Đạo Chu
Chương 136: Di chúc Jiraiya
Mặt trời chiếu sáng xuống ngôi làng Lá… Ánh sáng tươi đẹp của buổi sáng thực sự làm cho người trở nên thư thái. Vậy mà không khí trong phòng lại hết sức nặng nề và âm u. Hokage đệ ngũ ngồi ở vị trí chủ vị. Thiếu nữ tóc hồng Sakura và thanh niên tóc trắng Hatake Kakashi cũng có mặt ở nơi đó. Ở bên cạnh Hokage đệ ngũ vẫn là Shizune.
Cạch! Cánh cửa đỏ mở ra, một người thiếu niên tóc đuôi gà với vẻ mặt lười biếng bước vào bên trong.
Bàn tay phải cầm lấy mu bàn tay trái của mình, Senju Tsunade từ từ giải thích nói: “Cậu ấy là Nara Shikamaru, con trai Nara Shikaku”
“À… ra đó là nhóc nhà Nara đó hả?” Con cóc nhỏ màu xanh có lông mày trắng dài và râu rê ngồi trên một chiếc ghế nói: “Ta đã nghe được nhiều Jiraiya có nhắc đến trí tuệ nhà Nara.”
“Nga… một con thông linh thú sao?” Nara Shikamaru lưỡi biếng gãi gãi ót nhìn về phía cảnh này.
“Không được hỗn xược. Nói năng cẩn trọng vào, Shikamaru!” Senju Tsunade trừng mắt nhìn về phía Nara Shikamaru rồi nói: “Đây chính là ngài Fukasaku, là một trong hai vị cóc vĩ đại của Diệu Mộc Sơn. Lần này ta gọi cậu đến đây vì ông ấy có điều cần cậu giúp đỡ.”
“Vâng!” Nara Shikamaru buồn bực đáp. Trong lòng hắn lại thầm nghĩ: “Xem ra lại có phiền phức lớn rồi đây!”
“Thật ra ta chính là một trong hai vị hiền triết của nhà cóc…” Con cóc xanh mở miệng nói chuyện: “Đồng thời cũng là thầy của Jiraiya. Người đã dạy thằng nhóc đó năm xưa.” Nghe được lời này Nara Shikamaru có chút ngạc nhiên nhưng không vẫn lẳng lặng nghe: “Ta lần này nhờ cậu đến đây vì có việc cần cậu giúp. Phải nói bắt đầu từ đâu nhỉ, Jiraiya, thằng nhóc đã chết!”
“Cái gì?” Nara Shikamaru kinh ngạc hô lên: “làm sao ông ấy có thể chết được! Jiraiya, ông ấy không phải giống như là một trong tamnin huyền thoại hay sao?” Vừa nói hắn vừa nhìn về phía Senju Tsunade thấy được Hokage vẫn cúi đầu trằm mặc không muốn nói chuyện. Hắn cảm giác bất đắc dĩ thở dài ra một hơi: “Thật là… xem ra là phiền phức lớn đấy. Vậy ông cần tôi giúp gì!?”
“Jiraiya đã đột nhập vào làng Mưa tìm hiểu tin tức của Akatsuki và nhóc ấy đã bỏ mạng vào tay Pain!” Con cóc xanh thở ra một hơi dài. Sau đó nó đem cái áo choàng cởi ra rồi quay lưng lại cho Nara Shikamaru xem: “Trước khi chết, Jiraiya đã để lại một thứ trên lưng ta. Nhìn đi!”
Trên đó có một đống con số đập vào mắt Nara Shikamaru, vẻ mặt Nara Shikamaru ngẩn ra mở miệng nói: “Đây là một mật mã đã được mã hoá?” Nghĩ đến đây hắn quay đầu nhìn về phía Senju Tsunade hỏi: “Ngài Tsunade, nó không phải công việc thuộc về đội giải mã ư? Chẳng lẽ ngay cả đội giải mã cũng không làm được gì?”
“Cái này vô cùng bí mật!” Fukasaku mở miệng nói: “Ngay cả Pain cũng không biết được thứ này! Ta nghe được Tsunade nói về cậu nên muốn cậu giúp ta giải đáp những thứ ký tự này! Thật ra lần đó, nhóc Jiraiya cũng chỉ muốn thu thập thông tin thôi chứ không có ý định quyết đấu với Pain, thủ lĩnh của Akatsuki… Kẻ sở hữu Rinnegan!”
“Thế nhưng sức mạnh Pain vượt ra quá xa nó dự liệu…” Mọi người ngạc nhiên nhưng con cóc xanh tiếp tục trình bày: “Nếu không biết rõ nguồn gốc sức mạnh của hắn thì không có cách nào đánh bại được hắn. Cho dù có thử bao nhiêu lần đi nữa, nhóc Jiraiya đã cố hết sức rồi! Trước giờ có lẽ chưa ai làm hơn nó. Nó đã cố tìm ra mọi bí mật của Pain, nó hoàn toàn có thể có cơ hội bỏ trốn để sống sót nhưng nó ở lại cố gắng tìm ra mọi thứ. Đó là thứ cuối cùng mà nó để lại cho mọi người. Phần việc còn lại thì mọi người tự lo lấy đi!”
“Tôi hiểu rồi!” Hai tay đan xen, Tsunade gật đầu sau đó quay ra nhìn về phía Shikamaru nói: “Ta bảo cậu đến đây là muốn toàn bộ giao mọi chuyện cho cậu!” Senju Tsunade đứng dậy sau đó mở miệng nói: “Thế nên cậu hãy làm mọi thứ đi nhé…” Nói xong Tsunade muốn đứng dậy rời di.
“Ế…” Nara Shikamaru mở miệng hỏi: “Ngài định đi đâu vậy! Tôi đã phải bỏ cả cong việc tới nơi này mà ngài định…”
“Shikamaru…” Shizune đột nhiên lên tiếng nói: “Hãy để cô ấy đi đi!” Lời Shizune nói ra, đám cóc cùng với những người khác cũng không có nói gì. Tất cả mọi người chỉ cúi đầu. Dường như Shikamaru muốn nói gì đó thì Shizune đã nói: “Cô ấy đã rất mệt rồi! Hãy cho cô ấy chút thời gian để cô ấy được nghỉ ngơi. Mọi việc này, chúng ta giao cho em được chứ?”
Nara Shikamaru nhìn mọi người thấy được không khí nặng nề. Hắn vội vã hít một hơi vào sau đó thở ra một hơi thật dài và gật đầu.
Bộp, bộp… Chiếc giầy nhỏ nhắn màu đó bó lấy chân Senju Tsunade nhẹ nhàng di truyền trên sàn nhà. Âm thanh nho nhỏ khi tiếng guốc va chạm vào sàn nhà. Đến cuối cùng nước mắt từ trên má nàng lăn dài, đôi môi đỏ xinh đẹp khẽ run lên, hai hàm răng trắng khẽ cắn vào nhau: “Anh đúng là đồ ngốc mà…”
Một thằng nhóc tóc trắng đưa tay về phía nàng: “Xin chào tôi là Jiraiya. Mà cậu có thể đưa cho tôi thư tình sau cũng được!”
Hình ảnh ấy không thể nào làm cho nàng quên được. Nụ cười tràn ngập ngu ngốc ấy. Đôi mắt nàng nhạt nhoà nước mắt. Đồng tử màu nâu đã biến đổi, nó biến thành màu đỏ tươi. Hai viên câu ngọc nho nhỏ màu đen ở trong đó xoay tròn nhè nhẹ. Nàng đưa tay lên nhè nhẹ lau đi nước mắt của mình.
Trong một căn phòng sạch sẽ và rộng rãi, thiếu nữ tóc đỏ hung cảm giác được cả người mình không có sức lực. Nàng cảm giác đầu óc truyền tới cảm giác mê mang. Đôi mắt nàng theo đó như muốn mở ra nhưng đôi mắt nàng trở nên nặng nề như mang trì. Trong lòng nàng thầm nghĩ: “Mình đã chết rồi sao? Đây là cảm giác sau khi chết sao?”
Thiếu nữ dường như không cảm giác được cơ thể mình mình tồn tại. Điều mà nàng cảm nhận được duy nhất là đôi mắt nàng nặng trĩu và nàng không có sức lực. Khó khăn lắm nàng mới từ từ mở ra đôi mắt của mình. Cảnh sắc lờ mờ hiện ra trong đôi mắt của nàng. Khó khăn lắm thì cảm giác choáng váng này mới dần dần biến mất và cảnh sắc dần dần rõ ràng.
Một cái trần nhà sạch sẽ và trắng tinh đập vào trong mắt thiếu nữ. Nàng thấy được dường như mình ở trong một căn phòng. Xem ra nàng không có chết. Khi mà nàng muốn quay đầu lại nhưng nàng cảm giác vô cùng khó khăn. Bản thân nàng cũng bắt đầu cảm nhận được thân thể mình tồn tại nhưng nó lại cho nàng cảm giác được thân thể này vốn không phải của nàng.
Ngay cả chuyển động cái đầu cũng giống như nàng đang nâng một vật thể nặng hàng trăm cân. Khó khăn đến cả đầu nàng nhễ nhại mồ hôi mới có thể chuyển được đầu sang bên cạnh. Lúc này, một khuôn mặt đập vào trong mắt nàng. Mái tóc màng vàng và khuôn mặt đẹp trai mang theo chút ẻo lả đập vào mắt nàng.
Người thiếu niên tựa vào trên giường, hai mắt hắn nhắm nghiền rơi vào trạng thái đang ngủ. Dường như hắn đang ngủ rất say trông bộ dạng hắn cực kỳ mệt mỏi. Đôi mắt thiếu nữ theo đó xuất hiện từng giọt lệ. Lệ nóng dọc theo khoé mắt rơi xuống bàn tay người thiếu niên. Nàng muốn nói gì đó nhưng cổ họng truyển động lại không thành tiếng.
Đôi mắt nàng vẫn chảy ra những giọt lệ nóng bóng nhỏ lên bàn tay người thiếu niên và đem tấm trải khăn trắng ướt đẫm. Nàng cứ nghĩ đến mình sẽ không bao giờ được gặp người mà nàng yêu nhất. Sợ chết, nàng không có sợ. Nàng càng sợ sẽ không còn được gặp mặt hắn nữa. Xem ra ông trời đối xử với nàng không tệ.
Đôi mắt lim dim người thiếu niên từ từ mở ra. Hắn thấy được thiếu nữ đã mở mắt nhìn về phía hắn. Hai hàng thanh lệ còn làm ướt bàn tay hắn, người thiếu niên vô cùng vui mừng cười nói: “Mei, em cuối cùng đã tỉnh rồi! Thật tốt quá…”
Terumi Mei muốn nói gì đó nhưng cổ hóng chỉ hơi chuyển động mà không có phát ra âm thanh. Hai mắt nàng vẫn đẫm lệ và cố gắng gật đầu một cái. Đôi môi nàng hơi mím lại với Naruto. Naruto mở miệng nói chuyện: “Em vẫn còn rất yếu không cần nói gì cả. Anh đều hiểu cả. Việc bây giờ em là nghỉ ngơi thật tốt đem thân thể khang phục. Đừng lo… mọi việc đã có anh rồi!”
Terumi Mei muốn nói gì đó nhưng Naruto đã nhẹ nhàng hôn lên trán Mei một nụ hồn: “Mei, em yên tâm đi! Bây giờ em đã không sao rồi? Chỉ cần em thích ứng hoàn toàn với cơ thể này. Em sẽ có thể đứng dậy đi lại như người bình thường. Hơn nữa, em vẫn có thể trở thành ninja như thường. Không những thế, anh chắc chắn em sẽ kinh ngạc sau khi mình khang phục đấy!” Vừa nói Naruto vừa nở nụ cười.
Mei chỉ biết mím môi và gật đầu với hắn…Nhưng điều đó cũng đủ Naruto cảm giác được cực kỳ thoả mãn. Với hắn như vậy là quá đủ rồi!
Cạch! Cánh cửa đỏ mở ra, một người thiếu niên tóc đuôi gà với vẻ mặt lười biếng bước vào bên trong.
Bàn tay phải cầm lấy mu bàn tay trái của mình, Senju Tsunade từ từ giải thích nói: “Cậu ấy là Nara Shikamaru, con trai Nara Shikaku”
“À… ra đó là nhóc nhà Nara đó hả?” Con cóc nhỏ màu xanh có lông mày trắng dài và râu rê ngồi trên một chiếc ghế nói: “Ta đã nghe được nhiều Jiraiya có nhắc đến trí tuệ nhà Nara.”
“Nga… một con thông linh thú sao?” Nara Shikamaru lưỡi biếng gãi gãi ót nhìn về phía cảnh này.
“Không được hỗn xược. Nói năng cẩn trọng vào, Shikamaru!” Senju Tsunade trừng mắt nhìn về phía Nara Shikamaru rồi nói: “Đây chính là ngài Fukasaku, là một trong hai vị cóc vĩ đại của Diệu Mộc Sơn. Lần này ta gọi cậu đến đây vì ông ấy có điều cần cậu giúp đỡ.”
“Vâng!” Nara Shikamaru buồn bực đáp. Trong lòng hắn lại thầm nghĩ: “Xem ra lại có phiền phức lớn rồi đây!”
“Thật ra ta chính là một trong hai vị hiền triết của nhà cóc…” Con cóc xanh mở miệng nói chuyện: “Đồng thời cũng là thầy của Jiraiya. Người đã dạy thằng nhóc đó năm xưa.” Nghe được lời này Nara Shikamaru có chút ngạc nhiên nhưng không vẫn lẳng lặng nghe: “Ta lần này nhờ cậu đến đây vì có việc cần cậu giúp. Phải nói bắt đầu từ đâu nhỉ, Jiraiya, thằng nhóc đã chết!”
“Cái gì?” Nara Shikamaru kinh ngạc hô lên: “làm sao ông ấy có thể chết được! Jiraiya, ông ấy không phải giống như là một trong tamnin huyền thoại hay sao?” Vừa nói hắn vừa nhìn về phía Senju Tsunade thấy được Hokage vẫn cúi đầu trằm mặc không muốn nói chuyện. Hắn cảm giác bất đắc dĩ thở dài ra một hơi: “Thật là… xem ra là phiền phức lớn đấy. Vậy ông cần tôi giúp gì!?”
“Jiraiya đã đột nhập vào làng Mưa tìm hiểu tin tức của Akatsuki và nhóc ấy đã bỏ mạng vào tay Pain!” Con cóc xanh thở ra một hơi dài. Sau đó nó đem cái áo choàng cởi ra rồi quay lưng lại cho Nara Shikamaru xem: “Trước khi chết, Jiraiya đã để lại một thứ trên lưng ta. Nhìn đi!”
Trên đó có một đống con số đập vào mắt Nara Shikamaru, vẻ mặt Nara Shikamaru ngẩn ra mở miệng nói: “Đây là một mật mã đã được mã hoá?” Nghĩ đến đây hắn quay đầu nhìn về phía Senju Tsunade hỏi: “Ngài Tsunade, nó không phải công việc thuộc về đội giải mã ư? Chẳng lẽ ngay cả đội giải mã cũng không làm được gì?”
“Cái này vô cùng bí mật!” Fukasaku mở miệng nói: “Ngay cả Pain cũng không biết được thứ này! Ta nghe được Tsunade nói về cậu nên muốn cậu giúp ta giải đáp những thứ ký tự này! Thật ra lần đó, nhóc Jiraiya cũng chỉ muốn thu thập thông tin thôi chứ không có ý định quyết đấu với Pain, thủ lĩnh của Akatsuki… Kẻ sở hữu Rinnegan!”
“Thế nhưng sức mạnh Pain vượt ra quá xa nó dự liệu…” Mọi người ngạc nhiên nhưng con cóc xanh tiếp tục trình bày: “Nếu không biết rõ nguồn gốc sức mạnh của hắn thì không có cách nào đánh bại được hắn. Cho dù có thử bao nhiêu lần đi nữa, nhóc Jiraiya đã cố hết sức rồi! Trước giờ có lẽ chưa ai làm hơn nó. Nó đã cố tìm ra mọi bí mật của Pain, nó hoàn toàn có thể có cơ hội bỏ trốn để sống sót nhưng nó ở lại cố gắng tìm ra mọi thứ. Đó là thứ cuối cùng mà nó để lại cho mọi người. Phần việc còn lại thì mọi người tự lo lấy đi!”
“Tôi hiểu rồi!” Hai tay đan xen, Tsunade gật đầu sau đó quay ra nhìn về phía Shikamaru nói: “Ta bảo cậu đến đây là muốn toàn bộ giao mọi chuyện cho cậu!” Senju Tsunade đứng dậy sau đó mở miệng nói: “Thế nên cậu hãy làm mọi thứ đi nhé…” Nói xong Tsunade muốn đứng dậy rời di.
“Ế…” Nara Shikamaru mở miệng hỏi: “Ngài định đi đâu vậy! Tôi đã phải bỏ cả cong việc tới nơi này mà ngài định…”
“Shikamaru…” Shizune đột nhiên lên tiếng nói: “Hãy để cô ấy đi đi!” Lời Shizune nói ra, đám cóc cùng với những người khác cũng không có nói gì. Tất cả mọi người chỉ cúi đầu. Dường như Shikamaru muốn nói gì đó thì Shizune đã nói: “Cô ấy đã rất mệt rồi! Hãy cho cô ấy chút thời gian để cô ấy được nghỉ ngơi. Mọi việc này, chúng ta giao cho em được chứ?”
Nara Shikamaru nhìn mọi người thấy được không khí nặng nề. Hắn vội vã hít một hơi vào sau đó thở ra một hơi thật dài và gật đầu.
Bộp, bộp… Chiếc giầy nhỏ nhắn màu đó bó lấy chân Senju Tsunade nhẹ nhàng di truyền trên sàn nhà. Âm thanh nho nhỏ khi tiếng guốc va chạm vào sàn nhà. Đến cuối cùng nước mắt từ trên má nàng lăn dài, đôi môi đỏ xinh đẹp khẽ run lên, hai hàm răng trắng khẽ cắn vào nhau: “Anh đúng là đồ ngốc mà…”
Một thằng nhóc tóc trắng đưa tay về phía nàng: “Xin chào tôi là Jiraiya. Mà cậu có thể đưa cho tôi thư tình sau cũng được!”
Hình ảnh ấy không thể nào làm cho nàng quên được. Nụ cười tràn ngập ngu ngốc ấy. Đôi mắt nàng nhạt nhoà nước mắt. Đồng tử màu nâu đã biến đổi, nó biến thành màu đỏ tươi. Hai viên câu ngọc nho nhỏ màu đen ở trong đó xoay tròn nhè nhẹ. Nàng đưa tay lên nhè nhẹ lau đi nước mắt của mình.
Trong một căn phòng sạch sẽ và rộng rãi, thiếu nữ tóc đỏ hung cảm giác được cả người mình không có sức lực. Nàng cảm giác đầu óc truyền tới cảm giác mê mang. Đôi mắt nàng theo đó như muốn mở ra nhưng đôi mắt nàng trở nên nặng nề như mang trì. Trong lòng nàng thầm nghĩ: “Mình đã chết rồi sao? Đây là cảm giác sau khi chết sao?”
Thiếu nữ dường như không cảm giác được cơ thể mình mình tồn tại. Điều mà nàng cảm nhận được duy nhất là đôi mắt nàng nặng trĩu và nàng không có sức lực. Khó khăn lắm nàng mới từ từ mở ra đôi mắt của mình. Cảnh sắc lờ mờ hiện ra trong đôi mắt của nàng. Khó khăn lắm thì cảm giác choáng váng này mới dần dần biến mất và cảnh sắc dần dần rõ ràng.
Một cái trần nhà sạch sẽ và trắng tinh đập vào trong mắt thiếu nữ. Nàng thấy được dường như mình ở trong một căn phòng. Xem ra nàng không có chết. Khi mà nàng muốn quay đầu lại nhưng nàng cảm giác vô cùng khó khăn. Bản thân nàng cũng bắt đầu cảm nhận được thân thể mình tồn tại nhưng nó lại cho nàng cảm giác được thân thể này vốn không phải của nàng.
Ngay cả chuyển động cái đầu cũng giống như nàng đang nâng một vật thể nặng hàng trăm cân. Khó khăn đến cả đầu nàng nhễ nhại mồ hôi mới có thể chuyển được đầu sang bên cạnh. Lúc này, một khuôn mặt đập vào trong mắt nàng. Mái tóc màng vàng và khuôn mặt đẹp trai mang theo chút ẻo lả đập vào mắt nàng.
Người thiếu niên tựa vào trên giường, hai mắt hắn nhắm nghiền rơi vào trạng thái đang ngủ. Dường như hắn đang ngủ rất say trông bộ dạng hắn cực kỳ mệt mỏi. Đôi mắt thiếu nữ theo đó xuất hiện từng giọt lệ. Lệ nóng dọc theo khoé mắt rơi xuống bàn tay người thiếu niên. Nàng muốn nói gì đó nhưng cổ họng truyển động lại không thành tiếng.
Đôi mắt nàng vẫn chảy ra những giọt lệ nóng bóng nhỏ lên bàn tay người thiếu niên và đem tấm trải khăn trắng ướt đẫm. Nàng cứ nghĩ đến mình sẽ không bao giờ được gặp người mà nàng yêu nhất. Sợ chết, nàng không có sợ. Nàng càng sợ sẽ không còn được gặp mặt hắn nữa. Xem ra ông trời đối xử với nàng không tệ.
Đôi mắt lim dim người thiếu niên từ từ mở ra. Hắn thấy được thiếu nữ đã mở mắt nhìn về phía hắn. Hai hàng thanh lệ còn làm ướt bàn tay hắn, người thiếu niên vô cùng vui mừng cười nói: “Mei, em cuối cùng đã tỉnh rồi! Thật tốt quá…”
Terumi Mei muốn nói gì đó nhưng cổ hóng chỉ hơi chuyển động mà không có phát ra âm thanh. Hai mắt nàng vẫn đẫm lệ và cố gắng gật đầu một cái. Đôi môi nàng hơi mím lại với Naruto. Naruto mở miệng nói chuyện: “Em vẫn còn rất yếu không cần nói gì cả. Anh đều hiểu cả. Việc bây giờ em là nghỉ ngơi thật tốt đem thân thể khang phục. Đừng lo… mọi việc đã có anh rồi!”
Terumi Mei muốn nói gì đó nhưng Naruto đã nhẹ nhàng hôn lên trán Mei một nụ hồn: “Mei, em yên tâm đi! Bây giờ em đã không sao rồi? Chỉ cần em thích ứng hoàn toàn với cơ thể này. Em sẽ có thể đứng dậy đi lại như người bình thường. Hơn nữa, em vẫn có thể trở thành ninja như thường. Không những thế, anh chắc chắn em sẽ kinh ngạc sau khi mình khang phục đấy!” Vừa nói Naruto vừa nở nụ cười.
Mei chỉ biết mím môi và gật đầu với hắn…Nhưng điều đó cũng đủ Naruto cảm giác được cực kỳ thoả mãn. Với hắn như vậy là quá đủ rồi!
Tác giả :
DanteSparda