Đánh Cược Trái Tim
Chương 13
Có 1 bài hát thế này:
“Thứ hai là ngày đầu tuần,bé hứa cố gắng chăm ngoan.Thứ ba,thứ tư,thứ năm,ngày nào cũng luôn cố gắng.Thứ sáu rồi đến thứ bảy,cô cho bé phiếu bé ngoan.Chủ nhật cả nhà đều vui vì bé ngoan suốt tuần.”
Người ta vẫn nói tâm trạng tốt thì sự vật xấu cũng thành tốt,mà tâm trạng đã ko tốt thì dù có tốt đến mấy đặt trước mặt vẫn thành xấu.Quan niệm của mỗi con người đều khác là chủ quan.Cho nên với người này là tốt,nhưng với người khác có lẽ là xấu.Thậm trí vô cùng tệ hại. Có thể với người này là vô cùng tệ hại,thì với người khác lại vô cùng,vô cùng tốt.Cái sự đời nó là như thế.Giống như bạn ăn 1 món ăn,khi tâm trạng tốt thì món ăn cũng ngon hơn lên.Đến khi tâm trạng xấu,bạn ăn lại món đó trong lòng lại tự hỏi sao nó dở đến thế.
Hiện tại tâm trạng của Trần Hiểu Nhi,cô nhóc sắp bước sang tuổi 18 trong vài ngày tới phải nói là chắp cánh bay cao,cảm xúc thăng hoa.Thứ 2 là ngày đầu tuần,cô đang cố gắng chăm ngoan.
Kéo ghế ngồi cạnh con bạn thân nó toét miệng ra cười.Ngọc lẳng lặng quay đi.Ngọc biết mình đang giận Nhi 1 cách vô lý,nó hiểu hơn ai hết biểu hiện hôm qua và cái câu “người yêu” chỉ là trò đùa quái ác để đổ vấy trách nhiệm cho người khác của con bạn thân,nhưng rốt cuộc gương mặt của hotboy lúc đó lại làm cho nó thấy buồn bực.Nó biết như thế này là hết sức vô lý,nó ko có đủ tư cách để nói lời nào hết.Nhưng rốt cuộc tâm trạng vẫn cứ ko vui.Kết quả nó lại làm 1 chuyện vô cùng tồi tệ hơn đấy là,giận sang con bạn thân của nó.
Nhi nhìn con bạn mặt ko vui,đôi mắt đen mở to dò xét “Sao vậy?”
Ngọc ko nói gì chỉ lẳng lặng quay đi.Hiện tại nó đang tự trách nó,nhưng nhìn con bạn thân lại cảm thấy ko hài lòng.Nó thật đúng là xấu xa.
Nhi khoác lấy tay con bạn cự nự “Đừng giận tao mà!Đừng giận mà!” cái giọng nũng nịu,bàn tay níu níu tay Ngọc dịu dàng.
Ngọc biết giờ nó ko đóng kịch.Cái bộ dạng nũng nịu này chỉ dành cho mình nó là thật lòng mà thôi.Nó đành thở ra 1 cái tự trách bản thân thêm 1000 lần.Hotboy thì hotboy làm sao bằng bạn thân nó được. “Được rồi!Đừng làm trò nữa!”
“Mày hết giận tao rồi hả?” Nhi đôi mắt đen láy nhìn con bạn iu chiều,trông nó lúc này giống y như con cún nhìn thấy cục xương.
Ngọc cười khẽ gật đầu.Nhìn con bạn thân luôn luôn ở cạnh mình,dù bất cứ lúc nào,nó tự nghĩ mình thật quá đáng rồi.
Nhi đang háo hức chờ đợi 1 tin tức mà đứng ngồi ko yên.Miệng nó ngoác ra chỉ chờ đợi diễn văn của hiệu trưởng.
“Rốt cuộc tin gì làm cho mày chờ đợi thế hả?” Ngọc nhìn con bạn tò mò.
“Còn là gì nữa,dĩ nhiên là án kỉ luật rồi!” Nhi nói mắt vẫn hướng lên nhìn sân khấu chờ đợi.
“Kỉ luật?” Ngọc nhìn trố mắt.Ko phải chứ?Bà trẻ của tôi ơi,có cần tàn nhẫn vậy ko?Hôm qua bà gây sự đánh nhau,cũng người ta ra mặt giùm bà.Hôm nay bà lại mong người ta bị đuổi học,lại còn với khuôn mặt vô cùng háo hức chờ đợi như thế nữa.Ko sợ bị quả báo sao trời?
Khi nhìn thấy hiệu trưởng bắt đầu lên đọc diễn văn,Nhi khoái trí vỗ tay to nhất.Cả lớp 12A9 quay lại nhìn chị gái dễ thương hôm nay nổi hứng đi học sớm chưa từng thấy,đã thế lại còn vỗ tay như pháo rền cho cái phần mà bọn học sinh cả trường đứa nào đứa nấy chỉ cầu mong ko bao giờ xuất hiện nữa chứ.Có phải là con nhỏ này suýt bị hãm hại nên đầu óc cũng khùng lun rồi ko.
Nhưng kết quả của bài diễn văn vẫn là,dài lê thê và vô cùng ko có quan điểm..Kết luận là,ko có bất cứ án kỉ luật nào hết.
Mồm Nhi há hốc,đôi mắt đen mở tròn to hết công xuất.Ko phải chứ?Công sức ta đóng kịch cực khổ là thế,hy sinh thân mình để lật mặt nạ tên đạo đức giả kia.Khổ cực chịu bẩn nằm dưới sàn nhà vệ sinh,sau đấy lại còn phải giả bộ ngất đi để dụ dê vào miệng cọp..Thế mà.. kết luận là,mọi chuyện vẫn như bình thường,tuần này là tuần giáp nghỉ tết nhưng mong các em đừng lơ là.. vân vân và mây mây..
Thanh tâm trạng đang tươi rói của nó,đang ở mức đỉnh cao có màu vàng chanh bỗng chốc tụt xuống 1 nửa,chỉ còn ở mức xanh lá cây bình thường.Nhưng cái mức an toàn này cũng mau chóng biến mất theo mùi hương hoa hồng tràn ngập trong lớp.
Trên bàn thứ 2,dãy ngoài cửa sổ của lớp 12A9,lại xuất hiện 1 bó hồng nhung to tướng,thậm trí còn to hơn bó trước đây từng xuất hiện.Người Nhi như muốn bốc lửa.Là kẻ nào?Kẻ nào lại định hại ta.
Nó vừa hắt xì hơi vừa lao vào chỗ bó hồng,trên bó hoa lại có thêm 1 tờ thiệp hồng xinh xinh với hàng chữ con trai “Người yêu,đây là quà cảm ơn vì bữa cà phê chiều qua!”
Đôi vai Nhi run run..Đôi tay giật giật..Đôi mắt nhắm nghiền lại để tránh trào ra lửa.Mấy cái loa tò mò tiến từ từ phía đừng sau lưng cô nhìn lén tấm thiệp.Rồi che miệng nhìn nhau ko nói điều gì.
Con Gozila vừa hắt xì hơi liên tục,vừa phát hỏa như quả cầu lửa khổng lồ bực bội bước đi dọc hành lang.Hoàng Tuấn Tú,biết rõ ta dị ứng hoa,còn tặng ta 1 bó to hơn nữa,ngươi được lắm.Nhi cảm t hấy nhức cả mũi vì hắt xì,cái bụng cũng quặn lên đau nhói vì những cơn hắt xì dồn dập.Ko kiêng nể ai cả đạp cửa sau của lớp 12A14 thẳng tiến tới tên hung thủ..
Àoooooooooooooooooooooooo!
Sập bẫy lần thứ 2.
Tuấn Tú nở 1 nụ cười trên gương mặt điển trai,nhìn con khủng long đang bốc hỏa vừa chảy nước tong tỏng xuống nền nhà.Khuôn mặt đã bị cả cái xô che hết.Tiếng hắt xì từ trong đó cứ phát ra ngày càng gắt hơn nhờ chiếc xô vọng lại càng như âm thanh rít khe khẽ của con rắn khủng lồ.
Tiến lại gần,đôi mắt nâu phát sáng vui vẻ,nhìn con khủng long đầu đội xô,anh nhẹ nhàng nhấc chiếc xô ra.Quả nhiên dưới chiếc xô là 1 gương mặt thanh thanh,đôi mắt đen láy đang sáng bừng bừng giận dữ,đôi môi hồng cắn chặt,rồi lại mở ra bởi tiếng hắt xì ko kìm nén được.
“hắt xì.. Hoàng.. hắt xì.. hắt xì.. Tuấn.. Hắt xì.. hắt xì..” Nhi cố gắng rặn ra cho đủ câu nhưng sao khó quá.Những cơn hắt xì hoàn toàn ko buông tha cô.
“Sao thế?Bó hoa của tôi làm cô cảm động thế à?” hắn châm chọc.
“Hắt xì.. cậu.. hắt xì..” Nhi bực tức nhưng lời nói hoàn toàn bị nuốt trọn.Cô tức giận ném bó hoa vào hắn,rồi quay người bỏ đi.Nhưng..
Rầm..
“Xin lỗi chân tôi hơi dài!” Hắn nói mỉa mai nhìn cô đang nằm chụp ếch dưới đất.
Một cậu nhóc thầy cô gái ngã xõng xoài định đưa tay cho cô vịn đứng lên,nhưng bị đôi mắt nâu xám xịt của Tuấn Tú làm cho hoảng hồn mà rút tay về.
Nhi tự mình đứng dậy ko cần tới bất cứ ai,quay lại nhìn hắn 1 cái hằn học,rồi tiếp tục hắt xì đi về lớp.Hoàng Tuấn Tú,anh cứ chờ đó.Tôi ko làm gì thì tôi nhất định ko phải là tôi.
Nhi vừa đi khỏi,Tuấn Tú đưa mắt nhìn cậu bạn cùng lớp vừa định ga lăng xăng.Vẫy vẫy ngón tay cho cậu ta lại gần.Cậu bé ngần ngừ sợ hãi ko muốn đi.nhưng đã bị 2 gã đàn em của Tú hộ pháp 2 bên,đẩy về phía cửa.Tú gương mặt thanh tú lạnh băng,đôi mắt nâu nhìn chằm chằm vào cậu học trò trước mặt “Đừng bao giờ xen vào chuyện người khác,rõ chưa?”
Trong lúc này Trần Hiểu Nhi vẫn đang hắt xì đau cả ruột,rất rất muốn trả thù,nhưng lại phải đợi cơ hội thực hiện.Lần này để xem anh ta thoát thế nào.Cái bẫy này lần trước vì bị ốm còn chưa dùng,nhưng kết quả dùng chính minh chứng cụ thể nhất là mình để hy sinh.Ai dè hắn vẫn thoát.Vẫn là nên cho mọi người hiểu rõ bộ mặt của hắn.
Đợi chờ lớp 12A14 xuống hết sân tập thể dục,Nhi mới nhẹ nhàng chuồn qua đó thực hiện kế hoạch trả thù.Hoàng Tuấn Tú anh cứ chờ đó.
Hồi trống báo hiệu vào giờ đã điểm,lũ học sinh lũ lượt ổn định chỗ ngồi,chờ đợi cô giáo dạy hóa vào lớp.Dung mama nổi tiếng là sát thủ,cho nên giờ của cô dù có là A9 hay A14 điều phải biết điều mà im lặng.Hắn cũng chăm chú ghi chép cẩn thận bài vở.Từ khi mới vào lớp,hắn đã ngửi thấy mùi sát khí,rõ ràng cô vẫn còn nhớ vụ hắn chui vào phòng vệ sinh nữ.Rõ ràng cô cho hắn là người có ý đồ xấu với học sinh của cô.Hắn quả thật là bị oan,chỉ trách sao con khủng long diễn kịch quá đạt đi.Hại hắn ko biết phải giải thích thế nào.Vì giải thích thế nào cũng bị cho là cãi.Giống như giết người,có ai vỗ ngực bảo phải tôi là người giết người đâu.Dĩ nhiên là phải chối bay chối biến rồi.Cho nên giờ hắn chỉ có thể nuốt nước bọt,mong giờ học này qua nhanh nhanh.
Lớp học đang yên tĩnh là thế,chỉ nghe tiếng cạch cạch va chạm của phấn trắng bảng đen,thì bỗng nhiên có những âm thanh vô cùng tao nhã cất lên.
“…a… a.. ưm.. a…”
Dung mama ngừng viết,quay người xuống dưới.Cái âm thanhh tuy nhỏ nhưng rất rõ ràng.
“..ưm.. ưm..a…a…”
Bọn học trò nín lặng,làm cho cái âm thanh càng nghe rõ hơn..
“hộc..hộc… a…a….”
Hắn khuôn mặt tím tái,ko phải chứ.Hình như nó phát ra…từ ngăn bàn của hắn..Chuyện gì đây?Người hắn cứng đơ,thân ko động đậy khẽ di chuyển tay xuống ngăn bàn,cố gắng để ko ai biết.Thò tay quờ quạng 1 lúc,hắn thấy có gì đó..Lôi ra thì ôi thôi..Đúng là cái màn em da trắng với 2 thằng đang quần thảo nhau vô cùng nhiệt tình.Hắn đơ mặt..
“Đưa cho tôi!”
Sống lưng hắn lạnh toát,tay vội vàng vứt ngay cái của nợ đang rên rỉ vô cùng thích thú vào ngay ngăn bàn,nhưng rõ ràng quá muộn.Dung mama đứng cạnh hắn từ bao giờ.Hắn khẽ nuốt nước bọt,nghe tiếng rên cứ ngày 1 gấp.
“..a.a.a.a.a….a…a..a..a..a”
Giờ hắn cũng thở dốc,toát mồ hôi.Hắn ngồi đơ ra ko biết phải nói gì!Trần Hiểu Nhi,ảnh nóng còn chưa đủ hot,giờ cô lại còn mang hàng nóng đến cho tôi.Cuối cùng cô vẫn nhất quyết biến tôi thành tên dâm đãng đúng ko?Hán nhăn mặt lại,đầu óc hoàn toàn ko biết phải làm gì.
“Tôi bảo đưa cho tôi!” giọng Dung mama vô cùng bình tĩnh át đi cái tiếng rên rỉ theo nhịp độ trong ngăn bàn kia.
Tú ko dám nhúc nhích,hắn càng ko dám nhìn lên.Sợ chỉ cần mình nhìn lên thôi,thể nào cũng bị lột da rồi treo lên nóc nhà thị chúng.
“Tôi nói anh ko nghe à?” Dung mama bắt đầu chuyển sang chế độ quát.Cái tên nhóc này,vào nhà vệ sinh nữ,có ý định bất chính với học trò lớp ta.Cuối cùng lại nhờ ô dù mà thoát,nên giờ ko coi ai ra gì đúng ko? “Anh ko lấy thì để tôi lấy.Đứng tránh ra!”
Hắn lạnh sống lưng nhưng đành nhắm mắt đưa chân đứng dậy.Vừa đứng dậy thì hắn ngã cái oạch đập đầu vào tường.Dưới chân hắn có gì đó trơn rất rất trơn.
Dung mama liếc nhìn hắn,hắn ngã ko có vẻ gì là giả vờ.Nhưng cô vẫn gạt hắn sang 1 bên để lôi cái tiếng rên rỉ kia ra cho bằng được.Vâng 1 em 2 thằng đang vô cùng nhiệt tình hiện lên trong khung hình của chiếc mp4.Dung mama giận tím người,cái thằng nhóc dâm tặc này.Thế này còn dám nói là hiểu lầm.Nứt mắt ra đã xem cái thể loại này,đầu óc còn ko nghĩ bậy mới là lạ.
“Hoàng Tuấn Tú,anh lên đứng góc lớp ngay cho tôi!”
Hắn đầu óc vẫn còn đau vì bị va vào tường,cố gắng đứng trên cái sàn nhà trơn trượt vì sáp nến.Lết chân thoát khỏi cái bàn.Ngậm ngùi đi lên góc lớp đứng.Trần Hiểu Nhi,món đáp lễ hay lắm.
Dung mama tức giận đi về bục giảng,tắt ngay cái cảnh thác loạn đang hiện ra trên khung hình.Bất chợt trở về màn hình chờ cơ bản.Dung mama nhìn màn hình sững người 1 chút,rồi quay sang cậu nhóc đang cúi mặt ở góc lớp.Trong 1 thoáng gương mặt Dung mama có chút nhíu mày,rồi rất nhanh trở lại vẻ sát thủ bình thường,tiếp tục viết bài trên bảng.Lũ học sinh biết ý lại chúi đầu vào vở ghi ghi chép chép,cấm dám mở mồm nói 1 câu.
Trống tan học vang lên,bọn học trò thu dọn sách vở.Dung mama tiến tới góc lớp nhìn cậu nam sinh điển trai. “Thu dọn sách vở đi theo tôi!”
Hắn ko hiểu chuyện gì,chỉ biết ngậm ngùi thu dọn đồ đạc,theo sau Dung mama mà lặng lẽ đi.Cảm giác như chân mình đeo theo 1 quả trùy lớn.Dung mama đi tới lớp A9,nhìn vào lớp thấy học sinh của mình đang thu dọn đồ ra về,cô đứng ngoài cửa gọi vào “Trần Hiểu Nhi,ra đây 1 chút!”
Nhi quay mặt lên nhìn Dung mama,đôi mắt đen lấp lánh ánh cười.Từ sau ngày họp hội đồng xét xử vụ dâm tặc toa lét nữ,nó đã nguyện 1 lòng 1 dạ yêu thương cô chủ nhiệm của nó hết lòng,nguyện chung thành vì cô hết mực.Nên giờ cứ nhìn thấy cô là trái tim thiếu nữ của nó lại đập phập phồng đầy phấn khích.Nhưng khi nó nhìn thấy có cái tên cao cao,mặt trắng ở sau lưng cô.Thì tuyệt nhiên nó hết vui nổi.Trong lòng lại có chút chút khó chịu.Cứ như phải chia sẻ cái bánh kem của mình với thêm 1 người nữa.
Văn phòng cuối giờ học ko đông thầy cô giáo như giờ ra chơi.Vì lúc này,có thầy cô có tiết buổi chiều thì ở lại,mà có ở lại cũng đi ăn cơm trưa cho kịp giờ dạy buổi chiều.Dung mama ngồi xuống ghế nhìn 2 đứa học trò đang đứng đối diện mình.
Đặt chiếc máy Mp4 lên bàn “Hai đứa đang chơi trò gì?”
Nhi tròn mắt nhìn Dung mama,trong lòng ko khỏi có tí tức tối.Tại sao ai cũng hỏi cô với hắn chơi gì?Chơi cái gì mà chơi?Có mà đang muốn cầm dao giết nhau cho xong ý!!
Hắn thì chỉ im lặng,ko biết nên nói sao.Dù sao thì hắn bầy 1 trò,thì cô cũng trả đũa lại 1.Tuy rằng cấp độ khác nhau nhưng nhìn chung ai cũng có lỗi.Có nói ra hắn vẫn phải chịu tội như thường.
“Nhưng bất kể 2 đứa đang đấu đá nhau thế nào,cũng dừng lại ngay.Nghe ko!” Dung mama đanh giọng.
Đúng là huyền thoại sát thủ mà,lời nói cũng có uy hơn người thường rất nhiều.Nhi nhìn cô giáo chủ nhiệm vô cùng ngưỡng mộ.Ôi thần tượng của lòng em,sao cô đi làm cô giáo phí quá đáng lý ra nên làm thanh tra mới đúng.Đôi mắt nó sáng lấp lánh nhìn cô chủ nhiệm đầy tôn kính.
“Từ nay về sau tôi ko muốn thấy bất cứ trò đùa nào của 2 đứa nữa biết chưa?!” cô nói giọng chắc nịch.
Hắn khẽ gật đầu.Con khủng long thì gật đầu lia lịa.Trong lòng hắn nghĩ này đình chiến thật hả?Ko phải chứ hắn còn chưa tiến được thêm bước nào mà.
“Được rồi,tôi hy vọng 2 người thực hiện đúng điều này.Nếu tôi còn thấy bất cứ hành vi nào thì đừng có trách.”
Đúng lúc này cửa văn phòng bật mở.3 con người khẽ quay lại nhìn người vừa bước vào.Là thầy giám thị tôn kính với chiếc kính gọng vàng lấp lánh từ đầu trường tới cuối trường,đã đi vào huyền thoại của thầy.Thầy nhìn cậu bé vàng đứng đó.Liền nở 1 nụ cười,nhưng khi thấy Trần Hiểu Nhi đứng bên cạnh thì lập tức mặt thầy đanh lại.
“Có chuyện gì vậy cô?!”
“Cũng ko có gì đâu thầy ạ!Chỉ là học sinh trêu đùa nhau thôi!” Dung mama biện hộ cho học trò.
“Trần Hiểu Nhi” giọng bảo vật quốc gia lại vang lên như sấm.Nó nhăn mặt.
Biết mà biết mà.Phải rồi vì em đang là kẻ phá đám nên thầy nổi giận chứ gì?Đấy là tại thầy bất tài ko quản được vợ thầy liên quan gì tới em mà thầy lại đổ lên đầu em chứ.Cứ làm như vợ thầy ngoan lắm ấy.Em cũng muốn tránh xa hắn ra,nhưng hắn cứ lượn lờ con cá vàng trước mặt em,lại còn nghĩ mọi cách để gây sự với em.Dạy con từ thủa còn thơ,dạy vợ từ thủa bơ vơ mới về.Thầy lo mày dạy vợ thầy đi!!!!!!!!!
“Em lại gây chuyện chứ gì?Lần trước đạp cửa kính lần này lại vào gây sự với người ta chứ gì?Em nhớ cho tôi,em mà thử phạm thêm bất cứ lỗi nào xem.Tôi nhất định đưa em ra hội đồng kỉ luật đuổi học!”
ĐUỔI HỌC?ĐUỔI HỌC?ĐUỔI HỌC?..
Trước mặt con nhỏ trời đất tối sầm.Nó thấy người nó như nhân vật trong truyện tranh cứ xoay tròn,xoay tròn nhỏ dần trong khung hình đen kịt.Rồi ĐOÀNG.. 1 tia sét trắng xóa rơi xuống từ trời xanh..
Thượng đế ơi..Bất công quá,bất công quá Bao đại nhân ơi!Rõ ràng nam chính đang lấy việc công trả thù riêng đây mà.Nam chính kia,ngươi ỷ giờ ngươi là người bị hại,ta là kẻ thứ 3 ngươi ko phân đúng sai mà cái gì cũng đổ cho ta là hồ ly tinh phải ko?Rõ ràng vợ ngươi ko tha cho ta.Hắn gây với ta trước,ko ta páo thù làm gì?Tên khốn nhỏ mọn đó,ngoài mặt thì cứ tỏ ra lạnh lùng,trong lòng thì toàn là toan tính nhỏ nhen.Hoàng Tuấn Tú,anh giỏi lắm.Mượn dao giết người có phải ko?Ỷ mình có tiền nên ko bị đuổi học phải ko?Ép người quá đáng.Ông trời có mắt ko vậy?Rốt cuộc tôi phạm lỗi gì với ông,mà ông nỡ vùi hoa dập liễu tôi thế này.
Bước ra khỏi văn phòng,lòng con bé nặng trĩu,cứ nghĩ tới bà mẹ Quái Thư của mình ở nhà,nghe tin nó bị đuổi học thì ôi thôi.. Nó nghĩ thà bị container đâm còn hơn phải đối diện với con vật hung dữ ở nhà.Ôi cuộc sống mới khốn khổ làm sao.
Hắn nhìn cái tướng cúi đầu bước đi của con nhỏ,trong lòng ko khỏi khó chịu.Đôi mắt đen bình thường lấp lánh giờ lại vô cùng nhạt nhòa,cô đi lững thững đầu ko ngẩng cao,trông như con rùa rụt cổ.Hắn định nói điều gì đó thì có người khác đã gọi cô lại.
“Trần Hiểu Nhi,em lại đây!” là Dung mama đã bước ra cửa phòng hội đồng gọi cô học trò nhỏ.
Nhi quay lại nhìn cô giáo chủ nhiệm đôi mắt u buồn,cô ơi tội em quá trời.Thấy hắn chưa đi,Dung mama phẩy tay “Anh đi về được rồi.”
Hắn đành rút lui đi xuống cầu thang.Trong lòng ko khỏi thắc mắc rốt cuộc là cô muốn nói gì.
“Cầm lấy!” Dung mama thở dài đưa cho con bé cái Mp4.
“ơ!Sao cô biết là của em” Nhi bừng tỉnh,hồn xác đã được câu về.
“Cái con ngốc này,lần sau muốn giá họa cho người khác thì nhớ mà xóa cái ảnh nền đi.Nếu ko khác gì lạy ông tôi ở bụi này.” Dung mama gõ nhẹ vào đầu đứa học trò ngỗ nghịch.
Con nhỏ nhìn Dung mama vô cùng ngưỡng mộ.Cô ơi,cô theo nghề giáo phí quá.Cỡ cô phải vào FBI hay CIA mới phải.
“Thôi thôi!Đừng có nhìn tôi cái kiểu đấy!Về nhà nhanh đi!EM nghe thầy giám thị nói gì rồi đấy từ mai phải cẩn thận biết chưa?” Dung mama cảnh cáo.Cô biết con nhỏ học trò của cô cũng chỉ đang muốn trả thù cho tên biến thái kia bài học thôi.Quả thật cô cũng thấy quá vô lý về quyết định xử phạt của hiệu trưởng.Nhưng biết làm sao,hiệu trưởng đã nói giáo viên còn có thể ý kiến ư?Là con gái mà bị quấy rối thì ai mà ko căm tức cái tên quấy rối ấy.Nên cô hiểu đứa học trò của cô muốn cho hắn phải bị đuổi học.Chỉ trách .. cô thở dài,nhìn mái tóc đen buộc cao vung vẩy theo từng bước chân nó bước xuống hành lang.
(Khổ nỗi cô nhầm mất rồi.Cũng chưa biết ai mới là kẻ bị hại trong cái màn toa lét nữ vừa rồi đâu >””””
Đang vui vẻ được 1 chút,đột nhiên tâm trạng nó trở nên xấu tệ.Khóe môi cũng ngớt nụ cười.Hắn đứng nơi cuối hành lang đợi nó.Nó ko nói gì chỉ đi qua người hắn,tới bãi để xe.Ngọc đang đứng đó đợi nó,nhìn thấy hắn theo sau thì lại hơi xao lòng.
Hắn nhìn cô đi dắt xe qua người hắn như thể đi xuyên qua không khí.Đôi mắt đen của cô ko thèm nhìn hắn.Cứ vờ như hắn ko tồn tại.Hắn ko biết phải nói gì.Chỉ nghe thấy tiếng gió cứ man mát thổi qua.
Hỗn chiến trường học – kết thúc.
“Thứ hai là ngày đầu tuần,bé hứa cố gắng chăm ngoan.Thứ ba,thứ tư,thứ năm,ngày nào cũng luôn cố gắng.Thứ sáu rồi đến thứ bảy,cô cho bé phiếu bé ngoan.Chủ nhật cả nhà đều vui vì bé ngoan suốt tuần.”
Người ta vẫn nói tâm trạng tốt thì sự vật xấu cũng thành tốt,mà tâm trạng đã ko tốt thì dù có tốt đến mấy đặt trước mặt vẫn thành xấu.Quan niệm của mỗi con người đều khác là chủ quan.Cho nên với người này là tốt,nhưng với người khác có lẽ là xấu.Thậm trí vô cùng tệ hại. Có thể với người này là vô cùng tệ hại,thì với người khác lại vô cùng,vô cùng tốt.Cái sự đời nó là như thế.Giống như bạn ăn 1 món ăn,khi tâm trạng tốt thì món ăn cũng ngon hơn lên.Đến khi tâm trạng xấu,bạn ăn lại món đó trong lòng lại tự hỏi sao nó dở đến thế.
Hiện tại tâm trạng của Trần Hiểu Nhi,cô nhóc sắp bước sang tuổi 18 trong vài ngày tới phải nói là chắp cánh bay cao,cảm xúc thăng hoa.Thứ 2 là ngày đầu tuần,cô đang cố gắng chăm ngoan.
Kéo ghế ngồi cạnh con bạn thân nó toét miệng ra cười.Ngọc lẳng lặng quay đi.Ngọc biết mình đang giận Nhi 1 cách vô lý,nó hiểu hơn ai hết biểu hiện hôm qua và cái câu “người yêu” chỉ là trò đùa quái ác để đổ vấy trách nhiệm cho người khác của con bạn thân,nhưng rốt cuộc gương mặt của hotboy lúc đó lại làm cho nó thấy buồn bực.Nó biết như thế này là hết sức vô lý,nó ko có đủ tư cách để nói lời nào hết.Nhưng rốt cuộc tâm trạng vẫn cứ ko vui.Kết quả nó lại làm 1 chuyện vô cùng tồi tệ hơn đấy là,giận sang con bạn thân của nó.
Nhi nhìn con bạn mặt ko vui,đôi mắt đen mở to dò xét “Sao vậy?”
Ngọc ko nói gì chỉ lẳng lặng quay đi.Hiện tại nó đang tự trách nó,nhưng nhìn con bạn thân lại cảm thấy ko hài lòng.Nó thật đúng là xấu xa.
Nhi khoác lấy tay con bạn cự nự “Đừng giận tao mà!Đừng giận mà!” cái giọng nũng nịu,bàn tay níu níu tay Ngọc dịu dàng.
Ngọc biết giờ nó ko đóng kịch.Cái bộ dạng nũng nịu này chỉ dành cho mình nó là thật lòng mà thôi.Nó đành thở ra 1 cái tự trách bản thân thêm 1000 lần.Hotboy thì hotboy làm sao bằng bạn thân nó được. “Được rồi!Đừng làm trò nữa!”
“Mày hết giận tao rồi hả?” Nhi đôi mắt đen láy nhìn con bạn iu chiều,trông nó lúc này giống y như con cún nhìn thấy cục xương.
Ngọc cười khẽ gật đầu.Nhìn con bạn thân luôn luôn ở cạnh mình,dù bất cứ lúc nào,nó tự nghĩ mình thật quá đáng rồi.
Nhi đang háo hức chờ đợi 1 tin tức mà đứng ngồi ko yên.Miệng nó ngoác ra chỉ chờ đợi diễn văn của hiệu trưởng.
“Rốt cuộc tin gì làm cho mày chờ đợi thế hả?” Ngọc nhìn con bạn tò mò.
“Còn là gì nữa,dĩ nhiên là án kỉ luật rồi!” Nhi nói mắt vẫn hướng lên nhìn sân khấu chờ đợi.
“Kỉ luật?” Ngọc nhìn trố mắt.Ko phải chứ?Bà trẻ của tôi ơi,có cần tàn nhẫn vậy ko?Hôm qua bà gây sự đánh nhau,cũng người ta ra mặt giùm bà.Hôm nay bà lại mong người ta bị đuổi học,lại còn với khuôn mặt vô cùng háo hức chờ đợi như thế nữa.Ko sợ bị quả báo sao trời?
Khi nhìn thấy hiệu trưởng bắt đầu lên đọc diễn văn,Nhi khoái trí vỗ tay to nhất.Cả lớp 12A9 quay lại nhìn chị gái dễ thương hôm nay nổi hứng đi học sớm chưa từng thấy,đã thế lại còn vỗ tay như pháo rền cho cái phần mà bọn học sinh cả trường đứa nào đứa nấy chỉ cầu mong ko bao giờ xuất hiện nữa chứ.Có phải là con nhỏ này suýt bị hãm hại nên đầu óc cũng khùng lun rồi ko.
Nhưng kết quả của bài diễn văn vẫn là,dài lê thê và vô cùng ko có quan điểm..Kết luận là,ko có bất cứ án kỉ luật nào hết.
Mồm Nhi há hốc,đôi mắt đen mở tròn to hết công xuất.Ko phải chứ?Công sức ta đóng kịch cực khổ là thế,hy sinh thân mình để lật mặt nạ tên đạo đức giả kia.Khổ cực chịu bẩn nằm dưới sàn nhà vệ sinh,sau đấy lại còn phải giả bộ ngất đi để dụ dê vào miệng cọp..Thế mà.. kết luận là,mọi chuyện vẫn như bình thường,tuần này là tuần giáp nghỉ tết nhưng mong các em đừng lơ là.. vân vân và mây mây..
Thanh tâm trạng đang tươi rói của nó,đang ở mức đỉnh cao có màu vàng chanh bỗng chốc tụt xuống 1 nửa,chỉ còn ở mức xanh lá cây bình thường.Nhưng cái mức an toàn này cũng mau chóng biến mất theo mùi hương hoa hồng tràn ngập trong lớp.
Trên bàn thứ 2,dãy ngoài cửa sổ của lớp 12A9,lại xuất hiện 1 bó hồng nhung to tướng,thậm trí còn to hơn bó trước đây từng xuất hiện.Người Nhi như muốn bốc lửa.Là kẻ nào?Kẻ nào lại định hại ta.
Nó vừa hắt xì hơi vừa lao vào chỗ bó hồng,trên bó hoa lại có thêm 1 tờ thiệp hồng xinh xinh với hàng chữ con trai “Người yêu,đây là quà cảm ơn vì bữa cà phê chiều qua!”
Đôi vai Nhi run run..Đôi tay giật giật..Đôi mắt nhắm nghiền lại để tránh trào ra lửa.Mấy cái loa tò mò tiến từ từ phía đừng sau lưng cô nhìn lén tấm thiệp.Rồi che miệng nhìn nhau ko nói điều gì.
Con Gozila vừa hắt xì hơi liên tục,vừa phát hỏa như quả cầu lửa khổng lồ bực bội bước đi dọc hành lang.Hoàng Tuấn Tú,biết rõ ta dị ứng hoa,còn tặng ta 1 bó to hơn nữa,ngươi được lắm.Nhi cảm t hấy nhức cả mũi vì hắt xì,cái bụng cũng quặn lên đau nhói vì những cơn hắt xì dồn dập.Ko kiêng nể ai cả đạp cửa sau của lớp 12A14 thẳng tiến tới tên hung thủ..
Àoooooooooooooooooooooooo!
Sập bẫy lần thứ 2.
Tuấn Tú nở 1 nụ cười trên gương mặt điển trai,nhìn con khủng long đang bốc hỏa vừa chảy nước tong tỏng xuống nền nhà.Khuôn mặt đã bị cả cái xô che hết.Tiếng hắt xì từ trong đó cứ phát ra ngày càng gắt hơn nhờ chiếc xô vọng lại càng như âm thanh rít khe khẽ của con rắn khủng lồ.
Tiến lại gần,đôi mắt nâu phát sáng vui vẻ,nhìn con khủng long đầu đội xô,anh nhẹ nhàng nhấc chiếc xô ra.Quả nhiên dưới chiếc xô là 1 gương mặt thanh thanh,đôi mắt đen láy đang sáng bừng bừng giận dữ,đôi môi hồng cắn chặt,rồi lại mở ra bởi tiếng hắt xì ko kìm nén được.
“hắt xì.. Hoàng.. hắt xì.. hắt xì.. Tuấn.. Hắt xì.. hắt xì..” Nhi cố gắng rặn ra cho đủ câu nhưng sao khó quá.Những cơn hắt xì hoàn toàn ko buông tha cô.
“Sao thế?Bó hoa của tôi làm cô cảm động thế à?” hắn châm chọc.
“Hắt xì.. cậu.. hắt xì..” Nhi bực tức nhưng lời nói hoàn toàn bị nuốt trọn.Cô tức giận ném bó hoa vào hắn,rồi quay người bỏ đi.Nhưng..
Rầm..
“Xin lỗi chân tôi hơi dài!” Hắn nói mỉa mai nhìn cô đang nằm chụp ếch dưới đất.
Một cậu nhóc thầy cô gái ngã xõng xoài định đưa tay cho cô vịn đứng lên,nhưng bị đôi mắt nâu xám xịt của Tuấn Tú làm cho hoảng hồn mà rút tay về.
Nhi tự mình đứng dậy ko cần tới bất cứ ai,quay lại nhìn hắn 1 cái hằn học,rồi tiếp tục hắt xì đi về lớp.Hoàng Tuấn Tú,anh cứ chờ đó.Tôi ko làm gì thì tôi nhất định ko phải là tôi.
Nhi vừa đi khỏi,Tuấn Tú đưa mắt nhìn cậu bạn cùng lớp vừa định ga lăng xăng.Vẫy vẫy ngón tay cho cậu ta lại gần.Cậu bé ngần ngừ sợ hãi ko muốn đi.nhưng đã bị 2 gã đàn em của Tú hộ pháp 2 bên,đẩy về phía cửa.Tú gương mặt thanh tú lạnh băng,đôi mắt nâu nhìn chằm chằm vào cậu học trò trước mặt “Đừng bao giờ xen vào chuyện người khác,rõ chưa?”
Trong lúc này Trần Hiểu Nhi vẫn đang hắt xì đau cả ruột,rất rất muốn trả thù,nhưng lại phải đợi cơ hội thực hiện.Lần này để xem anh ta thoát thế nào.Cái bẫy này lần trước vì bị ốm còn chưa dùng,nhưng kết quả dùng chính minh chứng cụ thể nhất là mình để hy sinh.Ai dè hắn vẫn thoát.Vẫn là nên cho mọi người hiểu rõ bộ mặt của hắn.
Đợi chờ lớp 12A14 xuống hết sân tập thể dục,Nhi mới nhẹ nhàng chuồn qua đó thực hiện kế hoạch trả thù.Hoàng Tuấn Tú anh cứ chờ đó.
Hồi trống báo hiệu vào giờ đã điểm,lũ học sinh lũ lượt ổn định chỗ ngồi,chờ đợi cô giáo dạy hóa vào lớp.Dung mama nổi tiếng là sát thủ,cho nên giờ của cô dù có là A9 hay A14 điều phải biết điều mà im lặng.Hắn cũng chăm chú ghi chép cẩn thận bài vở.Từ khi mới vào lớp,hắn đã ngửi thấy mùi sát khí,rõ ràng cô vẫn còn nhớ vụ hắn chui vào phòng vệ sinh nữ.Rõ ràng cô cho hắn là người có ý đồ xấu với học sinh của cô.Hắn quả thật là bị oan,chỉ trách sao con khủng long diễn kịch quá đạt đi.Hại hắn ko biết phải giải thích thế nào.Vì giải thích thế nào cũng bị cho là cãi.Giống như giết người,có ai vỗ ngực bảo phải tôi là người giết người đâu.Dĩ nhiên là phải chối bay chối biến rồi.Cho nên giờ hắn chỉ có thể nuốt nước bọt,mong giờ học này qua nhanh nhanh.
Lớp học đang yên tĩnh là thế,chỉ nghe tiếng cạch cạch va chạm của phấn trắng bảng đen,thì bỗng nhiên có những âm thanh vô cùng tao nhã cất lên.
“…a… a.. ưm.. a…”
Dung mama ngừng viết,quay người xuống dưới.Cái âm thanhh tuy nhỏ nhưng rất rõ ràng.
“..ưm.. ưm..a…a…”
Bọn học trò nín lặng,làm cho cái âm thanh càng nghe rõ hơn..
“hộc..hộc… a…a….”
Hắn khuôn mặt tím tái,ko phải chứ.Hình như nó phát ra…từ ngăn bàn của hắn..Chuyện gì đây?Người hắn cứng đơ,thân ko động đậy khẽ di chuyển tay xuống ngăn bàn,cố gắng để ko ai biết.Thò tay quờ quạng 1 lúc,hắn thấy có gì đó..Lôi ra thì ôi thôi..Đúng là cái màn em da trắng với 2 thằng đang quần thảo nhau vô cùng nhiệt tình.Hắn đơ mặt..
“Đưa cho tôi!”
Sống lưng hắn lạnh toát,tay vội vàng vứt ngay cái của nợ đang rên rỉ vô cùng thích thú vào ngay ngăn bàn,nhưng rõ ràng quá muộn.Dung mama đứng cạnh hắn từ bao giờ.Hắn khẽ nuốt nước bọt,nghe tiếng rên cứ ngày 1 gấp.
“..a.a.a.a.a….a…a..a..a..a”
Giờ hắn cũng thở dốc,toát mồ hôi.Hắn ngồi đơ ra ko biết phải nói gì!Trần Hiểu Nhi,ảnh nóng còn chưa đủ hot,giờ cô lại còn mang hàng nóng đến cho tôi.Cuối cùng cô vẫn nhất quyết biến tôi thành tên dâm đãng đúng ko?Hán nhăn mặt lại,đầu óc hoàn toàn ko biết phải làm gì.
“Tôi bảo đưa cho tôi!” giọng Dung mama vô cùng bình tĩnh át đi cái tiếng rên rỉ theo nhịp độ trong ngăn bàn kia.
Tú ko dám nhúc nhích,hắn càng ko dám nhìn lên.Sợ chỉ cần mình nhìn lên thôi,thể nào cũng bị lột da rồi treo lên nóc nhà thị chúng.
“Tôi nói anh ko nghe à?” Dung mama bắt đầu chuyển sang chế độ quát.Cái tên nhóc này,vào nhà vệ sinh nữ,có ý định bất chính với học trò lớp ta.Cuối cùng lại nhờ ô dù mà thoát,nên giờ ko coi ai ra gì đúng ko? “Anh ko lấy thì để tôi lấy.Đứng tránh ra!”
Hắn lạnh sống lưng nhưng đành nhắm mắt đưa chân đứng dậy.Vừa đứng dậy thì hắn ngã cái oạch đập đầu vào tường.Dưới chân hắn có gì đó trơn rất rất trơn.
Dung mama liếc nhìn hắn,hắn ngã ko có vẻ gì là giả vờ.Nhưng cô vẫn gạt hắn sang 1 bên để lôi cái tiếng rên rỉ kia ra cho bằng được.Vâng 1 em 2 thằng đang vô cùng nhiệt tình hiện lên trong khung hình của chiếc mp4.Dung mama giận tím người,cái thằng nhóc dâm tặc này.Thế này còn dám nói là hiểu lầm.Nứt mắt ra đã xem cái thể loại này,đầu óc còn ko nghĩ bậy mới là lạ.
“Hoàng Tuấn Tú,anh lên đứng góc lớp ngay cho tôi!”
Hắn đầu óc vẫn còn đau vì bị va vào tường,cố gắng đứng trên cái sàn nhà trơn trượt vì sáp nến.Lết chân thoát khỏi cái bàn.Ngậm ngùi đi lên góc lớp đứng.Trần Hiểu Nhi,món đáp lễ hay lắm.
Dung mama tức giận đi về bục giảng,tắt ngay cái cảnh thác loạn đang hiện ra trên khung hình.Bất chợt trở về màn hình chờ cơ bản.Dung mama nhìn màn hình sững người 1 chút,rồi quay sang cậu nhóc đang cúi mặt ở góc lớp.Trong 1 thoáng gương mặt Dung mama có chút nhíu mày,rồi rất nhanh trở lại vẻ sát thủ bình thường,tiếp tục viết bài trên bảng.Lũ học sinh biết ý lại chúi đầu vào vở ghi ghi chép chép,cấm dám mở mồm nói 1 câu.
Trống tan học vang lên,bọn học trò thu dọn sách vở.Dung mama tiến tới góc lớp nhìn cậu nam sinh điển trai. “Thu dọn sách vở đi theo tôi!”
Hắn ko hiểu chuyện gì,chỉ biết ngậm ngùi thu dọn đồ đạc,theo sau Dung mama mà lặng lẽ đi.Cảm giác như chân mình đeo theo 1 quả trùy lớn.Dung mama đi tới lớp A9,nhìn vào lớp thấy học sinh của mình đang thu dọn đồ ra về,cô đứng ngoài cửa gọi vào “Trần Hiểu Nhi,ra đây 1 chút!”
Nhi quay mặt lên nhìn Dung mama,đôi mắt đen lấp lánh ánh cười.Từ sau ngày họp hội đồng xét xử vụ dâm tặc toa lét nữ,nó đã nguyện 1 lòng 1 dạ yêu thương cô chủ nhiệm của nó hết lòng,nguyện chung thành vì cô hết mực.Nên giờ cứ nhìn thấy cô là trái tim thiếu nữ của nó lại đập phập phồng đầy phấn khích.Nhưng khi nó nhìn thấy có cái tên cao cao,mặt trắng ở sau lưng cô.Thì tuyệt nhiên nó hết vui nổi.Trong lòng lại có chút chút khó chịu.Cứ như phải chia sẻ cái bánh kem của mình với thêm 1 người nữa.
Văn phòng cuối giờ học ko đông thầy cô giáo như giờ ra chơi.Vì lúc này,có thầy cô có tiết buổi chiều thì ở lại,mà có ở lại cũng đi ăn cơm trưa cho kịp giờ dạy buổi chiều.Dung mama ngồi xuống ghế nhìn 2 đứa học trò đang đứng đối diện mình.
Đặt chiếc máy Mp4 lên bàn “Hai đứa đang chơi trò gì?”
Nhi tròn mắt nhìn Dung mama,trong lòng ko khỏi có tí tức tối.Tại sao ai cũng hỏi cô với hắn chơi gì?Chơi cái gì mà chơi?Có mà đang muốn cầm dao giết nhau cho xong ý!!
Hắn thì chỉ im lặng,ko biết nên nói sao.Dù sao thì hắn bầy 1 trò,thì cô cũng trả đũa lại 1.Tuy rằng cấp độ khác nhau nhưng nhìn chung ai cũng có lỗi.Có nói ra hắn vẫn phải chịu tội như thường.
“Nhưng bất kể 2 đứa đang đấu đá nhau thế nào,cũng dừng lại ngay.Nghe ko!” Dung mama đanh giọng.
Đúng là huyền thoại sát thủ mà,lời nói cũng có uy hơn người thường rất nhiều.Nhi nhìn cô giáo chủ nhiệm vô cùng ngưỡng mộ.Ôi thần tượng của lòng em,sao cô đi làm cô giáo phí quá đáng lý ra nên làm thanh tra mới đúng.Đôi mắt nó sáng lấp lánh nhìn cô chủ nhiệm đầy tôn kính.
“Từ nay về sau tôi ko muốn thấy bất cứ trò đùa nào của 2 đứa nữa biết chưa?!” cô nói giọng chắc nịch.
Hắn khẽ gật đầu.Con khủng long thì gật đầu lia lịa.Trong lòng hắn nghĩ này đình chiến thật hả?Ko phải chứ hắn còn chưa tiến được thêm bước nào mà.
“Được rồi,tôi hy vọng 2 người thực hiện đúng điều này.Nếu tôi còn thấy bất cứ hành vi nào thì đừng có trách.”
Đúng lúc này cửa văn phòng bật mở.3 con người khẽ quay lại nhìn người vừa bước vào.Là thầy giám thị tôn kính với chiếc kính gọng vàng lấp lánh từ đầu trường tới cuối trường,đã đi vào huyền thoại của thầy.Thầy nhìn cậu bé vàng đứng đó.Liền nở 1 nụ cười,nhưng khi thấy Trần Hiểu Nhi đứng bên cạnh thì lập tức mặt thầy đanh lại.
“Có chuyện gì vậy cô?!”
“Cũng ko có gì đâu thầy ạ!Chỉ là học sinh trêu đùa nhau thôi!” Dung mama biện hộ cho học trò.
“Trần Hiểu Nhi” giọng bảo vật quốc gia lại vang lên như sấm.Nó nhăn mặt.
Biết mà biết mà.Phải rồi vì em đang là kẻ phá đám nên thầy nổi giận chứ gì?Đấy là tại thầy bất tài ko quản được vợ thầy liên quan gì tới em mà thầy lại đổ lên đầu em chứ.Cứ làm như vợ thầy ngoan lắm ấy.Em cũng muốn tránh xa hắn ra,nhưng hắn cứ lượn lờ con cá vàng trước mặt em,lại còn nghĩ mọi cách để gây sự với em.Dạy con từ thủa còn thơ,dạy vợ từ thủa bơ vơ mới về.Thầy lo mày dạy vợ thầy đi!!!!!!!!!
“Em lại gây chuyện chứ gì?Lần trước đạp cửa kính lần này lại vào gây sự với người ta chứ gì?Em nhớ cho tôi,em mà thử phạm thêm bất cứ lỗi nào xem.Tôi nhất định đưa em ra hội đồng kỉ luật đuổi học!”
ĐUỔI HỌC?ĐUỔI HỌC?ĐUỔI HỌC?..
Trước mặt con nhỏ trời đất tối sầm.Nó thấy người nó như nhân vật trong truyện tranh cứ xoay tròn,xoay tròn nhỏ dần trong khung hình đen kịt.Rồi ĐOÀNG.. 1 tia sét trắng xóa rơi xuống từ trời xanh..
Thượng đế ơi..Bất công quá,bất công quá Bao đại nhân ơi!Rõ ràng nam chính đang lấy việc công trả thù riêng đây mà.Nam chính kia,ngươi ỷ giờ ngươi là người bị hại,ta là kẻ thứ 3 ngươi ko phân đúng sai mà cái gì cũng đổ cho ta là hồ ly tinh phải ko?Rõ ràng vợ ngươi ko tha cho ta.Hắn gây với ta trước,ko ta páo thù làm gì?Tên khốn nhỏ mọn đó,ngoài mặt thì cứ tỏ ra lạnh lùng,trong lòng thì toàn là toan tính nhỏ nhen.Hoàng Tuấn Tú,anh giỏi lắm.Mượn dao giết người có phải ko?Ỷ mình có tiền nên ko bị đuổi học phải ko?Ép người quá đáng.Ông trời có mắt ko vậy?Rốt cuộc tôi phạm lỗi gì với ông,mà ông nỡ vùi hoa dập liễu tôi thế này.
Bước ra khỏi văn phòng,lòng con bé nặng trĩu,cứ nghĩ tới bà mẹ Quái Thư của mình ở nhà,nghe tin nó bị đuổi học thì ôi thôi.. Nó nghĩ thà bị container đâm còn hơn phải đối diện với con vật hung dữ ở nhà.Ôi cuộc sống mới khốn khổ làm sao.
Hắn nhìn cái tướng cúi đầu bước đi của con nhỏ,trong lòng ko khỏi khó chịu.Đôi mắt đen bình thường lấp lánh giờ lại vô cùng nhạt nhòa,cô đi lững thững đầu ko ngẩng cao,trông như con rùa rụt cổ.Hắn định nói điều gì đó thì có người khác đã gọi cô lại.
“Trần Hiểu Nhi,em lại đây!” là Dung mama đã bước ra cửa phòng hội đồng gọi cô học trò nhỏ.
Nhi quay lại nhìn cô giáo chủ nhiệm đôi mắt u buồn,cô ơi tội em quá trời.Thấy hắn chưa đi,Dung mama phẩy tay “Anh đi về được rồi.”
Hắn đành rút lui đi xuống cầu thang.Trong lòng ko khỏi thắc mắc rốt cuộc là cô muốn nói gì.
“Cầm lấy!” Dung mama thở dài đưa cho con bé cái Mp4.
“ơ!Sao cô biết là của em” Nhi bừng tỉnh,hồn xác đã được câu về.
“Cái con ngốc này,lần sau muốn giá họa cho người khác thì nhớ mà xóa cái ảnh nền đi.Nếu ko khác gì lạy ông tôi ở bụi này.” Dung mama gõ nhẹ vào đầu đứa học trò ngỗ nghịch.
Con nhỏ nhìn Dung mama vô cùng ngưỡng mộ.Cô ơi,cô theo nghề giáo phí quá.Cỡ cô phải vào FBI hay CIA mới phải.
“Thôi thôi!Đừng có nhìn tôi cái kiểu đấy!Về nhà nhanh đi!EM nghe thầy giám thị nói gì rồi đấy từ mai phải cẩn thận biết chưa?” Dung mama cảnh cáo.Cô biết con nhỏ học trò của cô cũng chỉ đang muốn trả thù cho tên biến thái kia bài học thôi.Quả thật cô cũng thấy quá vô lý về quyết định xử phạt của hiệu trưởng.Nhưng biết làm sao,hiệu trưởng đã nói giáo viên còn có thể ý kiến ư?Là con gái mà bị quấy rối thì ai mà ko căm tức cái tên quấy rối ấy.Nên cô hiểu đứa học trò của cô muốn cho hắn phải bị đuổi học.Chỉ trách .. cô thở dài,nhìn mái tóc đen buộc cao vung vẩy theo từng bước chân nó bước xuống hành lang.
(Khổ nỗi cô nhầm mất rồi.Cũng chưa biết ai mới là kẻ bị hại trong cái màn toa lét nữ vừa rồi đâu >””””
Đang vui vẻ được 1 chút,đột nhiên tâm trạng nó trở nên xấu tệ.Khóe môi cũng ngớt nụ cười.Hắn đứng nơi cuối hành lang đợi nó.Nó ko nói gì chỉ đi qua người hắn,tới bãi để xe.Ngọc đang đứng đó đợi nó,nhìn thấy hắn theo sau thì lại hơi xao lòng.
Hắn nhìn cô đi dắt xe qua người hắn như thể đi xuyên qua không khí.Đôi mắt đen của cô ko thèm nhìn hắn.Cứ vờ như hắn ko tồn tại.Hắn ko biết phải nói gì.Chỉ nghe thấy tiếng gió cứ man mát thổi qua.
Hỗn chiến trường học – kết thúc.
Tác giả :
Sakura Mooru