Danh Môn
Chương 347: Thế cục mơ hồ ( 2 )
Tiêu huyện, Thôi Khánh Công tháo chạy một mạch đến tận đây. Trải qua gần ba ngày nghỉ ngơi và hồi phục, hắn đã dần dần ổn định. Mặc dù hắn tổn thất hơn mười vạn đại quân, nhưng may mắn là chuyện còn chưa tới tình trạng xấu nhất. Mã Đại Duy dù sao cũng là xuất thân quan văn, tại thời điểm mấu chốt nhất không có bỏ đá xuống giếng, vẫn thuần phục hắn làm cho Thôi Khánh Công cảm động vạn phần, tức thì phái người đưa áo bào cho Mã Đại Duy khiến cho quan hệ phụ thuộc giữa bọn họ biến thành quan hệ huynh đệ.
Hơn nữa giờ phút này sau khi thu nạp tàn quân và đạo quân của Mã Đại Duy, Thôi Khánh Công còn có hơn bảy vạn người, vẫn khống chế được ba quận là Bành, Lâm Hoài cùng Đông Hải, bảo tồn một số thực lực.
Ngay tại lúc Thôi Khánh Công chỉnh đốn quân đội chuẩn bị tiến hành trận đấu khốn khổ sống còn thì bốn vạn đại quân truy kích của Vi Đức Khánh lại ngoài ý muốn dừng ở huyện Năng Sơn, không tiếp tục đuổi theo.
Thôi Khánh Công lập tức nắm bắt được cơ hội chỉ thoáng qua này, cùng lúc hoả tốc phái người đi triều đình xin Thôi Tiểu Phù tha thứ. Về phương diện khác lại phái con thứ đi Sơn Đông nhận lỗi với Thôi gia, hy vọng có thể quay về Sơn Đông. Đồng thời hắn lại phái người đi mọi nơi vùng ven biển quận Đông Hải thu thập thuyền biển. Nếu như có thể bãi binh là tốt nhất, thật sự bãi binh không được thì hắn cũng muốn chuẩn bị cho mình một con đường lui.
Ngay tại lúc Thôi Khánh Công khổ sở tìm kiếm cho mình một con đường lui thì hắn lại không biết, bên trong quân Vi Đức Khánh đã lặng lẽ phát sinh biến cố.
Đại doanh Trần Lưu, Vi Thanh xanh mặt nhìn chiến lợi phẩm, khôi giáp, binh khí, lương thực, tiền và của cải chất như núi trên bãi đất trống. Những đội tù binh cúi đầu đi qua trước mặt hắn. Cuộc chiến đấu đã kết thúc được hai ngày, mặc dù Vi Đức Khánh giành được toàn thắng nhưng Vi Thanh không có một chút cảm giác vui sướng nào. Hắn là Hà Nam Đạo An phủ sứ, nhưng đến nay không có một quan lại địa phương nào báo cáo công vụ với hắn, một Tổng giám sát quân đội Hà Nam.
Hơn nữa hắn không chỉ là Giám quân của triều đình, đồng thời cũng là giám quân của Vi gia. Nhưng Vi Đức Khánh đối với hắn cũng là bằng mặt không bằng lòng. Ngoài miệng nói tuyệt đối sẽ không cãi lời mệnh lệnh Gia chủ, quay người lại thì đã ngầm mệnh lệnh đại quân đương đêm tập kích Thôi Khánh Công. Đây rõ ràng là không có nể mặt hắn.
Vi Thanh lo lắng lại trở về lều lớn. Hiện tại vấn đề đã không chỉ có là Vi Đức Khánh tự tiện tiến công, mà là Vi gia vẫn còn có thể khống chế được hắn hay không. Hôm qua hắn nhận được tin tức khẩn cấp của cha, nói là mẹ của Vi Đức Khánh lại bị người giết đúng đêm giao thừa. Lệnh cho hắn vô luận như thế nào cũng phải đoạt quyền trong vòng mấy ngày, nếu không một khi Vi Đức Khánh biết chuyện này thì hậu quả thật không tưởng tượng nổi.
Đoạt quyền trong vòng mấy ngày, Vi Thanh mặt nhăn như bị. Điều này sao có thể làm được? Lui một vạn bộ mà nói, coi như Vi Đức Khánh đồng ý sẽ nhượng một phần quân quyền, nhưng hiện tại hắn cũng không có ở đại doanh, về thời gian không còn kịp rồi.
Việc này làm như thế nào cho phải? Vi Thanh tâm loạn như ma, suốt thời gian một ngày hắn cũng không nghĩ ra một biện pháp gì.
Lúc này, một người thị vệ đi vào trướng bẩm báo: “ Giám quân, Vương Tướng quân cầu kiến!”
Dầu óc Vi Thanh đột nhiên sáng ra, hắn nghĩ tới một kế đuổi sói nuốt hổ.
Vương Tướng quân chính là phó tướng Vương Võ Tuấn, lúc mới bắt đầu thì đối với chính mình cũng trợn mắt lạnh nhạt. Nhưng mấy ngày nay thái độ của hắn đột nhiên xoay chuyển lớn, lại trở nên nhiệt tình có thừa. Hơn nữa ngẫu nhiên vẫn còn để lộ ra tâm tư của hắn nguyện ý nương nhờ.
Vi Thanh liền giống như người sắp chết đuối vớ được một khúc gỗ bèn nói liên thanh: “ Mau mau thỉnh Vương Tướng quân đi vào.”
Chỉ chốc lát, Vương Võ Tuấn cười ha hả đi đến. Hắn ước bốn mươi tuổi, vóc người dong dỏng, tướng mạo oai hùng, một chòm râu dài phất phơ trước ngực. Người mới gặp gỡ hắn đều thấy trong lòng không nhịn được sinh ra hảo cảm với hắn. Trước mắt hắn là chủ tướng trông giữ đại doanh, thay Vi Đức Khánh trấn thủ Trần Lưu.
“ Nghe nói giám quân một ngày cũng không ra khỏi lều lớn một bước, mạt tướng không yên lòng nên đích thân tới thăm.”
“ Vương Tướng quân mời ngồi!”
Vi Thanh nhiệt tình mời Vương Võ Tuấn lên ghế trên, lại tự mình rót cho hắn một chén trà rồi chính mình cũng ngồi xuống. Vi Thanh thấy Vương Võ Tuấn trong mắt có vẻ quan tâm liền thở dài một hơi rồi nói: “ Trong lòng ta có chuyện thật sự phiền muộn cho nên không muốn ra khỏi trướng.”
“ Vi giám quân là hậu duệ của danh môn, tuổi còn trẻ mà làm được Hà Nam An Phủ Sứ, tiền đồ thực là sáng sủa. So với chúng ta là quân binh lưu manh xuất thân thì không biết mạnh hơn biết bao.”
Vương Võ Tuấn miệng cười khuyên hắn, nhưng trong đôi mắt lại lạnh lùng chăm chú nhìn vào sự thay đổi nét mặt của Vi Thanh “ Hơn nữa, Đại Tướng quân chỉ một trận đánh tan Thôi Khánh Công, đây chính là nói rõ Vi sứ quân làm giám quân có công. Sau mấy ngày nữa là quân công báo lên triều đình. Không nói tới công đầu thì ít nhất cũng có bốn phần công lao. Vi giám quân hẳn là thoải mái cười to mới đúng, như thế nào lại phiền muộn đây?”
Vi Thanh cúi đầu không nói, Vương Võ Tuấn nhìn trong mắt liền âm thầm cười lạnh một tiếng mà khiêu khích: “ Chẳng lẽ giám quân là có cái gì bất mãn đối với Vi đại tướng quân phải không?”
Vi Thanh lắc đầu, cười khổ nói: “ Vi đại tướng quân của các ngươi uy phong sáng suốt, ta làm sao dám bất mãn đối với hắn. Chỉ là ta nhận được mật chỉ của Thái Hậu mà đang không biết nên làm thế nào mới tốt.”
“ Giám quân không ngại thì cứ thử nói một chút, không biết chừng tại hạ có thể thay Giám quân giải ưu chăng?” Vương Võ Tuấn từ từ nheo mắt lại, hắn thử dò xét đi một bước sâu hơn.
“ Ngươi?” Vi Thanh cũng cảm giác được đối phương đang thử dò xét chính mình, liền cười nói kín đáo: “ Ngươi là tâm phúc của Vi đại tướng quân, ngươi như thế nào có thể làm chuyện có lỗi với Đại Tướng quân?”
Lúc này, Vương Võ Tuấn đột nhiên quỳ xuống, hắn nhìn thẳng vào mắt Vi Thanh mà nghiêm nghị nói: “ Tại hạ đã từng nói với Giám quân, Vương Võ Tuấn ta chỉ trung với triều đình, tuyệt không phải là tâm phúc của ai. Nếu như Giám quân không tin, tại hạ nguyện thề với trời.”
Vi Thanh chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không nói một lời. Vương Võ Tuấn thấy hắn không tin mình liền rút từ trong giày đồng ra một thanh Chủy Thủ, trên cánh tay của mình từ từ cứa một nhát. Lập tức máu tươi phun ra, hắn trầm giọng nói: “ Vương Võ Tuấn ta tuyệt không phải là tâm phúc của Vi Đức Khánh. Ta nguyện thuần phục với triều đình, thuần phục với Giám quân. Nếu như vi phạm lời thề này, đời đời con cháu đều chết dưới đao này.”
Vi Thanh thấy hắn thề trịnh trọng, không khỏi vui mừng trong lòng liền vội vàng đỡ hắn lên mà cười nói: “ Vương Tướng quân không cần thề nặng như vậy, ta tin tưởng ngươi là được.”
Hai người lại ngồi xuống, Vi Thanh lúc này mới nghiêm nghị nói với hắn: “ Triều đình phát hiện Vi Đức Khánh có ý tự lập, cho nên Thái Hậu mới mệnh ta đến đây làm Giám quân, dựa theo bố trí của triều đình sẽ cùng quân Hà Đông vây kín Thôi Khánh Công. Nhưng Vi Đức Khánh lại tự tiện xuất binh làm cho Thái Hậu rất là lo lắng. Nàng hy vọng ta có thể vì nàng xem xét lập một Trần Lưu quận vương mới. Không biết Vương Tướng quân có thể có ý đó?”
Vương Võ Tuấn vụt đứng lên thi lễ thật thấp với Vi Thanh “ Thuộc hạ nguyện ý nghe lệnh của Giám quân, xin giải nỗi lo cho triều đình!”
Vi Thanh gật đầu “ Tốt lắm, trong tay ngươi có bao nhiêu quân có thể khống chế?”
“ Thuộc hạ có hai vạn quân bản bộ, luôn trung thành và tận tâm đối với thuộc hạ.”
Sáng sớm, một đội kỵ binh hai ngàn người phóng gấp trong màn sương trắng dày đặc. Lúc này đúng là thời vụ quan trọng nhất để chăm sóc mạ lúa mì vụ đông. Nhưng sau cơn binh tai thì ruộng đồng hoàn toàn hiu quạnh, không hề có chút xíu bóng dáng lúa mì vụ đông. Ở đằng xa thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài nông trại bị đốt trụi, nhưng bóng người thì cũng không hề thấy một ai.
Tâm tình của Vi Đức Khánh cực kỳ nặng nề. Đại thiên tai năm ngoái kết hợp với binh tai, Thôi Khánh Công thì càng cực kỳ tàn bạo, hắn để mặc cho quân tàn sát hàng loạt dân trong thành và phá thôn xóm, thậm chí dùng thịt người để sung làm quân lương. Sau trận chiến này thì tại vùng Trung Nguyên đã xuất hiện tình cảnh bi thảm trên vùng quê rộng đến hàng ngàn dặm. Cũng không biết phải cần bao nhiêu năm mới có thể từ từ khôi phục?
“ Tướng quân, phía trước có một rừng cây.” Một vị tướng quân chỉ vào một đám lớn bóng cây mơ hồ phía trước mà đề nghị: “ Phi nhanh cả đêm nên ngựa đã mệt mỏi, chúng ta nghỉ một lát rồi lại đi!”
Vi Đức Khánh gật đầu liền hạ lệnh: “ Truyền lệnh các huynh đệ đến rừng cây phía trước thì nghỉ ngơi.”
Chỉ chốc lát, kỵ binh chạy nhanh lại gần rừng cây rồi vội vàng xuống ngựa nghỉ ngơi. Vi Đức Khánh cũng xuống ngựa, hắn ngồi ở trên một tảng đá lớn trầm tư không nói. Lần này quay về Trần Lưu là do nhận được mật cáo khẩn cấp của Vương Võ Tuấn, Vi Thanh đang ngầm lôi kéo các tướng quân dưới tay hắn.
Vi Đức Khánh đương nhiên biết dụng ý của Vi Thanh là gì. Từ khoảnh khắc Thái Hậu bổ nhiệm Vi Thanh làm giám quân thì rốt cục hắn mới khẳng định chắc chắn là Gia chủ cũng không tin hắn, muốn đoạt quân quyền của hắn.
Hơn nữa giờ phút này sau khi thu nạp tàn quân và đạo quân của Mã Đại Duy, Thôi Khánh Công còn có hơn bảy vạn người, vẫn khống chế được ba quận là Bành, Lâm Hoài cùng Đông Hải, bảo tồn một số thực lực.
Ngay tại lúc Thôi Khánh Công chỉnh đốn quân đội chuẩn bị tiến hành trận đấu khốn khổ sống còn thì bốn vạn đại quân truy kích của Vi Đức Khánh lại ngoài ý muốn dừng ở huyện Năng Sơn, không tiếp tục đuổi theo.
Thôi Khánh Công lập tức nắm bắt được cơ hội chỉ thoáng qua này, cùng lúc hoả tốc phái người đi triều đình xin Thôi Tiểu Phù tha thứ. Về phương diện khác lại phái con thứ đi Sơn Đông nhận lỗi với Thôi gia, hy vọng có thể quay về Sơn Đông. Đồng thời hắn lại phái người đi mọi nơi vùng ven biển quận Đông Hải thu thập thuyền biển. Nếu như có thể bãi binh là tốt nhất, thật sự bãi binh không được thì hắn cũng muốn chuẩn bị cho mình một con đường lui.
Ngay tại lúc Thôi Khánh Công khổ sở tìm kiếm cho mình một con đường lui thì hắn lại không biết, bên trong quân Vi Đức Khánh đã lặng lẽ phát sinh biến cố.
Đại doanh Trần Lưu, Vi Thanh xanh mặt nhìn chiến lợi phẩm, khôi giáp, binh khí, lương thực, tiền và của cải chất như núi trên bãi đất trống. Những đội tù binh cúi đầu đi qua trước mặt hắn. Cuộc chiến đấu đã kết thúc được hai ngày, mặc dù Vi Đức Khánh giành được toàn thắng nhưng Vi Thanh không có một chút cảm giác vui sướng nào. Hắn là Hà Nam Đạo An phủ sứ, nhưng đến nay không có một quan lại địa phương nào báo cáo công vụ với hắn, một Tổng giám sát quân đội Hà Nam.
Hơn nữa hắn không chỉ là Giám quân của triều đình, đồng thời cũng là giám quân của Vi gia. Nhưng Vi Đức Khánh đối với hắn cũng là bằng mặt không bằng lòng. Ngoài miệng nói tuyệt đối sẽ không cãi lời mệnh lệnh Gia chủ, quay người lại thì đã ngầm mệnh lệnh đại quân đương đêm tập kích Thôi Khánh Công. Đây rõ ràng là không có nể mặt hắn.
Vi Thanh lo lắng lại trở về lều lớn. Hiện tại vấn đề đã không chỉ có là Vi Đức Khánh tự tiện tiến công, mà là Vi gia vẫn còn có thể khống chế được hắn hay không. Hôm qua hắn nhận được tin tức khẩn cấp của cha, nói là mẹ của Vi Đức Khánh lại bị người giết đúng đêm giao thừa. Lệnh cho hắn vô luận như thế nào cũng phải đoạt quyền trong vòng mấy ngày, nếu không một khi Vi Đức Khánh biết chuyện này thì hậu quả thật không tưởng tượng nổi.
Đoạt quyền trong vòng mấy ngày, Vi Thanh mặt nhăn như bị. Điều này sao có thể làm được? Lui một vạn bộ mà nói, coi như Vi Đức Khánh đồng ý sẽ nhượng một phần quân quyền, nhưng hiện tại hắn cũng không có ở đại doanh, về thời gian không còn kịp rồi.
Việc này làm như thế nào cho phải? Vi Thanh tâm loạn như ma, suốt thời gian một ngày hắn cũng không nghĩ ra một biện pháp gì.
Lúc này, một người thị vệ đi vào trướng bẩm báo: “ Giám quân, Vương Tướng quân cầu kiến!”
Dầu óc Vi Thanh đột nhiên sáng ra, hắn nghĩ tới một kế đuổi sói nuốt hổ.
Vương Tướng quân chính là phó tướng Vương Võ Tuấn, lúc mới bắt đầu thì đối với chính mình cũng trợn mắt lạnh nhạt. Nhưng mấy ngày nay thái độ của hắn đột nhiên xoay chuyển lớn, lại trở nên nhiệt tình có thừa. Hơn nữa ngẫu nhiên vẫn còn để lộ ra tâm tư của hắn nguyện ý nương nhờ.
Vi Thanh liền giống như người sắp chết đuối vớ được một khúc gỗ bèn nói liên thanh: “ Mau mau thỉnh Vương Tướng quân đi vào.”
Chỉ chốc lát, Vương Võ Tuấn cười ha hả đi đến. Hắn ước bốn mươi tuổi, vóc người dong dỏng, tướng mạo oai hùng, một chòm râu dài phất phơ trước ngực. Người mới gặp gỡ hắn đều thấy trong lòng không nhịn được sinh ra hảo cảm với hắn. Trước mắt hắn là chủ tướng trông giữ đại doanh, thay Vi Đức Khánh trấn thủ Trần Lưu.
“ Nghe nói giám quân một ngày cũng không ra khỏi lều lớn một bước, mạt tướng không yên lòng nên đích thân tới thăm.”
“ Vương Tướng quân mời ngồi!”
Vi Thanh nhiệt tình mời Vương Võ Tuấn lên ghế trên, lại tự mình rót cho hắn một chén trà rồi chính mình cũng ngồi xuống. Vi Thanh thấy Vương Võ Tuấn trong mắt có vẻ quan tâm liền thở dài một hơi rồi nói: “ Trong lòng ta có chuyện thật sự phiền muộn cho nên không muốn ra khỏi trướng.”
“ Vi giám quân là hậu duệ của danh môn, tuổi còn trẻ mà làm được Hà Nam An Phủ Sứ, tiền đồ thực là sáng sủa. So với chúng ta là quân binh lưu manh xuất thân thì không biết mạnh hơn biết bao.”
Vương Võ Tuấn miệng cười khuyên hắn, nhưng trong đôi mắt lại lạnh lùng chăm chú nhìn vào sự thay đổi nét mặt của Vi Thanh “ Hơn nữa, Đại Tướng quân chỉ một trận đánh tan Thôi Khánh Công, đây chính là nói rõ Vi sứ quân làm giám quân có công. Sau mấy ngày nữa là quân công báo lên triều đình. Không nói tới công đầu thì ít nhất cũng có bốn phần công lao. Vi giám quân hẳn là thoải mái cười to mới đúng, như thế nào lại phiền muộn đây?”
Vi Thanh cúi đầu không nói, Vương Võ Tuấn nhìn trong mắt liền âm thầm cười lạnh một tiếng mà khiêu khích: “ Chẳng lẽ giám quân là có cái gì bất mãn đối với Vi đại tướng quân phải không?”
Vi Thanh lắc đầu, cười khổ nói: “ Vi đại tướng quân của các ngươi uy phong sáng suốt, ta làm sao dám bất mãn đối với hắn. Chỉ là ta nhận được mật chỉ của Thái Hậu mà đang không biết nên làm thế nào mới tốt.”
“ Giám quân không ngại thì cứ thử nói một chút, không biết chừng tại hạ có thể thay Giám quân giải ưu chăng?” Vương Võ Tuấn từ từ nheo mắt lại, hắn thử dò xét đi một bước sâu hơn.
“ Ngươi?” Vi Thanh cũng cảm giác được đối phương đang thử dò xét chính mình, liền cười nói kín đáo: “ Ngươi là tâm phúc của Vi đại tướng quân, ngươi như thế nào có thể làm chuyện có lỗi với Đại Tướng quân?”
Lúc này, Vương Võ Tuấn đột nhiên quỳ xuống, hắn nhìn thẳng vào mắt Vi Thanh mà nghiêm nghị nói: “ Tại hạ đã từng nói với Giám quân, Vương Võ Tuấn ta chỉ trung với triều đình, tuyệt không phải là tâm phúc của ai. Nếu như Giám quân không tin, tại hạ nguyện thề với trời.”
Vi Thanh chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không nói một lời. Vương Võ Tuấn thấy hắn không tin mình liền rút từ trong giày đồng ra một thanh Chủy Thủ, trên cánh tay của mình từ từ cứa một nhát. Lập tức máu tươi phun ra, hắn trầm giọng nói: “ Vương Võ Tuấn ta tuyệt không phải là tâm phúc của Vi Đức Khánh. Ta nguyện thuần phục với triều đình, thuần phục với Giám quân. Nếu như vi phạm lời thề này, đời đời con cháu đều chết dưới đao này.”
Vi Thanh thấy hắn thề trịnh trọng, không khỏi vui mừng trong lòng liền vội vàng đỡ hắn lên mà cười nói: “ Vương Tướng quân không cần thề nặng như vậy, ta tin tưởng ngươi là được.”
Hai người lại ngồi xuống, Vi Thanh lúc này mới nghiêm nghị nói với hắn: “ Triều đình phát hiện Vi Đức Khánh có ý tự lập, cho nên Thái Hậu mới mệnh ta đến đây làm Giám quân, dựa theo bố trí của triều đình sẽ cùng quân Hà Đông vây kín Thôi Khánh Công. Nhưng Vi Đức Khánh lại tự tiện xuất binh làm cho Thái Hậu rất là lo lắng. Nàng hy vọng ta có thể vì nàng xem xét lập một Trần Lưu quận vương mới. Không biết Vương Tướng quân có thể có ý đó?”
Vương Võ Tuấn vụt đứng lên thi lễ thật thấp với Vi Thanh “ Thuộc hạ nguyện ý nghe lệnh của Giám quân, xin giải nỗi lo cho triều đình!”
Vi Thanh gật đầu “ Tốt lắm, trong tay ngươi có bao nhiêu quân có thể khống chế?”
“ Thuộc hạ có hai vạn quân bản bộ, luôn trung thành và tận tâm đối với thuộc hạ.”
Sáng sớm, một đội kỵ binh hai ngàn người phóng gấp trong màn sương trắng dày đặc. Lúc này đúng là thời vụ quan trọng nhất để chăm sóc mạ lúa mì vụ đông. Nhưng sau cơn binh tai thì ruộng đồng hoàn toàn hiu quạnh, không hề có chút xíu bóng dáng lúa mì vụ đông. Ở đằng xa thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài nông trại bị đốt trụi, nhưng bóng người thì cũng không hề thấy một ai.
Tâm tình của Vi Đức Khánh cực kỳ nặng nề. Đại thiên tai năm ngoái kết hợp với binh tai, Thôi Khánh Công thì càng cực kỳ tàn bạo, hắn để mặc cho quân tàn sát hàng loạt dân trong thành và phá thôn xóm, thậm chí dùng thịt người để sung làm quân lương. Sau trận chiến này thì tại vùng Trung Nguyên đã xuất hiện tình cảnh bi thảm trên vùng quê rộng đến hàng ngàn dặm. Cũng không biết phải cần bao nhiêu năm mới có thể từ từ khôi phục?
“ Tướng quân, phía trước có một rừng cây.” Một vị tướng quân chỉ vào một đám lớn bóng cây mơ hồ phía trước mà đề nghị: “ Phi nhanh cả đêm nên ngựa đã mệt mỏi, chúng ta nghỉ một lát rồi lại đi!”
Vi Đức Khánh gật đầu liền hạ lệnh: “ Truyền lệnh các huynh đệ đến rừng cây phía trước thì nghỉ ngơi.”
Chỉ chốc lát, kỵ binh chạy nhanh lại gần rừng cây rồi vội vàng xuống ngựa nghỉ ngơi. Vi Đức Khánh cũng xuống ngựa, hắn ngồi ở trên một tảng đá lớn trầm tư không nói. Lần này quay về Trần Lưu là do nhận được mật cáo khẩn cấp của Vương Võ Tuấn, Vi Thanh đang ngầm lôi kéo các tướng quân dưới tay hắn.
Vi Đức Khánh đương nhiên biết dụng ý của Vi Thanh là gì. Từ khoảnh khắc Thái Hậu bổ nhiệm Vi Thanh làm giám quân thì rốt cục hắn mới khẳng định chắc chắn là Gia chủ cũng không tin hắn, muốn đoạt quân quyền của hắn.
Tác giả :
Cao Nguyệt