Đảo Dị Chủng
Chương 7 Chương 7
Tiếng người ồn ào và ánh sáng chói mắt khiến Trương Diệu chợt mở mắt ra, chớp mi mắt.
Nhìn vách đá xám trên đỉnh đầu nửa ngày, anh mới nhớ đến chuyện ngày hôm qua không phải nằm mơ, tất cả đều là sự thật, anh vẫn ở trong hiện thực ác mộng.
Bật dậy, Trương Diệu nhìn bên cạnh.
Đám người xa lạ líu ríu nói chuyện gì đó, biểu tình hơi hồi hộp và sợ hãi.
- Anh Trương Diệu, anh dậy rồi?
Kha Diệc Xảo từ bên ngoài trở về, thấy Trương Diệu ngồi dậy thì tiến tới nói chuyện.
Trương Diệu nhíu mày hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Nhìn vẻ mặt của mọi người là lạ, hình như xảy ra tình huống gì đó.
Kha Diệc Xảo đáp:
- Hôm nay trời vừa sáng có người nhóm lửa đi ra ngoài, định chuẩn bị làm tín hiệu cầu cứu, nhưng phát hiện hoàn cảnh bên ngoài dường như không giống với chúng ta thường gặp.
Trương Diệu thắc mắc hỏi:
- Không giống? Chắc sẽ không khác lạ quá chứ?
- Tôi, tôi cũng không nói rõ được, anh đi ra ngoài liền biết, dù sao nó rất là kỳ.
Kha Diệc Xảo cúi đầu, ngón tay xoắn bím tóc của mình không biết nên tả làm sao, chỉ đành kêu Trương Diệu đi ra ngoài xem liền hiểu.
Trương Diệu nghe vậy cầm lấy áo sơ mi đặt ở một bên đã khô ráo cùng với áo gió khoác vào, đi ra ngoài hang động.
Bờ cát xen lẫn màu trắng và vàng.
Màu trắng như là tờ giấy, màu vàng huyễn lệ như vàng ròng, dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lóe phát sáng.
Hạt cát hai màu giao thác nhau thành hàng, giống như có người cố ý làm ra chứ không phải tự nhiên chồng chất thành.
Nước biển màu xanh nhạt mênh mông vô bờ bao vây quanh đảo.
Bờ cát màu trắng vàng phối với biển xanh nhạt đúng là đặc biệt đẹp, nhưng mà...!
Vấn đề là bờ cát và nước biển làm sao có màu như vậy được?
Biển xanh nhạt có thể nói là do ánh sáng chiết xạ nên màu thay đổi, nhưng nhìn đến biển rộng liền với đường chân trời đều là màu xanh nhạt thì quá là quái dị.
Trong ấn tượng của Trương Diệu chưa từng thấy nước biển có màu như vậy.
Đương nhiên đây chỉ là chuyện nhỏ, Trương Diệu quay đầu quan sát đảo biển sau lưng.
Màu cây cũng không phải loại bình thường thấy, đều là màu xanh xám, xanh tro nhạt và xám đậm sinh trưởng gần bờ cát.
Trương Diệu tới gần quan sát, phát hiện lá cây có hình dạng khá lạ.
Có cây cối rậm như lông động vật, cũng có cuốn khúc dị dạng.
Anh muốn đi sâu vào rừng thăm dò nhưng bị cây cối rậm rạp che tầm mắt, không biết sâu trong rừng cây là cảnh tượng thế nào.
Từ bờ cát nhìn vào trong, nguyên hòn đảo đều bị sương tím vòng quanh thật lâu không tán đi, không thể thấy rõ hòn đảo lớn cỡ nào, có cái gì.
Trương Diệu thử đi tới gần một thân cây, cây mỏng manh chỉ cỡ cây gậy, nhưng nó rất là cao, ngửa đầu hết mức anh mới thấy đỉnh chóp có treo một trái cây màu vàng to như chậu rửa mặt, bề mặt đầy lằn chỉ đỏ.
Thân cây ốm vậy mà ra trái cây to như thế, vì an toàn, Trương Diệu bản năng lùi cách cây đó một khoảng, nếu bị cái trái có thể tích to như thế từ độ cao đập xuống thì tiêu đời.
Có một số cây to lớn, một số nhỏ đến đáng thương.
Trương Diệu đi tới cạnh gốc cây cỡ bắp đùi mình, cúi đầu quan sát.
Cây này giống bản thu nhỏ của cây chuối nhưng lá cây màu xám.
Trương Diệu tiếp tục tiến lên, có càng nhiều trái cây kỳ và lạ lùng xuất hiện trước mặt anh, chủng loại các cây tuyệt đối chưa từng gặp qua.
Trương Diệu dám khẳng định không chỉ mình anh, người trên toàn thế giới chắc chắn chưa từng thấy loại cây này.
Những thực vật này lớn lên thật kỳ lạ, tại sao đảo và biển khác với bình thường? Không lẽ họ lên một hòn đảo không giống bình thường?
Trương Diệu dừng chân, nhớ lại lúc trên máy bay thấy vòng xoáy hố đen màu tím đen.
Tại hố đen đó làm máy bay mất khống chế bị hút vào, không lẽ nơi họ đứng đã không còn trên địa cầu? Xuyên đến thế giới song song hố đen khác? Hoặc là không gian nào đó nhân loại không biết? Hay là loại từ trường giống trong truyền thuyết khu vực châu thổ Bermuda, thế nên mới hút máy bay của họ vào? Trong thế giới của họ, người ta chỉ biết rằng máy bay mất tích, vĩnh viễn không biết họ bị nuốt vào không gian khác?
Vỗ trán mình, Trương Diệu cảm thấy chắc tại ngày thường anh xem phim hoa học viễn tưởng nhiều quá nên mới nghĩ tầm bậy tầm bạ như vậy.
Nếu thật sự như anh suy nghĩ thì chẳng phải là sẽ sống trên hòn đảo kỳ lạ này cả đời ư? Bởi vì đội cứu viện không thể tìm ra họ được.
Trương Diệu cố gắng tỉnh táo lại, an ủi mình rằng tuy đảo này hơi quái nhưng coi như an toàn.
Hãy nghĩ theo mặt tốt xem, xem nó như một đảo biển bí ẩn chưa từng bị khám phá, có lẽ hòn đảo sẽ trở thành thế ngoại đào nguyên bản hiện đại cũng nói không chừng.
Anh đang suy nghĩ thì sau lưng có tiếng xé gió rất lớn.
Trương Diệu nhanh chóng phản ứng, thụp người xuống, một con sâu bay có tám chân sáu đôi cánh giống tinh linh từ chỗ anh mới tránh thoát vèo một tiếng bay qua.
Cái mồm to lớn dữ tợn, vô cùng sắc bén, Trương Diệu thấy con sâu to cỡ con chim ưng, bị hù giật mình.
Sâu to như vậy chỉ tồn tại trong thời tiền sử, bây giờ nó xuất hiện trên đảo là sao vậy!?
Tinh linh bay qua Trương Diệu xẹt tới cây cối đằng trước định vòng về, thân cây đen vốn không nhúc nhích bỗng nhiên vặn vẹo.
Một con rắn hai đầu dài cỡ bốn mét hút con tinh linh to lớn vào miệng, một cái miệng khác xé một nửa người tinh linh, nhanh chóng nuốt vào.
Trương Diệu đứng dậy, từ từ lùi ra sau.
Mới rồi nói cái gì thế ngoài đào nguyên toàn là nhảm nhí, anh muốn rút lời.
Hòn đảo này nguy hiểm trập trùng mới đúng.
Trương Diệu vừa nghĩ vừa lùi lại, đột nhiên nghe có người kêu mình.
Anh ngoái đầu, thấy là cô bé Kha Diệc Xảo khá nhiệt tình đang phất tay kêu anh trở vào trong hang, nói là sắp mở hội.
- Mở hội ư?
Trương Diệu trợn trắng mắt nhìn trời, ở đâu ra cứ họp hành hoài vậy trời?
Lúc trở vào trong hang những người khác đã vây vài vòng quanh Lưu Vinh, Triệu Tường Quốc được tôn làm đầu lĩnh.
Triệu Tường Quốc đang giảng kế hoạch của mình.
- Tôi chọn vài người đàn ông phụ trách đi gần đất liền của đảo tìm và thu gom thực vật, nước ngọt.
Người không được điểm danh nữ thì phụ trách xung quanh thu gom hải sản xung quanh, củi lửa lặt vặt trở về.
Nam thì xây dựng nơi chúng ta cư ngụ, có được không?
- Được lắm, có thể, cứ mặc sức sai bảo chúng tôi đi, chúng tôi sẽ dốc hết sức hỗ trợ.
- Đúng rồi đấy, tùy tiện chỉ bảo chúng tôi làm đi.
Mọi người gật đầu ý bảo bằng lòng, đương nhiên vẫn có một ít người tỏ ra nghi ngờ.
- Thế...!Mới rồi chúng ta thấy sinh vật bên ngoài đảo dường như rất đáng sợ, ra bên ngoài có nguy hiểm lắm không?
Thấy có người chất vấn thì Triệu Tường Quốc nghiêng đầu nhìn người đàn ông đã nêu câu hỏi, cười tủm tỉm nhẹ giọng nói:
- Mặc kệ nguy hiểm cỡ nào thì chúng ta phải cố gắng.
Anh xem, tất cả không sợ mà anh còn sợ cái gì? Lá gan quá nhỏ, chàng trai, cần rèn luyện nhiều thêm đi, tính anh vào trong số người tìm thức ăn nước uống được không?
- Tôi? Tôi không muốn, hình như rất nguy hiểm...!
- Đừng sợ! Chúng ta đều là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, lúc này không biểu hiện năng lực của mình thì làm sao được? Hãy to gan lên nào, ha ha ha!
Lưu Vinh vỗ bả vai người đàn ông co rụt lại, giọng nhiệt tình vang dội.
Lưu Vinh cố gắng kêu gọi mọi người đừng sợ.
- Anh là đàn ông mà sao gan nhỏ thế? Anh không đi không lẽ để đàn bà yếu ớt đi mới là lẽ phải ư?
Bị đám Triệu Tường Quốc dẫn dắt, người đàn ông trung niên tối hôm qua mới đau khổ vì tai nạn trên không mất đi người chồng nay hùng nổ chất vấn người đàn ông đó.
Mấy người khác cũng thuyết phục người đàn ông kia, cuối cùng người đó bị cả đám thúc giục chỉ đành im miệng ngoan ngoãn chấp nhận..