Danh Môn Độc Sủng
Chương 56: Sợ độ cao là phải trị*
Editor: Rika Rin
Beta-er: Y Phi và Nhạc Dao
Chuyện Phùng Vân Hi không thể treo wia không thể giải quyết bằng một bữa thịt nướng được, thậm chí cho dù có mở cửa hàng thịt nướng cũng không giải quyết được luôn.
Lúc Phùng Vân Hi đặt chân xuống đất, chân cô cũng đã mềm nhũn, suýt thì ngã sấp xuống. May là Hứa Chu ở bên cạnh đã kịp thời đỡ cô.
Cô mỉm cười: "Anh Chu, anh nghĩ bây giờ chúng ta nên làm gì?"
"Em không cần nói gì hết, anh hiểu rồi!" Hứa Chu nói rồi quay sang nói với nhân viên hậu cần: "Chúng tôi không sao. Các anh cứ quay lại làm việc của mình đi."
Kéo Phùng Vân Hi sang một bên, Hứa Chu mới nói: "Anh biết một đạo diễn chuyên trị cho mấy người sợ độ cao, lát nữa anh sẽ tìm anh ta cho em."
Chuyên trị sợ độ cao, lại còn làm đạo diễn? Bây giờ đạo diễn đều đa tài đa nghệ như vậy ư?
Chuyên môn nghề nghiệp này cũng mở rộng quá ha.
Chẳng qua lúc này, điều mà Phùng Vân Hi quan tâm nhất không phải là chuyện này. Cô muốn nói tới một chuyện khác: "Anh Chu, em cảm thấy là chỉ khi biết được Tô Duệ sống không dễ chịu thì em mới có thể an tâm đến đoàn làm phim. Nếu không, mỗi lần treo wia, em đều muốn quăng gã quay vòng vòng 360 độ rồi cút khỏi mắt em luôn."
Hứa Chu: "..." Em vẫn nên làm cho gã nổ tung thì hơn.
Hứa Chu nói vị đạo diễn kia ngày trước quay phim văn nghệ. Sau đó, sự nghiệp không khởi sắc nên chuyển sang viết tiểu thuyết. Nhưng truyện của anh ta cũng không có gì đặc sắc, viết chưa được bao lâu liền trở nên túng quẫn. Cuối cùng, anh ta lại trở thành đạo diễn chương trình thực tế*.
*Phim văn nghệ là tên viết tắt của phim nhựa văn học nghệ thuật, có tính văn học và cả nghệ thuật, khác với điện ảnh thương mại.
Chỉ cần xem qua "profile" cũng biết anh ta không phải là đạo diễn tầm thường.
Sau khi để Phùng Vân Hi ở lại làm khách mời của đoàn phim, Hứa Chu liền đi tìm vị đạo diễn kia.
Bình thường, những chuyện như vì sợ độ cao nên không thể treo wia đều được giữ kín, không diễn viên nào lại đi công bố cho toàn thế giới biết bản thân không thể treo wia, trừ khi người đó không muốn quay những bộ phim yêu cầu phải treo wia nữa.
Phải biết rằng, hiện tại có rất nhiều đạo diễn không thích diễn viên lạm dụng thế thân, một số bộ phim lớn còn đặc biệt nghiêm cấm dùng thế thân.
Đạo diễn này và Hứa Chu cũng coi như chỗ thân quen, nên Hứa Chu cũng không ngại khi tìm anh ta.
Hai người hẹn nhau ở quán cà phê gần đó.
Vừa gặp nhau, Hứa Chu liền đi thẳng vào vấn đề, anh ta hỏi: "Mình nhớ là mấy năm trước cậu đã giúp nữ minh tinh H chữa khỏi bệnh sợ độ cao phải không?"
"Cậu nghĩ kỹ rồi?"
"Cái gì?!!!"
Vị đạo diễn kia khẽ mỉm cười: "Chuyện này đã là mấy năm trước. Cho nên, tôi sẽ ra giá với cậu thấp một chút." Nói xong anh ta lại xòe mấy ngón tay ra: "Tôi xem cậu là bạn cũ nên có ưu đãi, nhưng đây là giá hữu nghị, không thể thấp hơn nữa đâu."
Hứa Chu: "..." Thằng cha này lại đổi nghề rồi.
Sau đó vị đạo diễn này dùng miệng lưỡi sắc bén của mình để biểu đạt giá trị của nghề nghiệp hiện tại. Anh ta là một đạo diễn chương trình thực tế kiêm luôn mảng bát quái giải trí, hiện tại Weibo của anh ta có hơn triệu fan theo dõi, đã sánh ngang số lượng fan trên Weibo của một tiểu thịt tươi mới nổi.
Lúc đầu, Hứa Chu chỉ muốn đến để chữa khỏi chứng sợ độ cao của Phùng Vân Hi mà thôi, nhưng trong nháy mắt, Hứa Chu liền thay đổi ý định: "Tôi sẽ bán cho cậu một tin tuyệt mật, nhưng giá cũng không cao, vừa khéo bằng với giá mà cậu đưa ra."
Vị đạo diễn kia khinh thường cười một tiếng: "Tin gì?"
Anh ta cũng không tin có người có tin tức nhanh nhạy hơn mình.
"Trong showbiz có một tiểu sinh mới nổi đang rất được quan tâm, nhưng thật ra gã này bị tâm thần. Hắn đang điên cuồng theo đuổi một tiểu hoa đán cũng đang rất ăn khách, hơn nữa còn nhiều lần nhắn tin quấy rối sao nữ kia."
Đạo diễn lập tức phấn chấn tinh thần: "Chuyện này có đáng tin không?"
Chuyện này đúng là một tin siêu hot nha.
"Qua một thời gian ngắn nữa giới showbiz sẽ có tin tức, cậu nghĩ tin này là thật hay giả? Nếu bây giờ cậu tung tin này thì chắc chắn sẽ lên hot search cho xem."
"Thành giao!"
Hai người rất vui vẻ khi hợp tác thành công. Vị đạo diễn này thậm chí còn chuyển tiền cho Hứa Chu ngay tại chỗ.
Khi hai người sắp đứng lên ra về, Hứa Chu giả vờ lơ đãng hỏi một câu: "Cậu chuyên trị bệnh sợ độ cao, nhưng chữa ra sao, khi nào thì hết bệnh vậy?"
"Chuyện này hả? Chỉ cần cho người đó đi cáp treo một lần, sau đó leo núi, cuối cùng là đi qua cầu kính* là được. Quan trọng nhất là đi qua cầu kính này." Nói xong anh ta lại dặn dò: "Nhưng cách này chỉ áp dụng được cho người có tâm lý vững vàng thôi, nếu không thì khi đi qua cầu kính, người đó chắc chắn sẽ bị dọa đến ngất xỉu."
*Cầu kính: là cầu treo trên cao, phía dưới là bằng kính.
"..."
Tình huống hiện tại của Hứa Chu là ví dụ điển hình cho câu: "Buồn ngủ thì gặp chiếu manh."
Chu Hạo Hiên muốn tham gia một chương trình đang hot có tên là "Siêu cấp khiêu chiến". Cậu đã hỏi xem Phùng Vân Hi có thời gian không, nếu có thời gian thì cùng nhau tham gia luôn.
Hứa Chu muốn từ chối ngay lập tức khi nghe thấy ba chữ Chu Hạo Hiên, nhưng bây giờ anh ta cũng không có cách nào để tìm được một chương trình giống như thế. Nếu để cho Phùng Vân Hi một thân một mình xuất hiện trước công chúng khi luyện tập đi cầu kính thì thà cho cô tham gia chương trình này với Chu Hạo Hiên còn hơn.
Có điều, lần này Hứa Chu đã cẩn thận hơn, anh ta đem danh sách các nghệ sĩ tham gia chương trình này nghiên cứu đi nghiên cứu lại nhiều lần, sau khi xác định những người kia đều không có mâu thuẫn với Phùng Vân Hi thì anh ta mới đồng ý.
Phùng Vân Hi vừa mới kết thúc công việc ở đoàn làm phim, liền nhìn thấy một đám người mặc đồ đen hung hăng khiêng camera đi về phía cô.
Người đi đầu còn có vẻ ôn hòa, nhưng mấy kẻ còn lại đều mang vẻ mặt như thể từ một khuôn mẫu đúc ra, bởi vì khuôn mặt của bọn họ đều không bộc lộ cảm xúc gì cả..
Phùng Vân Hi cảm thấy hơi sợ rồi...
"Chúng tôi là người bên chương trình "Siêu cấp khiêu chiến", hai mươi tư tiếng đồng hồ tiếp theo, cô phải tiếp nhận khiêu chiến tàn khốc nhất. Bây giờ, yêu cầu cô giao điện thoại di động cho chúng tôi."
"Mấy người đừng nằm mơ. Nếu không phải là "Siêu cấp khiêu chiến" thì chúng ta còn có thể tán gẫu một chút."
"..."
Nghe nói những nghệ sĩ tham gia "Siêu cấp khiêu chiến" đều suy sụp trở về, hơn nữa, cũng chưa từng có một nghệ sĩ nào quay chương trình này lần thứ hai cả.
Quá hung tàn!
"Lần khiêu chiến này có tên là Giải cứu quản lý. Cô cần phải vượt qua nhiệm vụ khiêu chiến của chúng tôi để tìm được manh mối về quản lý của cô. Nếu như cô không thể tìm được quản lý trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ thì anh ta sẽ bị đưa đến một chỗ bí mật khác trong vòng một ngày." Người mặc đồ đen dẫn đầu nói, sau đó anh ta liền đưa đoạn video quay Hứa Chu cho Phùng Vân Hi xem.
"Vậy mấy người cứ đưa anh ấy đến chỗ bí mật nghỉ ngơi một ngày đi."
"..."
Tuy ngoài miệng Phùng Vân Hi nói mặc kệ Hứa Chu, nhưng cuối cùng cô vẫn vẫy tay chào tạm biệt đạo diễn. Cô bị bịt mắt rồi đi theo những người mặc đồ đen kia.
Mặc dù Phùng Vân Hi có chút không tình nguyện nhưng cô vẫn rất yên tâm, vì cô không nghĩ rằng Hứa Chu sẽ lừa cô. Chỉ có điều, khi đến chỗ đó, cô liền phát hiện ra bản thân đã nghĩ nhiều rồi.
Nhiệm vụ đầu tiên chính là leo vách núi.
Leo vách núi thì cũng thôi đi, nhưng tổ tiết mục còn cho cô và Chu Hạo Hiên vào một đội, nói là để hai người bọn họ cùng nhau đi cứu quản lý nhà mình.
Vẻ mặt Chu Hạo Hiên mê mang: "Cao quá, tôi không leo nổi đâu."
Beta-er: Y Phi và Nhạc Dao
Chuyện Phùng Vân Hi không thể treo wia không thể giải quyết bằng một bữa thịt nướng được, thậm chí cho dù có mở cửa hàng thịt nướng cũng không giải quyết được luôn.
Lúc Phùng Vân Hi đặt chân xuống đất, chân cô cũng đã mềm nhũn, suýt thì ngã sấp xuống. May là Hứa Chu ở bên cạnh đã kịp thời đỡ cô.
Cô mỉm cười: "Anh Chu, anh nghĩ bây giờ chúng ta nên làm gì?"
"Em không cần nói gì hết, anh hiểu rồi!" Hứa Chu nói rồi quay sang nói với nhân viên hậu cần: "Chúng tôi không sao. Các anh cứ quay lại làm việc của mình đi."
Kéo Phùng Vân Hi sang một bên, Hứa Chu mới nói: "Anh biết một đạo diễn chuyên trị cho mấy người sợ độ cao, lát nữa anh sẽ tìm anh ta cho em."
Chuyên trị sợ độ cao, lại còn làm đạo diễn? Bây giờ đạo diễn đều đa tài đa nghệ như vậy ư?
Chuyên môn nghề nghiệp này cũng mở rộng quá ha.
Chẳng qua lúc này, điều mà Phùng Vân Hi quan tâm nhất không phải là chuyện này. Cô muốn nói tới một chuyện khác: "Anh Chu, em cảm thấy là chỉ khi biết được Tô Duệ sống không dễ chịu thì em mới có thể an tâm đến đoàn làm phim. Nếu không, mỗi lần treo wia, em đều muốn quăng gã quay vòng vòng 360 độ rồi cút khỏi mắt em luôn."
Hứa Chu: "..." Em vẫn nên làm cho gã nổ tung thì hơn.
Hứa Chu nói vị đạo diễn kia ngày trước quay phim văn nghệ. Sau đó, sự nghiệp không khởi sắc nên chuyển sang viết tiểu thuyết. Nhưng truyện của anh ta cũng không có gì đặc sắc, viết chưa được bao lâu liền trở nên túng quẫn. Cuối cùng, anh ta lại trở thành đạo diễn chương trình thực tế*.
*Phim văn nghệ là tên viết tắt của phim nhựa văn học nghệ thuật, có tính văn học và cả nghệ thuật, khác với điện ảnh thương mại.
Chỉ cần xem qua "profile" cũng biết anh ta không phải là đạo diễn tầm thường.
Sau khi để Phùng Vân Hi ở lại làm khách mời của đoàn phim, Hứa Chu liền đi tìm vị đạo diễn kia.
Bình thường, những chuyện như vì sợ độ cao nên không thể treo wia đều được giữ kín, không diễn viên nào lại đi công bố cho toàn thế giới biết bản thân không thể treo wia, trừ khi người đó không muốn quay những bộ phim yêu cầu phải treo wia nữa.
Phải biết rằng, hiện tại có rất nhiều đạo diễn không thích diễn viên lạm dụng thế thân, một số bộ phim lớn còn đặc biệt nghiêm cấm dùng thế thân.
Đạo diễn này và Hứa Chu cũng coi như chỗ thân quen, nên Hứa Chu cũng không ngại khi tìm anh ta.
Hai người hẹn nhau ở quán cà phê gần đó.
Vừa gặp nhau, Hứa Chu liền đi thẳng vào vấn đề, anh ta hỏi: "Mình nhớ là mấy năm trước cậu đã giúp nữ minh tinh H chữa khỏi bệnh sợ độ cao phải không?"
"Cậu nghĩ kỹ rồi?"
"Cái gì?!!!"
Vị đạo diễn kia khẽ mỉm cười: "Chuyện này đã là mấy năm trước. Cho nên, tôi sẽ ra giá với cậu thấp một chút." Nói xong anh ta lại xòe mấy ngón tay ra: "Tôi xem cậu là bạn cũ nên có ưu đãi, nhưng đây là giá hữu nghị, không thể thấp hơn nữa đâu."
Hứa Chu: "..." Thằng cha này lại đổi nghề rồi.
Sau đó vị đạo diễn này dùng miệng lưỡi sắc bén của mình để biểu đạt giá trị của nghề nghiệp hiện tại. Anh ta là một đạo diễn chương trình thực tế kiêm luôn mảng bát quái giải trí, hiện tại Weibo của anh ta có hơn triệu fan theo dõi, đã sánh ngang số lượng fan trên Weibo của một tiểu thịt tươi mới nổi.
Lúc đầu, Hứa Chu chỉ muốn đến để chữa khỏi chứng sợ độ cao của Phùng Vân Hi mà thôi, nhưng trong nháy mắt, Hứa Chu liền thay đổi ý định: "Tôi sẽ bán cho cậu một tin tuyệt mật, nhưng giá cũng không cao, vừa khéo bằng với giá mà cậu đưa ra."
Vị đạo diễn kia khinh thường cười một tiếng: "Tin gì?"
Anh ta cũng không tin có người có tin tức nhanh nhạy hơn mình.
"Trong showbiz có một tiểu sinh mới nổi đang rất được quan tâm, nhưng thật ra gã này bị tâm thần. Hắn đang điên cuồng theo đuổi một tiểu hoa đán cũng đang rất ăn khách, hơn nữa còn nhiều lần nhắn tin quấy rối sao nữ kia."
Đạo diễn lập tức phấn chấn tinh thần: "Chuyện này có đáng tin không?"
Chuyện này đúng là một tin siêu hot nha.
"Qua một thời gian ngắn nữa giới showbiz sẽ có tin tức, cậu nghĩ tin này là thật hay giả? Nếu bây giờ cậu tung tin này thì chắc chắn sẽ lên hot search cho xem."
"Thành giao!"
Hai người rất vui vẻ khi hợp tác thành công. Vị đạo diễn này thậm chí còn chuyển tiền cho Hứa Chu ngay tại chỗ.
Khi hai người sắp đứng lên ra về, Hứa Chu giả vờ lơ đãng hỏi một câu: "Cậu chuyên trị bệnh sợ độ cao, nhưng chữa ra sao, khi nào thì hết bệnh vậy?"
"Chuyện này hả? Chỉ cần cho người đó đi cáp treo một lần, sau đó leo núi, cuối cùng là đi qua cầu kính* là được. Quan trọng nhất là đi qua cầu kính này." Nói xong anh ta lại dặn dò: "Nhưng cách này chỉ áp dụng được cho người có tâm lý vững vàng thôi, nếu không thì khi đi qua cầu kính, người đó chắc chắn sẽ bị dọa đến ngất xỉu."
*Cầu kính: là cầu treo trên cao, phía dưới là bằng kính.
"..."
Tình huống hiện tại của Hứa Chu là ví dụ điển hình cho câu: "Buồn ngủ thì gặp chiếu manh."
Chu Hạo Hiên muốn tham gia một chương trình đang hot có tên là "Siêu cấp khiêu chiến". Cậu đã hỏi xem Phùng Vân Hi có thời gian không, nếu có thời gian thì cùng nhau tham gia luôn.
Hứa Chu muốn từ chối ngay lập tức khi nghe thấy ba chữ Chu Hạo Hiên, nhưng bây giờ anh ta cũng không có cách nào để tìm được một chương trình giống như thế. Nếu để cho Phùng Vân Hi một thân một mình xuất hiện trước công chúng khi luyện tập đi cầu kính thì thà cho cô tham gia chương trình này với Chu Hạo Hiên còn hơn.
Có điều, lần này Hứa Chu đã cẩn thận hơn, anh ta đem danh sách các nghệ sĩ tham gia chương trình này nghiên cứu đi nghiên cứu lại nhiều lần, sau khi xác định những người kia đều không có mâu thuẫn với Phùng Vân Hi thì anh ta mới đồng ý.
Phùng Vân Hi vừa mới kết thúc công việc ở đoàn làm phim, liền nhìn thấy một đám người mặc đồ đen hung hăng khiêng camera đi về phía cô.
Người đi đầu còn có vẻ ôn hòa, nhưng mấy kẻ còn lại đều mang vẻ mặt như thể từ một khuôn mẫu đúc ra, bởi vì khuôn mặt của bọn họ đều không bộc lộ cảm xúc gì cả..
Phùng Vân Hi cảm thấy hơi sợ rồi...
"Chúng tôi là người bên chương trình "Siêu cấp khiêu chiến", hai mươi tư tiếng đồng hồ tiếp theo, cô phải tiếp nhận khiêu chiến tàn khốc nhất. Bây giờ, yêu cầu cô giao điện thoại di động cho chúng tôi."
"Mấy người đừng nằm mơ. Nếu không phải là "Siêu cấp khiêu chiến" thì chúng ta còn có thể tán gẫu một chút."
"..."
Nghe nói những nghệ sĩ tham gia "Siêu cấp khiêu chiến" đều suy sụp trở về, hơn nữa, cũng chưa từng có một nghệ sĩ nào quay chương trình này lần thứ hai cả.
Quá hung tàn!
"Lần khiêu chiến này có tên là Giải cứu quản lý. Cô cần phải vượt qua nhiệm vụ khiêu chiến của chúng tôi để tìm được manh mối về quản lý của cô. Nếu như cô không thể tìm được quản lý trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ thì anh ta sẽ bị đưa đến một chỗ bí mật khác trong vòng một ngày." Người mặc đồ đen dẫn đầu nói, sau đó anh ta liền đưa đoạn video quay Hứa Chu cho Phùng Vân Hi xem.
"Vậy mấy người cứ đưa anh ấy đến chỗ bí mật nghỉ ngơi một ngày đi."
"..."
Tuy ngoài miệng Phùng Vân Hi nói mặc kệ Hứa Chu, nhưng cuối cùng cô vẫn vẫy tay chào tạm biệt đạo diễn. Cô bị bịt mắt rồi đi theo những người mặc đồ đen kia.
Mặc dù Phùng Vân Hi có chút không tình nguyện nhưng cô vẫn rất yên tâm, vì cô không nghĩ rằng Hứa Chu sẽ lừa cô. Chỉ có điều, khi đến chỗ đó, cô liền phát hiện ra bản thân đã nghĩ nhiều rồi.
Nhiệm vụ đầu tiên chính là leo vách núi.
Leo vách núi thì cũng thôi đi, nhưng tổ tiết mục còn cho cô và Chu Hạo Hiên vào một đội, nói là để hai người bọn họ cùng nhau đi cứu quản lý nhà mình.
Vẻ mặt Chu Hạo Hiên mê mang: "Cao quá, tôi không leo nổi đâu."
Tác giả :
Hoa Đào Dẫn