Đào Hoa Mãn Lâu
Chương 5
“A Lâu, cuộc sống trước kia của ngươi như thế nào?” Một lời nói ra, cả Hoàng Dược Sư lẫn Hoa Mãn Lâu đều sửng sốt. Hoàng Dược Sư không nghĩ chính mình lại nói trắng ra như vậy.
Hoa Mãn Lâu cũng không nghĩ đến hắn lại hỏi vậy, lúc Hoàng Dược Sư cứu y, y mà nói sự thật sẽ thành kẻ điên, nếu không sẽ thành thần linh.
Hoàng Dược Sư lúc rảnh rỗi có từng đề cập tới, y chỉ có thể lần lữa giấu diếm, quá khứ mơ hồ. Hơn nữa Hoàng Dược Sư không phải người tục tằng, lúc sau cũng không tiếp tục truy hỏi, làm y thở ra, lại không biết vì sao có cảm giác mất mác. (Nguyệt nữ vương thuật lại: Con nha, chính là bởi vì cảm động, ngoan ngoãn nha, đừng trì độn phản kháng, bằng không nương rất khó viết ra, ngươi có nương thật xinh đẹp. Hoa Hoa: Ta chính là trì độn như vậy, ngươi nghĩ là lỗi do ai? Phóng tay, chụp lấy Nguyệt mỗ. Hoa Hoa sửa lại quần áo: đạo diễn, rác rưởi dọn xong rồi, có thể tiếp tục.)
Hiện giờ Hoàng Dược Sư nhắc tới vấn đề này, Hoa Mãn Lâu hơi hơi nghiêng đầu, ngẫm lại, đoán không ra dụng ý của hắn, cũng không có gì khó nói, vì thế trả lời: “Ta ở nhà có một tòa Bách Hoa Lâu. Ta trồng rất nhiều hoa, cũng tự mình làm trà lài, bình thường nhàn rỗi, liền pha một ly trà, có đôi khi bằng hữu đến, cùng nhau nói chuyện phiếm, nói chuyện giang hồ, cũng có khi bị họ mang đi khắp giang hồ một vòng rồi trở về….” Trong giọng nói có thản nhiên ôn nhu, cũng có gì đó mất mác.
Hoa Mãn Lâu có chút xuất thần, Lục Tiểu Phụng cùng Tư Không Trích Tinh, bọn họ có đôi khi sẽ tới tiểu lâu của y, nói về việc giang hồ, nghe ý kiến của y, nhờ y giải quyết phiền muộn. Tuy rằng Lục Tiểu Phụng thường mang theo một ít phiền toái để y phải giải quyết, nhưng hắn là có ý tốt.
Mỗi khi đến thời điểm đó, y sẽ pha một ly trà xanh, để biểu thị cảm tạ, không cần dùng quá nhiều ngôn ngữ. Bọn họ thật rất hiểu y.
Hoàng Dược Sư trong lòng có chút hờn dỗi, hắn không muốn trong đầu Hoa Mãn Lâu không có mình, sau đó lập tức bị ý nghĩ của chính mình dọa, còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa liền lập tức bị giọng nói mang đầy mất mác bi thương kéo lực chú ý.
“Chỉ là, hiện tại, cái gì cũng không có.” Tiếng khóc thản nhiên, cùng lời nói nhẹ nhàng, theo gió thổi vào tai Hoàng Dược Sư. Hắn kinh ngạc quay đầu, nam tử ôn nhu kia, vành mắt mang theo lệ quang trong suốt, vẻ mặt đầy chua sót.
Có lẽ Hoàng Dược Sư là ôn nhu, có lẽ đêm đã khuya, có lẽ y mệt mỏi, Hoa Mãn Lâu lòng đầy chua xót, cứ như vậy cũng tốt, ngày mai, y vẫn là một Hoa Mãn Lâu như vậy, y chỉ là, có chút mệt mỏi……
Bỗng nhiên y rơi vào cái ôm ấm áp, Hoàng Dược Sư ngốc nghếch ôm lấy y, nhẹ nhàng vỗ về, nói: “Ngươi mệt rồi, mau nghỉ đi.”
“Ưm……” Hoa Mãn Lâu sụp xuống, tựa vào vai hắn, cảm giác hơi thở hắn thổi qua bên tai, phóng túng bản thân trong cái ôm ấm áp của nam nhân. Hoàng Dược Sư ôm y, trong lòng là một cảm giác đầy thỏa mãn, hương lan ngập tràn trong mũi, thân thể cứng rắn nhưng không mất đi sự mềm dẻo nằm yên trong lòng hắn.
Thật lâu sau, Hoàng Dược Sư nói: “Ngày mai luận võ, những người này đều không dễ đối phó. Nhất là Âu Dương Phong, hắn am hiểu dụng độc. Thất Đồng, ngươi phải cẩn thận.”
“Ưm, ta không có hứng thú với Cửu Âm chân kinh, chỉ là đến giúp vui……”
“A Lâu, ta có thể gọi ngươi A Lâu không?” Hắn trong lòng thủy chung vẫn muốn gọi y như vậy, không biết vì sao, thầm nghĩ, thân thể tự động theo trực giác mà làm.
“Có thể, tùy ngươi.” Người nhà trước kia, Lục Tiểu Điểu đều gọi mình Thất Đồng, hiện giờ không thể quay về, đổi xưng hô, cũng sớm một chút chặt đứt ý niệm trong đầu.
“A Lâu, về sau nếu có cơ hội, có muốn đi cùng ta tới các tiểu lâu phẩm trà?”
Thật lâu sau, khi Hoàng Dược Sư tưởng y đã ngủ, mới nghe một câu nhẹ nhàng đáp lại: “Nhất định quét dọn giường chiếu đón chào.”
Ngày kế, sau một đêm hỗn chiến, còn lại trên đỉnh Hoa Sơn chỉ có vài người ít ỏi, Hoa Mãn Lâu đứng trên một chỗ đất bằng phẳng, nghe, thanh âm mọi người hỗn chiến, trong lòng một trận bội phục.
Hồng Thất Công cùng Âu Dương Phong, đường lối di chuyển dũng mãnh, Hồng Thất Công dùng đả cẩu bổng đùa giỡn tới nhập thần, chống lại trượng Âu Dương Phong, hai người đối chiến đến bất diệc nhạc hồ, ai cũng cố hơn, ừm, giống như, hai người có JQ, Hoa Mãn Lâu nghĩ.
Đoàn hoàng gia chỉ pháp sắc bén, mà Vương Trùng Dương cùng Hoàng Dược Sư, bước đi một trầm ổn, một nhẹ nhàng, nhưng là, Hoa Mãn Lâu hơi thở dài, hơi thở Vương Trùng Dương kéo dài mềm mại, ra tay có chừng mực, hơn nữa, nghe thấy mấy người đều đã xuất ra công phu thực, Vương Trùng Dương người này lại như lững thững dạo chơi trong sân vắng, một mực khiêm nhượng. Đúng, là khiêm nhượng, ngẫu nhiên động tác còn mang theo áp lực. Hơn nữa động tác mờ ảo, chỉ về đơn đả độc đấu, bọn họ không phải là đối thủ. Trong lòng vị chát, tất cả cảm giác, cũng khó có thể hình dung. Thở dài, chung quy, Hoàng Dược Sư vẫn tuổi vẫn còn trẻ.
Mấy người đại hỗn chiến, khí kình nội lực làm người khác phía xa phải tránh đi, Hoa Mãn Lâu tính thời gian, túm một người qua đường xui xẻo, mỉm cười hỏi rõ tình huống, xoay người bước đi. Hai ba giây sau biến mất.
Lần Hoa Sơn luận kiếm này, dọc đường người chết vô số, Hoa Mãn Lâu từ trước tới nay không thích giết chóc, nhưng nơi này là tiểu thuyết Kim Dung, không có Sở Lưu Hương có quy tắc không giết người, bởi vậy y vẫn cực kỳ không khỏe, giờ dời đi, chính là vì mấy người đã mất mạng này mà an táng, để họ không đến mức trở thành cô hồn dã quỷ. Hoa Mãn Lâu dùng tiền mướn một đám lâu la nhỏ, theo mùi máu, một đường liệm thi thể.
Đảo mắt, sắc trời đã tối muộn, mấy người đánh nhau ban ngày đã phi thường mệt mỏi, Hoàng Dược Sư trái phải tìm Hoa Mãn Lâu mà không thấy, không khỏi sinh lo lắng. Tuy Hoa Mãn Lâu ở phương diện nào đó có thể nói là dũng mãnh, nhưng thủy chung vẫn không thể yên tâm, một khắc không bên người, hắn cảm thấy tâm như đang bị treo lên.
Lúc này Hoa Mãn Lâu trong tay một cái thực hạp, bước đi thong thả chậm rãi trở về, xa xa lắng nghe một chút. “A? Đã xong rồi sao? Đoàn hoàng gia, Hồng bang chủ, Âu Dương tiên sinh, Vương trưởng lão, Dược huynh đều đã mệt mỏi, chuẩn bị bữa tối thôi.”
Hoàng Dược Sư vẻ mặt âm trầm, trong lòng một cỗ khí muốn bùng phát lại không thể phát, nghẹn lại trong lòng. Hắn vốn người rộng rãi, cuối cùng chỉ hừ một tiếng, cũng không để ý cảm giác giống nhau trong lòng.
Hoa Mãn Lâu không sát sinh, điểm ấy mấy ngày sống cùng nhau Hoàng Dược Sư đều biết. Cho nên thấy thực hạp trên tay y, chỉ biết y mù lại không quen biết nơi này, cho nên không hái quả dại linh tinh, lại không muốn sát sinh, vì thế đi mua thức ăn, nhưng thực hạp lớn nhỏ hữu hạn, vốn khó khăn lắm chỉ đủ cho một đại nam nhân ăn no, giờ phút này mấy người đều là cả một ngày đấu võ, mấy thứ này hiển nhiên không đủ. Vì thế liền đứng dậy rời đi, chuẩn bị chút món ăn dân dã.
Nghe cước bộ rời đi của Hoàng Dược Sư, Hoa Mãn Lâu mỉm cười, y tính toán tốt lắm. Thời điểm đang đọc sách còn có thể nghe người khác nói, Hoàng Dược Sư kỹ năng nấu nướng cũng rất tinh thông, mấy ngày ở chung cũng có nhắc tới, chính là Hoàng Dược Sư không câu nệ tiểu tiết, rốt cục quân tử xa nhà bếp, cũng không có nghĩa phải làm. Bởi vậy Hoa Mãn Lâu không được nếm thử, lần này y tính sức ăn tốt lắm, chính là muốn hắn xuống bếp, người giang hồ, nướng chút món ăn thôn quê cũng coi như bình thường đi?
Hoàng Dược Sư rất nhanh trở về, dù sao với trình độ võ công của hắn, mấy con gà rừng thỏ hoang ngay cả ăn sáng cũng không tính, đều làm tốt mấy món dân dã, Hoàng Dược Sư nhanh chóng bỏ ra mấy món gia vị tốt mang theo người, đặt trên giá chậm rãi nướng.
Hoa Mãn Lâu đã bày đồ ăn, chờ Hoàng Dược Sư ngồi xuống, mấy người kia cũng đứng lên. Hoàng Dược Sư không biết sao lại có loại cảm giác, vợ chồng nhà nghèo đang chiêu đãi khách, loại cảm giác này tràn đầy trong lòng hắn, rất là thoải mái.
Món ngon đã xong, thứ Hoàng Dược Sư nướng tốt lắm, Hoa Mãn Lâu lúc đầu để dành bụng ăn, mặt khác mấy người còn lại vốn là ăn không no, vì thế lại mở ra ăn.
Hoàng Dược Sư đưa chân thỏ vào tay Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Lâu yên lặng tiếp nhận, gật nhẹ đầu tỏ vẻ cảm tạ, ngồi một bên nhã nhặn xé từng miếng thịt xuống ăn, Hoàng Dược Sư cùng Đoạn hoàng gia cũng như thế, Âu Dương Phong mặc dù không thô lỗ, cũng là người trong giang hồ, ăn có chút phóng khoáng, Vương Trùng Dương là người xuất gia cho nên chưa gia nhập, chỉ ngồi một bên ăn lương khô mang theo, chỉ có Hồng Thất Công, hoàn toàn không chút hình tượng cắn xé chân gà, vừa ăn vừa phát ra cảm khái, rất có ý muốn từ nay cùng Hoàng Dược Sư đòi đồ ăn ngon.
Suy nghĩ của tác giả: ngay sau đó, bình luận phê bình ném tới, Hoa Hoa ném tới, ta có đứa con mới sẽ mang ra……….
^ Hoàn toàn không hiểu tác giả viết gì……
Hoa Mãn Lâu cũng không nghĩ đến hắn lại hỏi vậy, lúc Hoàng Dược Sư cứu y, y mà nói sự thật sẽ thành kẻ điên, nếu không sẽ thành thần linh.
Hoàng Dược Sư lúc rảnh rỗi có từng đề cập tới, y chỉ có thể lần lữa giấu diếm, quá khứ mơ hồ. Hơn nữa Hoàng Dược Sư không phải người tục tằng, lúc sau cũng không tiếp tục truy hỏi, làm y thở ra, lại không biết vì sao có cảm giác mất mác. (Nguyệt nữ vương thuật lại: Con nha, chính là bởi vì cảm động, ngoan ngoãn nha, đừng trì độn phản kháng, bằng không nương rất khó viết ra, ngươi có nương thật xinh đẹp. Hoa Hoa: Ta chính là trì độn như vậy, ngươi nghĩ là lỗi do ai? Phóng tay, chụp lấy Nguyệt mỗ. Hoa Hoa sửa lại quần áo: đạo diễn, rác rưởi dọn xong rồi, có thể tiếp tục.)
Hiện giờ Hoàng Dược Sư nhắc tới vấn đề này, Hoa Mãn Lâu hơi hơi nghiêng đầu, ngẫm lại, đoán không ra dụng ý của hắn, cũng không có gì khó nói, vì thế trả lời: “Ta ở nhà có một tòa Bách Hoa Lâu. Ta trồng rất nhiều hoa, cũng tự mình làm trà lài, bình thường nhàn rỗi, liền pha một ly trà, có đôi khi bằng hữu đến, cùng nhau nói chuyện phiếm, nói chuyện giang hồ, cũng có khi bị họ mang đi khắp giang hồ một vòng rồi trở về….” Trong giọng nói có thản nhiên ôn nhu, cũng có gì đó mất mác.
Hoa Mãn Lâu có chút xuất thần, Lục Tiểu Phụng cùng Tư Không Trích Tinh, bọn họ có đôi khi sẽ tới tiểu lâu của y, nói về việc giang hồ, nghe ý kiến của y, nhờ y giải quyết phiền muộn. Tuy rằng Lục Tiểu Phụng thường mang theo một ít phiền toái để y phải giải quyết, nhưng hắn là có ý tốt.
Mỗi khi đến thời điểm đó, y sẽ pha một ly trà xanh, để biểu thị cảm tạ, không cần dùng quá nhiều ngôn ngữ. Bọn họ thật rất hiểu y.
Hoàng Dược Sư trong lòng có chút hờn dỗi, hắn không muốn trong đầu Hoa Mãn Lâu không có mình, sau đó lập tức bị ý nghĩ của chính mình dọa, còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa liền lập tức bị giọng nói mang đầy mất mác bi thương kéo lực chú ý.
“Chỉ là, hiện tại, cái gì cũng không có.” Tiếng khóc thản nhiên, cùng lời nói nhẹ nhàng, theo gió thổi vào tai Hoàng Dược Sư. Hắn kinh ngạc quay đầu, nam tử ôn nhu kia, vành mắt mang theo lệ quang trong suốt, vẻ mặt đầy chua sót.
Có lẽ Hoàng Dược Sư là ôn nhu, có lẽ đêm đã khuya, có lẽ y mệt mỏi, Hoa Mãn Lâu lòng đầy chua xót, cứ như vậy cũng tốt, ngày mai, y vẫn là một Hoa Mãn Lâu như vậy, y chỉ là, có chút mệt mỏi……
Bỗng nhiên y rơi vào cái ôm ấm áp, Hoàng Dược Sư ngốc nghếch ôm lấy y, nhẹ nhàng vỗ về, nói: “Ngươi mệt rồi, mau nghỉ đi.”
“Ưm……” Hoa Mãn Lâu sụp xuống, tựa vào vai hắn, cảm giác hơi thở hắn thổi qua bên tai, phóng túng bản thân trong cái ôm ấm áp của nam nhân. Hoàng Dược Sư ôm y, trong lòng là một cảm giác đầy thỏa mãn, hương lan ngập tràn trong mũi, thân thể cứng rắn nhưng không mất đi sự mềm dẻo nằm yên trong lòng hắn.
Thật lâu sau, Hoàng Dược Sư nói: “Ngày mai luận võ, những người này đều không dễ đối phó. Nhất là Âu Dương Phong, hắn am hiểu dụng độc. Thất Đồng, ngươi phải cẩn thận.”
“Ưm, ta không có hứng thú với Cửu Âm chân kinh, chỉ là đến giúp vui……”
“A Lâu, ta có thể gọi ngươi A Lâu không?” Hắn trong lòng thủy chung vẫn muốn gọi y như vậy, không biết vì sao, thầm nghĩ, thân thể tự động theo trực giác mà làm.
“Có thể, tùy ngươi.” Người nhà trước kia, Lục Tiểu Điểu đều gọi mình Thất Đồng, hiện giờ không thể quay về, đổi xưng hô, cũng sớm một chút chặt đứt ý niệm trong đầu.
“A Lâu, về sau nếu có cơ hội, có muốn đi cùng ta tới các tiểu lâu phẩm trà?”
Thật lâu sau, khi Hoàng Dược Sư tưởng y đã ngủ, mới nghe một câu nhẹ nhàng đáp lại: “Nhất định quét dọn giường chiếu đón chào.”
Ngày kế, sau một đêm hỗn chiến, còn lại trên đỉnh Hoa Sơn chỉ có vài người ít ỏi, Hoa Mãn Lâu đứng trên một chỗ đất bằng phẳng, nghe, thanh âm mọi người hỗn chiến, trong lòng một trận bội phục.
Hồng Thất Công cùng Âu Dương Phong, đường lối di chuyển dũng mãnh, Hồng Thất Công dùng đả cẩu bổng đùa giỡn tới nhập thần, chống lại trượng Âu Dương Phong, hai người đối chiến đến bất diệc nhạc hồ, ai cũng cố hơn, ừm, giống như, hai người có JQ, Hoa Mãn Lâu nghĩ.
Đoàn hoàng gia chỉ pháp sắc bén, mà Vương Trùng Dương cùng Hoàng Dược Sư, bước đi một trầm ổn, một nhẹ nhàng, nhưng là, Hoa Mãn Lâu hơi thở dài, hơi thở Vương Trùng Dương kéo dài mềm mại, ra tay có chừng mực, hơn nữa, nghe thấy mấy người đều đã xuất ra công phu thực, Vương Trùng Dương người này lại như lững thững dạo chơi trong sân vắng, một mực khiêm nhượng. Đúng, là khiêm nhượng, ngẫu nhiên động tác còn mang theo áp lực. Hơn nữa động tác mờ ảo, chỉ về đơn đả độc đấu, bọn họ không phải là đối thủ. Trong lòng vị chát, tất cả cảm giác, cũng khó có thể hình dung. Thở dài, chung quy, Hoàng Dược Sư vẫn tuổi vẫn còn trẻ.
Mấy người đại hỗn chiến, khí kình nội lực làm người khác phía xa phải tránh đi, Hoa Mãn Lâu tính thời gian, túm một người qua đường xui xẻo, mỉm cười hỏi rõ tình huống, xoay người bước đi. Hai ba giây sau biến mất.
Lần Hoa Sơn luận kiếm này, dọc đường người chết vô số, Hoa Mãn Lâu từ trước tới nay không thích giết chóc, nhưng nơi này là tiểu thuyết Kim Dung, không có Sở Lưu Hương có quy tắc không giết người, bởi vậy y vẫn cực kỳ không khỏe, giờ dời đi, chính là vì mấy người đã mất mạng này mà an táng, để họ không đến mức trở thành cô hồn dã quỷ. Hoa Mãn Lâu dùng tiền mướn một đám lâu la nhỏ, theo mùi máu, một đường liệm thi thể.
Đảo mắt, sắc trời đã tối muộn, mấy người đánh nhau ban ngày đã phi thường mệt mỏi, Hoàng Dược Sư trái phải tìm Hoa Mãn Lâu mà không thấy, không khỏi sinh lo lắng. Tuy Hoa Mãn Lâu ở phương diện nào đó có thể nói là dũng mãnh, nhưng thủy chung vẫn không thể yên tâm, một khắc không bên người, hắn cảm thấy tâm như đang bị treo lên.
Lúc này Hoa Mãn Lâu trong tay một cái thực hạp, bước đi thong thả chậm rãi trở về, xa xa lắng nghe một chút. “A? Đã xong rồi sao? Đoàn hoàng gia, Hồng bang chủ, Âu Dương tiên sinh, Vương trưởng lão, Dược huynh đều đã mệt mỏi, chuẩn bị bữa tối thôi.”
Hoàng Dược Sư vẻ mặt âm trầm, trong lòng một cỗ khí muốn bùng phát lại không thể phát, nghẹn lại trong lòng. Hắn vốn người rộng rãi, cuối cùng chỉ hừ một tiếng, cũng không để ý cảm giác giống nhau trong lòng.
Hoa Mãn Lâu không sát sinh, điểm ấy mấy ngày sống cùng nhau Hoàng Dược Sư đều biết. Cho nên thấy thực hạp trên tay y, chỉ biết y mù lại không quen biết nơi này, cho nên không hái quả dại linh tinh, lại không muốn sát sinh, vì thế đi mua thức ăn, nhưng thực hạp lớn nhỏ hữu hạn, vốn khó khăn lắm chỉ đủ cho một đại nam nhân ăn no, giờ phút này mấy người đều là cả một ngày đấu võ, mấy thứ này hiển nhiên không đủ. Vì thế liền đứng dậy rời đi, chuẩn bị chút món ăn dân dã.
Nghe cước bộ rời đi của Hoàng Dược Sư, Hoa Mãn Lâu mỉm cười, y tính toán tốt lắm. Thời điểm đang đọc sách còn có thể nghe người khác nói, Hoàng Dược Sư kỹ năng nấu nướng cũng rất tinh thông, mấy ngày ở chung cũng có nhắc tới, chính là Hoàng Dược Sư không câu nệ tiểu tiết, rốt cục quân tử xa nhà bếp, cũng không có nghĩa phải làm. Bởi vậy Hoa Mãn Lâu không được nếm thử, lần này y tính sức ăn tốt lắm, chính là muốn hắn xuống bếp, người giang hồ, nướng chút món ăn thôn quê cũng coi như bình thường đi?
Hoàng Dược Sư rất nhanh trở về, dù sao với trình độ võ công của hắn, mấy con gà rừng thỏ hoang ngay cả ăn sáng cũng không tính, đều làm tốt mấy món dân dã, Hoàng Dược Sư nhanh chóng bỏ ra mấy món gia vị tốt mang theo người, đặt trên giá chậm rãi nướng.
Hoa Mãn Lâu đã bày đồ ăn, chờ Hoàng Dược Sư ngồi xuống, mấy người kia cũng đứng lên. Hoàng Dược Sư không biết sao lại có loại cảm giác, vợ chồng nhà nghèo đang chiêu đãi khách, loại cảm giác này tràn đầy trong lòng hắn, rất là thoải mái.
Món ngon đã xong, thứ Hoàng Dược Sư nướng tốt lắm, Hoa Mãn Lâu lúc đầu để dành bụng ăn, mặt khác mấy người còn lại vốn là ăn không no, vì thế lại mở ra ăn.
Hoàng Dược Sư đưa chân thỏ vào tay Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Lâu yên lặng tiếp nhận, gật nhẹ đầu tỏ vẻ cảm tạ, ngồi một bên nhã nhặn xé từng miếng thịt xuống ăn, Hoàng Dược Sư cùng Đoạn hoàng gia cũng như thế, Âu Dương Phong mặc dù không thô lỗ, cũng là người trong giang hồ, ăn có chút phóng khoáng, Vương Trùng Dương là người xuất gia cho nên chưa gia nhập, chỉ ngồi một bên ăn lương khô mang theo, chỉ có Hồng Thất Công, hoàn toàn không chút hình tượng cắn xé chân gà, vừa ăn vừa phát ra cảm khái, rất có ý muốn từ nay cùng Hoàng Dược Sư đòi đồ ăn ngon.
Suy nghĩ của tác giả: ngay sau đó, bình luận phê bình ném tới, Hoa Hoa ném tới, ta có đứa con mới sẽ mang ra……….
^ Hoàn toàn không hiểu tác giả viết gì……
Tác giả :
M và Nguyệt