Đạo Chu
Chương 120: Đụng độ
Màn đêm buông xuống Thuỷ Quốc. Từng tiếng sóng nhè nhẹ phát ra vỗ lên vách đá, một con thuyền lẳng lặng khởi hành thoát đi Thuỷ Quốc. Nó mở ra cánh buồm nhẹ nhàng lướt đi trong cơn gió nhẹ. Đâm xuyên quan lớp sương mù trong màn đêm, con thuyền nhanh chóng biến mất trong màn sương đen đầy bí ẩn.
“Thời tiết như thế này thực sự thích hợp đi ra ngoài sao?” Naruto đứng ở trên mạn thuyền, hắn nhìn khắp xung quanh đều là sương mù đen hắc ám. Hắn hoàn toàn không có cách nào phân rõ phương hướng. Đặc biệt sau khi phân hồn vào cơ thể trẻ con, Naruto chỉ còn một nửa linh hồn, cảm giác của hắn suy yếu đến mức tận cùng. Cảm giác lực so với môt ninja cảm nhận bình thường không hơn là bao nhiêu, có khi yếu hơn.
“Thời tiết như vậy mới thực sự thích hợp làm nhiệm vụ lần này.” Một giọng nói vang lên sau lưng Naruto làm cho hắn ngoảng đầu nhìn về phía sau. Terumi Mei bước chậm từng bước đi tới. Trên khuôn mặt nàng xuất hiện nụ cười thân thiết: “Ngoài này rất lạnh đó, ông chồng đẹp trai của em.” Nàng mang theo một chiếc áo khoác nho nhỏ trong tay mình.
“Mei...” Naruto cảm động nhìn về phía chiếc áo bông kia. Kể từ sau khi có vợ, Naruto cũng có sự thay đổi lớn. Chính hắn cũng không biết mình không còn lạnh lẽo như trước kia mà dần dần mở lòng mình. Đối với Naruto thì hắn chỉ cần sự quan tâm nhỏ bé này mà thôi. Bàn tay vươn lên sau đó nhè nhẹ kéo Mei lại.
Trong phút chốc hai người sát gần vào nhau, cả hai hưởng chung một chiếc áo khoác. Dường như cả hai muốn cảm nhận được hơi ấm nhè nhẹ từ cơ thể đối phương nên cả hai dựa vào rất sát. Đôi mắt họ đều nhìn về phía sóng biến đang dập dờn trước mặt bọn họ. Đồng thời họ lẳng lặng ngăm cảnh biến. (Sương mù dày đặc ba mét cũng không rõ.)
Vậy mà đang lẳng lặng thì đột nhiên Mei hích hích chiếc mũi của mình. Nàng cảm nhận được mùi hương trên cơ thể Naruto. Ngay lập tức vẻ mặt nàng trở nên âm trầm, khoé miệng nàng liên tục co giật vài cái. Điều này làm cho Naruto cảm giác được lạnh lẽo. Bất chợt Mei khẽ mở miệng hỏi với nụ cười âm lãnh: “Anh yêu, trước khi đến đây, anh đi đâu vậy!?”
“...”Nghe được lời này thì Naruto giật mình. Hắn cảm giác được cả người rét lạnh, từng giọt mồ hôi trên trán hắn chảy xuống. Bây giờ hắn mới nhớ được mình ở trung tâm nghiến cứu kỹ thuật làm những gì. Cả người Naruto như ngâm vào nước lạnh. Nụ cười gượng gạo xuất hiện trên mặt hắn: “Bà xã, anh có đến công ty một chút. Ở đó anh gặp các nhân viên và hỏi bọn họ tiến độ nghiên cứu thế nào mà thôi!”
“Thật sự như vậy sao?” Terumi Mei híp mắt nở nụ cười, lọn tóc đỏ hung nàng khẽ bay múa. Giọng nói theo đó lạnh lẽo lên: “Vậy tại sao trên người anh lại có hương thơm nồng nặc của nữ nhân. Hơn nữa, mùi vị này tại sao giống như cá biến vậy!?” Vừa nói giọng nói nàng mang theo lạnh lẽo.
“Này...” Naruto hơi ngẩn ra. Hắn nhớ được mình dùng tay móc *m đạo Kujaku thế nhưng hắn đã lau tay kỹ rồi mà. Đối mặt với đôi mắt chất vấn của Terumi Mei, ý nghĩ Naruto điên cuồng chuyển động tìm ra đáp án. Ngay lúc này đầu óc hắn cực kỳ linh quang: “Bà xã...” Mei vẫn nở nụ cười nhìn về phía hắn: “Anh nghĩ em ngửi thấy mùi phụ nữ trên người anh có lẽ do anh mang thứ này!”
Đôi mắt Mei lập tức bị một thứ thu hút. Nàng thấy cánh tay Naruto đưa lên, một cái vòng tay không tính tinh xảo xuất hiện trong tay Naruto. Nàng lập tức tò mò quan sát thứ ấy rồi hỏi: “Vòng tay. Anh muốn tặng nó cho em sao?” Trong giọng nói không được vui lắm. Dường như trên vòng tay này nồng nặc mùi hương nữ nhân khác làm cho Mei có chút khó chịu.
“Đừng nhìn nó trông rất bình thường nhưng nó là sản phẩm mới mà công ty anh chế tạo ra!” Naruto nở nụ cười nhún nhún vai nói: “Em đừng thấy vẻ ngoại của nó tầm thường mà không có gì. Sau này thứ này có thể hoàn toàn thay thế việc mặc quần áo!” Naruto thấy vẻ mặt tò mò cũng với ngơ ngác Mei, hắn ngay lập tức giải thích: “Quần áo thường chế tạo bởi các loại vải bình thường nhưng thứ này lại có thể thay thế cho việc mặc quần áo. Nó sử dụng chakra thay thế cho vải vóc. Hơn nữa tốn chakra cực kỳ ít, cơ bản chỉ cần có người có chakra là có thể sử dụng.” Thấy được ánh mắt nghi ngờ của Mei, Naruto vội vã mở miệng nói chuyện: “Bà xã, em vẫn không tin sao? Chúng ta vào bên trong. Anh sẽ chứng minh cho em xem!”
“Được rồi, em tạm thời tin anh!” Mei lập tức trừng mắt nhìn về phía hắn. Tuy nhiên nụ cười lạnh lẽo vẫn trên mặt nàng: “Thế nhưng vì sao trên người anh lại có mùi vị đó?” Bàn tay Mei đưa lên cầm lấy tay Naruto tuy nhiên nàng vội vàng ghét bó tránh xa khuôn mặt.
Naruto cảm giác được trong lòng có hàng trăm con quạ bay qua. Đầu hắn theo đó cũng to như cái đấu. Linh cảm nhanh chóng chuyển động, Naruto vội vã nói: “Bà xã, em chẳng lẽ không quen mùi này sao?” Thấy được Mei ngơ ngác hơi há hốc mồm nhìn mình. Naruto vội vã giật tay mình lại sau đó đưa tay lên mũi ngửi hít hà cái vị nồng nàn này. Ánh mắt hắn mang theo thâm tình nhìn về phía Mei: “Đó là mùi của em a. Chẳng lẽ mũi nơi đó của em, em cũng quên sao?”
“Dan, anh nói gì vậy!?” Mei ngẩn ngơ và ngu ngu nhìn về phía Naruto. Đặc biệt thấy bộ dạng tham lam hít hà cái mùi đó thực sự làm Mei chán ghét và phát tởm.
Thế nhưng Naruto lại mở miệng nói chuyện: “Bà xã, em biết không? Anh biết em là Mizukage của làng Sương Mù nên thời gian chúng ta gặp nhau không nhiều. Mà anh thì cũng hay ra ngoài công tác. Xin hãy tha thứ anh, anh không có cách nào. Cái tay này đã nhiều ngày anh không có rửa rồi. Nó vẫn lưu trữ mùi hương cơ thể em. Mỗi khi không có em bên cạnh, anh đều cảm giác mình chằn chọc khó ngủ. Chính vì như vậy anh chỉ có thể dùng nó an ủi mình mỗi ngày. Chỉ có nó anh mới ngủ được ngon giấc.” Vừa nói hắn đưa bàn tay vào mũi mình mà hít hà đồng thời đôi mắt thâm tình nhìn về phía Mei.
“Ông xã, anh...” Khuôn mặt Mei theo đó đỏ bừng, nàng nhỏ giọng nói khe khẽ: “Biến thái!”
“Bà xã...” Bàn tay Naruto đưa lên kéo tay Mei sau đó đem vòng tay đeo lên cổ tay Mei. Lần này nàng cũng không có chán ghét cánh tay đầy mùi nặng kia của hắn. Naruto lúc này như chút được gánh nặng trong lòng. Hắn khe khẽ nói nhỏ vào tai Mei: “Loại đồ vật này nhất định phải cởi hết quần áo mới có thể dùng được. Chúng ta vào bên trong nhé bà xã.” Không để ý đến Mei có đồng ý hay không, hắn vội vã dắt tay nàng vào bên trong.
Ánh sáng lấp lánh khi mặt trời chiếu rọi lên mặt nước của một hồn đảo lớn. Nước trong xanh nhìn từ trên xuống giống như màu xanh của ngọc bích. Cảnh sắc tuyệt đẹp và mê người. Tuy nhiên gần đây tin đồn ở nơi này có quái vật nên nơi này cũng trở nên thưa thớt và không có người qua lại.
Bất chợt một trận gợn sóng trong không khí xuất hiện. Nó giống như một cái xoáy nước sau đó trực tiếp nhả ra hai người. Một người thiếu niên có mái tóc trắng xám và một người đeo mặt nạ chỉ để lộ một con mắt. Cả hai người đều có điểm chung đó chính là đều ăn mặc một bộ áo choàng màu đen với những đường vân hoa văn như mây đỏ.
“Đây là nơi tam vĩ đang trú ngụ sao?” Người thiếu niên tóc trắng xám đột nhiên mở miệng nói chuyện. Hắn hơi nheo mắt lại theo sau đó quát nhẹ một tiếng: “Byakugan!” Theo âm thanh hắn vang lên thì đôi mắt hắn với huyệt thái dương theo sau đó trở nên gân xanh dữ tợn. Cảnh sắc lập tức biến thành đen trắng xuất hiện trước mặt hắn.
Tầm nhìn người thiếu niên theo đó vươn xa. Hắn lúc này trực tiếp hướng về phía mặt biển mà đi. Đồng thời tầm nhìn theo đó xâm nhập vào sâu hơn. Ở phía dưới mặt nước hắn thấy được những sinh vật biển với năng lượng yếu ớt màu xanh trong người. Thế nhưng ngay sau đó làm cho đôi mắt hắn co rụt lại. Một lượng chakra khủng khiếp ở dưới đó làm cho người thiếu niên kinh ngạc.
“Thế nào, tìm được nó chưa?” Người nam nhân đeo mặt nạ vàng với những xoáy tròn và đôi mắt màu đỏ với ba viên câu ngọc quay sang hỏi.
“Phía dưới đáy biển!” Người thiếu niên tóc trắng xám lạnh nhạt thu hồi Byakugan rồi trả lời. Hắn quay ra nhìn về phía người đeo mặt nạ hỏi: “Chúng ta làm thế nào để đem nó đưa lên mặt biển đây. Nếu nó cứ ở dưới mặt biển sẽ rất khó thu phục nó.”
“Cậu không cần phải lo, Neji! Ta đã có cách...” Người nam nhân đưa tay lên cầm một con cá có hình thù quái dị làm bằng đất sét trắng. Hắn cười chỉ về phía con chim nói: “Ta đã lấy nó ở chỗ tiền bối Deidara đó. Thế nào, không tệ đi!”
“... Hừ...” Hyuuga Neji ôm ngực của mình. Hắn lạnh nhạt mở miệng hỏi: “Không phải đồn đãi gia tộc Uchiha có thể sử dụng đôi mắt của mình khống chế vĩ thú sao? Nghe đồn năm xưa cửu vĩ bị thả ra cũng là người sử dụng đôi mắt ấy không chế. Thế nào mà ngươi có Mangekyou Sharingan lại không dùng nó khống chế tam vĩ!”
“Không phải không thể!” Người nam nhân đeo mặt nạ lạnh nhạt mở miệng đáp lại: “Ta đem cậu đến nơi này đã tiêu hao kha khá đồng lực. Hơn nữa, ta hiện giờ có một con mắt muốn khống chế tam vĩ là không thể nào. Thế nên chúng ta cần nhờ đến nó.” Vừa nói nam nhân chỉ về phía con cá bằng đất sét: “Ta sẽ xuống dưới bức nó lên. Đến lúc đó chúng ta cùng hợp lực với nhau...”
Hyuuga Neji ôm ngực thấy được thân thể nam nhân đeo mặt nạ biến mất theo dòng xoáy không khí. Hắn chỉ có thể lẳng lặng đứng ở trên bờ chờ đợi. Hiện giờ hắn không muốn sử dụng đôi mắt của mình. Sử dụng quá nhiều sẽ làm đôi mắt thoái hoá và làm chậm quá trình tiến hoá của Byakugan. Không đến bất đắc dĩ hắn cũng không muốn dùng.
Oanh!
Một tiếng nổ vang lên kèm theo một cột nước khổng lồ xuất hiện. Cột nước cao đến mấy mét khiến cho ở nơi xa người cũng có thể thấy rõ. Từ phía trong nước phát ra âm thanh giống như một con quái vật rú lên. Nó truyền xuyên qua mặt nước rơi vào tai mọi người.
Ngao!
Đứng ở trên boong thuyền, Naruto cùng với Mei và đám người trên thuyền đều thấy cột nước phóng lên cai. Họ còn nghe được âm thanh nho nhỏ vang lên. Ao lập tức là người phản ứng nhanh nhất hô lên: “Ngài Mizukage đó là âm thanh của tam vĩ. Byakugan!” Trên huyệt thái dương con mắt bên phải lập tức xuất hiện tình trạng nổi lên gân xanh.
Oanh, oanh... Tiếng nổ lại tiếp tục phát ra và từng cột nước bắn lên cao tung toé.
Cảnh sắc thay đổi trước mắt Ao, hắn thấy được có người tấn công tam vĩ đồng thời đau đớn làm cho tam vĩ phải trồi lên mặt nước. Hắn vội vã hô lên: “Ngài Mizukage đệ ngũ, có người đang tấn công tam vĩ!”
“Cái gì?” Terumi Mei không nhịn được hô lên. Theo sau vẻ mặt nàng trở nên nghiêm túc: “Có bao nhiêu người tất cả?”
“Có hai người!?” Ao lập tức trả lời.
“Một đám không biết sống chết!” Raiga châm chọc nói: “Chỉ với hai người mà dám tấn công tam vĩ. Chúng ta cứ mặc kệ hai người bọn họ. Bọn họ sẽ sớm bị tam vĩ nghiền nát mà thôi. Rồi họ sẽ banh xác trước bom vĩ thú. Đến lúc đó chúng ta làm cho họ một lễ tang hoàn mỹ được rồi!”
“Không ổn...” Đột nhiên Ao hô lên: “Đối phương hình như có Byakugan. Hơn nữa hình như đối phương cũng phát hiện chúng ta.”
“Cái gì?” Mọi người ở đây sợ hãi hô lên.
“Còn nữa... là... là Mangekyou Sharingan!” Ao hoảng hốt hô lên: “Một người trong đối phương còn có Mangekyou Sharingan!”
“Ngươi không nhìn nhầm chứ Ao?” Mizukage đệ ngũ Terumi Mei lập tức biến đổi sắc mặt vội vã hỏi lại. Phải biết rằng Mangekyou Sharingan có thể dễ dàng khống chế vĩ thú.
“Tuyệt đối không có nhầm!” Ao lập tức mở miệng nói: “Loại chakra kiểu này tôi đã từng thấy được nó giống như loại chakra đã gây ra ảo thuật cho ngài Mizukage đệ tứ.”
“...” Hai hàm răng Terumi Mei khẽ cắn một cái. Nàng mở miệng quát lên: “Lập tức tiến hành đổ bộ lên đảo. Chúng ta tuyệt đối không làm cho đám người bọn họ đoạt đến tam vĩ.” Theo đó nàng cũng làm gương đi đầu nhảy xuống phía dưới. Đám người lập lượt nhảy xuống biển sau đó bàn chân dẫm trên mặt biển nhanh chóng vọt về phía trước.
“Thời tiết như thế này thực sự thích hợp đi ra ngoài sao?” Naruto đứng ở trên mạn thuyền, hắn nhìn khắp xung quanh đều là sương mù đen hắc ám. Hắn hoàn toàn không có cách nào phân rõ phương hướng. Đặc biệt sau khi phân hồn vào cơ thể trẻ con, Naruto chỉ còn một nửa linh hồn, cảm giác của hắn suy yếu đến mức tận cùng. Cảm giác lực so với môt ninja cảm nhận bình thường không hơn là bao nhiêu, có khi yếu hơn.
“Thời tiết như vậy mới thực sự thích hợp làm nhiệm vụ lần này.” Một giọng nói vang lên sau lưng Naruto làm cho hắn ngoảng đầu nhìn về phía sau. Terumi Mei bước chậm từng bước đi tới. Trên khuôn mặt nàng xuất hiện nụ cười thân thiết: “Ngoài này rất lạnh đó, ông chồng đẹp trai của em.” Nàng mang theo một chiếc áo khoác nho nhỏ trong tay mình.
“Mei...” Naruto cảm động nhìn về phía chiếc áo bông kia. Kể từ sau khi có vợ, Naruto cũng có sự thay đổi lớn. Chính hắn cũng không biết mình không còn lạnh lẽo như trước kia mà dần dần mở lòng mình. Đối với Naruto thì hắn chỉ cần sự quan tâm nhỏ bé này mà thôi. Bàn tay vươn lên sau đó nhè nhẹ kéo Mei lại.
Trong phút chốc hai người sát gần vào nhau, cả hai hưởng chung một chiếc áo khoác. Dường như cả hai muốn cảm nhận được hơi ấm nhè nhẹ từ cơ thể đối phương nên cả hai dựa vào rất sát. Đôi mắt họ đều nhìn về phía sóng biến đang dập dờn trước mặt bọn họ. Đồng thời họ lẳng lặng ngăm cảnh biến. (Sương mù dày đặc ba mét cũng không rõ.)
Vậy mà đang lẳng lặng thì đột nhiên Mei hích hích chiếc mũi của mình. Nàng cảm nhận được mùi hương trên cơ thể Naruto. Ngay lập tức vẻ mặt nàng trở nên âm trầm, khoé miệng nàng liên tục co giật vài cái. Điều này làm cho Naruto cảm giác được lạnh lẽo. Bất chợt Mei khẽ mở miệng hỏi với nụ cười âm lãnh: “Anh yêu, trước khi đến đây, anh đi đâu vậy!?”
“...”Nghe được lời này thì Naruto giật mình. Hắn cảm giác được cả người rét lạnh, từng giọt mồ hôi trên trán hắn chảy xuống. Bây giờ hắn mới nhớ được mình ở trung tâm nghiến cứu kỹ thuật làm những gì. Cả người Naruto như ngâm vào nước lạnh. Nụ cười gượng gạo xuất hiện trên mặt hắn: “Bà xã, anh có đến công ty một chút. Ở đó anh gặp các nhân viên và hỏi bọn họ tiến độ nghiên cứu thế nào mà thôi!”
“Thật sự như vậy sao?” Terumi Mei híp mắt nở nụ cười, lọn tóc đỏ hung nàng khẽ bay múa. Giọng nói theo đó lạnh lẽo lên: “Vậy tại sao trên người anh lại có hương thơm nồng nặc của nữ nhân. Hơn nữa, mùi vị này tại sao giống như cá biến vậy!?” Vừa nói giọng nói nàng mang theo lạnh lẽo.
“Này...” Naruto hơi ngẩn ra. Hắn nhớ được mình dùng tay móc *m đạo Kujaku thế nhưng hắn đã lau tay kỹ rồi mà. Đối mặt với đôi mắt chất vấn của Terumi Mei, ý nghĩ Naruto điên cuồng chuyển động tìm ra đáp án. Ngay lúc này đầu óc hắn cực kỳ linh quang: “Bà xã...” Mei vẫn nở nụ cười nhìn về phía hắn: “Anh nghĩ em ngửi thấy mùi phụ nữ trên người anh có lẽ do anh mang thứ này!”
Đôi mắt Mei lập tức bị một thứ thu hút. Nàng thấy cánh tay Naruto đưa lên, một cái vòng tay không tính tinh xảo xuất hiện trong tay Naruto. Nàng lập tức tò mò quan sát thứ ấy rồi hỏi: “Vòng tay. Anh muốn tặng nó cho em sao?” Trong giọng nói không được vui lắm. Dường như trên vòng tay này nồng nặc mùi hương nữ nhân khác làm cho Mei có chút khó chịu.
“Đừng nhìn nó trông rất bình thường nhưng nó là sản phẩm mới mà công ty anh chế tạo ra!” Naruto nở nụ cười nhún nhún vai nói: “Em đừng thấy vẻ ngoại của nó tầm thường mà không có gì. Sau này thứ này có thể hoàn toàn thay thế việc mặc quần áo!” Naruto thấy vẻ mặt tò mò cũng với ngơ ngác Mei, hắn ngay lập tức giải thích: “Quần áo thường chế tạo bởi các loại vải bình thường nhưng thứ này lại có thể thay thế cho việc mặc quần áo. Nó sử dụng chakra thay thế cho vải vóc. Hơn nữa tốn chakra cực kỳ ít, cơ bản chỉ cần có người có chakra là có thể sử dụng.” Thấy được ánh mắt nghi ngờ của Mei, Naruto vội vã mở miệng nói chuyện: “Bà xã, em vẫn không tin sao? Chúng ta vào bên trong. Anh sẽ chứng minh cho em xem!”
“Được rồi, em tạm thời tin anh!” Mei lập tức trừng mắt nhìn về phía hắn. Tuy nhiên nụ cười lạnh lẽo vẫn trên mặt nàng: “Thế nhưng vì sao trên người anh lại có mùi vị đó?” Bàn tay Mei đưa lên cầm lấy tay Naruto tuy nhiên nàng vội vàng ghét bó tránh xa khuôn mặt.
Naruto cảm giác được trong lòng có hàng trăm con quạ bay qua. Đầu hắn theo đó cũng to như cái đấu. Linh cảm nhanh chóng chuyển động, Naruto vội vã nói: “Bà xã, em chẳng lẽ không quen mùi này sao?” Thấy được Mei ngơ ngác hơi há hốc mồm nhìn mình. Naruto vội vã giật tay mình lại sau đó đưa tay lên mũi ngửi hít hà cái vị nồng nàn này. Ánh mắt hắn mang theo thâm tình nhìn về phía Mei: “Đó là mùi của em a. Chẳng lẽ mũi nơi đó của em, em cũng quên sao?”
“Dan, anh nói gì vậy!?” Mei ngẩn ngơ và ngu ngu nhìn về phía Naruto. Đặc biệt thấy bộ dạng tham lam hít hà cái mùi đó thực sự làm Mei chán ghét và phát tởm.
Thế nhưng Naruto lại mở miệng nói chuyện: “Bà xã, em biết không? Anh biết em là Mizukage của làng Sương Mù nên thời gian chúng ta gặp nhau không nhiều. Mà anh thì cũng hay ra ngoài công tác. Xin hãy tha thứ anh, anh không có cách nào. Cái tay này đã nhiều ngày anh không có rửa rồi. Nó vẫn lưu trữ mùi hương cơ thể em. Mỗi khi không có em bên cạnh, anh đều cảm giác mình chằn chọc khó ngủ. Chính vì như vậy anh chỉ có thể dùng nó an ủi mình mỗi ngày. Chỉ có nó anh mới ngủ được ngon giấc.” Vừa nói hắn đưa bàn tay vào mũi mình mà hít hà đồng thời đôi mắt thâm tình nhìn về phía Mei.
“Ông xã, anh...” Khuôn mặt Mei theo đó đỏ bừng, nàng nhỏ giọng nói khe khẽ: “Biến thái!”
“Bà xã...” Bàn tay Naruto đưa lên kéo tay Mei sau đó đem vòng tay đeo lên cổ tay Mei. Lần này nàng cũng không có chán ghét cánh tay đầy mùi nặng kia của hắn. Naruto lúc này như chút được gánh nặng trong lòng. Hắn khe khẽ nói nhỏ vào tai Mei: “Loại đồ vật này nhất định phải cởi hết quần áo mới có thể dùng được. Chúng ta vào bên trong nhé bà xã.” Không để ý đến Mei có đồng ý hay không, hắn vội vã dắt tay nàng vào bên trong.
Ánh sáng lấp lánh khi mặt trời chiếu rọi lên mặt nước của một hồn đảo lớn. Nước trong xanh nhìn từ trên xuống giống như màu xanh của ngọc bích. Cảnh sắc tuyệt đẹp và mê người. Tuy nhiên gần đây tin đồn ở nơi này có quái vật nên nơi này cũng trở nên thưa thớt và không có người qua lại.
Bất chợt một trận gợn sóng trong không khí xuất hiện. Nó giống như một cái xoáy nước sau đó trực tiếp nhả ra hai người. Một người thiếu niên có mái tóc trắng xám và một người đeo mặt nạ chỉ để lộ một con mắt. Cả hai người đều có điểm chung đó chính là đều ăn mặc một bộ áo choàng màu đen với những đường vân hoa văn như mây đỏ.
“Đây là nơi tam vĩ đang trú ngụ sao?” Người thiếu niên tóc trắng xám đột nhiên mở miệng nói chuyện. Hắn hơi nheo mắt lại theo sau đó quát nhẹ một tiếng: “Byakugan!” Theo âm thanh hắn vang lên thì đôi mắt hắn với huyệt thái dương theo sau đó trở nên gân xanh dữ tợn. Cảnh sắc lập tức biến thành đen trắng xuất hiện trước mặt hắn.
Tầm nhìn người thiếu niên theo đó vươn xa. Hắn lúc này trực tiếp hướng về phía mặt biển mà đi. Đồng thời tầm nhìn theo đó xâm nhập vào sâu hơn. Ở phía dưới mặt nước hắn thấy được những sinh vật biển với năng lượng yếu ớt màu xanh trong người. Thế nhưng ngay sau đó làm cho đôi mắt hắn co rụt lại. Một lượng chakra khủng khiếp ở dưới đó làm cho người thiếu niên kinh ngạc.
“Thế nào, tìm được nó chưa?” Người nam nhân đeo mặt nạ vàng với những xoáy tròn và đôi mắt màu đỏ với ba viên câu ngọc quay sang hỏi.
“Phía dưới đáy biển!” Người thiếu niên tóc trắng xám lạnh nhạt thu hồi Byakugan rồi trả lời. Hắn quay ra nhìn về phía người đeo mặt nạ hỏi: “Chúng ta làm thế nào để đem nó đưa lên mặt biển đây. Nếu nó cứ ở dưới mặt biển sẽ rất khó thu phục nó.”
“Cậu không cần phải lo, Neji! Ta đã có cách...” Người nam nhân đưa tay lên cầm một con cá có hình thù quái dị làm bằng đất sét trắng. Hắn cười chỉ về phía con chim nói: “Ta đã lấy nó ở chỗ tiền bối Deidara đó. Thế nào, không tệ đi!”
“... Hừ...” Hyuuga Neji ôm ngực của mình. Hắn lạnh nhạt mở miệng hỏi: “Không phải đồn đãi gia tộc Uchiha có thể sử dụng đôi mắt của mình khống chế vĩ thú sao? Nghe đồn năm xưa cửu vĩ bị thả ra cũng là người sử dụng đôi mắt ấy không chế. Thế nào mà ngươi có Mangekyou Sharingan lại không dùng nó khống chế tam vĩ!”
“Không phải không thể!” Người nam nhân đeo mặt nạ lạnh nhạt mở miệng đáp lại: “Ta đem cậu đến nơi này đã tiêu hao kha khá đồng lực. Hơn nữa, ta hiện giờ có một con mắt muốn khống chế tam vĩ là không thể nào. Thế nên chúng ta cần nhờ đến nó.” Vừa nói nam nhân chỉ về phía con cá bằng đất sét: “Ta sẽ xuống dưới bức nó lên. Đến lúc đó chúng ta cùng hợp lực với nhau...”
Hyuuga Neji ôm ngực thấy được thân thể nam nhân đeo mặt nạ biến mất theo dòng xoáy không khí. Hắn chỉ có thể lẳng lặng đứng ở trên bờ chờ đợi. Hiện giờ hắn không muốn sử dụng đôi mắt của mình. Sử dụng quá nhiều sẽ làm đôi mắt thoái hoá và làm chậm quá trình tiến hoá của Byakugan. Không đến bất đắc dĩ hắn cũng không muốn dùng.
Oanh!
Một tiếng nổ vang lên kèm theo một cột nước khổng lồ xuất hiện. Cột nước cao đến mấy mét khiến cho ở nơi xa người cũng có thể thấy rõ. Từ phía trong nước phát ra âm thanh giống như một con quái vật rú lên. Nó truyền xuyên qua mặt nước rơi vào tai mọi người.
Ngao!
Đứng ở trên boong thuyền, Naruto cùng với Mei và đám người trên thuyền đều thấy cột nước phóng lên cai. Họ còn nghe được âm thanh nho nhỏ vang lên. Ao lập tức là người phản ứng nhanh nhất hô lên: “Ngài Mizukage đó là âm thanh của tam vĩ. Byakugan!” Trên huyệt thái dương con mắt bên phải lập tức xuất hiện tình trạng nổi lên gân xanh.
Oanh, oanh... Tiếng nổ lại tiếp tục phát ra và từng cột nước bắn lên cao tung toé.
Cảnh sắc thay đổi trước mắt Ao, hắn thấy được có người tấn công tam vĩ đồng thời đau đớn làm cho tam vĩ phải trồi lên mặt nước. Hắn vội vã hô lên: “Ngài Mizukage đệ ngũ, có người đang tấn công tam vĩ!”
“Cái gì?” Terumi Mei không nhịn được hô lên. Theo sau vẻ mặt nàng trở nên nghiêm túc: “Có bao nhiêu người tất cả?”
“Có hai người!?” Ao lập tức trả lời.
“Một đám không biết sống chết!” Raiga châm chọc nói: “Chỉ với hai người mà dám tấn công tam vĩ. Chúng ta cứ mặc kệ hai người bọn họ. Bọn họ sẽ sớm bị tam vĩ nghiền nát mà thôi. Rồi họ sẽ banh xác trước bom vĩ thú. Đến lúc đó chúng ta làm cho họ một lễ tang hoàn mỹ được rồi!”
“Không ổn...” Đột nhiên Ao hô lên: “Đối phương hình như có Byakugan. Hơn nữa hình như đối phương cũng phát hiện chúng ta.”
“Cái gì?” Mọi người ở đây sợ hãi hô lên.
“Còn nữa... là... là Mangekyou Sharingan!” Ao hoảng hốt hô lên: “Một người trong đối phương còn có Mangekyou Sharingan!”
“Ngươi không nhìn nhầm chứ Ao?” Mizukage đệ ngũ Terumi Mei lập tức biến đổi sắc mặt vội vã hỏi lại. Phải biết rằng Mangekyou Sharingan có thể dễ dàng khống chế vĩ thú.
“Tuyệt đối không có nhầm!” Ao lập tức mở miệng nói: “Loại chakra kiểu này tôi đã từng thấy được nó giống như loại chakra đã gây ra ảo thuật cho ngài Mizukage đệ tứ.”
“...” Hai hàm răng Terumi Mei khẽ cắn một cái. Nàng mở miệng quát lên: “Lập tức tiến hành đổ bộ lên đảo. Chúng ta tuyệt đối không làm cho đám người bọn họ đoạt đến tam vĩ.” Theo đó nàng cũng làm gương đi đầu nhảy xuống phía dưới. Đám người lập lượt nhảy xuống biển sau đó bàn chân dẫm trên mặt biển nhanh chóng vọt về phía trước.
Tác giả :
DanteSparda