Đánh Ngã Nữ Chính, Cự Tuyệt Làm Vật Hy Sinh
Chương 32: Mùi hương nồng đậm
Trong lúc Tô Bạch đang hoảng hốt, trong mũi truyền đến một mùi hương lạ lùng. Nàng nhướng mày, theo bản năng bịt mũi, lại để cho Miêu Miêu bịt miệng mũi, tránh ngửi quá lâu sẽ gây choáng váng đầu óc.
Vào lúc này, cửa mở to, chỉ thấy Băng Tuyết mặc một bộ y phục hồng phấn xinh đẹp, cổ trắng nõn ưu nhã, búi tóc đơn giản, hất ở trên vành tai, hai mắt dưới ánh nến càng thêm mị hoặc. Nào đâu dáng vẻ chật vật hôm đó, khuôn mặt chuyển sang vẻ thẹn thùng. Nếu không phải Tô Bạch từ đầu đã có ác cảm với nàng ta, lúc này nàng cũng đã bị nàng ta mê hoặc. Bình trà bưng trong ta lúc này đã bốc hơi.
Nàng ta lượn lờ đi tới trước mặt Ngũ Hoàng tử và Lục Hoàng tử, ưu nhã cúi chào, cười nói: “Mấy ngày không gặp, các hoàng tử có khỏe không?”
Theo nàng đi vào còn có một mùi hương nồng đậm, Lục Hoàng tử không nghe được gì, khẽ nhíu mày, vẫn ôn hòa như cũ, khẽ gật đầu với nàng: “Thì ra là Băng Tuyết cô nương, quả thật là tài hoa tuyệt sắc kinh diễm bổn vương.”
Ngũ Hoàng tử vẫn nheo mắt như cũ, không nói lời nào, phe phẩy ly nước trong tay, tâm trạng buồn chán.
Tô Bạch trốn trong góc phòng, bịt mũi mình càng kín, lẩm nhẩm một trăm lần ‘nàng ta không thấy ta, nàng ta không thấy ta’. Đáng tiếc lời nói của nàng không có hiệu quả, bởi vì ngay sau đó Băng Tuyết liền hướng tới nàng nở nụ cười: “Tây Môn cô nương, đã lâu không gặp.”
Chỉ là không biết trên mặt nàng ngoài mặt cười trong lòng không cười quá mức rõ ràng, ý lạnh trong mắt không kịp thu hồi hay trong lời nói căn bản ẩn giấu lời khinh thường?
Trong lòng Tô Bạch đối với lần này không có gì đáng nói. Nhưng mà nàng ta tới thì tới, tại sao còn mang theo phấn son nồng đậm như vậy, chẳng lẽ nàng….! Không, không đúng, không phải như vậy…. Mùi thơm lạ lùng, mùi thơm lạ lùng…. Tô Bạch đột nhiên cảm thấy căng thẳng, tại sao mùi thơm lạ lùng này lại trở nên quen thuộc như vậy?
Nàng dựa người vào Miêu Miêu ở bên, cảm thấy trong lòng như có trống đập!
Băng Tuyết lại hướng Miêu Miêu cười một tiếng, khẽ gật đầu chào hỏi. Miêu Miêu dứt khoát nhắm nghiền hai mắt, không nói lời nào. Bởi vì dường như Miêu Miêu buổi tối dịu dàng, nhưng hắn chỉ dịu dàng với mỗi Tô Bạch mà thôi. Đối với những người khác hắn vô cùng thờ ơ, hoặc nói đơn giản là có chút cự tuyệt, tương tự như lời nói ‘cút, phiền toái’/ Nhưng mà điều này cũng đã coi như là một phương thức dịu dàng của hắn. Nếu là ban ngày, người nào nói lời nhàm chán với hắn, hắn nhất định sẽ nổi giận đùng đùng. *chém chết ả Băng Tuyết!!!*
Băng Tuyết đặt lên bàn bộ trà cụ cầm trong tay, theo thứ tự Ngũ Hoàng tử, Lục Hoàng tử rồi xoay người hướng Miêu Miêu và Tô Bạch nói: “Cô nương, công tử nếu không ghét bỏ, mời nếm thử tay nghề pha trà của Băng Tuyết một chút.”
Tô Bạch nắm chặt cánh tay Miêu Miêu, lấy lại bình tĩnh, lắc đầu, từ từ đi đến.
Băng Tuyết vừa cười một tiếng, cầm bình trà trong tay rót đầy chén, giọng rất vui vẻ: “Các vị, thử xem mùi vị thế nào.”
Mùi hương trong mũi càng ngày càng nồng nặc, Tô Bạch thật sự không có tâm trạng thưởng trà, nàng cảm thấy đầu óc choáng váng, không biết là vì nén hương này mùi quá nồng đậm hay thật ra là có độc?
---------- Độc!
Tô Bạch giật mình! Độc! ------ Nàng rốt cuộc cũng nghĩ tới, nén hương này rốt cuộc cũng dùng để làm gì! Chỉ cần một nén hương này, không có độc, nhưng càng khiến người ta xa xẩm mặt mày, có thể sinh ảo giác, lầm tưởng đối phương là người trong lòng mình, từ đó thú tính bộc phát, lăn lộn với đối phương vô số lần!
Độc này của Băng Tuyết là thần y cho nàng, mà nàng dùng cho nam nhân của mình, chính là để kiểm tra xem đối phương có thật lòng với mình không. Nếu là thật lòng, như vậy người xuất hiện trước mắt hắn dĩ nhiên sẽ là Băng Tuyết. Nhưng nếu trong miệng hắn không thể nói ra tên tuổi Băng Tuyết, như vậy nam nhân kia không chung tình với Băng Tuyết.
---------- Chưa từng nghĩ, nàng ta lại dùng nó ở nơi này!
Tô Bạch cả người run rẩy, nếu Ngũ Hoàng tử, Lục Hoàng tử và Miêu Miêu đều trúng độc, nên làm thế nào cho phải?
“Băng Tuyết cô nương thật khéo tay, chỉ là không biết thân thể cô nương đã khôi phục chút nào chưa?” Lục Hoàng tử thản nhiên lên tiếng.
Tô Bạch thấy trong mắt Băng Tuyết nhanh chóng xẹt qua một tia bi thương, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa, giọng nhẹ nhàng nói: “Nhờ Lục Hoàng tử quan tâm, Băng Tuyết đã khôi phục như thường, ngược lại trong lòng thường xuyên nghe người ta nói Lục Hoàng tử thiên nhân chi tư, tài năng vô song, trong lòng vô cùng sùng bái.
Lục Hoàng tử cười đáp trả, không nói thêm gì nữa.
Lời nói này khiến Tô Bạch cảm thấy hết sức không thoải mái. Đây không phải là quyến rũ thì là gì?! Nàng liếc trộm Lục Hoàng tử, thật may là, hắn không trúng độc của Băng Tuyết, không bị nàng ta si mê, nếu không nhất định sẽ khiến Lâm Nhất Trinh rời bỏ hắn, tránh cho nhất trinh khó có thể kiềm chế!
Nhưng trước mắt không phải là thời điểm lo lắng! Tô Bạch chăm chú nhìn bốn cái ly trên bàn, khoan dung trong lòng rốt cuộc cũng nhìn vào trong chén. Cau mày đi tới xem, vẫn là cảm thấy Lục Hoàng tử có khả năng nhất. Lần này Băng Tuyết trở lại, nhất định là báo thù giúp tiểu bảo bảo của nàng ta, như vậy nếu muốn trả thù Lâm Nhất Trinh, tất nhiên hành hạ Lục Hoàng tử là thủ đoạn nhất! Nhìn lại Băng Tuyết lúc này, một bộ y phục màu đỏ, không phải rất giống y phục Lâm Nhất Trinh ngày thường vẫn mặc sao!
Nghĩ như vậy, Tô Bạch cũng không để ý mặt mũi, đứng dậy đi lên.
Ngũ Hoàng tử, Lục Hoàng tử lúc này cùng cầm ly lên, ý muốn thưởng thức, nhìn Tô Bạch đứng lên, cũng ngừng lại, tò mò nhìn nàng.
Tô Bạch nghiến răng, đưa tay đoạt cái ly trong tay Lục Hoàng tử, nhắm mắt nghiến răng gạt mạng che mặt sang một bên, ngửa đầu uống! TMD! Nàng không vào địa ngục thì ai vào!
Sau khi uống xong, nàng đặt cái ly nặng nề xuống, nhìn Băng Tuyết đột nhiên không phản ứng kịp nghiến răng nói: “Tay nghề không tệ! Băng Tuyết TMD!”
Lục Hoàng tử nhìn chiếc ly rỗng tuếch trong tay, sững sờ một chút, Ngũ Hoàng tử cũng trừng mắt, trố mắt nhìn. Về phần Miêu Miêu, vẫn là tò mò nhìn nàng.
Tô Bạch suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy không chỉ có Lục Hoàng tử có khả năng, Ngũ Hoàng tử cũng có khả năng rất lớn. Đêm đó hắn không ra tay cứu giúp Băng Tuyết, Băng Tuyết hoàn toàn có lý do ghi hận trong lòng. Về phần Miêu Miêu càng không cần phải nói, Miêu Miêu bộ dạng xinh đẹp, hơn nữa đêm hôm đó trực tiếp biến thân trước mặt mọi người, trước đây Băng Tuyết rất muốn có được Miêu Miêu, là nàng không đưa cho, cho nên đã không làm thì thôi, đã làm thì phải dứt khoát quyết liệt, trực tiếp thực hiện thủ đoạn gạo nấu thành cơm!
Nếu nàng đã uống một ly, cần gì suy nghĩ vấn đề hai ly! Cùng lắm đến lúc đó uống nhiều nước bọt Miêu Miêu cũng được!
Vì vậy mọi người chỉ thấy Tô Bạch duỗi tay ra, uống hết ba ly trà đầy, một giọt không lưu!
Ngũ Hoàng tử nheo mắt nhìn nàng, nhạo báng: “Nếu như Tây Môn cô nương khát, trực tiếp bảo người ta pha nhiều trà hơn một chút, cần gì tranh giành ly trà với người khác.”
Lục Hoàng tử còn cười: “Uống thì uống, Ty Mn c nơng vui vẻ l tt rồi.”
Miu Miu lo lng ni: “Bạch Bạch, nng rt kht sao?”
T Bạch thờ ơ, đi mt sc bén nhn Băng Tuyết, khng ni g.
Mặt Băng Tuyết lúc ny đã trng bệch, lo lng nhn T Bạch, sc mặt nh biến thnh gan heo! Nng ta từ từ đứng ln, nhn T Bạch.
T Bạch cời nhạt một tiếng: “Khng nghĩ ti ngơi cũng c th dùng thủ đoạn hạ lu nh vậy, thật l bội phục.”
Ngụy trang trn mặt Băng Tuyết rt cuộc cũng khng duy tr đợc nữa, trong mt chứa đầy nc mt, hét to vo mặt nng: “L nng ta giết chết tiu bảo bảo của ta! L nng ta khiến ta sảy thai!! Ta khng th c con… cũng khng th lm mẫu thn…đời ny…cũng khng th lm mẫu thn… » Tm trạng nng ta rt kích động, nhn nng ln tiếng t co, ging nh đã trút hết năng lực bản thn.
T Bạch hít su một hơi, nhn nng tỉnh to ni: « L ngơi qu ph trơng ti năng, nếu khng phải l ngơi, nng đã thnh thn vi gio chủ. »
Băng Tuyết nghe vậy, cng kích động: « Ta thật lòng thơng hn, tại sao khng mun bỏ qua cho ta. Đứa bé của ta v tội, nhng nng ta đã giết chết đứa bé của ta! » Gương mặt xinh đẹp rực rỡ như vậy giờ trở nên vô cùng dữ tợn.
Tô Bạch lắc đầu, cười khổ: « Đây cũng là do ngươi sẵn sàng nhận lấy không phải sao, nếu không vì sao ngươi phải giấu giếm Lâm Nhất Trinh là ngươi đang có thai, ngươi hoàn toàn có thể nói cho nàng biết, để nàng tha thứ cho ngươi. »
Không đợi Băng Tuyết nói tiếp, Tô Bạch tiếp bạch: « Trong lòng ngươi ôm một tia may mắn tăm tối, muốn mượn cái chết của đứa bé kích thích nam nhân của ngươi, để bọn họ đi giết Lâm Nhất Trinh? Trong lòng tự hỏi, ý nghĩ như vậy, ngươi chưa từng nghĩ đến sao? Nếu không phải Lâm Nhất Trinh bị Lục Hoàng tử nhìn trúng, sẽ không trở thành Lục Hoàng phi, lúc này ngươi sao có thể lỗ mãng ra tay cơ chứ? Thứ cho ta nói một câu, sợ rằng lúc này ngươi xuất hiện nơi này, nhưng cũng chỉ là vì để Lục Hoàng tử yêu ngươi, khiến Lâm Nhất Trinh đứt từng khúc ruột, buông tha hắn? Mà Lâm Nhất Trinh chỉ cần không trở thành Hoàng phi, bản thân ngươi sẽ có muôn vàn mưu kế và thủ đoạn chấm dứt cuộc đời Lâm Nhất Trinh…. Ngươi nói xem, ta nói có đúng không? »
Tô Bạch nhìn nàng, mặt không đổi.
Lục Hoàng tử nghe vậy, trong nháy mắt mở to mắt không dám tin nhìn Băng Tuyết.
Băng Tuyết bỗng nhiên thẹn quá hóa giận, phản bác: « Tây Môn cô nương thật biết nói đùa! Băng Tuyết ta có tài đức gì để có thể để Lục Hoàng tử yêu ta! Chẳng lẽ cô nương cảm thấy Lục Hoàng tử là kiểu người sa vào sắc đẹp sao?! »
Tô Bạch nghe vậy, cười lớn một tiếng, nhìn nàng, giọng càng lạnh hơn: « Trên người ngươi là mị hương, loại không độc, nhưng nếu thêm một vị dẫn, đó chính là mị độc mạnh nhất thế gian. Mặc kệ người trước mắt là ai, kẻ trúng độc sẽ coi đối phương là người mình thích nhất, từ đó sinh ra sai lầm. Băng Tuyết cô nương nói xem ta nói có đúng không? » Dứt lời, Tô Bạch cảm thấy cả người bắt đầu bốc lên khí nóng.
Băng Tuyết hoảng hốt, mở to mắt không dám tin: « Ngươi! Ngươi làm sao biết được! »
Mặt Tô Bạch đã bị đốt thành màu đỏ, nàng đưa tay vịn mép bàn, nhìn nàng ta, há mồm thở dốc, đứt quãng nói: « Ta, ta làm sao mà biết được, ngươi không phải….để ý tới, nhưng là, người đang làm, trời đang nhìn…. » Dứt lời, người trước mắt nàng dần trở nên mơ hồ không rõ.
Lục Hoàng tử nhìn Băng Tuyết ngày thường đều mang vẻ mặt ôn hòa, tức giận: « Độc? Băng Tuyết cô nương thật to gan, bổn vương dầu gì cũng là người của Hoàng thất, ngươi thật sự cho rằng bổn vương sẽ làm gì ngươi? »
Ngũ Hoàng tử nghe vậy, nheo mắt, trên mặt mang theo một tầng nguy hiểm: « Lục đệ chớ nổi giận, cô nương như vậy, cứ nhốt nàng ta vào địa lao là tốt rồi, đừng tức giận rồi hại đến thân thể. »
Băng Tuyết giận quá, đưa tay chỉ Ngũ Hoàng tử, quát thẳng: « Nước thánh của Lăng quốc các người có cái gì hay, bọn họ uống nước xong, tuy nói cánh tay đã khôi phục như bình thường, nhưng võ công lại mất hết, làm gì còn truyền thuyết thần kỳ như vậy! »
======== Cho nên, đây mới là nguyên nhân Băng Tuyết trở lại kỹ viện lần nữa sao? Một là đến gần Lục Hoàng tử, hai là vì hai nam nhân của nàng đã mất võ công, đã trở thành phế nhân?
Trong một khắc cuối cùng Tô Bạch còn giữ vững tỉnh táo, nàng nghĩ, nước thánh này quả thật không có tác dụng gì, ngươi xem Miêu Miêu mặc dù biến thành người, nhưng trí thông minh của hắn chỉ có năm tuổi thôi… Thật sự quá bi thương!
Vì vậy, phát triển tiếp theo, đã không chịu được sự khống chế của đại não Tô Bạch.
Nhiệt độ cả người thiếu chút nữa đã làm nàng trở nên điên dại, sắc mặt trở nên đỏ thẫm, đôi mắt cũng trở thành màu hồng! Chỉ thấy nàng mở to mắt, chăm chú nhìn lên, phát hiện bốn người đang đứng trước mặt, mỗi người đều là Miêu Miêu!
« TMD! Miêu Miêu…. Miêu Miêu của ta….. Làm sao có nhiều Miêu Miêu như vậy… » Nàng nhìn một vòng qua gian phòng, nổi giận! đi tới mấy ‘Miêu Miêu’ trước mặt kia, đưa tay lên muốn xé toang đi, muốn nhìn đối phương một chút, có phải đang đeo mặt nạ người không.
Băng Tuyết nhìn thấy Tô Bạch tới bấu mặt mình, lúc này vươn tay tát một cái.
Miêu Miêu nhìn thấy, nào có chịu, lúc này bay đến, đẩy nàng ta vào trong một góc phòng!
Bên trong gian phòng, Ngũ Hoàng tử và Lục Hoàng tử nhìn Băng Tuyết té xuống đất, liếc nhìn nhau, phân phó người nhốt nàng ta vào trong ngục.
Mà Miêu Miêu đưa tay ôm lấy cả người Tô Bạch đang nóng đến dọa người, phi thân bay ra khỏi phòng….
Vào lúc này, cửa mở to, chỉ thấy Băng Tuyết mặc một bộ y phục hồng phấn xinh đẹp, cổ trắng nõn ưu nhã, búi tóc đơn giản, hất ở trên vành tai, hai mắt dưới ánh nến càng thêm mị hoặc. Nào đâu dáng vẻ chật vật hôm đó, khuôn mặt chuyển sang vẻ thẹn thùng. Nếu không phải Tô Bạch từ đầu đã có ác cảm với nàng ta, lúc này nàng cũng đã bị nàng ta mê hoặc. Bình trà bưng trong ta lúc này đã bốc hơi.
Nàng ta lượn lờ đi tới trước mặt Ngũ Hoàng tử và Lục Hoàng tử, ưu nhã cúi chào, cười nói: “Mấy ngày không gặp, các hoàng tử có khỏe không?”
Theo nàng đi vào còn có một mùi hương nồng đậm, Lục Hoàng tử không nghe được gì, khẽ nhíu mày, vẫn ôn hòa như cũ, khẽ gật đầu với nàng: “Thì ra là Băng Tuyết cô nương, quả thật là tài hoa tuyệt sắc kinh diễm bổn vương.”
Ngũ Hoàng tử vẫn nheo mắt như cũ, không nói lời nào, phe phẩy ly nước trong tay, tâm trạng buồn chán.
Tô Bạch trốn trong góc phòng, bịt mũi mình càng kín, lẩm nhẩm một trăm lần ‘nàng ta không thấy ta, nàng ta không thấy ta’. Đáng tiếc lời nói của nàng không có hiệu quả, bởi vì ngay sau đó Băng Tuyết liền hướng tới nàng nở nụ cười: “Tây Môn cô nương, đã lâu không gặp.”
Chỉ là không biết trên mặt nàng ngoài mặt cười trong lòng không cười quá mức rõ ràng, ý lạnh trong mắt không kịp thu hồi hay trong lời nói căn bản ẩn giấu lời khinh thường?
Trong lòng Tô Bạch đối với lần này không có gì đáng nói. Nhưng mà nàng ta tới thì tới, tại sao còn mang theo phấn son nồng đậm như vậy, chẳng lẽ nàng….! Không, không đúng, không phải như vậy…. Mùi thơm lạ lùng, mùi thơm lạ lùng…. Tô Bạch đột nhiên cảm thấy căng thẳng, tại sao mùi thơm lạ lùng này lại trở nên quen thuộc như vậy?
Nàng dựa người vào Miêu Miêu ở bên, cảm thấy trong lòng như có trống đập!
Băng Tuyết lại hướng Miêu Miêu cười một tiếng, khẽ gật đầu chào hỏi. Miêu Miêu dứt khoát nhắm nghiền hai mắt, không nói lời nào. Bởi vì dường như Miêu Miêu buổi tối dịu dàng, nhưng hắn chỉ dịu dàng với mỗi Tô Bạch mà thôi. Đối với những người khác hắn vô cùng thờ ơ, hoặc nói đơn giản là có chút cự tuyệt, tương tự như lời nói ‘cút, phiền toái’/ Nhưng mà điều này cũng đã coi như là một phương thức dịu dàng của hắn. Nếu là ban ngày, người nào nói lời nhàm chán với hắn, hắn nhất định sẽ nổi giận đùng đùng. *chém chết ả Băng Tuyết!!!*
Băng Tuyết đặt lên bàn bộ trà cụ cầm trong tay, theo thứ tự Ngũ Hoàng tử, Lục Hoàng tử rồi xoay người hướng Miêu Miêu và Tô Bạch nói: “Cô nương, công tử nếu không ghét bỏ, mời nếm thử tay nghề pha trà của Băng Tuyết một chút.”
Tô Bạch nắm chặt cánh tay Miêu Miêu, lấy lại bình tĩnh, lắc đầu, từ từ đi đến.
Băng Tuyết vừa cười một tiếng, cầm bình trà trong tay rót đầy chén, giọng rất vui vẻ: “Các vị, thử xem mùi vị thế nào.”
Mùi hương trong mũi càng ngày càng nồng nặc, Tô Bạch thật sự không có tâm trạng thưởng trà, nàng cảm thấy đầu óc choáng váng, không biết là vì nén hương này mùi quá nồng đậm hay thật ra là có độc?
---------- Độc!
Tô Bạch giật mình! Độc! ------ Nàng rốt cuộc cũng nghĩ tới, nén hương này rốt cuộc cũng dùng để làm gì! Chỉ cần một nén hương này, không có độc, nhưng càng khiến người ta xa xẩm mặt mày, có thể sinh ảo giác, lầm tưởng đối phương là người trong lòng mình, từ đó thú tính bộc phát, lăn lộn với đối phương vô số lần!
Độc này của Băng Tuyết là thần y cho nàng, mà nàng dùng cho nam nhân của mình, chính là để kiểm tra xem đối phương có thật lòng với mình không. Nếu là thật lòng, như vậy người xuất hiện trước mắt hắn dĩ nhiên sẽ là Băng Tuyết. Nhưng nếu trong miệng hắn không thể nói ra tên tuổi Băng Tuyết, như vậy nam nhân kia không chung tình với Băng Tuyết.
---------- Chưa từng nghĩ, nàng ta lại dùng nó ở nơi này!
Tô Bạch cả người run rẩy, nếu Ngũ Hoàng tử, Lục Hoàng tử và Miêu Miêu đều trúng độc, nên làm thế nào cho phải?
“Băng Tuyết cô nương thật khéo tay, chỉ là không biết thân thể cô nương đã khôi phục chút nào chưa?” Lục Hoàng tử thản nhiên lên tiếng.
Tô Bạch thấy trong mắt Băng Tuyết nhanh chóng xẹt qua một tia bi thương, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa, giọng nhẹ nhàng nói: “Nhờ Lục Hoàng tử quan tâm, Băng Tuyết đã khôi phục như thường, ngược lại trong lòng thường xuyên nghe người ta nói Lục Hoàng tử thiên nhân chi tư, tài năng vô song, trong lòng vô cùng sùng bái.
Lục Hoàng tử cười đáp trả, không nói thêm gì nữa.
Lời nói này khiến Tô Bạch cảm thấy hết sức không thoải mái. Đây không phải là quyến rũ thì là gì?! Nàng liếc trộm Lục Hoàng tử, thật may là, hắn không trúng độc của Băng Tuyết, không bị nàng ta si mê, nếu không nhất định sẽ khiến Lâm Nhất Trinh rời bỏ hắn, tránh cho nhất trinh khó có thể kiềm chế!
Nhưng trước mắt không phải là thời điểm lo lắng! Tô Bạch chăm chú nhìn bốn cái ly trên bàn, khoan dung trong lòng rốt cuộc cũng nhìn vào trong chén. Cau mày đi tới xem, vẫn là cảm thấy Lục Hoàng tử có khả năng nhất. Lần này Băng Tuyết trở lại, nhất định là báo thù giúp tiểu bảo bảo của nàng ta, như vậy nếu muốn trả thù Lâm Nhất Trinh, tất nhiên hành hạ Lục Hoàng tử là thủ đoạn nhất! Nhìn lại Băng Tuyết lúc này, một bộ y phục màu đỏ, không phải rất giống y phục Lâm Nhất Trinh ngày thường vẫn mặc sao!
Nghĩ như vậy, Tô Bạch cũng không để ý mặt mũi, đứng dậy đi lên.
Ngũ Hoàng tử, Lục Hoàng tử lúc này cùng cầm ly lên, ý muốn thưởng thức, nhìn Tô Bạch đứng lên, cũng ngừng lại, tò mò nhìn nàng.
Tô Bạch nghiến răng, đưa tay đoạt cái ly trong tay Lục Hoàng tử, nhắm mắt nghiến răng gạt mạng che mặt sang một bên, ngửa đầu uống! TMD! Nàng không vào địa ngục thì ai vào!
Sau khi uống xong, nàng đặt cái ly nặng nề xuống, nhìn Băng Tuyết đột nhiên không phản ứng kịp nghiến răng nói: “Tay nghề không tệ! Băng Tuyết TMD!”
Lục Hoàng tử nhìn chiếc ly rỗng tuếch trong tay, sững sờ một chút, Ngũ Hoàng tử cũng trừng mắt, trố mắt nhìn. Về phần Miêu Miêu, vẫn là tò mò nhìn nàng.
Tô Bạch suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy không chỉ có Lục Hoàng tử có khả năng, Ngũ Hoàng tử cũng có khả năng rất lớn. Đêm đó hắn không ra tay cứu giúp Băng Tuyết, Băng Tuyết hoàn toàn có lý do ghi hận trong lòng. Về phần Miêu Miêu càng không cần phải nói, Miêu Miêu bộ dạng xinh đẹp, hơn nữa đêm hôm đó trực tiếp biến thân trước mặt mọi người, trước đây Băng Tuyết rất muốn có được Miêu Miêu, là nàng không đưa cho, cho nên đã không làm thì thôi, đã làm thì phải dứt khoát quyết liệt, trực tiếp thực hiện thủ đoạn gạo nấu thành cơm!
Nếu nàng đã uống một ly, cần gì suy nghĩ vấn đề hai ly! Cùng lắm đến lúc đó uống nhiều nước bọt Miêu Miêu cũng được!
Vì vậy mọi người chỉ thấy Tô Bạch duỗi tay ra, uống hết ba ly trà đầy, một giọt không lưu!
Ngũ Hoàng tử nheo mắt nhìn nàng, nhạo báng: “Nếu như Tây Môn cô nương khát, trực tiếp bảo người ta pha nhiều trà hơn một chút, cần gì tranh giành ly trà với người khác.”
Lục Hoàng tử còn cười: “Uống thì uống, Ty Mn c nơng vui vẻ l tt rồi.”
Miu Miu lo lng ni: “Bạch Bạch, nng rt kht sao?”
T Bạch thờ ơ, đi mt sc bén nhn Băng Tuyết, khng ni g.
Mặt Băng Tuyết lúc ny đã trng bệch, lo lng nhn T Bạch, sc mặt nh biến thnh gan heo! Nng ta từ từ đứng ln, nhn T Bạch.
T Bạch cời nhạt một tiếng: “Khng nghĩ ti ngơi cũng c th dùng thủ đoạn hạ lu nh vậy, thật l bội phục.”
Ngụy trang trn mặt Băng Tuyết rt cuộc cũng khng duy tr đợc nữa, trong mt chứa đầy nc mt, hét to vo mặt nng: “L nng ta giết chết tiu bảo bảo của ta! L nng ta khiến ta sảy thai!! Ta khng th c con… cũng khng th lm mẫu thn…đời ny…cũng khng th lm mẫu thn… » Tm trạng nng ta rt kích động, nhn nng ln tiếng t co, ging nh đã trút hết năng lực bản thn.
T Bạch hít su một hơi, nhn nng tỉnh to ni: « L ngơi qu ph trơng ti năng, nếu khng phải l ngơi, nng đã thnh thn vi gio chủ. »
Băng Tuyết nghe vậy, cng kích động: « Ta thật lòng thơng hn, tại sao khng mun bỏ qua cho ta. Đứa bé của ta v tội, nhng nng ta đã giết chết đứa bé của ta! » Gương mặt xinh đẹp rực rỡ như vậy giờ trở nên vô cùng dữ tợn.
Tô Bạch lắc đầu, cười khổ: « Đây cũng là do ngươi sẵn sàng nhận lấy không phải sao, nếu không vì sao ngươi phải giấu giếm Lâm Nhất Trinh là ngươi đang có thai, ngươi hoàn toàn có thể nói cho nàng biết, để nàng tha thứ cho ngươi. »
Không đợi Băng Tuyết nói tiếp, Tô Bạch tiếp bạch: « Trong lòng ngươi ôm một tia may mắn tăm tối, muốn mượn cái chết của đứa bé kích thích nam nhân của ngươi, để bọn họ đi giết Lâm Nhất Trinh? Trong lòng tự hỏi, ý nghĩ như vậy, ngươi chưa từng nghĩ đến sao? Nếu không phải Lâm Nhất Trinh bị Lục Hoàng tử nhìn trúng, sẽ không trở thành Lục Hoàng phi, lúc này ngươi sao có thể lỗ mãng ra tay cơ chứ? Thứ cho ta nói một câu, sợ rằng lúc này ngươi xuất hiện nơi này, nhưng cũng chỉ là vì để Lục Hoàng tử yêu ngươi, khiến Lâm Nhất Trinh đứt từng khúc ruột, buông tha hắn? Mà Lâm Nhất Trinh chỉ cần không trở thành Hoàng phi, bản thân ngươi sẽ có muôn vàn mưu kế và thủ đoạn chấm dứt cuộc đời Lâm Nhất Trinh…. Ngươi nói xem, ta nói có đúng không? »
Tô Bạch nhìn nàng, mặt không đổi.
Lục Hoàng tử nghe vậy, trong nháy mắt mở to mắt không dám tin nhìn Băng Tuyết.
Băng Tuyết bỗng nhiên thẹn quá hóa giận, phản bác: « Tây Môn cô nương thật biết nói đùa! Băng Tuyết ta có tài đức gì để có thể để Lục Hoàng tử yêu ta! Chẳng lẽ cô nương cảm thấy Lục Hoàng tử là kiểu người sa vào sắc đẹp sao?! »
Tô Bạch nghe vậy, cười lớn một tiếng, nhìn nàng, giọng càng lạnh hơn: « Trên người ngươi là mị hương, loại không độc, nhưng nếu thêm một vị dẫn, đó chính là mị độc mạnh nhất thế gian. Mặc kệ người trước mắt là ai, kẻ trúng độc sẽ coi đối phương là người mình thích nhất, từ đó sinh ra sai lầm. Băng Tuyết cô nương nói xem ta nói có đúng không? » Dứt lời, Tô Bạch cảm thấy cả người bắt đầu bốc lên khí nóng.
Băng Tuyết hoảng hốt, mở to mắt không dám tin: « Ngươi! Ngươi làm sao biết được! »
Mặt Tô Bạch đã bị đốt thành màu đỏ, nàng đưa tay vịn mép bàn, nhìn nàng ta, há mồm thở dốc, đứt quãng nói: « Ta, ta làm sao mà biết được, ngươi không phải….để ý tới, nhưng là, người đang làm, trời đang nhìn…. » Dứt lời, người trước mắt nàng dần trở nên mơ hồ không rõ.
Lục Hoàng tử nhìn Băng Tuyết ngày thường đều mang vẻ mặt ôn hòa, tức giận: « Độc? Băng Tuyết cô nương thật to gan, bổn vương dầu gì cũng là người của Hoàng thất, ngươi thật sự cho rằng bổn vương sẽ làm gì ngươi? »
Ngũ Hoàng tử nghe vậy, nheo mắt, trên mặt mang theo một tầng nguy hiểm: « Lục đệ chớ nổi giận, cô nương như vậy, cứ nhốt nàng ta vào địa lao là tốt rồi, đừng tức giận rồi hại đến thân thể. »
Băng Tuyết giận quá, đưa tay chỉ Ngũ Hoàng tử, quát thẳng: « Nước thánh của Lăng quốc các người có cái gì hay, bọn họ uống nước xong, tuy nói cánh tay đã khôi phục như bình thường, nhưng võ công lại mất hết, làm gì còn truyền thuyết thần kỳ như vậy! »
======== Cho nên, đây mới là nguyên nhân Băng Tuyết trở lại kỹ viện lần nữa sao? Một là đến gần Lục Hoàng tử, hai là vì hai nam nhân của nàng đã mất võ công, đã trở thành phế nhân?
Trong một khắc cuối cùng Tô Bạch còn giữ vững tỉnh táo, nàng nghĩ, nước thánh này quả thật không có tác dụng gì, ngươi xem Miêu Miêu mặc dù biến thành người, nhưng trí thông minh của hắn chỉ có năm tuổi thôi… Thật sự quá bi thương!
Vì vậy, phát triển tiếp theo, đã không chịu được sự khống chế của đại não Tô Bạch.
Nhiệt độ cả người thiếu chút nữa đã làm nàng trở nên điên dại, sắc mặt trở nên đỏ thẫm, đôi mắt cũng trở thành màu hồng! Chỉ thấy nàng mở to mắt, chăm chú nhìn lên, phát hiện bốn người đang đứng trước mặt, mỗi người đều là Miêu Miêu!
« TMD! Miêu Miêu…. Miêu Miêu của ta….. Làm sao có nhiều Miêu Miêu như vậy… » Nàng nhìn một vòng qua gian phòng, nổi giận! đi tới mấy ‘Miêu Miêu’ trước mặt kia, đưa tay lên muốn xé toang đi, muốn nhìn đối phương một chút, có phải đang đeo mặt nạ người không.
Băng Tuyết nhìn thấy Tô Bạch tới bấu mặt mình, lúc này vươn tay tát một cái.
Miêu Miêu nhìn thấy, nào có chịu, lúc này bay đến, đẩy nàng ta vào trong một góc phòng!
Bên trong gian phòng, Ngũ Hoàng tử và Lục Hoàng tử nhìn Băng Tuyết té xuống đất, liếc nhìn nhau, phân phó người nhốt nàng ta vào trong ngục.
Mà Miêu Miêu đưa tay ôm lấy cả người Tô Bạch đang nóng đến dọa người, phi thân bay ra khỏi phòng….
Tác giả :
Khí Khanh Mộc tiểu JJ