Đào Hoa Yêu Yêu
Quyển 2 - Chương 36: Em chờ anh 2
Nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Sở Phi, Đào Hoa Yêu Yêu thở dài, thật ra nhìn vẻ mặt anh cô vẫn không nhịn được cơn tức nhưng mà… thôi đi, nhịn.
Chậm rãi đi tới rồi ngồi xuống bên giường bệnh của Sở Phi, cô chỉ vào cánh tay băng bó của anh, bỗng nhiên nhẹ nhàng nói, giọng nói dịu dàng chưa từng có:
– Hải Âm nói cho em biết, vì cứu em mà anh bị gẫy xương, nghiêm trọng lắm không?
Sở Phi ngẩn ra, bất giác kinh ngạc nhíu mày, thật không ngờ câu đầu tiên của cô lại là thế. Ánh mắt anh có chút băn khoăn lại thêm phần mờ mịt, bởi vì anh thấy sự quan tâm hiện rõ trên nét mặt cô, cả sự ấm áp chưa từng có. Cô…
– Sở Phi? Đào Hoa Yêu Yêu nhẹ nhàng gọi anh.
Sở Phi lấy lại tinh thần, theo bản năng vuốt vuốt tóc, thản nhiên lắc đầu:
– Em không sao là tốt rồi
Đào Hoa Yêu Yêu nghe vậy, dường như hơi chấn động. Cô nhìn anh thật sâu, sắc mặt anh tái nhợt, môi nhợt nhạt không nhìn ra màu sắc, vẫn chỉ là sự lạnh lùng đó.
Sau đó, cô nhẹ nhàng mà thở dài, đúng rồi, chính là cái dạng này, từ rất lâu về trước cô đã nhìn ra vẻ cô đơn, lạnh lùng của anh. Anh cũng như một con nhím từng bị tổn thương, bởi vì tổn thương quá lớn nên cứng rắn mà chống đối mọi thứ. Thật ra, chính anh cũng rất mệt mỏi
Đào Hoa Yêu Yêu lẳng lẳng nghĩ, thật là, từ sau khi gặp lại cô bị sự đau đớn che khuất hai mắt mà những chuyện rõ ràng như vậy chẳng nhìn ra.
Chính lúc này, cô không nghĩ còn như vậy, may mắn, cô khôi phục lý trí đúng lúc
– Khi nãy…
Đào Hoa Yêu Yêu kéo chăn sắp rơi xuống đất cho anh, hơi ngừng lại rồi nói:
– Xin lỗi, em hơi quá đáng.
Sở Phi lắc đầu, anh biết cô ám chỉ những lời khi nãy nói với Nguyễn Mạnh Đông và Lưu Khiêm Học, dù có chút xin lỗi bạn thân nhưng anh có thể hiểu cô, lại lo lắng vì phản ứng của cô lúc này quá mức bình tĩnh. Anh chần chừ nhìn cô, đáy mắt ẩn chứa sự đau buồn:
– Yêu Yêu, em ổn không?
Cô quá bình tĩnh, trừ lúc ban đầu có phần đanh đá thì cô vẫn luôn bình tĩnh như không hề tức giận. Điều này rất bất thường.
Đào Hoa Yêu Yêu nghe vậy chỉ nhíu mày nhìn anh hồi lâu, đột nhiên hỏi lại thật khẽ:
– Vậy anh ổn không?
Sở Phi bỗng dưng nhướng mắt lên, bất chợt nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh sáng trong của cô thì lại vội né tránh. Ánh mắt của cô quá trong sáng như nhìn thấy hết thảy. Anh nhát gan, sự yếu ớt lại dịu dàng trong mắt cô khiến anh đau đớn, không biết làm sao.
Đào Hoa Yêu Yêu nhìn tia chật vật lóe qua trong mắt anh, tâm tình đột nhiên tốt hơn nhiều. Cô nhìn anh:
– Em… chưa từng gặp chuyện như thế
– Cái gì? Sở Phi ngẩn ra.
– U não. Cô nhẹ nhàng nói: Là sự thật… Đúng không?
– …
Sở Phi yên lặng nhưng không nhịn được nhìn cô một cái. Vẻ mặt cô bình tĩnh khiến anh thật sự không biết phải làm sao. Từ khi vào phòng bệnh, cô vẫn làm anh vô thố.
Một ngón tay mềm mại nhẹ vuốt khóe môi anh, Sở Phi hoảng sợ suýt nhảy dựng lên, ngạc nhiên nhìn Đào Hoa Yêu Yêu.
Đào Hoa Yêu Yêu chỉ nhún nhún vai:
– Mỗi lần anh không muốn nói dối thì khóe môi bên phải sẽ cong cong hơn, cho nên…
Cô nhìn anh:
– Em biết, là thật.
Sở Phi vội nhìn cô một cái, vẫn chẳng nói gì nhưng càng mím chặt môi, sắc mặt càng lạnh, dưới lớp chăn mỏng, bàn tay nắm chặt. Anh lạnh lùng nói:
– Không liên quan đến em
Anh hi vọng có thể dùng cách này để cô bỏ đi. Bốn năm trước, anh dùng cách này đã thành công khiến cô bỏ đi nhưng lúc này dường như đã mất tác dụng.
Đào Hoa Yêu Yêu tựa hồ cũng không thèm để ý, cô vừa điều chỉnh tốc độ truyền dịch cho Sở Phi, vừa nhẹ nhàng tự nói:
– Thật ra, vừa rồi em nghĩ, lẽ ra bây giờ em nên tát anh một cái thật mạnh rồi nhào vào lòng anh mà khóc, vừa khóc vừa gào to cả đời em cũng không rời khỏi anh
Nói xong, không đợi Sở Phi mở miệng, Đào Hoa Yêu Yêu cười rồi lại tiếp tục tự nói:
– Anh yên tâm, em sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, giờ ngay cả phim truyền hình cũng chẳng diễn như thế.
– …
Sở Phi vẫn chỉ lạnh lùng trầm mặc.
– Anh yên tâm, em sẽ không quấn lấy anh
Thở dài, Đào Hoa Yêu Yêu nhẹ nhàng đứng dậy, cô nhìn gương mặt Sở Phi, cô nhẹ nhàng mà kiên định nói:
– Sở Phi, em yêu anh, cho nên, em chờ anh
Sở Phi bỗng dưng chấn động, anh vội quay đầu lại, vươn tay nắm chặt tay Đào Hoa Yêu Yêu đang chuẩn bị bỏ đi:
– Em…
Anh kinh ngạc nhìn vẻ bình tĩnh của cô, trên mặt cô thậm chí còn có sự dịu dàng bình thản khiến lòng anh căng thẳng nhưng rất nhanh chóng lại bị cơn giận bao phủ. Bàn tay nắm tay Đào Hoa Yêu Yêu bất giác dùng sức bóp chặt:
– Rốt cuộc em nghĩ cái gì?
Lạnh lùng mà giận dữ, anh gạt tay cô ra:
– Sự nhẫn nại của anh có giới hạn
Trong lòng Sở Phi vô cùng tức giận nhưng chỉ có thể lạnh lùng như thế. Bất luận cách gì, chỉ cần làm cô rời xa anh là đủ.
Đào Hoa Yêu Yêu nhìn anh, thở dài:
– Vừa rồi em đã nói, em nghĩ, anh bị u não… thật sự là… chuyện vớ vẩn. Chúng ta sao có thể gặp chuyện cẩu huyết mà phim Hàn cũng không buồn diễn này?
Sở Phi trừng mắt với cô, lạnh lùng nói:
– Chẳng ai yêu cầu em gặp, em có thể biến đi!
Lời anh nói vô cùng gay gắt, cực đoan khiến người khác tổn thương nhưng Đào Hoa Yêu Yêu như không nghe thấy. Cô chỉ nhìn anh, thật dịu dàng, thật buồn bã, nhẹ nhàng đặt bàn tay ấm áp của mình lên mu bàn tay lạnh băng của anh, dịu dàng nói:
– Nhưng mà Sở Phi, bởi vì chúng ta gặp phải chuyện cẩu huyết này nên anh cũng muốn dùng cách cẩu huyết để chúng ta cùng đau khổ sao?
Sở Phi bỗng dưng nín thở, anh chỉ có thể trừng mắt nhìn cô không nói được gì. Nhìn vào mắt cô, vẫn lạnh băng như trước nhưng trong mắt có cả sự kinh hoàng, bất an
Đào Hoa Yêu Yêu rất thật, gằn từng tiếng:
– Anh nên biết từ sớm, Đào Hoa Yêu Yêu thực sự mặt rất dày, em tin chắc chắn anh yêu em. Trước em đã nói sẽ chờ anh ba năm nhưng em chờ anh đã bốn năm, lúc này, em không muốn nói phải chờ anh bao lâu bởi vì em không biết, em có thể yêu anh được bao lâu, cho nên em chỉ có thể chờ đến ngày em không còn yêu anh nữa
– Em…
Sở Phi đang định nói lại bị Đào Hoa Yêu Yêu cản lại:
– Anh hãy nghe em nói hết
Đào Hoa Yêu Yêu lại tiếp tục nói
– Sở Phi, em từng chống đối anh, thật sự thử chống đối anh nhưng em không chống được. Trước, anh vì Liễu Phỉ mà bỏ em, giờ lại vì u não mà bỏ qua em. Anh sợ em không chịu nổi sao? Nhưng anh chưa từng thử qua sao biết được? Đừng quên, em là Đào Hoa Yêu Yêu mạnh mẽ thần kinh cứng hơn thép. Hơn nữa, u não rất đáng sợ sao? Từ lâu rồi ung thư đã chẳng còn là bệnh nan y. Huống chi chẳng ai đoán được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì. Có lẽ, ngày mai em sẽ yêu người khác, có lẽ ngày mai em bị tai nạn xe cộ sẽ chết…
– Em sẽ không chết
Bàn tay lạnh băng bất giác nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô. Anh nhìn cô, sự lạnh lùng cuối cùng đã bị đánh tan, anh khàn giọng, hung hăng nhìn cô:
– Em sẽ không chết
Đào Hoa Yêu Yêu lại bỗng nhiên cười, cười thật vui vẻ:
– Sở Phi, ít nhất anh có để ý đến em đúng không? Nhưng anh đã phí quá nhiều thời gian. Khi nãy em còn chưa nói xong, em sẽ chờ anh nhưng em thực sự sẽ không chờ anh mãi được, không chờ anh chết. Tình yêu phải tự mình giành lấy, em cố gắng giành lấy anh vì em yêu anh. Cho nên…
Cô dịu dàng nhìn anh mỉm cười:
– Trước khi em yêu người khác, em chờ anh đến giành lấy em hoặc là rời bỏ em
– Yêu Yêu, em đừng như thế… Sở Phi khó khăn nói
– Em đừng thế nào? Cô lẳng lặng hỏi lại.
Sở Phi đau khổ nhìn nụ cười tươi sáng của Đào Hoa Yêu Yêu, anh bỗng dưng buông tay cô, đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Hồi lâu sau, anh nhẹ nhàng nói, tiếng nói khàn khàn nhưng như đã bình tĩnh lại được. Anh cúi đầu nói:
– Đừng cố chấp như vậy, chúng ta…
Anh hơi ngừng lại, cắn răng lạnh nhạt nói:
– Không có kết quả.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần, Đào Hoa Yêu Yêu đứng bên anh, nhìn ra bầu trời xanh bên ngoài, thản nhiên nói:
– Em chưa bao giờ cố chấp… chỉ là, em không dừng lại…
Người Sở Phi chấn động, ngực rất đau, nỗi đau ngọt ngào nhưng cũng thê thương. Anh quay đầu lại, nhìn khuôn mặt trong suốt của Đào Hoa Yêu Yêu dưới ánh mặt trời. Anh không nhịn được vuốt ve mặt cô, khoảnh khắc đầu ngón tay chạm đến hai má mềm mại của cô thì khẽ run lên, sau đó cố sức rút tay về, nắm chặt tay lại, anh nhìn cô nói:
– Yêu Yêu… em… quên anh đi, được không?
Đừng như thế này nữa… anh sẽ lại làm tổn thương em
– Em nói rất nhiều lần rồi, em chưa nói em không thể quên anh
Cô nhìn anh, mắt bỗng nhiên đỏ bừng:
– Nhưng bây giờ thực sự em không quên được…
Cô bỗng nhiên cảm thấy mệ muốn chết nhưng cô không thể nào dối lòng, cũng như trước kia, cô gai góc làm bộ như vô cùng chán ghét anh nhưng kết quả lừa được mọi người cũng không lừa được chính mình.
– Em là người con gái tốt, vì anh, không đáng
Đào Hoa Yêu Yêu sâu kín nhìn anh, cười khổ:
– Triệu Định Duệ nói em tốt nhưng anh ta một chân hai thuyền, Triệu Tử Tuấn nói em tốt nhưng anh ấy là gay. Anh nói em tốt nhưng cũng vì u não mà bỏ em
Cô cười thật cô đơn, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt bi thương, bất lực như vậy trước mặt anh:
– Sở Phi, mọi người đều nói em tốt nhưng chẳng ai cần em.
Đào Hoa Yêu Yêu quay đầu lại, nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, chậm rãi nói:
– Anh, Triệu Định Duệ, thật ra các anh đều rất ích kỉ, vì thỏa mãn sự ích kỉ của mình mà bỏ qua em
Nói tới đây, cô hơi dừng lại, sau đó cười cười tự giễu
– Nhưng em cũng rất ích kỉ, nếu không ích kỉ, em nên nghe lời anh nói, đi tìm một người đàn ông khác… nhưng Sở Phi, em thật sự đã cố gắng nhưng không làm được, cho nên…
Đào Hoa Yêu Yêu quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Sở Phi dũng cảm mỉm cười:
– Em chờ anh, chờ anh đến yêu em hoặc bỏ mặc em
Nói xong, không đợi anh trả lời, cô đi ra ngoài, trước khi vươn tay cầm nắm đấm cửa, Đào Hoa Yêu Yêu xoay người nhìn anh, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười, ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc:
– Không nhịn được còn phải tranh thủ cãi cho bản thân một chút. Sở Phi, anh có từng nghĩ, có lẽ anh sẽ chết vì suy tim hay u não hoặc có ngày em có chuyện bất trắc… nhưng nếu anh tới tìm em chậm một ngày, có lẽ, sẽ mất đi một ngày anh có thể yêu em. Cho nên, đừng bắt em chờ lâu.
Chậm rãi đi tới rồi ngồi xuống bên giường bệnh của Sở Phi, cô chỉ vào cánh tay băng bó của anh, bỗng nhiên nhẹ nhàng nói, giọng nói dịu dàng chưa từng có:
– Hải Âm nói cho em biết, vì cứu em mà anh bị gẫy xương, nghiêm trọng lắm không?
Sở Phi ngẩn ra, bất giác kinh ngạc nhíu mày, thật không ngờ câu đầu tiên của cô lại là thế. Ánh mắt anh có chút băn khoăn lại thêm phần mờ mịt, bởi vì anh thấy sự quan tâm hiện rõ trên nét mặt cô, cả sự ấm áp chưa từng có. Cô…
– Sở Phi? Đào Hoa Yêu Yêu nhẹ nhàng gọi anh.
Sở Phi lấy lại tinh thần, theo bản năng vuốt vuốt tóc, thản nhiên lắc đầu:
– Em không sao là tốt rồi
Đào Hoa Yêu Yêu nghe vậy, dường như hơi chấn động. Cô nhìn anh thật sâu, sắc mặt anh tái nhợt, môi nhợt nhạt không nhìn ra màu sắc, vẫn chỉ là sự lạnh lùng đó.
Sau đó, cô nhẹ nhàng mà thở dài, đúng rồi, chính là cái dạng này, từ rất lâu về trước cô đã nhìn ra vẻ cô đơn, lạnh lùng của anh. Anh cũng như một con nhím từng bị tổn thương, bởi vì tổn thương quá lớn nên cứng rắn mà chống đối mọi thứ. Thật ra, chính anh cũng rất mệt mỏi
Đào Hoa Yêu Yêu lẳng lẳng nghĩ, thật là, từ sau khi gặp lại cô bị sự đau đớn che khuất hai mắt mà những chuyện rõ ràng như vậy chẳng nhìn ra.
Chính lúc này, cô không nghĩ còn như vậy, may mắn, cô khôi phục lý trí đúng lúc
– Khi nãy…
Đào Hoa Yêu Yêu kéo chăn sắp rơi xuống đất cho anh, hơi ngừng lại rồi nói:
– Xin lỗi, em hơi quá đáng.
Sở Phi lắc đầu, anh biết cô ám chỉ những lời khi nãy nói với Nguyễn Mạnh Đông và Lưu Khiêm Học, dù có chút xin lỗi bạn thân nhưng anh có thể hiểu cô, lại lo lắng vì phản ứng của cô lúc này quá mức bình tĩnh. Anh chần chừ nhìn cô, đáy mắt ẩn chứa sự đau buồn:
– Yêu Yêu, em ổn không?
Cô quá bình tĩnh, trừ lúc ban đầu có phần đanh đá thì cô vẫn luôn bình tĩnh như không hề tức giận. Điều này rất bất thường.
Đào Hoa Yêu Yêu nghe vậy chỉ nhíu mày nhìn anh hồi lâu, đột nhiên hỏi lại thật khẽ:
– Vậy anh ổn không?
Sở Phi bỗng dưng nhướng mắt lên, bất chợt nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh sáng trong của cô thì lại vội né tránh. Ánh mắt của cô quá trong sáng như nhìn thấy hết thảy. Anh nhát gan, sự yếu ớt lại dịu dàng trong mắt cô khiến anh đau đớn, không biết làm sao.
Đào Hoa Yêu Yêu nhìn tia chật vật lóe qua trong mắt anh, tâm tình đột nhiên tốt hơn nhiều. Cô nhìn anh:
– Em… chưa từng gặp chuyện như thế
– Cái gì? Sở Phi ngẩn ra.
– U não. Cô nhẹ nhàng nói: Là sự thật… Đúng không?
– …
Sở Phi yên lặng nhưng không nhịn được nhìn cô một cái. Vẻ mặt cô bình tĩnh khiến anh thật sự không biết phải làm sao. Từ khi vào phòng bệnh, cô vẫn làm anh vô thố.
Một ngón tay mềm mại nhẹ vuốt khóe môi anh, Sở Phi hoảng sợ suýt nhảy dựng lên, ngạc nhiên nhìn Đào Hoa Yêu Yêu.
Đào Hoa Yêu Yêu chỉ nhún nhún vai:
– Mỗi lần anh không muốn nói dối thì khóe môi bên phải sẽ cong cong hơn, cho nên…
Cô nhìn anh:
– Em biết, là thật.
Sở Phi vội nhìn cô một cái, vẫn chẳng nói gì nhưng càng mím chặt môi, sắc mặt càng lạnh, dưới lớp chăn mỏng, bàn tay nắm chặt. Anh lạnh lùng nói:
– Không liên quan đến em
Anh hi vọng có thể dùng cách này để cô bỏ đi. Bốn năm trước, anh dùng cách này đã thành công khiến cô bỏ đi nhưng lúc này dường như đã mất tác dụng.
Đào Hoa Yêu Yêu tựa hồ cũng không thèm để ý, cô vừa điều chỉnh tốc độ truyền dịch cho Sở Phi, vừa nhẹ nhàng tự nói:
– Thật ra, vừa rồi em nghĩ, lẽ ra bây giờ em nên tát anh một cái thật mạnh rồi nhào vào lòng anh mà khóc, vừa khóc vừa gào to cả đời em cũng không rời khỏi anh
Nói xong, không đợi Sở Phi mở miệng, Đào Hoa Yêu Yêu cười rồi lại tiếp tục tự nói:
– Anh yên tâm, em sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, giờ ngay cả phim truyền hình cũng chẳng diễn như thế.
– …
Sở Phi vẫn chỉ lạnh lùng trầm mặc.
– Anh yên tâm, em sẽ không quấn lấy anh
Thở dài, Đào Hoa Yêu Yêu nhẹ nhàng đứng dậy, cô nhìn gương mặt Sở Phi, cô nhẹ nhàng mà kiên định nói:
– Sở Phi, em yêu anh, cho nên, em chờ anh
Sở Phi bỗng dưng chấn động, anh vội quay đầu lại, vươn tay nắm chặt tay Đào Hoa Yêu Yêu đang chuẩn bị bỏ đi:
– Em…
Anh kinh ngạc nhìn vẻ bình tĩnh của cô, trên mặt cô thậm chí còn có sự dịu dàng bình thản khiến lòng anh căng thẳng nhưng rất nhanh chóng lại bị cơn giận bao phủ. Bàn tay nắm tay Đào Hoa Yêu Yêu bất giác dùng sức bóp chặt:
– Rốt cuộc em nghĩ cái gì?
Lạnh lùng mà giận dữ, anh gạt tay cô ra:
– Sự nhẫn nại của anh có giới hạn
Trong lòng Sở Phi vô cùng tức giận nhưng chỉ có thể lạnh lùng như thế. Bất luận cách gì, chỉ cần làm cô rời xa anh là đủ.
Đào Hoa Yêu Yêu nhìn anh, thở dài:
– Vừa rồi em đã nói, em nghĩ, anh bị u não… thật sự là… chuyện vớ vẩn. Chúng ta sao có thể gặp chuyện cẩu huyết mà phim Hàn cũng không buồn diễn này?
Sở Phi trừng mắt với cô, lạnh lùng nói:
– Chẳng ai yêu cầu em gặp, em có thể biến đi!
Lời anh nói vô cùng gay gắt, cực đoan khiến người khác tổn thương nhưng Đào Hoa Yêu Yêu như không nghe thấy. Cô chỉ nhìn anh, thật dịu dàng, thật buồn bã, nhẹ nhàng đặt bàn tay ấm áp của mình lên mu bàn tay lạnh băng của anh, dịu dàng nói:
– Nhưng mà Sở Phi, bởi vì chúng ta gặp phải chuyện cẩu huyết này nên anh cũng muốn dùng cách cẩu huyết để chúng ta cùng đau khổ sao?
Sở Phi bỗng dưng nín thở, anh chỉ có thể trừng mắt nhìn cô không nói được gì. Nhìn vào mắt cô, vẫn lạnh băng như trước nhưng trong mắt có cả sự kinh hoàng, bất an
Đào Hoa Yêu Yêu rất thật, gằn từng tiếng:
– Anh nên biết từ sớm, Đào Hoa Yêu Yêu thực sự mặt rất dày, em tin chắc chắn anh yêu em. Trước em đã nói sẽ chờ anh ba năm nhưng em chờ anh đã bốn năm, lúc này, em không muốn nói phải chờ anh bao lâu bởi vì em không biết, em có thể yêu anh được bao lâu, cho nên em chỉ có thể chờ đến ngày em không còn yêu anh nữa
– Em…
Sở Phi đang định nói lại bị Đào Hoa Yêu Yêu cản lại:
– Anh hãy nghe em nói hết
Đào Hoa Yêu Yêu lại tiếp tục nói
– Sở Phi, em từng chống đối anh, thật sự thử chống đối anh nhưng em không chống được. Trước, anh vì Liễu Phỉ mà bỏ em, giờ lại vì u não mà bỏ qua em. Anh sợ em không chịu nổi sao? Nhưng anh chưa từng thử qua sao biết được? Đừng quên, em là Đào Hoa Yêu Yêu mạnh mẽ thần kinh cứng hơn thép. Hơn nữa, u não rất đáng sợ sao? Từ lâu rồi ung thư đã chẳng còn là bệnh nan y. Huống chi chẳng ai đoán được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì. Có lẽ, ngày mai em sẽ yêu người khác, có lẽ ngày mai em bị tai nạn xe cộ sẽ chết…
– Em sẽ không chết
Bàn tay lạnh băng bất giác nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô. Anh nhìn cô, sự lạnh lùng cuối cùng đã bị đánh tan, anh khàn giọng, hung hăng nhìn cô:
– Em sẽ không chết
Đào Hoa Yêu Yêu lại bỗng nhiên cười, cười thật vui vẻ:
– Sở Phi, ít nhất anh có để ý đến em đúng không? Nhưng anh đã phí quá nhiều thời gian. Khi nãy em còn chưa nói xong, em sẽ chờ anh nhưng em thực sự sẽ không chờ anh mãi được, không chờ anh chết. Tình yêu phải tự mình giành lấy, em cố gắng giành lấy anh vì em yêu anh. Cho nên…
Cô dịu dàng nhìn anh mỉm cười:
– Trước khi em yêu người khác, em chờ anh đến giành lấy em hoặc là rời bỏ em
– Yêu Yêu, em đừng như thế… Sở Phi khó khăn nói
– Em đừng thế nào? Cô lẳng lặng hỏi lại.
Sở Phi đau khổ nhìn nụ cười tươi sáng của Đào Hoa Yêu Yêu, anh bỗng dưng buông tay cô, đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Hồi lâu sau, anh nhẹ nhàng nói, tiếng nói khàn khàn nhưng như đã bình tĩnh lại được. Anh cúi đầu nói:
– Đừng cố chấp như vậy, chúng ta…
Anh hơi ngừng lại, cắn răng lạnh nhạt nói:
– Không có kết quả.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần, Đào Hoa Yêu Yêu đứng bên anh, nhìn ra bầu trời xanh bên ngoài, thản nhiên nói:
– Em chưa bao giờ cố chấp… chỉ là, em không dừng lại…
Người Sở Phi chấn động, ngực rất đau, nỗi đau ngọt ngào nhưng cũng thê thương. Anh quay đầu lại, nhìn khuôn mặt trong suốt của Đào Hoa Yêu Yêu dưới ánh mặt trời. Anh không nhịn được vuốt ve mặt cô, khoảnh khắc đầu ngón tay chạm đến hai má mềm mại của cô thì khẽ run lên, sau đó cố sức rút tay về, nắm chặt tay lại, anh nhìn cô nói:
– Yêu Yêu… em… quên anh đi, được không?
Đừng như thế này nữa… anh sẽ lại làm tổn thương em
– Em nói rất nhiều lần rồi, em chưa nói em không thể quên anh
Cô nhìn anh, mắt bỗng nhiên đỏ bừng:
– Nhưng bây giờ thực sự em không quên được…
Cô bỗng nhiên cảm thấy mệ muốn chết nhưng cô không thể nào dối lòng, cũng như trước kia, cô gai góc làm bộ như vô cùng chán ghét anh nhưng kết quả lừa được mọi người cũng không lừa được chính mình.
– Em là người con gái tốt, vì anh, không đáng
Đào Hoa Yêu Yêu sâu kín nhìn anh, cười khổ:
– Triệu Định Duệ nói em tốt nhưng anh ta một chân hai thuyền, Triệu Tử Tuấn nói em tốt nhưng anh ấy là gay. Anh nói em tốt nhưng cũng vì u não mà bỏ em
Cô cười thật cô đơn, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt bi thương, bất lực như vậy trước mặt anh:
– Sở Phi, mọi người đều nói em tốt nhưng chẳng ai cần em.
Đào Hoa Yêu Yêu quay đầu lại, nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, chậm rãi nói:
– Anh, Triệu Định Duệ, thật ra các anh đều rất ích kỉ, vì thỏa mãn sự ích kỉ của mình mà bỏ qua em
Nói tới đây, cô hơi dừng lại, sau đó cười cười tự giễu
– Nhưng em cũng rất ích kỉ, nếu không ích kỉ, em nên nghe lời anh nói, đi tìm một người đàn ông khác… nhưng Sở Phi, em thật sự đã cố gắng nhưng không làm được, cho nên…
Đào Hoa Yêu Yêu quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Sở Phi dũng cảm mỉm cười:
– Em chờ anh, chờ anh đến yêu em hoặc bỏ mặc em
Nói xong, không đợi anh trả lời, cô đi ra ngoài, trước khi vươn tay cầm nắm đấm cửa, Đào Hoa Yêu Yêu xoay người nhìn anh, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười, ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc:
– Không nhịn được còn phải tranh thủ cãi cho bản thân một chút. Sở Phi, anh có từng nghĩ, có lẽ anh sẽ chết vì suy tim hay u não hoặc có ngày em có chuyện bất trắc… nhưng nếu anh tới tìm em chậm một ngày, có lẽ, sẽ mất đi một ngày anh có thể yêu em. Cho nên, đừng bắt em chờ lâu.
Tác giả :
Vân Sơ Tình