Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
Chương 87
Ý tưởng của Dương Thiết Trụ không muốn đi đâu chỉ ở nhà bồi vợ là không thể thực hiện. Bởi vì bây giờ trời càng ngày càng nóng, làm đồ sấy tiên càng vội vàng hơn.
Không phải là nhân thủ không đủ, bọn họ làm đồ sấy tiên không phải là rất nhiều, vài người cùng nhau bận rộn một hai ngày cũng làm ra thôi. Mấu chốt là trời nóng nực, đồ sấy tiên không giữ tươi được.
Từ lúc khí trời bắt đầu ấm áp lên, Lâm Thanh Uyển dặn dò Diêu thị phải cân nhắc làm, một lần không làm quá nhiều, đủ mấy ngày đưa hàng là được rồi. Tình nguyện tốn công còn hơn là bị hỏng. Cho nên đồ sấy tiên càng ngày càng vội, thậm chí phát triển đến cách một ngày làm một lần, làm xong là đưa hàng luôn.
Về phần đồ sấy tiên không làm trong tháng Chạp, dường như người nơi này không nếm được ra, chưởng quỹ mấy nhà tửu lâu không thấy nhắc tới, Lâm Thanh Uyển cũng yên tâm.
Thậm chí nàng còn làm ra loại hương vị mới, một là vị chua cay, một vị ngũ vị hương. Về phần thập tam hương vẫn tiếp tục làm, từ khi cánh tay Dương Thiết Trụ khỏi hẳn, Lâm Thanh Uyển giao việc này cho hắn, cũng dặn hắn không được nói ra ngoài, không nói cho ai hết.
Dương Thiết Trụ biết đây là bí phương ‘Tổ truyền’ của vợ, nhất định là không thể nói cho ai cả.
Thường ngày làm đồ sấy tiên cần thập tam hương và ngũ vị hương, mấy ngày nay đều là Dương Thiết Trụ ôm đồm mọi việc, mỗi lần làm hắn làm rất nhiều. Lúc cần làm đồ sấy tiên thì gói vào một gói đưa cho Diêu thị và Dương thị bỏ vào, cần cho bao nhiêu Lâm Thanh Uyển đã nói với hắn trước rồi.
Về phần bột ngũ vị hương từ đâu ra? Có thể làm ra thập tam hương thì không khó để làm ra ngũ vị hương, vì bột ngũ vị hương chỉ cần năm loại nguyên liệu thôi. Lâm Thanh Uyển thử nhiều lần cũng làm được ra cái tương đương.
Mà cùng với chậm rãi tiến vào mùa hè, kỳ hạn công trình đồ sấy tiên càng chạy, gần như ngày nào cũng làm. Làm được ngày hôm sau đưa hàng, vì việc này chẳng những Dương Thiết Căn bận rộn cực kì, ngay cả Hạ Đại Thành cũng bận chạy liên tục. Chung quy hai người này phải đưa hàng tới mấy tửu lâu trấn Lạc Vân và hơn mười tửu lâu các trấn khác nữa.
Vì thế Dương Thiết Trụ lại đi mua một xe la về dùng để đưa hàng. Hiện tại một chiếc xe la không đủ dùng, may mà lúc trước làm chỗ để xe la lớn, giờ để hai cái vẫn được.
Bởi vì thường xuyên đưa hàng không có quy hoạch, còn phát sinh sự tình Dương Thiết Căn và Hạ Đại Thành đưa hàng trùng. Nhà này đưa một lần, người kia không biết lại đi đưa, vừa nghe trong tiệm nói có người đưa rồi, thì chỉ biết than uổng công thôi. Nhưng hai người không có trách đối phương, chung quy mấy ngày nay đưa hàng nhiều quá mụ đầu rồi.
Lâm Thanh Uyển cũng thấy vội, tiếp tục như vậy là không được, bảo Dương Thiết Trụ kể lại tình hình, sau đó đưa cho mỗi người một lộ trình.
Lộ tuyến này vào các trấn chia hai bộ phận. Về sau đưa hàng mỗi người phụ trách một lộ trình, hai người không quấy rầy nhau, thậm chí bởi vì Lâm Thanh Uyển tâm tư tỉ mỉ, vạch ra biện pháp tiết kiệm thời gian nhất.
Dương Thiết Căn và Hạ Đại Thành nhận lộ trình của mình, tìm hiểu rồi thử. Trở về đều nói lộ trình như vậy tốt, bớt việc còn tiết kiệm thời gian, mấu chốt là phân công chính xác sẽ không chạy lặp lại. Bởi vì Dương Thiết Căn không biết chữ, Lâm Thanh Uyển vẽ ra bảo Dương Thiết Trụ giải thích cho hắn, đỡ mất công phải nhắc lại.
Dương Thiết Trụ trở về nói cùng Lâm Thanh Uyển, lại khích lệ một phen, thế này Lâm Thanh Uyển mới buông tâm.
Chung quy đây là sinh ý nhà nàng, nàng nhất định sẽ dốc toàn sức nghĩ biện pháp.
*******
Trong nháy mắt đã tiến vào tháng 6, trời càng ngày càng nóng.
Nhưng mấy người Dương Thiết Trụ không thấy nóng, lòng tràn đầy nhiệt huyết làm đồ sấy tiên.
Cùng với thời tiết nóng bức, đồ sấy tiên đã không thể giữ, cho dù bọn họ hận không thể buổi sáng làm buổi chiều đưa hàng, nhưng vẫn không tránh khỏi việc đồ sấy tiên bị hỏng.
Vì việc này mà Dương Thiết Trụ nhiều ngày nay sầu tới ăn không ngon ngủ không yên.
Lúc này Lâm Thanh Uyển hết cách.
Vì kéo dài thời gian giữ đồ sấy tiên, thậm chí nàng nghĩ tới đem đồ sấy tiên hoàn toàn hấp chín đưa đi, nhưng cũng chỉ có thể để được một ngày thôi, thời gian dài thì không được. Nhưng thời gian 1 ngày thì không thể đưa hết hàng cho các trấn được. Người trong nhà vì kiếm tiền, gần như mọi lúc đều làm đồ sấy tiên mới, sau đó hấp chín để đưa hàng. Chẳng những người đi đưa hàng bị mặt trời sấy khô, người trong nhà cũng mệt mỏi sắp chết.
Dương Thiết Trụ và Hạ Đại Thành thương lượng có nên ngừng làm đồ sấy tiên, chờ qua mùa hè lại lại làm, nhưng hai người lại luyến tiếc chậm trễ mấy tháng này sinh ý. Chỉ có thể vừa nghĩ biện pháp giữ tươi, mặt khác cả ba người đều chạy đi đưa hàng.
Vì để ba người đồng thời đưa hàng, Dương Thiết Trụ lại mua thêm một xe la về.
Nhưng cho dù như thế vẫn không được. Mấy người Dương Thiết Trụ không được mấy ngày đã than thở không ngừng.
Ngoài phòng có tiếng kêu xèo xèo làm người phiền chán.
Lâm Thanh Uyển ngồi trong phòng tâm tư lung tung, cầm quạt hương bồ trong tay không ngừng quạt gió cho mình.
Cái mùa hè năm nay quá nóng, năm trước nàng không thấy nóng như thế này. Vẫn nói dựng phụ như lửa, không biết có phải tại mang thai không, năm nay nàng rất sợ nóng.
Trong nhà trải chiếu, thậm chí sau này bởi vì chiếu cỏ không đủ mát mẻ, nàng còn bảo nam nhân đi mua chiếu trúc. Mua về trải quả nhiên mát mẻ hơn chiếu cỏ, đặc biệt trước khi sử dụng lấy nước giếng rửa qua, người nằm lên không thấy khô nữa.
Lâm Thanh Uyển nhìn ra ngoài không thấy nam nhân trở về, lên giường nằm một lát.
Nằm xuống chốc lát đã mơ mơ màng màng ngủ.
Buổi sáng Dương Thiết Trụ đi ra ngoài đưa hàng đến xế chiều mới trở về. Khuôn mặt cương nghị bị phơi đỏ bừng, thậm chí mấy ngày nay phơi nắng thời gian dài còn bị tróc da.
Trở về nhà là không làm gì hết cởi áo luôn, chạy tới giếng múc nước giội. Dù sao lúc này trong nhà không có người khác, chỉ có hai vợ chồng, không cần cố kỵ cái gì.
Lâm Thanh Uyển nghe thấy động tĩnh đứng lên, vừa đi ra thì thấy nam nhân cởi trần tắm.
Giọt nước trong veo chảy từ trên xuống, sau lưng rắn chắc toàn bắp thịt. Trên vai trái vết sẹo chằng chịt dữ tợn, vết sẹo kia là năm ngoái bị gấu chụp cho, thương khỏi rồi nhưng để lại vết sẹo lớn.
Lâm Thanh Uyển nhìn mà đỏ mặt, nhưng miệng không quên oán giận nói: “Nói bao nhiêu lần rồi, không nên dùng nước giếng tắm, mới từ bên ngoài trở về, coi chừng bị cảm lạnh.”
Dương Thiết Trụ xoay người lại ngây ngô cười ha hả: “Nàng dâu, ta nóng quá.”
Nam nhân vặn vẹo thân chạy lại, lọt vào mắt Lâm Thanh Uyển là bắp thịt rắn chắc của nam nhân, thậm chí còn bát khối cơ bụng…
Mặt nàng lại đỏ: “Nóng cũng phải lấy nước nóng tắm, tắm xong mới không nóng.”
Nơi này không thể so được với kiếp trước, nóng có đồ uống lạnh, giữa ngày hè nóng lực thì đóng cửa bật điều hòa, thật thoải mái.
Nghĩ đến đây Lâm Thanh Uyển ngây ra một lúc.
Điều hòa, tủ lạnh ——
“Uyển Uyển, trong nhà có cơm không? Vội vàng đưa hàng trưa không ăn gì nên bây giờ đói bụng.” Dương Thiết Trụ cầm quần áo quất quất lên người mình.
“Phòng bếp còn mì lạnh tam đệ muội làm, buổi trưa ta không có khẩu vị nên không ăn, ta đi lấy cho chàng.” Nói tới mì lạnh, đây là Lâm Thanh Uyển dạy Diêu thị, là bởi vì mùa hè quá nóng, mặt khác chính là trong nhà gần đây bề bộn nhiều việc không có thời gian nấu cơm. Lâm Thanh Uyển nhớ tới đồ ăn này, vừa bớt việc lại lạ miệng.
Dương Thiết Trụ vội vàng vẫy tay: “Được rồi, ta biết, ta tự mình đi làm, nàng đừng đi, vào phòng ngồi đi.”
Lâm Thanh Uyển đành phải lại quay vào phòng ngồi.
Một thoáng chốc sau Dương Thiết Trụ bưng hai bát lớn mì lạnh đi vào.
Mì trắng bóng, xanh xanh sợi dưa chuột, thả một chút rau. Những cái này là Diêu thị chuẩn bị, lúc muốn ăn theo khẩu vị của mỗi người cho thêm nước tỏi, muối, dấm, dầu vừng trộn đều, chính là một món mỹ vị ngày hè.
Biết Lâm Thanh Uyển thích ăn ớt, bát của nàng Dương Thiết Trụ còn cho một ít sa tế vào. Mấy ngày nay ăn mì lạnh nhiều, ngay cả Dương Thiết Trụ cũng biết trộn mì.
Đặt bát đũa trước mặt nàng dâu xong, Dương Thiết Trụ bưng bát mình lên ăn. Hắn thực sự đói, một bát mì lớn một lát trôi hết xuống bụng.
Lâm Thanh Uyển cầm chiếc đũa tiếp tục tự hỏi ý nghĩ đứt quãng vừa rồi.
Nếu có tủ lạnh thì tốt rồi, hoặc là có băng cũng được.
Đại Hi triều có băng, nguyên chủ khi ở kinh thành đã dùng, trong ngày hè các chủ tử Lâm gia đều có băng hạ nhiệt. Nàng cũng có, chỉ là luôn bị người ta quên đưa tới, hoặc là cắt xén.
Thường các gia đình nhà giàu trong nhà đều có hầm băng, dùng để trữ băng tới ngày hè sử dụng, dường như có người còn làm mua bán băng…
Nghĩ đến đây Lâm Thanh Uyển hận không thể đánh mình hai bàn tay, vì sao không nghĩ tới băng chứ?
Thôn Lạc Hạp này mùa đông lạnh, không cần đi đào băng trong sông, làm mấy cái lọ đựng nước, để bên ngoài một đêm sẽ thành băng. Sau đó đào cái hầm cất trữ băng, thì bây giờ đã không bị vội khổ thế này.
Nhưng bây giờ ảo não thế nào cũng vô dụng, chỉ trách nàng lúc ấy suy nghĩ không chu toàn mới không nghĩ ra những thứ này.
“Uyển Uyển, sao nàng không ăn?” Dương Thiết Trụ buông bát kỳ quái hỏi: “Có phải chỗ nào không thoái mái? Thời tiết nóng thế này nàng cố ăn nhiều một chút, trong bụng còn có bé con đấy.”
Lâm Thanh Uyển phục hồi lại cười: “Ta không đói bụng, giữa trưa ăn chút điểm tâm rồi. Chàng ăn xong rồi à? Ăn xong thì đi mời Đại Thành ca lại đây, ta có chút việc muốn nói.”
Dương Thiết Trụ gãi đầu, cũng không nghĩ nhiều, cất bát mì vào phòng bếp, mặc áo vào đi tìm Hạ Đại Thành.
Một lúc sau Hạ Đại Thành mồ hôi đầy đầu đi theo Dương Thiết Trụ tới. Hắn vừa đưa hàng về còn chưa kịp lau mồ hôi thì bị biểu đệ gọi đi. Hạ Đại Thành gần đây cũng bị phơi lợi hại, trước đây là màu đồng, mấy ngày nay giống Dương Thiết Trụ đen như than đá.
“Nàng dâu Thiết Trụ, ngươi tìm ta có việc?”
Bụng không tiện, lại là người một nhà, Lâm Thanh Uyển không đứng dậy đón hắn.
“Đại Thành ca, ngươi ngồi đi.”
Hạ Đại Thành ngồi xuống, cũng không khách khí, cầm lấy siêu rót một chén nước uống, sau mới mở miệng nói chuyện: “Chuyện gì vậy?”
Lâm Thanh Uyển ở trong đầu suy nghĩ trong chốc lát chậm rãi mở miệng: “Đại Thành ca, không biết bây giờ ở bên ngoài có mua được băng hay không?”
Hạ Đại Thành cười khổ, hắn đã sớm nghĩ tới băng có thể bảo tồn đồ, nhưng băng sang quý, sinh ý nhỏ như bọn họ không mua nổi băng.
Lúc hắn còn ở trên huyện biết có gia đình nhà giàu ở Dương Thành tự mình cất giữ băng đến mùa hè sử dụng, cũng biết trong thành có người bán băng vào mùa hè. Nhưng giá cả quá cao, mua về bảo tồn đồ sấy tiên không có lời, đến lúc đó đừng nói kiếm tiền, không lỗ đã là may rồi. Thứ hai, theo hắn biết huyện Hoài Hà không có người bán băng, nhiều lắm chỉ là những gia đình giàu có tự mình làm băng, cất trữ đến mùa hè dùng thôi.
Hơn nữa hắn còn biết dùng băng bảo tồn được thức ăn quý thế nào, chính là một số thành lớn bán hải sản. Hải sản cách nước không để được lâu, chỉ có thể dùng băng để bảo tồn. Nhưng hải sản được chuyển đến nội địa giá cả cực kỳ sang quý. Mà bọn họ làm đồ sấy tiên mới 60 văn một cân, thể tích lại không nhỏ như hải sản.
Đệ muội này cuối cùng vẫn là đàn bà, cho dù thông minh tuyệt đỉnh, có nhiều ý nghĩ buôn bán, nhưng tầm mắt, ý tưởng có chút ngây thơ.
Nhưng Hạ đại thành không có ý tứ cười nhạo Lâm Thanh Uyển, mà là chậm rãi nói lại đạo lý trong đó. Bao gồm làm băng khó khăn và các băn khoăn khác.
Dương Thiết Trụ vốn cho rằng nàng nghĩ được biện pháp tốt gì, nghe Hạ Đại Thành nói xong lập tức xì hơi.
Lâm Thanh Uyển đương nhiên hiểu được đạo lý này, nàng cũng biết ở nơi này rất ít người sử dụng băng để giữ tươi đồ ăn. Có thể sử dụng băng để giữ tươi, là một ít cống phẩm, hoặc là hải sản. Dùng băng giữ tươi hải sản nàng đã nhìn thấy rồi.
Kinh thành là đất liền nên rất ít thấy hải sản. Rất nhiều gia đình nhà giàu đều có thể hưởng dụng, nhưng rõ rệt Lâm gia còn chưa đủ cấp bậc. Có một lần Gia chủ Lâm gia cũng chính bá phụ Lâm thừa tướng, đưa tới nhà bọn họ một sọt hải sản.
Lúc đưa đến làm oanh động cả phòng bếp. Nói hải sản kia thực mới mẻ, dưới sọt là một lớp băng.
Nơi này không giống hiện đại giao thông phát đạt, loại gì cũng có. Lâm Thanh Uyển có thể hiểu được đưa được hải sản kia về tới kinh thành mà vẫn còn tươi mới thì mất bao nhiêu công sức. Trong đó dùng bao nhiêu băng để bảo đảm chất lượng thì không cần nói.
Nhưng thông qua lớp băng dưới sọt kia, nàng có thể tưởng tượng ra kỳ thật người nơi này không hiểu vấn đề phủ kín giữ ấm này, thế cho nên lãng phí rất nhiều băng.
Lâm Thanh Uyển không có bởi vì Hạ Đại Thành nói mà nản lòng, nàng lại mở miệng hỏi: “Đại Thành ca, ngươi đã từng nghe nói tới quặng nitrat kali chưa?”
Đúng vậy, Lâm Thanh Uyển nghĩ tới biện pháp chế băng bằng quặng nitrat kali.
Cảm tạ các cuốn tiểu thuyết xuyên không ở thế kỉ 21, nữ chủ hay dùng các ‘Phối phương’ này để phát tài, Lâm Thanh Uyển nhớ lắm. Chẳng những biết là dùng thứ gì làm, ngay cả các bước làm cũng nhớ.
Hiện tại chỉ hi vọng tiểu thuyết xuyên việt không lừa nàng kẻ lười đọc sách này, mặt khác chính là quặng nitrat kali có thể tìm được, với lại không mắc.
“Quặng nitrat kali?” Hạ Đại Thành trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu.
Dương Thiết Trụ ở bên cạnh cũng nghĩ, nhưng hắn cũng không nghe thấy thứ này.
Lâm Thanh Uyển hít sâu một hơi, trong lòng có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn không buông tha ý nghĩ của mình.
“Đại Thành ca, ngươi cùng Thiết Trụ hỗ trợ đi tìm một chút, nếu như có thể tìm được quặng nitrat kali, vấn đề giữ tươi đồ sấy tiên của chúng ta không sẽ được giải quyết.”
Hạ Đại Thành vui vẻ nhưng vẫn có chút nghi hoặc: “Thật sự? Tìm được quặng nitrat kali là có thể giải quyết vấn đề giữ tươi đồ sấy tiên hả?”
Lâm Thanh Uyển gật đầu không nói hết. “Nếu như có thể tìm được thứ này, sẽ co hơn một nửa nắm chắc.”
Hạ Đại Thành đứng dậy: “Đi, ta cùng Thiết Trụ phân nhau đi tìm. Nhưng mà ngươi cũng phải cho chúng ta ít manh mối, cái này mua được hoặc tìm được ở đâu?”
Bây giờ hắn là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, hiện tại đồ sấy tiên đã làm đã ra nông nỗi này, chỉ có thể đem ngựa chết thành ngựa sống thôi.
Lâm Thanh Uyển lại suy tư một chút: “Thứ này dùng làm thuốc, hoặc là để luyện đan gì đó, các ngươi hay là cứ đi hỏi y quán trước. A, đúng rồi, thứ này còn có tên khác…” Nàng lao lực nghĩ: “Diễm tiêu, nitrat kali, sương, các ngươi đi hỏi thử trước.”
Hạ Đại Thành nghe thấy bảo để luyện đan thì kinh ngạc.
Dương Thiết Trụ không hiểu cái gì gọi là luyện đan, nhưng Hạ Đại Thành kiến thức rộng, nghe nói qua đương kim Thánh Thượng si mê luyện đan, cũng chỉ có gia đình cực kì giàu có ở kinh thành mới biết luyện đan, hoặc là ngay cả luyện đan dùng thứ gì cũng không biết. Nhưng nghĩ đến lai lịch biểu đệ muội này, hắn liền bình thường trở lại. Hắn biết vị đệ muội này trước đây là nha hoàn cho gia đình nhà giàu, phạm sai lầm bị phát mại đến nơi này, chắc là nghe được ở nhà giàu có kia.
Hạ Đại Thành nhắc lại mấy cái tên của quặng nitrat kali cho Lâm Thanh Uyển kiểm tra một lần, sau đó mới mang theo Dương Thiết Trụ chia nhau đi tìm.
Để lại một mình Lâm Thanh Uyển ngồi ở trong phòng thở dài một hơi thật sâu.
Có thể tìm được hay không thì do trời định, hi vọng ông trời phù hộ cho mọi chuyện thuận lợi.
Không phải là nhân thủ không đủ, bọn họ làm đồ sấy tiên không phải là rất nhiều, vài người cùng nhau bận rộn một hai ngày cũng làm ra thôi. Mấu chốt là trời nóng nực, đồ sấy tiên không giữ tươi được.
Từ lúc khí trời bắt đầu ấm áp lên, Lâm Thanh Uyển dặn dò Diêu thị phải cân nhắc làm, một lần không làm quá nhiều, đủ mấy ngày đưa hàng là được rồi. Tình nguyện tốn công còn hơn là bị hỏng. Cho nên đồ sấy tiên càng ngày càng vội, thậm chí phát triển đến cách một ngày làm một lần, làm xong là đưa hàng luôn.
Về phần đồ sấy tiên không làm trong tháng Chạp, dường như người nơi này không nếm được ra, chưởng quỹ mấy nhà tửu lâu không thấy nhắc tới, Lâm Thanh Uyển cũng yên tâm.
Thậm chí nàng còn làm ra loại hương vị mới, một là vị chua cay, một vị ngũ vị hương. Về phần thập tam hương vẫn tiếp tục làm, từ khi cánh tay Dương Thiết Trụ khỏi hẳn, Lâm Thanh Uyển giao việc này cho hắn, cũng dặn hắn không được nói ra ngoài, không nói cho ai hết.
Dương Thiết Trụ biết đây là bí phương ‘Tổ truyền’ của vợ, nhất định là không thể nói cho ai cả.
Thường ngày làm đồ sấy tiên cần thập tam hương và ngũ vị hương, mấy ngày nay đều là Dương Thiết Trụ ôm đồm mọi việc, mỗi lần làm hắn làm rất nhiều. Lúc cần làm đồ sấy tiên thì gói vào một gói đưa cho Diêu thị và Dương thị bỏ vào, cần cho bao nhiêu Lâm Thanh Uyển đã nói với hắn trước rồi.
Về phần bột ngũ vị hương từ đâu ra? Có thể làm ra thập tam hương thì không khó để làm ra ngũ vị hương, vì bột ngũ vị hương chỉ cần năm loại nguyên liệu thôi. Lâm Thanh Uyển thử nhiều lần cũng làm được ra cái tương đương.
Mà cùng với chậm rãi tiến vào mùa hè, kỳ hạn công trình đồ sấy tiên càng chạy, gần như ngày nào cũng làm. Làm được ngày hôm sau đưa hàng, vì việc này chẳng những Dương Thiết Căn bận rộn cực kì, ngay cả Hạ Đại Thành cũng bận chạy liên tục. Chung quy hai người này phải đưa hàng tới mấy tửu lâu trấn Lạc Vân và hơn mười tửu lâu các trấn khác nữa.
Vì thế Dương Thiết Trụ lại đi mua một xe la về dùng để đưa hàng. Hiện tại một chiếc xe la không đủ dùng, may mà lúc trước làm chỗ để xe la lớn, giờ để hai cái vẫn được.
Bởi vì thường xuyên đưa hàng không có quy hoạch, còn phát sinh sự tình Dương Thiết Căn và Hạ Đại Thành đưa hàng trùng. Nhà này đưa một lần, người kia không biết lại đi đưa, vừa nghe trong tiệm nói có người đưa rồi, thì chỉ biết than uổng công thôi. Nhưng hai người không có trách đối phương, chung quy mấy ngày nay đưa hàng nhiều quá mụ đầu rồi.
Lâm Thanh Uyển cũng thấy vội, tiếp tục như vậy là không được, bảo Dương Thiết Trụ kể lại tình hình, sau đó đưa cho mỗi người một lộ trình.
Lộ tuyến này vào các trấn chia hai bộ phận. Về sau đưa hàng mỗi người phụ trách một lộ trình, hai người không quấy rầy nhau, thậm chí bởi vì Lâm Thanh Uyển tâm tư tỉ mỉ, vạch ra biện pháp tiết kiệm thời gian nhất.
Dương Thiết Căn và Hạ Đại Thành nhận lộ trình của mình, tìm hiểu rồi thử. Trở về đều nói lộ trình như vậy tốt, bớt việc còn tiết kiệm thời gian, mấu chốt là phân công chính xác sẽ không chạy lặp lại. Bởi vì Dương Thiết Căn không biết chữ, Lâm Thanh Uyển vẽ ra bảo Dương Thiết Trụ giải thích cho hắn, đỡ mất công phải nhắc lại.
Dương Thiết Trụ trở về nói cùng Lâm Thanh Uyển, lại khích lệ một phen, thế này Lâm Thanh Uyển mới buông tâm.
Chung quy đây là sinh ý nhà nàng, nàng nhất định sẽ dốc toàn sức nghĩ biện pháp.
*******
Trong nháy mắt đã tiến vào tháng 6, trời càng ngày càng nóng.
Nhưng mấy người Dương Thiết Trụ không thấy nóng, lòng tràn đầy nhiệt huyết làm đồ sấy tiên.
Cùng với thời tiết nóng bức, đồ sấy tiên đã không thể giữ, cho dù bọn họ hận không thể buổi sáng làm buổi chiều đưa hàng, nhưng vẫn không tránh khỏi việc đồ sấy tiên bị hỏng.
Vì việc này mà Dương Thiết Trụ nhiều ngày nay sầu tới ăn không ngon ngủ không yên.
Lúc này Lâm Thanh Uyển hết cách.
Vì kéo dài thời gian giữ đồ sấy tiên, thậm chí nàng nghĩ tới đem đồ sấy tiên hoàn toàn hấp chín đưa đi, nhưng cũng chỉ có thể để được một ngày thôi, thời gian dài thì không được. Nhưng thời gian 1 ngày thì không thể đưa hết hàng cho các trấn được. Người trong nhà vì kiếm tiền, gần như mọi lúc đều làm đồ sấy tiên mới, sau đó hấp chín để đưa hàng. Chẳng những người đi đưa hàng bị mặt trời sấy khô, người trong nhà cũng mệt mỏi sắp chết.
Dương Thiết Trụ và Hạ Đại Thành thương lượng có nên ngừng làm đồ sấy tiên, chờ qua mùa hè lại lại làm, nhưng hai người lại luyến tiếc chậm trễ mấy tháng này sinh ý. Chỉ có thể vừa nghĩ biện pháp giữ tươi, mặt khác cả ba người đều chạy đi đưa hàng.
Vì để ba người đồng thời đưa hàng, Dương Thiết Trụ lại mua thêm một xe la về.
Nhưng cho dù như thế vẫn không được. Mấy người Dương Thiết Trụ không được mấy ngày đã than thở không ngừng.
Ngoài phòng có tiếng kêu xèo xèo làm người phiền chán.
Lâm Thanh Uyển ngồi trong phòng tâm tư lung tung, cầm quạt hương bồ trong tay không ngừng quạt gió cho mình.
Cái mùa hè năm nay quá nóng, năm trước nàng không thấy nóng như thế này. Vẫn nói dựng phụ như lửa, không biết có phải tại mang thai không, năm nay nàng rất sợ nóng.
Trong nhà trải chiếu, thậm chí sau này bởi vì chiếu cỏ không đủ mát mẻ, nàng còn bảo nam nhân đi mua chiếu trúc. Mua về trải quả nhiên mát mẻ hơn chiếu cỏ, đặc biệt trước khi sử dụng lấy nước giếng rửa qua, người nằm lên không thấy khô nữa.
Lâm Thanh Uyển nhìn ra ngoài không thấy nam nhân trở về, lên giường nằm một lát.
Nằm xuống chốc lát đã mơ mơ màng màng ngủ.
Buổi sáng Dương Thiết Trụ đi ra ngoài đưa hàng đến xế chiều mới trở về. Khuôn mặt cương nghị bị phơi đỏ bừng, thậm chí mấy ngày nay phơi nắng thời gian dài còn bị tróc da.
Trở về nhà là không làm gì hết cởi áo luôn, chạy tới giếng múc nước giội. Dù sao lúc này trong nhà không có người khác, chỉ có hai vợ chồng, không cần cố kỵ cái gì.
Lâm Thanh Uyển nghe thấy động tĩnh đứng lên, vừa đi ra thì thấy nam nhân cởi trần tắm.
Giọt nước trong veo chảy từ trên xuống, sau lưng rắn chắc toàn bắp thịt. Trên vai trái vết sẹo chằng chịt dữ tợn, vết sẹo kia là năm ngoái bị gấu chụp cho, thương khỏi rồi nhưng để lại vết sẹo lớn.
Lâm Thanh Uyển nhìn mà đỏ mặt, nhưng miệng không quên oán giận nói: “Nói bao nhiêu lần rồi, không nên dùng nước giếng tắm, mới từ bên ngoài trở về, coi chừng bị cảm lạnh.”
Dương Thiết Trụ xoay người lại ngây ngô cười ha hả: “Nàng dâu, ta nóng quá.”
Nam nhân vặn vẹo thân chạy lại, lọt vào mắt Lâm Thanh Uyển là bắp thịt rắn chắc của nam nhân, thậm chí còn bát khối cơ bụng…
Mặt nàng lại đỏ: “Nóng cũng phải lấy nước nóng tắm, tắm xong mới không nóng.”
Nơi này không thể so được với kiếp trước, nóng có đồ uống lạnh, giữa ngày hè nóng lực thì đóng cửa bật điều hòa, thật thoải mái.
Nghĩ đến đây Lâm Thanh Uyển ngây ra một lúc.
Điều hòa, tủ lạnh ——
“Uyển Uyển, trong nhà có cơm không? Vội vàng đưa hàng trưa không ăn gì nên bây giờ đói bụng.” Dương Thiết Trụ cầm quần áo quất quất lên người mình.
“Phòng bếp còn mì lạnh tam đệ muội làm, buổi trưa ta không có khẩu vị nên không ăn, ta đi lấy cho chàng.” Nói tới mì lạnh, đây là Lâm Thanh Uyển dạy Diêu thị, là bởi vì mùa hè quá nóng, mặt khác chính là trong nhà gần đây bề bộn nhiều việc không có thời gian nấu cơm. Lâm Thanh Uyển nhớ tới đồ ăn này, vừa bớt việc lại lạ miệng.
Dương Thiết Trụ vội vàng vẫy tay: “Được rồi, ta biết, ta tự mình đi làm, nàng đừng đi, vào phòng ngồi đi.”
Lâm Thanh Uyển đành phải lại quay vào phòng ngồi.
Một thoáng chốc sau Dương Thiết Trụ bưng hai bát lớn mì lạnh đi vào.
Mì trắng bóng, xanh xanh sợi dưa chuột, thả một chút rau. Những cái này là Diêu thị chuẩn bị, lúc muốn ăn theo khẩu vị của mỗi người cho thêm nước tỏi, muối, dấm, dầu vừng trộn đều, chính là một món mỹ vị ngày hè.
Biết Lâm Thanh Uyển thích ăn ớt, bát của nàng Dương Thiết Trụ còn cho một ít sa tế vào. Mấy ngày nay ăn mì lạnh nhiều, ngay cả Dương Thiết Trụ cũng biết trộn mì.
Đặt bát đũa trước mặt nàng dâu xong, Dương Thiết Trụ bưng bát mình lên ăn. Hắn thực sự đói, một bát mì lớn một lát trôi hết xuống bụng.
Lâm Thanh Uyển cầm chiếc đũa tiếp tục tự hỏi ý nghĩ đứt quãng vừa rồi.
Nếu có tủ lạnh thì tốt rồi, hoặc là có băng cũng được.
Đại Hi triều có băng, nguyên chủ khi ở kinh thành đã dùng, trong ngày hè các chủ tử Lâm gia đều có băng hạ nhiệt. Nàng cũng có, chỉ là luôn bị người ta quên đưa tới, hoặc là cắt xén.
Thường các gia đình nhà giàu trong nhà đều có hầm băng, dùng để trữ băng tới ngày hè sử dụng, dường như có người còn làm mua bán băng…
Nghĩ đến đây Lâm Thanh Uyển hận không thể đánh mình hai bàn tay, vì sao không nghĩ tới băng chứ?
Thôn Lạc Hạp này mùa đông lạnh, không cần đi đào băng trong sông, làm mấy cái lọ đựng nước, để bên ngoài một đêm sẽ thành băng. Sau đó đào cái hầm cất trữ băng, thì bây giờ đã không bị vội khổ thế này.
Nhưng bây giờ ảo não thế nào cũng vô dụng, chỉ trách nàng lúc ấy suy nghĩ không chu toàn mới không nghĩ ra những thứ này.
“Uyển Uyển, sao nàng không ăn?” Dương Thiết Trụ buông bát kỳ quái hỏi: “Có phải chỗ nào không thoái mái? Thời tiết nóng thế này nàng cố ăn nhiều một chút, trong bụng còn có bé con đấy.”
Lâm Thanh Uyển phục hồi lại cười: “Ta không đói bụng, giữa trưa ăn chút điểm tâm rồi. Chàng ăn xong rồi à? Ăn xong thì đi mời Đại Thành ca lại đây, ta có chút việc muốn nói.”
Dương Thiết Trụ gãi đầu, cũng không nghĩ nhiều, cất bát mì vào phòng bếp, mặc áo vào đi tìm Hạ Đại Thành.
Một lúc sau Hạ Đại Thành mồ hôi đầy đầu đi theo Dương Thiết Trụ tới. Hắn vừa đưa hàng về còn chưa kịp lau mồ hôi thì bị biểu đệ gọi đi. Hạ Đại Thành gần đây cũng bị phơi lợi hại, trước đây là màu đồng, mấy ngày nay giống Dương Thiết Trụ đen như than đá.
“Nàng dâu Thiết Trụ, ngươi tìm ta có việc?”
Bụng không tiện, lại là người một nhà, Lâm Thanh Uyển không đứng dậy đón hắn.
“Đại Thành ca, ngươi ngồi đi.”
Hạ Đại Thành ngồi xuống, cũng không khách khí, cầm lấy siêu rót một chén nước uống, sau mới mở miệng nói chuyện: “Chuyện gì vậy?”
Lâm Thanh Uyển ở trong đầu suy nghĩ trong chốc lát chậm rãi mở miệng: “Đại Thành ca, không biết bây giờ ở bên ngoài có mua được băng hay không?”
Hạ Đại Thành cười khổ, hắn đã sớm nghĩ tới băng có thể bảo tồn đồ, nhưng băng sang quý, sinh ý nhỏ như bọn họ không mua nổi băng.
Lúc hắn còn ở trên huyện biết có gia đình nhà giàu ở Dương Thành tự mình cất giữ băng đến mùa hè sử dụng, cũng biết trong thành có người bán băng vào mùa hè. Nhưng giá cả quá cao, mua về bảo tồn đồ sấy tiên không có lời, đến lúc đó đừng nói kiếm tiền, không lỗ đã là may rồi. Thứ hai, theo hắn biết huyện Hoài Hà không có người bán băng, nhiều lắm chỉ là những gia đình giàu có tự mình làm băng, cất trữ đến mùa hè dùng thôi.
Hơn nữa hắn còn biết dùng băng bảo tồn được thức ăn quý thế nào, chính là một số thành lớn bán hải sản. Hải sản cách nước không để được lâu, chỉ có thể dùng băng để bảo tồn. Nhưng hải sản được chuyển đến nội địa giá cả cực kỳ sang quý. Mà bọn họ làm đồ sấy tiên mới 60 văn một cân, thể tích lại không nhỏ như hải sản.
Đệ muội này cuối cùng vẫn là đàn bà, cho dù thông minh tuyệt đỉnh, có nhiều ý nghĩ buôn bán, nhưng tầm mắt, ý tưởng có chút ngây thơ.
Nhưng Hạ đại thành không có ý tứ cười nhạo Lâm Thanh Uyển, mà là chậm rãi nói lại đạo lý trong đó. Bao gồm làm băng khó khăn và các băn khoăn khác.
Dương Thiết Trụ vốn cho rằng nàng nghĩ được biện pháp tốt gì, nghe Hạ Đại Thành nói xong lập tức xì hơi.
Lâm Thanh Uyển đương nhiên hiểu được đạo lý này, nàng cũng biết ở nơi này rất ít người sử dụng băng để giữ tươi đồ ăn. Có thể sử dụng băng để giữ tươi, là một ít cống phẩm, hoặc là hải sản. Dùng băng giữ tươi hải sản nàng đã nhìn thấy rồi.
Kinh thành là đất liền nên rất ít thấy hải sản. Rất nhiều gia đình nhà giàu đều có thể hưởng dụng, nhưng rõ rệt Lâm gia còn chưa đủ cấp bậc. Có một lần Gia chủ Lâm gia cũng chính bá phụ Lâm thừa tướng, đưa tới nhà bọn họ một sọt hải sản.
Lúc đưa đến làm oanh động cả phòng bếp. Nói hải sản kia thực mới mẻ, dưới sọt là một lớp băng.
Nơi này không giống hiện đại giao thông phát đạt, loại gì cũng có. Lâm Thanh Uyển có thể hiểu được đưa được hải sản kia về tới kinh thành mà vẫn còn tươi mới thì mất bao nhiêu công sức. Trong đó dùng bao nhiêu băng để bảo đảm chất lượng thì không cần nói.
Nhưng thông qua lớp băng dưới sọt kia, nàng có thể tưởng tượng ra kỳ thật người nơi này không hiểu vấn đề phủ kín giữ ấm này, thế cho nên lãng phí rất nhiều băng.
Lâm Thanh Uyển không có bởi vì Hạ Đại Thành nói mà nản lòng, nàng lại mở miệng hỏi: “Đại Thành ca, ngươi đã từng nghe nói tới quặng nitrat kali chưa?”
Đúng vậy, Lâm Thanh Uyển nghĩ tới biện pháp chế băng bằng quặng nitrat kali.
Cảm tạ các cuốn tiểu thuyết xuyên không ở thế kỉ 21, nữ chủ hay dùng các ‘Phối phương’ này để phát tài, Lâm Thanh Uyển nhớ lắm. Chẳng những biết là dùng thứ gì làm, ngay cả các bước làm cũng nhớ.
Hiện tại chỉ hi vọng tiểu thuyết xuyên việt không lừa nàng kẻ lười đọc sách này, mặt khác chính là quặng nitrat kali có thể tìm được, với lại không mắc.
“Quặng nitrat kali?” Hạ Đại Thành trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu.
Dương Thiết Trụ ở bên cạnh cũng nghĩ, nhưng hắn cũng không nghe thấy thứ này.
Lâm Thanh Uyển hít sâu một hơi, trong lòng có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn không buông tha ý nghĩ của mình.
“Đại Thành ca, ngươi cùng Thiết Trụ hỗ trợ đi tìm một chút, nếu như có thể tìm được quặng nitrat kali, vấn đề giữ tươi đồ sấy tiên của chúng ta không sẽ được giải quyết.”
Hạ Đại Thành vui vẻ nhưng vẫn có chút nghi hoặc: “Thật sự? Tìm được quặng nitrat kali là có thể giải quyết vấn đề giữ tươi đồ sấy tiên hả?”
Lâm Thanh Uyển gật đầu không nói hết. “Nếu như có thể tìm được thứ này, sẽ co hơn một nửa nắm chắc.”
Hạ Đại Thành đứng dậy: “Đi, ta cùng Thiết Trụ phân nhau đi tìm. Nhưng mà ngươi cũng phải cho chúng ta ít manh mối, cái này mua được hoặc tìm được ở đâu?”
Bây giờ hắn là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, hiện tại đồ sấy tiên đã làm đã ra nông nỗi này, chỉ có thể đem ngựa chết thành ngựa sống thôi.
Lâm Thanh Uyển lại suy tư một chút: “Thứ này dùng làm thuốc, hoặc là để luyện đan gì đó, các ngươi hay là cứ đi hỏi y quán trước. A, đúng rồi, thứ này còn có tên khác…” Nàng lao lực nghĩ: “Diễm tiêu, nitrat kali, sương, các ngươi đi hỏi thử trước.”
Hạ Đại Thành nghe thấy bảo để luyện đan thì kinh ngạc.
Dương Thiết Trụ không hiểu cái gì gọi là luyện đan, nhưng Hạ Đại Thành kiến thức rộng, nghe nói qua đương kim Thánh Thượng si mê luyện đan, cũng chỉ có gia đình cực kì giàu có ở kinh thành mới biết luyện đan, hoặc là ngay cả luyện đan dùng thứ gì cũng không biết. Nhưng nghĩ đến lai lịch biểu đệ muội này, hắn liền bình thường trở lại. Hắn biết vị đệ muội này trước đây là nha hoàn cho gia đình nhà giàu, phạm sai lầm bị phát mại đến nơi này, chắc là nghe được ở nhà giàu có kia.
Hạ Đại Thành nhắc lại mấy cái tên của quặng nitrat kali cho Lâm Thanh Uyển kiểm tra một lần, sau đó mới mang theo Dương Thiết Trụ chia nhau đi tìm.
Để lại một mình Lâm Thanh Uyển ngồi ở trong phòng thở dài một hơi thật sâu.
Có thể tìm được hay không thì do trời định, hi vọng ông trời phù hộ cho mọi chuyện thuận lợi.
Tác giả :
Giả Diện Đích Thịnh Yến