Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân
Chương 39: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ lần đầu tiên gặp cái tên Bốn chữ số này, Sơ Chi đã cảm thấy khắp toàn thân Lục Gia Hành đều ghi “Ông đây có tiền”, “Ông đây có rất nhiều tiền”, “Khắp toàn thân ông đây đều là tiền.”
Hơn nữa anh còn quá lãng phí, nhất định từ nhỏ đã không phải chịu áp lực về kinh tế.
Buổi tối đêm Giáng sinh, Sơ Chi xách một túi táo, lôi kéo Lục Gia Hành chạy đến trường học.
Cô lấy từ trong túi tiền ra một cái túi vải khác bày trên mặt đất, sau đó lấy từng quả từng quả táo đặt ngay ngắn lên trên.
Lục Gia Hành cũng ngồi xổm xuống nhìn cô bày những quả táo: “Em đang làm gì vậy?”
“Bán hàng nha.”
Lục Gia Hành thở dài, một tay anh chống lên mặt đất, nghiêng người ra sau, bị cô làm cho tức giận đến mức cười không ngừng, lặp lại: “Đây là tôi mua cho em.”
Sơ Chi bày quả táo cuối cùng trong túi xong, nghiêng đầu, chăm chú nhìn anh, bắt đầu giảng “Súp gà cho tâm hồn” cho anh nghe: “Lục Gia Hành, tiền đều không phải do gió to thổi tới, lãnh phí rất đáng xấu hổ.”
Lục Gia Hành: “...”
Lục Gia Hành gật đầu, thỏa hiệp: “Được, bán chỗ này đi.”
Sơ Chi giơ tay lôi tay áo anh, kéo về phía trước: “Anh cũng phải bán cùng với tôi.”
“...”
Thái tử kinh ngạc, thái tử không nghĩ tới mình cũng có một ngày phải đi bày bán vỉ hè như thế này.
Lục thiếu gia lớn ngần này rồi, đây là lần đâu có cơ hội cảm nhận được cảm giác bày sạp ven đường là gì.
Không ngờ bán táo.
Nếu như là người khác, Lục Gia Hành có thể trực tiếp ném người này vào trong bồn hoa, còn thuận tiện lấp đất giúp người đó, cắm thêm bông hoa.
Thế nhưng đây không phải là người khác.
Đây là Sơ Chi.
Dường như trong lúc lơ đãng, cô đã chiếm giữ rất nhiều rất nhiều lần đầu tiên của anh, trở thành ngoại lệ và bất ngờ lớn nhất trong cuộc đời Lục Gia Hành.
Tệ nhất chính là anh còn cam tâm tình nguyện, thậm chí vui vẻ chịu đựng.
Lục Gia Hành ngồi ở ven đường, cánh tay khoát lên đầu gối, một tay che mắt, liếm môi cười bất đắc dĩ: “Được, em nói xem em muốn bán thế nào?”
Đây cũng là lần đầu tiên Sơ Chi làm công việc này, cô có chút phẩn khởi, nóng lòng muốn thử: “Có phải là trước tiên nên định giá không? Chúng ta nên bán bao nhiêu tiền một quả? Ba đồng đi!”
Lục Gia Hành lười nhác chống đầu nhìn cô, bật cười: “Tôi mua 30 đồng một quả đó.”
Dáng vẻ Sơ Chi vô cùng khổ sở: “Nhưng bán 30 đồng một quả không phải là lừa người khác sao?”
Cô mệt mỏi ngồi chồm hỗm, quay đầu liếc mắt nhìn, nhẹ nhàng quét tầng tuyết mỏng đọng lại bên trên gạch bồn hoa, ngồi xuống.
Lục Gia Hành nghiêng đầu, dứt khoát tháo khăn quảng trên cổ xuống, vỗ vỗ chân cô: “Lên.”
Sơ Chi cho rằng anh cũng muốn ngồi, cô liền trượt sang bên cạnh.
Anh không nói thêm, trực tiếp đứng lên, gấp khăn quàng cổ thành một khối, cúi người, đặt xuống chỗ cô vừa ngồi trên gạch bồn hoa. Để xong, anh dương dương tự đắc hất cằm: “Ngồi lên cái này.”
Sơ Chi sửng sốt một chút, vội vã xua tay: “Không cần, anh đeo vào đi, tối nay lạnh đó.”
Lục Gia Hành lại ngồi xổm xuống lần nữa, thích thú nhếch nhếch môi: “Tôi không lạnh, bây giờ tôi cực kỳ nóng.”
Sơ Chi hoàn toàn không nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, kiên trì nói: “Đến lúc đó anh lại bị cảm.”
Lục Gia Hành muốn nói thân thể anh rất khỏe mạnh, ngâm nước lạnh nửa giờ và để người trần gió thổi mới sốt 38 độ.
Anh nhíu mày: “Vậy tôi ôm em ngồi nhé?”
Anh vừa dứt lời, khuôn mặt tiểu cô nương đỏ lên, cô đứng lên rất nhanh, đặt mông ngồi lên chiếc khăn quàng cổ của anh.
Chiếc khăn làm bằng lông dê mềm mại, dày dặn, trên mặt còn mang theo nhiệt độ của anh, ngồi lên lại ấm
Từ lần đầu tiên gặp cái tên Bốn chữ số này, Sơ Chi đã cảm thấy khắp toàn thân Lục Gia Hành đều ghi “Ông đây có tiền”, “Ông đây có rất nhiều tiền”, “Khắp toàn thân ông đây đều là tiền.”
Hơn nữa anh còn quá lãng phí, nhất định từ nhỏ đã không phải chịu áp lực về kinh tế.
Buổi tối đêm Giáng sinh, Sơ Chi xách một túi táo, lôi kéo Lục Gia Hành chạy đến trường học.
Cô lấy từ trong túi tiền ra một cái túi vải khác bày trên mặt đất, sau đó lấy từng quả từng quả táo đặt ngay ngắn lên trên.
Lục Gia Hành cũng ngồi xổm xuống nhìn cô bày những quả táo: “Em đang làm gì vậy?”
“Bán hàng nha.”
Lục Gia Hành thở dài, một tay anh chống lên mặt đất, nghiêng người ra sau, bị cô làm cho tức giận đến mức cười không ngừng, lặp lại: “Đây là tôi mua cho em.”
Sơ Chi bày quả táo cuối cùng trong túi xong, nghiêng đầu, chăm chú nhìn anh, bắt đầu giảng “Súp gà cho tâm hồn” cho anh nghe: “Lục Gia Hành, tiền đều không phải do gió to thổi tới, lãnh phí rất đáng xấu hổ.”
Lục Gia Hành: “...”
Lục Gia Hành gật đầu, thỏa hiệp: “Được, bán chỗ này đi.”
Sơ Chi giơ tay lôi tay áo anh, kéo về phía trước: “Anh cũng phải bán cùng với tôi.”
“...”
Thái tử kinh ngạc, thái tử không nghĩ tới mình cũng có một ngày phải đi bày bán vỉ hè như thế này.
Lục thiếu gia lớn ngần này rồi, đây là lần đâu có cơ hội cảm nhận được cảm giác bày sạp ven đường là gì.
Không ngờ bán táo.
Nếu như là người khác, Lục Gia Hành có thể trực tiếp ném người này vào trong bồn hoa, còn thuận tiện lấp đất giúp người đó, cắm thêm bông hoa.
Thế nhưng đây không phải là người khác.
Đây là Sơ Chi.
Dường như trong lúc lơ đãng, cô đã chiếm giữ rất nhiều rất nhiều lần đầu tiên của anh, trở thành ngoại lệ và bất ngờ lớn nhất trong cuộc đời Lục Gia Hành.
Tệ nhất chính là anh còn cam tâm tình nguyện, thậm chí vui vẻ chịu đựng.
Lục Gia Hành ngồi ở ven đường, cánh tay khoát lên đầu gối, một tay che mắt, liếm môi cười bất đắc dĩ: “Được, em nói xem em muốn bán thế nào?”
Đây cũng là lần đầu tiên Sơ Chi làm công việc này, cô có chút phẩn khởi, nóng lòng muốn thử: “Có phải là trước tiên nên định giá không? Chúng ta nên bán bao nhiêu tiền một quả? Ba đồng đi!”
Lục Gia Hành lười nhác chống đầu nhìn cô, bật cười: “Tôi mua 30 đồng một quả đó.”
Dáng vẻ Sơ Chi vô cùng khổ sở: “Nhưng bán 30 đồng một quả không phải là lừa người khác sao?”
Cô mệt mỏi ngồi chồm hỗm, quay đầu liếc mắt nhìn, nhẹ nhàng quét tầng tuyết mỏng đọng lại bên trên gạch bồn hoa, ngồi xuống.
Lục Gia Hành nghiêng đầu, dứt khoát tháo khăn quảng trên cổ xuống, vỗ vỗ chân cô: “Lên.”
Sơ Chi cho rằng anh cũng muốn ngồi, cô liền trượt sang bên cạnh.
Anh không nói thêm, trực tiếp đứng lên, gấp khăn quàng cổ thành một khối, cúi người, đặt xuống chỗ cô vừa ngồi trên gạch bồn hoa. Để xong, anh dương dương tự đắc hất cằm: “Ngồi lên cái này.”
Sơ Chi sửng sốt một chút, vội vã xua tay: “Không cần, anh đeo vào đi, tối nay lạnh đó.”
Lục Gia Hành lại ngồi xổm xuống lần nữa, thích thú nhếch nhếch môi: “Tôi không lạnh, bây giờ tôi cực kỳ nóng.”
Sơ Chi hoàn toàn không nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, kiên trì nói: “Đến lúc đó anh lại bị cảm.”
Lục Gia Hành muốn nói thân thể anh rất khỏe mạnh, ngâm nước lạnh nửa giờ và để người trần gió thổi mới sốt 38 độ.
Anh nhíu mày: “Vậy tôi ôm em ngồi nhé?”
Anh vừa dứt lời, khuôn mặt tiểu cô nương đỏ lên, cô đứng lên rất nhanh, đặt mông ngồi lên chiếc khăn quàng cổ của anh.
Chiếc khăn làm bằng lông dê mềm mại, dày dặn, trên mặt còn mang theo nhiệt độ của anh, ngồi lên lại ấm
Tác giả :
Tê Kiến