Đào Hoa Tới Số
Chương 13 13 Thả Đèn
Ngọc Nhi nói xong liếc mắt cho cung nữ phía sau dâng lên một đôi gấu trúc rất đáng yêu, khi nhìn cặp gấu này, Diêu Diêu rất hài lòng, quả thật tâm ý Ngọc Nhi xâu xa hơn Đàn Nhi nhiều, thảo nào nàng ta rất được lòng Cố Thanh Ca.
“Ngọc Nhi rất có lòng, người đâu! thưởng cho nàng một ít bánh hoa quế”.
Nô tì phía sau bưng lên trước mặt Ngọc Nhi, nàng ta liếc mắt với hai phi tần kia cười đắc thắng, nhưng Uyển Nhi lần này đến cũng đã chuẩn bị một món quà khá đẹp là bộ trang phục mới, rất trang trọng và toát ra vẻ quý phái, Diêu Diêu khá hài lòng về phần quan này, đối với tuổi của cô hiện giờ thì trang phục này quả thật rất hợp.
“Lễ vật rất hợp ý ai gia, hoàng thượng thật may mắn có các phi tần hiểu ý như các ngươi”.
Khen ngợi mấy câu Diêu Diêu tìm cách đuổi đám người kia ra về, khi còn một mình cung điện nguy nga, cô vội vàng tìm những trang sức mà trước kia của Thái Hậu, ngoài những trang sức như vòng tay ngọc trai, vòng hoa, trâm cài đầu, vòng cổ, kẹp tóc được làm bằng hoa và gỗ, thì cô chỉ chọn một số ít trang sức làm bằng vàng và một ít ngân phiếu gói gọn trong một bọc nhỏ, cẩn thận cất dưới gối.
Buổi tối ánh trăng sáng vằng vặc, làn gió nhẹ thổi qua làm rung rinh những tán lá, khóm hoa, gió luồn qua khe cửa thổi lên những bức tranh treo trong căn phòng, nam nhân làn tóc dài đứng cạnh cửa sổ nhìn lên bầu trời, trung thu trăng sáng tròn như một chiếc mâm bạc dán mình lên bầu trời, những ngôi sao nhấp nháy tỏa ra xung quanh tô điểm mỹ lệ cho ánh trăng kia, lúc này một thái giám từ ngoài tiến vào bẩm báo.
“Bẩm hoàng thượng, mọi người đã tập trung đầy đủ”.
Hôm nay là đêm trung thu nên phi tần, thái giám và cung nữ đều tập trung lại sân tử cấm thành thả đèn lồng, thỉnh thoảng có dăm vị quan tham gia, hầu như các quan đều muốn về phủ thả đèn lồng với thân quyến của mình, chỉ có vài vị quan đang độc thân mới đến.
Cố Thanh Ca rảo bước đến sân tử cấm thành, buổi tối ánh trăng hắt lên bóng dáng tuyệt mỹ và cao rao của hắn, bây giờ tất cả đang đứng trong sân, tụm năm tụm bảy trò chuyện, đám phi tần đứng một chổ, cung nữ và thái giám đứng một chổ, cung nữ A hồ hởi lên tiếng hỏi người bên cạnh.
“Ngươi nguyện ước điều gì”.
Cung nữ B cười khúc kích tiếp lời.
“À! ta muốn mau chóng ra khỏi cung trở về quê”.
Cung nữ A trầm ngâm một lát xong lên tiếng.
“Ngươi có phụ mẫu, còn ta không có ai! có lẽ sẽ ở lại”.
Cung nữ từ 10 tuổi thì vào cung, sau mười năm có thể ra cung trở về quê, nếu có người nào muốn thì có thể ở lại như cung nữ già Nghi Lạc, vì hầu như sống ở cung lâu năm ăn uống đầy đủ, được cấp phát bổng gửi về quê thì đa số cung nữ đều nguyện ý ở lại.
Cố Thanh Ca nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt liền rảo bước đi về đám quần thần đang đứng lên tiếng.
“Chuẩn bị xong cả chưa”.
Các quan lại hành lễ xong thì một trong số đó trả lời.
“Bẩm hoàng thượng, giờ hợi ba khắc sẽ bắt đầu”.
Liếc nhìn trong đám nữ nhân thì không thấy Thái Hậu đâu, hắn định phái một thái giám đến gọi nhưng khi lên tiếng thì một thân ảnh ở phía xa từ từ bước đến.
Kể từ lần đó trở về sau hắn không gặp lại mẫu hậu nữa, có lẽ cảm thấy xấu hổ không giám đối mặt, khi bóng dáng kia từ từ lại gần, không hiểu sao hắn lại cảm thấy mẫu hậu đẹp rực rỡ lạ thường, đặc biệt là thần thái trên khuôn mặt tưng bừng sức sống, không còn là nụ cười mang nét uy nghi hồi xưa mà thay vào đó là nụ cười mang đến sự tinh nghịch và tươi mới.
Một vài phi tần tiến lại chào hỏi, Hạ Diêu Diêu vui vẻ đáp lại, trên tay cô giơ đèn lồng hình gấu trúc lên khoe với mọi người, một lúc sau liếc thấy hoàng nhi đứng gần đó liền tiến tới, cười vui vẻ trò chuyện.
“Trăng hôm nay thật đẹp! hơn nữa gió không lớn rất thích hợp với thả đèn”.
Một vị quan khác đứng ra tiếp lời.
“Thái hậu nói phải, người nhìn xem! có rất nhiều đèn lồng đã được thả”
Sau đó chỉ lên bầu trời lác đác những chiếc đèn lồng được thả lên, hai bên trò chuyện vui vẻ Diêu Diêu cũng quên mất là có Cố Thanh Ca bên cạnh, hai người vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, đều nói với nhau những lời sáo rỗng, một lúc sau thái giám hô lớn.
“Giờ hợi ba khắc đã đến, tất cả chuẩn bị thả đèn”.
Lời vừa dứt thì tiếng reo hò vui mừng vang lên, Cố Thanh Ca, Hạ Diêu Diêu theo sau các phi tần đứng ở giữa từ từ thả đèn lên trời, thời khắc cả bầu trời lấp lánh với những ánh sáng khác nhau, giống như một đàn sứa khổng lồ phát sáng, trôi nổi trên bầu trời cùng với vẻ đẹp siêu thực của những chiếc đèn hoa đăng trôi nổi trên những dòng sông, không có từ ngữ nào diễn tả vẻ đẹp huyền diệu và mị ảo của nó.
Diêu Diêu ngắm lồng đèn của mình từ từ bay lên cao, cùng với hàng ngàn cái khác, hòa quyện lơ lửng trên không trung, đang ngẩn ngơ thì một giọng nói trầm ấm vang vọng bên tai.
“Mẫu hậu người nguyện ước gì vậy”.
Đang ngắm ngẩn người, theo phản xạ đáp lại.
“Ước được trở về”
------------------.