Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
Chương 82
Lúc Dương Thiết Trụ mua sắm các dụng cụ thì hai người tam phòng cũng bắt đầu mua sắm. Dụng cụ nhà bọn họ thiếu đáng thương, ngay cả những đồ trên bếp lò cũng không có. Từ khi ở riêng ăn cơm đều là ở nhị phòng.
Diêu thị cũng nghĩ thoáng, nói không dễ dàng mới có nhà mới, mọi thứ phải cố gắng chuẩn bị đầy đủ, không thể ở nhà mới lại nằm trên chiếc đệm rách được.
Hai người Tam phòng ngày thường tiết kiệm cực kì, từ lúc làm sinh ý đồ sấy tiên lời không ít tiền bạc, lại chưa từng bỏ ra mua cho nhà thêm cái gì. Nhiều lắm cũng chỉ là mua cho Dương Thiết Căn và hai tiểu Nữu Nữu hai bộ quần áo, Diêu thị không nỡ mua cho mình.
Mua quần áo cho Dương Thiết Căn là bởi vì Dương Thiết Căn hay phải ra ngoài đưa hàng, mặc rách rưới thì mất hình tượng quá. Quần áo hai đứa Nữu Nữu thì thiếu đến đáng thương, không phải là nhặt lại của Dương Đại Nữu mặc thì chính là sửa quần áo của người lớn cho trẻ nhỏ mặc. Lâm Thanh Uyển có cho Diêu thị mấy thước vải để làm quần áo cho hai đứa nhỏ, Diêu thị xuất phát từ tâm lý bồi thường, cắn răng mua mấy thước vải làm quần áo cho con, cho nên hai Nữu Nữu mặc tốt hơn cha chúng, từ trong ra ngoài đều là mới.
Vì lần này chuyển nhà mới, Diêu thị khó được hào phóng một lần. Buông tay chân mua không ít vải bông và bông về, muốn làm chăn đệm mới cho nhà mình. Bởi vì sợ cầm lại sẽ gây chú ý, nàng bảo nam nhân mình mua để ở nhà mới rồi sang bên đó làm.
Đến khi đồ đạc của tân phòng đều được mua xong, Lâm Thanh Uyển chuẩn bị dọn nhà. Hai ngày nay Tam phòng thu dọn khí thế ngất trời, chuẩn bị chuyển cùng họ.
Nhưng bọn họ mang hết đi rồi thì phòng không ở làm thế nào?
Ý tứ Lâm Thanh Uyển là không tiện nghi người khác, bên trong để mấy thứ linh tinh vào rồi khóa lại để đó. Về sau nếu đại phòng và tứ phòng muốn dùng, được thôi, lấy bạc đến mua.
Dương Thiết Trụ luôn hai tay tán đồng với những gì vợ nói, hai người tam phòng cũng không có cảm tình tốt gì với mấy người đó, nên cũng bắt chước nhị phòng khóa lại để đó.
Hai nhà thương lượng xong thì chuyển nhà.
Trước 1 ngày nhập trạch cần phải cử hành nghi thức tế bái thần linh, về phần tế bái thế nào, những điều này là do Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn lo liệu.
Lâm Thanh Uyển làm dựng phụ không cần thiết bận tâm những chuyện này.
********
Ngày hôm sau là ngày tốt nhập trạch.
Buổi sáng sớm, hai gia đình đứng lên bắt đầu di chuyển.
Kỳ thật có thai là không thích hợp động thổ chuyển nhà nhập trạch, e sợ kinh ngạc thai thần. Nhưng thôn Lạc Hạp không chú trọng cái này, chỉ là lúc nhập trạch dựng phụ không thích hợp trình diện thôi, cho nên sáng sớm Lâm Thanh Uyển đã đi sang nhà Dương thị ngồi.
Sáng sớm cả nhà Dương thị đã dắt xe la đến giúp hai huynh đệ Dương Thiết Trụ chuyển nhà, bọn họ đến treo một tràng pháo ở cổng.
Nhập trạch phải có trình tự, chuyển đồ dùng sinh hoạt hàng ngày trước, cũng chính là tục xưng ăn cơm gì đó.
Lương thực đựng tới tám phần vào thùng, bởi vì sinh hoạt tốt nên Dương Thiết Trụ để là gạo. Trong thùng gạo bỏ thêm một hồng bao nhỏ, bên trong có chín đồng tiền, ngụ ý là có tiền chữ cửu có ngụ ý vô cùng tận, cũng chính là ý tứ về sau tiền rất nhiều. Nước, được đựng gần đầy một thùng. Bát đũa, nồi nia xoong chảo mang vào trước, lấy số chẵn mang vào. Cái xẻng rác, chổi một đôi, phía trên có buộc vải đỏ, và các loại quần áo cầm nhập trạch.
Nhị phòng và tam phòng chuyển nhà đồng thời, ai nấy tự cầm ‘ăn cơm’ mọi thứ vào nhập trạch nhà mình.
Lúc này mấy người Dương gia mới cảm thấy không đúng. Vừa thấy nhị phòng tam phòng hành động, đây là muốn chuyển nhà nha. Mấy người Dương gia đều không nói chuyện với nhị phòng tam phòng, đứng ở bên cạnh nhìn hồi lâu, mãi đến khi hai huynh đệ Dương Thiết Trụ trở về chuyển lần thứ hai tranh, mới đẩy da mặt dày Vương thị đi lên hỏi.
Bởi vì trong nhà có dựng phụ, mỗi lần Dương Thiết Trụ lấy một thứ sẽ lấy chổi mới quét. Bận rộn khí thế ngất trời, căn bản không có mắt quan tâm tới Vương thị.
Vương thị đành phải đi tới bên người Dương thị, Dương thị vừa chỉ huy người khuân đồ, vừa bớt thời gian nói với Vương thị một câu, đúng nha, đây là chuyển nhà mới đấy, hai huynh đệ Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn đang dọn ra ngoài ở, phòng ở đã xây xong rồi.
Lần này thật là sét đánh ngang trời, không chỉ Vương thị ngây người, mấy người Dương gia bên cạnh cũng ngây người.
Thế này mới bao lâu, nhị phòng tam phòng chuẩn bị chuyển nhà cũng coi như xong, đằng này lại còn đã xây xong nhà mới rồi. Xây ở đâu? Sao bọn họ không biết?
Nói, sao người ta phải nói cho các ngươi biết chứ?!
Người Dương gia đều muốn tiến lên hỏi một chút, nhưng người ta đều một bộ ‘Ta bề bộn nhiều việc đừng nói với ta’, bọn họ không thể nào hỏi được.
Huống chi con trai mình muốn chuyển nhà, phòng ở cũng đã xây xong, làm cha mẹ huynh đệ tẩu tử đệ muội đều không biết, không phải quá mức mất chức sao?
Hơn nữa một nhà Dương thị khua chiêng gõ trống mà đến đưa tới không ít thôn dân tò mò. Đều nghe nói lão nhị lão tam Dương gia chuyển nhà, nghe nói phòng ở đã xây xong rồi, cho nên có rất nhiều người đứng bên cạnh xem náo nhiệt. Trước mặt nhiều người như vậy, những người Dương gia ngượng ngùng tiến lên hỏi.
Bởi vì có xe la chuyển đồ, mà hai nhà cũng không có mấy đồ đạc, bên tân phòng kia đã được chuẩn bị đầy đủ hết rồi, chỉ là mấy bộ quần áo và đồ vật linh tinh thôi, chuyển một chuyến là hết của cả hai nhà.
Lúc di chuyển sang bên kia, rất nhiều thôn dân đi theo xem náo nhiệt.
Mãi cho đến khi xe dừng lại ở nhà mới kia mọi người mới biết được thì ra nhà này là của lão nhị Dương gia.
“Được lắm, Dương Thiết Trụ, tiểu tử ngươi giấu thật thâm nha, xây ngôi nhà lớn như vậy từ lúc nào chứ.”
“Đúng vậy, vẫn biết nơi này đang xây nhà, không biết là nhà ai, không ngờ là nhà ngươi…”
Dương Thiết Trụ ngây ngô cười ha hả, nói mình quá bận rộn, không có thời gian quản việc này nên đã tìm một ban nề ngói về làm cho.
Bên kia Dương Thiết Căn cũng đang chuyển đồ về phòng, mọi người thế mới biết cái viện bên này lớn hơn một chút là của Dương Thiết Trụ, cái nhỏ nhỏ bên kia là của lão tam Dương gia, hai huynh đệ đồng thời xây tân phòng.
Người vây xem đều chậc lưỡi, nói hai người này thật bản lãnh, vừa mới an gia không bao lâu đã xây được ngôi nhà ngói.
Tường viện bên kia của Dương Thiết Trụ thoạt nhìn rất khí phái, bên trong nhất định càng khí phái. Phòng ở của lão tam Dương gia nhìn không to như của lão nhị, nhưng trong thôn Lạc Hạp mà nói thì cũng là một ngôi nhà tốt.
Dương Thiết Trụ mở cửa chuyển đồ vào trong, cả nhà Dương thị phân ra hỗ trợ hai huynh đệ họ.
Cổng viện vừa được mở ra, thôn dân xem náo nhiệt thuận thế đi vào, đa số đi vào nhà Dương Thiết Trụ. Ở thôn Lạc Hạp này nhà ai xây phòng mới đều mời thôn dân tới tham quan, cho nên các thôn dân không có khách khí.
Đi vào nhìn, phòng ở xây thật tốt, không kém nhà Lý chính chút nào. Phòng ở nhà Lý chính là tốt nhất thôn Lạc Hạp, cho nên thôn dân đều lấy nhà lý chính ra so sánh. Những thôn dân này không có văn hóa gì, biết chữ rất ít, chỉ nói chữ tốt. Nếu là ở hiện đại đã phun ra hai chữ cao cấp rồi.
Viện rất lớn, dưới đất lát bản gạch xanh. Nhà nào ở Lạc Hạp mà bỏ được làm sân bằng gạch xanh chứ, đừng nói trong sân, ngay cả trong phòng cũng tiếc. Chỉ có những nhà xây nhà ngói lớn kia mới bỏ được dùng gạch xanh lát nền thôi, mới nhìn rất thể diện.
Cho nên vừa vào viện các thôn dân đều ngẩn ngơ.
Còn có bên trái là một dãy nhà ngói ba gian, phía bên phải là phòng bếp, nhà kho, lều gia súc, đều làm bằng gạch xanh. Thôn dân lại đi vào phòng chính, đi vào lại bị bài trí làm ngẩn người, dưới đất là nền gạch xanh, chỉ là bên trong này được làm nhẵn hơn ngoài sân, màu trắng hơn ngoài sân.
Đây là bài trí của nhà quan lão gia rồi, nhìn cái tường trước mặt (bản giản dị tường Thái Sư), rất nhiều ghế đẹp (ghế bành và kệ), còn có cái bàn…
Thôn dân vừa tham quan vừa chậc lưỡi, phỏng chừng tối hôm nay mọi người về nhà đều ngủ không ngon.
“Thiết Trụ, cái nhà này của ngươi thật đại khí nha…”
“Thế này thì phải mất bao nhiêu bạc chứ…”
“Dương lão nhị, ngươi phát tài …”
“Không kém nhà Lý chính tí nào…” Đối với Lý chính, mọi người vẫn rất tôn trọng, thật sự có tốt hơn nhà Lý chính bọn họ cũng không nói thế được.
Một đám thôn dân nghị luận ầm ĩ, tranh nhau hỏi Dương Thiết Trụ.
Bởi vì bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, Dương Thiết Trụ không ngừng pha trò đánh trống lảng cho qua. Đương nhiên mất bao nhiêu tiền vẫn lộ ra một chút, Dương Thiết Trụ nói mơ hồ là không mất nhiều.
Về phần không nhiều là bao nhiêu? Ngại quá, hắn bị thôn dân nhiệt tình khác kéo đi rồi. Vì sao phòng ở lại thế này, có cái này cái kia, về phần vì sao lại toàn cái tốt như vậy, ngại quá, lại bị thôn dân khác kéo đi rồi…
Không khí của hiện trường náo nhiệt mà hỗn tạp.
Các thôn dân chỉ tham quan đại khái ở phía trước, bọn họ cũng chỉ cho rằng nhà Dương Thiết Trụ có mấy gian ốc phía trước này thôi, chung quy phòng ở thôn Lạc Hạp chính là quy cách này. Vừa vặn hai người Dương Thiết Trụ tính toán giấu phía sau đi, vì vậy sẽ không dẫn bọn họ tới phía sau xem.
Dương Thiết Trụ chào hỏi nửa ngày mới tiễn bước hết các thôn dân xem náo nhiệt kia đi, cũng hứa hẹn hiện tại chưa thu dọn phòng xong, đợi khi nào dọn dẹp xong sẽ mời mọi người tới uống rượu.
Thôn dân xem náo nhiệt lại dũng mãnh lao tới nhà Dương Thiết Căn.
Nhà mới của Dương Thiết Căn cũng rất xinh đẹp, mặt trước là một dãy ba gian chính phòng, bên tay trái hai gian sương phòng, bên phải là một gian phòng bếp, một gian phòng tạp vật. Thoạt nhìn rộng mở lại chỉnh tề, tường viện là tường đất. Thôn dân lại tán gẫu, nói hai huynh đệ Dương Thiết Trụ bản lĩnh, mọi nhà đều là nhà ngói.
Các thôn dân sang xem một hồi khách sáo vài câu rồi bước đi.
Phòng ở hai nhà này tốt lắm, nhưng đã có nhà Lý chính trước đó rồi, mọi ngừoi chỉ là cảm thán ngạc nhiên chứ không có cái ý gì khác nữa. Nhiều lắm chính là bài trí trong phòng mới lạ một chút, sau đó chính là tường vây cao một chút.
Hơn nữa mọi người đều biết hôm nay người ta nhập trạch, nhất định là bận rộn không có thời gian tiếp đãi bọn họ.
Thôn dân xem náo nhiệt kết bạn đi về thôn, mọi người vừa đi vừa nghị luận ầm ĩ.
Có nói Dương Thiết Trụ bản lĩnh, cánh tay bị vậy rồi, nhà lại bị chia ra ở riêng, trong thời gian ngắn như vậy đã xây được phòng ở.
Còn nói Dương gia lão gia tử nhặt mè vừng mà bỏ quên dưa hấu, luôn không coi trọng hai huynh đệ Dương Thiết Trụ cùng Dương Thiết Căn. Chia người ta ra lại còn hà khắc với người ta. Không phải đây sao, người ta còn xây được phòng ở, lại còn tốt hơn cả nhà Dương gia, thật là đánh mặt người…
Dọc theo đường đi cái gì cũng nói, mọi người thảo luận kích tình sục sôi, phảng phất là nhà mình xây nhà mới. Sau đó một ít chuyện Dương gia ở riêng cũng bị người biết móc ra ngoài, ở trong đám người thảo luận…
Về mấy chuyện Dương gia ở riêng kia, có thôn dân biết rõ ràng, có thôn dân biết lơ mơ, chỉ là nghe nói qua việc này không biết cụ thể. Vừa nghe có nhân sĩ biết chuyện nói, mọi người đều tò mò ở bên cạnh nghe. Càng nghe càng nổ, nhà Dương lão gia tử cũng quá thất đức đi…
Trong lúc cái gì cũng nói, thanh danh Dương gia càng hỏng thêm mấy phần.
Diêu thị cũng nghĩ thoáng, nói không dễ dàng mới có nhà mới, mọi thứ phải cố gắng chuẩn bị đầy đủ, không thể ở nhà mới lại nằm trên chiếc đệm rách được.
Hai người Tam phòng ngày thường tiết kiệm cực kì, từ lúc làm sinh ý đồ sấy tiên lời không ít tiền bạc, lại chưa từng bỏ ra mua cho nhà thêm cái gì. Nhiều lắm cũng chỉ là mua cho Dương Thiết Căn và hai tiểu Nữu Nữu hai bộ quần áo, Diêu thị không nỡ mua cho mình.
Mua quần áo cho Dương Thiết Căn là bởi vì Dương Thiết Căn hay phải ra ngoài đưa hàng, mặc rách rưới thì mất hình tượng quá. Quần áo hai đứa Nữu Nữu thì thiếu đến đáng thương, không phải là nhặt lại của Dương Đại Nữu mặc thì chính là sửa quần áo của người lớn cho trẻ nhỏ mặc. Lâm Thanh Uyển có cho Diêu thị mấy thước vải để làm quần áo cho hai đứa nhỏ, Diêu thị xuất phát từ tâm lý bồi thường, cắn răng mua mấy thước vải làm quần áo cho con, cho nên hai Nữu Nữu mặc tốt hơn cha chúng, từ trong ra ngoài đều là mới.
Vì lần này chuyển nhà mới, Diêu thị khó được hào phóng một lần. Buông tay chân mua không ít vải bông và bông về, muốn làm chăn đệm mới cho nhà mình. Bởi vì sợ cầm lại sẽ gây chú ý, nàng bảo nam nhân mình mua để ở nhà mới rồi sang bên đó làm.
Đến khi đồ đạc của tân phòng đều được mua xong, Lâm Thanh Uyển chuẩn bị dọn nhà. Hai ngày nay Tam phòng thu dọn khí thế ngất trời, chuẩn bị chuyển cùng họ.
Nhưng bọn họ mang hết đi rồi thì phòng không ở làm thế nào?
Ý tứ Lâm Thanh Uyển là không tiện nghi người khác, bên trong để mấy thứ linh tinh vào rồi khóa lại để đó. Về sau nếu đại phòng và tứ phòng muốn dùng, được thôi, lấy bạc đến mua.
Dương Thiết Trụ luôn hai tay tán đồng với những gì vợ nói, hai người tam phòng cũng không có cảm tình tốt gì với mấy người đó, nên cũng bắt chước nhị phòng khóa lại để đó.
Hai nhà thương lượng xong thì chuyển nhà.
Trước 1 ngày nhập trạch cần phải cử hành nghi thức tế bái thần linh, về phần tế bái thế nào, những điều này là do Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn lo liệu.
Lâm Thanh Uyển làm dựng phụ không cần thiết bận tâm những chuyện này.
********
Ngày hôm sau là ngày tốt nhập trạch.
Buổi sáng sớm, hai gia đình đứng lên bắt đầu di chuyển.
Kỳ thật có thai là không thích hợp động thổ chuyển nhà nhập trạch, e sợ kinh ngạc thai thần. Nhưng thôn Lạc Hạp không chú trọng cái này, chỉ là lúc nhập trạch dựng phụ không thích hợp trình diện thôi, cho nên sáng sớm Lâm Thanh Uyển đã đi sang nhà Dương thị ngồi.
Sáng sớm cả nhà Dương thị đã dắt xe la đến giúp hai huynh đệ Dương Thiết Trụ chuyển nhà, bọn họ đến treo một tràng pháo ở cổng.
Nhập trạch phải có trình tự, chuyển đồ dùng sinh hoạt hàng ngày trước, cũng chính là tục xưng ăn cơm gì đó.
Lương thực đựng tới tám phần vào thùng, bởi vì sinh hoạt tốt nên Dương Thiết Trụ để là gạo. Trong thùng gạo bỏ thêm một hồng bao nhỏ, bên trong có chín đồng tiền, ngụ ý là có tiền chữ cửu có ngụ ý vô cùng tận, cũng chính là ý tứ về sau tiền rất nhiều. Nước, được đựng gần đầy một thùng. Bát đũa, nồi nia xoong chảo mang vào trước, lấy số chẵn mang vào. Cái xẻng rác, chổi một đôi, phía trên có buộc vải đỏ, và các loại quần áo cầm nhập trạch.
Nhị phòng và tam phòng chuyển nhà đồng thời, ai nấy tự cầm ‘ăn cơm’ mọi thứ vào nhập trạch nhà mình.
Lúc này mấy người Dương gia mới cảm thấy không đúng. Vừa thấy nhị phòng tam phòng hành động, đây là muốn chuyển nhà nha. Mấy người Dương gia đều không nói chuyện với nhị phòng tam phòng, đứng ở bên cạnh nhìn hồi lâu, mãi đến khi hai huynh đệ Dương Thiết Trụ trở về chuyển lần thứ hai tranh, mới đẩy da mặt dày Vương thị đi lên hỏi.
Bởi vì trong nhà có dựng phụ, mỗi lần Dương Thiết Trụ lấy một thứ sẽ lấy chổi mới quét. Bận rộn khí thế ngất trời, căn bản không có mắt quan tâm tới Vương thị.
Vương thị đành phải đi tới bên người Dương thị, Dương thị vừa chỉ huy người khuân đồ, vừa bớt thời gian nói với Vương thị một câu, đúng nha, đây là chuyển nhà mới đấy, hai huynh đệ Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn đang dọn ra ngoài ở, phòng ở đã xây xong rồi.
Lần này thật là sét đánh ngang trời, không chỉ Vương thị ngây người, mấy người Dương gia bên cạnh cũng ngây người.
Thế này mới bao lâu, nhị phòng tam phòng chuẩn bị chuyển nhà cũng coi như xong, đằng này lại còn đã xây xong nhà mới rồi. Xây ở đâu? Sao bọn họ không biết?
Nói, sao người ta phải nói cho các ngươi biết chứ?!
Người Dương gia đều muốn tiến lên hỏi một chút, nhưng người ta đều một bộ ‘Ta bề bộn nhiều việc đừng nói với ta’, bọn họ không thể nào hỏi được.
Huống chi con trai mình muốn chuyển nhà, phòng ở cũng đã xây xong, làm cha mẹ huynh đệ tẩu tử đệ muội đều không biết, không phải quá mức mất chức sao?
Hơn nữa một nhà Dương thị khua chiêng gõ trống mà đến đưa tới không ít thôn dân tò mò. Đều nghe nói lão nhị lão tam Dương gia chuyển nhà, nghe nói phòng ở đã xây xong rồi, cho nên có rất nhiều người đứng bên cạnh xem náo nhiệt. Trước mặt nhiều người như vậy, những người Dương gia ngượng ngùng tiến lên hỏi.
Bởi vì có xe la chuyển đồ, mà hai nhà cũng không có mấy đồ đạc, bên tân phòng kia đã được chuẩn bị đầy đủ hết rồi, chỉ là mấy bộ quần áo và đồ vật linh tinh thôi, chuyển một chuyến là hết của cả hai nhà.
Lúc di chuyển sang bên kia, rất nhiều thôn dân đi theo xem náo nhiệt.
Mãi cho đến khi xe dừng lại ở nhà mới kia mọi người mới biết được thì ra nhà này là của lão nhị Dương gia.
“Được lắm, Dương Thiết Trụ, tiểu tử ngươi giấu thật thâm nha, xây ngôi nhà lớn như vậy từ lúc nào chứ.”
“Đúng vậy, vẫn biết nơi này đang xây nhà, không biết là nhà ai, không ngờ là nhà ngươi…”
Dương Thiết Trụ ngây ngô cười ha hả, nói mình quá bận rộn, không có thời gian quản việc này nên đã tìm một ban nề ngói về làm cho.
Bên kia Dương Thiết Căn cũng đang chuyển đồ về phòng, mọi người thế mới biết cái viện bên này lớn hơn một chút là của Dương Thiết Trụ, cái nhỏ nhỏ bên kia là của lão tam Dương gia, hai huynh đệ đồng thời xây tân phòng.
Người vây xem đều chậc lưỡi, nói hai người này thật bản lãnh, vừa mới an gia không bao lâu đã xây được ngôi nhà ngói.
Tường viện bên kia của Dương Thiết Trụ thoạt nhìn rất khí phái, bên trong nhất định càng khí phái. Phòng ở của lão tam Dương gia nhìn không to như của lão nhị, nhưng trong thôn Lạc Hạp mà nói thì cũng là một ngôi nhà tốt.
Dương Thiết Trụ mở cửa chuyển đồ vào trong, cả nhà Dương thị phân ra hỗ trợ hai huynh đệ họ.
Cổng viện vừa được mở ra, thôn dân xem náo nhiệt thuận thế đi vào, đa số đi vào nhà Dương Thiết Trụ. Ở thôn Lạc Hạp này nhà ai xây phòng mới đều mời thôn dân tới tham quan, cho nên các thôn dân không có khách khí.
Đi vào nhìn, phòng ở xây thật tốt, không kém nhà Lý chính chút nào. Phòng ở nhà Lý chính là tốt nhất thôn Lạc Hạp, cho nên thôn dân đều lấy nhà lý chính ra so sánh. Những thôn dân này không có văn hóa gì, biết chữ rất ít, chỉ nói chữ tốt. Nếu là ở hiện đại đã phun ra hai chữ cao cấp rồi.
Viện rất lớn, dưới đất lát bản gạch xanh. Nhà nào ở Lạc Hạp mà bỏ được làm sân bằng gạch xanh chứ, đừng nói trong sân, ngay cả trong phòng cũng tiếc. Chỉ có những nhà xây nhà ngói lớn kia mới bỏ được dùng gạch xanh lát nền thôi, mới nhìn rất thể diện.
Cho nên vừa vào viện các thôn dân đều ngẩn ngơ.
Còn có bên trái là một dãy nhà ngói ba gian, phía bên phải là phòng bếp, nhà kho, lều gia súc, đều làm bằng gạch xanh. Thôn dân lại đi vào phòng chính, đi vào lại bị bài trí làm ngẩn người, dưới đất là nền gạch xanh, chỉ là bên trong này được làm nhẵn hơn ngoài sân, màu trắng hơn ngoài sân.
Đây là bài trí của nhà quan lão gia rồi, nhìn cái tường trước mặt (bản giản dị tường Thái Sư), rất nhiều ghế đẹp (ghế bành và kệ), còn có cái bàn…
Thôn dân vừa tham quan vừa chậc lưỡi, phỏng chừng tối hôm nay mọi người về nhà đều ngủ không ngon.
“Thiết Trụ, cái nhà này của ngươi thật đại khí nha…”
“Thế này thì phải mất bao nhiêu bạc chứ…”
“Dương lão nhị, ngươi phát tài …”
“Không kém nhà Lý chính tí nào…” Đối với Lý chính, mọi người vẫn rất tôn trọng, thật sự có tốt hơn nhà Lý chính bọn họ cũng không nói thế được.
Một đám thôn dân nghị luận ầm ĩ, tranh nhau hỏi Dương Thiết Trụ.
Bởi vì bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, Dương Thiết Trụ không ngừng pha trò đánh trống lảng cho qua. Đương nhiên mất bao nhiêu tiền vẫn lộ ra một chút, Dương Thiết Trụ nói mơ hồ là không mất nhiều.
Về phần không nhiều là bao nhiêu? Ngại quá, hắn bị thôn dân nhiệt tình khác kéo đi rồi. Vì sao phòng ở lại thế này, có cái này cái kia, về phần vì sao lại toàn cái tốt như vậy, ngại quá, lại bị thôn dân khác kéo đi rồi…
Không khí của hiện trường náo nhiệt mà hỗn tạp.
Các thôn dân chỉ tham quan đại khái ở phía trước, bọn họ cũng chỉ cho rằng nhà Dương Thiết Trụ có mấy gian ốc phía trước này thôi, chung quy phòng ở thôn Lạc Hạp chính là quy cách này. Vừa vặn hai người Dương Thiết Trụ tính toán giấu phía sau đi, vì vậy sẽ không dẫn bọn họ tới phía sau xem.
Dương Thiết Trụ chào hỏi nửa ngày mới tiễn bước hết các thôn dân xem náo nhiệt kia đi, cũng hứa hẹn hiện tại chưa thu dọn phòng xong, đợi khi nào dọn dẹp xong sẽ mời mọi người tới uống rượu.
Thôn dân xem náo nhiệt lại dũng mãnh lao tới nhà Dương Thiết Căn.
Nhà mới của Dương Thiết Căn cũng rất xinh đẹp, mặt trước là một dãy ba gian chính phòng, bên tay trái hai gian sương phòng, bên phải là một gian phòng bếp, một gian phòng tạp vật. Thoạt nhìn rộng mở lại chỉnh tề, tường viện là tường đất. Thôn dân lại tán gẫu, nói hai huynh đệ Dương Thiết Trụ bản lĩnh, mọi nhà đều là nhà ngói.
Các thôn dân sang xem một hồi khách sáo vài câu rồi bước đi.
Phòng ở hai nhà này tốt lắm, nhưng đã có nhà Lý chính trước đó rồi, mọi ngừoi chỉ là cảm thán ngạc nhiên chứ không có cái ý gì khác nữa. Nhiều lắm chính là bài trí trong phòng mới lạ một chút, sau đó chính là tường vây cao một chút.
Hơn nữa mọi người đều biết hôm nay người ta nhập trạch, nhất định là bận rộn không có thời gian tiếp đãi bọn họ.
Thôn dân xem náo nhiệt kết bạn đi về thôn, mọi người vừa đi vừa nghị luận ầm ĩ.
Có nói Dương Thiết Trụ bản lĩnh, cánh tay bị vậy rồi, nhà lại bị chia ra ở riêng, trong thời gian ngắn như vậy đã xây được phòng ở.
Còn nói Dương gia lão gia tử nhặt mè vừng mà bỏ quên dưa hấu, luôn không coi trọng hai huynh đệ Dương Thiết Trụ cùng Dương Thiết Căn. Chia người ta ra lại còn hà khắc với người ta. Không phải đây sao, người ta còn xây được phòng ở, lại còn tốt hơn cả nhà Dương gia, thật là đánh mặt người…
Dọc theo đường đi cái gì cũng nói, mọi người thảo luận kích tình sục sôi, phảng phất là nhà mình xây nhà mới. Sau đó một ít chuyện Dương gia ở riêng cũng bị người biết móc ra ngoài, ở trong đám người thảo luận…
Về mấy chuyện Dương gia ở riêng kia, có thôn dân biết rõ ràng, có thôn dân biết lơ mơ, chỉ là nghe nói qua việc này không biết cụ thể. Vừa nghe có nhân sĩ biết chuyện nói, mọi người đều tò mò ở bên cạnh nghe. Càng nghe càng nổ, nhà Dương lão gia tử cũng quá thất đức đi…
Trong lúc cái gì cũng nói, thanh danh Dương gia càng hỏng thêm mấy phần.
Tác giả :
Giả Diện Đích Thịnh Yến