Danh Y Cải Tạo Tứ Phương
Chương 7
Vào đêm , một bóng đen theo chuồng ngựa lén lút chạy trốn đi ra. nhìn
xung quanh trái phải mấy lần, sau khi xác định bốn bên vắng lặng , Nhiêu
Tông Tuấn ưỡn ngực, quay đầu lại nhìn thoáng qua chuồng ngựa yên ắng.
Ngươi bảo ta ko đi ta sẽ không đi sao, coi ta là học sinh tiểu học có
phải hay không?
Lại không bị trói tay chân, lại không bị chuốt thuốc tê, không đi chính
là ngốc tử! cùng ngựa làm mấy giờ “Bạn cùng phòng” ,cũng không có cho
cơm chiều, Nhiêu Tông Tuấn lại khẳng định ý tưởng này .
Rất con mẹ nó không có đạo đãi khách!
Hắn đã quên Đường Tuấn Phổ căn bản là không đem hắn làm “Khách nhân”.
Buổi tối trang viên tối như mực , độ ấm cũng so với ban ngày lạnh rất
không ít, hơn nữa đêm nay lại không có ánh trăng, ngay cả sao cũng nhìn
không thấy , tuy rằng không đến nỗi “Thân thủ không thấy năm ngón tay” ,
nhưng đối Nhiêu Tông Tuấn không quen địa hình mà nói, vẫn là như đi lọt
vào trong sương mù .
Theo con đường trong trí nhớ hôm nay đi , trong không khí bay tới một
mùi hương của hoa hồng , Nhiêu Tông Tuấn cảm giác chính mình đi đúng đường.
Một trận gió lạnh thổi qua, lá cây “Sàn sạt” rung động, trong đó còn kèm
theo một vài âm thanh ko thể nhận biết.
Nhiêu Tông Tuấn rùng mình một cái, phân không rõ có phải hay không là bị
đông lạnh .
“Kháo! Ngay cả cái đèn đường cũng không có! Nghèo kiết hủ lậu quỷ!”
Mắng một câu, Nhiêu Tông Tuấn thò tay vào túi lấy thuôc lá, kết quả sờ
soạng nửa ngày ,sờ hết túi này đến túi khác, chích lấy ra một chuỗi
“Hương tiêu” (nói về tay hắn)
Đáng chết! tất cả vật phẩm tùy thân của hắn đều ở lại văn phòng .
Cũng không biết đại ca nhị ca có hay không tìm hắn,
Ảo não nhu rối loạn tóc, Nhiêu Tông Tuấn tiếp tục đi tới phía trước
chính là trên là đường . Chính là đi không vài bước, đột nhiên phát hiện
phía trước có ánh sáng, trắng thẩm màu xanh , đặc biệt quỹ dị.
Nhiêu Tông Tuấn đương nhiên sẽ không cho rằng đó là đèn đường, cũng
tuyệt đối không có khả năng là đèn pin. Hai cái hình tròn rất đúng gọi
là hai điểm sáng, nhìn kỹ còn có thể nhìn đến vài bóng đen cái mơ hồ ——
“Không, không phải đâu ——” xả ra một chút cười khổ, Nhiêu Tông Tuấn theo
bản năng hướng sau lui từng bước, vài cái bóng đen lại bắt đầu hướng hắn
chậm rãi tới gần. Đợi cho khoảng cách vừa đủ, hắn cũng hoàn toàn thấy rõ
chân diện mục của vài cái bóng đen .
Tam điều đại chó săn!/(ba con chó lớn)/
Nhiêu Tông Tuấn không phải quen thuộc các loại chó, ở trong mắt hắn đã
là chó thì đều là chó săn.
Hiện tại hắn xem như hiểu được vì cái gì cái kia hắc y nam nhân gọi hắn
buổi tối đừng chạy. Thao! Hắn nếu sớm nói buổi tối có chó “Tuần tra” hắn
mà chạy mới là lạ! Cố ý đích! Hắn nhất định là cố ý ?
Một người ba chó, tám đôi mắt liền như thế đối diện nhìn nhau, Nhiêu
Tông Tuấn một người rõ ràng không phải chúng nó tam cái đối thủ.
“Ách —— cẩu cẩu ngoan ~~” trên mặt bảo trì ngoài cười nhưng trong không
cười “Mỉm cười “, Nhiêu Tông Tuấn một bên mắt cũng không chớp trành
trứ ba con chó một bên chậm rãi lui về sau.
“Ngoan nga ~ không thể loạn cắn người nga ~~” ngữ điệu chảy nước đến mức
nếu có người khác ở bên cạnh khẳng định té ngã.
Ba con chó cũng thực sự ngoan , Nhiêu Tông Tuấn lui từng bước chúng cũng
đuổi kịp từng bước,ánh mắt giống nhau chớp cũng không chớp một chút, cổ
họng phát ra tiếng cảnh cáo trước khi công kích tiền , thật dài đầu lưỡi
liếm quá đầy răng nanh, nhìn Nhiêu Tông Tuấn miệng “Bẹp bẹp” thẳng thảng
nước miếng.
Nhiêu Tông Tuấn nghĩ thầm,bọn chó này sẽ ko giống như hắn là chưa ăn cơm
chiều chứ ?
Nghĩ đến đây, da đầu cảm thấy lạnh cả người. Không phải hắn không có khí
khái nam tử hán , ở trước mặt “Bệnh chó dại” có hay không khí khái nam
nhi đều đã muốn không trọng yếu.
“Uông! Uông uông ~~!” một con chó đột nhiên hướng hắn rống vài tiếng,
hai con khác thấy thể cũng tru lên.
Trong đêm đen tiếng chó kêu, cùng tiếng sói tru đều muốn mất mạng.
Nhiêu Tông Tuấn bị dọa nhảy dựng, nâng lên tay đưa ngón trỏ đặt ở bên
miệng thẳng “Hư ~”.
“Các vị đại ca, ta không có ác ý a ~ “
Chó cũng không quản ngươi có hay không ác ý , “Sứ mệnh” của chúng nó
chỉ có một: thấy người lạ đều phải một chữ —— cắn!
“Uông uông ~ uông uông uông ~ uông ~~!” Một trận loạn rống, Nhiêu Tông
Tuấn còn không biểu đạt được tâm ý ba con chó đã muốn xông tới hắn
“Ngô oa ~!” Nhiêu Tông Tuấn vội vàng quay đầu bỏ chạy, cũng không quản
giày da trên chân không thích hợp để chạy.
Nhiêu Tông Tuấn nhớ rõ hắn sáu tuổi bị một con chó rượt đuổi, sợ tới mức
hắn vừa chạy vừa khóc, sau đến đại ca hắn nói cho hắn kia chích con chó
nhỏ mới sinh ra không bao lâu,răng còn không có mọc đâu! Nhưng Nhiêu
Tông Tuấn từ nhỏ sợ chó cũng là chuyện thật.
Lúc này, hắn dưới chân có gió, dùng hết khí lực cho nên có thể cùng ba
con chó tiến hành cuộc “Đánh giằng co “, hoàn hảo từng cái cuối tuần đều
tập thể hình không có đình quá, bằng không hôm nay khẳng định là “Cửu tử
nhất sinh “, tuy rằng hắn cũng không xác định còn có thể “Sinh” bao lâu.
Lần đầu tiên đụng tới loại này “Cậy thế “, nói không sợ là giả,
“Tránh ra! Cút cút cút!”
“Uông uông! Uông uông uông!”
Dựa vào! Thật xui xẻo! Nhiêu Tông Tuấn ngay cả thời gian cười khổ một
tiếng đều không có, nghiến răng nghiến lợi đi phía trước , tuy rằng mới
chạy không đến nửa phút , nhưng hắn đã muốn cảm thấy được giống như
chạy nửa thế kỷ.
Không có biện pháp! Lượng vận động quá lớn.
Đại khái là chấn kinh quá độ hoặc là khí lực dùng đắc không sai biệt
lắm, Nhiêu Tông Tuấn tổng cảm thấy được mấy con chó giống như ngay tại
phía sau mình . Tổng cảm giác chúng chuẩn bị cắn ống quần của hắn.
Thượng đế! Ai tới cứu cứu ta đi!
Nhiêu Tông Tuấn từ nhỏ đến lớn không cầu quá cái gì , lần này đã muốn
xem như “Cùng đường”. Không biết có phải hay không thượng đế nghe được
hắn kêu cứu nhìn hắn đáng thương, thật sự phái người tới cứu hắn.
Phía trước đột nhiên có một mảng ánh sáng lớn, nhìn kỹ dĩ nhiên là cái
hồ! Nhiêu Tông Tuấn loáng thoáng cảm thấy được trong hồ giống như có vật
gì , nếu thời điểm không đúng, hắn khẳng định sẽ phát ra một câu: sẽ
không là thủy quái đi?
Không phải thủy quái, mà giờ này khắc này đối Nhiêu Tông Tuấn mà nói
cũng tuyệt đối so với thủy quái thực dụng.
Như là nhìn đến cứu tinh, kích động đến nổi hắn sắp khóc, xuất ra khí
lực cuối cùng cộng thêm mã lực hướng trong hồ chạy tới.
“Đại ca a ~~~!” Này một tiếng “Đại ca” thật mềm nhẹ đến người nghe được
đều cảm thấy run lên .
xung quanh trái phải mấy lần, sau khi xác định bốn bên vắng lặng , Nhiêu
Tông Tuấn ưỡn ngực, quay đầu lại nhìn thoáng qua chuồng ngựa yên ắng.
Ngươi bảo ta ko đi ta sẽ không đi sao, coi ta là học sinh tiểu học có
phải hay không?
Lại không bị trói tay chân, lại không bị chuốt thuốc tê, không đi chính
là ngốc tử! cùng ngựa làm mấy giờ “Bạn cùng phòng” ,cũng không có cho
cơm chiều, Nhiêu Tông Tuấn lại khẳng định ý tưởng này .
Rất con mẹ nó không có đạo đãi khách!
Hắn đã quên Đường Tuấn Phổ căn bản là không đem hắn làm “Khách nhân”.
Buổi tối trang viên tối như mực , độ ấm cũng so với ban ngày lạnh rất
không ít, hơn nữa đêm nay lại không có ánh trăng, ngay cả sao cũng nhìn
không thấy , tuy rằng không đến nỗi “Thân thủ không thấy năm ngón tay” ,
nhưng đối Nhiêu Tông Tuấn không quen địa hình mà nói, vẫn là như đi lọt
vào trong sương mù .
Theo con đường trong trí nhớ hôm nay đi , trong không khí bay tới một
mùi hương của hoa hồng , Nhiêu Tông Tuấn cảm giác chính mình đi đúng đường.
Một trận gió lạnh thổi qua, lá cây “Sàn sạt” rung động, trong đó còn kèm
theo một vài âm thanh ko thể nhận biết.
Nhiêu Tông Tuấn rùng mình một cái, phân không rõ có phải hay không là bị
đông lạnh .
“Kháo! Ngay cả cái đèn đường cũng không có! Nghèo kiết hủ lậu quỷ!”
Mắng một câu, Nhiêu Tông Tuấn thò tay vào túi lấy thuôc lá, kết quả sờ
soạng nửa ngày ,sờ hết túi này đến túi khác, chích lấy ra một chuỗi
“Hương tiêu” (nói về tay hắn)
Đáng chết! tất cả vật phẩm tùy thân của hắn đều ở lại văn phòng .
Cũng không biết đại ca nhị ca có hay không tìm hắn,
Ảo não nhu rối loạn tóc, Nhiêu Tông Tuấn tiếp tục đi tới phía trước
chính là trên là đường . Chính là đi không vài bước, đột nhiên phát hiện
phía trước có ánh sáng, trắng thẩm màu xanh , đặc biệt quỹ dị.
Nhiêu Tông Tuấn đương nhiên sẽ không cho rằng đó là đèn đường, cũng
tuyệt đối không có khả năng là đèn pin. Hai cái hình tròn rất đúng gọi
là hai điểm sáng, nhìn kỹ còn có thể nhìn đến vài bóng đen cái mơ hồ ——
“Không, không phải đâu ——” xả ra một chút cười khổ, Nhiêu Tông Tuấn theo
bản năng hướng sau lui từng bước, vài cái bóng đen lại bắt đầu hướng hắn
chậm rãi tới gần. Đợi cho khoảng cách vừa đủ, hắn cũng hoàn toàn thấy rõ
chân diện mục của vài cái bóng đen .
Tam điều đại chó săn!/(ba con chó lớn)/
Nhiêu Tông Tuấn không phải quen thuộc các loại chó, ở trong mắt hắn đã
là chó thì đều là chó săn.
Hiện tại hắn xem như hiểu được vì cái gì cái kia hắc y nam nhân gọi hắn
buổi tối đừng chạy. Thao! Hắn nếu sớm nói buổi tối có chó “Tuần tra” hắn
mà chạy mới là lạ! Cố ý đích! Hắn nhất định là cố ý ?
Một người ba chó, tám đôi mắt liền như thế đối diện nhìn nhau, Nhiêu
Tông Tuấn một người rõ ràng không phải chúng nó tam cái đối thủ.
“Ách —— cẩu cẩu ngoan ~~” trên mặt bảo trì ngoài cười nhưng trong không
cười “Mỉm cười “, Nhiêu Tông Tuấn một bên mắt cũng không chớp trành
trứ ba con chó một bên chậm rãi lui về sau.
“Ngoan nga ~ không thể loạn cắn người nga ~~” ngữ điệu chảy nước đến mức
nếu có người khác ở bên cạnh khẳng định té ngã.
Ba con chó cũng thực sự ngoan , Nhiêu Tông Tuấn lui từng bước chúng cũng
đuổi kịp từng bước,ánh mắt giống nhau chớp cũng không chớp một chút, cổ
họng phát ra tiếng cảnh cáo trước khi công kích tiền , thật dài đầu lưỡi
liếm quá đầy răng nanh, nhìn Nhiêu Tông Tuấn miệng “Bẹp bẹp” thẳng thảng
nước miếng.
Nhiêu Tông Tuấn nghĩ thầm,bọn chó này sẽ ko giống như hắn là chưa ăn cơm
chiều chứ ?
Nghĩ đến đây, da đầu cảm thấy lạnh cả người. Không phải hắn không có khí
khái nam tử hán , ở trước mặt “Bệnh chó dại” có hay không khí khái nam
nhi đều đã muốn không trọng yếu.
“Uông! Uông uông ~~!” một con chó đột nhiên hướng hắn rống vài tiếng,
hai con khác thấy thể cũng tru lên.
Trong đêm đen tiếng chó kêu, cùng tiếng sói tru đều muốn mất mạng.
Nhiêu Tông Tuấn bị dọa nhảy dựng, nâng lên tay đưa ngón trỏ đặt ở bên
miệng thẳng “Hư ~”.
“Các vị đại ca, ta không có ác ý a ~ “
Chó cũng không quản ngươi có hay không ác ý , “Sứ mệnh” của chúng nó
chỉ có một: thấy người lạ đều phải một chữ —— cắn!
“Uông uông ~ uông uông uông ~ uông ~~!” Một trận loạn rống, Nhiêu Tông
Tuấn còn không biểu đạt được tâm ý ba con chó đã muốn xông tới hắn
“Ngô oa ~!” Nhiêu Tông Tuấn vội vàng quay đầu bỏ chạy, cũng không quản
giày da trên chân không thích hợp để chạy.
Nhiêu Tông Tuấn nhớ rõ hắn sáu tuổi bị một con chó rượt đuổi, sợ tới mức
hắn vừa chạy vừa khóc, sau đến đại ca hắn nói cho hắn kia chích con chó
nhỏ mới sinh ra không bao lâu,răng còn không có mọc đâu! Nhưng Nhiêu
Tông Tuấn từ nhỏ sợ chó cũng là chuyện thật.
Lúc này, hắn dưới chân có gió, dùng hết khí lực cho nên có thể cùng ba
con chó tiến hành cuộc “Đánh giằng co “, hoàn hảo từng cái cuối tuần đều
tập thể hình không có đình quá, bằng không hôm nay khẳng định là “Cửu tử
nhất sinh “, tuy rằng hắn cũng không xác định còn có thể “Sinh” bao lâu.
Lần đầu tiên đụng tới loại này “Cậy thế “, nói không sợ là giả,
“Tránh ra! Cút cút cút!”
“Uông uông! Uông uông uông!”
Dựa vào! Thật xui xẻo! Nhiêu Tông Tuấn ngay cả thời gian cười khổ một
tiếng đều không có, nghiến răng nghiến lợi đi phía trước , tuy rằng mới
chạy không đến nửa phút , nhưng hắn đã muốn cảm thấy được giống như
chạy nửa thế kỷ.
Không có biện pháp! Lượng vận động quá lớn.
Đại khái là chấn kinh quá độ hoặc là khí lực dùng đắc không sai biệt
lắm, Nhiêu Tông Tuấn tổng cảm thấy được mấy con chó giống như ngay tại
phía sau mình . Tổng cảm giác chúng chuẩn bị cắn ống quần của hắn.
Thượng đế! Ai tới cứu cứu ta đi!
Nhiêu Tông Tuấn từ nhỏ đến lớn không cầu quá cái gì , lần này đã muốn
xem như “Cùng đường”. Không biết có phải hay không thượng đế nghe được
hắn kêu cứu nhìn hắn đáng thương, thật sự phái người tới cứu hắn.
Phía trước đột nhiên có một mảng ánh sáng lớn, nhìn kỹ dĩ nhiên là cái
hồ! Nhiêu Tông Tuấn loáng thoáng cảm thấy được trong hồ giống như có vật
gì , nếu thời điểm không đúng, hắn khẳng định sẽ phát ra một câu: sẽ
không là thủy quái đi?
Không phải thủy quái, mà giờ này khắc này đối Nhiêu Tông Tuấn mà nói
cũng tuyệt đối so với thủy quái thực dụng.
Như là nhìn đến cứu tinh, kích động đến nổi hắn sắp khóc, xuất ra khí
lực cuối cùng cộng thêm mã lực hướng trong hồ chạy tới.
“Đại ca a ~~~!” Này một tiếng “Đại ca” thật mềm nhẹ đến người nghe được
đều cảm thấy run lên .
Tác giả :
Phong Dạ Hân