Đào Hoa Trầm Vương
Chương 50
CHƯƠNG 50
Ánh mắt Vương Liên Hoa sáng mà lạnh, giống như ánh đao.
Chu Thất Thất không nói gì. Gương mặt của nàng ở dưới ánh đao thấp thoáng tái nhợt im lặng, giống như hoa sen tuyết.
Trầm Lãng chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay thấm lạnh.
Y đương nhiên phải cứu Thất Thất, mặc kệ Vương Liên Hoa tính toán hai người kia như thế nào . Nhưng trông thấy ánh mắt Thất Thất nhìn y trầm tĩnh, đột nhiên liền trong lòng đau xót.
Trong ánh mắt kia rõ ràng là hoàn toàn tín nhiệm cùng ái mộ.
Mà cặp mắt bên cạnh kia, lại tràn ngập vẻ mỉa mai, khiêu khích, cùng với… Một lời như vậy muốn nói nhưng lại thôi, xinh đẹp tựa như hoa đào, yêu mị tựa như hoa đào, rõ ràng muốn khiến y vừa thấy thì ánh mắt không thể dời đi. (muốn nói nhưng lại thôi: phong lưu ý dục thuyết hoàn hưu)
Y nhìn hắn, nói không ra lời.
Vương Liên Hoa ha ha cười nói: “Trầm đại hiệp, hay là ngươi không chịu sao?”
Hùng Miêu Nhi cùng Kim Vô Vọng nghe tiếng kinh động, khả thấy lưỡi dao sáng như tuyết đặt ở trên cổ chu Thất Thất, cũng là cả kinh.
Trầm Lãng nhìn bọn hắn, nhìn lại Vương Liên Hoa cùng chu Thất Thất, chỉ nói: “Hảo.”
Vương Liên Hoa liền áp giải Thất Thất chậm rãi đi qua, đối với Đổng Thiếu Anh cùng Tứ Nương cười hì hì nói: “Há mồm.”
Đổng Thiếu Anh cùng Tứ Nương nhìn nhau cười khổ, chỉ phải há mồm tiếp viên thuốc Vương Liên Hoa ném tới. Bọn họ đương nhiên biết, rơi vào trong tay Vương Liên Hoa tất nhiên so với rơi vào trong tay Trầm Lãng thì đáng sợ hơn bội phần, nhưng cũng không thể nề hà (không biết làm thế nào).
Vương Liên Hoa thuận thế đẩy Thất Thất hướng trong lòng ngực Trầm Lãng, cười to nói: “Trả lại phu nhân ngươi.” Liền nhún người nhảy lên con ngựa bên cạnh, quay đầu lại hướng Đổng Thiếu Anh cùng Tứ Nương cười nói: “Các ngươi lúc này luyến tiếc không đi, về sau cũng không còn kịp rồi.”
Ba người đang muốn giục ngựa đi, chỉ nghe Kim Vô Vọng cười lạnh nói: “Ngươi chỉ nói lấy bọn họ đổi Trầm phu nhân, nhưng không có nói về sau đột biến như thế nào.” Hắn rút đao ra, thân hình giống như đại bàn, đúng là một đao hướng trên người Vương Liên Hoa chém tới!
Vương Liên Hoa bên trong địa cung nguyên khí đại thương, như thế nào lại có thể lẩn tránh?
Chỉ nghe kêu lên một tiếng đau đớn, theo sau đó là một tiếng thét chói tai.
Nguyên lai trong lúc chớp mắt đó, Trầm Lãng thế nhưng lại thẳng tiến lên, đột ngột cản một đao kia!
Một đao kia chém vào trên vai phải y, máu tươi giàn giụa.
Tiếng kêu sợ hãi tê tâm liệt phế của Chu Thất Thất: “TrầmLãng, ngươi, ngươi vì sao…”
Trầm Lãng không nói gì, chỉ hướng nhìn thoáng qua hướng Vương Liên Hoa đi xa, lại đối diện cặp mắt tựa như hoa đào kia. Trong mắt có tích tụ đau thương, cùng thương tiếc, cũng có quyết tuyệt, giống như ngây ngốc, nhưng thân ảnh rời đi không có nửa phần đình đốn (tạm dừng). Dưới ánh mắt đang chạm vào nhau, Trầm Lãng lập tức quay đầu, đối chu Thất Thất gượng cười nói: “Ta không có chuyện gì, không cần lo lắng.” Thân thể cũng chấn động, thiếu chút nữa ngã xuống.
Kim Vô Vọng vội vàng thu đao xông lên đỡ lấy Trầm Lãng, kêu lên: “Trầm Lãng, ngươi vì sao như thế? Vương Liên Hoa kia vốn là tiểu nhân, căn bản đối xử với kẻ tiểu nhân, ngươi tại sao lại khổ sở xả thân cứu giúp?”
Trầm Lãng chính là cười khổ không đáp. Hùng Miêu Nhi kêu lên: “Các ngươi bây giờ còn hỏi cái này làm gì? Trước tiên mau băng bó vết thương đã!” Hắn một phen xé phục trang chỗ vết thương của Trầm Lãng mở ra, định dùng nước trong túi da tùy thân (mang theo bên người) súc rửa, nhưng ở trên lưng nhìn thấy một vài dấu vết, không khỏi ngây người.
Là vài đường vết cào cực kỳ tiên minh (rõ nét).
Quần áo chưa rách, đã có dấu vết này.
Hùng Miêu Nhi đương nhiên hiểu được loại dấu vết này là như thế nào tạo ra. Hắn phản ứng đầu tiên giống như nhìn trộm tình sự của Trầm Lãng cùng chu Thất Thất, có chút ngượng ngùng, vội vàng đem y trang kéo lên một chút che đi, lại thấy vết cào này cũng không giống như mới cào, da đã có chút kết trụ (dần lành lại), nhưng chưa khỏi hẳn, điều này sao lại chính là của chu Thất Thất lưu lại. Tưởng tượng đến một tầng này, hắn đột nhiên cả kinh, thẳng đến khi Thất Thất lấy thuốc mỡ lại đây nói: “Đại ca, ngươi rửa qua miệng vết thương chưa, ta đến bôi dược.”
Hùng Miêu Nhi vội vàng nói: “Ta làm cho, ngươi Đại tiểu thư sẽ không làm được chuyện này.” Một tay liền đoạt dược trong tay Thất Thất, nói: “Ngươi đi lấy chút vải sạch sẽ mang đến, để ta đắp thuốc băng bó.”
Thất Thất nghe vậy liền đến trong xe tìm kiếm. Hùng Miêu Nhi thấy thân ảnh nàng điềm đạm đáng yêu, cúi đầu lại thấy vài đường vết cào kia, trong lòng chính là khí khổ cực khó chịu, thẳng đem nước kia hướng trên lưng Trầm Lãng đổ xuống, Trầm Lãng không khỏi toàn thân run lên, nhưng cũng không nói gì, thật ra Kim Vô Vọng nhịn không được nói: “Hùng Miêu Nhi, ngươi tay chân thật nặng, để ta làm cho.”
Hùng Miêu Nhi thiếu chút nữa muốn chửi ầm lên, vừa nghe lời này của Kim Vô Vọng, chỉ rùng mình, vội vàng cười nói: ” Vết thương như vậy phải rửa sạch sẽ một chút.” Liền mở bình thuốc mỡ kia, trực tiếp đổ dược kia lên trên vai Trầm Lãng, không chỉ thoa lên vết đao kia, còn nghĩ vài vết cào kia cũng phải thoa lên, bôi cả lưng đen tuyền, dọa Thất Thất lấy vải mang đến phải nhảy dựng, nói: “Vết thương sao lại lớn như vậy?” Trong lòng vừa đau vừa vội.
Hùng Miêu Nhi vội vàng nói: “Không không, thoa nhiều một chút, hảo lưu thông máu đọng.” Đoạt mảnh vải trong tay Thất Thất qua, không khỏi phân trần băng bó hết toàn bộ lưng. Trầm Lãng chính khí hư huyết suy yếu, làm sao còn quản được mấy chuyện này.
Kim Vô Vọng nói: “Nếu Minh Sa bang chúng đã ở chung quanh, Vương Liên Hoa lại dùng thế lực bắt ép bang chủ của bọn hắn, không biết hắn có hay không sẽ lệnh cho Minh Sa bang vây chúng ta ở chỗ này. Chúng ta vẫn nên khởi hành sớm .”
Chu Thất Thất vội la lên: “Trầm Lãng bộ dạng này, như thế nào có thể lập tức đi được, ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng vài canh giờ, chờ ngày sáng lên, ấm áp một chút tái khởi hành.”
Kim Vô Vọng nói: “Nhưng mà…” Người chém thương Trầm Lãng là hắn, như thế nào có thể nhẫn tâm nói ra lời nói đó.
Trầm Lãng cười khổ nói: “Không cần, chúng ta liền đợi hừng đông đến rồi đi, người của Minh Sa bang sẽ không tới.”
Kim Vô Vọng định mở miệng hỏi y làm thế nào biết, đã thấy Trầm Lãng thái độ suy yếu, cũng không hỏi ra miệng, cho là trong lòng y có chủ ý, cũng không hỏi lại, chỉ nói: “Một khi đã như vậy, Trầm Lãng, Chu cô nương, các ngươi trước nghỉ tạm đã.” Liền giúp Thất Thất đỡ Trầm Lãng vào trong lều, chính mình cũng tiến vào lều.
Hùng Miêu Nhi nguyên bản còn sợ run, một trận gió lạnh thổi tới, toàn thân mãnh liệt lạnh lạnh run rẩy, vội vàng cũng nhảy vào trong màn. Kim Vô Vọng chưa ngủ, thấy Hùng Miêu Nhi vội vả chui vào trong chăn chiên (chăn bằng vải nỉ), nói: “Đêm nay chúng ta hai người cần phải lưu ý một chút. Tuy rằng Trầm Lãng nói người của Minh Sa bang sẽ không đến, nhưng với tính tình âm độc của Vương Liên Hoa kia, tuy là được Trầm Lãng cứu, cũng chưa chắc cảm niệm, nói không chừng hay là muốn đến đánh lén, nếu có chút động tĩnh khác lạ bọn ta liền lập tức hộ tống hai người bọn họ khởi hành.”
Hùng Miêu Nhi hừ hừ nói: “Trầm Lãng cũng càng trở nên quái dị, bỏ lại Thất Thất mà cùng Vương Liên Hoa yêu nhân (*) kia đến nơi điểu bất sinh đản (**) tìm cái bí tịch gì đó cũng được đi, nhưng không biết đã uống cái mê dược gì, lại đi chắn thay Vương Liên Hoa kia một đao, nói không phải là nhiều ngày trong địa cung hai kẻ ngốc đã ——” hắn vừa định nói “Ngu ngốc có thể nào…”, đột nhiên liền nghĩ đến một chuyện, chính mình cả người không khỏi ngẩn ngơ.
(*Yêu nhân: kẻ gian ác mệ hoặc người)
(**điểu bất sinh đản: chim không để trứng – đồng nghĩa câu khỉ ho cò gáy)
Mấy ngày nay, chỉ có Trầm Lãng cùng Vương Liên Hoa ở trong địa cung, làm sao có tới người thứ ba, cùng đừng nói gì đến một nữ nhân khác?
Mà kia mấy vết cào kia, rõ ràng là giống gần đây lưu lại.
Vương Liên Hoa?
Hùng Miêu Nhi bị chính ý niệm trong đầu của hắn sợ tới mức ngây ngốc.
Kim Vô Vọng thấy Hùng Miêu Nhi đột nhiên sợ run, liền hỏi: “Hùng Miêu Nhi, ngươi làm sao vậy?”
Hùng Miêu Nhi ngây ngẩn nói: “Không có gì.”
Kim Vô Vọng thở dài một hơi, nói: “Ngươi cũng nghỉ tạm đi.”
Hùng Miêu Nhi tê tê nằm xuống, cũng không đắp cái chăn chiên kia, Kim Vô Vọng nhìn bộ dáng hắn chỉ phải lắc đầu, cũng không quan tâm. Hùng Miêu Nhi lúc này lại gọi hắn: “Kim huynh.”
Kim Vô Vọng trả lời: “Chuyện gì?”
Hùng Miêu Nhi nói: “Ngươi nói vì sao Trầm Lãng muốn thay Vương Liên Hoa chắn một đao kia?”
Kim Vô Vọng nói: “Ta làm thế nào biết, nghĩ là hai người bọn họ một đường, chung quy có loại tình cảm hoạn nạn, Trầm Lãng lại là người nhân nghĩa, cho nên không đành lòng thôi.”
Hùng Miêu Nhi nói: “Y nếu cầm kiếm chắn đao của ngươi cũng được, thế nhưng sao lại dùng thân mình để chắn, ngươi không thấy có chút kỳ quái?”
Kim Vô Vọng không kiên nhẫn nói: “Ta không phải quân tử, luôn luôn không biết quân tử như thế nào.” Xoay người chợp mắt, như không để ý Hùng Miêu Nhi.
Hùng Miêu Nhi lại xoay người ngồi dậy, cứng ngắc hơn nửa khắc. Kim Vô Vọng lại nhịn không được nói: “Ngươi muốn lưu ý động tĩnh chung quanh, cũng không nhất định khẩn trương như thế.”
Hùng Miêu Nhi đột nhiên cười ha ha: “Khẩn trương? Ta không khẩn trương. Kim huynh, ngươi không cần lo lắng, tối nay bọn họ tám chín phần mười sẽ không đến.”
Kim Vô Vọng nói: “Ngươi sao cũng chắc chắc như thế?”
Hùng Miêu Nhi cười lớn nói: “Bởi vì Trầm Lãng nói như thế.”
Ánh mắt Vương Liên Hoa sáng mà lạnh, giống như ánh đao.
Chu Thất Thất không nói gì. Gương mặt của nàng ở dưới ánh đao thấp thoáng tái nhợt im lặng, giống như hoa sen tuyết.
Trầm Lãng chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay thấm lạnh.
Y đương nhiên phải cứu Thất Thất, mặc kệ Vương Liên Hoa tính toán hai người kia như thế nào . Nhưng trông thấy ánh mắt Thất Thất nhìn y trầm tĩnh, đột nhiên liền trong lòng đau xót.
Trong ánh mắt kia rõ ràng là hoàn toàn tín nhiệm cùng ái mộ.
Mà cặp mắt bên cạnh kia, lại tràn ngập vẻ mỉa mai, khiêu khích, cùng với… Một lời như vậy muốn nói nhưng lại thôi, xinh đẹp tựa như hoa đào, yêu mị tựa như hoa đào, rõ ràng muốn khiến y vừa thấy thì ánh mắt không thể dời đi. (muốn nói nhưng lại thôi: phong lưu ý dục thuyết hoàn hưu)
Y nhìn hắn, nói không ra lời.
Vương Liên Hoa ha ha cười nói: “Trầm đại hiệp, hay là ngươi không chịu sao?”
Hùng Miêu Nhi cùng Kim Vô Vọng nghe tiếng kinh động, khả thấy lưỡi dao sáng như tuyết đặt ở trên cổ chu Thất Thất, cũng là cả kinh.
Trầm Lãng nhìn bọn hắn, nhìn lại Vương Liên Hoa cùng chu Thất Thất, chỉ nói: “Hảo.”
Vương Liên Hoa liền áp giải Thất Thất chậm rãi đi qua, đối với Đổng Thiếu Anh cùng Tứ Nương cười hì hì nói: “Há mồm.”
Đổng Thiếu Anh cùng Tứ Nương nhìn nhau cười khổ, chỉ phải há mồm tiếp viên thuốc Vương Liên Hoa ném tới. Bọn họ đương nhiên biết, rơi vào trong tay Vương Liên Hoa tất nhiên so với rơi vào trong tay Trầm Lãng thì đáng sợ hơn bội phần, nhưng cũng không thể nề hà (không biết làm thế nào).
Vương Liên Hoa thuận thế đẩy Thất Thất hướng trong lòng ngực Trầm Lãng, cười to nói: “Trả lại phu nhân ngươi.” Liền nhún người nhảy lên con ngựa bên cạnh, quay đầu lại hướng Đổng Thiếu Anh cùng Tứ Nương cười nói: “Các ngươi lúc này luyến tiếc không đi, về sau cũng không còn kịp rồi.”
Ba người đang muốn giục ngựa đi, chỉ nghe Kim Vô Vọng cười lạnh nói: “Ngươi chỉ nói lấy bọn họ đổi Trầm phu nhân, nhưng không có nói về sau đột biến như thế nào.” Hắn rút đao ra, thân hình giống như đại bàn, đúng là một đao hướng trên người Vương Liên Hoa chém tới!
Vương Liên Hoa bên trong địa cung nguyên khí đại thương, như thế nào lại có thể lẩn tránh?
Chỉ nghe kêu lên một tiếng đau đớn, theo sau đó là một tiếng thét chói tai.
Nguyên lai trong lúc chớp mắt đó, Trầm Lãng thế nhưng lại thẳng tiến lên, đột ngột cản một đao kia!
Một đao kia chém vào trên vai phải y, máu tươi giàn giụa.
Tiếng kêu sợ hãi tê tâm liệt phế của Chu Thất Thất: “TrầmLãng, ngươi, ngươi vì sao…”
Trầm Lãng không nói gì, chỉ hướng nhìn thoáng qua hướng Vương Liên Hoa đi xa, lại đối diện cặp mắt tựa như hoa đào kia. Trong mắt có tích tụ đau thương, cùng thương tiếc, cũng có quyết tuyệt, giống như ngây ngốc, nhưng thân ảnh rời đi không có nửa phần đình đốn (tạm dừng). Dưới ánh mắt đang chạm vào nhau, Trầm Lãng lập tức quay đầu, đối chu Thất Thất gượng cười nói: “Ta không có chuyện gì, không cần lo lắng.” Thân thể cũng chấn động, thiếu chút nữa ngã xuống.
Kim Vô Vọng vội vàng thu đao xông lên đỡ lấy Trầm Lãng, kêu lên: “Trầm Lãng, ngươi vì sao như thế? Vương Liên Hoa kia vốn là tiểu nhân, căn bản đối xử với kẻ tiểu nhân, ngươi tại sao lại khổ sở xả thân cứu giúp?”
Trầm Lãng chính là cười khổ không đáp. Hùng Miêu Nhi kêu lên: “Các ngươi bây giờ còn hỏi cái này làm gì? Trước tiên mau băng bó vết thương đã!” Hắn một phen xé phục trang chỗ vết thương của Trầm Lãng mở ra, định dùng nước trong túi da tùy thân (mang theo bên người) súc rửa, nhưng ở trên lưng nhìn thấy một vài dấu vết, không khỏi ngây người.
Là vài đường vết cào cực kỳ tiên minh (rõ nét).
Quần áo chưa rách, đã có dấu vết này.
Hùng Miêu Nhi đương nhiên hiểu được loại dấu vết này là như thế nào tạo ra. Hắn phản ứng đầu tiên giống như nhìn trộm tình sự của Trầm Lãng cùng chu Thất Thất, có chút ngượng ngùng, vội vàng đem y trang kéo lên một chút che đi, lại thấy vết cào này cũng không giống như mới cào, da đã có chút kết trụ (dần lành lại), nhưng chưa khỏi hẳn, điều này sao lại chính là của chu Thất Thất lưu lại. Tưởng tượng đến một tầng này, hắn đột nhiên cả kinh, thẳng đến khi Thất Thất lấy thuốc mỡ lại đây nói: “Đại ca, ngươi rửa qua miệng vết thương chưa, ta đến bôi dược.”
Hùng Miêu Nhi vội vàng nói: “Ta làm cho, ngươi Đại tiểu thư sẽ không làm được chuyện này.” Một tay liền đoạt dược trong tay Thất Thất, nói: “Ngươi đi lấy chút vải sạch sẽ mang đến, để ta đắp thuốc băng bó.”
Thất Thất nghe vậy liền đến trong xe tìm kiếm. Hùng Miêu Nhi thấy thân ảnh nàng điềm đạm đáng yêu, cúi đầu lại thấy vài đường vết cào kia, trong lòng chính là khí khổ cực khó chịu, thẳng đem nước kia hướng trên lưng Trầm Lãng đổ xuống, Trầm Lãng không khỏi toàn thân run lên, nhưng cũng không nói gì, thật ra Kim Vô Vọng nhịn không được nói: “Hùng Miêu Nhi, ngươi tay chân thật nặng, để ta làm cho.”
Hùng Miêu Nhi thiếu chút nữa muốn chửi ầm lên, vừa nghe lời này của Kim Vô Vọng, chỉ rùng mình, vội vàng cười nói: ” Vết thương như vậy phải rửa sạch sẽ một chút.” Liền mở bình thuốc mỡ kia, trực tiếp đổ dược kia lên trên vai Trầm Lãng, không chỉ thoa lên vết đao kia, còn nghĩ vài vết cào kia cũng phải thoa lên, bôi cả lưng đen tuyền, dọa Thất Thất lấy vải mang đến phải nhảy dựng, nói: “Vết thương sao lại lớn như vậy?” Trong lòng vừa đau vừa vội.
Hùng Miêu Nhi vội vàng nói: “Không không, thoa nhiều một chút, hảo lưu thông máu đọng.” Đoạt mảnh vải trong tay Thất Thất qua, không khỏi phân trần băng bó hết toàn bộ lưng. Trầm Lãng chính khí hư huyết suy yếu, làm sao còn quản được mấy chuyện này.
Kim Vô Vọng nói: “Nếu Minh Sa bang chúng đã ở chung quanh, Vương Liên Hoa lại dùng thế lực bắt ép bang chủ của bọn hắn, không biết hắn có hay không sẽ lệnh cho Minh Sa bang vây chúng ta ở chỗ này. Chúng ta vẫn nên khởi hành sớm .”
Chu Thất Thất vội la lên: “Trầm Lãng bộ dạng này, như thế nào có thể lập tức đi được, ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng vài canh giờ, chờ ngày sáng lên, ấm áp một chút tái khởi hành.”
Kim Vô Vọng nói: “Nhưng mà…” Người chém thương Trầm Lãng là hắn, như thế nào có thể nhẫn tâm nói ra lời nói đó.
Trầm Lãng cười khổ nói: “Không cần, chúng ta liền đợi hừng đông đến rồi đi, người của Minh Sa bang sẽ không tới.”
Kim Vô Vọng định mở miệng hỏi y làm thế nào biết, đã thấy Trầm Lãng thái độ suy yếu, cũng không hỏi ra miệng, cho là trong lòng y có chủ ý, cũng không hỏi lại, chỉ nói: “Một khi đã như vậy, Trầm Lãng, Chu cô nương, các ngươi trước nghỉ tạm đã.” Liền giúp Thất Thất đỡ Trầm Lãng vào trong lều, chính mình cũng tiến vào lều.
Hùng Miêu Nhi nguyên bản còn sợ run, một trận gió lạnh thổi tới, toàn thân mãnh liệt lạnh lạnh run rẩy, vội vàng cũng nhảy vào trong màn. Kim Vô Vọng chưa ngủ, thấy Hùng Miêu Nhi vội vả chui vào trong chăn chiên (chăn bằng vải nỉ), nói: “Đêm nay chúng ta hai người cần phải lưu ý một chút. Tuy rằng Trầm Lãng nói người của Minh Sa bang sẽ không đến, nhưng với tính tình âm độc của Vương Liên Hoa kia, tuy là được Trầm Lãng cứu, cũng chưa chắc cảm niệm, nói không chừng hay là muốn đến đánh lén, nếu có chút động tĩnh khác lạ bọn ta liền lập tức hộ tống hai người bọn họ khởi hành.”
Hùng Miêu Nhi hừ hừ nói: “Trầm Lãng cũng càng trở nên quái dị, bỏ lại Thất Thất mà cùng Vương Liên Hoa yêu nhân (*) kia đến nơi điểu bất sinh đản (**) tìm cái bí tịch gì đó cũng được đi, nhưng không biết đã uống cái mê dược gì, lại đi chắn thay Vương Liên Hoa kia một đao, nói không phải là nhiều ngày trong địa cung hai kẻ ngốc đã ——” hắn vừa định nói “Ngu ngốc có thể nào…”, đột nhiên liền nghĩ đến một chuyện, chính mình cả người không khỏi ngẩn ngơ.
(*Yêu nhân: kẻ gian ác mệ hoặc người)
(**điểu bất sinh đản: chim không để trứng – đồng nghĩa câu khỉ ho cò gáy)
Mấy ngày nay, chỉ có Trầm Lãng cùng Vương Liên Hoa ở trong địa cung, làm sao có tới người thứ ba, cùng đừng nói gì đến một nữ nhân khác?
Mà kia mấy vết cào kia, rõ ràng là giống gần đây lưu lại.
Vương Liên Hoa?
Hùng Miêu Nhi bị chính ý niệm trong đầu của hắn sợ tới mức ngây ngốc.
Kim Vô Vọng thấy Hùng Miêu Nhi đột nhiên sợ run, liền hỏi: “Hùng Miêu Nhi, ngươi làm sao vậy?”
Hùng Miêu Nhi ngây ngẩn nói: “Không có gì.”
Kim Vô Vọng thở dài một hơi, nói: “Ngươi cũng nghỉ tạm đi.”
Hùng Miêu Nhi tê tê nằm xuống, cũng không đắp cái chăn chiên kia, Kim Vô Vọng nhìn bộ dáng hắn chỉ phải lắc đầu, cũng không quan tâm. Hùng Miêu Nhi lúc này lại gọi hắn: “Kim huynh.”
Kim Vô Vọng trả lời: “Chuyện gì?”
Hùng Miêu Nhi nói: “Ngươi nói vì sao Trầm Lãng muốn thay Vương Liên Hoa chắn một đao kia?”
Kim Vô Vọng nói: “Ta làm thế nào biết, nghĩ là hai người bọn họ một đường, chung quy có loại tình cảm hoạn nạn, Trầm Lãng lại là người nhân nghĩa, cho nên không đành lòng thôi.”
Hùng Miêu Nhi nói: “Y nếu cầm kiếm chắn đao của ngươi cũng được, thế nhưng sao lại dùng thân mình để chắn, ngươi không thấy có chút kỳ quái?”
Kim Vô Vọng không kiên nhẫn nói: “Ta không phải quân tử, luôn luôn không biết quân tử như thế nào.” Xoay người chợp mắt, như không để ý Hùng Miêu Nhi.
Hùng Miêu Nhi lại xoay người ngồi dậy, cứng ngắc hơn nửa khắc. Kim Vô Vọng lại nhịn không được nói: “Ngươi muốn lưu ý động tĩnh chung quanh, cũng không nhất định khẩn trương như thế.”
Hùng Miêu Nhi đột nhiên cười ha ha: “Khẩn trương? Ta không khẩn trương. Kim huynh, ngươi không cần lo lắng, tối nay bọn họ tám chín phần mười sẽ không đến.”
Kim Vô Vọng nói: “Ngươi sao cũng chắc chắc như thế?”
Hùng Miêu Nhi cười lớn nói: “Bởi vì Trầm Lãng nói như thế.”
Tác giả :
Ánh Nhật Cô Yên