Đào Hoa
Chương 51
Editor: Lệ Cung Chủ
Beta: Vườn Độc Thoại
Quả nhiên một đêm vô sự.
Bắt đầu buổi sáng, thu dọn đồ đạc, tất cả mọi người đều yên lặng không nói gì, không khí quỷ dị khiến Hùng Miêu Nhi có điểm không thể nhẫn nhịn được. Mới vừa muốn nói gì, chính là vừa thấy thần sắc của người khác, liền đem lời nói đến bên miệng nuốt trở về.
Phảng phất dự cảm sắp sửa có chuyện phát sinh.
Trầm Lãng hít thật sâu một hơi, cảm giác bả vai đau đớn, nhẹ nhàng cắn răng không lên tiếng. Thất Thất cảm giác được y run rẩy, ôm cánh tay y càng chặt hơn. Cánh tay mảnh khảnh, cảm xúc da thịt mềm mại, lại tựa hồ có một loại sức mạnh kiên cường trong đó, khiến y cảm thấy an ổn mà thư thái.
Nếu có nữ tử như vậy gắn bó cùng kề cạnh, cuộc đời này còn có gì đáng tiếc.
Còn có gì đáng tiếc?
Trong đầu lại đột nhiên hiện lên thân ảnh Vương Liên Hoa, khiến y đột nhiên rùng mình rõ rệt.
Vết thương trên vai, giống như càng đau đớn hơn.
Dự cảm gì đó quả nhiên thực kỳ diệu.
Bởi vậy lúc sau vòng qua cồn cát khuất gió, nhìn thấy mấy cổ thi thể kia, Trầm Lãng cũng không cảm thấy quá kỳ quái.
Người chết là Hoa Sơn phái Minh Tùng Tử cùng hai đệ tử của hắn. Chết kiểu này không có gì khác biệt, là bị loan đao (đao cong) câu đứt gân chân, lại một đao cắt qua yết hầu, sạch sẽ lưu loát.
loan đao
Loan Đao
Kim Vô Vọng vừa thấy tử trạng này, liền mặt nhăn nhíu mày. Hắn ngồi xổm xuống tinh tế nhìn hai vết đao chém trên người bọn họ, sau một lúc lâu đứng dậy, phun ra một hơi thở dài, nói ba chữ.
“Minh sa bang.”
Trầm Lãng cười khổ nói: “Vết thương trên chân kia, còn không phải là ‘Sa Độn’ gây nên?”
Kim Vô Vọng nhíu mi nói: “Sa Độn là một viên Đại tướng của Minh Sa bang, giỏi về việc trượt trong cát. Nghĩ đến ba năm trước kia, Long Quyển Phong bị Minh Sa bang phục kích, đúng là dựa vào Sa Độn này mai phục trong cát, chém đứt vó ngựa, khiến cho tướng sĩ bên ta đều xuống ngựa, Minh Sa bang chúng bao vây, đao cắt yết hầu, thật là ngoan tuyệt (vô cùng độc ác).” Hắn nói một hồi nói xong, vẻ mặt tuy rằng không quá dao động, cũng là lặng lẽ thở dài một hơi, lại có chút anh hùng mạt lộ ý (anh hùng đến bước đường cùng).
Trầm Lãng cùng Hùng Miêu Nhi cũng không hỏi tình hình Long Quyển Phong tướng sĩ gần đây như thế nào, nhưng thấy thần sắc trên mặt Kim Vô Vọng cao ngạo, liền đem ý quan tâm, vừa nảy lên nuốt trở lại bụng.
Giang hồ phân tranh, vốn là có thắng có thua.
Đó là cảnh tượng trước kia không thể trở lại, chỉ cần ngạo khí dư âm, vẫn là anh hùng.
Trầm Lãng nói: “Thấy tử trạng của những người này, giống như mới bị hạ thủ hôm nay.”
Nếu là hôm nay hạ thủ, đương nhiên cùng Vương Liên Hoa thoát không khỏi liên quan. Lại không biết Vương Liên Hoa chặn giết những người này là vì cái gì?
Trầm Lãng che vai phải, chậm rãi ngồi xổm người xuống, sau đó thân thủ kiểm tra xác chết. Nhưng y xem không phải là vết thương, mà là tay của thi thể.
Trên tay phải Minh Tùng Tử, thế nhưng không có kiếm, mà là nắm chặt thành quyền, giống như cầm vật gì đó. Chỉ thấy hắn tuy rằng bỏ mạng, trên khuôn mặt, thế nhưng không có thê lương đau đớn sắp chết, ngược lại thần sắc giống như mỉm cười. Chỉ là ở trên mặt tử thi xuất hiện thần sắc như thế, có vẻ càng thêm lộ vẻ sầu thảm đáng sợ.
Trầm Lãng mở ngón tay nắm chặt của hắn ra, không ngờ trong đó cũng không có vật gì.
Tái ở chung quanh trên mặt đất tìm kiếm, đột nhiên dư quang khóe mắt ngắm đến một vật, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.
Cũng cũng không phải là cái gì phi thường hiếm lạ.
Bất quá là một trang giấy.
Trang giấy phi thường nhỏ, chỉ có vài cái móng tay lớn nhỏ, chất giấy dày đơn giản đã chuyển vàng, giống như là ở một góc trang giấy chỉ điểm gì đó.
Trầm Lãng đối trang giấy kia nhìn hồi lâu, giấu vào trong túi nhỏ tùy thân, thở dài một tiếng đứng lên, cười khổ nói: “Quỷ dị, quỷ dị.”
Người khác không đáp lời, Hùng Miêu Nhi lớn tiếng nói: “Đích xác quỷ dị.”
Trầm Lãng ngạc nhiên nói: “Như thế nào quỷ dị?”
Hùng Miêu Nhi nói: “Minh Tùng Tử lão đạo này ta đã gặp, tuy nói là người xuất gia, nhưng lại luôn dẫn theo một đống nữ đệ tử như hoa như ngọc, sao lúc này cùng hắn chết đều là nam nhân?”
Chu Thất Thất kêu lên: “Nói không phải nữ nhân đều bị Minh Sa bang cướp đi? Đạo phỉ này thật sự đáng giận!”
Trầm Lãng cau mày nói: ” Nữ đệ tử của Minh Tùng Tử đều không phải là không có võ công. Nếu nhiều hơn ba bốn người, người của Minh Sa bang tới tất cũng phải nhiều hơn vài người, nhưng nhìn trận thế chung quanh này, giống như cũng không có rất nhiều người đánh nhau.”
Bốn người đều có chút khó hiểu, nhưng cũng chưa nói được gì, tự trong lòng có chút ngẫm nghĩ, nhưng cũng yên lặng không nói, tiếp tục một đường thẳng hướng phía trước.
Tới lúc hoàng hôn, ánh tà dương buổi chiều, gió dần thê lãnh (lạnh lẽo), bốn người nhìn xung quanh một phen, tìm một cồn cát tránh gió, dự định hạ trại. Hùng Miêu Nhi lại hét lớn: “Có cái mùi hương gì kỳ quái?”
Mùi hương kia kỳ thật tuyệt không kỳ quái, trên đường đi đến bọn họ đã ngửi qua rất nhiều lần.
Bất quá là mùi máu tươi dày đặc.
Di chuyển qua mặt trái cồn cát kia, quả nhiên lại có bốn cổ thi thể.
Người chết mặc trang phục Không Động phái, trong đó một cái xác giống như một trong những trưởng lão của Không Động phái Chu Tịnh, mấy cái còn lại, tựa hồ cũng là vài người trong hàng đệ tử theo các trưởng lão Không Động tham dự Lan Châu quần hùng hội.
Tử trạng đều giống nhau.
Trầm Lãng mày lại siết chặt vài phần.
Chưởng môn nhân của Không Động phái cùng những trưởng lão, đệ tử khác đâu?
Càng nghĩ, vẫn là không thể nắm được mấu chốt.
Vốn nghĩ muốn hạ trại tại đây, những người này cũng vừa mới chết chưa lâu, thi thể tản ra mùi huyết nhục, bốn người chỉ phải lại tiếp tục đi phía trước khoảng nửa dặm đường, mới tìm được một gò núi khác tránh gió, hạ trại nghỉ tạm.
Ngày thứ hai vẫn như cũ thái bình vô sự, chính là ở trên đường về, nhìn thấy rất nhiều thi thể ngang dọc.
Nếu nói là sát hại này cùng Vương Liên Hoa không quan hệ, chỉ sợ ai cũng đều không tin tưởng.
Hùng Miêu Nhi quả thực đã muốn chửi ầm lên.
Hắn đương nhiên muốn mắng chủ ý của Vương Liên Hoa là cái quỷ gì, giết chết nhiều người như vậy, đến tột cùng có âm mưu gì?
Chính là vừa thấy Trầm Lãng cùng Thất Thất, lại nói không nên lời, một hơi nghẹn sinh ra lại quay về trong bụng, muốn bao nhiêu khó chịu có bấy nhiêu.
Đêm đó đương nhiên lại là Hùng Miêu Nhi giành thay dược cho Trầm Lãng.
Vết thương kia vốn là móng tay cào ra, đắp thuốc mỡ, khép lại thập phần mau. Nhưng vết thương này tuy rằng khép lại, nhưng vẫn là lưu lại dấu vết thâm quầng, không thể xóa đi. Hùng Miêu Nhi nhìn nghiến răng nghiến lợi, lại một mạch thoa mạnh trên vết thương kia.
Trầm Lãng chỉ phải cười khổ.
“Miêu Nhi, ngươi tựa hồ cùng ta có cừu.” (thù hận)
Hùng Miêu Nhi trừng ánh mắt không nói lời nào, vẫn là người lẹ nhanh tay nhanh chân đem vải hảo quấn lại.
Trong hành trình kế tiếp, vẫn như cũ lại thấy rất nhiều thi thể.
Vương Liên Hoa một đường rời đi này, thất đúng hơn là giết mở một con đường máu.
Huyết nhục còn tươi, gân chân chặt đứt, trên cổ lại có một vết đao nhanh lại hung ác.
Đơn giản, sạch sẽ, thấy huyết phủ kín yết hầu.
Trầm Lãng đem thi thể này lăn qua lộn lại xem xét, nói lại càng ngày càng ít.
Kim Vô Vọng lạnh mặt cũng không nói gì.
Hùng Miêu Nhi cảm thấy sắp nổi điên, đường xá dài lâu khiến người phải sợ hãi.
Cứ như vậy rốt cục liền tới rồi biên giới sa mạc.
Kim Vô Vọng hướng bọn họ nói lời tạm biệt: “Trầm Lãng, Chu cô nương, Hùng Miêu Nhi, tại hạ chỉ có thể đưa các ngươi đến đây, liền phải trở về sa mạc, các vị trân trọng.”
Chu Thất Thất nhịn không được nói: “Kim đại ca, Minh Sa bang bị Vương Liên Hoa sai khiến, chúng ta cùng nhau quay về Trung Nguyên đi, đối phó Vương Liên Hoa, không tốt sao?”
Kim Vô Vọng trộm nhìn y, trong đôi mắt có vẻ ôn nhu, lại nói: “Tại hạ cùng Long Quyển Phong thua Đổng Thiếu Anh cùng Minh Sa bang, cũng không phải là bại bởi Vương Liên Hoa. Muốn từ nơi thất bại, chiến thắng trở về, mới có hứng thú, không phải sao?” Càng nói về sau, gương mặt vô biểu tình của hắn lại như đang mỉm cười, trong thần sắc đã có ý vô cùng quyết tuyệt.
Trầm Lãng nói: “Kim huynh bảo trọng, sau này còn gặp lại. Hi vọng lúc tái kiến (gặp lại), có thể là một ngày đẹp trời.” Y lúc nói lời này nhìn chằm chằm ánh mắt Kim Vô Vọng, trong mắt lộ vẻ thấu hiểu cùng luyến tiếc.
Kim Vô Vọng trầm giọng nói: “Ngươi cũng vậy.” Lập tức nhún người nhảy lên lưng ngựa, giục ngựa quay lại, ngựa kia liền vội vàng mà chạy đi, trên lưng ngựa người nọ cũng tái không quay đầu lại.
Chu Thất Thất rưng rưng nhẹ giọng nói: “Minh Sa bang này một đường ngông cuồng không cố kỵ(kiêng nể) như thế, Kim đại ca thực có thể đối phó được sao?”
Trầm Lãng thở dài một hơi, nói: “Có một số việc, bất luận là thắng hay thua, đều không thể không làm.”
Nếu y đoán không sai, Vương Liên Hoa dự tính cũng không phải là khống chế Minh Sa bang, bản thân cũng không phải lạm giết người. Giết nhiều người như vậy, tất là có lý do không thể không giết.
Vậy lý do kia là cái gì?
Trước khi hết thảy đều chưa phù xuất thủy diện, liền đã làm cho thây (xác) ngã khắp nơi, máu chảy thành sông?
(phù xuất thủy diện : trồi lên trên mặt nước – ý nói sáng tỏ)
Beta: Vườn Độc Thoại
Quả nhiên một đêm vô sự.
Bắt đầu buổi sáng, thu dọn đồ đạc, tất cả mọi người đều yên lặng không nói gì, không khí quỷ dị khiến Hùng Miêu Nhi có điểm không thể nhẫn nhịn được. Mới vừa muốn nói gì, chính là vừa thấy thần sắc của người khác, liền đem lời nói đến bên miệng nuốt trở về.
Phảng phất dự cảm sắp sửa có chuyện phát sinh.
Trầm Lãng hít thật sâu một hơi, cảm giác bả vai đau đớn, nhẹ nhàng cắn răng không lên tiếng. Thất Thất cảm giác được y run rẩy, ôm cánh tay y càng chặt hơn. Cánh tay mảnh khảnh, cảm xúc da thịt mềm mại, lại tựa hồ có một loại sức mạnh kiên cường trong đó, khiến y cảm thấy an ổn mà thư thái.
Nếu có nữ tử như vậy gắn bó cùng kề cạnh, cuộc đời này còn có gì đáng tiếc.
Còn có gì đáng tiếc?
Trong đầu lại đột nhiên hiện lên thân ảnh Vương Liên Hoa, khiến y đột nhiên rùng mình rõ rệt.
Vết thương trên vai, giống như càng đau đớn hơn.
Dự cảm gì đó quả nhiên thực kỳ diệu.
Bởi vậy lúc sau vòng qua cồn cát khuất gió, nhìn thấy mấy cổ thi thể kia, Trầm Lãng cũng không cảm thấy quá kỳ quái.
Người chết là Hoa Sơn phái Minh Tùng Tử cùng hai đệ tử của hắn. Chết kiểu này không có gì khác biệt, là bị loan đao (đao cong) câu đứt gân chân, lại một đao cắt qua yết hầu, sạch sẽ lưu loát.
loan đao
Loan Đao
Kim Vô Vọng vừa thấy tử trạng này, liền mặt nhăn nhíu mày. Hắn ngồi xổm xuống tinh tế nhìn hai vết đao chém trên người bọn họ, sau một lúc lâu đứng dậy, phun ra một hơi thở dài, nói ba chữ.
“Minh sa bang.”
Trầm Lãng cười khổ nói: “Vết thương trên chân kia, còn không phải là ‘Sa Độn’ gây nên?”
Kim Vô Vọng nhíu mi nói: “Sa Độn là một viên Đại tướng của Minh Sa bang, giỏi về việc trượt trong cát. Nghĩ đến ba năm trước kia, Long Quyển Phong bị Minh Sa bang phục kích, đúng là dựa vào Sa Độn này mai phục trong cát, chém đứt vó ngựa, khiến cho tướng sĩ bên ta đều xuống ngựa, Minh Sa bang chúng bao vây, đao cắt yết hầu, thật là ngoan tuyệt (vô cùng độc ác).” Hắn nói một hồi nói xong, vẻ mặt tuy rằng không quá dao động, cũng là lặng lẽ thở dài một hơi, lại có chút anh hùng mạt lộ ý (anh hùng đến bước đường cùng).
Trầm Lãng cùng Hùng Miêu Nhi cũng không hỏi tình hình Long Quyển Phong tướng sĩ gần đây như thế nào, nhưng thấy thần sắc trên mặt Kim Vô Vọng cao ngạo, liền đem ý quan tâm, vừa nảy lên nuốt trở lại bụng.
Giang hồ phân tranh, vốn là có thắng có thua.
Đó là cảnh tượng trước kia không thể trở lại, chỉ cần ngạo khí dư âm, vẫn là anh hùng.
Trầm Lãng nói: “Thấy tử trạng của những người này, giống như mới bị hạ thủ hôm nay.”
Nếu là hôm nay hạ thủ, đương nhiên cùng Vương Liên Hoa thoát không khỏi liên quan. Lại không biết Vương Liên Hoa chặn giết những người này là vì cái gì?
Trầm Lãng che vai phải, chậm rãi ngồi xổm người xuống, sau đó thân thủ kiểm tra xác chết. Nhưng y xem không phải là vết thương, mà là tay của thi thể.
Trên tay phải Minh Tùng Tử, thế nhưng không có kiếm, mà là nắm chặt thành quyền, giống như cầm vật gì đó. Chỉ thấy hắn tuy rằng bỏ mạng, trên khuôn mặt, thế nhưng không có thê lương đau đớn sắp chết, ngược lại thần sắc giống như mỉm cười. Chỉ là ở trên mặt tử thi xuất hiện thần sắc như thế, có vẻ càng thêm lộ vẻ sầu thảm đáng sợ.
Trầm Lãng mở ngón tay nắm chặt của hắn ra, không ngờ trong đó cũng không có vật gì.
Tái ở chung quanh trên mặt đất tìm kiếm, đột nhiên dư quang khóe mắt ngắm đến một vật, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.
Cũng cũng không phải là cái gì phi thường hiếm lạ.
Bất quá là một trang giấy.
Trang giấy phi thường nhỏ, chỉ có vài cái móng tay lớn nhỏ, chất giấy dày đơn giản đã chuyển vàng, giống như là ở một góc trang giấy chỉ điểm gì đó.
Trầm Lãng đối trang giấy kia nhìn hồi lâu, giấu vào trong túi nhỏ tùy thân, thở dài một tiếng đứng lên, cười khổ nói: “Quỷ dị, quỷ dị.”
Người khác không đáp lời, Hùng Miêu Nhi lớn tiếng nói: “Đích xác quỷ dị.”
Trầm Lãng ngạc nhiên nói: “Như thế nào quỷ dị?”
Hùng Miêu Nhi nói: “Minh Tùng Tử lão đạo này ta đã gặp, tuy nói là người xuất gia, nhưng lại luôn dẫn theo một đống nữ đệ tử như hoa như ngọc, sao lúc này cùng hắn chết đều là nam nhân?”
Chu Thất Thất kêu lên: “Nói không phải nữ nhân đều bị Minh Sa bang cướp đi? Đạo phỉ này thật sự đáng giận!”
Trầm Lãng cau mày nói: ” Nữ đệ tử của Minh Tùng Tử đều không phải là không có võ công. Nếu nhiều hơn ba bốn người, người của Minh Sa bang tới tất cũng phải nhiều hơn vài người, nhưng nhìn trận thế chung quanh này, giống như cũng không có rất nhiều người đánh nhau.”
Bốn người đều có chút khó hiểu, nhưng cũng chưa nói được gì, tự trong lòng có chút ngẫm nghĩ, nhưng cũng yên lặng không nói, tiếp tục một đường thẳng hướng phía trước.
Tới lúc hoàng hôn, ánh tà dương buổi chiều, gió dần thê lãnh (lạnh lẽo), bốn người nhìn xung quanh một phen, tìm một cồn cát tránh gió, dự định hạ trại. Hùng Miêu Nhi lại hét lớn: “Có cái mùi hương gì kỳ quái?”
Mùi hương kia kỳ thật tuyệt không kỳ quái, trên đường đi đến bọn họ đã ngửi qua rất nhiều lần.
Bất quá là mùi máu tươi dày đặc.
Di chuyển qua mặt trái cồn cát kia, quả nhiên lại có bốn cổ thi thể.
Người chết mặc trang phục Không Động phái, trong đó một cái xác giống như một trong những trưởng lão của Không Động phái Chu Tịnh, mấy cái còn lại, tựa hồ cũng là vài người trong hàng đệ tử theo các trưởng lão Không Động tham dự Lan Châu quần hùng hội.
Tử trạng đều giống nhau.
Trầm Lãng mày lại siết chặt vài phần.
Chưởng môn nhân của Không Động phái cùng những trưởng lão, đệ tử khác đâu?
Càng nghĩ, vẫn là không thể nắm được mấu chốt.
Vốn nghĩ muốn hạ trại tại đây, những người này cũng vừa mới chết chưa lâu, thi thể tản ra mùi huyết nhục, bốn người chỉ phải lại tiếp tục đi phía trước khoảng nửa dặm đường, mới tìm được một gò núi khác tránh gió, hạ trại nghỉ tạm.
Ngày thứ hai vẫn như cũ thái bình vô sự, chính là ở trên đường về, nhìn thấy rất nhiều thi thể ngang dọc.
Nếu nói là sát hại này cùng Vương Liên Hoa không quan hệ, chỉ sợ ai cũng đều không tin tưởng.
Hùng Miêu Nhi quả thực đã muốn chửi ầm lên.
Hắn đương nhiên muốn mắng chủ ý của Vương Liên Hoa là cái quỷ gì, giết chết nhiều người như vậy, đến tột cùng có âm mưu gì?
Chính là vừa thấy Trầm Lãng cùng Thất Thất, lại nói không nên lời, một hơi nghẹn sinh ra lại quay về trong bụng, muốn bao nhiêu khó chịu có bấy nhiêu.
Đêm đó đương nhiên lại là Hùng Miêu Nhi giành thay dược cho Trầm Lãng.
Vết thương kia vốn là móng tay cào ra, đắp thuốc mỡ, khép lại thập phần mau. Nhưng vết thương này tuy rằng khép lại, nhưng vẫn là lưu lại dấu vết thâm quầng, không thể xóa đi. Hùng Miêu Nhi nhìn nghiến răng nghiến lợi, lại một mạch thoa mạnh trên vết thương kia.
Trầm Lãng chỉ phải cười khổ.
“Miêu Nhi, ngươi tựa hồ cùng ta có cừu.” (thù hận)
Hùng Miêu Nhi trừng ánh mắt không nói lời nào, vẫn là người lẹ nhanh tay nhanh chân đem vải hảo quấn lại.
Trong hành trình kế tiếp, vẫn như cũ lại thấy rất nhiều thi thể.
Vương Liên Hoa một đường rời đi này, thất đúng hơn là giết mở một con đường máu.
Huyết nhục còn tươi, gân chân chặt đứt, trên cổ lại có một vết đao nhanh lại hung ác.
Đơn giản, sạch sẽ, thấy huyết phủ kín yết hầu.
Trầm Lãng đem thi thể này lăn qua lộn lại xem xét, nói lại càng ngày càng ít.
Kim Vô Vọng lạnh mặt cũng không nói gì.
Hùng Miêu Nhi cảm thấy sắp nổi điên, đường xá dài lâu khiến người phải sợ hãi.
Cứ như vậy rốt cục liền tới rồi biên giới sa mạc.
Kim Vô Vọng hướng bọn họ nói lời tạm biệt: “Trầm Lãng, Chu cô nương, Hùng Miêu Nhi, tại hạ chỉ có thể đưa các ngươi đến đây, liền phải trở về sa mạc, các vị trân trọng.”
Chu Thất Thất nhịn không được nói: “Kim đại ca, Minh Sa bang bị Vương Liên Hoa sai khiến, chúng ta cùng nhau quay về Trung Nguyên đi, đối phó Vương Liên Hoa, không tốt sao?”
Kim Vô Vọng trộm nhìn y, trong đôi mắt có vẻ ôn nhu, lại nói: “Tại hạ cùng Long Quyển Phong thua Đổng Thiếu Anh cùng Minh Sa bang, cũng không phải là bại bởi Vương Liên Hoa. Muốn từ nơi thất bại, chiến thắng trở về, mới có hứng thú, không phải sao?” Càng nói về sau, gương mặt vô biểu tình của hắn lại như đang mỉm cười, trong thần sắc đã có ý vô cùng quyết tuyệt.
Trầm Lãng nói: “Kim huynh bảo trọng, sau này còn gặp lại. Hi vọng lúc tái kiến (gặp lại), có thể là một ngày đẹp trời.” Y lúc nói lời này nhìn chằm chằm ánh mắt Kim Vô Vọng, trong mắt lộ vẻ thấu hiểu cùng luyến tiếc.
Kim Vô Vọng trầm giọng nói: “Ngươi cũng vậy.” Lập tức nhún người nhảy lên lưng ngựa, giục ngựa quay lại, ngựa kia liền vội vàng mà chạy đi, trên lưng ngựa người nọ cũng tái không quay đầu lại.
Chu Thất Thất rưng rưng nhẹ giọng nói: “Minh Sa bang này một đường ngông cuồng không cố kỵ(kiêng nể) như thế, Kim đại ca thực có thể đối phó được sao?”
Trầm Lãng thở dài một hơi, nói: “Có một số việc, bất luận là thắng hay thua, đều không thể không làm.”
Nếu y đoán không sai, Vương Liên Hoa dự tính cũng không phải là khống chế Minh Sa bang, bản thân cũng không phải lạm giết người. Giết nhiều người như vậy, tất là có lý do không thể không giết.
Vậy lý do kia là cái gì?
Trước khi hết thảy đều chưa phù xuất thủy diện, liền đã làm cho thây (xác) ngã khắp nơi, máu chảy thành sông?
(phù xuất thủy diện : trồi lên trên mặt nước – ý nói sáng tỏ)
Tác giả :
Ánh Nhật Cô Yên