Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
Chương 10: Cái gọi là cưới hỏi đàng hoàng
Dương thị ở trong sân hướng dẫn từng bước cho đứa cháu của mình…
“…Cổ lễ kết hôn ở Đại Hi triều chúng ta chính là tam môi lục sính kiệu hoa tới cửa, mở tiệc rượu mời khách. Cháu thấy đấy, một nữ tử tùy tiện lấy về làm sao có thể được người nhà và mọi người tôn trọng?”
Dương thị giảng giải cho cháu từng li từng tí: “Cổ nhân từng nói, sính làm vợ, chạy làm thiếp. Nữ tử không trải qua quá trình cưới gả đúng theo luật pháp Đại Hi triều chúng ta sẽ không có gì để bảo vệ họ, vậy thì trông cậy gì vào việc người khác có thể tôn trọng họ đây?” Tuy nói Dương thị một chữ bẻ đôi còn không biết, nhưng những đạo lý làm nữ nhân này bà đều hiểu.
“Vậy… đại cô, ta nên làm cái gì bây giờ?” Dương Thiết Trụ nhìn Dương thị nhờ giúp đỡ.
Về phương diện này hắn thật sự không hiểu, lúc đại ca đón dâu thì hắn còn nhỏ, lúc tam đệ đón dâu thì hắn bị kéo đi làm tráng đinh trên chiến trường, tứ đệ còn chưa đón dâu. Bình thường trong thôn nhà nào đón dâu hắn cũng biết và còn đến, nhưng chỉ là đi hỗ trợ làm việc thôi.
“Vậy bây giờ cháu muốn làm gì?” Dương thị ý vị thâm trường nhìn ánh mắt cháu trai.
“Cháu nghĩ…”
Dương Thiết Trụ lắp ba lắp bắp nói:
“Cháu không nghĩ cái gì, cháu chỉ nghĩ… Nghĩ muốn đối xử tốt với nàng, thương yêu nàng, để nàng không phải chịu khổ…”
Lâm Thanh Uyển dựa lưng vào cửa phòng bếp, nước mắt chảy ra, tấm khăn trong tay rơi xuống đất.
Dương thị gật đầu. Quả nhiên không ngoài dự liệu của bà, vậy thì dễ làm rồi!
“Vậy cháu bỏ tiền đi tìm bà mối tới cửa cầu thân đi, sính lễ có thể đơn giản một chút, làm giống tập tục trong thôn chúng ta ấy, nhưng không thể thiếu một bước nào.” Dương thị đứng dậy vỗ vỗ bụi đất dính trên người.
“Thôn chúng ta khi đón dâu, nhà giàu có một chút thì mướn một cái kiệu hoa, tìm ban nhạc tới diễn tấu, còn nhà có gia cảnh không tốt thì tìm cái xe bò buộc bó hoa hồng vào là được. Cho dù thế nào thì nó cũng là cưới hỏi đàng hoàng.”
Kỳ thật Dương thị nhắc nhở như vậy cũng không hoàn toàn là vì Lâm Thanh Uyển, chủ yếu là vì Dương Thiết Trụ. Bà không muốn cháu bà tùy tiện đón dâu như vậy, ở nơi này sẽ bị người ta trạc cột sống, sẽ bị cười châm chọc là kẻ không có bản lĩnh.
Dương Thiết Trụ nghe Dương thị nói xong, cảm thấy rất có đạo lý vội vàng gật đầu.
“Vâng, cháu làm được.”
Hắn cũng cảm thấy cưới vợ về phải cưới hỏi đàng hoàng như lời đại cô nói mới tốt. Hắn không muốn nàng bị những hàng xóm láng giềng nói này nói nọ. Vốn hắn thấy nàng gả cho hắn thật ủy khuất.
“Vậy mẹ cháu sẽ đồng ý sao?” Nói tới đây Dương thị nhăn mày lại.
Nhắc tới đệ muội Hà thị kia của bà, bà không muốn nói nữa. Cả ngày chỉ biết hi vọng xa vời không làm ra được chuyện gì tốt. Một đứa nhỏ tốt như vậy, hai mươi mấy tuổi rồi mà không chịu đón dâu cho nó, suốt ngày áp bức đứa nhỏ Thiết Trụ này đi làm cu li, tiền kiếm được không phải cấp cho lão đại hết ăn lại nằm, thì là cho lão tứ đi thi tú tài gì đó, thi mấy năm mà không thấy bóng dáng tú tài đâu, nhưng mà tiền quăng ra lại không ít.
Có khi nhìn Dương Thiết Trụ bị chậm trễ từng năm từng năm một, bà còn thấy nóng lòng. Nhưng bà không thể nói gì được, nói chung thì bà cũng chỉ là đại cô không phải cha mẹ thân sinh của hắn, chủ động đi nói chuyện này sẽ làm Hà thị càng hận bà muốn chết. Vốn hai người đã không hợp nhau, vì thế cổng Dương gia bà không thèm tới…
Lần này Dương Thiết Trụ có thể tự mình lĩnh được một người vợ về, Dương thị cũng rất vui vẻ cao hứng.
Đợi Hà thị đến làm, chắc đứa nhỏ Thiết Trụ này phỏng chừng cả đời quang côn*. Cả nhà kia đánh cái chủ ý quỷ quái gì, mấy năm nay bà cũng đã nhìn ra, thượng bất chính hạ tắc loạn*, ngoại trừ đứa nhỏ Thiết Trụ này còn biết làm ăn, còn lại toàn người không bớt lo.
Quang côn*: đàn ông con trai chưa có vợ, độc thân, cũng gọi là ế vợ.
Thượng bất chính hạ tắc loạn*: người trên ăn ở không chính trực, ngay thẳng thì không thể làm gương và dạy bảo được ai, người dưới hư đốn bất trị là lẽ đương nhiên
Mà đệ đệ của bà, cũng chính là cha Dương Thiết Trụ, lại là người nhu nhược sợ vợ, ở nhà không dám hé răng.
Nhắc tới Hà thị, sắc mặt Dương Thiết Trụ lập tức trầm xuống. Tiền hắn bán con mồi để cho tứ đệ trả công cho phu tử không có rồi, trở về nhà có thể tưởng tượng ra chuyện gì sẽ sảy ra tiếp đó… Còn có chuyện nghênh cưới Uyển Nhi… thì khỏi cần nói, hắn có thể tưởng được ra thái độ của mẹ hắn…
“Chỗ đại cô còn có chút vốn riêng, hay là cháu cầm tạm trước?”
Dương thị biết Dương Thiết Trụ không có tiền trong tay, ngày thường kiếm được bạc toàn sung công, chẳng biết tích cóp vốn riêng, phỏng chừng một đồng cũng không có, hơn nữa vừa rồi lại mất nhiều tiền để mua Lâm Thanh Uyển về như vậy.
“Không cần, đại cô, chuyện tiền bạc cháu sẽ về nhà nói sau, xem mẹ cháu nói thế nào đã” Dương Thiết Trụ nghĩ một lát lại nói: “Không được, cháu phải tự nghĩ biện pháp.”
Nghĩ như vậy, Dương Thiết Trụ cảm thấy chuyện mình cần làm thật nhiều, sạp hàng lớn ở nhà kia còn chưa giải quyết đâu.
“Đại cô, cháu đi về trước. Nếu Uyển Nhi đi ra… Uyển Nhi đi ra, người nói với nàng để nàng yên tâm, cháu nhất định cưới hỏi đàng hoàng nàng vào cửa, không để nàng chịu ấm ức.” Nói xong xoay người ra khỏi sân.
“Khi nào được tin chính xác thì lại đây nói với đại cô một tiếng.” Dương thị dướn cổ hô to với bóng dáng Dương Thiết Trụ.
Bà không ôm hi vọng gì với Hà thị, chỉ tốn sức mà thôi, đứa nhỏ Thiết Trụ này sao có thể xin được tiền từ mụ ta chứ, huống chi Thiết Trụ vừa mới tốn nhiều bạc để mua người như vậy, tuy đó là tiền bạc tự đứa nhỏ kiếm được.
Ai, về nhà chắc lại có nháo loạn cho mà xem…
“Vâng~~” Dương Thiết Trụ xa xa đáp.
“Đứa nhỏ này hấp ta hấp tấp rồi…” Dương thị xoay người cười.
Nhìn thấy Lâm Thanh Uyển tóc ướt đứng ở cửa phòng bếp, người tựa vào cửa nhìn ra bên này.
"Đứa nhỏ Thiết Trụ này hấp tấp chạy đi mất rồi, cũng không nói với cháu một tiếng, nó chạy về bàn chuyện hôn sự của các cháu, nó nói khi nào xong sẽ tới thăm cháu.” Dương thị vội vàng giải thích thay cháu trai.
Kỳ thật Dương thị sớm biết Lâm Thanh Uyển đứng ở sau cửa nghe bà với cháu trai nói truyện, bà kéo nàng đi tắm rửa không chỉ bởi vì trên người Lâm Thanh Uyển lúc ấy rất chật vật, còn bởi vì bà muốn cho Lâm Thanh Uyển nghe thấy đoạn đối thoại này, đây chính là muốn cho nàng biết một mảnh chân tình của Thiết Trụ đối với nàng a.
Cô nương này lớn lên trông thật xinh đẹp, Dương thị thật sự không yên lòng chuyện nàng có thể thật lòng sống cùng cháu bà hay không? Bà sợ người có bộ dáng tốt như nàng, dã tâm cũng lớn, sợ có lúc làm tổn thương Dương Thiết Trụ…
Nhưng nhìn bộ dạng cô nương này hiện tại có vẻ cũng là người hiểu sự đời…
Nếu hiểu thì tốt, hiểu được mọi chuyện sẽ không bị những u mê che mờ mắt…
Lâm Thanh Uyển đỏ mặt, ánh mắt ướt át, lắp bắp nói:”Thẩm, cháu… cháu biết…”
Dương thị cười làm như không thấy bộ dáng kì quái của Lâm Thanh Uyển lúc này, kéo nàng vào nhà chính.
“Tới đây, thẩm lau tóc cho cháu, đừng phơi gió về sau sẽ bị đau đầu đấy.”
Hai người vào phòng chính cùng ngồi trên kháng*.
Kháng*: Viết tắt của "kháng sàng" 匟床 cái giường, đủ chỗ cho hai, ba người ngồi hoặc nằm, ở trên giường có khi có bàn uống trà, thường đặt tại phòng chính trong nhà.
Lâm Thanh Uyển bắt chước Dương thị cởi giày ngồi lên kháng, xoay lưng lại với Dương thị.
Dương thị lấy ra một khối vải bông từ giường lò, ngồi sau lưng Lâm Thanh Uyển lau tóc cho nàng.
“Thẩm, cám ơn người ”
Một lúc lâu sau Lâm Thanh Uyển mới nhỏ giọng nói.
Cám ơn bà nhiệt tình hào phóng, để cho ta tan đi nỗi bất an khi đi tới địa phương xa lạ này, cám ơn bà săn sóc, vừa rồi còn dụng tâm lương khổ…
Thật sự cám ơn, nàng thật sự cảm kích những gì bà vừa làm.
“Cảm tạ cái gì?” Dương thị cười trêu ghẹo nói: “Khách khí với thẩm làm gì, qua mấy hôm nữa còn phải đổi thành gọi ta là đại cô đấy.”
Dương thị thay đổi chiếc khăn lau tóc cho nàng.
“Nếu đã tới đây thì an tâm mà ở lại, những chuyện khác hãy để Thiết Trụ đi làm.”
Dương thị lau tóc ướt ở phía sau của Lâm Thanh Uyển: “Thiết Trụ là đứa có thể đảm đương mọi việc, người cũng thành thật, gả cho hắn cháu sẽ không hối hận, chỉ là ủy khuất ngươi… Một đóa hoa mềm mại như vậy lại lưu lạc đến địa phương thâm sơn cùng cốc này của chúng ta…”
“Thẩm, cháu… cháu không ủy khuất …”
Thực sự mà nói nàng không hề ủy khuất.
Có lẽ dưới con mắt của xã hội này mà nói, một danh môn khuê tú lưu lạc rồi gả cho một nông hộ nông thôn làm ruộng khẳng định là rất ủy khuất, nhưng chung quy nàng không phải là người sinh sống ở chỗ "thiên kim nhà giàu", cho nên nàng không cảm thấy ủy khuất.
Kiếp trước của nàng không có sự phân biệt dân thành thị hay dân nông thôn, khác biệt chính là sự phân biệt giàu nghèo, lúc ấy nàng là một viên chức nho nhỏ, thu nhập có khi còn không bằng hộ nông dân ở nông thôn. Cho nên trong mắt người khác như vậy là chuyện ủy khuất, còn Lâm Thanh Uyển hiện tại đã thay ruột lại thấy không sao cả.
Chỉ cần có thể còn sống.
Chỉ cần có thể còn sống có tôn nghiêm.
Chẳng sợ vất vả, chẳng sợ cằn cỗi, chẳng sợ gả vào trong núi.
Huống chi, hán tử thành thật kia còn dùng tất cả số bạc mình có để mua nàng, còn vắt hết óc nghĩ cho nàng một cái gọi là "Cưới hỏi đàng hoàng" …
Suy nghĩ một chút Lâm Thanh Uyển cảm thấy hoảng hốt …
“Không ủy khuất thì tốt, không ủy khuất thì tốt, thẩm không mong gì khác, hi vọng hai đứa lấy nhau về có thể sống tốt, cháu cũng đối xử tốt với Thiết Trụ, đứa bé Thiết Trụ kia từ nhỏ đã khổ…”
“Thẩm, người nói vậy là… Thiết Trụ bây giờ sống khổ ư?” Lúc trước nàng nghe được chuyện Dương thị nói cho Dương Thiết Trụ vay tiền, còn nhắc tới mẹ Dương Thiết Trụ khả năng sẽ không đồng ý chuyện này.
“Khó xử? Có lẽ là khó xử đi, nhưng khó xử thì cũng phải làm, chuyện này không như những chuyện khác, cả đời nữ nhân chỉ gả một lần, thẩm không muốn cháu không danh không phận đi theo Thiết Trụ, cũng không nghĩ Thiết Trụ lĩnh nữ nhân về nhà là xong.” Dương thị chậm rãi mở miệng giải thích, lấy ý nghĩ của bà giảng cho Lâm Thanh Uyển nghe.”Thẩm không muốn cháu về sau bị coi thường, thẩm cũng là nữ nhân, thẩm hiểu những khó xử của nữ nhân…”
Ánh mắt Lâm Thanh Uyển một lần nữa lại ướt vì những lời này của Dương thị. Một nữ nhân nông thôn giản dị nhiệt tình như vậy, cho dù bà bần cùng và thất học nhưng bà lại có một trái tim giản dị hiền lành…
“Chỉ là nhà Thiết Trụ kia, họ chính là nhà đệ đệ ta, vợ hắn chính là mẹ Thiết Trụ có chút…”
Dương thị chậm rãi bắt đầu kể một số việc Dương gia cho Lâm Thanh Uyển nghe, bà không muốn lừa Lâm Thanh Uyển những chuyện này, dù sao sau khi gả qua đó ở chung cũng sẽ biết tình hình nhà đấy, sẽ biết Hà thị là dạng người như thế nào.
Hơn nữa thoạt nhìn đứa nhỏ Uyển Nhi này là đứa ngượng ngùng ôn nhu, nếu như không biết tình huống sang đó khẳng định sẽ ăn không ít mệt.
Dương thị lại không biết bề ngoài Lâm Thanh Uyển thoạt nhìn nhu nhược dịu dàng, nhưng tuyệt đối không phải là "Trái hồng mềm" mặc cho người ta cầm nắn…..
“…Cổ lễ kết hôn ở Đại Hi triều chúng ta chính là tam môi lục sính kiệu hoa tới cửa, mở tiệc rượu mời khách. Cháu thấy đấy, một nữ tử tùy tiện lấy về làm sao có thể được người nhà và mọi người tôn trọng?”
Dương thị giảng giải cho cháu từng li từng tí: “Cổ nhân từng nói, sính làm vợ, chạy làm thiếp. Nữ tử không trải qua quá trình cưới gả đúng theo luật pháp Đại Hi triều chúng ta sẽ không có gì để bảo vệ họ, vậy thì trông cậy gì vào việc người khác có thể tôn trọng họ đây?” Tuy nói Dương thị một chữ bẻ đôi còn không biết, nhưng những đạo lý làm nữ nhân này bà đều hiểu.
“Vậy… đại cô, ta nên làm cái gì bây giờ?” Dương Thiết Trụ nhìn Dương thị nhờ giúp đỡ.
Về phương diện này hắn thật sự không hiểu, lúc đại ca đón dâu thì hắn còn nhỏ, lúc tam đệ đón dâu thì hắn bị kéo đi làm tráng đinh trên chiến trường, tứ đệ còn chưa đón dâu. Bình thường trong thôn nhà nào đón dâu hắn cũng biết và còn đến, nhưng chỉ là đi hỗ trợ làm việc thôi.
“Vậy bây giờ cháu muốn làm gì?” Dương thị ý vị thâm trường nhìn ánh mắt cháu trai.
“Cháu nghĩ…”
Dương Thiết Trụ lắp ba lắp bắp nói:
“Cháu không nghĩ cái gì, cháu chỉ nghĩ… Nghĩ muốn đối xử tốt với nàng, thương yêu nàng, để nàng không phải chịu khổ…”
Lâm Thanh Uyển dựa lưng vào cửa phòng bếp, nước mắt chảy ra, tấm khăn trong tay rơi xuống đất.
Dương thị gật đầu. Quả nhiên không ngoài dự liệu của bà, vậy thì dễ làm rồi!
“Vậy cháu bỏ tiền đi tìm bà mối tới cửa cầu thân đi, sính lễ có thể đơn giản một chút, làm giống tập tục trong thôn chúng ta ấy, nhưng không thể thiếu một bước nào.” Dương thị đứng dậy vỗ vỗ bụi đất dính trên người.
“Thôn chúng ta khi đón dâu, nhà giàu có một chút thì mướn một cái kiệu hoa, tìm ban nhạc tới diễn tấu, còn nhà có gia cảnh không tốt thì tìm cái xe bò buộc bó hoa hồng vào là được. Cho dù thế nào thì nó cũng là cưới hỏi đàng hoàng.”
Kỳ thật Dương thị nhắc nhở như vậy cũng không hoàn toàn là vì Lâm Thanh Uyển, chủ yếu là vì Dương Thiết Trụ. Bà không muốn cháu bà tùy tiện đón dâu như vậy, ở nơi này sẽ bị người ta trạc cột sống, sẽ bị cười châm chọc là kẻ không có bản lĩnh.
Dương Thiết Trụ nghe Dương thị nói xong, cảm thấy rất có đạo lý vội vàng gật đầu.
“Vâng, cháu làm được.”
Hắn cũng cảm thấy cưới vợ về phải cưới hỏi đàng hoàng như lời đại cô nói mới tốt. Hắn không muốn nàng bị những hàng xóm láng giềng nói này nói nọ. Vốn hắn thấy nàng gả cho hắn thật ủy khuất.
“Vậy mẹ cháu sẽ đồng ý sao?” Nói tới đây Dương thị nhăn mày lại.
Nhắc tới đệ muội Hà thị kia của bà, bà không muốn nói nữa. Cả ngày chỉ biết hi vọng xa vời không làm ra được chuyện gì tốt. Một đứa nhỏ tốt như vậy, hai mươi mấy tuổi rồi mà không chịu đón dâu cho nó, suốt ngày áp bức đứa nhỏ Thiết Trụ này đi làm cu li, tiền kiếm được không phải cấp cho lão đại hết ăn lại nằm, thì là cho lão tứ đi thi tú tài gì đó, thi mấy năm mà không thấy bóng dáng tú tài đâu, nhưng mà tiền quăng ra lại không ít.
Có khi nhìn Dương Thiết Trụ bị chậm trễ từng năm từng năm một, bà còn thấy nóng lòng. Nhưng bà không thể nói gì được, nói chung thì bà cũng chỉ là đại cô không phải cha mẹ thân sinh của hắn, chủ động đi nói chuyện này sẽ làm Hà thị càng hận bà muốn chết. Vốn hai người đã không hợp nhau, vì thế cổng Dương gia bà không thèm tới…
Lần này Dương Thiết Trụ có thể tự mình lĩnh được một người vợ về, Dương thị cũng rất vui vẻ cao hứng.
Đợi Hà thị đến làm, chắc đứa nhỏ Thiết Trụ này phỏng chừng cả đời quang côn*. Cả nhà kia đánh cái chủ ý quỷ quái gì, mấy năm nay bà cũng đã nhìn ra, thượng bất chính hạ tắc loạn*, ngoại trừ đứa nhỏ Thiết Trụ này còn biết làm ăn, còn lại toàn người không bớt lo.
Quang côn*: đàn ông con trai chưa có vợ, độc thân, cũng gọi là ế vợ.
Thượng bất chính hạ tắc loạn*: người trên ăn ở không chính trực, ngay thẳng thì không thể làm gương và dạy bảo được ai, người dưới hư đốn bất trị là lẽ đương nhiên
Mà đệ đệ của bà, cũng chính là cha Dương Thiết Trụ, lại là người nhu nhược sợ vợ, ở nhà không dám hé răng.
Nhắc tới Hà thị, sắc mặt Dương Thiết Trụ lập tức trầm xuống. Tiền hắn bán con mồi để cho tứ đệ trả công cho phu tử không có rồi, trở về nhà có thể tưởng tượng ra chuyện gì sẽ sảy ra tiếp đó… Còn có chuyện nghênh cưới Uyển Nhi… thì khỏi cần nói, hắn có thể tưởng được ra thái độ của mẹ hắn…
“Chỗ đại cô còn có chút vốn riêng, hay là cháu cầm tạm trước?”
Dương thị biết Dương Thiết Trụ không có tiền trong tay, ngày thường kiếm được bạc toàn sung công, chẳng biết tích cóp vốn riêng, phỏng chừng một đồng cũng không có, hơn nữa vừa rồi lại mất nhiều tiền để mua Lâm Thanh Uyển về như vậy.
“Không cần, đại cô, chuyện tiền bạc cháu sẽ về nhà nói sau, xem mẹ cháu nói thế nào đã” Dương Thiết Trụ nghĩ một lát lại nói: “Không được, cháu phải tự nghĩ biện pháp.”
Nghĩ như vậy, Dương Thiết Trụ cảm thấy chuyện mình cần làm thật nhiều, sạp hàng lớn ở nhà kia còn chưa giải quyết đâu.
“Đại cô, cháu đi về trước. Nếu Uyển Nhi đi ra… Uyển Nhi đi ra, người nói với nàng để nàng yên tâm, cháu nhất định cưới hỏi đàng hoàng nàng vào cửa, không để nàng chịu ấm ức.” Nói xong xoay người ra khỏi sân.
“Khi nào được tin chính xác thì lại đây nói với đại cô một tiếng.” Dương thị dướn cổ hô to với bóng dáng Dương Thiết Trụ.
Bà không ôm hi vọng gì với Hà thị, chỉ tốn sức mà thôi, đứa nhỏ Thiết Trụ này sao có thể xin được tiền từ mụ ta chứ, huống chi Thiết Trụ vừa mới tốn nhiều bạc để mua người như vậy, tuy đó là tiền bạc tự đứa nhỏ kiếm được.
Ai, về nhà chắc lại có nháo loạn cho mà xem…
“Vâng~~” Dương Thiết Trụ xa xa đáp.
“Đứa nhỏ này hấp ta hấp tấp rồi…” Dương thị xoay người cười.
Nhìn thấy Lâm Thanh Uyển tóc ướt đứng ở cửa phòng bếp, người tựa vào cửa nhìn ra bên này.
"Đứa nhỏ Thiết Trụ này hấp tấp chạy đi mất rồi, cũng không nói với cháu một tiếng, nó chạy về bàn chuyện hôn sự của các cháu, nó nói khi nào xong sẽ tới thăm cháu.” Dương thị vội vàng giải thích thay cháu trai.
Kỳ thật Dương thị sớm biết Lâm Thanh Uyển đứng ở sau cửa nghe bà với cháu trai nói truyện, bà kéo nàng đi tắm rửa không chỉ bởi vì trên người Lâm Thanh Uyển lúc ấy rất chật vật, còn bởi vì bà muốn cho Lâm Thanh Uyển nghe thấy đoạn đối thoại này, đây chính là muốn cho nàng biết một mảnh chân tình của Thiết Trụ đối với nàng a.
Cô nương này lớn lên trông thật xinh đẹp, Dương thị thật sự không yên lòng chuyện nàng có thể thật lòng sống cùng cháu bà hay không? Bà sợ người có bộ dáng tốt như nàng, dã tâm cũng lớn, sợ có lúc làm tổn thương Dương Thiết Trụ…
Nhưng nhìn bộ dạng cô nương này hiện tại có vẻ cũng là người hiểu sự đời…
Nếu hiểu thì tốt, hiểu được mọi chuyện sẽ không bị những u mê che mờ mắt…
Lâm Thanh Uyển đỏ mặt, ánh mắt ướt át, lắp bắp nói:”Thẩm, cháu… cháu biết…”
Dương thị cười làm như không thấy bộ dáng kì quái của Lâm Thanh Uyển lúc này, kéo nàng vào nhà chính.
“Tới đây, thẩm lau tóc cho cháu, đừng phơi gió về sau sẽ bị đau đầu đấy.”
Hai người vào phòng chính cùng ngồi trên kháng*.
Kháng*: Viết tắt của "kháng sàng" 匟床 cái giường, đủ chỗ cho hai, ba người ngồi hoặc nằm, ở trên giường có khi có bàn uống trà, thường đặt tại phòng chính trong nhà.
Lâm Thanh Uyển bắt chước Dương thị cởi giày ngồi lên kháng, xoay lưng lại với Dương thị.
Dương thị lấy ra một khối vải bông từ giường lò, ngồi sau lưng Lâm Thanh Uyển lau tóc cho nàng.
“Thẩm, cám ơn người ”
Một lúc lâu sau Lâm Thanh Uyển mới nhỏ giọng nói.
Cám ơn bà nhiệt tình hào phóng, để cho ta tan đi nỗi bất an khi đi tới địa phương xa lạ này, cám ơn bà săn sóc, vừa rồi còn dụng tâm lương khổ…
Thật sự cám ơn, nàng thật sự cảm kích những gì bà vừa làm.
“Cảm tạ cái gì?” Dương thị cười trêu ghẹo nói: “Khách khí với thẩm làm gì, qua mấy hôm nữa còn phải đổi thành gọi ta là đại cô đấy.”
Dương thị thay đổi chiếc khăn lau tóc cho nàng.
“Nếu đã tới đây thì an tâm mà ở lại, những chuyện khác hãy để Thiết Trụ đi làm.”
Dương thị lau tóc ướt ở phía sau của Lâm Thanh Uyển: “Thiết Trụ là đứa có thể đảm đương mọi việc, người cũng thành thật, gả cho hắn cháu sẽ không hối hận, chỉ là ủy khuất ngươi… Một đóa hoa mềm mại như vậy lại lưu lạc đến địa phương thâm sơn cùng cốc này của chúng ta…”
“Thẩm, cháu… cháu không ủy khuất …”
Thực sự mà nói nàng không hề ủy khuất.
Có lẽ dưới con mắt của xã hội này mà nói, một danh môn khuê tú lưu lạc rồi gả cho một nông hộ nông thôn làm ruộng khẳng định là rất ủy khuất, nhưng chung quy nàng không phải là người sinh sống ở chỗ "thiên kim nhà giàu", cho nên nàng không cảm thấy ủy khuất.
Kiếp trước của nàng không có sự phân biệt dân thành thị hay dân nông thôn, khác biệt chính là sự phân biệt giàu nghèo, lúc ấy nàng là một viên chức nho nhỏ, thu nhập có khi còn không bằng hộ nông dân ở nông thôn. Cho nên trong mắt người khác như vậy là chuyện ủy khuất, còn Lâm Thanh Uyển hiện tại đã thay ruột lại thấy không sao cả.
Chỉ cần có thể còn sống.
Chỉ cần có thể còn sống có tôn nghiêm.
Chẳng sợ vất vả, chẳng sợ cằn cỗi, chẳng sợ gả vào trong núi.
Huống chi, hán tử thành thật kia còn dùng tất cả số bạc mình có để mua nàng, còn vắt hết óc nghĩ cho nàng một cái gọi là "Cưới hỏi đàng hoàng" …
Suy nghĩ một chút Lâm Thanh Uyển cảm thấy hoảng hốt …
“Không ủy khuất thì tốt, không ủy khuất thì tốt, thẩm không mong gì khác, hi vọng hai đứa lấy nhau về có thể sống tốt, cháu cũng đối xử tốt với Thiết Trụ, đứa bé Thiết Trụ kia từ nhỏ đã khổ…”
“Thẩm, người nói vậy là… Thiết Trụ bây giờ sống khổ ư?” Lúc trước nàng nghe được chuyện Dương thị nói cho Dương Thiết Trụ vay tiền, còn nhắc tới mẹ Dương Thiết Trụ khả năng sẽ không đồng ý chuyện này.
“Khó xử? Có lẽ là khó xử đi, nhưng khó xử thì cũng phải làm, chuyện này không như những chuyện khác, cả đời nữ nhân chỉ gả một lần, thẩm không muốn cháu không danh không phận đi theo Thiết Trụ, cũng không nghĩ Thiết Trụ lĩnh nữ nhân về nhà là xong.” Dương thị chậm rãi mở miệng giải thích, lấy ý nghĩ của bà giảng cho Lâm Thanh Uyển nghe.”Thẩm không muốn cháu về sau bị coi thường, thẩm cũng là nữ nhân, thẩm hiểu những khó xử của nữ nhân…”
Ánh mắt Lâm Thanh Uyển một lần nữa lại ướt vì những lời này của Dương thị. Một nữ nhân nông thôn giản dị nhiệt tình như vậy, cho dù bà bần cùng và thất học nhưng bà lại có một trái tim giản dị hiền lành…
“Chỉ là nhà Thiết Trụ kia, họ chính là nhà đệ đệ ta, vợ hắn chính là mẹ Thiết Trụ có chút…”
Dương thị chậm rãi bắt đầu kể một số việc Dương gia cho Lâm Thanh Uyển nghe, bà không muốn lừa Lâm Thanh Uyển những chuyện này, dù sao sau khi gả qua đó ở chung cũng sẽ biết tình hình nhà đấy, sẽ biết Hà thị là dạng người như thế nào.
Hơn nữa thoạt nhìn đứa nhỏ Uyển Nhi này là đứa ngượng ngùng ôn nhu, nếu như không biết tình huống sang đó khẳng định sẽ ăn không ít mệt.
Dương thị lại không biết bề ngoài Lâm Thanh Uyển thoạt nhìn nhu nhược dịu dàng, nhưng tuyệt đối không phải là "Trái hồng mềm" mặc cho người ta cầm nắn…..
Tác giả :
Giả Diện Đích Thịnh Yến