Đào Hoa Trầm Vương
Chương 66
CHƯƠNG 66
Từ trong Vân Mộng sơn trang đi ra, trước mắt đột nhiên sáng ngời, ánh mặt trời quả thực rực rỡ.
Trầm Lãng có chút không thích ứng hơi hơi nheo mắt lại, nhìn cây cối tươi tốt trước mắt một mảnh xanh mượt, đột nhiên liền nhớ tới việc đêm trước, không khỏi mỉm cười. Công tử bôn nguyệt mà đến, giai nhân bày tiệc mà đợi, có rượu tên là tiêu sầu, nhưng lại giống như đã là cảnh kiếp trước trong mơ.
Thời tiết hôm nay sáng sủa, làm tình giấc mộng đã lâu.
Lưỡi kiếm nhọn đặt ở trên cổ đã lạnh còn trầm, một thanh kiếm như vậy thật sự không thích hợp được cầm ở trong tay một mỹ nhân. Trầm Lãng thở dài, vừa nhìn vừa đi phía trước, dáng đi bình tĩnh, ngược lại Tĩnh Phàm có chút hơi hơi kinh ngạc, hỏi: “Ngươi đến tột cùng là thật sự muốn chết, hay là nghĩ rằng ta sẽ không giết ngươi?”
Trầm Lãng mỉm cười lắc đầu.
Y hơi hơi quay đầu đi, muốn dùng dư quang khóe mắt nhìn đến cánh cửa thông qua sơn trang kia, tựa như bóng dáng bạch y nhân (người áo trắng) kia còn ở nơi đó.
Đương nhiên, hắn sẽ không ở nơi đó, ít nhất bây giờ vẫn không ở đó.
Trầm Lãng thản nhiên nói: “Tiên cô vì sao không hạ thủ?”
Tĩnh Phàm cười nói: “Ta chỉ là mang ngươi đến một nơi thích hợp, ngươi không cần vội.”
Không vội, y đương nhiên không vội. Khoảnh khắc lúc nàng rút kiếm khỏi vỏ, y cũng sẽ không vội.
Không nghĩ thế nhưng lại đã tới trước vách núi ngày ấy.
Trầm Lãng cười nói: “Tiên cô, đây chính là nơi thích hợp cho tại hạ sao?”
Tĩnh Phàm cắn răng nói: “Ngươi cũng biết ngày ấy ngươi muốn ta cõng Đổng Thiếu Anh lên, đối với một nữ tử, là khuất nhục như thế nào?”
Trầm Lãng ngạc nhiên nói: “Tiên cô, là chính ngươi muốn giúp tại hạ một tay, cũng là chính ngươi muốn khuyên phục Đổng Thiếu Anh, sao đột nhiên trách tại hạ?”
Một câu nhẹ nhàng khéo léo này của y, Tĩnh Phàm đúng là không lời nào chống đỡ, lửa giận trong ***g ngực hôi hổi. Chính là không bao lâu, sắc mặt nàng liền trở lại bình thường cười nói: “Tùy ngươi nói như thế nào, dù sao nơi này chính là nơi táng (chôn) thân của ngươi.”
Trầm Lãng nhắm mắt mỉm cười: “Tự nhiên muốn làm gì cũng được.”
Mũi kiếm lạnh như băng ở trên cổ y chuyển động trượt xuống, nhưng không đâm.
Người này thật là một nữ tử kỳ quái. Chẳng lẽ nàng không phải trông mong y sớm chết?
Nếu một kiếm kia hướng cổ của y xẹt qua gáy, y có thể nghiêng đầu về phía bên phải, theo bên cạnh thuận thế chuyển động nhanh qua, có lẽ sẽ vẽ ra một đường huyết khẩu, nhưng nếu tập họp khí lực khắp chung quanh huyệt đạo, ứng phó không đến mức có trở ngại. Chỉ cần né qua một kiếm này, cũng như có thể né khỏi kiếp nạn này.
Y nhìn một mảnh bóng cây xanh trước mắt, giống như ở nơi nào đó thấy ánh mắt của hắn.
Ngươi sẽ tới hay không?
Ngươi là hài tử của Vương Vân Mộng, đệ đệ của Bạch Phi Phi. Điểm giống nhau duy nhất của hai nữ nhân này, chính là các nàng tình nguyện chết ở trong tay tình nhân của chính mình. Ngươi không giống như vậy, Vương Liên Hoa?
Có lẽ ngươi thật sự đang ở chỗ này nhìn.
Xem ta có phải thật bị chế trụ hay không, có phải thật một lòng muốn chết hay không.
Bởi vậy, y không thể tránh một kiếm này.
Không tránh, Vương Liên Hoa mới có cơ hội ở trong nháy mắt đó ra tay bất thình lình chế trụ y, không như thế không thể nhất định phân thắng bại.
Nếu tránh, y sẽ tiền công tẫn khí (công lao đổ sông đổ biển).
Nhưng nếu hắn chưa tới? Y chẳng lẽ không phải cứ như vậy vô ý nghĩa chết ở trong tay nữ nhân này?
Một kiếm này, tránh hay không tránh?
Sống hay là chết?
Tĩnh Phàm nhìn thấy ánh nắng chiếu mũi kiếm của mình, đột nhiên chợt hiện chợt lóe, chiếu đến mức đôi mắt của nàng đau nhức.
Nàng đến tột cùng khi nào ra một kiếm này?
Hắn có tới không?
Hắn nếu không tới, giết chết Trầm Lãng, ngoài giải hận, không có lợi ích gì.
Hôm nay biểu hiện của hắn ở trong sơn trang, hiển nhiên đã là xem nàng như một quân cờ vứt đi ; mà theo hành động hắn cứu Trầm Lãng, nếu nàng thực giết Trầm Lãng, chính là nhất định phải chết không thể nghi ngờ.
Nàng mới từ trong cầm giữ Minh Tùng Tử vùng vẫy ra, hiện tại nàng là nhân vật đầy quyền lực của Hoa Sơn phái. Nàng có rất nhiều chuyện phải làm, nàng còn chưa muốn chết.
Một kiếm này, ra hay không ra?
Là sống hay chết?
Đã muốn không thể đợi thêm nữa.
Tĩnh Phàm ngừng lại rồi hô hấp, cả người đều căng thẳng.
Trầm Lãng cảm nhận được hơi hơi chấn động truyền đến từ mũi kiếm, không khỏi cũng hít sâu một hơi.
Kiếm của Tĩnh Phàm rất nhanh.
Thấy máu đã phủ kín yết hầu.
Trầm Lãng không tránh.
Kiếm của Tĩnh Phàm cuối cùng cũng không đâm xuống.
Sức mạnh cắt đứt kiếm kia là cái gì, Tĩnh Phàm không thấy rõ, chính là lần thứ hai cảm thấy trong tay tê rần, lực đạo kia cuối cùng đâm vào làm cho thân kiếm hoàn toàn bung ra, vì thế cho nên kiếm kia không phải đâm xuống, mà là đụng vào trên cổ Trầm Lãng, đâm ra một mảnh vết máu.
Trầm Lãng ngay cả ánh mắt cũng không nháy.
Chính là yên lặng nhìn bạch y nam tử trước mắt.
Hắn vừa cười rộ lên, liền giống như vẫn là bộ dáng thiếu niên nhiều năm trước, trong giảo hoạt lại có khờ dại.
Vương Liên Hoa đối với hắn cười, cũng đối với Tĩnh Phàm đang nói: “Tránh ra, y là của ta.”
Sau đó hắn quay đầu nhìn y: “Nghĩ tới nghĩ lui, ta vẫn là quyết định tự mình giết ngươi.”
Thời điểm hắn nói ra chữ “Giết” này, nhan sắc mỹ tựa xuân hoa.
“Ngươi còn sống, chỉ biết gây trở ngại chuyện của ta.” Hắn cười nói, “Nếu ngươi chết ở trong tay của ta, ngược lại là ai cũng đoạt không đi.”
Tĩnh Phàm giống như hoàn toàn bị sợ ngây người, nhưng lại vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.
Hai thanh kiếm của nàng đều đã bị bẻ gẫy.
Cho dù nàng là một nữ nhân, dù sao cũng là kiếm khách, kiếm của kiếm khách dễ dàng bị hủy như thế chung quy không phải một chuyện thực quang vinh gì.
Vương Liên Hoa không để ý nàng.
Nàng bất quá là người quá nhiều dục vọng, lại không đủ thông minh. Người như vậy còn giống con kiến hơn.
Đến tột cùng muốn giết chết Trầm Lãng như thế nào chứ? Trong khoảnh khắc Vương Liên Hoa còn quyết định.
Tụ đao.
Tiểu đao tựa như nữ tử xinh đẹp tuyệt trần.
Chính là từng bị dùng để lấy khai thạch thất của Tuyết Tiên Cơ một phen. Lúc trước là cái đao này đưa bọn họ mang về sinh lộ, mà hiện giờ, dùng để đưa y đến tử lộ, cũng phi thường thích hợp.
Để cho y chết ở dưới đao kỷ niệm, quả thực thê mỹ đến mức kỳ quái.
Khóe môi Vương Liên Hoa hiện lên một mạt mỉm cười.
Trầm Lãng, ngươi thua, ta thắng!
Lần đầu tiên, y đánh cuộc hắn không đành lòng giết y.
Y thắng.
Lần thứ hai, y đánh cuộc hắn muốn đích thân giết y.
Y có thể thắng hay không?
Trầm Lãng chính là ung dung đứng, toàn thân đều có sơ hở, bất quá huyệt đạo y đã bị khống chế, vô luận như thế nào cũng trốn không thoát được.
Đao của Vương Liên Hoa, đương nhiên so với kiếm của Tĩnh Phàm nhanh hơn gấp nhiều lần.
Nhưng tay của Trầm Lãng, tựa hồ so với đao của hắn còn nhanh hơn.
Chậm nhất lại là Tĩnh Phàm.
Trong tay của nàng thậm chí có một cây đao. Cũng là một tú khí đao nho nhỏ, hình thức tựa hồ còn có điểm giống cây đao cầm trong tay Vương Liên Hoa.
Quang ảnh trong chớp mắt, ai cũng không thất bại.
Trầm Lãng thấy đao của Vương Liên Hoa, không tránh, đột nhiên thân thủ điểm đại huyệt trước ngực của hắn, trong chớp mắt lúc đao của hắn đâm vào thân thể của y liền chế trụ hắn.
Vương Liên Hoa thấy tay của Trầm Lãng, tránh đã không kịp, nhưng đao của hắn vẫn đâm xuống, chính là hắn đột nhiên thấy, bên cạnh lại có một cây đao, hướng trong ngực chính mình đâm đến. Biến cố đột nhiên này, khiến cho đao của hắn trật một chút, tà tà đâm vào bả vai của Trầm Lãng.
Tĩnh Phàm thấy cây đao kia của chính nàng, đâm vào trong ngực Vương Liên Hoa, đâm vào so với Vương Liên Hoa đâm Trầm Lãng một đao kia tựa hồ còn muốn càng chuẩn hơn. Nhưng Vương Liên Hoa đã ở trong nháy mắt nhìn thấy nàng, đã biết không thể tránh, thân thể lại hướng nàng đánh tới, đem nàng thẳng tắp xô ra vách núi.
Trong ánh mắt Vương Liên Hoa lộ vẻ không dám tin. Nàng sau khi nhìn thấy đã muốn mỉm cười nói với hắn, Vương công tử, kỳ thật ta và ngươi giống nhau, cũng hiểu được bị tình nhân giết chết là phương thức tốt nhất để đạt được hắn.
Nhưng nàng đã muốn nói không nên lời.
Thân thể của hắn cũng đã thẳng tắp rơi xuống dưới vực.
Vương Liên Hoa đem Tĩnh Phàm xô ra vách núi, thân hình lại khống chế không được, cũng ngã xuống, cả người dọc theo vách đá lăn xuống. Ngực đau đớn cùng da thịt buốt nhức khống chế toàn bộ thân thể của hắn.
Trong nháy mắt trước lúc đánh mất ý thức, hắn suy nghĩ, có lẽ đây chính là cái chết của hắn.
Trầm Lãng lúc vươn tay muốn bắt lấy Vương Liên Hoa, lại rơi vào khoảng không.
Cây đao kia ở bả vai của y, khiến cho y dùng không ra sức lực.
Nhìn đến thân thể Vương Liên Hoa lăn xuống, y đã muốn không thể suy nghĩ.
Tuyệt thế trí mưu như thế nào, lại làm như thế!
Từ trong Vân Mộng sơn trang đi ra, trước mắt đột nhiên sáng ngời, ánh mặt trời quả thực rực rỡ.
Trầm Lãng có chút không thích ứng hơi hơi nheo mắt lại, nhìn cây cối tươi tốt trước mắt một mảnh xanh mượt, đột nhiên liền nhớ tới việc đêm trước, không khỏi mỉm cười. Công tử bôn nguyệt mà đến, giai nhân bày tiệc mà đợi, có rượu tên là tiêu sầu, nhưng lại giống như đã là cảnh kiếp trước trong mơ.
Thời tiết hôm nay sáng sủa, làm tình giấc mộng đã lâu.
Lưỡi kiếm nhọn đặt ở trên cổ đã lạnh còn trầm, một thanh kiếm như vậy thật sự không thích hợp được cầm ở trong tay một mỹ nhân. Trầm Lãng thở dài, vừa nhìn vừa đi phía trước, dáng đi bình tĩnh, ngược lại Tĩnh Phàm có chút hơi hơi kinh ngạc, hỏi: “Ngươi đến tột cùng là thật sự muốn chết, hay là nghĩ rằng ta sẽ không giết ngươi?”
Trầm Lãng mỉm cười lắc đầu.
Y hơi hơi quay đầu đi, muốn dùng dư quang khóe mắt nhìn đến cánh cửa thông qua sơn trang kia, tựa như bóng dáng bạch y nhân (người áo trắng) kia còn ở nơi đó.
Đương nhiên, hắn sẽ không ở nơi đó, ít nhất bây giờ vẫn không ở đó.
Trầm Lãng thản nhiên nói: “Tiên cô vì sao không hạ thủ?”
Tĩnh Phàm cười nói: “Ta chỉ là mang ngươi đến một nơi thích hợp, ngươi không cần vội.”
Không vội, y đương nhiên không vội. Khoảnh khắc lúc nàng rút kiếm khỏi vỏ, y cũng sẽ không vội.
Không nghĩ thế nhưng lại đã tới trước vách núi ngày ấy.
Trầm Lãng cười nói: “Tiên cô, đây chính là nơi thích hợp cho tại hạ sao?”
Tĩnh Phàm cắn răng nói: “Ngươi cũng biết ngày ấy ngươi muốn ta cõng Đổng Thiếu Anh lên, đối với một nữ tử, là khuất nhục như thế nào?”
Trầm Lãng ngạc nhiên nói: “Tiên cô, là chính ngươi muốn giúp tại hạ một tay, cũng là chính ngươi muốn khuyên phục Đổng Thiếu Anh, sao đột nhiên trách tại hạ?”
Một câu nhẹ nhàng khéo léo này của y, Tĩnh Phàm đúng là không lời nào chống đỡ, lửa giận trong ***g ngực hôi hổi. Chính là không bao lâu, sắc mặt nàng liền trở lại bình thường cười nói: “Tùy ngươi nói như thế nào, dù sao nơi này chính là nơi táng (chôn) thân của ngươi.”
Trầm Lãng nhắm mắt mỉm cười: “Tự nhiên muốn làm gì cũng được.”
Mũi kiếm lạnh như băng ở trên cổ y chuyển động trượt xuống, nhưng không đâm.
Người này thật là một nữ tử kỳ quái. Chẳng lẽ nàng không phải trông mong y sớm chết?
Nếu một kiếm kia hướng cổ của y xẹt qua gáy, y có thể nghiêng đầu về phía bên phải, theo bên cạnh thuận thế chuyển động nhanh qua, có lẽ sẽ vẽ ra một đường huyết khẩu, nhưng nếu tập họp khí lực khắp chung quanh huyệt đạo, ứng phó không đến mức có trở ngại. Chỉ cần né qua một kiếm này, cũng như có thể né khỏi kiếp nạn này.
Y nhìn một mảnh bóng cây xanh trước mắt, giống như ở nơi nào đó thấy ánh mắt của hắn.
Ngươi sẽ tới hay không?
Ngươi là hài tử của Vương Vân Mộng, đệ đệ của Bạch Phi Phi. Điểm giống nhau duy nhất của hai nữ nhân này, chính là các nàng tình nguyện chết ở trong tay tình nhân của chính mình. Ngươi không giống như vậy, Vương Liên Hoa?
Có lẽ ngươi thật sự đang ở chỗ này nhìn.
Xem ta có phải thật bị chế trụ hay không, có phải thật một lòng muốn chết hay không.
Bởi vậy, y không thể tránh một kiếm này.
Không tránh, Vương Liên Hoa mới có cơ hội ở trong nháy mắt đó ra tay bất thình lình chế trụ y, không như thế không thể nhất định phân thắng bại.
Nếu tránh, y sẽ tiền công tẫn khí (công lao đổ sông đổ biển).
Nhưng nếu hắn chưa tới? Y chẳng lẽ không phải cứ như vậy vô ý nghĩa chết ở trong tay nữ nhân này?
Một kiếm này, tránh hay không tránh?
Sống hay là chết?
Tĩnh Phàm nhìn thấy ánh nắng chiếu mũi kiếm của mình, đột nhiên chợt hiện chợt lóe, chiếu đến mức đôi mắt của nàng đau nhức.
Nàng đến tột cùng khi nào ra một kiếm này?
Hắn có tới không?
Hắn nếu không tới, giết chết Trầm Lãng, ngoài giải hận, không có lợi ích gì.
Hôm nay biểu hiện của hắn ở trong sơn trang, hiển nhiên đã là xem nàng như một quân cờ vứt đi ; mà theo hành động hắn cứu Trầm Lãng, nếu nàng thực giết Trầm Lãng, chính là nhất định phải chết không thể nghi ngờ.
Nàng mới từ trong cầm giữ Minh Tùng Tử vùng vẫy ra, hiện tại nàng là nhân vật đầy quyền lực của Hoa Sơn phái. Nàng có rất nhiều chuyện phải làm, nàng còn chưa muốn chết.
Một kiếm này, ra hay không ra?
Là sống hay chết?
Đã muốn không thể đợi thêm nữa.
Tĩnh Phàm ngừng lại rồi hô hấp, cả người đều căng thẳng.
Trầm Lãng cảm nhận được hơi hơi chấn động truyền đến từ mũi kiếm, không khỏi cũng hít sâu một hơi.
Kiếm của Tĩnh Phàm rất nhanh.
Thấy máu đã phủ kín yết hầu.
Trầm Lãng không tránh.
Kiếm của Tĩnh Phàm cuối cùng cũng không đâm xuống.
Sức mạnh cắt đứt kiếm kia là cái gì, Tĩnh Phàm không thấy rõ, chính là lần thứ hai cảm thấy trong tay tê rần, lực đạo kia cuối cùng đâm vào làm cho thân kiếm hoàn toàn bung ra, vì thế cho nên kiếm kia không phải đâm xuống, mà là đụng vào trên cổ Trầm Lãng, đâm ra một mảnh vết máu.
Trầm Lãng ngay cả ánh mắt cũng không nháy.
Chính là yên lặng nhìn bạch y nam tử trước mắt.
Hắn vừa cười rộ lên, liền giống như vẫn là bộ dáng thiếu niên nhiều năm trước, trong giảo hoạt lại có khờ dại.
Vương Liên Hoa đối với hắn cười, cũng đối với Tĩnh Phàm đang nói: “Tránh ra, y là của ta.”
Sau đó hắn quay đầu nhìn y: “Nghĩ tới nghĩ lui, ta vẫn là quyết định tự mình giết ngươi.”
Thời điểm hắn nói ra chữ “Giết” này, nhan sắc mỹ tựa xuân hoa.
“Ngươi còn sống, chỉ biết gây trở ngại chuyện của ta.” Hắn cười nói, “Nếu ngươi chết ở trong tay của ta, ngược lại là ai cũng đoạt không đi.”
Tĩnh Phàm giống như hoàn toàn bị sợ ngây người, nhưng lại vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.
Hai thanh kiếm của nàng đều đã bị bẻ gẫy.
Cho dù nàng là một nữ nhân, dù sao cũng là kiếm khách, kiếm của kiếm khách dễ dàng bị hủy như thế chung quy không phải một chuyện thực quang vinh gì.
Vương Liên Hoa không để ý nàng.
Nàng bất quá là người quá nhiều dục vọng, lại không đủ thông minh. Người như vậy còn giống con kiến hơn.
Đến tột cùng muốn giết chết Trầm Lãng như thế nào chứ? Trong khoảnh khắc Vương Liên Hoa còn quyết định.
Tụ đao.
Tiểu đao tựa như nữ tử xinh đẹp tuyệt trần.
Chính là từng bị dùng để lấy khai thạch thất của Tuyết Tiên Cơ một phen. Lúc trước là cái đao này đưa bọn họ mang về sinh lộ, mà hiện giờ, dùng để đưa y đến tử lộ, cũng phi thường thích hợp.
Để cho y chết ở dưới đao kỷ niệm, quả thực thê mỹ đến mức kỳ quái.
Khóe môi Vương Liên Hoa hiện lên một mạt mỉm cười.
Trầm Lãng, ngươi thua, ta thắng!
Lần đầu tiên, y đánh cuộc hắn không đành lòng giết y.
Y thắng.
Lần thứ hai, y đánh cuộc hắn muốn đích thân giết y.
Y có thể thắng hay không?
Trầm Lãng chính là ung dung đứng, toàn thân đều có sơ hở, bất quá huyệt đạo y đã bị khống chế, vô luận như thế nào cũng trốn không thoát được.
Đao của Vương Liên Hoa, đương nhiên so với kiếm của Tĩnh Phàm nhanh hơn gấp nhiều lần.
Nhưng tay của Trầm Lãng, tựa hồ so với đao của hắn còn nhanh hơn.
Chậm nhất lại là Tĩnh Phàm.
Trong tay của nàng thậm chí có một cây đao. Cũng là một tú khí đao nho nhỏ, hình thức tựa hồ còn có điểm giống cây đao cầm trong tay Vương Liên Hoa.
Quang ảnh trong chớp mắt, ai cũng không thất bại.
Trầm Lãng thấy đao của Vương Liên Hoa, không tránh, đột nhiên thân thủ điểm đại huyệt trước ngực của hắn, trong chớp mắt lúc đao của hắn đâm vào thân thể của y liền chế trụ hắn.
Vương Liên Hoa thấy tay của Trầm Lãng, tránh đã không kịp, nhưng đao của hắn vẫn đâm xuống, chính là hắn đột nhiên thấy, bên cạnh lại có một cây đao, hướng trong ngực chính mình đâm đến. Biến cố đột nhiên này, khiến cho đao của hắn trật một chút, tà tà đâm vào bả vai của Trầm Lãng.
Tĩnh Phàm thấy cây đao kia của chính nàng, đâm vào trong ngực Vương Liên Hoa, đâm vào so với Vương Liên Hoa đâm Trầm Lãng một đao kia tựa hồ còn muốn càng chuẩn hơn. Nhưng Vương Liên Hoa đã ở trong nháy mắt nhìn thấy nàng, đã biết không thể tránh, thân thể lại hướng nàng đánh tới, đem nàng thẳng tắp xô ra vách núi.
Trong ánh mắt Vương Liên Hoa lộ vẻ không dám tin. Nàng sau khi nhìn thấy đã muốn mỉm cười nói với hắn, Vương công tử, kỳ thật ta và ngươi giống nhau, cũng hiểu được bị tình nhân giết chết là phương thức tốt nhất để đạt được hắn.
Nhưng nàng đã muốn nói không nên lời.
Thân thể của hắn cũng đã thẳng tắp rơi xuống dưới vực.
Vương Liên Hoa đem Tĩnh Phàm xô ra vách núi, thân hình lại khống chế không được, cũng ngã xuống, cả người dọc theo vách đá lăn xuống. Ngực đau đớn cùng da thịt buốt nhức khống chế toàn bộ thân thể của hắn.
Trong nháy mắt trước lúc đánh mất ý thức, hắn suy nghĩ, có lẽ đây chính là cái chết của hắn.
Trầm Lãng lúc vươn tay muốn bắt lấy Vương Liên Hoa, lại rơi vào khoảng không.
Cây đao kia ở bả vai của y, khiến cho y dùng không ra sức lực.
Nhìn đến thân thể Vương Liên Hoa lăn xuống, y đã muốn không thể suy nghĩ.
Tuyệt thế trí mưu như thế nào, lại làm như thế!
Tác giả :
Ánh Nhật Cô Yên