Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
Chương 32: Không yên Bạch Liên Hoa
Đồ ăn dọn xong, cơm cũng được xới xong, thấy mọi người đều đến đông đủ có thể bắt đầu động đũa.
Lâm Thanh Uyển biết Vương thị ăn cơm không chịu thua người nào, nhưng nhìn thấy Dương đại tỷ, nàng mới biết được cái gì gọi là kỹ thuật ăn cơm cao siêu.
Vương thị ăn cơm là tướng ăn khó coi, chọc người chán ghét. Dương đại tỷ ăn cơm lại là đặc biệt không ánh mắt.
Cái gì gọi là không ánh mắt?
Chính là ả ăn cơm tựa hồ không quan tâm người khác thế nào, nhấc đũa một phát là chọc ngay vào bát thịt lợn thịt gà gẩy, chọn nhưng miếng nhiều thịt hoặc miếng thịt ngon, sau đó gắp chất đống ở trong bát mình, chất đầy còn chưa thôi, ả còn tiếp tục gẩy nhét vào miệng. Vừa gẩy gắp thức ăn ả còn thỉnh thoảng đưa đũa lên miệng mút mấy phát…
Mẹ kiếp! Người khác còn chưa hạ đũa đâu ả chọn đi hơn phân nửa, chỉ còn lại mấy miếng phụ gia thừa, còn có nước miếng ả mút cái đũa kia…
Có phải ả cố ý làm ghê tởm người ta nên mới làm như vậy?!
Lâm Thanh Uyển hết chỗ nói rồi.
Dương Thiết Trụ nhìn thấy đại tỷ ăn cơm như vậy, vội vàng gắp hai khối thịt gà đặt vào trong bát Lâm Thanh Uyển.
Nếu là ngày thường hắn sẽ không làm lộ liễu như vậy, nhưng hắn biết trong khoảng thời gian này trong nhà vội vàng thu hoạch vụ thu, nàng dâu cũng mệt mỏi, Hà thị mẹ hắn thì luyến tiếc mua thịt bồi bổ cho mọi người, mỗi ngày đều không có lấy một ít thức ăn mặn nào cả.
Hắn thấy vợ mình trong khoảng thời gian này gầy đi không ít, vốn là mảnh khảnh thân mình càng thêm gầy như gió lùa qua cũng bay thì đau lòng.
Dương đại tỷ thấy Dương Thiết Trụ gắp đồ ăn cho vợ mình thì nhét miếng thịt mỡ to vào miệng vừa nói: “Lão nhị bây giờ cũng biết đau vợ cơ đấy, sao không thấy ân cần như vậy với cha mẹ vậy.”
Dương đại tỷ miệng chất đầy thịt, chiếc đũa còn không ngừng gắp đồ ăn vào bát, bát của mình thì không ăn, động tác gắp thịt thật nhanh thực chuẩn. Bộ dạng này và làn điệu âm dương quái khí, quả thực làm cho người ta muốn quăng đũa.
Dương Thiết Trụ không nói gì, Lâm Thanh Uyển cũng không buông đũa.
Nhưng có người nhịn không được ném chiếc đũa xuống, đó chính là Vương thị. Vương thị mắt thấy Dương đại tỷ chọn hết hơn một nửa bát thịt còn không ngừng vớt đồ ăn nhét vào trong miệng mình. Chờ đến khi ả hạ đũa thì chỉ còn lại mấy miếng thừa, cũng khó trách sẽ nhịn không được ném chiếc đũa.
“Đại muội, ngươi trước đừng nói nhị đệ. Có người ăn cơm như ngươi sao? Người khác còn chưa có hạ đũa ngươi đã chọn hết thịt rồi, ngươi để cho người khác ăn cái gì hả?” Vương thị đầy mặt căm giận.
Nếu là việc khác Vương thị sẽ không xông đầu vào họng pháo này đâu, nhưng đây là chuyện ăn. Ai không cho ả ăn, ả sẽ liều mạng với người nọ.
Dương Thiết Xuyên cũng khó chịu ném chiếc đũa: “Dương Đại Muội, bình thường cũng coi như xong, nhưng giờ thật vất vả mới được ăn bữa thịt mà ngươi còn như vậy, ngươi còn không thu liễm bộ dáng quỷ chết đói đầu thai kia đi.”
Nếu là trước đây, Dương Thiết Xuyên cho dù có không thích Dương Đại Muội thế nào đi nữa cũng sẽ không nói muội muội của mình như vậy. Nhưng là lần này không giống với, làm việc nặng nhọc hơn nửa tháng, trong nhà làm đồ ăn không có thức ăn mặn, thật vất vả mới được ăn chút thịt lại bị Dương Đại Muội làm như vậy, cũng khó trách Dương Thiết Xuyên sẽ trở mặt.
Bàn bên mấy đứa nhỏ cũng không bình tĩnh, Dương Đại Lang và Dương Nhị Lang sôi nổi hô to nhỏ, nói hai đứa con trai của Dương Đại Muội là Đại Hổ Tiểu Hổ đoạt thịt gà của bọn chúng.
Dương Đại Muội miệng còn chưa nuốt thịt xuống nước mắt đã chảy ra. Ả nuốt xuống miếng thịt rồi đặt đũa xuống nghẹn ngào nói: “Đại ca, ngươi không thương muội muội. Ngươi không biết muội muội sống thế nào… Trong nhà này thỉnh thoảng năm ba bữa còn có bữa ăn ngon, nhưng là, nhưng là ta ở bên nhà chồng đã mấy tháng rồi còn chưa ngửi thấy mùi thịt… hu hu hu…”
Hà thị vốn thấy vợ con trai lớn nổi giận còn định bảo khuê nữ của mình thu liễm một chút. Nhưng nghe khuê nữ nói như vậy lập tức sắc mặt khó coi lên, đơn giản ôm nữ nhi gào khóc.
“Đáng thương khuê nữ của ta, đây là tội gì…”
“Mẹ…” Hai người ôm đầu nhau khóc rống.
Dương lão gia tử vỗ bàn quát: “Khóc cái gì khóc, ăn cơm đi!” Cũng không đề cập tới chuyện Dương đại tỷ chọn thịt, phỏng chừng cũng là đau lòng cho khuê nữ.
Hà thị và Dương Đại Muội chậm rãi dừng tiếng khóc, bắt đầu ngồi ăn cơm. Vương thị và Dương Thiết Xuyên cũng nhịn xuống lòng tràn đầy phẫn nộ cầm lấy chiếc đũa. Hai người Diêu thị và Dương Thiết Căn từ đầu tới đuôi không có lên tiếng, người khác buông đũa bọn họ cũng buông đũa, Dương lão gia tử nói ăn cơm, bọn họ liền cầm lên chiếc đũa cẩn thận ăn cơm.
Dương Thiết Trụ lại gắp một miếng trứng gà sao bỏ vào trong bát vợ. Sắc mặt không thay đổi, phỏng chừng là ‘Kinh nghiệm sa trường’.
Lâm Thanh Uyển nhấc bát gắp thức ăn nam nhân của mình gắp cho, cảm thấy hôm nay chính mình làm đồ ăn ăn ngon cực. Hơn nữa chứng kiến bọn họ nháo như vậy cũng không sao cả. Ừm, xem ra trong tính cách nàng vẫn có một chút ác liệt.
Nàng phát hiện một việc. Vừa rồi hai người Hà thị và Dương đại tỷ ôm đầu khóc rống, Hà thị không thấy có tý nước mắt nào chỉ là gào khan. Mà Dương đại tỷ lại thật sự rơi nước mắt.
Từ hành động của ả trong mấy phút ngắn ngủi này có thể thấy rằng nữ nhân này tuyệt đối không phải kẻ tốt lành gì, phỏng chừng thủ đoạn còn cao hơn Hà thị. Nói giả đáng thương liền giả đáng thương, nói khóc nước mắt liền chảy ra, nói châm ngòi thổi gió quả thực chọc thẳng lòng người. Vừa rồi nếu không phải là đột nhiên Vương thị nhảy ra làm khó dễ, phỏng chừng Dương Thiết Trụ và nàng sẽ phải ăn ‘xương sống’ của Hà thị rồi.
Da mặt dầy hơn cả Vương thị, khóc tới mức bức Hà thị gào khan, trở mặt nhanh hơn lật sách. Lâm Thanh Uyển âm thầm quyết định trong lòng, nàng phải cách nữ nhân này thật xa mới được.
Loại cực phẩm này còn khó đối phó hơn cả bản diễn xuất ‘Bạch Liên hoa’ nha.
Một bữa cơm ăn thật không an tĩnh, Vương thị vẫn không ngừng nói thầm thịt bị người ta chọn hết, bọn nhỏ bên kia cũng tranh cãi đánh nhau, Dương Đại Lang đẩy Đại Hổ.
Có lẽ là Đại Hổ kia đoạt thịt ăn của nó, nó không đoạt lại được, vì thế quyết định dùng vũ lực trấn áp.
Đại Hổ ngồi dưới đất khóc om sòm. Một đứa trẻ 8, 9 tuổi ngồi dưới đất vừa khóc vừa đá chân, nước mắt như dầu bôi trên mặt.
Dương đại tỷ không nhai cố miếng thịt nữa chạy nhanh lại ôm con trai.
“Đại Lang, ngươi lớn hơn Đại Hổ, làm sao lại bắt nạt đệ đệ vậy?”
Dương Đại Lang cũng là đầy mặt ủy khuất: “Nó đoạt thịt của cháu, nó ăn xong của nó rồi còn cướp trong bát của cháu.” Người ta Đại Lang cũng cảm thấy phi thường ủy khuất có được không, nào có ai mà xỏ cả chiếc đũa vào bát người ta cướp.
Vương thị nghe thấy Dương đại tỷ chỉ trích con trai mình thì không ăn nữa chạy tới làm chỗ dựa cho con trai.
“Có người ăn cơm như các ngươi vậy sao? Đến tận bát người ta mà cướp thịt còn không cho người khác đẩy một chút à?” Vương thị lôi kéo nhi tử, đầy mặt tức giận nói.
“Huống chi, Đại Lang cũng không phải cố ý, trẻ nhỏ tranh nhau đồ ăn, sức lớn một tý thì đẩy ngã mà thôi.” Vương thị nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nói đó là đúng lý hợp tình: “Ngươi có công phu đi chỉ trích Đại Lang nhà ta, còn không bằng quản giáo Đại Hổ nhà ngươi đi, tẩu tử ngươi lớn như vậy còn chưa có thấy người nào lại đi cướp cả đồ ăn trong bát người khác, mà có phải là chó đâu.”
Những lời cuối cùng như một thùng thuốc súng. Nhưng Dương đại tỷ không đứng dậy trở mặt với Vương thị mà là ngồi xổm xuống đất ôm con trai khóc.
“Con trai đáng thương của ta, là mẹ ngươi không bản lĩnh, không mua nổi thịt cho các ngươi ăn. Thật vất vả đến nhà ông bà ngoại mới được ăn miếng thịt còn bị người ta mắng là chó…”
Dương lão gia tử tức giận đến mức râu nhếch lên, cũng không biết là đang tức ai. Hà thị thì sức chiến đấu kinh người, nhìn thấy Vương thị bắt nạt khuê nữ của mình tới khóc thì lập tức chộp lấy chén của mình nện qua Vương thị.
“Có ai làm tẩu tử như ngươi không? Có ai nói ác liệt như ngươi không? Ngươi coi lão nương là người chết hả?” Hà thị nhảy cẫng lên tới ba mét.
Bát cơm ném vào người Vương thị rơi xuống không làm đau người, chỉ là hạt cơm canh rơi ra đầy cả người. Hà thị lúc ăn cơm thích ăn canh chua, cho nên một bát cơm của bà thì có một nửa là canh rau.
Lần này tới lượt Vương thị đầy mặt ủy khuất: “Ta lại không có ý đó, chỉ lấy đó làm ví dụ mà thôi.” Chỉ có thể nói, ả liền nói một mạch không ngừng.
Vốn có lý biến thành không để ý, Vương thị tức giận đến đỏ mặt tía tai.
Lâm Thanh Uyển nhìn thấy tình huống trước mắt thật làm người ta đau đầu. Nàng lặng lẽ lôi Dương Thiết Trụ, ý bảo hắn tranh thủ rút lui. Hai người đứng dậy nói một tiếng với Dương lão gia tử rồi đi ra khỏi chính phòng.
Trước khi đi, Lâm Thanh Uyển nháy mắt với Diêu thị.
Kỳ thật không cần Lâm Thanh Uyển nháy mắt, mấy người Diêu thị cũng chuẩn bị đi. Trường hợp như vậy bọn họ không bao giờ xen vào, hai người cũng đi theo sau ra chính phòng.
Lâm Thanh Uyển về tới phòng mình ngồi vẫn còn nghe được từ trong chính phòng truyền đến tiếng mắng của Hà thị và tiếng khóc của Dương đại tỷ, còn có thanh âm ngẫu nhiên phản bác của Vương thị.
Dương Thiết Trụ thở dài kéo tay Lâm Thanh Uyển: “Đại tỷ kia của ta cái không bớt lo, về sau nàng cách xa tỷ ấy một chút.”
Lâm Thanh Uyển liếc mắt nhìn quở hắn: “Không cần chàng nói ta cũng biết.”
Dương Thiết Trụ nắm chặt tay hơn một chút: “Vậy là được.” Nắm tay nàng, hắn lại cảm thán nói: “Nàng dâu gần đây gầy đi nhiều rồi, ngay cả tay cũng gầy đi.” Sờ lên tay chỉ thấy xương không thấy thịt, tay vợ hắn trước đây thịt nhiều xương nhỏ sờ lên mềm nhũn.
Không khỏi đau lòng: “Hai ngày này ta lên núi bắt con thỏ hay chim trĩ gì đó về cho nàng bồi bổ.”
Lâm Thanh Uyển bĩu môi nhướn lông mày lên, vẻ mặt ủy khuất.
“Bắt về cũng không tới miệng ta. Trước đây là tranh không nổi với đại tẩu, bây giờ lại thêm đại tỷ chàng.”
Dương Thiết Trụ thở dài, những cái đó hắn đều biết.
Hắn đau lòng ôm vợ vào trong ngực, chậm rãi đung đưa, dụ dỗ nàng: “Vậy ta nướng ở bên ngoài cầm về để nàng ăn trong phòng.”
Không thể không nói, luôn luôn hàm hậu thành thật Dương Thiết Trụ từ lúc cưới vợ sau liền học xấu, chủ động nói thiên vị cho vợ. Nhưng trước đây cũng không phải hắn chưa từng làm chuyện như vậy, trước đây khi hắn còn nhỏ, Hà thị giận hắn, quản chế đồ ăn của hắn. Hắn đói bụng, lão thợ săn cho hắn ăn no rồi dạy hắn học cách thiên vị cho bản thân.
Lâm Thanh Uyển vểnh miệng lên nằm trong ngực nam nhân.
“Cái này thì được.” Nàng gật đầu, ôm chặt cổ nam nhân, kéo hắn mặt qua hôn một cái: “Thấy chàng hiểu chuyện lại biết thương vợ, đây là phần thưởng cho chàng đấy.”
Dương Thiết Trụ lập tức ngọt ngào tới không biết trời nam đất bắc đâu.
Được môi thơm Lâm Thanh Uyển cổ vũ, Dương Thiết Trụ liền nói buổi chiều đi ra ngoài, buổi tối lúc ăn cơm mới trở về.
Sau khi trở về chạy thẳng vào phòng mình, một lát sau mới ra ngoài.
Cơm chiều ăn rất là nặng nề, Dương đại tỷ không bới đồ ăn nữa, phỏng chừng là sau khi khắc khẩu bị Dương lão gia tử nói. Bọn nhỏ bên kia cũng yên lặng ăn cơm, chắc là trận nháo lúc trưa vẫn còn bị dọa tới.
Cơm nước xong sau, Dương lão gia tử hắng giọng lên tiếng.
“Đại Muội ở nhà vài ngày, các ngươi làm ca ca, tẩu tử, đệ đệ, đệ muội đều nhường nàng một chút, nàng cũng là số khổ, gả vào một nhà chồng như vậy.”
Dương lão gia tử còn chưa nói xong đã thở dài. Mọi người cho dù có ý kiến cũng không dám nói gì. Dù sao mỗi lần Dương Đại Muội về nhà mẹ đẻ đều sẽ ở mấy ngày, bọn họ sớm biết nhưng không thể nói.
“Về phần ở đâu thì cứ như cũ đi.”
Nghe nói như thế, Vương thị lập tức không bằng lòng, bởi vì mỗi lần Dương Đại Muội trở về, hai đứa con trai của ả sẽ ngủ cùng nhóm Đại Lang ở Đông ốc, con gái thì ngủ cùng mẹ và Dương Nhị Muội. Hôm nay nháo thành như vậy mà còn đem đứa nhỏ tới ngủ trong phòng nhà bọn họ, ai nhìn đến mà không chán ghét chứ.
Ả há mồm đang định nói gì đó, nhưng lời còn chưa kịp nói ra đã bị Dương Thiết Xuyên tay lại còn trừng mắt. Ả lập tức im lặng, miệng xẹp.
Dương lão gia tử thấy mọi người không có gì ý kiến gì thì liền phất tay cho bọn họ giải tán.
Lâm Thanh Uyển biết Vương thị ăn cơm không chịu thua người nào, nhưng nhìn thấy Dương đại tỷ, nàng mới biết được cái gì gọi là kỹ thuật ăn cơm cao siêu.
Vương thị ăn cơm là tướng ăn khó coi, chọc người chán ghét. Dương đại tỷ ăn cơm lại là đặc biệt không ánh mắt.
Cái gì gọi là không ánh mắt?
Chính là ả ăn cơm tựa hồ không quan tâm người khác thế nào, nhấc đũa một phát là chọc ngay vào bát thịt lợn thịt gà gẩy, chọn nhưng miếng nhiều thịt hoặc miếng thịt ngon, sau đó gắp chất đống ở trong bát mình, chất đầy còn chưa thôi, ả còn tiếp tục gẩy nhét vào miệng. Vừa gẩy gắp thức ăn ả còn thỉnh thoảng đưa đũa lên miệng mút mấy phát…
Mẹ kiếp! Người khác còn chưa hạ đũa đâu ả chọn đi hơn phân nửa, chỉ còn lại mấy miếng phụ gia thừa, còn có nước miếng ả mút cái đũa kia…
Có phải ả cố ý làm ghê tởm người ta nên mới làm như vậy?!
Lâm Thanh Uyển hết chỗ nói rồi.
Dương Thiết Trụ nhìn thấy đại tỷ ăn cơm như vậy, vội vàng gắp hai khối thịt gà đặt vào trong bát Lâm Thanh Uyển.
Nếu là ngày thường hắn sẽ không làm lộ liễu như vậy, nhưng hắn biết trong khoảng thời gian này trong nhà vội vàng thu hoạch vụ thu, nàng dâu cũng mệt mỏi, Hà thị mẹ hắn thì luyến tiếc mua thịt bồi bổ cho mọi người, mỗi ngày đều không có lấy một ít thức ăn mặn nào cả.
Hắn thấy vợ mình trong khoảng thời gian này gầy đi không ít, vốn là mảnh khảnh thân mình càng thêm gầy như gió lùa qua cũng bay thì đau lòng.
Dương đại tỷ thấy Dương Thiết Trụ gắp đồ ăn cho vợ mình thì nhét miếng thịt mỡ to vào miệng vừa nói: “Lão nhị bây giờ cũng biết đau vợ cơ đấy, sao không thấy ân cần như vậy với cha mẹ vậy.”
Dương đại tỷ miệng chất đầy thịt, chiếc đũa còn không ngừng gắp đồ ăn vào bát, bát của mình thì không ăn, động tác gắp thịt thật nhanh thực chuẩn. Bộ dạng này và làn điệu âm dương quái khí, quả thực làm cho người ta muốn quăng đũa.
Dương Thiết Trụ không nói gì, Lâm Thanh Uyển cũng không buông đũa.
Nhưng có người nhịn không được ném chiếc đũa xuống, đó chính là Vương thị. Vương thị mắt thấy Dương đại tỷ chọn hết hơn một nửa bát thịt còn không ngừng vớt đồ ăn nhét vào trong miệng mình. Chờ đến khi ả hạ đũa thì chỉ còn lại mấy miếng thừa, cũng khó trách sẽ nhịn không được ném chiếc đũa.
“Đại muội, ngươi trước đừng nói nhị đệ. Có người ăn cơm như ngươi sao? Người khác còn chưa có hạ đũa ngươi đã chọn hết thịt rồi, ngươi để cho người khác ăn cái gì hả?” Vương thị đầy mặt căm giận.
Nếu là việc khác Vương thị sẽ không xông đầu vào họng pháo này đâu, nhưng đây là chuyện ăn. Ai không cho ả ăn, ả sẽ liều mạng với người nọ.
Dương Thiết Xuyên cũng khó chịu ném chiếc đũa: “Dương Đại Muội, bình thường cũng coi như xong, nhưng giờ thật vất vả mới được ăn bữa thịt mà ngươi còn như vậy, ngươi còn không thu liễm bộ dáng quỷ chết đói đầu thai kia đi.”
Nếu là trước đây, Dương Thiết Xuyên cho dù có không thích Dương Đại Muội thế nào đi nữa cũng sẽ không nói muội muội của mình như vậy. Nhưng là lần này không giống với, làm việc nặng nhọc hơn nửa tháng, trong nhà làm đồ ăn không có thức ăn mặn, thật vất vả mới được ăn chút thịt lại bị Dương Đại Muội làm như vậy, cũng khó trách Dương Thiết Xuyên sẽ trở mặt.
Bàn bên mấy đứa nhỏ cũng không bình tĩnh, Dương Đại Lang và Dương Nhị Lang sôi nổi hô to nhỏ, nói hai đứa con trai của Dương Đại Muội là Đại Hổ Tiểu Hổ đoạt thịt gà của bọn chúng.
Dương Đại Muội miệng còn chưa nuốt thịt xuống nước mắt đã chảy ra. Ả nuốt xuống miếng thịt rồi đặt đũa xuống nghẹn ngào nói: “Đại ca, ngươi không thương muội muội. Ngươi không biết muội muội sống thế nào… Trong nhà này thỉnh thoảng năm ba bữa còn có bữa ăn ngon, nhưng là, nhưng là ta ở bên nhà chồng đã mấy tháng rồi còn chưa ngửi thấy mùi thịt… hu hu hu…”
Hà thị vốn thấy vợ con trai lớn nổi giận còn định bảo khuê nữ của mình thu liễm một chút. Nhưng nghe khuê nữ nói như vậy lập tức sắc mặt khó coi lên, đơn giản ôm nữ nhi gào khóc.
“Đáng thương khuê nữ của ta, đây là tội gì…”
“Mẹ…” Hai người ôm đầu nhau khóc rống.
Dương lão gia tử vỗ bàn quát: “Khóc cái gì khóc, ăn cơm đi!” Cũng không đề cập tới chuyện Dương đại tỷ chọn thịt, phỏng chừng cũng là đau lòng cho khuê nữ.
Hà thị và Dương Đại Muội chậm rãi dừng tiếng khóc, bắt đầu ngồi ăn cơm. Vương thị và Dương Thiết Xuyên cũng nhịn xuống lòng tràn đầy phẫn nộ cầm lấy chiếc đũa. Hai người Diêu thị và Dương Thiết Căn từ đầu tới đuôi không có lên tiếng, người khác buông đũa bọn họ cũng buông đũa, Dương lão gia tử nói ăn cơm, bọn họ liền cầm lên chiếc đũa cẩn thận ăn cơm.
Dương Thiết Trụ lại gắp một miếng trứng gà sao bỏ vào trong bát vợ. Sắc mặt không thay đổi, phỏng chừng là ‘Kinh nghiệm sa trường’.
Lâm Thanh Uyển nhấc bát gắp thức ăn nam nhân của mình gắp cho, cảm thấy hôm nay chính mình làm đồ ăn ăn ngon cực. Hơn nữa chứng kiến bọn họ nháo như vậy cũng không sao cả. Ừm, xem ra trong tính cách nàng vẫn có một chút ác liệt.
Nàng phát hiện một việc. Vừa rồi hai người Hà thị và Dương đại tỷ ôm đầu khóc rống, Hà thị không thấy có tý nước mắt nào chỉ là gào khan. Mà Dương đại tỷ lại thật sự rơi nước mắt.
Từ hành động của ả trong mấy phút ngắn ngủi này có thể thấy rằng nữ nhân này tuyệt đối không phải kẻ tốt lành gì, phỏng chừng thủ đoạn còn cao hơn Hà thị. Nói giả đáng thương liền giả đáng thương, nói khóc nước mắt liền chảy ra, nói châm ngòi thổi gió quả thực chọc thẳng lòng người. Vừa rồi nếu không phải là đột nhiên Vương thị nhảy ra làm khó dễ, phỏng chừng Dương Thiết Trụ và nàng sẽ phải ăn ‘xương sống’ của Hà thị rồi.
Da mặt dầy hơn cả Vương thị, khóc tới mức bức Hà thị gào khan, trở mặt nhanh hơn lật sách. Lâm Thanh Uyển âm thầm quyết định trong lòng, nàng phải cách nữ nhân này thật xa mới được.
Loại cực phẩm này còn khó đối phó hơn cả bản diễn xuất ‘Bạch Liên hoa’ nha.
Một bữa cơm ăn thật không an tĩnh, Vương thị vẫn không ngừng nói thầm thịt bị người ta chọn hết, bọn nhỏ bên kia cũng tranh cãi đánh nhau, Dương Đại Lang đẩy Đại Hổ.
Có lẽ là Đại Hổ kia đoạt thịt ăn của nó, nó không đoạt lại được, vì thế quyết định dùng vũ lực trấn áp.
Đại Hổ ngồi dưới đất khóc om sòm. Một đứa trẻ 8, 9 tuổi ngồi dưới đất vừa khóc vừa đá chân, nước mắt như dầu bôi trên mặt.
Dương đại tỷ không nhai cố miếng thịt nữa chạy nhanh lại ôm con trai.
“Đại Lang, ngươi lớn hơn Đại Hổ, làm sao lại bắt nạt đệ đệ vậy?”
Dương Đại Lang cũng là đầy mặt ủy khuất: “Nó đoạt thịt của cháu, nó ăn xong của nó rồi còn cướp trong bát của cháu.” Người ta Đại Lang cũng cảm thấy phi thường ủy khuất có được không, nào có ai mà xỏ cả chiếc đũa vào bát người ta cướp.
Vương thị nghe thấy Dương đại tỷ chỉ trích con trai mình thì không ăn nữa chạy tới làm chỗ dựa cho con trai.
“Có người ăn cơm như các ngươi vậy sao? Đến tận bát người ta mà cướp thịt còn không cho người khác đẩy một chút à?” Vương thị lôi kéo nhi tử, đầy mặt tức giận nói.
“Huống chi, Đại Lang cũng không phải cố ý, trẻ nhỏ tranh nhau đồ ăn, sức lớn một tý thì đẩy ngã mà thôi.” Vương thị nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nói đó là đúng lý hợp tình: “Ngươi có công phu đi chỉ trích Đại Lang nhà ta, còn không bằng quản giáo Đại Hổ nhà ngươi đi, tẩu tử ngươi lớn như vậy còn chưa có thấy người nào lại đi cướp cả đồ ăn trong bát người khác, mà có phải là chó đâu.”
Những lời cuối cùng như một thùng thuốc súng. Nhưng Dương đại tỷ không đứng dậy trở mặt với Vương thị mà là ngồi xổm xuống đất ôm con trai khóc.
“Con trai đáng thương của ta, là mẹ ngươi không bản lĩnh, không mua nổi thịt cho các ngươi ăn. Thật vất vả đến nhà ông bà ngoại mới được ăn miếng thịt còn bị người ta mắng là chó…”
Dương lão gia tử tức giận đến mức râu nhếch lên, cũng không biết là đang tức ai. Hà thị thì sức chiến đấu kinh người, nhìn thấy Vương thị bắt nạt khuê nữ của mình tới khóc thì lập tức chộp lấy chén của mình nện qua Vương thị.
“Có ai làm tẩu tử như ngươi không? Có ai nói ác liệt như ngươi không? Ngươi coi lão nương là người chết hả?” Hà thị nhảy cẫng lên tới ba mét.
Bát cơm ném vào người Vương thị rơi xuống không làm đau người, chỉ là hạt cơm canh rơi ra đầy cả người. Hà thị lúc ăn cơm thích ăn canh chua, cho nên một bát cơm của bà thì có một nửa là canh rau.
Lần này tới lượt Vương thị đầy mặt ủy khuất: “Ta lại không có ý đó, chỉ lấy đó làm ví dụ mà thôi.” Chỉ có thể nói, ả liền nói một mạch không ngừng.
Vốn có lý biến thành không để ý, Vương thị tức giận đến đỏ mặt tía tai.
Lâm Thanh Uyển nhìn thấy tình huống trước mắt thật làm người ta đau đầu. Nàng lặng lẽ lôi Dương Thiết Trụ, ý bảo hắn tranh thủ rút lui. Hai người đứng dậy nói một tiếng với Dương lão gia tử rồi đi ra khỏi chính phòng.
Trước khi đi, Lâm Thanh Uyển nháy mắt với Diêu thị.
Kỳ thật không cần Lâm Thanh Uyển nháy mắt, mấy người Diêu thị cũng chuẩn bị đi. Trường hợp như vậy bọn họ không bao giờ xen vào, hai người cũng đi theo sau ra chính phòng.
Lâm Thanh Uyển về tới phòng mình ngồi vẫn còn nghe được từ trong chính phòng truyền đến tiếng mắng của Hà thị và tiếng khóc của Dương đại tỷ, còn có thanh âm ngẫu nhiên phản bác của Vương thị.
Dương Thiết Trụ thở dài kéo tay Lâm Thanh Uyển: “Đại tỷ kia của ta cái không bớt lo, về sau nàng cách xa tỷ ấy một chút.”
Lâm Thanh Uyển liếc mắt nhìn quở hắn: “Không cần chàng nói ta cũng biết.”
Dương Thiết Trụ nắm chặt tay hơn một chút: “Vậy là được.” Nắm tay nàng, hắn lại cảm thán nói: “Nàng dâu gần đây gầy đi nhiều rồi, ngay cả tay cũng gầy đi.” Sờ lên tay chỉ thấy xương không thấy thịt, tay vợ hắn trước đây thịt nhiều xương nhỏ sờ lên mềm nhũn.
Không khỏi đau lòng: “Hai ngày này ta lên núi bắt con thỏ hay chim trĩ gì đó về cho nàng bồi bổ.”
Lâm Thanh Uyển bĩu môi nhướn lông mày lên, vẻ mặt ủy khuất.
“Bắt về cũng không tới miệng ta. Trước đây là tranh không nổi với đại tẩu, bây giờ lại thêm đại tỷ chàng.”
Dương Thiết Trụ thở dài, những cái đó hắn đều biết.
Hắn đau lòng ôm vợ vào trong ngực, chậm rãi đung đưa, dụ dỗ nàng: “Vậy ta nướng ở bên ngoài cầm về để nàng ăn trong phòng.”
Không thể không nói, luôn luôn hàm hậu thành thật Dương Thiết Trụ từ lúc cưới vợ sau liền học xấu, chủ động nói thiên vị cho vợ. Nhưng trước đây cũng không phải hắn chưa từng làm chuyện như vậy, trước đây khi hắn còn nhỏ, Hà thị giận hắn, quản chế đồ ăn của hắn. Hắn đói bụng, lão thợ săn cho hắn ăn no rồi dạy hắn học cách thiên vị cho bản thân.
Lâm Thanh Uyển vểnh miệng lên nằm trong ngực nam nhân.
“Cái này thì được.” Nàng gật đầu, ôm chặt cổ nam nhân, kéo hắn mặt qua hôn một cái: “Thấy chàng hiểu chuyện lại biết thương vợ, đây là phần thưởng cho chàng đấy.”
Dương Thiết Trụ lập tức ngọt ngào tới không biết trời nam đất bắc đâu.
Được môi thơm Lâm Thanh Uyển cổ vũ, Dương Thiết Trụ liền nói buổi chiều đi ra ngoài, buổi tối lúc ăn cơm mới trở về.
Sau khi trở về chạy thẳng vào phòng mình, một lát sau mới ra ngoài.
Cơm chiều ăn rất là nặng nề, Dương đại tỷ không bới đồ ăn nữa, phỏng chừng là sau khi khắc khẩu bị Dương lão gia tử nói. Bọn nhỏ bên kia cũng yên lặng ăn cơm, chắc là trận nháo lúc trưa vẫn còn bị dọa tới.
Cơm nước xong sau, Dương lão gia tử hắng giọng lên tiếng.
“Đại Muội ở nhà vài ngày, các ngươi làm ca ca, tẩu tử, đệ đệ, đệ muội đều nhường nàng một chút, nàng cũng là số khổ, gả vào một nhà chồng như vậy.”
Dương lão gia tử còn chưa nói xong đã thở dài. Mọi người cho dù có ý kiến cũng không dám nói gì. Dù sao mỗi lần Dương Đại Muội về nhà mẹ đẻ đều sẽ ở mấy ngày, bọn họ sớm biết nhưng không thể nói.
“Về phần ở đâu thì cứ như cũ đi.”
Nghe nói như thế, Vương thị lập tức không bằng lòng, bởi vì mỗi lần Dương Đại Muội trở về, hai đứa con trai của ả sẽ ngủ cùng nhóm Đại Lang ở Đông ốc, con gái thì ngủ cùng mẹ và Dương Nhị Muội. Hôm nay nháo thành như vậy mà còn đem đứa nhỏ tới ngủ trong phòng nhà bọn họ, ai nhìn đến mà không chán ghét chứ.
Ả há mồm đang định nói gì đó, nhưng lời còn chưa kịp nói ra đã bị Dương Thiết Xuyên tay lại còn trừng mắt. Ả lập tức im lặng, miệng xẹp.
Dương lão gia tử thấy mọi người không có gì ý kiến gì thì liền phất tay cho bọn họ giải tán.
Tác giả :
Giả Diện Đích Thịnh Yến