Đạo Chu
Chương 104: Zabuza hồi sinh
“Lại qua một năm rồi sao?” Từng bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống dưới nền sân rộng rãi. Đôi mắt màu xanh biếc nhìn về phía cảnh sắc buồn bã. Mặc dù là năm mới ở Thuỷ Quốc, nơi quanh năm đầy tuyết như vậy nhưng Naruto cũng chưa bao giờ ăn một cái tết cả. Tất cả thời gian hắn đều dành cho luyện tập, học phong ấn, nghiên cứu cấm thuật cùng với nghiên cứu trên cơ thể người.
“Thiếu gia... ngươi không muốn ra ngoài sao?” Trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện vẻ tò mò. Bộ mặt đầy tâm sự được viết trên mặt Naruto làm cho Haku phiền lòng. Hắn chần chờ một chút lên tiếng hỏi: “Ngày hôm nay là ngày đầu năm, cậu không muốn đi đền thờ hay lễ hội sao? Ở làng Sương Mù, họ tổ chức lễ hội vui lắm!”
“Đúng vậy, đúng vậy... Dan... sao chúng ta không ra ngoài một chuyến!?” Thiếu nữ Katin cười nắm tay, đôi mắt thành sao sáng nhìn về phía Naruto. Vẻ mặt nàng mang theo sự chờ mong. Quả thực nàng rất muốn tiếp cận Naruto nhưng Naruto đều lảng tránh nàng. Đặc biệt kể từ khi Naruto cùng với con hồ ly tinh già có quan hệ xác thịt.
“Mọi người cảm giác phiền chán thì đi đi...” Naruto cảm giác được bất đắc dĩ. Hắn quay đầu nhìn về phía ba người rồi đưa tay phẩy phẩy phẩy. Ánh mắt Naruto đảo qua một người thanh niên đang đứng góc. Người thanh niên này có bộ dạng khoảng mười tám tuổi, mái tóc màu đen đang nhắm mắt lại. Hắn từ tử mở mắt ra dùng đôi mắt đỏ khẽ liếc nhìn khi nghe được Naruto nói. Hắn mặc một chiếc quần dài và để hở toàn bộ thân thể. Thân thể hắn có chút gầy yếu nhưng hắn chẳng cảm thấy lạnh chút trước cái lạnh năm mới. Khuôn mặt tuấn tú đẹp trai có vài phần giống Haku lại có vài phần giống Karin. Giọng nói Naruto biến thành châm chọc: “Cả anh nữa, Zabuza. Hiện giờ dù anh có dùng cái tên này cũng chả ai nhận ra anh là quỷ nhân Zabuza đâu.”
“Ta rất biết ơn cậu đã sống lại ta!” Momochi trong hình dạng mới khá đẹp trai. Hắn vẻ mặt cao ngạo đang ôm tay trước ngực. Vẻ mặt mang theo vài phần ngạo mạn rồi nói: “Tuy nhiên ta không phải thuộc hạ của cậu. Cậu không có quyền ra lệnh cho ta.”
“Hê...” Naruto cười nhạt, bàn tay hơi đưa lên. Trong phút chốc không khí có chút âm trầm và lạnh lẽo. Khi mà Haku ngước đầu nhìn quanh muốn điều giải thì Naruto đã mở miệng. Hắn châm chọc đối với Zabuza: “Đây là cách anh báo đáp tôi sau khi tôi sống lại anh sao, Zabuza? Ai vì anh chọn một cái thân thể khá đẹp trai này làm cơ thể mới. Nếu không phải Haku cậu ta, ta nhất định biến anh trở thành siêu cấp xấu trai.” Vừa nói đến đây hai vai Naruto theo đó nhún nhún: “À... mà cũng phải. Bộ dạng anh ban đâu đã vô cùng xấu trai rồi làm quái gì mà phải thay đổi nhỉ!”
“Ta không nhờ ngươi cứu ta sống lại!” Zabuza cảm giác cả mặt đều đen. Đặc biệt khi Naruto nói hắn vô cùng xấu trai như động vào trái tim hắn. Sống từ bấy đến giờ hắn còn chưa biết mùi vị tình yêu thực sự như thế nào. Khi đó làm nhiệm vụ xong đều đến nhà chứa giải quyết sinh lý. Nhiều nữ nhân còn ghét bỏ vì hắn quá xấu. Điều này làm cho Zabuza nghiến rắng nghiến lợi thầm nghĩ: “Thật muốn một đao chém hắn!”
“Hê...” Naruto lại tiếp tục cười phẩy tay: “Nếu vậy anh có thể rời đi nơi này nha, Zabuza. Ta đâu có cấm chân anh không cho anh rời đi đâu. Nếu anh cứ tỏ ra cái phong phạp cao nhân nhất đẳng ấy thì cút ra khỏi hòn đảo của ta đi!”
“Ngươi...” Zabuza giận dữ tìm mắt, bàn tay hắn siết lại. Miệng hắn mang theo tức giận nói: “Nếu như không phải thân thể này còn chưa phục hồi ta đã chém ngươi thành tám khối. Cổ họng, tim, phổi, thận... mỗi chỗ đều cắt ngươi một đao. Một thằng nhóc chỉ qua hơn hai năm đã lớn nối như vậy rồi sao?” Trong lòng Zabuza ngẫm nghĩ khi nào mình khôi phục hoàn toàn nhất định phải chém thằng nhóc này một trận.
“A, mọi người...” Yuuki Haku vội vã giải hoà: “Chúng ta đều đã là người một nhà không phải sao? Anh Zabuza, Dan. Sao chúng ta không cùng tổ chức lễ hội ăn tết nhỉ?”
Reng, reng...
“Tính...” Naruto phất tay cười nói: “Ta không cần tính toàn với một kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Một kẻ ngốc từng ám sát Mizukage đệ tứ, thực sự tự hạ thấp mình.” Nói xong Naruto phất tay ái rời đi. Hắn để lại Zabuza ở phía sau nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía hắn.
“Thật muốn chém hắn!” Zabuza bị Haku ngăn cản tức giận nhổ ra một bãi nước bọt.
Xoạt!
Cánh cửa mở ra, Naruto biết người đến là ai. Lần này thực sự cũng chỉ có ba người và ba người khá là quen thuộc. Hai ninja Ao và Chojuro chẳng thay đổi cách ăn mặc là mấy. Mà có thay đổi thì Naruto cũng chẳng thèm để ý. Điều hắn để ý đến chính là người thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc màu đỏ hung. Nàng ăn mặc một bộ kimono hoa mới tinh cực kỳ nữ tính. Ngay cả kiểu tóc cũng được thay đổi búi lên theo kiểu truyền thống. Bàn chân dẫm nhẹ trên chiếc guốc gỗ. Theo sau đó là Naruto nở nụ cười chào đón: “Mei...”
“Gừ...” Ở phía sau truyền đến tiếng tức giận. Naruto quay đầu thấy được Karin đang nắm chặt nắm đấm nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía trước. Ngón tay cô nàng chỉ thẳng về phía thiếu nữ, cô nàng chẳng thèm kiên kị thân phận của thiếu nữ gì mà quát lên: “Hồ ly tinh già... tại sao cô ở đây lúc này!?”
“Hồ ly tinh già?” Sắc mặt Mei nháy mắt liền đen xuống. Khí lạnh từ người nàng bốc ra ngoài.
“Mei, hôm nay em đẹp lắm!” Naruto cười đáp. Khoé miệng hắn nhếch lên quay ra nhìn về phía Ao và Chojuro rồi nói: “Ao, tiền bối vẫn như vậy vẫn không thay đổi dường như không có chút nào lão cả. Vẫn phong độ hư vậy.” Dù sao Ao cũng đã bắt đầu lớn tuổi, Naruto cùng không ngại khen họ vài câu: “Chojuro, cậu càng ngày càng trở nên chững chạc hơn. Cậu mạnh hơn rồi đấy! Mọi người vào đi, bên ngoài rất lạnh.”
Ở Thuỷ Quốc thì ngày hôm nay là ngày giá rét lạnh buốt. Tuy nhiên ở một nơi khác hoàn toàn chính là Phong Quốc. Phong Quốc không có tuyết rơi mà quanh năm chính là cát và sa mạc. Mùa đông đối với họ chỉ là một mùa nhiệt độ mát mẻ hơn một chút mà thôi.
Đứng ở trên toà nhà cao nhất của toà nhà Kazekage, một nữ nhân lớn tuổi nhìn quan sát tất cả nơi đây. Bà đưa tay nhẹ nhàng đặt lên thanh chắn đem mọi cảnh vật thu vào mắt. Đến cuối cùng bà quay ra nhìn về phía một ông lão rồi nói: “Ebizo, cũng đã đến lúc phải bầu cử Kazekage rồi. Làng chúng ta vẫn cần một Kazekage đảm nhiệm chức vụ dẫn dắt làng. Bên kia tân lãnh chúa thế nào?”
“Ngài ấy đồng ý gia tăng tài chính cho chúng ta.” Giọng nói già nua từ miệng một nam nhân lớn tuổi phát ra. Ông dường như không có tóc và đầu đội một chiếc mũ giống như vải trắng quấn lên. Nước da màu tối cùng với thân hình mảnh khảnh cao gầy được che dưới lớp áo choàng màu trắng. Hàng lông mày màu trắng dài kéo tới tận cằm. Đôi mắt hơi nhăn lại và có quầng thâm đen giống như thiếu ngủ. Mũi to và miệng đầy nhăn nheo, mặt nhơi nhọn và cái tai thì khá to. Ông tiếp tục mở miệng nói: “Hiện giờ là thời điểm khó khăn nhất của làng Cát chúng ta. Ngay cả những ninja đủ tư cách đảm nhiệm Kazekage cũng không có. Mà em cùng với chị thì đã quá già rồi.”
“Ài...” Bà lão khe khẽ thở dài một hơi: “Biết làm sao được, chúng ta thua vào tay làng Lá mà. Ba trận chiến trước cũng là như vậy, chúng ta đều không nhận được nhiều ích lợi gì. Làng chúng ta ngày càng thua kém so với bốn nước khác. Nếu chúng ta cứ như vậy e rằng Phong Quốc và làng Cát cũng không tồn tại nổi. Phải chi năm xưa, Sasori không có rời đi làng thì tốt bao nhiêu. Có lẽ nó sẽ trở thành một Kazekage đáng tin cậy!”
“Chị, chuyện này đã trở thành quá khứ rồi!” Lão già Ebizo thở dài một hơi, hắn cũng nhìn về phía làng Cát trong ánh mắt hắn mang theo mê mang: “Chúng ta có thể làm được cũng chỉ có như vậy. Chị cùng em đã già rồi chẳng thể sống được bao lâu.”
“Chị biết...” Khuôn mặt già nua Chiyo xuất hiện vẻ mê mang: “Chỉ là chị không muốn nhìn làng càng ngày càng đi xuống mà thôi. Chị muốn thấy Sasori một mặt. Không biết dạo này thằng bé như thế nào nhỉ? Rốt cuộc đã nhiều năm chị không có gặp được nó.”
“Hà...” Ông lão Ebizo tiếp tục hà một hơi: “Chị suy nghĩ nhiều rồi! Chúng ta cần tin tưởng vào những đứa trẻ. Chúng sẽ mang lại sự thay đổi đối với làng Cát chúng ta. Em tin tưởng một ngày này sẽ không xa. Bọn nhóc cũng đã lớn lên có thể đảm đương một mặt.” Nụ cười xuất hiện trên mặt nhăn nheo của ông lão Ebizo: “Chị, ngươi đã có người được chọn trở thành Kazekage chưa?”
“Đã có!” Chiyo trầm tư một lúc rồi mở miệng: “Hai năm nay ta đều nhìn thằng nhóc trong mắt. Thằng nhóc không tệ có thể kế thừa ý chí của cha hắn. Nó có khả năng đảm nhiệm Kazekage đệ ngũ.”
“Chị...” Ebizo kinh ngạc nhìn về phía Chiyo: “Chị chẳng lẽ... không phải thằng nhóc đấy chứ?”
“Tuyết rơi dầy thêm...” Naruto cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Mei truyền tới khi nàng dựa vào hắn. Nàng chỉ nhiêng đầu tựa vào vai hắn và hưởng thụ cái cảnh đẹp này. Naruto theo đó nhếch miệng lên, hắn mở miệng nói chuyện tiếp: “Phong Quốc gia sắp bầu cử Kazekage đệ ngũ. Có lẽ không quá bao lâu. Hy vọng vẫn kịp đi!”
“Anh chàng đẹp trai...” Mei nghe được vậy thì tò mò: “Anh lại muốn đi ra ngoài sao? Chuyện này có liên quan tới Phong Quốc sao?”
“À... ừm...” Naruto cười nhìn về phía Mei, hắn đưa bàn tay khẽ vuốt tóc nàng rồi nói: “Một vụ làm ăn lớn. Vô cùng lớn có thể mang cho chúng ta lợi ích cực lớn. Nếu thất bại cũng khá phiền phức nhưng cũng không có gì quá đáng lo cả.”
“Thiếu gia... ngươi không muốn ra ngoài sao?” Trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện vẻ tò mò. Bộ mặt đầy tâm sự được viết trên mặt Naruto làm cho Haku phiền lòng. Hắn chần chờ một chút lên tiếng hỏi: “Ngày hôm nay là ngày đầu năm, cậu không muốn đi đền thờ hay lễ hội sao? Ở làng Sương Mù, họ tổ chức lễ hội vui lắm!”
“Đúng vậy, đúng vậy... Dan... sao chúng ta không ra ngoài một chuyến!?” Thiếu nữ Katin cười nắm tay, đôi mắt thành sao sáng nhìn về phía Naruto. Vẻ mặt nàng mang theo sự chờ mong. Quả thực nàng rất muốn tiếp cận Naruto nhưng Naruto đều lảng tránh nàng. Đặc biệt kể từ khi Naruto cùng với con hồ ly tinh già có quan hệ xác thịt.
“Mọi người cảm giác phiền chán thì đi đi...” Naruto cảm giác được bất đắc dĩ. Hắn quay đầu nhìn về phía ba người rồi đưa tay phẩy phẩy phẩy. Ánh mắt Naruto đảo qua một người thanh niên đang đứng góc. Người thanh niên này có bộ dạng khoảng mười tám tuổi, mái tóc màu đen đang nhắm mắt lại. Hắn từ tử mở mắt ra dùng đôi mắt đỏ khẽ liếc nhìn khi nghe được Naruto nói. Hắn mặc một chiếc quần dài và để hở toàn bộ thân thể. Thân thể hắn có chút gầy yếu nhưng hắn chẳng cảm thấy lạnh chút trước cái lạnh năm mới. Khuôn mặt tuấn tú đẹp trai có vài phần giống Haku lại có vài phần giống Karin. Giọng nói Naruto biến thành châm chọc: “Cả anh nữa, Zabuza. Hiện giờ dù anh có dùng cái tên này cũng chả ai nhận ra anh là quỷ nhân Zabuza đâu.”
“Ta rất biết ơn cậu đã sống lại ta!” Momochi trong hình dạng mới khá đẹp trai. Hắn vẻ mặt cao ngạo đang ôm tay trước ngực. Vẻ mặt mang theo vài phần ngạo mạn rồi nói: “Tuy nhiên ta không phải thuộc hạ của cậu. Cậu không có quyền ra lệnh cho ta.”
“Hê...” Naruto cười nhạt, bàn tay hơi đưa lên. Trong phút chốc không khí có chút âm trầm và lạnh lẽo. Khi mà Haku ngước đầu nhìn quanh muốn điều giải thì Naruto đã mở miệng. Hắn châm chọc đối với Zabuza: “Đây là cách anh báo đáp tôi sau khi tôi sống lại anh sao, Zabuza? Ai vì anh chọn một cái thân thể khá đẹp trai này làm cơ thể mới. Nếu không phải Haku cậu ta, ta nhất định biến anh trở thành siêu cấp xấu trai.” Vừa nói đến đây hai vai Naruto theo đó nhún nhún: “À... mà cũng phải. Bộ dạng anh ban đâu đã vô cùng xấu trai rồi làm quái gì mà phải thay đổi nhỉ!”
“Ta không nhờ ngươi cứu ta sống lại!” Zabuza cảm giác cả mặt đều đen. Đặc biệt khi Naruto nói hắn vô cùng xấu trai như động vào trái tim hắn. Sống từ bấy đến giờ hắn còn chưa biết mùi vị tình yêu thực sự như thế nào. Khi đó làm nhiệm vụ xong đều đến nhà chứa giải quyết sinh lý. Nhiều nữ nhân còn ghét bỏ vì hắn quá xấu. Điều này làm cho Zabuza nghiến rắng nghiến lợi thầm nghĩ: “Thật muốn một đao chém hắn!”
“Hê...” Naruto lại tiếp tục cười phẩy tay: “Nếu vậy anh có thể rời đi nơi này nha, Zabuza. Ta đâu có cấm chân anh không cho anh rời đi đâu. Nếu anh cứ tỏ ra cái phong phạp cao nhân nhất đẳng ấy thì cút ra khỏi hòn đảo của ta đi!”
“Ngươi...” Zabuza giận dữ tìm mắt, bàn tay hắn siết lại. Miệng hắn mang theo tức giận nói: “Nếu như không phải thân thể này còn chưa phục hồi ta đã chém ngươi thành tám khối. Cổ họng, tim, phổi, thận... mỗi chỗ đều cắt ngươi một đao. Một thằng nhóc chỉ qua hơn hai năm đã lớn nối như vậy rồi sao?” Trong lòng Zabuza ngẫm nghĩ khi nào mình khôi phục hoàn toàn nhất định phải chém thằng nhóc này một trận.
“A, mọi người...” Yuuki Haku vội vã giải hoà: “Chúng ta đều đã là người một nhà không phải sao? Anh Zabuza, Dan. Sao chúng ta không cùng tổ chức lễ hội ăn tết nhỉ?”
Reng, reng...
“Tính...” Naruto phất tay cười nói: “Ta không cần tính toàn với một kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Một kẻ ngốc từng ám sát Mizukage đệ tứ, thực sự tự hạ thấp mình.” Nói xong Naruto phất tay ái rời đi. Hắn để lại Zabuza ở phía sau nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía hắn.
“Thật muốn chém hắn!” Zabuza bị Haku ngăn cản tức giận nhổ ra một bãi nước bọt.
Xoạt!
Cánh cửa mở ra, Naruto biết người đến là ai. Lần này thực sự cũng chỉ có ba người và ba người khá là quen thuộc. Hai ninja Ao và Chojuro chẳng thay đổi cách ăn mặc là mấy. Mà có thay đổi thì Naruto cũng chẳng thèm để ý. Điều hắn để ý đến chính là người thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc màu đỏ hung. Nàng ăn mặc một bộ kimono hoa mới tinh cực kỳ nữ tính. Ngay cả kiểu tóc cũng được thay đổi búi lên theo kiểu truyền thống. Bàn chân dẫm nhẹ trên chiếc guốc gỗ. Theo sau đó là Naruto nở nụ cười chào đón: “Mei...”
“Gừ...” Ở phía sau truyền đến tiếng tức giận. Naruto quay đầu thấy được Karin đang nắm chặt nắm đấm nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía trước. Ngón tay cô nàng chỉ thẳng về phía thiếu nữ, cô nàng chẳng thèm kiên kị thân phận của thiếu nữ gì mà quát lên: “Hồ ly tinh già... tại sao cô ở đây lúc này!?”
“Hồ ly tinh già?” Sắc mặt Mei nháy mắt liền đen xuống. Khí lạnh từ người nàng bốc ra ngoài.
“Mei, hôm nay em đẹp lắm!” Naruto cười đáp. Khoé miệng hắn nhếch lên quay ra nhìn về phía Ao và Chojuro rồi nói: “Ao, tiền bối vẫn như vậy vẫn không thay đổi dường như không có chút nào lão cả. Vẫn phong độ hư vậy.” Dù sao Ao cũng đã bắt đầu lớn tuổi, Naruto cùng không ngại khen họ vài câu: “Chojuro, cậu càng ngày càng trở nên chững chạc hơn. Cậu mạnh hơn rồi đấy! Mọi người vào đi, bên ngoài rất lạnh.”
Ở Thuỷ Quốc thì ngày hôm nay là ngày giá rét lạnh buốt. Tuy nhiên ở một nơi khác hoàn toàn chính là Phong Quốc. Phong Quốc không có tuyết rơi mà quanh năm chính là cát và sa mạc. Mùa đông đối với họ chỉ là một mùa nhiệt độ mát mẻ hơn một chút mà thôi.
Đứng ở trên toà nhà cao nhất của toà nhà Kazekage, một nữ nhân lớn tuổi nhìn quan sát tất cả nơi đây. Bà đưa tay nhẹ nhàng đặt lên thanh chắn đem mọi cảnh vật thu vào mắt. Đến cuối cùng bà quay ra nhìn về phía một ông lão rồi nói: “Ebizo, cũng đã đến lúc phải bầu cử Kazekage rồi. Làng chúng ta vẫn cần một Kazekage đảm nhiệm chức vụ dẫn dắt làng. Bên kia tân lãnh chúa thế nào?”
“Ngài ấy đồng ý gia tăng tài chính cho chúng ta.” Giọng nói già nua từ miệng một nam nhân lớn tuổi phát ra. Ông dường như không có tóc và đầu đội một chiếc mũ giống như vải trắng quấn lên. Nước da màu tối cùng với thân hình mảnh khảnh cao gầy được che dưới lớp áo choàng màu trắng. Hàng lông mày màu trắng dài kéo tới tận cằm. Đôi mắt hơi nhăn lại và có quầng thâm đen giống như thiếu ngủ. Mũi to và miệng đầy nhăn nheo, mặt nhơi nhọn và cái tai thì khá to. Ông tiếp tục mở miệng nói: “Hiện giờ là thời điểm khó khăn nhất của làng Cát chúng ta. Ngay cả những ninja đủ tư cách đảm nhiệm Kazekage cũng không có. Mà em cùng với chị thì đã quá già rồi.”
“Ài...” Bà lão khe khẽ thở dài một hơi: “Biết làm sao được, chúng ta thua vào tay làng Lá mà. Ba trận chiến trước cũng là như vậy, chúng ta đều không nhận được nhiều ích lợi gì. Làng chúng ta ngày càng thua kém so với bốn nước khác. Nếu chúng ta cứ như vậy e rằng Phong Quốc và làng Cát cũng không tồn tại nổi. Phải chi năm xưa, Sasori không có rời đi làng thì tốt bao nhiêu. Có lẽ nó sẽ trở thành một Kazekage đáng tin cậy!”
“Chị, chuyện này đã trở thành quá khứ rồi!” Lão già Ebizo thở dài một hơi, hắn cũng nhìn về phía làng Cát trong ánh mắt hắn mang theo mê mang: “Chúng ta có thể làm được cũng chỉ có như vậy. Chị cùng em đã già rồi chẳng thể sống được bao lâu.”
“Chị biết...” Khuôn mặt già nua Chiyo xuất hiện vẻ mê mang: “Chỉ là chị không muốn nhìn làng càng ngày càng đi xuống mà thôi. Chị muốn thấy Sasori một mặt. Không biết dạo này thằng bé như thế nào nhỉ? Rốt cuộc đã nhiều năm chị không có gặp được nó.”
“Hà...” Ông lão Ebizo tiếp tục hà một hơi: “Chị suy nghĩ nhiều rồi! Chúng ta cần tin tưởng vào những đứa trẻ. Chúng sẽ mang lại sự thay đổi đối với làng Cát chúng ta. Em tin tưởng một ngày này sẽ không xa. Bọn nhóc cũng đã lớn lên có thể đảm đương một mặt.” Nụ cười xuất hiện trên mặt nhăn nheo của ông lão Ebizo: “Chị, ngươi đã có người được chọn trở thành Kazekage chưa?”
“Đã có!” Chiyo trầm tư một lúc rồi mở miệng: “Hai năm nay ta đều nhìn thằng nhóc trong mắt. Thằng nhóc không tệ có thể kế thừa ý chí của cha hắn. Nó có khả năng đảm nhiệm Kazekage đệ ngũ.”
“Chị...” Ebizo kinh ngạc nhìn về phía Chiyo: “Chị chẳng lẽ... không phải thằng nhóc đấy chứ?”
“Tuyết rơi dầy thêm...” Naruto cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Mei truyền tới khi nàng dựa vào hắn. Nàng chỉ nhiêng đầu tựa vào vai hắn và hưởng thụ cái cảnh đẹp này. Naruto theo đó nhếch miệng lên, hắn mở miệng nói chuyện tiếp: “Phong Quốc gia sắp bầu cử Kazekage đệ ngũ. Có lẽ không quá bao lâu. Hy vọng vẫn kịp đi!”
“Anh chàng đẹp trai...” Mei nghe được vậy thì tò mò: “Anh lại muốn đi ra ngoài sao? Chuyện này có liên quan tới Phong Quốc sao?”
“À... ừm...” Naruto cười nhìn về phía Mei, hắn đưa bàn tay khẽ vuốt tóc nàng rồi nói: “Một vụ làm ăn lớn. Vô cùng lớn có thể mang cho chúng ta lợi ích cực lớn. Nếu thất bại cũng khá phiền phức nhưng cũng không có gì quá đáng lo cả.”
Tác giả :
DanteSparda