Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
Chương 116
Điền thẩm tử khóc gõ cổng nhà Dương Thiết Trụ, Mã thẩm nhi tới mở cửa vừa thấy là bà ta, lại thấy bà ta mặt đầy nước mắt, lời không tốt nghe cố mà nuốt xuống.
Dương Thiết Trụ hôm nay nhàn rỗi ở nhà không đi ra ngoài đưa hàng, nghe Mã thẩm nhi nói Điền thẩm tử lại tới tìm hắn có việc, nhịn không được mày rậm nhíu lại. Nhưng dù sao hàng xóm láng giềng, lại nghe nói Điền thẩm tử khóc vô cùng, Dương Thiết Trụ quyết định đi gặp xem có chuyện gì, Lâm Thanh Uyển vội vàng đi theo.
Điền thẩm tử nhìn thấy Dương Thiết Trụ đi ra thì khóc gào lên: “Thiết Trụ, ta van cầu ngươi, chỉ có ngươi mới có thể cứu được chúng ta.”
Điền thẩm tử vốn là phụ nhân khuôn mặt béo tròn dáng người khỏe mạnh, nhưng bây giờ gầy lợi hại. Vốn có tuổi tác, chút thịt trên mặt không ngăn nổi những nếp nhăn, hiện tại nhìn qua trên mặt thấy tăng thêm đầy nếp nhăn, trên đầu tóc bạc tràn lan, làm cho người ta nhìn đồng tình không thôi.
Lâm Thanh Uyển nghe Điền thẩm tử lại tới nữa thấy thật phiền, lúc này thấy lão phụ nhân này chật vật như vậy cũng thương tâm muốn chết, thế nhưng có chút đồng tình nàng.
Rốt cuộc là chuyện gì ép buộc lão bà mụ này thành như vậy?
Trong lòng ẩn ẩn có loại cảm giác không ổn, nhưng người ta chưa nói chỉ lo khóc, nàng chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.
Dương Thiết Trụ cẩn thận trấn an vài câu, Điền thẩm tử nức nở trong chốc lát, chậm rãi ngừng khóc, chậm rãi nói ra mục đích mình đến đây.
“Thúy Lan mấy ngày nay bệnh lợi hại, cơm không ăn, thuốc không uống, mỗi ngày nằm ở trên kháng khóc, đại phu nói nếu còn tiếp tục như vậy sẽ không chịu được. Thiết Trụ, thẩm van cầu ngươi, ngươi đi nhìn Thúy Lan đi”
Lời kia vừa thốt ra, tất cả mọi người tại chỗ ngoại trừ Điền thẩm tử, sắc mặt lập tức khó coi.
Dương Thiết Trụ tay chân luống cuống, thật sự bị Điền thẩm tử này làm bối rối.
Điền thẩm tử có lẽ cũng biết mình yêu cầu quá phận, vừa mới dứt lời lại bắt đầu khóc, vừa khóc vừa nói tình huống Điền Thúy Lan.
“Thiết Trụ, van cầu ngươi, quả thực là thẩm không có cách nào.”
Lâm Thanh Uyển không có lời gì để nói, đây rốt cuộc là chuyện gì! Làm bà mẹ thành bộ dáng này, cũng khó xử bà già họ Điền này rồi. Vì khuê nữ, ngay cả mặt mũi cũng không cần.
Nào có ai tới cửa cầu người khác làm chuyện như vậy, chẳng lẽ bà không biết cái gì gọi là tị hiềm sao, cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân sao, cái gì gọi là liêm sỉ sao? Nhớ đến Điền gia ầm ĩ như vậy, không khỏi chán ghét trong lòng.
Dương Thiết Trụ nghe Điền thẩm tử tự thuật xong, sắc mặt trầm xuống.
Hắn ở trong lòng suy nghĩ thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Ngại quá, Điền thẩm tử, chuyện này ta không có cách giúp ngươi đâu.”
Điền thẩm tử vốn ẩn ẩn có chút kỳ vọng trong mắt, lập tức ảm đạm xuống lại khóc lên.
“Thiết Trụ, liền tính thẩm cầu ngươi có được hay không, ngươi đi xem Thúy Lan đi, nó bây giờ cái gì cũng không ăn…”
Lâm Thanh Uyển rất muốn cắm mấy câu, nhưng nàng không biết nói cái gì, nàng sợ chính mình vừa mở miệng không nhịn được sẽ văng hết lời khó nghe ra. Hơn nữa Điền thẩm tử từ khi tiến vào giống như không nhìn thấy nàng, cái gì đều hướng về phía Dương Thiết Trụ, nàng có thể nói cái gì, đành nhìn nam nhân nàng nói như thế nào.
Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy bực vô cùng.
Cái này gọi là chuyện gì!
Trong phòng vẫn không ai nói chuyện, trong nhà chính tràn đầy thanh âm nức nở và cầu xin của Điền thẩm tử.
Dương Thiết Trụ sắc mặt có giãy dụa có khó xử sau đó chuyển sang kiên quyết: “Điền thẩm, về lý ngươi là trưởng bối, mời cái vãn bối ta đây hỗ trợ, ta hẳn là nghĩa bất dung từ. Nhưng mà — “
Hắn dừng một chút rồi nói thêm: “Ngươi cũng biết trước đó vài ngày lời đồn đãi trong thôn khó nghe thế nào, thậm chí còn nói vợ ta mệnh không lâu hĩ, ta bây giờ lại đi gặp Điền Thúy Lan nhà ngươi, trong thôn không biết lại sẽ kéo ra lời đồn đãi kiểu gì, phỏng chừng nói đến vợ ta sắp chết rồi. Ta cảm thấy lúc này, mọi người nên tránh tị hiềm mới tốt.”
Huống chi Điền thẩm tử tường thuật một phen kia làm cho Dương Thiết Trụ hiểu được Điền Thúy Lan kia là vì hắn mà nháo chết nháo sống, càng làm cho hắn có một loại tâm tính tránh như rắn rết.
Thái độ Dương Thiết Trụ đã thực rõ ràng, nhưng Điền thẩm tử phảng phất như không nghe thấy, liên tiếp cầu hắn.
“Thiết Trụ, van cầu ngươi, ngươi đi gặp Thúy Lan đi, ta quả thực là không có cách nào khác.”
“Điền thẩm, ta thấy ta thật sự không giúp được cái gì, ngươi vẫn nên trở về khuyên nhủ Điền Thúy Lan, ép buộc bản thân như vậy chẳng có ý nghĩa gì.” Dương Thiết Trụ tận tình khuyên bảo.
Biểu tình Điền thẩm tử thực kích động, nhào lên trước kéo góc áo hắn, Dương Thiết Trụ kéo nửa ngày mà không kéo nổi áo mình về, không khỏi có chút quẫn ý.
“Thẩm, ngươi đây là làm cái gì, mau buông tay, ngươi làm thế này thì ta, thì ta…”
Điền thẩm tử phảng phất như không nghe thấy, “Ngươi có thể giúp, có thể giúp, ta biết Thúy Lan muốn gặp ngươi một lần, ngươi đi khuyên nhủ nó, nó sẽ ăn!”
Lâm Thanh Uyển ngồi ở một bên tức cười.
Lời này mà cũng nói được sao, Điền thẩm tử này coi nàng không tồn tại phải không?
Được rồi, người ta quả thật vẫn biểu hiện coi Lâm Thanh Uyển không tồn tại.
Nhưng cái này gọi là chuyện gì, cái gì gọi là Điền Thúy Lan muốn gặp nam nhân nàng, nam nhân nàng khuyên nhủ ả sẽ ăn cơm? Vậy có phải Điền Thúy Lan có ăn hay không, có chết hay không, còn phải đổ lên đầu bọn họ?! Điều nào trong vương pháp quy định, người ta tuyệt thực tìm chết, nhất định người khác phải lại gặp lại khuyên? Vì sao Điền thẩm tử này nói như vậy mà biểu tình như đương nhiên ấy? Còn có bà ta nói lời này, đem nàng để chỗ nào?
“Điền thẩm tử, ta chỉ muốn hỏi một chút, ngươi không thể không biết Dương Thiết Trụ đã có vợ, khuê nữ Điền Thúy Lan của ngươi bây giờ là độc thân phải không?”
Từ khi Điền thẩm tử tiến vào, đây là nói câu nói đầu tiên của Lâm Thanh Uyển.
Điền thẩm tử cúi đầu không hồi đáp, phỏng chừng cũng ý thức được hành vi của mình không đúng, buông tay ra che mặt già liên tiếp khóc.
Khóc không ngừng, bà ta khóc một lát lại lau nước mắt, lại đi cầu Dương Thiết Trụ, phảng phất từ đầu đến cuối không nghe thấy Lâm Thanh Uyển nói, hoặc là căn bản là không coi nàng là người.
Mã thẩm nhi ở bên cạnh cũng tức cười, nhưng lại không tiện nói lời khó nghe, chỉ có thể đè lửa giận dùng thái độ tốt đẹp khuyên.
“Vị Điền đại thẩm này, ngươi cũng thông cảm chúng ta đi, ngươi cũng làm mẹ, ngươi đau lòng khuê nữ ngươi, nhưng chúng ta đau lòng Thanh Uyển. Vô duyên vô cớ bởi vì chuyện Điền Thúy Lan nhà các ngươi, bị người ta nói điềm xấu, Thanh Uyển còn mang thai đấy, hơn nữa, cho dù thế nào thì Thiết Trụ cũng là người có vợ con, ngươi bảo hắn đi gặp khuê nữ ngươi, có quá khó xử chúng ta hay không vậy?”
Dương Thiết Trụ cũng ở bên cạnh nói: “Thật sự xin lỗi, Điền thẩm nhi, cái này ta thật sự không có biện pháp đáp ứng ngươi. Lần trước nghe nói trong thôn truyền như vậy, ta chỉ muốn đi tìm những người kia cắt lưỡi đấy, là vợ ta nói không cần để ý, từ từ nó sẽ trở lại bình thường, đi ra ngoài nháo sẽ càng lớn chuyện, đến lúc đó mọi người không có biện pháp ra cửa. Hôm nay nếu ta đi, không phải đổ thêm dầu vào lửa cháy sao?!”
Không thể oán Dương Thiết Trụ nhẫn tâm, chung quy mấy ngày nay Điền gia nháo như vậy, là người sẽ thấy phiền. Đặc biệt hai ngày nay hành vi bà ta tới cửa tìm hiểu Lâm Thanh Uyển có phải ‘Không tốt ‘ hay không, triệt để làm Dương Thiết Trụ chán ghét.
Chuyện sữa dê lần trước, hắn cảm thấy là người Điền gia gài bẫy hắn, lần này khó tránh khỏi hắn sẽ nghĩ tới có phải lại là cái bẫy hay không, làm sao có khả năng sẽ đáp ứng chứ.
Điền thẩm tử phảng phất như không nghe được mọi người nói, vẫn tiếp tục khóc lóc cầu xin.
Dương Thiết Trụ nói cự tuyệt xong không lên tiếng, Lâm Thanh Uyển cũng không lên tiếng.
Toàn bộ trong nhà chính chỉ nghe thấy tiếng khóc và cầu xin của Điền thẩm tử. Mã thẩm nhi đứng ở một bên cau mày, có chút phiền.
Vốn chán ghét cả nhà họ Điền này, hôm nay lão bà mụ họ Điền này tựa hồ hạ quyết tâm, Thiết Trụ không đáp ứng bà ta sẽ không đi. Lại thấy Dương Thiết Trụ đầy mặt khó xử, Lâm Thanh Uyển không nhịn được muốn nổi giận. Bà nương vào cái mặt già, dù sao bà không phải người trong thôn này, không sợ người khác chỉ vào sống lưng nói cái gì.
Bà tiến lên kéo Điền thẩm tử, vừa nói vừa kéo bà ta ra bên ngoài.
“Ta nói ngươi cũng thật là, khuê nữ ngươi tìm chết tìm sống liên quan gì tới chúng ta. Ngươi tới cửa làm ầm ĩ đòi nam nhân người ta đi gặp khuê nữ ngươi, ngươi có nghĩ tới vợ người ta nghĩ thế nào không? Thanh Uyển nhà ta còn đang có thai đấy, bị các ngươi làm bệnh thì làm sao.”
Mã thẩm nhi trời sinh cao lớn, không nói là người phương Nam, người ta đều cho rằng bà là phụ nhân phương Bắc. Điền thẩm tử coi như là phụ nhân tương đối khỏe mạnh phương Bắc, bị bà kéo, có lẽ là gần đây bị giày vò quá, muốn phản kháng cũng không phản kháng được, trực tiếp bị Mã thẩm nhi lôi đi ra ngoài, một đường bị lôi kéo lảo đảo, đẩy ra ngoài cửa viện.
Dương Thiết Trụ còn đang suy xét đuổi Điền thẩm tử như thế nào, nghe Mã thẩm nhi nói chuyện mới quay đầu nhìn vợ.
Vừa thấy Lâm Thanh Uyển tức giận đến đỏ bừng mặt, vội vàng nói: “Uyển Uyển, nàng đừng tức giận, ta sẽ không đi.”
Hắn luống cuống tay chân thuận khí cho Lâm Thanh Uyển, Lâm Thanh Uyển trong lòng phiền ghê gớm, nhịn không được đẩy tay hắn ra. Nhưng có thể bị nàng đẩy ra, đó không phải là Dương Thiết Trụ. Cho nên nàng đành ngồi một chỗ mặc nam nhân thuận khí cho nàng.
Mã thẩm nhi từ bên ngoài đi vào, miệng ai oán nói: “Thiết Trụ, ngươi đừng trách ta đuổi bà ta ra ngoài, ta sợ Thanh Uyển bị tức. Phụ nhân mang thai không chịu được tức giận này. Cái gia đình này, khi dễ người tới tận cửa, đây có phải là cầu người đâu, rõ ràng là gây khó dễ mà.”
“Mã thẩm nhi, ta làm sao có thể trách ngươi, ta biết ngươi là vì tốt cho chúng ta. Đều là hàng xóm láng giềng, chúng ta lại là tiểu bối, không tiện mở miệng đuổi người.”
Lâm Thanh Uyển nhịn không được trừng Dương Thiết Trụ: “Đây là chuyện quái gì vậy!”
Vừa dứt lời, ngoài cổng lại truyền tới tiếng đập cửa, ẩn ẩn còn nghe được tiếng khóc của Điền thẩm tử.
Ba người trong phòng nhất thời đen mặt.
Dương Thiết Trụ hôm nay nhàn rỗi ở nhà không đi ra ngoài đưa hàng, nghe Mã thẩm nhi nói Điền thẩm tử lại tới tìm hắn có việc, nhịn không được mày rậm nhíu lại. Nhưng dù sao hàng xóm láng giềng, lại nghe nói Điền thẩm tử khóc vô cùng, Dương Thiết Trụ quyết định đi gặp xem có chuyện gì, Lâm Thanh Uyển vội vàng đi theo.
Điền thẩm tử nhìn thấy Dương Thiết Trụ đi ra thì khóc gào lên: “Thiết Trụ, ta van cầu ngươi, chỉ có ngươi mới có thể cứu được chúng ta.”
Điền thẩm tử vốn là phụ nhân khuôn mặt béo tròn dáng người khỏe mạnh, nhưng bây giờ gầy lợi hại. Vốn có tuổi tác, chút thịt trên mặt không ngăn nổi những nếp nhăn, hiện tại nhìn qua trên mặt thấy tăng thêm đầy nếp nhăn, trên đầu tóc bạc tràn lan, làm cho người ta nhìn đồng tình không thôi.
Lâm Thanh Uyển nghe Điền thẩm tử lại tới nữa thấy thật phiền, lúc này thấy lão phụ nhân này chật vật như vậy cũng thương tâm muốn chết, thế nhưng có chút đồng tình nàng.
Rốt cuộc là chuyện gì ép buộc lão bà mụ này thành như vậy?
Trong lòng ẩn ẩn có loại cảm giác không ổn, nhưng người ta chưa nói chỉ lo khóc, nàng chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.
Dương Thiết Trụ cẩn thận trấn an vài câu, Điền thẩm tử nức nở trong chốc lát, chậm rãi ngừng khóc, chậm rãi nói ra mục đích mình đến đây.
“Thúy Lan mấy ngày nay bệnh lợi hại, cơm không ăn, thuốc không uống, mỗi ngày nằm ở trên kháng khóc, đại phu nói nếu còn tiếp tục như vậy sẽ không chịu được. Thiết Trụ, thẩm van cầu ngươi, ngươi đi nhìn Thúy Lan đi”
Lời kia vừa thốt ra, tất cả mọi người tại chỗ ngoại trừ Điền thẩm tử, sắc mặt lập tức khó coi.
Dương Thiết Trụ tay chân luống cuống, thật sự bị Điền thẩm tử này làm bối rối.
Điền thẩm tử có lẽ cũng biết mình yêu cầu quá phận, vừa mới dứt lời lại bắt đầu khóc, vừa khóc vừa nói tình huống Điền Thúy Lan.
“Thiết Trụ, van cầu ngươi, quả thực là thẩm không có cách nào.”
Lâm Thanh Uyển không có lời gì để nói, đây rốt cuộc là chuyện gì! Làm bà mẹ thành bộ dáng này, cũng khó xử bà già họ Điền này rồi. Vì khuê nữ, ngay cả mặt mũi cũng không cần.
Nào có ai tới cửa cầu người khác làm chuyện như vậy, chẳng lẽ bà không biết cái gì gọi là tị hiềm sao, cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân sao, cái gì gọi là liêm sỉ sao? Nhớ đến Điền gia ầm ĩ như vậy, không khỏi chán ghét trong lòng.
Dương Thiết Trụ nghe Điền thẩm tử tự thuật xong, sắc mặt trầm xuống.
Hắn ở trong lòng suy nghĩ thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Ngại quá, Điền thẩm tử, chuyện này ta không có cách giúp ngươi đâu.”
Điền thẩm tử vốn ẩn ẩn có chút kỳ vọng trong mắt, lập tức ảm đạm xuống lại khóc lên.
“Thiết Trụ, liền tính thẩm cầu ngươi có được hay không, ngươi đi xem Thúy Lan đi, nó bây giờ cái gì cũng không ăn…”
Lâm Thanh Uyển rất muốn cắm mấy câu, nhưng nàng không biết nói cái gì, nàng sợ chính mình vừa mở miệng không nhịn được sẽ văng hết lời khó nghe ra. Hơn nữa Điền thẩm tử từ khi tiến vào giống như không nhìn thấy nàng, cái gì đều hướng về phía Dương Thiết Trụ, nàng có thể nói cái gì, đành nhìn nam nhân nàng nói như thế nào.
Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy bực vô cùng.
Cái này gọi là chuyện gì!
Trong phòng vẫn không ai nói chuyện, trong nhà chính tràn đầy thanh âm nức nở và cầu xin của Điền thẩm tử.
Dương Thiết Trụ sắc mặt có giãy dụa có khó xử sau đó chuyển sang kiên quyết: “Điền thẩm, về lý ngươi là trưởng bối, mời cái vãn bối ta đây hỗ trợ, ta hẳn là nghĩa bất dung từ. Nhưng mà — “
Hắn dừng một chút rồi nói thêm: “Ngươi cũng biết trước đó vài ngày lời đồn đãi trong thôn khó nghe thế nào, thậm chí còn nói vợ ta mệnh không lâu hĩ, ta bây giờ lại đi gặp Điền Thúy Lan nhà ngươi, trong thôn không biết lại sẽ kéo ra lời đồn đãi kiểu gì, phỏng chừng nói đến vợ ta sắp chết rồi. Ta cảm thấy lúc này, mọi người nên tránh tị hiềm mới tốt.”
Huống chi Điền thẩm tử tường thuật một phen kia làm cho Dương Thiết Trụ hiểu được Điền Thúy Lan kia là vì hắn mà nháo chết nháo sống, càng làm cho hắn có một loại tâm tính tránh như rắn rết.
Thái độ Dương Thiết Trụ đã thực rõ ràng, nhưng Điền thẩm tử phảng phất như không nghe thấy, liên tiếp cầu hắn.
“Thiết Trụ, van cầu ngươi, ngươi đi gặp Thúy Lan đi, ta quả thực là không có cách nào khác.”
“Điền thẩm, ta thấy ta thật sự không giúp được cái gì, ngươi vẫn nên trở về khuyên nhủ Điền Thúy Lan, ép buộc bản thân như vậy chẳng có ý nghĩa gì.” Dương Thiết Trụ tận tình khuyên bảo.
Biểu tình Điền thẩm tử thực kích động, nhào lên trước kéo góc áo hắn, Dương Thiết Trụ kéo nửa ngày mà không kéo nổi áo mình về, không khỏi có chút quẫn ý.
“Thẩm, ngươi đây là làm cái gì, mau buông tay, ngươi làm thế này thì ta, thì ta…”
Điền thẩm tử phảng phất như không nghe thấy, “Ngươi có thể giúp, có thể giúp, ta biết Thúy Lan muốn gặp ngươi một lần, ngươi đi khuyên nhủ nó, nó sẽ ăn!”
Lâm Thanh Uyển ngồi ở một bên tức cười.
Lời này mà cũng nói được sao, Điền thẩm tử này coi nàng không tồn tại phải không?
Được rồi, người ta quả thật vẫn biểu hiện coi Lâm Thanh Uyển không tồn tại.
Nhưng cái này gọi là chuyện gì, cái gì gọi là Điền Thúy Lan muốn gặp nam nhân nàng, nam nhân nàng khuyên nhủ ả sẽ ăn cơm? Vậy có phải Điền Thúy Lan có ăn hay không, có chết hay không, còn phải đổ lên đầu bọn họ?! Điều nào trong vương pháp quy định, người ta tuyệt thực tìm chết, nhất định người khác phải lại gặp lại khuyên? Vì sao Điền thẩm tử này nói như vậy mà biểu tình như đương nhiên ấy? Còn có bà ta nói lời này, đem nàng để chỗ nào?
“Điền thẩm tử, ta chỉ muốn hỏi một chút, ngươi không thể không biết Dương Thiết Trụ đã có vợ, khuê nữ Điền Thúy Lan của ngươi bây giờ là độc thân phải không?”
Từ khi Điền thẩm tử tiến vào, đây là nói câu nói đầu tiên của Lâm Thanh Uyển.
Điền thẩm tử cúi đầu không hồi đáp, phỏng chừng cũng ý thức được hành vi của mình không đúng, buông tay ra che mặt già liên tiếp khóc.
Khóc không ngừng, bà ta khóc một lát lại lau nước mắt, lại đi cầu Dương Thiết Trụ, phảng phất từ đầu đến cuối không nghe thấy Lâm Thanh Uyển nói, hoặc là căn bản là không coi nàng là người.
Mã thẩm nhi ở bên cạnh cũng tức cười, nhưng lại không tiện nói lời khó nghe, chỉ có thể đè lửa giận dùng thái độ tốt đẹp khuyên.
“Vị Điền đại thẩm này, ngươi cũng thông cảm chúng ta đi, ngươi cũng làm mẹ, ngươi đau lòng khuê nữ ngươi, nhưng chúng ta đau lòng Thanh Uyển. Vô duyên vô cớ bởi vì chuyện Điền Thúy Lan nhà các ngươi, bị người ta nói điềm xấu, Thanh Uyển còn mang thai đấy, hơn nữa, cho dù thế nào thì Thiết Trụ cũng là người có vợ con, ngươi bảo hắn đi gặp khuê nữ ngươi, có quá khó xử chúng ta hay không vậy?”
Dương Thiết Trụ cũng ở bên cạnh nói: “Thật sự xin lỗi, Điền thẩm nhi, cái này ta thật sự không có biện pháp đáp ứng ngươi. Lần trước nghe nói trong thôn truyền như vậy, ta chỉ muốn đi tìm những người kia cắt lưỡi đấy, là vợ ta nói không cần để ý, từ từ nó sẽ trở lại bình thường, đi ra ngoài nháo sẽ càng lớn chuyện, đến lúc đó mọi người không có biện pháp ra cửa. Hôm nay nếu ta đi, không phải đổ thêm dầu vào lửa cháy sao?!”
Không thể oán Dương Thiết Trụ nhẫn tâm, chung quy mấy ngày nay Điền gia nháo như vậy, là người sẽ thấy phiền. Đặc biệt hai ngày nay hành vi bà ta tới cửa tìm hiểu Lâm Thanh Uyển có phải ‘Không tốt ‘ hay không, triệt để làm Dương Thiết Trụ chán ghét.
Chuyện sữa dê lần trước, hắn cảm thấy là người Điền gia gài bẫy hắn, lần này khó tránh khỏi hắn sẽ nghĩ tới có phải lại là cái bẫy hay không, làm sao có khả năng sẽ đáp ứng chứ.
Điền thẩm tử phảng phất như không nghe được mọi người nói, vẫn tiếp tục khóc lóc cầu xin.
Dương Thiết Trụ nói cự tuyệt xong không lên tiếng, Lâm Thanh Uyển cũng không lên tiếng.
Toàn bộ trong nhà chính chỉ nghe thấy tiếng khóc và cầu xin của Điền thẩm tử. Mã thẩm nhi đứng ở một bên cau mày, có chút phiền.
Vốn chán ghét cả nhà họ Điền này, hôm nay lão bà mụ họ Điền này tựa hồ hạ quyết tâm, Thiết Trụ không đáp ứng bà ta sẽ không đi. Lại thấy Dương Thiết Trụ đầy mặt khó xử, Lâm Thanh Uyển không nhịn được muốn nổi giận. Bà nương vào cái mặt già, dù sao bà không phải người trong thôn này, không sợ người khác chỉ vào sống lưng nói cái gì.
Bà tiến lên kéo Điền thẩm tử, vừa nói vừa kéo bà ta ra bên ngoài.
“Ta nói ngươi cũng thật là, khuê nữ ngươi tìm chết tìm sống liên quan gì tới chúng ta. Ngươi tới cửa làm ầm ĩ đòi nam nhân người ta đi gặp khuê nữ ngươi, ngươi có nghĩ tới vợ người ta nghĩ thế nào không? Thanh Uyển nhà ta còn đang có thai đấy, bị các ngươi làm bệnh thì làm sao.”
Mã thẩm nhi trời sinh cao lớn, không nói là người phương Nam, người ta đều cho rằng bà là phụ nhân phương Bắc. Điền thẩm tử coi như là phụ nhân tương đối khỏe mạnh phương Bắc, bị bà kéo, có lẽ là gần đây bị giày vò quá, muốn phản kháng cũng không phản kháng được, trực tiếp bị Mã thẩm nhi lôi đi ra ngoài, một đường bị lôi kéo lảo đảo, đẩy ra ngoài cửa viện.
Dương Thiết Trụ còn đang suy xét đuổi Điền thẩm tử như thế nào, nghe Mã thẩm nhi nói chuyện mới quay đầu nhìn vợ.
Vừa thấy Lâm Thanh Uyển tức giận đến đỏ bừng mặt, vội vàng nói: “Uyển Uyển, nàng đừng tức giận, ta sẽ không đi.”
Hắn luống cuống tay chân thuận khí cho Lâm Thanh Uyển, Lâm Thanh Uyển trong lòng phiền ghê gớm, nhịn không được đẩy tay hắn ra. Nhưng có thể bị nàng đẩy ra, đó không phải là Dương Thiết Trụ. Cho nên nàng đành ngồi một chỗ mặc nam nhân thuận khí cho nàng.
Mã thẩm nhi từ bên ngoài đi vào, miệng ai oán nói: “Thiết Trụ, ngươi đừng trách ta đuổi bà ta ra ngoài, ta sợ Thanh Uyển bị tức. Phụ nhân mang thai không chịu được tức giận này. Cái gia đình này, khi dễ người tới tận cửa, đây có phải là cầu người đâu, rõ ràng là gây khó dễ mà.”
“Mã thẩm nhi, ta làm sao có thể trách ngươi, ta biết ngươi là vì tốt cho chúng ta. Đều là hàng xóm láng giềng, chúng ta lại là tiểu bối, không tiện mở miệng đuổi người.”
Lâm Thanh Uyển nhịn không được trừng Dương Thiết Trụ: “Đây là chuyện quái gì vậy!”
Vừa dứt lời, ngoài cổng lại truyền tới tiếng đập cửa, ẩn ẩn còn nghe được tiếng khóc của Điền thẩm tử.
Ba người trong phòng nhất thời đen mặt.
Tác giả :
Giả Diện Đích Thịnh Yến