Đánh Cược Trái Tim
Chương 21
Thế nào là hẹn hò?
Mặc dù từ xưa tới nay có rất rất nhiều định nghĩa về tình yêu,nhưng lại chẳng mấy ai có định nghĩa chính xác cho hẹn hò.Vậy cuối cùng hẹn hò là làm những việc gì?
Hẹn hò có nghĩa là 1 người nam 1 người nữ có tình cảm đi chơi cùng nhau?Ko được.Trong thời đại bình đẳng giới,vậy tình cảm của giới đồng tính thì sao?Họ 2 người con trai yêu nhau đi chơi với nhau ko gọi là hẹn hò à?Còn những người con gái yêu nhau thì sao?
Hẹn hò có nghĩa là cùng nhau ăn tối,cùng nhau dạo phố?Cũng ko có lý.Thế những người đi gặp đối tác làm ăn,ngồi ăn tối với nhau cũng gọi là hẹn hò à?
Hẹn hò có nghĩa là cùng nhau đi dạo,nhìn đường phố sáng đèn,ngắm bầu trời đầy sao vô cùng lãng mạn?Ko phải!Thế nếu cả 1 lũ bạn bè rất đông đêm giao thừa dắt tay nhau đi trong mưa xuân lãng mạn,ngắm đường phố ngày tết,thế là thành yêu tập thể à??
Cuối cùng.. thì hẹn hò là thế nào????
Mới vừa vào tới lớp cái Ngọc đã thấy con bạn thân xụ mặt ra 1 đống,nó lững thững bước về chỗ,đôi mắt đen mọi khi sáng lấp lánh giờ nhắm tịt lại sưng húp,trông cứ y như vừa khóc cả đêm.
“Mày làm sao thế?” Ngọc hỏi.
Nhi thả bịch cái thân xác tội nợ của mình xuống ghế,thở dài mà mắt ko mở ra nổi “Tao muốn chết!”
“Có chuyện gì?” Ngọc lo lắng nhíu mày nhìn con bạn thân mới sáng sớm đã ko còn sức sống.Chờ đợi câu trả lời ấy thế nhưng,cô chỉ có thể nghe thấy những tiếng thở khẽ đều đều.Nó hoàn toàn ko có động tĩnh mở mắt hay mở miệng.Nó đang .. ngủ.
Nhi mệt mỏi mà nhắm mắt lại thiếp đi,nó chưa bao giờ thấy khổ như vậy.Đến trông mẹ nó trong bệnh viện cũng ko cảm thấy mệt mỏi khó chịu như thế.Nghĩ lại bây giờ cảm thấy mình đúng thật là quá ngu ngốc,hà cứ gì tự dưng đi dây với cái con động vật đơn bào ấy.Thà đi mượn tiền cho vay nặng lãi còn hơn.Cùng lắm mất 1 cánh tay,1 cái chân còn đỡ hơn dây vào cái tên quỉ đó.
Ngày hôm qua hắn thản nhiên thốt ra 1 câu “tập hẹn hò” cứ y như người ta nói trẻ con tập viết, cô chỉ còn có thể há hốc mồm mà nhìn hắn chẳng thể thốt nên lời.Cứ nghĩ là vậy là thôi.Ai dè,cái tên động vật đơn bào,từ ngữ nghèo nàn,diễn đạt vô cùng kém ấy lần này lại dùng từ vô cùng chính xác.Nhưng vì cái cớ gì hẹn hò của hắn quá khác người đi.
Hôm qua khi tức giận thả mình vào bồn tắm,có điện thoại.Cô bực bội nghe máy,là hắn.Nói lung tung dài dòng gì đó,cô nghe hoàn toàn ko vào tai chữ nào.Cuối cùng cô dập máy.Hắn lại gọi lại.Cô lại dập máy.Tới khi cô bực bội gắt lên,thì cái tên động vật đơn bào đang “tập hẹn hò” kia thản nhiên nói “Sao thế?Tập hẹn hò mà chỉ mấy cuộc điện thoại cũng ko nghe nổi à?Hay cô muốn trả lại tiền cho tôi rồi?”.Hắn ta là tên to xác bị đúp 2 năm,hay là xã hội đen đây?Tại sao bố hắn lại quá nhân từ,cỡ này còn cho học trường công lập làm gì?Đáng lý ra phải tống vô mấy trường cải tạo thanh thiếu niên mới phải.Mà khoan,nghĩ lại thì đúng là bố hắn có nỗi khổ,hắn có được xem là thanh thiếu niên nữa đâu.Nhi khẽ thở dài.Tự nhiên thấy đồng cảm với bố mẹ hắn ghê gớm.Kết quả cô chấp nhận theo cái “tập hẹn hò” của hắn.Để giao lưu tình cảm,tình nhân buôn điện thoại là chuyện bình thường.Cho nên,cô mặc kệ hắn cứ mở máy úp lại trên mặt bàn,còn cô đắp chăn đi ngủ.
Nhưng mà.. cô nào có được yên.Đã bị hắn đêm gọi điện phiền muốn chết,đến sáng sớm hắn lại gọi điện thoại.Thật sự lúc này cô chỉ muốn xé đôi gương mặt hắn ra,mang não của bất cứ loài nào khác đặt vào cho con động vật đơn bào này có thể suy nghĩ 1 chút.Đêm bị quấy rầy,sáng bị gọi dậy vun đắp tình cảm.Cô sắp chết đến nơi rồi?Có ai từng nói hẹn hò rất tuyệt?Cô sắp chết vì hẹn hò rồi đây!!!!
Gương mặt thì lơ mơ,cả người gần như rệu rạo,hiện tại Nhi chỉ cảm thấy mắt vô cùng mỏi,nhưng vẫn phải cố mà mở ra.Giờ học của Dung mama nếu ko cẩn thận đảm bảo là cô sẽ tiêu tùng.Nghĩ thì là vậy,nhưng người ta vẫn bảo “lực bất tòng tâm”,cũng ko hiểu tại sao mà hôm nay ông thần ngủ đặt biệt ưu ái quấn lấy nó ko buông ra gì hết.Cuối cùng mí mắt nó cũng khép chặt lúc nào.Nó rơi vào 1 giấc mơ vô cùng đẹp,nó nằm ở giữa 1 cánh đồng cỏ rất thoải mái đầy gió dễ chịu.Ngồi trên chiếc xích đu đang vui vẻ cao hứng khẽ hát thầm.Đột nhiên nó nghe trong ko khí vang tới 1 tiếng gọi làm mọi niềm vui của nó 1 cái bay sạch.
“Trần Hiểu Nhi!”
Nó lo lắng muốn đạp đầu vào tường mà tự vẫn,hắn ta lại xuất hiện.Nó cố bỏ chạy,nhưng tiếng nói cứ càng lúc càng gần “Trần Hiểu Nhi.Trần Hiểu Nhi..”
Nó bịt chặt hai tai lại,nhưng tiếng nói cứ văng vẳng,xoáy vào đầu nó những âm thanh khó chịu toàn ám khí.Nó bực bội bèn hét lên
“KO HẸN HÒ GÌ HẾT!!!!”
Dung mama nhíu mày nhìn cô gái học trò nhỏ cuối cùng cũng chịu tỉnh khỏi giấc mộng đẹp.Đôi mắt sát thủ nheo lại nhìn cô.Trần Hiểu Nhi,học sinh đặc biệt xuất sắc của 12A9, quậy phá thì thôi đi,giờ trong giờ học lại còn dám ngủ,đã thế ko chỉ ngủ,gọi mãi ko dậy giờ bật dậy thì lớn tiếng nói ko hẹn hò gì hết?Hóa là mơ xuân hả?
Trần Hiểu Nhi nuốt nước bọt khan 1 tiếng,nghe cuống họng khô ran của nó chạm vào nhau ran rát.Cái ko khí im lặng kìm những ánh mắt ngưỡng mộ nhìn nó đầy cảm tình thế này khiến nó vô cùng,vô cùng hiểu.Sắp tới giờ hành quyết rồi..
Chậm rãi quay đầu nhìn về bên trái,nhìn vào cái thân ảnh phúc hậu,quắc thước đang hằm hè nhìn nó vô cùng tình tứ.Nó cố nặn ra 1 nụ cười khổ “Thưa cô!”.
Dung mama hai tay khoanh trước ngực,đôi mắt vô cùng sắc bén nhìn nó. “Ngủ ngon ko?” Dung mama bắt đầu giở tuyệt chiêu đầu tiên,nụ cười giết người.
Nhi thấy sau gáy nó lạnh buốt,tới rồi tới rồi.Sát thủ Dung mama,người chuyên hóa kiếp những sinh linh bé nhỏ.Nó hoàn toàn chẳng dám phản kháng gì,chỉ có thế cúi đầu.
“Sao thế?Hay tôi làm lỡ cuộc hẹn hò của em?” vô cùng mỉa mai cay độc,mama nhả 1 lời châm biếm kèm nụ cười nhẹ nhàng như ko.Chỉ có kẻ chịu 1 dao là biết bị đâm đau thế nào,chứ có kẻ giết người nào biết đòn hắn vừa ra mạnh như thế nào đâu.
Nhi giờ này chỉ có thể khóc ròng.Trong đầu thì nghĩ,thật là lãng phí nhân tài.Với tài năng bóp chẹt người khác,đâm bị thóc chọc bị gạo,chém gió ko cần dao,chém người ko cần kiếm của cô đáng lý ra nên có 1 công việc tốt hơn mới phải.Làm giáo viên hóa thật là uổng.Vừa thầm tiếc cho thần tượng,nó suýt nữa quên rằng,bản thân nó đang là người bị hại.
“Trần Hiểu Nhi,cuối giờ lên văn phòng gặp tôi!” Dung mama nói vô cùng tức giận.
Ko phải chứ?Mới đầu năm đã lại được mời lên căng tin giáo viên đàm đạo rồi sao?Cô ơi tha em đi mà!Em lại ko biết uống trà,càng ko xem tin tức thời sự,hoàn toàn ko quan tâm tới tỉ giá hối đoái,hơn nữa ăng ten của em dạo này bắt sóng yếu,chuyện hàng xóm có tình nhân giấu vợ em ko biết,thậm trí chó mèo trong xóm nhà em mới bị bắt trộm hay người nào mới sinh con em đều ko biết,đến dạo này tâm tính của phụ nữ thời kì tiền mãn kinh em cũng ko đoán được.. cho nên em chẳng có gì để đàm đạo đâu.Cô ơi,tha cho em.Em ko đủ tiêu chuẩn hầu chuyện cô đâu!Mặc dù vô vàn điều muốn nói,vô vàn tâm sự muốn tỏ bày nhưng nó đành ngậm đắng nuốt cay chôn chặt xuống,chỉ có thể khẽ mở môi nói 1 câu “Dạ!”
Sau 1 thời gian dài cứ ngỡ như chẳng bao giờ kết thúc,Nhi nặng nề mở cửa bước ra khỏi hội đồng.Hiện tại tâm trạng của cô là vô cùng vô cùng chán chường.Những bài mắng của Dung mama thì sau 1 năm cũng vẫn vậy,đúng là cảm giác truyền thống ko thay đổi mùi vị,nhưng cái làm nó ko thể nào chịu được chính là nữ chính trong truyền thuyết xuất hiện.Đã xuất hiện thì thôi đi,mắc mớ gì chuyện của cô với Dung mama lại phải ngồi mà bình phẩm.Thi thoảng lại dành cho cô 1 ánh mắt kì thị chủng tộc.Thật khiến cho người khác ko chịu được mà.Đành rằng quốc bảo cứ song phi đạp thẳng cửa bước vào,gào thét tên cô như trước đây thầy vẫn làm,đập bốp 1 cái vào đầu cô như mỗi khi cô đi học muộn,còn hơn là đứng đó tay thì đẩy gọng kính vàng,thi thoảng kì thị nhìn 1 cái,rồi tệ nhất là khúc cuối.Tại sao.. tại sao lại có thể ngon ngọt mở miệng nói là “Thôi cô Dung ạ,mới đầu năm xem như tha cho em lần này đi!”.. Mắc gì lại đi xin cho cô chứ?Trời ơi!Mới nghĩ lại thôi người lại nổi hết da gà.Cứ nghĩ tới cái người,mặt đã đủ xinh xắn tuyệt trần,52 cái xuân xanh,cái đầu nhẵn bóng,trên mặt sáng choang vàng 4 con 9,quay lại nở 1 nụ cười hiền dịu với cô là y như rằng,bao nhiêu thức ăn mới ăn lúc sáng giờ tuyệt nhiên muốn lội ngược dòng ngoạn mục ra khỏi dạ dày.
Tất cả.. tất cả là tại cái tên chết tiệt đó.Hại ta trong giờ ngủ gục,hại ta lúc tỉnh dậy còn sợ hãi tưởng hắn gọi ta hẹn hò.Tất cả là tại cái tên khốn ấy!!
Đôi mắt của Nhi sáng bừng bừng máu nóng,bây giờ mà có cái bao cát để cô đấm thì thật là tốt.Từng đợt từng đợt lửa nóng cứ ngùn ngụt cất lên trong lòng cô như cái lò nung gốm.Cháy tới mây nghìn độ.Đang vô cùng khó chịu như vậy thì cô lại nhìn thấy kẻ gây họa đang đứng vô cùng nghênh ngang ở cổng trường.
Nhi cố gắng thật bình tĩnh,cố gắng giữ cho con ngươi đang bốc lửa của mình lướt qua hắn,vờ như ko nhìn thấy hắn.Nếu ko có ko biết là bản thân mình sẽ làm gì?Có lẽ sẽ ko ngần ngại đấm cho hắn 1 cái vào thẳng bộ mặt đang đắc ý kia của hắn,cho hắn phải cúi xuống đất mà tìm răng để ăn cơm.Nhưng ko được.Phải nhịn.Nhịn.Nhịn.
“Này,khủng long!” hắn nhìn cô tức giận bước qua mình bèn gọi lại.Hắn đã đợi khá là lâu để thấy cô đi ra.
Nhi vẫn tiếp tục đều chân bước,trong đầu tự viết 1 chữ nhịn to tướng.Ko thể nào gây chuyện.Giờ phải vào viện chăm mẹ cô.Ko cần quan tâm tới hắn.
“Này,khủng long.” Hắn lại tiếp tục gọi.
“này,khủng long đang gọi cô đấy!”
Nhi vẫn cố gắng giữ cho chặt chữ nhịn trong lòng,cố gắng bước thật nhanh cho tới chỗ lấy xe. Đừng dừng lại.Đừng dừng lại.Cô tự nói với mình cả ngàn lần câu này.
“Khủng long!” hắn vẫn kiên trì gọi,vô hình cảm thấy lo lắng trong lòng.Cô càng bước đi hắn lại càng muốn rút ngắn khoảng cách.
“Khủng long!” giọng nói của hắn lớn hơn,trong giọng có chút bức bối.Cái con khủng long này,cô ta có chuyện gì mà hắn gọi hoàn toàn ko nghe.Cứ lẳng lặng mà đi.Hắn chỉ đơn giản muốn biết có chuyện gì trong văn phòng.Nhưng cô như mọi lần chỉ lẳng lặng bỏ qua hắn mà bước đi.
“Này khủng long.” Hắn lại gọi.
Nhi dừng bước,đôi tay nắm chặt thật chặt.Thấy cô dừng lại hắn lớn tiếng gọi “Qua đây!”
Bàn tay cô lại siết chặt hơn,cái tên động vật đơn bào kia,ko phải tại hắn cô ra nông nỗi này sao?Còn ở đó ra lệnh.Bà mẹ độc thân tiền mãn kinh còn ko dám 2 từ để ra lệnh cho cô.Hắn lấy cái gì mà dám gọi như vậy?Nhi quay người tiến lại cái tên động vật đơn bào vừa mới to gan ra lệnh kia,đôi mắt đen láy ánh lên tia tức giận,trong lòng lửa hận ngùn ngụt.Đứng trước mặt con động vật đơn bào bây giờ là Gozila đang ngùn ngụt lửa y chang siêu xay da.
“Có chuyện gì?” hắn nheo đôi mắt nâu nhìn cô,trong đôi mắt đen tuyền của cô đang hậm hực hắn biết,nhưng sự lo lắng trong lòng hăn lại càng lớn hơn.Cho nên hắn ko ngại mà mở miệng hỏi bất chấp kết quả.
Bốp
“Cái tên biến thái!”
Bốp..
“Đồ động vật đơn bào..”
Bốp
“Khốn kiếp.”
Bốp
“Đồ nhỏ mọn”
Bốp..
“Đồ xấu xa.”
Bốp..
Bao nhiêu bực bội trong người,cô một lúc bộc phát hết.Cứ thẳng chân đá hắn,đấm hắn,ko cần biết thế nào.Còn ko phải tại hắn làm cho cô khốn khổ thế này?Giờ lại ngang nhiên ở đây ra lệnh hả?Này não heo,anh nghĩ tôi mượn chút tiền của anh muốn làm gì thì làm hả?Tức muốn chết mà,ko phải tại anh thì tôi phải nhìn thấy bộ mặt tươi cười đến muốn mửa đó à.Thật là..
Hắn chỉ im lặng,nhắm mắt nhắm mũi chịu đòn.Dù đau thấu xương nhưng vẫn phải cố làm ra phong độ.Để cho cô đánh chán,hắn thấy cô dừng lại.Hắn khẽ ngẩng đầu lên nhìn.Cứ nghĩ rằng sẽ nhìn thấy gương mặt bực tức của cô,nhưng điều hắn nhìn thấy lại là gương mặt buồn bã của cô.Đôi mắt đen láy dừng nơi khoảng ko,đôi môi hồng còn đang cắn chặt,bàn tay nắm đấm vẫn còn đang dừng ở lưng chừng trời ko hạ xuống nữa.Hắn có chút ngỡ ngàng.Người hắn vội đứng thẳng,đôi mắt nâu khẽ nhướng lại buồn bã,cũng ko biết bản thân mình cảm thấy sai ở đâu.
“Tôi..” lời xin lỗi vô thức của hắn còn chưa buông ra khỏi miệng thì hắn đã kêu lên “Hự” 1 cái.Cảm giác bàn chân hắn khụy xuống,toàn người đau đớn ko thể nào đứng nổi.Anh vội vàng lấy tay ôm lấy bộ hạ đau đớn đầy oán hận nhìn cô.
Nhi đôi mắt đen láy vẫn chưa hết tức giận nhìn hắn đang đau đớn gập người vì cú đá thẳng vào bộ hạ của cô.Cô khoanh 2 tay trước ngực bĩu môi
“Đánh mà che tay thì đánh làm gì?” Nhi khẽ cắn môi nhìn hắn,khẽ hừ 1 tiếng rồi bước đi thẳng.
“Con khủng long kia.. Cô đứng lại cho tôi!!”
Chỉ nghe tiếng hắn khàn đặc gào lên bực tức.Nhưng cô hoàn toàn ko nghe,đi ra lấy xe rồi phi thẳng vào bệnh viện.Còn rất nhiều việc phải làm,còn phải đi tìm việc nữa chứ.Mới nghĩ đã đau đầu rồi.
Vào tới bệnh viện,lo cơm nước xong cho mẹ già,cô lại bị đuổi ra ngoài hành lang cho cặp uyên ương có nơi nói chuyện.Nhi chẳng còn lạ lẫm cái trò mở cửa đuổi khách của bà mẹ độc thân cô còn lạ gì.Ngồi trên ghế trong hành lang,cô dựa người vào tường mệt mỏi.Nhìn mấy chữ trên báo cứ như mưa rơi lả tả.Đang lơ mơ chìm trong giấc ngủ,đột nhiên cô thấy điện thoại,chán chường nghe cái nhạc chuông,trong lòng cô lại thấy bực bội.Càng nghe nhạc chuông kêu réo,cô càng khó chịu hơn.Bực bội cô nghe máy.
“Chuyện gì?”
“Trần Hiểu Nhi cô đang ở đâu?” hắn bực bội hỏi.
“Nhà!” cô đáp gọn lỏn.
“Mau đến đây cho tôi!” hắn gần như gầm lên.
“Ko đến!” cô đáp cục cằn.
“Được.Vậy mang tiền đến rồi đi đâu thì đi!” hắn nói giọng gầm lên ko giấu được phẫn nộ.
Nhi đột nhiên mắt mở to,khẽ cắn đôi môi mềm 1 cái,mặc dù hắn ko có ở đây cũng bất giác từ khuôn mặt giận dữ thành nụ cười thục nữ dụ dỗ, “Anh đang ở đâu vậy?”
Nghe giọng nói của cô bên đầu dây đã thay đổi hắn nheo mày.Đúng là khủng long bạo chúa chỉ sợ có tiền thôi “Taboo bar” hắn đáp “Đừng có đi xe đấy.”
Cô chán nản dập điện thoại.Nhìn đồng hồ điện thoại mới có 8 giờ tối.Cái ông giời này đúng là chẳng còn việc gì làm hết.Cô đành ló đầu vào phòng nhìn đôi nam nữ đang thân thiết khẽ e hèm.
Mẹ cô cuống cuồng quay mặt đi rồi nói “Chuyện gì?”
“Vậy tối nay 2 người vui vẻ nhé.Con về nhà!” cô nói.
“Nhớ học hành cho cẩn thận đấy!” bà mẹ già của cô nói.
“Biết rồi!” cô bước đi trong hành lang,đầu thì đang suy nghĩ,ngày mai bắt đâu đi nộp hồ sơ làm thêm.
Taboo bar nằm trên đường Thụy Khuê,ồn ào và náo nhiệt,đèn mờ tỏ chiế soi khắp quán.Nhi đi vào giữa cái sàn nhảy chật người,nồng mùi nước hoa cao cấp với mùi thuốc lá rượu mạnh,khẽ nhăn mặt.Bỗng cô thấy bàn tay của cô bị kéo đi,cô ngơ ngác mở mắt ra nhìn,hóa ra là hắn.
Taboo bar chia làm 2 tầng chính,ở tầng dưới là sàn nhảy ở giữa sàn có 1 cầu thang lớn để lên tầng 2 có 1 quầy bar dài,một hành lang nhỏ dài với lan can sáng bóng bao 1 vòng trên đầu sàn nhảy giúp người ta có thể xem náo nhiệt ở dưới rõ ràng.
Tú kéo tay Nhi đi lên tầng trên,ở đó đã thấy mấy anh tài bạn hắn đang ngồi trên ghế.Thấy cô họ nhất loạt vui vẻ vẫy tay chào,Nhi cũng khẽ cúi người chào.Hắn kéo cô lại ngồi vào chiếc ghế cạnh hắn trên quầy bar.
“Uống gì?” hắn quay ra hỏi cô.
“Gì cũng được!” cô tùy tiện nói cho có,vốn nó cũng chẳng uống được rượu nên ko hứng thú.
Hắn nhíu mày.Vẫy tay với bartender hắn nói “Nightmare”
Nhi đôi mắt đen đảo qua nhìn hắn,đây có thể được xem là 1 hình thức trả thù phải ko?Hắn nhìn ánh mắt của cô mỉm cười.Cầm chiếc ly chân cao bên trong chứa 1 hỗn hợp màu hổ phách lóng lánh,ở trên ly còn có 1 quả sori đỏ trông vô cùng kiêu gợi,hắn đưa cho cô,rồi nhẹ nhàng cúi xuống thì thầm vào tai cô nhẹ nhàng.
“Nhớ cho kĩ bạn tôi ở đây,cô biết điều chút.”
Nhi nhìn hắn con mắt đen vô cùng bực bội,bạn anh ở đây?Rõ ràng muốn làm khó tôi phải ko?Lườm hắn 1 cái cô cầm chiếc cốc nhấp môi.Một mùi vị đắng đắng,cay cay,lại có chút mùi vị của hoa quả quyện lại ngọt ngọt,cay cay khiến cô bối rối.Chỉ mới uống 1 ngụm nhỏ,mà mặt cô đã đỏ bừng rồi.Hắn nhìn thấy cô đỏ mặt thì khẽ cười.Khoác bàn tay qua vai cô dựa vào người hắn
“Em ko uống được rượu?”
“Bỏ ra!” Nhi cắn răng nói nhỏ,một bàn tay cố gỡ những ngón tay của hắn ra khỏi người.Nhưng hắn lại càng siết chặt.
“Nghĩ cho kĩ 100 triệu!” hắn giả đò cúi đầu xuống hôn lên mái tóc cô nói khẽ.
Nhi cắn răng cố gắng mà nặn ra nụ cười.Phải ráng chịu,ráng chịu.Duy khẽ quay người sang nhìn 2 con người đang bám lấy nhau,hắn cười.
“Hai người ko cần thể hiện như thế ở nơi công cộng đâu!”
Nhi chỉ đợi có câu nói này,cô huých mạnh vào mạng sườn tên đối diện 1 cái “Nghe thấy ko?Bỏ ra!”
Rồi cô vô cùng tươi tắn nhìn Duy cười.Anh ta quả đúng là người cứu mạng cô lúc này.Tú nhìn thằng bạn thân vừa phá chuyện tốt của mình tức giận.Hắn đứng dậy đi vệ sinh.
Thấy thằng bạn thân bị phá hỏng chuyện tức giận bỏ đi,Duy khẽ cười,ngồi lại vào chiếc ghế thằng bạn bỏ trống hắn nhìn Nhi.
“Em và hắn tiến triển tới đâu rồi?” đôi mắt của hắn ánh lên tà ác.
Nhi tay cầm ly cocktail khẽ nhấp 1 ngụm như lấy can đảm,quay sang nhìn hắn “Dạ vẫn tốt ạ!” cô cố nở 1 nụ cười,cảm giác rượu cay sè trên miệng.Tốt tới mức nếu có thể cô rất rất muốn đem hắn chôn sống ko thương tiếc.
Duy chỉ cười,xem ra bạn nó còn phải cố gắng nhiều mới ăn được cô gái này.Nhưng vậy mới thú vị.Nếu nhanh chóng mà kết thúc thì chẳng còn gì vui nữa rồi.Đột nhiên có 1 cô gái níu níu tay hắn,nũng nịu.
“Anh..em muốn xuống nhảy!” cô gái nũng nịu khẽ lắc tay hắn.
Nhi nhìn cô gái mặc chiếc váy ngắn,áo khoét cổ sâu nhìn rõ nội y bên trong,khẽ nghĩ trong đầu,người đẹp thiệt.Cô gái cũng đưa mắt nhìn Nhi 1 cái sắc lạnh.
“Anh,cô ta là ai vậy?” cô gái hỏi.
“À bạn gái của thằng Tú!” Duy đáp khẽ cười.
Cô hứ 1 tiếng rồi tiếp tục kéo hắn xuống sàn nhảy,trước khi bị kéo đi,hắn kéo tay Nhi theo.Nhi chỉ kịp “Ối” 1 tiếng,trong đầu nó nghĩ mấy người này có sở thích chơi trò kéo co sao?
“Em.. em ko biết nhảy đâu!” Nhi cố gắng giằng lại,thì ngay lập tức đã có thêm 3 đôi tay khác đẩy cô đi,là Mạnh,Hiếu,Vũ nhiệt tình làm nóng bầu ko khí.Bị kéo xuống cái sàn nhảy đang đông kín người,mùi nước hoa,mùi rượu mạnh,mùi thuốc lá đan xen nhau hòa quyện làm cô chóng mặt.Bị vây quanh bởi toàn nam thanh nữ tú đang nhún nhảy theo điệu nhạc Nhi hoàn toàn chẳng biết làm sao.Ko phải cô ko biết nhảy,chỉ là ở đây chẳng có người bạn nào của cô,điều đó làm cô cảm thấy ngại ngùng.Dừng như thấy sự ngại ngùng của cô,Mạnh khẽ mỉm cười tiến tới gần cô nói.
“Em cứ thoải mái đi!”
Nhi khẽ cười thoải mái thế nào đây ạ?
Thì Vũ đã từ đàng sau khẽ chọc vào eo cô 1 cái.Nhi bị giật mình lại nhột co rúm người lại cười.
“Như thế là được rồi!” Vũ cười khì khì nhìn cô.
Nhi khẽ thở ra cười tươi.Rồi ko biết từ lúc nào mọi ái ngại của cô hoàn toàn biến mất hết.Cô bắt đầu di chuyển theo nhịp điệu của DJ.
Tuấn Tú rời khỏi phòng vệ sinh thì thấy những chiếc ghế trống trơn,cũng ko nhìn thấy con khủng long đâu cả.Anh tiến tới quầy bar hỏi “Đi đâu hết rồi?”
Anh chàng bartender khẽ hất đầu xuống dưới sàn nhảy,hắn tiến tới lan can nhìn xuống dưới,lập tức bất gặp cái cảnh tượng nhộn nhịp,khủng long đang nhảy rất vui vẻ với mấy thằng bạn hắn dưới sàn.Hiếu khẽ nâng tay cô ta lên,còn cô ta thật dịu dàng xoay người cười rất tươi. Hắn cảm thấy ko vui,liền cất bước đi xuống sàn nhảy.
Nhi còn đang vui vẻ nói chuyện với Vũ thì đột nhiên cảm thấy eo mình bị túm chặt,làm cô bị ngã nhoài người ra sau.Liền sau đó tấm thân của cô bị chạm vào 1 cái gì đó âm âm,cưng cứng.Một làn hơi ấm áp khẽ phả vào vành tai cô.
“Người yêu,em vui vẻ quá nhỉ?” hắn nói bằng 1 giọng vô cùng đe dọa.Khẽ ngước lên nhìn mấy thằng bạn đang tròn mắt nhìn hắn cười.Trong đôi mắt nâu ko giấu được 1 tia lạnh lẽo đến rợn người.
Nhi trợn tròn mắt nhìn cái con người đang giữ chặt nó trong lòng,bàn tay cố gỡ tay hắn ra,nhưng ko sao gỡ được,cô nhíu đôi mày nhìn hắn tức giận.Hắn bỏ qua gương mặt tức giận của cô,lại ghé sát tai cô nói “Người yêu,em ko quên dãy số có 9 con số đó chứ?”
Đôi môi của Nhi há hốc,cái tên này,lại đi làm nghề xã hội đen đòi nợ rồi.Cứ như thế này 1 ngày nào đó chắc chắn cô tức đến ói máu mà chết vì hắn.Cái tên khốn chỉ biết lợi dụng người khác.Nhưng vì cái dãy số có 9 con số của hắn,cô đành cố gắng nuốt cục tức vào trong.Chuyển sang chế độ hiền hòa vui vẻ,tìm cách thoát thân.
Nhi quay lại với nụ cười dịu dàng “Em làm sao vui được lúc ko có anh chứ?” lời lẽ ngọt ngào,giọng nói của cô trong veo,đôi mắt đen lấp lánh cười.Mặc dù lúc này,não phải của cô đang giúp não trái tẩy cho sạch những thứ nó vừa nôn ra.
Hắn nhìn cô khẽ cười,quả là khủng long,diễn kịch giỏi quá chứ.Vừa đấy với đấy đã thay đổi 180 độ rồi.Nhưng giọng nói của cô vẫn làm cho hắn cảm thấy thoải mái trong lòng.Chỉ 1 câu em của cô hắn cảm thấy dễ chịu.Bàn tay hắn siết chặt hơn 1 chút kéo cô đi ra hướng cửa “Xin lỗi mọi người nhé,nhưng bọn này có việc riêng!” hắn thản nhiên để lại 1 câu với lũ bạn rồi dẫn theo cô đi mất.
Mấy thằng chiến hữu chỉ biết nhìn nhau cười.
“Cái gì đây?”
“Ánh mắt anh ấy vừa rồi thật đáng sợ!” Vũ nói đôi mày chau lại nhìn theo cái bóng dáng cao cao đang bon chen ra ngoài.
“Hắn ta vừa ghen phải ko?” Hiếu 1 tay vuốt cằm tay còn lại nhìn theo thằng bạn thân khó hiểu.
Duy vỗ vai mấy thằng bạn,kéo lên lầu “Thôi,lên uống tiếp.Họ muốn làm gì kệ họ.” Nói rồi cả hội bước lên cầu thang,Duy khẽ quay đầu lại hướng cửa khẽ mỉm cười.
Ra đến ngoài cửa quán,Nhi vôi giằng ra khỏi lòng hắn,cô quay người lại nhìn hắn vô cùng tức giận.
“Sao nào?” hắn vừa đưa chìa khóa cho người lấy xe vừa hất mặt lên nhìn cô.
“Anh làm cái trò gì vậy hả?” cô tức tối gào lên.Gương mặt ko rõ đỏ lên vì tức giận hay vì xấu hổ nữa.
Hắn mỉm cười đắc thắng “Dĩ nhiên là hẹn hò!”
“Vậy mà gọi là hẹn hò,đấy gọi là sàm sỡ.” Nhi bực bội phản bác.
“Dĩ nhiên người yêu ôm nhau là để thể hiện tình cảm.Vậy cô nói xem,hẹn hò nghĩa là gì?” hắn thản nhiên hỏi lại.
Cô đôi mắt mở to,nghe 2 não trái phải của mình cũng đần ra mở tròn mắt.Não trái hỏi não phải
“Có tưởng tượng ra hẹn hò là gì ko?”
Não phải đáp “Chắc là 2 người đi chung với nhau!”
Não trái “Lần trước ko phải bị hắn móc họng vì cái lập luận ấy sao?Ko được tưởng tượng tiếp đi!”
Não phải “Hay là tình cảnh vô cùng lãng mạn,ăn tối dưới ánh nến?”
Não trái “Ngốc hắn nói đơn giản thế thì chưa phải hẹn hò!” nói rồi cầm cây gậy đập bốp vào não phải.
Còn chủ nhân của 2 bán cầu não lúc này,thật sự muốn khóc ròng.Thì ra trí tưởng tượng của mình lại nghèo nàn đến thế.Nhưng rõ ràng xem phim bọn họ làm vậy mà.
“Thế nào?Ko nói được đúng ko?Vậy nên mới nói,đi theo tôi!” hắn lạnh lùng tiến vòng qua con Audi mở cửa xe ngồi vào.
Nhi nhìn con xe màu bạc khẽ nuốt nước bọt,đôi mắt đen láy hơi nhíu lại,bước chân cô trùng xuống.Thì cánh cửa xe bên cạnh ghế lái đã mở ra.Hắn từ ghế lái nhìn ra cô nói “Làm gì thế vào đi!”
“Đi đâu?” Nhi nhíu mày ko nhìn vào trong xe,khuôn mặt quay đi nơi khác.
“Dĩ nhiên là hẹn hò.Mau vào trong cho tôi!”
“Ko đi!” Nhi vẫn kiên quyết đứng im tại chỗ.Hắn bực bội nhoài người qua bên ghế phụ kéo tay cô vào.
Cô dứt khoát kháng cự “Ko đi!Tôi ko đi!” ,giằng mạnh tay ra khỏi tay hắn lùi lại 1 bước.
Đôi mắt nâu của hắn sẫm lại đầy tức giận “Cô có lên hay ko?”
Nhi khẽ cười xua tay “Hay thế này đi.Anh đi trước tôi bắt xe đuổi theo sau.”
Khuôn mặt hắn xám ngoét lại,hai thái dương giật giật vì tức giận.Ko muốn ngồi cùng xe với tôi? “Cô gọi đấy là hẹn hò hà?” hắn quát lớn tức giận.Lập tức mở cửa xe,chạy về hướng cô túm lấy rồi ném vụt lên xe.
Nhi bị va mạnh vào ghế khẽ kêu lên 1 tiếng đau điếng,nhìn hắn đang tức giận khởi động máy rùi lao đi.Cô khẽ thở dài “Là do anh bắt tôi lên xe đấy!Tội vạ đâu anh chịu!” cô nói giọng rất nhỏ,khuôn mặt xinh xắn cúi gằm.
“Hả?” hắn loáng thoáng nghe cô nói gì đó,nhưng ko rõ liền quay sang hỏi.Nhưng cô chỉ im lặng ko nói gì.Nhưng chỉ sau đó 10 phút hắn đã biết cô muốn nói điều gì.
Chiếc auddi nhẹ nhàng lướt đi êm ru trên con phố Hà Nội,mặc cho màn mưa xuân mùa đông Hà Nội ẩm ướt và lạnh cóng,thì trong xe vẫn thật ấm áp.Hai con người 1 nam 1 nữ trong chiếc xe hoàn toàn im lặng,chỉ nghe tiếng hát của cô ca sĩ phát ra từ dàn máy trên xe.Hắn rất muốn mở miệng nói gì đó,nhưng lại chẳng biết nói gì.Hắn cảm thấy rằng,cô hay giận dữ với hắn,nhưng với những người khác cô đôi khi lại vô cùng dịu dàng.Giống như nụ cười hôm nay của cô,cô chưa từng dành cho hắn.Nhưng hắn lại tự nói với mình,tại sao phải quá quan tâm như thế,rõ ràng hắn ko ưa cô,chỉ đơn giản là 1 tờ giấy nợ.1 chuyện lừa đảo mà thôi.Đột nhiên 1 âm thanh cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
“Dừng xe!”
“Hả?” hắn ngẩn người nhìn sang cô gái bên cạnh mình từ khi lên xe tới giờ chỉ ngồi im như khúc gỗ hoàn toàn ko nói gì.
“Dừng xe!” cô quát lần này tiếng to hơn.
Hắn còn chưa kịp phản ứng gì thì cô đã nhanh tay mở cửa xe,hắn vội vàng phanh gấp lại.Nhìn thân hình bé nhỏ lao ra màn mưa,chạy vào gốc cây bên đường,đang nôn thốc nôn tháo.Hắn mở cửa bước nhanh ra ngoài,nhìn cô đang nôn ọe.Hắn bối rối ko biết làm gì,vội vào xe lấy chai nước mang ra đưa cho cô.
Cô cầm lấy khẽ nói “Cám ơn!” rồi mang ra xúc miệng cho sạch cái vị đắng ngoét trong miệng.
“Cô mới uống tí rượu đã say rồi sao?” hắn hỏi,nghĩ lại cô ta còn chưa uống được nửa ly.Lý nào say nhanh thế?
Vừa nhổ đi toàn bộ vị chua trong miệng,Nhi khẽ lấy tay chùi nước quanh miệng “Ko phải tại rượu!”.Vốn cô ko uống được nhiều,nhưng khi cô say cũng chỉ ngủ,ko phải là nôn.Cô dựa người vào thân cây để cho bản thân mình hít thở ko khí lành lạnh vào buồng phổi.Cái đầu đang nặng nề như đeo chì khiến cô mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Vậy là tại cái gì?” hắn hỏi.
Nhi ko đáp,chỉ giơ tay lên chỉ vào con Audi bạc điển trai đang đỗ trên đường.Hắn mở tròn mắt nhìn cô.Ko phải cô say xe đấy chứ?
Nhi đôi mắt đen mở có 1 nửa,nhìn cái tên điển trai đang cười ngặt nghẽo bên cạnh mình. “Cười vui nhỉ.Cứ cười đi!”.Đôi khi cô thấy mình cũng thật buồn cười.Cô ko phải kiểu người yếu đuối,sức khỏe rất tốt,cả năm ko ốm đau,thần kinh vận động hoàn toàn bình thường,ấy thế nhưng cứ lên ô tô là y như rằng sẽ nôn thốc nôn tháo.Nhưng nếu ô tô mở cửa sổ,thì cô lại ko sao cả.Cho nên cứ mỗi lần đi đâu với lớp,cô lại phải uống trước thuốc chống say,lên xe là ngủ 1 mạch,bao giờ tới nơi thì tỉnh lại mới mong sống sót.
Hắn khẽ quay sang nhìn cô cười.Thì ra khủng long cũng có điểm yếu.Hèn gì lúc nãy khi thấy chiếc xe cô ta nhất định ko lên.Nhìn gương mặt xám lại của cô hắn có chút ko vui.Khi đã lấy lại được đầy đủ dưỡng khí,Nhi đứng thẳng người dậy.
“Đi thôi!” cô nói.
Hắn nhìn cô,lại nhìn hồ Gươm ở trước mặt.Hắn chỉ “Muốn đi dạo 1 vòng ko?”
Nhi nhìn chiếc Audi,rồi lại nhìn cột mốc số 0 giữa lòng Hà Nội,cô gật đầu.Thật sự giờ cô ko muốn lên xe chút nào,nhưng lại nghĩ về nhà cho sớm.Nhưng đi bộ 1 chút kiếm thêm ít dưỡng khí cũng là điều rất hay.
Cô đứng bên đường đợi hắn đi tìm chỗ đỗ xe,rồi 2 con người lặng lẽ bước đi ko ai nói lời nào.Ko khí Hà Nội mùa xuân mưa bay lất phất,lạnh tới tê tái,hơi thở bạc của cô hòa với làn sương mù của mưa phùn tạo thành 1 thứ màu khói hư ko.Mặt hồ Gươm khẽ xao động vì những hạt mưa nhỏ giăng kín,những mẫu hoa của chợ hoa vẫn còn được trưng bày dọc đường đi.Nhi chăm chú nhìn 1 cách tò mò,tết này cô đã ko thể lên đây xem hoa được.Một cảm giác nhẹ nhàng xâm chiếm cơ thể cô thật sự thấy vô cùng dễ chịu.
“Đưa tay đây!” hắn lên tiếng.
Nhi quay lại tròn mắt nhìn hắn “Hả?”
Hắn vụt kéo tay cô lại nắm trong lòng bàn tay.Nhi nhíu mày nhìn hắn quát “Làm gì vậy?Buông ra!”
“Cái này” hắn giơ bàn tay đang nắm chặt tay cô lên “Gọi là 1 phần của hẹn hò!” hắn đáp.
Nhi nhíu mày “Ai bảo thế?”
Hắn hất mặt lên phía trước,Nhi quay đầu lại nhìn,đi bộ trong chợ hoa giờ ko chỉ có mình hắn và cô,có rất rất rất nhiều đôi tình nhân đang tay trong tay rất ấm áp.Nhi thật sự nghĩ đúng là mùa xuân chớm nở mà.Nhưng nhìn lại cô với hắn,thì chỉ muốn cầm cây kéo tỉa hoa,cắt 1 cái cho tàn luôn để khỏi ngứa mắt.Trong lòng bừng lên lửa bực bội,nhưng lại ko cãi được lời nào,đành cắn răng mà chịu.
Hắn mỉm cười đắc thắng,khẽ lồng những ngón tay của cô đan vào tay hắn,nắm chặt hơn.Nhi lườm hắn 1 cái,nhưng hắn lại cười.Cảm giác bàn tay nhỏ bé trong tay mình,với những ngón tay nhỏ thon dài mát lạnh,đột nhiên hắn thấy dễ chịu lạ thường.
Nhi tức tối quay đi,nhưng nhìn những bông hoa xếp đủ hình dạng,cô tạm quên đi sự bực bội vì gã bên cạnh.Đôi mắt đen của cô lấp lánh,hoàn toàn quên đi cái tên ôn thần ám mình bên cạnh,vui vẻ hòa vào cái ko khí xuân vương vãi này.Hắn chỉ lẳng lặng cầm tay cô mà theo sau. Có cảm giác chút ko khí xuân nào đó.
Về tới nhà,Nhi lao nhanh xuống khỏi cái ô tô,đứng dựa người vào cửa hít thở,cố để nén những thứ đang nổi dậy trong bụng mình.Hắn nhìn cô ko nói gì.Đôi mắt nâu khẽ sẫm lại.
“Tí nữa nhớ gọi điện thoại đấy!” hắn nói.
“Cái gì?Tại sao?” Nhi nhíu mày nhìn tên động vật đơn bào.
“Vì đang hẹn hò.” Hắn đáp gọn lỏn.
“Này,anh bị ngộ chữ à?Mở miệng là hẹn hò,hẹn hò.Tối nay lôi lôi kéo kéo còn chưa đủ?” Nhi trợn tròn mắt nhìn gã con trai trước mặt ko tin vào mắt mình.
“Vì cô ko biết gì về hẹn hò,nên đành phải làm từng bước vậy!” hắn thản nhiên rút thuốc ra châm lửa.
“Điên!Ai bảo tôi ko biết!” Nhi bực bội vỗ ngực tự hào.
“Vậy nói xem hẹn hò là sao?” hắn nhả 1 hơi khói nhìn cô.Khủng long,trước cô làm tôi mất mặt,giờ thì tôi cho cô nếm mùi.
“Hẹn hò là..” Nhi khóe môi hơi sụp xuống,muốn nói nhưng 2 bán cầu não của nó đều đóng chặt cửa nhìn treo biển đi vắng với nó.Nó hoàn toàn ko thể tìm ra được từ nào để diễn tả.Tự thầm nguyền rủa lũ trốn việc,đành im lặng cúi đầu.
Hắn khẽ cười,tiến lại gần cô,đặt bàn tay lên vai cô “Ko biết tôi có thể dạy!” hắn vừa nói cười 1 nụ cười rất nham hiểm.
Nhi đôi mắt đen sáng long lanh,nhìn hắn đầy oán hờn,làn môi hồng của cô khẽ mím lại.Cái tên đầu đất kia,cứ chờ đấy,trả tiền người rồi.Ta nhất định,nhất định đạp tan nhà của ngươi.Bàn tay nắm thật chặt rất rất muốn bùng nổ ném cho hắn 1 trái bộc phá cho hắn nổ banh xác,nhưng lại phải ngừng lại.
Kết quả của việc dạy dỗ của hắn chính là.Mỗi ngày trước khi đi ngủ phải gọi điện thoại cho hắn,nói chúc ngủ ngon để tăng cường tình cảm.Ọe!Đồ bệnh hoạn.Đã nói rồi anh đúng là đồ biến thái mà,đúng là bà tám dâm tặc.Mỗi sáng ngủ dậy cũng phải gọi điện thoại đánh thức hắn.Tên điên,ta ngủ dậy ngày nào cũng phải vắt giò lên cổ mà chạy còn ko kịp giờ,lại có thời gian rảnh mà gọi cho ngươi.Có phải ngươi thừa việc lắm ko?Nhưng ta thì ko.Ta rất thiếu thời gian,nghe chưa hả?Mỗi giờ ra chơi phải qua lớp hắn với hắn.. Có cần tôi chuyển luôn hộ khẩu qua lớp 12A14 ko trời.Có thời gian rảnh thì ông tự đi tìm người chơi cùng đi.Sao lại bắt tôi qua bên lớp ông làm gì?Động vật đơn bào kia,ông muốn phân đôi,muốn tăng số lượng hay sinh sản vô tính ko cần biết,tự nhân đôi lên mà ngồi nói chuyện với nhau đi!!!!
Ngọc đang ngồi trên bàn mình xem lại bài tiết sau,đột nhiên.
Rầm..
Ngọc hoảng hồn nhìn lên,cả chồng tạp trí,báo,tiểu thuyết đặt trước mặt nó.Ngọc há hốc mồm nhìn con bạn thân ngơ ngác.
“Mày đang làm gì thế?” nó hỏi.
Nhi ngồi phịch xuống ghế,bắt đầu với tờ tạp trí tầng trên cùng tra mục lục và giở ra,đôi mắt đen láy thông minh linh hoạt dò từng hàng chữ,bộ não của nó đang đeo kính bắt đầu cập nhật thông tin.
“Tao đang nghiên cứu!” Nhi ko thèm ngước lên nhìn con bạn thân,đôi mắt đen láy vẫn tiếp tục dao động dò từng hàng chữ trên tạp trí chăm chú.
Ngọc ngơ ngác nhìn con bạn thân,khẽ nhỏm cười dậy,nhìn xuống trang báo nó đang đọc là gì.Tờ báo nó đang đọc là 1 tờ báo 2! Của hoa học trò cũ,1 trang giấy màu hồng,kèm theo 1 vài hình trang trí,với tựa đề hàng chữ rất bắt mắt “Hẹn hò ấm áp bên người yêu!”.Mắt của Ngọc gần như rớt ra ngoài,cái cằm há hốc tới gần sái..Ko phải chứ?
Nó ko nhịn được cười ha ha.Nhi lúc này mới hạ tờ báo,nhíu mày nhìn con bạn thân đang vô cùng vui sướng bên cạnh,đôi mắt chuyển ngay thành hình viên đạn.
“Mày cười gì?”
“Tao còn tưởng mày nghiên cứu cái gì!” Ngọc nói vẫn tiếp tục ko nhịn được cười.Cái con bạn ngổ ngáo như con trai của nó,hồi cấp 2 suốt ngày túm tụm với bọn con trai trong lớp đá bóng,trêu gái,giờ lại đi đọc làm sao để hẹn hò.
“Thì sao?Tao đang rất nghiêm túc đấy!” Nhi bực bội lôi tiếp tờ báo lên đọc.
“Mày.. muốn hẹn hò à?” Ngọc hỏi.
“Ko phải!” Nhi đáp.Ai mà muốn hẹn hò.Hẹn hò với ai?Với quốc bảo hay với Dung mama?Tao đâu có rảnh thế?Mới nghĩ đã điên đầu nhưng cái tên động vật đơn bào kia quá nguy hiểm,hắn dám đem tiền ra uy hiếp,lại viện cớ cô ko biết hẹn hò bắt làm cái nọ cái kia.Hôm qua cô gọi điện thoại cho hắn,nói chúc ngủ ngon rồi dập máy,hắn còn nói “Phải kèm theo hôn gió chứ!” làm cho cô nôn thốc nôn tháo ra nhà.Đúng là tên bệnh hoạn biến thái mà.Đến sáng nay,cô còn chưa ngủ dậy,hắn đã gọi hỏi sao ko gọi cho hắn.Đến trường thì đã thấy hắn ở sân sau đợi rồi.Có phải kiếp trước cô cướp của giết người,cưỡng bức dân nữ hay ko mà sao kiếp này cô bị ám quẻ như vậy.Ở nhà ko được yên,đến trường lại càng ko yên ổn.Trời ơi xin cho tôi 2 chữ “bình yên”!!!
Sau 1 hồi lâu ngâm cứu chính sự,Nhi bực bội đập mạnh tờ báo xuống mặt bàn,hai mắt rơm rớm nước.
“Đúng là cái bọn báo lá cải tin vịt mà.Viết toàn những điều ba lăng nhăng vớ vẩn.Thế này thì bà đây cũng viết được..Trời ơi là trời!!” nó ngồi than khóc 1 hồi,gục hẳn mặt xuống mặt bàn.
“Này,mày làm sao thế?” Ngọc nhìn nó hỏi.
“Tao sắp chết rồi đây!!” giọng nó thê thảm thốt ra.
“Làm sao?” Ngọc sốt ruột hỏi.Giờ nó có người yêu vừa đẹp trai vừa giàu có.Nghe nói còn rất hay hẹn hò,hơn nữa có vẻ hotboy rất nghiêm túc.Nó thê thảm vì cái gì chứ?
“Có ai nói cho tao biết thế nào là hẹn hò ko?” giọng nó thê thảm ngân lên lần nữa.Nó cần biết sớm thật sớm nếu ko cứ thế này vào một ngày đẹp trời nào đó,1 người bán báo đi dạo trên phố phường Hà Nội sẽ phát 1 lời rao trên chiếc loa dè của ông ta thế này “Ai báo mới,báo mới đấy.Hãy mua công an nhân dân,an ning thủ đô để biết được 1 vụ án vô cùng thương tâm.Cái chết của 1 cô gái trẻ,vì sao một cô gái tuổi mới đôi mươi lại có ý định giết người ko thành rồi tự tử.. Báo mới.. báo mới đây!”
Nó lại đập cốp đầu mình xuống bàn 1 cái,ko được nghĩ,ko được nghĩ.Nếu tiếp tục nghĩ chắc nó sẽ chạy ngay sang lớp 12A14 cầm theo sợi dây thừng rồi treo ngược cổ hắn lên trần nhà mất.Ko được nghĩ.
Ngọc nhìn nó ngơ ngác “Hẹn hò thì là hẹn hò thôi!Có nghĩa là 1 cuộc gặp gỡ có hẹn trước của 2 người yêu nhau!”
“Hắn ta ko chấp nhận định nghĩa ấy!” Nhi than thở.Đâu phải cô ko hiểu nhưng kết quả hắn rõ ràng đang chơi cô.Nói thế nào cũng bác bỏ cái tên khốn.Cái tên động vật đơn bào ấy cứ làm như mình là thầy cãi ấy,lúc nào cửa miệng cũng đeo câu “Tôi bác bỏ!”.Thật muốn dùng cái dập ghim ghim luôn miệng hắn vào,xem lúc ấy hắn còn giở trò bác bỏ được ko?Bác đã mất lâu lắm rồi,thế mà cứ lôi ra phản biện.
“Hả?” Ngọc lại càng ngơ ngác.
Nhi vò đầu bứt tai suy nghĩ,rốt cuộc hẹn hò là làm sao?Phải có cách nào khiến cho hắn ngậm miệng lại chứ..Ôi,ông trời!Ông ghét tôi thì thôi đi,cho tôi tia sét đánh chết được rồi!Cớ gì mà lại hành hạ nhau như vậy chứ????
Mặc dù từ xưa tới nay có rất rất nhiều định nghĩa về tình yêu,nhưng lại chẳng mấy ai có định nghĩa chính xác cho hẹn hò.Vậy cuối cùng hẹn hò là làm những việc gì?
Hẹn hò có nghĩa là 1 người nam 1 người nữ có tình cảm đi chơi cùng nhau?Ko được.Trong thời đại bình đẳng giới,vậy tình cảm của giới đồng tính thì sao?Họ 2 người con trai yêu nhau đi chơi với nhau ko gọi là hẹn hò à?Còn những người con gái yêu nhau thì sao?
Hẹn hò có nghĩa là cùng nhau ăn tối,cùng nhau dạo phố?Cũng ko có lý.Thế những người đi gặp đối tác làm ăn,ngồi ăn tối với nhau cũng gọi là hẹn hò à?
Hẹn hò có nghĩa là cùng nhau đi dạo,nhìn đường phố sáng đèn,ngắm bầu trời đầy sao vô cùng lãng mạn?Ko phải!Thế nếu cả 1 lũ bạn bè rất đông đêm giao thừa dắt tay nhau đi trong mưa xuân lãng mạn,ngắm đường phố ngày tết,thế là thành yêu tập thể à??
Cuối cùng.. thì hẹn hò là thế nào????
Mới vừa vào tới lớp cái Ngọc đã thấy con bạn thân xụ mặt ra 1 đống,nó lững thững bước về chỗ,đôi mắt đen mọi khi sáng lấp lánh giờ nhắm tịt lại sưng húp,trông cứ y như vừa khóc cả đêm.
“Mày làm sao thế?” Ngọc hỏi.
Nhi thả bịch cái thân xác tội nợ của mình xuống ghế,thở dài mà mắt ko mở ra nổi “Tao muốn chết!”
“Có chuyện gì?” Ngọc lo lắng nhíu mày nhìn con bạn thân mới sáng sớm đã ko còn sức sống.Chờ đợi câu trả lời ấy thế nhưng,cô chỉ có thể nghe thấy những tiếng thở khẽ đều đều.Nó hoàn toàn ko có động tĩnh mở mắt hay mở miệng.Nó đang .. ngủ.
Nhi mệt mỏi mà nhắm mắt lại thiếp đi,nó chưa bao giờ thấy khổ như vậy.Đến trông mẹ nó trong bệnh viện cũng ko cảm thấy mệt mỏi khó chịu như thế.Nghĩ lại bây giờ cảm thấy mình đúng thật là quá ngu ngốc,hà cứ gì tự dưng đi dây với cái con động vật đơn bào ấy.Thà đi mượn tiền cho vay nặng lãi còn hơn.Cùng lắm mất 1 cánh tay,1 cái chân còn đỡ hơn dây vào cái tên quỉ đó.
Ngày hôm qua hắn thản nhiên thốt ra 1 câu “tập hẹn hò” cứ y như người ta nói trẻ con tập viết, cô chỉ còn có thể há hốc mồm mà nhìn hắn chẳng thể thốt nên lời.Cứ nghĩ là vậy là thôi.Ai dè,cái tên động vật đơn bào,từ ngữ nghèo nàn,diễn đạt vô cùng kém ấy lần này lại dùng từ vô cùng chính xác.Nhưng vì cái cớ gì hẹn hò của hắn quá khác người đi.
Hôm qua khi tức giận thả mình vào bồn tắm,có điện thoại.Cô bực bội nghe máy,là hắn.Nói lung tung dài dòng gì đó,cô nghe hoàn toàn ko vào tai chữ nào.Cuối cùng cô dập máy.Hắn lại gọi lại.Cô lại dập máy.Tới khi cô bực bội gắt lên,thì cái tên động vật đơn bào đang “tập hẹn hò” kia thản nhiên nói “Sao thế?Tập hẹn hò mà chỉ mấy cuộc điện thoại cũng ko nghe nổi à?Hay cô muốn trả lại tiền cho tôi rồi?”.Hắn ta là tên to xác bị đúp 2 năm,hay là xã hội đen đây?Tại sao bố hắn lại quá nhân từ,cỡ này còn cho học trường công lập làm gì?Đáng lý ra phải tống vô mấy trường cải tạo thanh thiếu niên mới phải.Mà khoan,nghĩ lại thì đúng là bố hắn có nỗi khổ,hắn có được xem là thanh thiếu niên nữa đâu.Nhi khẽ thở dài.Tự nhiên thấy đồng cảm với bố mẹ hắn ghê gớm.Kết quả cô chấp nhận theo cái “tập hẹn hò” của hắn.Để giao lưu tình cảm,tình nhân buôn điện thoại là chuyện bình thường.Cho nên,cô mặc kệ hắn cứ mở máy úp lại trên mặt bàn,còn cô đắp chăn đi ngủ.
Nhưng mà.. cô nào có được yên.Đã bị hắn đêm gọi điện phiền muốn chết,đến sáng sớm hắn lại gọi điện thoại.Thật sự lúc này cô chỉ muốn xé đôi gương mặt hắn ra,mang não của bất cứ loài nào khác đặt vào cho con động vật đơn bào này có thể suy nghĩ 1 chút.Đêm bị quấy rầy,sáng bị gọi dậy vun đắp tình cảm.Cô sắp chết đến nơi rồi?Có ai từng nói hẹn hò rất tuyệt?Cô sắp chết vì hẹn hò rồi đây!!!!
Gương mặt thì lơ mơ,cả người gần như rệu rạo,hiện tại Nhi chỉ cảm thấy mắt vô cùng mỏi,nhưng vẫn phải cố mà mở ra.Giờ học của Dung mama nếu ko cẩn thận đảm bảo là cô sẽ tiêu tùng.Nghĩ thì là vậy,nhưng người ta vẫn bảo “lực bất tòng tâm”,cũng ko hiểu tại sao mà hôm nay ông thần ngủ đặt biệt ưu ái quấn lấy nó ko buông ra gì hết.Cuối cùng mí mắt nó cũng khép chặt lúc nào.Nó rơi vào 1 giấc mơ vô cùng đẹp,nó nằm ở giữa 1 cánh đồng cỏ rất thoải mái đầy gió dễ chịu.Ngồi trên chiếc xích đu đang vui vẻ cao hứng khẽ hát thầm.Đột nhiên nó nghe trong ko khí vang tới 1 tiếng gọi làm mọi niềm vui của nó 1 cái bay sạch.
“Trần Hiểu Nhi!”
Nó lo lắng muốn đạp đầu vào tường mà tự vẫn,hắn ta lại xuất hiện.Nó cố bỏ chạy,nhưng tiếng nói cứ càng lúc càng gần “Trần Hiểu Nhi.Trần Hiểu Nhi..”
Nó bịt chặt hai tai lại,nhưng tiếng nói cứ văng vẳng,xoáy vào đầu nó những âm thanh khó chịu toàn ám khí.Nó bực bội bèn hét lên
“KO HẸN HÒ GÌ HẾT!!!!”
Dung mama nhíu mày nhìn cô gái học trò nhỏ cuối cùng cũng chịu tỉnh khỏi giấc mộng đẹp.Đôi mắt sát thủ nheo lại nhìn cô.Trần Hiểu Nhi,học sinh đặc biệt xuất sắc của 12A9, quậy phá thì thôi đi,giờ trong giờ học lại còn dám ngủ,đã thế ko chỉ ngủ,gọi mãi ko dậy giờ bật dậy thì lớn tiếng nói ko hẹn hò gì hết?Hóa là mơ xuân hả?
Trần Hiểu Nhi nuốt nước bọt khan 1 tiếng,nghe cuống họng khô ran của nó chạm vào nhau ran rát.Cái ko khí im lặng kìm những ánh mắt ngưỡng mộ nhìn nó đầy cảm tình thế này khiến nó vô cùng,vô cùng hiểu.Sắp tới giờ hành quyết rồi..
Chậm rãi quay đầu nhìn về bên trái,nhìn vào cái thân ảnh phúc hậu,quắc thước đang hằm hè nhìn nó vô cùng tình tứ.Nó cố nặn ra 1 nụ cười khổ “Thưa cô!”.
Dung mama hai tay khoanh trước ngực,đôi mắt vô cùng sắc bén nhìn nó. “Ngủ ngon ko?” Dung mama bắt đầu giở tuyệt chiêu đầu tiên,nụ cười giết người.
Nhi thấy sau gáy nó lạnh buốt,tới rồi tới rồi.Sát thủ Dung mama,người chuyên hóa kiếp những sinh linh bé nhỏ.Nó hoàn toàn chẳng dám phản kháng gì,chỉ có thế cúi đầu.
“Sao thế?Hay tôi làm lỡ cuộc hẹn hò của em?” vô cùng mỉa mai cay độc,mama nhả 1 lời châm biếm kèm nụ cười nhẹ nhàng như ko.Chỉ có kẻ chịu 1 dao là biết bị đâm đau thế nào,chứ có kẻ giết người nào biết đòn hắn vừa ra mạnh như thế nào đâu.
Nhi giờ này chỉ có thể khóc ròng.Trong đầu thì nghĩ,thật là lãng phí nhân tài.Với tài năng bóp chẹt người khác,đâm bị thóc chọc bị gạo,chém gió ko cần dao,chém người ko cần kiếm của cô đáng lý ra nên có 1 công việc tốt hơn mới phải.Làm giáo viên hóa thật là uổng.Vừa thầm tiếc cho thần tượng,nó suýt nữa quên rằng,bản thân nó đang là người bị hại.
“Trần Hiểu Nhi,cuối giờ lên văn phòng gặp tôi!” Dung mama nói vô cùng tức giận.
Ko phải chứ?Mới đầu năm đã lại được mời lên căng tin giáo viên đàm đạo rồi sao?Cô ơi tha em đi mà!Em lại ko biết uống trà,càng ko xem tin tức thời sự,hoàn toàn ko quan tâm tới tỉ giá hối đoái,hơn nữa ăng ten của em dạo này bắt sóng yếu,chuyện hàng xóm có tình nhân giấu vợ em ko biết,thậm trí chó mèo trong xóm nhà em mới bị bắt trộm hay người nào mới sinh con em đều ko biết,đến dạo này tâm tính của phụ nữ thời kì tiền mãn kinh em cũng ko đoán được.. cho nên em chẳng có gì để đàm đạo đâu.Cô ơi,tha cho em.Em ko đủ tiêu chuẩn hầu chuyện cô đâu!Mặc dù vô vàn điều muốn nói,vô vàn tâm sự muốn tỏ bày nhưng nó đành ngậm đắng nuốt cay chôn chặt xuống,chỉ có thể khẽ mở môi nói 1 câu “Dạ!”
Sau 1 thời gian dài cứ ngỡ như chẳng bao giờ kết thúc,Nhi nặng nề mở cửa bước ra khỏi hội đồng.Hiện tại tâm trạng của cô là vô cùng vô cùng chán chường.Những bài mắng của Dung mama thì sau 1 năm cũng vẫn vậy,đúng là cảm giác truyền thống ko thay đổi mùi vị,nhưng cái làm nó ko thể nào chịu được chính là nữ chính trong truyền thuyết xuất hiện.Đã xuất hiện thì thôi đi,mắc mớ gì chuyện của cô với Dung mama lại phải ngồi mà bình phẩm.Thi thoảng lại dành cho cô 1 ánh mắt kì thị chủng tộc.Thật khiến cho người khác ko chịu được mà.Đành rằng quốc bảo cứ song phi đạp thẳng cửa bước vào,gào thét tên cô như trước đây thầy vẫn làm,đập bốp 1 cái vào đầu cô như mỗi khi cô đi học muộn,còn hơn là đứng đó tay thì đẩy gọng kính vàng,thi thoảng kì thị nhìn 1 cái,rồi tệ nhất là khúc cuối.Tại sao.. tại sao lại có thể ngon ngọt mở miệng nói là “Thôi cô Dung ạ,mới đầu năm xem như tha cho em lần này đi!”.. Mắc gì lại đi xin cho cô chứ?Trời ơi!Mới nghĩ lại thôi người lại nổi hết da gà.Cứ nghĩ tới cái người,mặt đã đủ xinh xắn tuyệt trần,52 cái xuân xanh,cái đầu nhẵn bóng,trên mặt sáng choang vàng 4 con 9,quay lại nở 1 nụ cười hiền dịu với cô là y như rằng,bao nhiêu thức ăn mới ăn lúc sáng giờ tuyệt nhiên muốn lội ngược dòng ngoạn mục ra khỏi dạ dày.
Tất cả.. tất cả là tại cái tên chết tiệt đó.Hại ta trong giờ ngủ gục,hại ta lúc tỉnh dậy còn sợ hãi tưởng hắn gọi ta hẹn hò.Tất cả là tại cái tên khốn ấy!!
Đôi mắt của Nhi sáng bừng bừng máu nóng,bây giờ mà có cái bao cát để cô đấm thì thật là tốt.Từng đợt từng đợt lửa nóng cứ ngùn ngụt cất lên trong lòng cô như cái lò nung gốm.Cháy tới mây nghìn độ.Đang vô cùng khó chịu như vậy thì cô lại nhìn thấy kẻ gây họa đang đứng vô cùng nghênh ngang ở cổng trường.
Nhi cố gắng thật bình tĩnh,cố gắng giữ cho con ngươi đang bốc lửa của mình lướt qua hắn,vờ như ko nhìn thấy hắn.Nếu ko có ko biết là bản thân mình sẽ làm gì?Có lẽ sẽ ko ngần ngại đấm cho hắn 1 cái vào thẳng bộ mặt đang đắc ý kia của hắn,cho hắn phải cúi xuống đất mà tìm răng để ăn cơm.Nhưng ko được.Phải nhịn.Nhịn.Nhịn.
“Này,khủng long!” hắn nhìn cô tức giận bước qua mình bèn gọi lại.Hắn đã đợi khá là lâu để thấy cô đi ra.
Nhi vẫn tiếp tục đều chân bước,trong đầu tự viết 1 chữ nhịn to tướng.Ko thể nào gây chuyện.Giờ phải vào viện chăm mẹ cô.Ko cần quan tâm tới hắn.
“Này,khủng long.” Hắn lại tiếp tục gọi.
“này,khủng long đang gọi cô đấy!”
Nhi vẫn cố gắng giữ cho chặt chữ nhịn trong lòng,cố gắng bước thật nhanh cho tới chỗ lấy xe. Đừng dừng lại.Đừng dừng lại.Cô tự nói với mình cả ngàn lần câu này.
“Khủng long!” hắn vẫn kiên trì gọi,vô hình cảm thấy lo lắng trong lòng.Cô càng bước đi hắn lại càng muốn rút ngắn khoảng cách.
“Khủng long!” giọng nói của hắn lớn hơn,trong giọng có chút bức bối.Cái con khủng long này,cô ta có chuyện gì mà hắn gọi hoàn toàn ko nghe.Cứ lẳng lặng mà đi.Hắn chỉ đơn giản muốn biết có chuyện gì trong văn phòng.Nhưng cô như mọi lần chỉ lẳng lặng bỏ qua hắn mà bước đi.
“Này khủng long.” Hắn lại gọi.
Nhi dừng bước,đôi tay nắm chặt thật chặt.Thấy cô dừng lại hắn lớn tiếng gọi “Qua đây!”
Bàn tay cô lại siết chặt hơn,cái tên động vật đơn bào kia,ko phải tại hắn cô ra nông nỗi này sao?Còn ở đó ra lệnh.Bà mẹ độc thân tiền mãn kinh còn ko dám 2 từ để ra lệnh cho cô.Hắn lấy cái gì mà dám gọi như vậy?Nhi quay người tiến lại cái tên động vật đơn bào vừa mới to gan ra lệnh kia,đôi mắt đen láy ánh lên tia tức giận,trong lòng lửa hận ngùn ngụt.Đứng trước mặt con động vật đơn bào bây giờ là Gozila đang ngùn ngụt lửa y chang siêu xay da.
“Có chuyện gì?” hắn nheo đôi mắt nâu nhìn cô,trong đôi mắt đen tuyền của cô đang hậm hực hắn biết,nhưng sự lo lắng trong lòng hăn lại càng lớn hơn.Cho nên hắn ko ngại mà mở miệng hỏi bất chấp kết quả.
Bốp
“Cái tên biến thái!”
Bốp..
“Đồ động vật đơn bào..”
Bốp
“Khốn kiếp.”
Bốp
“Đồ nhỏ mọn”
Bốp..
“Đồ xấu xa.”
Bốp..
Bao nhiêu bực bội trong người,cô một lúc bộc phát hết.Cứ thẳng chân đá hắn,đấm hắn,ko cần biết thế nào.Còn ko phải tại hắn làm cho cô khốn khổ thế này?Giờ lại ngang nhiên ở đây ra lệnh hả?Này não heo,anh nghĩ tôi mượn chút tiền của anh muốn làm gì thì làm hả?Tức muốn chết mà,ko phải tại anh thì tôi phải nhìn thấy bộ mặt tươi cười đến muốn mửa đó à.Thật là..
Hắn chỉ im lặng,nhắm mắt nhắm mũi chịu đòn.Dù đau thấu xương nhưng vẫn phải cố làm ra phong độ.Để cho cô đánh chán,hắn thấy cô dừng lại.Hắn khẽ ngẩng đầu lên nhìn.Cứ nghĩ rằng sẽ nhìn thấy gương mặt bực tức của cô,nhưng điều hắn nhìn thấy lại là gương mặt buồn bã của cô.Đôi mắt đen láy dừng nơi khoảng ko,đôi môi hồng còn đang cắn chặt,bàn tay nắm đấm vẫn còn đang dừng ở lưng chừng trời ko hạ xuống nữa.Hắn có chút ngỡ ngàng.Người hắn vội đứng thẳng,đôi mắt nâu khẽ nhướng lại buồn bã,cũng ko biết bản thân mình cảm thấy sai ở đâu.
“Tôi..” lời xin lỗi vô thức của hắn còn chưa buông ra khỏi miệng thì hắn đã kêu lên “Hự” 1 cái.Cảm giác bàn chân hắn khụy xuống,toàn người đau đớn ko thể nào đứng nổi.Anh vội vàng lấy tay ôm lấy bộ hạ đau đớn đầy oán hận nhìn cô.
Nhi đôi mắt đen láy vẫn chưa hết tức giận nhìn hắn đang đau đớn gập người vì cú đá thẳng vào bộ hạ của cô.Cô khoanh 2 tay trước ngực bĩu môi
“Đánh mà che tay thì đánh làm gì?” Nhi khẽ cắn môi nhìn hắn,khẽ hừ 1 tiếng rồi bước đi thẳng.
“Con khủng long kia.. Cô đứng lại cho tôi!!”
Chỉ nghe tiếng hắn khàn đặc gào lên bực tức.Nhưng cô hoàn toàn ko nghe,đi ra lấy xe rồi phi thẳng vào bệnh viện.Còn rất nhiều việc phải làm,còn phải đi tìm việc nữa chứ.Mới nghĩ đã đau đầu rồi.
Vào tới bệnh viện,lo cơm nước xong cho mẹ già,cô lại bị đuổi ra ngoài hành lang cho cặp uyên ương có nơi nói chuyện.Nhi chẳng còn lạ lẫm cái trò mở cửa đuổi khách của bà mẹ độc thân cô còn lạ gì.Ngồi trên ghế trong hành lang,cô dựa người vào tường mệt mỏi.Nhìn mấy chữ trên báo cứ như mưa rơi lả tả.Đang lơ mơ chìm trong giấc ngủ,đột nhiên cô thấy điện thoại,chán chường nghe cái nhạc chuông,trong lòng cô lại thấy bực bội.Càng nghe nhạc chuông kêu réo,cô càng khó chịu hơn.Bực bội cô nghe máy.
“Chuyện gì?”
“Trần Hiểu Nhi cô đang ở đâu?” hắn bực bội hỏi.
“Nhà!” cô đáp gọn lỏn.
“Mau đến đây cho tôi!” hắn gần như gầm lên.
“Ko đến!” cô đáp cục cằn.
“Được.Vậy mang tiền đến rồi đi đâu thì đi!” hắn nói giọng gầm lên ko giấu được phẫn nộ.
Nhi đột nhiên mắt mở to,khẽ cắn đôi môi mềm 1 cái,mặc dù hắn ko có ở đây cũng bất giác từ khuôn mặt giận dữ thành nụ cười thục nữ dụ dỗ, “Anh đang ở đâu vậy?”
Nghe giọng nói của cô bên đầu dây đã thay đổi hắn nheo mày.Đúng là khủng long bạo chúa chỉ sợ có tiền thôi “Taboo bar” hắn đáp “Đừng có đi xe đấy.”
Cô chán nản dập điện thoại.Nhìn đồng hồ điện thoại mới có 8 giờ tối.Cái ông giời này đúng là chẳng còn việc gì làm hết.Cô đành ló đầu vào phòng nhìn đôi nam nữ đang thân thiết khẽ e hèm.
Mẹ cô cuống cuồng quay mặt đi rồi nói “Chuyện gì?”
“Vậy tối nay 2 người vui vẻ nhé.Con về nhà!” cô nói.
“Nhớ học hành cho cẩn thận đấy!” bà mẹ già của cô nói.
“Biết rồi!” cô bước đi trong hành lang,đầu thì đang suy nghĩ,ngày mai bắt đâu đi nộp hồ sơ làm thêm.
Taboo bar nằm trên đường Thụy Khuê,ồn ào và náo nhiệt,đèn mờ tỏ chiế soi khắp quán.Nhi đi vào giữa cái sàn nhảy chật người,nồng mùi nước hoa cao cấp với mùi thuốc lá rượu mạnh,khẽ nhăn mặt.Bỗng cô thấy bàn tay của cô bị kéo đi,cô ngơ ngác mở mắt ra nhìn,hóa ra là hắn.
Taboo bar chia làm 2 tầng chính,ở tầng dưới là sàn nhảy ở giữa sàn có 1 cầu thang lớn để lên tầng 2 có 1 quầy bar dài,một hành lang nhỏ dài với lan can sáng bóng bao 1 vòng trên đầu sàn nhảy giúp người ta có thể xem náo nhiệt ở dưới rõ ràng.
Tú kéo tay Nhi đi lên tầng trên,ở đó đã thấy mấy anh tài bạn hắn đang ngồi trên ghế.Thấy cô họ nhất loạt vui vẻ vẫy tay chào,Nhi cũng khẽ cúi người chào.Hắn kéo cô lại ngồi vào chiếc ghế cạnh hắn trên quầy bar.
“Uống gì?” hắn quay ra hỏi cô.
“Gì cũng được!” cô tùy tiện nói cho có,vốn nó cũng chẳng uống được rượu nên ko hứng thú.
Hắn nhíu mày.Vẫy tay với bartender hắn nói “Nightmare”
Nhi đôi mắt đen đảo qua nhìn hắn,đây có thể được xem là 1 hình thức trả thù phải ko?Hắn nhìn ánh mắt của cô mỉm cười.Cầm chiếc ly chân cao bên trong chứa 1 hỗn hợp màu hổ phách lóng lánh,ở trên ly còn có 1 quả sori đỏ trông vô cùng kiêu gợi,hắn đưa cho cô,rồi nhẹ nhàng cúi xuống thì thầm vào tai cô nhẹ nhàng.
“Nhớ cho kĩ bạn tôi ở đây,cô biết điều chút.”
Nhi nhìn hắn con mắt đen vô cùng bực bội,bạn anh ở đây?Rõ ràng muốn làm khó tôi phải ko?Lườm hắn 1 cái cô cầm chiếc cốc nhấp môi.Một mùi vị đắng đắng,cay cay,lại có chút mùi vị của hoa quả quyện lại ngọt ngọt,cay cay khiến cô bối rối.Chỉ mới uống 1 ngụm nhỏ,mà mặt cô đã đỏ bừng rồi.Hắn nhìn thấy cô đỏ mặt thì khẽ cười.Khoác bàn tay qua vai cô dựa vào người hắn
“Em ko uống được rượu?”
“Bỏ ra!” Nhi cắn răng nói nhỏ,một bàn tay cố gỡ những ngón tay của hắn ra khỏi người.Nhưng hắn lại càng siết chặt.
“Nghĩ cho kĩ 100 triệu!” hắn giả đò cúi đầu xuống hôn lên mái tóc cô nói khẽ.
Nhi cắn răng cố gắng mà nặn ra nụ cười.Phải ráng chịu,ráng chịu.Duy khẽ quay người sang nhìn 2 con người đang bám lấy nhau,hắn cười.
“Hai người ko cần thể hiện như thế ở nơi công cộng đâu!”
Nhi chỉ đợi có câu nói này,cô huých mạnh vào mạng sườn tên đối diện 1 cái “Nghe thấy ko?Bỏ ra!”
Rồi cô vô cùng tươi tắn nhìn Duy cười.Anh ta quả đúng là người cứu mạng cô lúc này.Tú nhìn thằng bạn thân vừa phá chuyện tốt của mình tức giận.Hắn đứng dậy đi vệ sinh.
Thấy thằng bạn thân bị phá hỏng chuyện tức giận bỏ đi,Duy khẽ cười,ngồi lại vào chiếc ghế thằng bạn bỏ trống hắn nhìn Nhi.
“Em và hắn tiến triển tới đâu rồi?” đôi mắt của hắn ánh lên tà ác.
Nhi tay cầm ly cocktail khẽ nhấp 1 ngụm như lấy can đảm,quay sang nhìn hắn “Dạ vẫn tốt ạ!” cô cố nở 1 nụ cười,cảm giác rượu cay sè trên miệng.Tốt tới mức nếu có thể cô rất rất muốn đem hắn chôn sống ko thương tiếc.
Duy chỉ cười,xem ra bạn nó còn phải cố gắng nhiều mới ăn được cô gái này.Nhưng vậy mới thú vị.Nếu nhanh chóng mà kết thúc thì chẳng còn gì vui nữa rồi.Đột nhiên có 1 cô gái níu níu tay hắn,nũng nịu.
“Anh..em muốn xuống nhảy!” cô gái nũng nịu khẽ lắc tay hắn.
Nhi nhìn cô gái mặc chiếc váy ngắn,áo khoét cổ sâu nhìn rõ nội y bên trong,khẽ nghĩ trong đầu,người đẹp thiệt.Cô gái cũng đưa mắt nhìn Nhi 1 cái sắc lạnh.
“Anh,cô ta là ai vậy?” cô gái hỏi.
“À bạn gái của thằng Tú!” Duy đáp khẽ cười.
Cô hứ 1 tiếng rồi tiếp tục kéo hắn xuống sàn nhảy,trước khi bị kéo đi,hắn kéo tay Nhi theo.Nhi chỉ kịp “Ối” 1 tiếng,trong đầu nó nghĩ mấy người này có sở thích chơi trò kéo co sao?
“Em.. em ko biết nhảy đâu!” Nhi cố gắng giằng lại,thì ngay lập tức đã có thêm 3 đôi tay khác đẩy cô đi,là Mạnh,Hiếu,Vũ nhiệt tình làm nóng bầu ko khí.Bị kéo xuống cái sàn nhảy đang đông kín người,mùi nước hoa,mùi rượu mạnh,mùi thuốc lá đan xen nhau hòa quyện làm cô chóng mặt.Bị vây quanh bởi toàn nam thanh nữ tú đang nhún nhảy theo điệu nhạc Nhi hoàn toàn chẳng biết làm sao.Ko phải cô ko biết nhảy,chỉ là ở đây chẳng có người bạn nào của cô,điều đó làm cô cảm thấy ngại ngùng.Dừng như thấy sự ngại ngùng của cô,Mạnh khẽ mỉm cười tiến tới gần cô nói.
“Em cứ thoải mái đi!”
Nhi khẽ cười thoải mái thế nào đây ạ?
Thì Vũ đã từ đàng sau khẽ chọc vào eo cô 1 cái.Nhi bị giật mình lại nhột co rúm người lại cười.
“Như thế là được rồi!” Vũ cười khì khì nhìn cô.
Nhi khẽ thở ra cười tươi.Rồi ko biết từ lúc nào mọi ái ngại của cô hoàn toàn biến mất hết.Cô bắt đầu di chuyển theo nhịp điệu của DJ.
Tuấn Tú rời khỏi phòng vệ sinh thì thấy những chiếc ghế trống trơn,cũng ko nhìn thấy con khủng long đâu cả.Anh tiến tới quầy bar hỏi “Đi đâu hết rồi?”
Anh chàng bartender khẽ hất đầu xuống dưới sàn nhảy,hắn tiến tới lan can nhìn xuống dưới,lập tức bất gặp cái cảnh tượng nhộn nhịp,khủng long đang nhảy rất vui vẻ với mấy thằng bạn hắn dưới sàn.Hiếu khẽ nâng tay cô ta lên,còn cô ta thật dịu dàng xoay người cười rất tươi. Hắn cảm thấy ko vui,liền cất bước đi xuống sàn nhảy.
Nhi còn đang vui vẻ nói chuyện với Vũ thì đột nhiên cảm thấy eo mình bị túm chặt,làm cô bị ngã nhoài người ra sau.Liền sau đó tấm thân của cô bị chạm vào 1 cái gì đó âm âm,cưng cứng.Một làn hơi ấm áp khẽ phả vào vành tai cô.
“Người yêu,em vui vẻ quá nhỉ?” hắn nói bằng 1 giọng vô cùng đe dọa.Khẽ ngước lên nhìn mấy thằng bạn đang tròn mắt nhìn hắn cười.Trong đôi mắt nâu ko giấu được 1 tia lạnh lẽo đến rợn người.
Nhi trợn tròn mắt nhìn cái con người đang giữ chặt nó trong lòng,bàn tay cố gỡ tay hắn ra,nhưng ko sao gỡ được,cô nhíu đôi mày nhìn hắn tức giận.Hắn bỏ qua gương mặt tức giận của cô,lại ghé sát tai cô nói “Người yêu,em ko quên dãy số có 9 con số đó chứ?”
Đôi môi của Nhi há hốc,cái tên này,lại đi làm nghề xã hội đen đòi nợ rồi.Cứ như thế này 1 ngày nào đó chắc chắn cô tức đến ói máu mà chết vì hắn.Cái tên khốn chỉ biết lợi dụng người khác.Nhưng vì cái dãy số có 9 con số của hắn,cô đành cố gắng nuốt cục tức vào trong.Chuyển sang chế độ hiền hòa vui vẻ,tìm cách thoát thân.
Nhi quay lại với nụ cười dịu dàng “Em làm sao vui được lúc ko có anh chứ?” lời lẽ ngọt ngào,giọng nói của cô trong veo,đôi mắt đen lấp lánh cười.Mặc dù lúc này,não phải của cô đang giúp não trái tẩy cho sạch những thứ nó vừa nôn ra.
Hắn nhìn cô khẽ cười,quả là khủng long,diễn kịch giỏi quá chứ.Vừa đấy với đấy đã thay đổi 180 độ rồi.Nhưng giọng nói của cô vẫn làm cho hắn cảm thấy thoải mái trong lòng.Chỉ 1 câu em của cô hắn cảm thấy dễ chịu.Bàn tay hắn siết chặt hơn 1 chút kéo cô đi ra hướng cửa “Xin lỗi mọi người nhé,nhưng bọn này có việc riêng!” hắn thản nhiên để lại 1 câu với lũ bạn rồi dẫn theo cô đi mất.
Mấy thằng chiến hữu chỉ biết nhìn nhau cười.
“Cái gì đây?”
“Ánh mắt anh ấy vừa rồi thật đáng sợ!” Vũ nói đôi mày chau lại nhìn theo cái bóng dáng cao cao đang bon chen ra ngoài.
“Hắn ta vừa ghen phải ko?” Hiếu 1 tay vuốt cằm tay còn lại nhìn theo thằng bạn thân khó hiểu.
Duy vỗ vai mấy thằng bạn,kéo lên lầu “Thôi,lên uống tiếp.Họ muốn làm gì kệ họ.” Nói rồi cả hội bước lên cầu thang,Duy khẽ quay đầu lại hướng cửa khẽ mỉm cười.
Ra đến ngoài cửa quán,Nhi vôi giằng ra khỏi lòng hắn,cô quay người lại nhìn hắn vô cùng tức giận.
“Sao nào?” hắn vừa đưa chìa khóa cho người lấy xe vừa hất mặt lên nhìn cô.
“Anh làm cái trò gì vậy hả?” cô tức tối gào lên.Gương mặt ko rõ đỏ lên vì tức giận hay vì xấu hổ nữa.
Hắn mỉm cười đắc thắng “Dĩ nhiên là hẹn hò!”
“Vậy mà gọi là hẹn hò,đấy gọi là sàm sỡ.” Nhi bực bội phản bác.
“Dĩ nhiên người yêu ôm nhau là để thể hiện tình cảm.Vậy cô nói xem,hẹn hò nghĩa là gì?” hắn thản nhiên hỏi lại.
Cô đôi mắt mở to,nghe 2 não trái phải của mình cũng đần ra mở tròn mắt.Não trái hỏi não phải
“Có tưởng tượng ra hẹn hò là gì ko?”
Não phải đáp “Chắc là 2 người đi chung với nhau!”
Não trái “Lần trước ko phải bị hắn móc họng vì cái lập luận ấy sao?Ko được tưởng tượng tiếp đi!”
Não phải “Hay là tình cảnh vô cùng lãng mạn,ăn tối dưới ánh nến?”
Não trái “Ngốc hắn nói đơn giản thế thì chưa phải hẹn hò!” nói rồi cầm cây gậy đập bốp vào não phải.
Còn chủ nhân của 2 bán cầu não lúc này,thật sự muốn khóc ròng.Thì ra trí tưởng tượng của mình lại nghèo nàn đến thế.Nhưng rõ ràng xem phim bọn họ làm vậy mà.
“Thế nào?Ko nói được đúng ko?Vậy nên mới nói,đi theo tôi!” hắn lạnh lùng tiến vòng qua con Audi mở cửa xe ngồi vào.
Nhi nhìn con xe màu bạc khẽ nuốt nước bọt,đôi mắt đen láy hơi nhíu lại,bước chân cô trùng xuống.Thì cánh cửa xe bên cạnh ghế lái đã mở ra.Hắn từ ghế lái nhìn ra cô nói “Làm gì thế vào đi!”
“Đi đâu?” Nhi nhíu mày ko nhìn vào trong xe,khuôn mặt quay đi nơi khác.
“Dĩ nhiên là hẹn hò.Mau vào trong cho tôi!”
“Ko đi!” Nhi vẫn kiên quyết đứng im tại chỗ.Hắn bực bội nhoài người qua bên ghế phụ kéo tay cô vào.
Cô dứt khoát kháng cự “Ko đi!Tôi ko đi!” ,giằng mạnh tay ra khỏi tay hắn lùi lại 1 bước.
Đôi mắt nâu của hắn sẫm lại đầy tức giận “Cô có lên hay ko?”
Nhi khẽ cười xua tay “Hay thế này đi.Anh đi trước tôi bắt xe đuổi theo sau.”
Khuôn mặt hắn xám ngoét lại,hai thái dương giật giật vì tức giận.Ko muốn ngồi cùng xe với tôi? “Cô gọi đấy là hẹn hò hà?” hắn quát lớn tức giận.Lập tức mở cửa xe,chạy về hướng cô túm lấy rồi ném vụt lên xe.
Nhi bị va mạnh vào ghế khẽ kêu lên 1 tiếng đau điếng,nhìn hắn đang tức giận khởi động máy rùi lao đi.Cô khẽ thở dài “Là do anh bắt tôi lên xe đấy!Tội vạ đâu anh chịu!” cô nói giọng rất nhỏ,khuôn mặt xinh xắn cúi gằm.
“Hả?” hắn loáng thoáng nghe cô nói gì đó,nhưng ko rõ liền quay sang hỏi.Nhưng cô chỉ im lặng ko nói gì.Nhưng chỉ sau đó 10 phút hắn đã biết cô muốn nói điều gì.
Chiếc auddi nhẹ nhàng lướt đi êm ru trên con phố Hà Nội,mặc cho màn mưa xuân mùa đông Hà Nội ẩm ướt và lạnh cóng,thì trong xe vẫn thật ấm áp.Hai con người 1 nam 1 nữ trong chiếc xe hoàn toàn im lặng,chỉ nghe tiếng hát của cô ca sĩ phát ra từ dàn máy trên xe.Hắn rất muốn mở miệng nói gì đó,nhưng lại chẳng biết nói gì.Hắn cảm thấy rằng,cô hay giận dữ với hắn,nhưng với những người khác cô đôi khi lại vô cùng dịu dàng.Giống như nụ cười hôm nay của cô,cô chưa từng dành cho hắn.Nhưng hắn lại tự nói với mình,tại sao phải quá quan tâm như thế,rõ ràng hắn ko ưa cô,chỉ đơn giản là 1 tờ giấy nợ.1 chuyện lừa đảo mà thôi.Đột nhiên 1 âm thanh cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
“Dừng xe!”
“Hả?” hắn ngẩn người nhìn sang cô gái bên cạnh mình từ khi lên xe tới giờ chỉ ngồi im như khúc gỗ hoàn toàn ko nói gì.
“Dừng xe!” cô quát lần này tiếng to hơn.
Hắn còn chưa kịp phản ứng gì thì cô đã nhanh tay mở cửa xe,hắn vội vàng phanh gấp lại.Nhìn thân hình bé nhỏ lao ra màn mưa,chạy vào gốc cây bên đường,đang nôn thốc nôn tháo.Hắn mở cửa bước nhanh ra ngoài,nhìn cô đang nôn ọe.Hắn bối rối ko biết làm gì,vội vào xe lấy chai nước mang ra đưa cho cô.
Cô cầm lấy khẽ nói “Cám ơn!” rồi mang ra xúc miệng cho sạch cái vị đắng ngoét trong miệng.
“Cô mới uống tí rượu đã say rồi sao?” hắn hỏi,nghĩ lại cô ta còn chưa uống được nửa ly.Lý nào say nhanh thế?
Vừa nhổ đi toàn bộ vị chua trong miệng,Nhi khẽ lấy tay chùi nước quanh miệng “Ko phải tại rượu!”.Vốn cô ko uống được nhiều,nhưng khi cô say cũng chỉ ngủ,ko phải là nôn.Cô dựa người vào thân cây để cho bản thân mình hít thở ko khí lành lạnh vào buồng phổi.Cái đầu đang nặng nề như đeo chì khiến cô mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Vậy là tại cái gì?” hắn hỏi.
Nhi ko đáp,chỉ giơ tay lên chỉ vào con Audi bạc điển trai đang đỗ trên đường.Hắn mở tròn mắt nhìn cô.Ko phải cô say xe đấy chứ?
Nhi đôi mắt đen mở có 1 nửa,nhìn cái tên điển trai đang cười ngặt nghẽo bên cạnh mình. “Cười vui nhỉ.Cứ cười đi!”.Đôi khi cô thấy mình cũng thật buồn cười.Cô ko phải kiểu người yếu đuối,sức khỏe rất tốt,cả năm ko ốm đau,thần kinh vận động hoàn toàn bình thường,ấy thế nhưng cứ lên ô tô là y như rằng sẽ nôn thốc nôn tháo.Nhưng nếu ô tô mở cửa sổ,thì cô lại ko sao cả.Cho nên cứ mỗi lần đi đâu với lớp,cô lại phải uống trước thuốc chống say,lên xe là ngủ 1 mạch,bao giờ tới nơi thì tỉnh lại mới mong sống sót.
Hắn khẽ quay sang nhìn cô cười.Thì ra khủng long cũng có điểm yếu.Hèn gì lúc nãy khi thấy chiếc xe cô ta nhất định ko lên.Nhìn gương mặt xám lại của cô hắn có chút ko vui.Khi đã lấy lại được đầy đủ dưỡng khí,Nhi đứng thẳng người dậy.
“Đi thôi!” cô nói.
Hắn nhìn cô,lại nhìn hồ Gươm ở trước mặt.Hắn chỉ “Muốn đi dạo 1 vòng ko?”
Nhi nhìn chiếc Audi,rồi lại nhìn cột mốc số 0 giữa lòng Hà Nội,cô gật đầu.Thật sự giờ cô ko muốn lên xe chút nào,nhưng lại nghĩ về nhà cho sớm.Nhưng đi bộ 1 chút kiếm thêm ít dưỡng khí cũng là điều rất hay.
Cô đứng bên đường đợi hắn đi tìm chỗ đỗ xe,rồi 2 con người lặng lẽ bước đi ko ai nói lời nào.Ko khí Hà Nội mùa xuân mưa bay lất phất,lạnh tới tê tái,hơi thở bạc của cô hòa với làn sương mù của mưa phùn tạo thành 1 thứ màu khói hư ko.Mặt hồ Gươm khẽ xao động vì những hạt mưa nhỏ giăng kín,những mẫu hoa của chợ hoa vẫn còn được trưng bày dọc đường đi.Nhi chăm chú nhìn 1 cách tò mò,tết này cô đã ko thể lên đây xem hoa được.Một cảm giác nhẹ nhàng xâm chiếm cơ thể cô thật sự thấy vô cùng dễ chịu.
“Đưa tay đây!” hắn lên tiếng.
Nhi quay lại tròn mắt nhìn hắn “Hả?”
Hắn vụt kéo tay cô lại nắm trong lòng bàn tay.Nhi nhíu mày nhìn hắn quát “Làm gì vậy?Buông ra!”
“Cái này” hắn giơ bàn tay đang nắm chặt tay cô lên “Gọi là 1 phần của hẹn hò!” hắn đáp.
Nhi nhíu mày “Ai bảo thế?”
Hắn hất mặt lên phía trước,Nhi quay đầu lại nhìn,đi bộ trong chợ hoa giờ ko chỉ có mình hắn và cô,có rất rất rất nhiều đôi tình nhân đang tay trong tay rất ấm áp.Nhi thật sự nghĩ đúng là mùa xuân chớm nở mà.Nhưng nhìn lại cô với hắn,thì chỉ muốn cầm cây kéo tỉa hoa,cắt 1 cái cho tàn luôn để khỏi ngứa mắt.Trong lòng bừng lên lửa bực bội,nhưng lại ko cãi được lời nào,đành cắn răng mà chịu.
Hắn mỉm cười đắc thắng,khẽ lồng những ngón tay của cô đan vào tay hắn,nắm chặt hơn.Nhi lườm hắn 1 cái,nhưng hắn lại cười.Cảm giác bàn tay nhỏ bé trong tay mình,với những ngón tay nhỏ thon dài mát lạnh,đột nhiên hắn thấy dễ chịu lạ thường.
Nhi tức tối quay đi,nhưng nhìn những bông hoa xếp đủ hình dạng,cô tạm quên đi sự bực bội vì gã bên cạnh.Đôi mắt đen của cô lấp lánh,hoàn toàn quên đi cái tên ôn thần ám mình bên cạnh,vui vẻ hòa vào cái ko khí xuân vương vãi này.Hắn chỉ lẳng lặng cầm tay cô mà theo sau. Có cảm giác chút ko khí xuân nào đó.
Về tới nhà,Nhi lao nhanh xuống khỏi cái ô tô,đứng dựa người vào cửa hít thở,cố để nén những thứ đang nổi dậy trong bụng mình.Hắn nhìn cô ko nói gì.Đôi mắt nâu khẽ sẫm lại.
“Tí nữa nhớ gọi điện thoại đấy!” hắn nói.
“Cái gì?Tại sao?” Nhi nhíu mày nhìn tên động vật đơn bào.
“Vì đang hẹn hò.” Hắn đáp gọn lỏn.
“Này,anh bị ngộ chữ à?Mở miệng là hẹn hò,hẹn hò.Tối nay lôi lôi kéo kéo còn chưa đủ?” Nhi trợn tròn mắt nhìn gã con trai trước mặt ko tin vào mắt mình.
“Vì cô ko biết gì về hẹn hò,nên đành phải làm từng bước vậy!” hắn thản nhiên rút thuốc ra châm lửa.
“Điên!Ai bảo tôi ko biết!” Nhi bực bội vỗ ngực tự hào.
“Vậy nói xem hẹn hò là sao?” hắn nhả 1 hơi khói nhìn cô.Khủng long,trước cô làm tôi mất mặt,giờ thì tôi cho cô nếm mùi.
“Hẹn hò là..” Nhi khóe môi hơi sụp xuống,muốn nói nhưng 2 bán cầu não của nó đều đóng chặt cửa nhìn treo biển đi vắng với nó.Nó hoàn toàn ko thể tìm ra được từ nào để diễn tả.Tự thầm nguyền rủa lũ trốn việc,đành im lặng cúi đầu.
Hắn khẽ cười,tiến lại gần cô,đặt bàn tay lên vai cô “Ko biết tôi có thể dạy!” hắn vừa nói cười 1 nụ cười rất nham hiểm.
Nhi đôi mắt đen sáng long lanh,nhìn hắn đầy oán hờn,làn môi hồng của cô khẽ mím lại.Cái tên đầu đất kia,cứ chờ đấy,trả tiền người rồi.Ta nhất định,nhất định đạp tan nhà của ngươi.Bàn tay nắm thật chặt rất rất muốn bùng nổ ném cho hắn 1 trái bộc phá cho hắn nổ banh xác,nhưng lại phải ngừng lại.
Kết quả của việc dạy dỗ của hắn chính là.Mỗi ngày trước khi đi ngủ phải gọi điện thoại cho hắn,nói chúc ngủ ngon để tăng cường tình cảm.Ọe!Đồ bệnh hoạn.Đã nói rồi anh đúng là đồ biến thái mà,đúng là bà tám dâm tặc.Mỗi sáng ngủ dậy cũng phải gọi điện thoại đánh thức hắn.Tên điên,ta ngủ dậy ngày nào cũng phải vắt giò lên cổ mà chạy còn ko kịp giờ,lại có thời gian rảnh mà gọi cho ngươi.Có phải ngươi thừa việc lắm ko?Nhưng ta thì ko.Ta rất thiếu thời gian,nghe chưa hả?Mỗi giờ ra chơi phải qua lớp hắn với hắn.. Có cần tôi chuyển luôn hộ khẩu qua lớp 12A14 ko trời.Có thời gian rảnh thì ông tự đi tìm người chơi cùng đi.Sao lại bắt tôi qua bên lớp ông làm gì?Động vật đơn bào kia,ông muốn phân đôi,muốn tăng số lượng hay sinh sản vô tính ko cần biết,tự nhân đôi lên mà ngồi nói chuyện với nhau đi!!!!
Ngọc đang ngồi trên bàn mình xem lại bài tiết sau,đột nhiên.
Rầm..
Ngọc hoảng hồn nhìn lên,cả chồng tạp trí,báo,tiểu thuyết đặt trước mặt nó.Ngọc há hốc mồm nhìn con bạn thân ngơ ngác.
“Mày đang làm gì thế?” nó hỏi.
Nhi ngồi phịch xuống ghế,bắt đầu với tờ tạp trí tầng trên cùng tra mục lục và giở ra,đôi mắt đen láy thông minh linh hoạt dò từng hàng chữ,bộ não của nó đang đeo kính bắt đầu cập nhật thông tin.
“Tao đang nghiên cứu!” Nhi ko thèm ngước lên nhìn con bạn thân,đôi mắt đen láy vẫn tiếp tục dao động dò từng hàng chữ trên tạp trí chăm chú.
Ngọc ngơ ngác nhìn con bạn thân,khẽ nhỏm cười dậy,nhìn xuống trang báo nó đang đọc là gì.Tờ báo nó đang đọc là 1 tờ báo 2! Của hoa học trò cũ,1 trang giấy màu hồng,kèm theo 1 vài hình trang trí,với tựa đề hàng chữ rất bắt mắt “Hẹn hò ấm áp bên người yêu!”.Mắt của Ngọc gần như rớt ra ngoài,cái cằm há hốc tới gần sái..Ko phải chứ?
Nó ko nhịn được cười ha ha.Nhi lúc này mới hạ tờ báo,nhíu mày nhìn con bạn thân đang vô cùng vui sướng bên cạnh,đôi mắt chuyển ngay thành hình viên đạn.
“Mày cười gì?”
“Tao còn tưởng mày nghiên cứu cái gì!” Ngọc nói vẫn tiếp tục ko nhịn được cười.Cái con bạn ngổ ngáo như con trai của nó,hồi cấp 2 suốt ngày túm tụm với bọn con trai trong lớp đá bóng,trêu gái,giờ lại đi đọc làm sao để hẹn hò.
“Thì sao?Tao đang rất nghiêm túc đấy!” Nhi bực bội lôi tiếp tờ báo lên đọc.
“Mày.. muốn hẹn hò à?” Ngọc hỏi.
“Ko phải!” Nhi đáp.Ai mà muốn hẹn hò.Hẹn hò với ai?Với quốc bảo hay với Dung mama?Tao đâu có rảnh thế?Mới nghĩ đã điên đầu nhưng cái tên động vật đơn bào kia quá nguy hiểm,hắn dám đem tiền ra uy hiếp,lại viện cớ cô ko biết hẹn hò bắt làm cái nọ cái kia.Hôm qua cô gọi điện thoại cho hắn,nói chúc ngủ ngon rồi dập máy,hắn còn nói “Phải kèm theo hôn gió chứ!” làm cho cô nôn thốc nôn tháo ra nhà.Đúng là tên bệnh hoạn biến thái mà.Đến sáng nay,cô còn chưa ngủ dậy,hắn đã gọi hỏi sao ko gọi cho hắn.Đến trường thì đã thấy hắn ở sân sau đợi rồi.Có phải kiếp trước cô cướp của giết người,cưỡng bức dân nữ hay ko mà sao kiếp này cô bị ám quẻ như vậy.Ở nhà ko được yên,đến trường lại càng ko yên ổn.Trời ơi xin cho tôi 2 chữ “bình yên”!!!
Sau 1 hồi lâu ngâm cứu chính sự,Nhi bực bội đập mạnh tờ báo xuống mặt bàn,hai mắt rơm rớm nước.
“Đúng là cái bọn báo lá cải tin vịt mà.Viết toàn những điều ba lăng nhăng vớ vẩn.Thế này thì bà đây cũng viết được..Trời ơi là trời!!” nó ngồi than khóc 1 hồi,gục hẳn mặt xuống mặt bàn.
“Này,mày làm sao thế?” Ngọc nhìn nó hỏi.
“Tao sắp chết rồi đây!!” giọng nó thê thảm thốt ra.
“Làm sao?” Ngọc sốt ruột hỏi.Giờ nó có người yêu vừa đẹp trai vừa giàu có.Nghe nói còn rất hay hẹn hò,hơn nữa có vẻ hotboy rất nghiêm túc.Nó thê thảm vì cái gì chứ?
“Có ai nói cho tao biết thế nào là hẹn hò ko?” giọng nó thê thảm ngân lên lần nữa.Nó cần biết sớm thật sớm nếu ko cứ thế này vào một ngày đẹp trời nào đó,1 người bán báo đi dạo trên phố phường Hà Nội sẽ phát 1 lời rao trên chiếc loa dè của ông ta thế này “Ai báo mới,báo mới đấy.Hãy mua công an nhân dân,an ning thủ đô để biết được 1 vụ án vô cùng thương tâm.Cái chết của 1 cô gái trẻ,vì sao một cô gái tuổi mới đôi mươi lại có ý định giết người ko thành rồi tự tử.. Báo mới.. báo mới đây!”
Nó lại đập cốp đầu mình xuống bàn 1 cái,ko được nghĩ,ko được nghĩ.Nếu tiếp tục nghĩ chắc nó sẽ chạy ngay sang lớp 12A14 cầm theo sợi dây thừng rồi treo ngược cổ hắn lên trần nhà mất.Ko được nghĩ.
Ngọc nhìn nó ngơ ngác “Hẹn hò thì là hẹn hò thôi!Có nghĩa là 1 cuộc gặp gỡ có hẹn trước của 2 người yêu nhau!”
“Hắn ta ko chấp nhận định nghĩa ấy!” Nhi than thở.Đâu phải cô ko hiểu nhưng kết quả hắn rõ ràng đang chơi cô.Nói thế nào cũng bác bỏ cái tên khốn.Cái tên động vật đơn bào ấy cứ làm như mình là thầy cãi ấy,lúc nào cửa miệng cũng đeo câu “Tôi bác bỏ!”.Thật muốn dùng cái dập ghim ghim luôn miệng hắn vào,xem lúc ấy hắn còn giở trò bác bỏ được ko?Bác đã mất lâu lắm rồi,thế mà cứ lôi ra phản biện.
“Hả?” Ngọc lại càng ngơ ngác.
Nhi vò đầu bứt tai suy nghĩ,rốt cuộc hẹn hò là làm sao?Phải có cách nào khiến cho hắn ngậm miệng lại chứ..Ôi,ông trời!Ông ghét tôi thì thôi đi,cho tôi tia sét đánh chết được rồi!Cớ gì mà lại hành hạ nhau như vậy chứ????
Tác giả :
Sakura Mooru