Đánh Cắp Trái Tim
Chương 48
Lửa tắt khói tan, thân ảnh đối diện dần hiện rõ. Y Tiêu nháy nháy mắt, không ngờ mộng đẹp đã trở thành sự thật. Cô mở to hai mắt nhìn người kia len lỏi qua đám đông nghịt người, đáy lòng không khỏi nảy sinh cảm giác sợ hãi sẽ bỏ lỡ giống như trước kia. Đến khi người nọ đến bên cạnh, cô mới tin đó không phải bọt xà phòng, đâm một cái liền vỡ tan.
"Sao chị lại quay về?"
Y Tiêu cực lực duy trì ngữ khí đạm mạc nhưng vẫn không khỏi run rẩy.
"Chị trở về để giải đáp khúc mắc cùng em."
Sở Toàn lo lắng tiếng ồn sẽ vùi lấp giọng mình nên vội xích lại gần Y Tiêu, cơ hồ dán lên tai em ấy thỏ thẻ:
"Còn 2 tiếng nữa sẽ đến 0 giờ, em có nguyện ý dành thời gian còn lại cho chị không?"
Tất nhiên là không thể từ chối rồi, thế là công chúa Bạch Tuyết dẫn cô bé Lọ Lem chui vào "xe bí đỏ" trốn chạy thế nhân trước khi đồng hồ điểm 12 tiếng.
"Sao chị về mà không báo một tiếng để em ra đón?!"
Giờ phút này, ánh trăng nhàn nhạt rọi qua cửa sổ trời trong xe tạo thành một vầng sáng kỳ ảo trên người Sở Toàn, khiến Y Tiêu cứ ngỡ đối phương bước ra từ giấc mộng.
"Sao phải báo trước cho em? Tạo bất ngờ không tốt ư?"
Sở Toàn tập trung lái xe, mặt mày vô cùng nghiêm nghị, khóe miệng lại bất giác cong nhẹ.
Chưa hết đêm Nguyên Tiêu nên bầu không khí Tết vẫn còn đọng lại, đôi khi còn có thể nghe được tiếng pháo ù ù. Tuy Y Tiêu chỉ nghe loáng thoáng nhưng nụ cười xấu xa gian tà của Sở Toàn vẫn hiện ra rất rõ dưới ánh trăng. Cô tức giận nhếch miệng:
"Chị tự mình đa tình quá rồi đấy, có khi biết sự thật lại bị shock, em cũng chưa chắc vui đâu ha!"
"Thế lúc nãy đứa nào vừa nhìn thấy chị liền toét miệng cười sáng chói như mới lụm được 5 triệu tệ vậy á!"
Nếu là lúc trước, có đánh chết thì Sở Toàn cũng sẽ không nói ra những lời trêu chọc như thế, cơ mà gần son thì đỏ, gần mực thì đen, gần đứa không đứng đắn thì ít nhiều gì cũng học được một hai chiêu hài hước.
"Cái đó là tại em bị hù dọa, sợ quá nên cơ mặt bị rút gân!" Y Tiêu giả vờ run chân, ra vẻ sợ hãi.
"Chị cũng đâu phải Hắc Sơn lão yêu, sao có thể hù em được?"
"Không phải Hắc Sơn lão yêu mà là phụ nữ dữ như Cọp á!"
"Chẳng lẽ em không phải là phụ nữ?"
"Không nha, em là con gái!"
"Y Tiêu, chị có thể hỏi em một vấn đề không? Em có ngại không?"
Chiếc MINI vượt qua ngã tư đường, cuối cùng biến thành một chấm đen nhỏ mất hút ở cuối đại lộ.
"Chị nói... nói dẫn em đến một nơi... là... là nhà của chị?"
Y Tiêu khom người đặt hai tay lên đầu gối thở hổn hển nửa ngày mới thốt ra một câu hoàn chỉnh, trong lúc đó thì Sở Toàn đã lấy thẻ từ mở khóa cửa. "Cạch" một tiếng, cửa lập tức mở ra một khe hẹp, lúc này cô mới quay người nhìn cái đứa đang thở hồng hộc kia trêu chọc:
"Một đêm lãng mạn như thế mà mang em về nhà thì quả thật có chút đáng tiếc, hay là chúng ta đi thuê phòng?"
"Chị... chị..."
Lúc này Y Tiêu không phải giả run nữa mà là ớn lạnh, mồm mép kiêu ngạo chẳng còn lưu loát nữa, cô bị câu "thuê phòng" kia dọa sợ đến mức có thể lập tức chạy một mạch bốn tầng lầu để giải tỏ kìm nén khó nói, mặt mũi cũng đỏ chót như sắp chảy máu đến nơi:
"Chị... Sẽ không... Sẽ không cậy mạnh bức hiếp em đó chứ!?"
Vốn là một câu nói đùa, nhưng nhìn vẻ mặt trêu ngươi của Sở Toàn lại càng khiến cô nghĩ là thật, nếu không thì tại sao đã hơn nửa đêm rồi mà người phụ nữ này còn nổi cơn thần kinh cùng mình leo thang bộ làm gì? Làm mình sức cùng lực kiệt giống như đã có âm mưu từ trước, nghĩ vậy nên lông tơ nhỏ nhắn sau lưng lập tức dựng hết cả lên.
"Vậy Tiêu phi, nàng có nguyện ý cùng bổn vương hồi cung đi ngủ không?"
Không đợi Y Tiêu phản ứng, Sở Toàn liền đẩy đối phương vào cửa phòng suýt chút lảo đảo, điều này càng chứng thực suy đoán trong lòng.
Vừa vào phòng, cô tức thì phát hiện bị ánh sáng ấm áp bao quanh, tập trung nhìn mới biết nó xuất phát từ mấy ngọn đèn trong chén pha lê dọc theo góc tường, ánh nến xuyên qua thủy tinh tạo nên sắc thái khác biệt làm ngôi nhà 100 mét vuông trở nên lộng lẫy.
Càng khiến người ta ngạc nhiên chính là mớ hoa hồng đỏ tươi trải dài trên mặt đất tựa như một tấm thảm, đạp chân lên có cảm giác mềm nhuyễn, hít sâu một hơi có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng mê người của sương sớm.
"Thích không?"
Lúc này Y Tiêu đã sớm bị cảnh tượng trước mắt mê hoặc đến thất điên bát đảo, hồn vía cô đang theo mây bay đến phương nào thì bất thình lình bị một người ôm lấy từ phía sau mới tỉnh lại ý thức.
"Nhiều nến như vậy, chị không sợ phòng mình bốc hỏa sao?"
Y Tiêu chậm rãi vuốt ve hai bàn tay trên bụng mình để nhiệt độ hòa lẫn vào nhau, cảm động như bong bóng tràn ngập lồng ngực, mọi thứ bất chợt mơ hồ nhưng ngoài miệng vẫn nói ra những lời ngả ngớn trăm năm không đổi:
"Còn có hoa nữa, thật sự quá lãng phí. Hôm nay giá hoa hồng trên thị trường hơn mười tệ một cành, cả đống hoa kia ngốn hết bao nhiêu a. Tạ tỷ tỷ, cánh hoa mà chị trải thảm chính là thảm tiền đó? Hơn nữa chị còn là cảnh sát, phải làm gương tốt chứ! Chị không biết CO2 là nguyên nhân chính sẽ dẫn đến hiệu ứng nhà kính không..."
"Em là cái đồ chết tiệt, không hiểu phong tình gì cả!"
Lời nói chưa xong, Sở Toàn đã nghiêng thân cắn bên tai Y Tiêu một cái, nhưng cuối cùng vẫn không thể hung ác hạ tâm, hạ miệng không được liền biến thành hôn nhẹ.
Hai người ôm chặt lấy nhau tựa như đôi trẻ sinh đôi cùng nắm tay di chuyển về phía trước, theo chỉ dẫn của cánh hoa trên mặt đất, đi thẳng rồi quẹo, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng ngủ, chẳng ai dám vội đi vào. Sở Toàn buông lỏng người trong ngực một chút, sau đó móc trong túi ra một chiếc khăn tay màu xanh, Y Tiêu xem xét mới thấy nó hết sức quen thuộc:
"Đây không phải khăn tay của em đấy ư, sao lại chạy đến chỗ chị vậy?"
Cô vừa nói chuyện vừa đưa tay muốn lấy khăn nhìn cho rõ, nhưng Sở Toàn nhanh tay lẹ mắt lập tức rút tay về, không cho người kia đoạt được:
"Đồ đã đưa đi rồi, sao có thể lấy về?"
Tay Y Tiêu dừng lại trên không trung, tròng mắt xoay hai vòng mới bừng tỉnh đại ngộ, sau đó phồng má lầm bầm:
"Chị là cái đồ ăn cướp, không ngờ chị lại là người như vậy! Lúc đó em cứ tưởng chị là Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành (*), hóa ra vẻ điềm đạm đáng yêu đó toàn là lừa gạt, đúng là 'một bước sai ngàn thu ôm hận' (**) a!" Nói xong một hồi lâu liền đấm ngực dậm chân.
(*) Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành: là một câu chuyện cổ tích, truyền thuyết dân gian rất nổi tiếng của Trung Quốc. Câu chuyện kể về một người vợ vì chồng mất khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành đã than khóc và làm sụp đổ một góc thành.
(*) Nhất thất túc thành thiên cổ hận, "一失足成千古恨,Tái hồi đầu dĩ bách niên thân" 再回头已百年身 (Một bước sai, ngàn thu ôm hận. Hối lỗi quay về, trăm tuổi đã qua).
"Bớt bớt đi em!"
Tuy lòng hơi đau, óc hơi nhức nhưng Sở Toàn vẫn ôm người nọ, sau đó đưa tay bịt mắt từ phía sau.
"Chị muốn làm gì, tối như bưng..."
Sở Toàn muốn đẩy người nọ vào nhưng em ấy lại nhất quyết bám lấy chốt cửa chần chừ không chịu.
"Chị cam đoan, nếu em không vào nhất định sẽ hối hận!"
Y Tiêu là tuýp người có lòng hiếu kỳ cực nặng, có lẽ nào không mắc câu, lập tức mò đường đi vào phòng. Kỳ thật Y Tiêu quen đường thuộc lối căn phòng này không thua gì nhà mình, nhắm mắt cũng có thể đi được thông thuận, nhưng bệnh đa nghi trong hoàn cảnh này nhất định sẽ tái phát. Cô đi được vài bước thì chân run, bất chợt bị người phía sau đẩy ngã sấp mặt lên giường. Trong lòng Y Tiêu khẽ chấn động, cô lập tức xoay người lại toan đứng lên, nhưng Sở Toàn đã nằm trên người mình rồi. Tay chân cô đều bị chị ấy giữ chặt, không nhúc nhích được, Y Tiêu cũng không giãy dụa nhiều, chỉ thầm hô:
"Gạt em vào phòng, đẩy em ngã lên giường, không được, không được!"
"Đừng lộn xộn!"
Thấy Y Tiêu không có động tĩnh, Sở Toàn mới mở khăn ra khỏi mắt người yêu. Lúc này, cô chỉ thấy một mảnh xanh mơn mởn trước mắt, bóng người chồng chất mờ ảo, một lúc sau mới dần rõ hơn.
"Đồ bại hoại, chị muốn làm gì?"
Sở Toàn vẫn nằm sấp trên người Y Tiêu, nghe oắt con thở phì phò, cô cũng không vội trả lời mà chỉ hất cằm lên trên.
Y Tiêu nghi hoặc ngước đầu nhìn trần nhà, lập tức nghi ngờ lên tiếng, "A, đây là? ..."
"Đẹp không?"
Sở Toàn xoay người nằm một bên, yên lặng ngắm bầu trời đêm đầy sao lấp lóe ánh sáng xanh, bên dưới là đại dương vô tận. Trong đêm tối, biển lớn không xanh thẳm như ban ngày, thay vào đó, sắc xanh đen huyền ảo càng làm tăng khí tức thần bí cho biển cả. Trên bờ cát có hai cô bé nhỏ đang dựa lưng vào nhau, cảnh tượng càng khiến người ta chìm vào suy nghĩ bất tận.
"Chị nhớ có lần em đã nói khó quên nhất chính là bầu trời đêm ở Seattle, đúng không? Bây giờ chị vẽ nó tặng em, không biết em có thích không?"
Y Tiêu đang đắm chìm trong cảnh biển đêm to lớn, sau khi kinh ngạc liền vội vàng gật đầu:
"Thích, đương nhiên là thích, nhưng cái này. . . chị làm sao có thể vẽ tranh trên tường, công trình này không phải hoàn thành chỉ trong một hai ngày?"
"Dĩ nhiên là không phải trực tiếp vẽ lên tường đâu, chị vẽ nó trên giấy rồi dán lên đấy. Năm trước, thừa dịp em không có ở nhà, chị đã vẽ xong bản nháp rồi, lần này về Hongkong để điều chỉnh kỹ lại nên cũng không cần nhiều thời gian..."
"Mấy chỗ phát sáng chính là bột huỳnh quang sao?"
"Nhóc khôn vặt, cái gì cũng không lừa được em!"
Trong bóng tối, Sở Toàn cưng chiều chọc chọc chóp mũi Y Tiêu, cười nói:
"Nếu là mùa hè thì chị còn có thể đi bắt đom đóm sẽ có hiệu quả sẽ tốt hơn, nhưng bây giờ bọn chúng đều đi ngủ đông hết rồi nên chỉ có thể dùng tạm bột huỳnh quang."
"Như vậy là đẹp lắm rồi, rất hoàn mỹ!"
Đêm nay, niềm vui và bất ngờ cứ thi nhau kéo đến, cho tới bây giờ, Y Tiêu vẫn không thể tin được hết thảy đều là thật, nhất là hạnh phúc đến quá nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt, nhanh đến mức khiến cô ngạt thở, chỉ có thể nghẹn ngào nghiêng người ôm thật chặt cánh tay người kia vì sợ hạnh phúc sẽ tan biến:
"Sở Toàn, chị tốt như vậy, em sợ sau này sẽ không thể rời khỏi chị thì biết phải làm sao?"
"Ha ha, vậy thì em vĩnh viễn đừng rời đi!"
Sở Toàn ôm oắt con ngốc nghếch vào bả vai, âm thầm thở dài một tiếng:
"Y Tiêu, người khác theo đuổi em còn không kịp, sao chị có thể bỏ em được đây! Có hài lòng với món quà tình nhân này không?"
"Ừm, nhưng em... em không chuẩn bị lễ vật gì cả!"
Y Tiêu rúc vào ngực người yêu hệt như thiếu nữ đang yêu, có chút do dự, có chút bất an.
"Ai nói em không có có lễ vật? Kỳ thật..."
Sở Toàn chống một tay nâng người lên, trong bóng tối, cặp mắt đen nhánh không khỏi lóe lên ánh sáng, còn một tay khác cuộn lấy sợi tóc của Y Tiêu ngửi ngửi:
"Kỳ thật... bản thân em là món quà tuyệt nhất rồi..."
Hơi thở dần tới gần trên cổ nhồn nhột, giữa không khí yên lặng như tờ chỉ có tiếng tim đập của hai người, bốn cánh môi không hẹn mà gặp, không khác Thiên Lôi đụng Địa Cầu, hôn say đắm đến trời đất quay cuồng...
Đang lúc Sở Toàn muốn tiến thêm một bước thì người bên dưới lại bất ngờ kéo tay cô lại.
"Ngừng!"
Y Tiêu ngoài miệng nói ngừng, nhưng tay chân cũng không nhàn rỗi, uốn gối tách rời khoảng cách giữa hai chân người nọ.
"Thế nào?"
Cảnh sát Tạ tựa hồ vẫn chưa thỏa mãn, âm điệu mơ màn, "Em đừng nói với chị là em vẫn chưa chuẩn bị xong nha?"
Đối người khác mà nói thì im lặng là vàng, nhưng đối với Sở Toàn thì giờ khắc này, Y Tiêu trầm mặc chính mãnh thú chốn nước sâu, im lặng là đồng ý.
"Không phải là chưa chuẩn bị kỹ càng, chỉ là em muốn tắm trước, có thể chứ?"
Sau một thời gian yên tĩnh, nếu Sở Toàn lại kiên nhẫn kìm nén ngọn lửa tình trong lòng thì cái đứa già mồm thánh thiện trước mặt sẽ tắm táp đến rạng đông:
"Bảo bối, em đã rất thơm rồi, chờ làm xong chuyện đứng đắn sẽ tắm sau, được không?"
"Không được!"
Sở Toàn còn chưa kịp tiếp cận, Y Tiêu đã ngoẹo cổ né tránh mõm sói.
"Đúng là thua em luôn!"
Sở Toàn tức giận nện lên giường rồi bật đèn ngủ màu quả quít trên đầu, "Y Tiêu, may mà chị không phải là đàn ông!" Nói xong liền thở hổn hển nằm qua một bên, ánh đèn dìu dịu rọi vào trong mắt tràn đầy ai oán.
"Tại sao?"
"Bởi vì nếu chị là đàn ông thì sớm muộn gì cũng sẽ bị em làm cho bất lực!"
Hoa khôi cảnh sát đình đám một thời bỗng trở thành quả cà già, buồn nản đắp gối lên đầu.
"Sao cứ như oán phụ thế nhỉ, chúng ta cũng đâu phải dã nhân, chờ em một chút thôi, ngoan."
Y Tiêu tự giác biết bản thân quá đáng nhưng chỉ vuốt gối an ủi rồi đứng dậy giẫm lên đại lộ hoa Hồng tiến về phòng tắm.
Nghe được tiếng nước chảy truyền ra, Sở Toàn lật đật bật dậy, đôi mắt ai oán chợt lóe sáng. Cô lao như tên bắn ra phòng khách, miệng hát ca vui sướng, có lẽ do sợ bỏ lỡ mỹ nhân nên mới qua loa tắm ở phòng khách, sau đó tức tốc chạy lên giường ủ ấm.
Sở Toàn là phụ nữ nên cô biết ba chữ "một chút thôi" trong miệng phụ nữ thường sẽ không nhanh như một điếu thuốc hay một ca khúc. Nếu may mắn có thể bằng thời gian nấu một bữa tối, nếu bất hạnh sẽ bằng một bộ phim dài tập, cũng may đêm nay cô có đủ kiên nhẫn, đối với một cảnh sát hình sự lão luyện, kiên nhẫn cũng không phải là thứ xa xỉ phẩm gì.
Quả nhiên hơn một tiếng đồng hồ, mỹ nhân mới ôm khăn mặt mang dép lê ra ngoài, trông thấy Sở Toàn đang nằm hở thắt lưng trên giường lại càng xấu hổ.
"Tới đây! Chị lau tóc cho em."
Giọng khàn khàn như muốn đâm thủng màng nhĩ của người ta, xuyên thẳng đến đáy lòng, ma âm lọt vào tai khiến đóa hoa phù dung thẹn thùng, chỉ có thể nghe lời răm rắp, ngã vào vực sâu của ái tình.
Sở Toàn quỳ sau lưng Y Tiêu, mù quáng lau tóc, mùi trái cây thơm ngát quanh quẩn ở chóp mũi, rủ mắt xuống liền bắt gặp da thịt trắng hồng, còn có giọt nước vô tình nhỏ xuống rồi biến mất giữa bờ ngực sâu hun hút.
Lịch sử thường luôn kinh người như thế, chỉ là lần này Sở Toàn không thể tiếp tục kiềm chế nội tâm sắp bốc lửa của mình nữa. Cô bỏ chiếc khăn ẩm ướt ra một bên, siết chặt đối phương từ phía sau rồi giữ lấy hai tay em ấy, sau đó len qua sợi tóc còn ướt, mút nhẹ da thịt tinh tế trên vai.
Cái hôn này trong nháy mắt đốt lên ngọn lửa du͙ƈ vọиɠ, công kích cảm xúc, đoạt thành chiếm đất. Lúc tình leo đến cực điểm, khăn tắm trên người tự nhiên trượt xuống, móng vuốt Lộc Sơn tựa như khối nam châm dính chặt trên hai ngọn núi, lưu luyến thật lâu không muốn buông rời.
Binh vào thành đổ, mặc cho quân địch tiến đánh nhưng quân ta vẫn vững như thành đồng vách sắt, khó lòng hoà giải. Cơ mà tường thành có kiên cố bao nhiêu nhưng lương thảo không đủ thì binh lính cũng sẽ đói khát mệt mỏi. Cuối cùng Y Tiêu đánh không lại cuộc chiến khói lửa này, đánh đi đánh lại vẫn lụn bại nhiều lần, tiến thoái lưỡng nan đành phải tước vũ khí đầu hàng.
Bá Vương hung hãn giành được thắng lợi, vừa lòng thỏa ý cướp lấy mỹ nhân. Hai mắt mê ly quan sát thân thể phiếm hồng mềm mại, môi lưỡi là vũ khí tối thượng, đánh đến chỗ nào, lính rã rời chỗ đó.
Viên trân châu đỏ bên dưới được phun ra nuốt vào liền trở nên óng ánh, chói sáng long lanh, đầy mê hoặc. Người bên trên kìm lòng không đặng, lập tức mở rộng chiến tuyến tấn công vào bên trong. Trèo đồi lội suối, vượt qua đồng bằng rồi lại nghỉ ngơi dưỡng sức, mặc kệ người bên dưới thở gấp không thôi, cầu xin không ngừng.
Bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ liên tục, Y Tiêu đã đến bờ vực sụp đổ, cô chỉ cảm thấy giữa bụng như có một ngọn lửa thiêu đốt vô cùng khô nóng, ấy thế mà người kia còn muốn đổ thêm dầu vào. Khoảnh khắc đầu lưỡi chạm rốn, cơ thể đột nhiên tuôn trào một dòng nước ấm. Y Tiêu nhỏm người dậy, ngón trỏ xuyên qua mái tóc dài, như muốn đẩy người kia ra, lại như muốn kéo sát vào thêm, cuối cùng không biết phải làm sao nên chỉ có thể mặc đối phương muốn làm gì thì làm.
Sở Toàn từ từ chiến đấu với hạt ngọc nhỏ, vùi đầu vào thâm cốc, tốn không ít công phu mới khiến khe hẹp nở rộng. Khi nhìn thấy rừng rậm huyền bí, bá vương mới lộ vẻ mặt cười cợt đầy gian tà, sau đó há miệng ngậm lấy viên trân châu hồng hào nọ, khiến dòng suối nhỏ lập tức chảy siết không ngừng, nhấn chìm đầu lưỡi, thấm ướt yết hầu khô khốc.
Giờ phút này, trong em có chị, trong chị có em, chị em mình nương tựa có nhau, nói chẳng nên lời. Ngón tay thon dài xuyên qua lớp trở ngại cuối cùng, cơn đau như xé rách tim gan lan truyền khắp thân thể. Sở Toàn cố nén đau đớn ở đầu vai, môi dịu dàng hôn giọt lệ trên mặt người yêu, cô nào có thể không trân quý chất lỏng quý báu nhất của người phụ nữ, nào có thể không thương không tiếc.
Sau cơn đau là điên cuồng vô tận, sói đói ăn một đêm bảy lần, nữ Vương hùng hổ bất khả chiến bại như gái mười tám. Giữa đêm đông lạnh buốt, đóa phù dung nở rộ báo hiệu xuân sắp về...