao Tuyết Nhi.
- Hì hì, được, sau này Tuyết Nhi sẽ kêu Hạo ca ca.
Cô bé Cao Tuyết Nhi băng tuyết thông minh biết nặng nhẹ, không hỏi nhiều.
Trong phút chốc một ngày đã qua.
Khi màn đêm buông xuống, mọi người tìm một khe nsui cản gió cắm lều.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm rất óc kinh nghiệm bày các loại cảnh báo, phòng ngự quanh lều tránh cho buổi tối bị yêu ma tập kích.
Đinh Hạo nhìn thiếu niên thợ săn Trương Phàm bận rộn, không hiểu sao nhớ đến năm, sáu tháng trước lần đầu từ Vấn Kiếm tông đi ra rèn luyện. Khi đó các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện cùng nhau, không có kinh nghiệm cắm trại hoang dã, cũng là một mình thiếu niên thợ săn Trương Phàm bạn rộn chuẩn bị tất cả.
Nửa năm đã qua, xảy ra nhiều chuyện cảnh còn người mất.
Tuy mấy ngày nay thiếu niên thợ săn Trương Phàm không nói gì nhưng Đinh Hạo cảm giác được trải qua chuyện phản nghịch gã có chút thay đổi. Thiếu niên thợ săn Trương Phàm ngày xưa chân chất, hăm hở tiến lên đang từ từ lột xác.
Trên đường đi không biết có phải Đinh Hạo bị ảo giác không mà có mấy lần cảm nhận thiếu niên thợ săn Trương Phàm nhìn hắn, ngần ngừ muốn nói lại thôi, đôi khi gã nhìn chân trời và dãy núi phía xa, tâm sự nặng nề.
Ăn cơm chiều xong, trong khi mọi người nghỉ ngơi Đinh Hạo đi ra ngoài dạo một phòng. Đinh Hạo dùng thanh kiếm rỉ sét làm bút viết nửa câu thơ khác nhau trên đất ướt đông nam tây bắc.
- Sơn trọng thủy phục nghi không đường, liễu ám hoa minh lại nhất thôn!
Minh văn khắc trên đất đen chưa tan bắc rất nhạt hầu như không thấy nét bút, lóe ánh sáng bạc âm u như sương chảy xuôi trong vết khắc. Có lực lượng bí ẩn trong chữ viết, dù là yêu ma dã thú mắt nhạy bén nhất cũng không thể nhìn ra.
Câu thơ minh văn.
Đây là đạo minh văn đặc biệt của Đinh Hạo.
Năm mươi sáu chữ viết ẩn trong bóng tối có tác dụng lớn hơn cạm bẫy thiếu niên thợ săn Trương Phàm bày ra, chẳng những trước tiên phát hiện yêu ma đến gần, sau khi minh văn bị kích phát sẽ khói yêu ma tại chỗ. Uy lực của minh văn cỡ cao thủ cảnh giới Võ Sĩ cảnh đại viên mãn đánh một kích hết sức.
Làm xong tất cả Đinh Hạo quay về lều, trông thấy Phương Thiên Dực, thiếu niên thợ săn Trương Phàm ngồi quanh đống lửa nói cười. Đinh Hạo cũng ngồi xuống.
Đống lửa đốt cháy ánh lên mặt thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Phương Thiên Dực, Đinh Hạo, lúc sáng lúc tối.
Nói một hồi không hiểu sao nhắc tới lúc bọn họ mới vào Vấn Kiếm tông. Đinh Hạo cảm thán, lây rượu ngon ra khỏi trữ vật giới chỉ. Phương Thiên Dực, thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Đinh Hạo không yếu nhiều nhưng đã hơi say.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm bình thường kiệm lời tối hôm nay nói khá nhiều.
Mới đầu là Phương Thiên Dực, thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Đinh Hạo nói chuyện nhưng sau này là Trương Phàm kéo tay Phương Thiên Dực, Đinh Hạo, hai người nghe gã nói.
Nói đến lúc nhỏ săn bắn trong Bách Man sơn, khóe môi thiếu niên thợ săn Trương Phàm luôn nở nụ cười dịu dàng. Nói đến cùng đám người Đinh Hạo tu luyện, chơi đùa trong Vấn Kiếm tông thiếu niên thợ săn Trương Phàm tỏ ra hưng phấn. Nói đến đi ra rèn luyện, cơ duyên xảo hợp được Thập Hoàng Thể Tôn Công thì thiếu niên thợ săn Trương Phàm hao tay mua chân.
- Tên của ta là Trương Phàm, có lẽ vận mệnh đã định ta như cái tên, rất là bình thường, không có tư chất siêu đẳng như Đinh sư huynh, Phương sư huynh, nhìn kiếm pháp gì một lần là học được...
- Gần một năm qua ta cố gắng không thua ai, ta đổ mồ hôi không ít hơn ai nhưng ta có cố gắng cỡ nào vẫn không tiến bộ trong tu luyện huyền khí. Mọi người cùng nhau tu luyện Thái Huyền Vấn Kiếm Khí Thiên, ta tiến bộ chậm nhất. Trong hơn hai ngàn đệ tử ký danh sơn môn thì ta là người xếp chót nhất.
Tác giả :
Loạn Thế Cuồng Đao