Đằng Vân Giá Vũ
Chương 13: Chính thức hẹn hò rồi!
Triệu Giá Vũ nhanh chóng nhận ra điểm bất thường. Quả nhiên, anh vừa mới ngước đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt cứng đờ của Tiêu Đằng Vân- gương mặt như nhìn thấy sét đánh giữa trời quang. Trong một phút chốc, Triệu Giá Vũ lo lắng nhận ra Tiêu Đằng Vân không thích nhất là bị người khác lừa! Đang định mở miệng ra giải thích mọi chuyện là ngẫu nhiên thì bữa sáng được đem lên: cháo trắng thơm phức, tỏa mùi thơm ngào ngạt cộng thêm hai ly sữa tươi. Bất đắc dĩ, cả hai người đều phải im lặng ăn sáng!
Tiêu Đằng Vân hoang mang vô độ. Rõ ràng là một người mới quen biết, sau lại biến thành đại thần ở trong game? Tính ra số lần gặp mặt của hai người kể cả trực tiếp và gián tiếp thì đều vượt qua số ngón tay trên hai bàn tay, vậy thì hai người cũng không thể tính là xa lạ. Nhưng mà tính đi tính lại cô vẫn thấy kỳ kỳ lạ lạ thế nào. Chắc chắn Triệu Giá Vũ cũng biết cô chính là "Tiêu Đằng Vân" trong game, vậy mà anh ta cũng không nói đến một lần. Như vậy có phải mình đang bị lừa không nhỉ? Mà cũng chưa chắc anh ta biết mình là ai? Khoan đã, nếu như mình và anh ấy cũng hẹn hò ở ngoài đời, vậy hai người có được gọi là từ ảo sang thực không? Làm sao đây, chuyện này đâu có nằm trong kế hoạch của mình! Thật bối rối nha!
Suy nghĩ chẳng được bao lâu, Tiêu Đằng Vân đã ăn xong bát cháo, trong khi Triệu Giá Vũ còn thong thả ăn chưa đến nửa bát! Ngại ngùng cúi mặt, Tiêu Đằng Vân cầm ly sữa lên uống. Khi môi cô vừa chạm vào dòng sữa, Tiêu Đằng Vân nhạy cảm nhận thấy tốc độ môi mình chạm sữa quá nhanh, trọng lượng ly sữa trên tay có chút nặng nặng. Hình như ly sữa có đầy hơn lúc nãy một chút. Ừ, ly sữa đầy hơn là chuyện bình thường, không phải vật nào cũng phải chịu sự giãn nở từ nhiệt sao? Có điều từ nửa ly lên thành một ly đầy, nhìn trời quang đãng, gió nhẹ thổi qua làm rơi chiếc lá, chứng tỏ trời rất mát mẻ, Tiêu Đằng Vân phát hiện độ giãn nở như vậy vượt quá mức rồi! Thế thì, ly sữa này đương nhiên không phải ly sữa lúc nãy của cô. Sử dụng phương pháp loại trừ khi chỉ có hai ly sữa trên bàn, đương nhiên ly sữa này là của...
Triệu Giá Vũ nhìn thấy cô ăn xong, thản nhiên cầm ly sữa của mình lên uống, quả thật tâm trạng của anh chỉ có một từ để diễn tả: WONDERFUL! Vậy là hôn môi gián tiếp rồi, còn là cô ấy tự nguyện nữa, tuyệt! Chữ tuyệt này thật không biết diễn tả như thế nào. Thực sự là nó rất..., ừm, rất tuyệt!!! Anh phải uống hết ly sữa, phải uống hết! (Chắc các tình yêu có thể tự hiểu tình huống này!)
Ừm, cắt ngang cảnh lúng túng của bạn nữ và vui sướng của bạn nam, chúng ta hãy đến xem cảnh tiếp theo. Lúc này, Tiêu Đằng Vân và Triệu Giá Vũ đang rảo nhẹ bước trên phố, tận hưởng không khí trong lành. Chỉ tội chiếc xe ô tô vừa được chủ nhân yêu thương đem đi bảo hành sữa chữa tối qua bây giờ lại để trong nhà để xe nào đó rồi! Nhìn tâm trạng yên bình của Tiêu Đằng Vân, Triệu Giá Vũ nghĩ thầm có lẽ cô ấy không để ý chuyện trong game lắm, có lẽ vấn đề này không quan trọng lắm. Ấy thế mà ai đó vừa mở miệng đã luống cuống giải thích:
"Trong game anh nhìn thấy tên Tiêu Đằng Vân cũng nghĩ có thể là em, có điều anh không chắc, nên cũng không nói nhiều. Thật ra anh nghỉ em sẽ không chơi game, tất cả là trùng hợp. Nếu có biết thì anh sẽ nói với em, chắc chắn sẽ không lừa"
"Em biết mà!" Tiêu Đằng Vân cắt ngang.
Chỉ nhẹ nhàng vậy thôi sao? Triệu Giá Vũ cứ nghĩ ít nhất cô sẽ hỏi anh này nọ, hoặc chất vấn anh, hoặc la hét, hoặc giận dữ. Vậy mà cô chỉ có thể nói nhẹ nhàng như vậy, Triệu Giá Vũ càng lo sợ hơn. Triệu Giá Vũ đột nhiên tưởng tượng đến dòng biển bình yên nhẹ nhàng gợn sóng … trước cơn bão
Tiêu Đằng Vân nhẹ nhàng nói, trong đầu thầm nghĩ, trong game cũng chỉ là trong game thôi, đâu có cần quan trọng hóa vấn đề. Vấn đề quan trọng, đàn ông tốt đẹp như vậy, có lẽ cô có thể suy nghĩ đến:
"Triệu Giá Vũ, chúng ta hẹn hò đi!"
Triệu Giá Vũ vừa nghe lập tức trả lời:
"Được, chúng ta hẹn …, khoan đã, em vừa nói gì?"
Chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rằng cô nói gì cũng là đúng, yêu cầu gì cũng phải đồng ý, ai dè cô đề nghị hẹn hò. Bao nhiêu năm rồi nhỉ? Anh đã chờ câu này một, hai, ba,... Thôi, khả năng đếm của bộ não bị trì trệ rồi, đếm làm gì? Cảm giác linh hồn lâng lâng của mình sắp bay cao, Triệu Giá Vũ kéo lại tâm trạng bình thản đối mặt với vấn đề. Cô đề nghị hẹn hò rồi, vậy hai người là người yêu phải không? Như vậy có phải sau đó hai người sẽ gặp mặt gia đình, rồi kết hôn. Hạt giống anh trồng đã phát triển quá mức anh cần rồi. Nhưng mà, anh thích!
Nhìn khuôn mặt lúc ngây ngô như trẻ con lúc căng thẳng như ra trận của đối phương, Tiêu Đằng Vân bật cười. Một người đàn ông đơn giản như vậy, đáng yêu như vậy, lại có cảm tình với cô, cô dại gì không lấy. Nếu để rơi một bảo vật như này vào tay người khác, cô không phải rất tiếc sao? Vả lại nếu thật sự nghiêm túc, hai người có thể kết hôn, cô sẽ có một gia đình hạnh phúc, rồi cô cũng sẽ có người để cùng sẻ chai công việc, để tâm sự. Sự thật chứng minh, trong khi Triệu Giá Vũ là con người theo chủ nghĩa tôn thờ tình yêu, Tiêu Đằng Vân lại là người theo chủ nghĩa hưởng thụ, quá hợp nhau!
Vì thế, hai bạn trẻ đứng giữa đường, mặt đối mặt nhau, cô gái cười tươi, chàng trai ngượng ngùng đưa tay ra sau đầu, hoa lá mọc xum xuê khắp đường tươi chói nở rộ, ánh sáng dịu dàng phảng phất tập trung trên hai gương mặt ấy, thật chỉ muốn kích thích các nhiếp ảnh gia đưa tay bấm máy! Chính thức hẹn hò rồi!
Mẩu chuyện nhỏ 1: Câu chuyện chiếc xe
Chiếc xe nhỏ được đem đi tắm rửa rất vui vẻ hoạt động hết công suất đến một khu chung cư, sau đó tiếp nhận thêm một người đi đến một quán ăn sáng mà nó đi qua hằng ngày. Hay thật, bình thường đi qua nơi này chỉ mong cậu chủ vào quán ăn rồi nó sẽ ở ngoài ngửi mùi thơm ngào ngạt của món ăn tuyệt vời đó, nhưng cậu chủ không vào! Hôm nay chỉ chở thêm một vị khách nữ, nó đã có thể ngửi mùi thơm hằng mong từng đêm. Có phải cô ấy sẽ đi cùng cậu chủ sau này không nhỉ? Thật tốt quá. Người vừa xinh đẹp vừa tốt bụng! Nằm ngửi mùi thức ăn hàng mong, chiếc xe nhỏ thấy cậu chủ cùng cô chủ đi ra, phụng phịu không chịu tiếp nhận tín hiệu từ xa từ chìa khóa. Hứ, còn chưa ngửi xong nữa mà! Thế là cô chủ đề nghị đi dạo cùng cậu chủ. Cô chủ tốt thật! Cô chủ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Ơ nhưng mà, cậu chủ là đồ xấu xa, xấu xa! Cứ để tôi ở đây ngửi mùi không được sao, đem tôi vào nhà để xe làm gì? Ôi, mùi đồ ăn yêu dấu của tôi, ước mơ của đời tôi! Tiếc nuối một hồi, chiếc ce nhỏ thầm nguyền rủa cậu chủ của mình. Cậu chủ xấu xa không cho tôi ngửi mùi đồ ăn, nguyền rủa cậu không ăn được, không lấy được cô chủ. Không được không được, cậu chủ không ăn mình ngửi cái gì, không có cô chủ mình ngửi cái gì? Vậy là chiếc xe nhỏ nằm nghĩ làm sao để nguyền rủa cậu chủ mà mình vẫn có thể ngửi được mùi đồ ăn thân yêu!
Mẩu chuyện nhỏ 2: Câu chuyện bức ảnh
Một bức ảnh được đăng lên diễn đàn liền nhận được sự ủng hộ của mọi người. Bức ảnh chụp hai bạn trẻ đứng giữa đường, mặt đối mặt nhau, cô gái cười tươi, chàng trai ngượng ngùng đưa tay ra sau đầu, hoa lá mọc xum xuê khắp đường tươi chói nở rộ, ánh sáng dịu dàng phảng phất tập trung trên hai gương mặt ấy. (Thấy câu từ quen quen hông?)
Thế là rất nhanh nó trở thành bức ảnh đạt giải nhất tuần, nhất tháng, không có nhất năm! Tuy nhiên, ngay lập tức rất nhiều người đặt bức ảnh làm hình đại diện. Mọi người truy tìm lung sục khắp nơi hai người trong bức ảnh, tìm nam tìm bắc, tìm đông tìm tây cũng không ra! Thật tội nghiệp cho các bạn vì một điều vô ích!
Sau này, khi Tiêu Đằng Vân đang dạo trên diễn đàn tìm tài liệu cho bài báo tháng này, bỗng nhiên nhận ra mình là nhân vật nổi đình nổi đám một thời. Thế là người nào đó tải ảnh về, gửi ngay qua hộp mail của ông xã kèm theo một câu nói: “Lúc đó em chỉ thấy anh thật ngây thơ như thỏ trắng, giờ chỉ thấy anh như một con sói!” (Ý của Tiêu Đằng Vân là Triệu Giá Vũ giả vờ hiền lành lừa con gái nhà người ta.)
Triệu Giá Vũ đang làm việc thì thấy hộp mail phát sáng kèm theo một bức ảnh và câu nói của bà xã, nhẹ nhàng gõ lại: ”Được, tối nay anh SÓI cho em xem.” (Ý này tự hiểu!)
Ngay lập tức, Tiêu Đằng Vân đỏ mặt. Hàn Vũ Đình vừa bước vào phòng nhìn thấy thế liền hỏi: “Vân vân, chị nóng à? Có sốt không? Cần nghỉ ngơi cho tốt không?” Mặt Tiêu Đằng Vân càng đỏ hơn!
Tiêu Đằng Vân hoang mang vô độ. Rõ ràng là một người mới quen biết, sau lại biến thành đại thần ở trong game? Tính ra số lần gặp mặt của hai người kể cả trực tiếp và gián tiếp thì đều vượt qua số ngón tay trên hai bàn tay, vậy thì hai người cũng không thể tính là xa lạ. Nhưng mà tính đi tính lại cô vẫn thấy kỳ kỳ lạ lạ thế nào. Chắc chắn Triệu Giá Vũ cũng biết cô chính là "Tiêu Đằng Vân" trong game, vậy mà anh ta cũng không nói đến một lần. Như vậy có phải mình đang bị lừa không nhỉ? Mà cũng chưa chắc anh ta biết mình là ai? Khoan đã, nếu như mình và anh ấy cũng hẹn hò ở ngoài đời, vậy hai người có được gọi là từ ảo sang thực không? Làm sao đây, chuyện này đâu có nằm trong kế hoạch của mình! Thật bối rối nha!
Suy nghĩ chẳng được bao lâu, Tiêu Đằng Vân đã ăn xong bát cháo, trong khi Triệu Giá Vũ còn thong thả ăn chưa đến nửa bát! Ngại ngùng cúi mặt, Tiêu Đằng Vân cầm ly sữa lên uống. Khi môi cô vừa chạm vào dòng sữa, Tiêu Đằng Vân nhạy cảm nhận thấy tốc độ môi mình chạm sữa quá nhanh, trọng lượng ly sữa trên tay có chút nặng nặng. Hình như ly sữa có đầy hơn lúc nãy một chút. Ừ, ly sữa đầy hơn là chuyện bình thường, không phải vật nào cũng phải chịu sự giãn nở từ nhiệt sao? Có điều từ nửa ly lên thành một ly đầy, nhìn trời quang đãng, gió nhẹ thổi qua làm rơi chiếc lá, chứng tỏ trời rất mát mẻ, Tiêu Đằng Vân phát hiện độ giãn nở như vậy vượt quá mức rồi! Thế thì, ly sữa này đương nhiên không phải ly sữa lúc nãy của cô. Sử dụng phương pháp loại trừ khi chỉ có hai ly sữa trên bàn, đương nhiên ly sữa này là của...
Triệu Giá Vũ nhìn thấy cô ăn xong, thản nhiên cầm ly sữa của mình lên uống, quả thật tâm trạng của anh chỉ có một từ để diễn tả: WONDERFUL! Vậy là hôn môi gián tiếp rồi, còn là cô ấy tự nguyện nữa, tuyệt! Chữ tuyệt này thật không biết diễn tả như thế nào. Thực sự là nó rất..., ừm, rất tuyệt!!! Anh phải uống hết ly sữa, phải uống hết! (Chắc các tình yêu có thể tự hiểu tình huống này!)
Ừm, cắt ngang cảnh lúng túng của bạn nữ và vui sướng của bạn nam, chúng ta hãy đến xem cảnh tiếp theo. Lúc này, Tiêu Đằng Vân và Triệu Giá Vũ đang rảo nhẹ bước trên phố, tận hưởng không khí trong lành. Chỉ tội chiếc xe ô tô vừa được chủ nhân yêu thương đem đi bảo hành sữa chữa tối qua bây giờ lại để trong nhà để xe nào đó rồi! Nhìn tâm trạng yên bình của Tiêu Đằng Vân, Triệu Giá Vũ nghĩ thầm có lẽ cô ấy không để ý chuyện trong game lắm, có lẽ vấn đề này không quan trọng lắm. Ấy thế mà ai đó vừa mở miệng đã luống cuống giải thích:
"Trong game anh nhìn thấy tên Tiêu Đằng Vân cũng nghĩ có thể là em, có điều anh không chắc, nên cũng không nói nhiều. Thật ra anh nghỉ em sẽ không chơi game, tất cả là trùng hợp. Nếu có biết thì anh sẽ nói với em, chắc chắn sẽ không lừa"
"Em biết mà!" Tiêu Đằng Vân cắt ngang.
Chỉ nhẹ nhàng vậy thôi sao? Triệu Giá Vũ cứ nghĩ ít nhất cô sẽ hỏi anh này nọ, hoặc chất vấn anh, hoặc la hét, hoặc giận dữ. Vậy mà cô chỉ có thể nói nhẹ nhàng như vậy, Triệu Giá Vũ càng lo sợ hơn. Triệu Giá Vũ đột nhiên tưởng tượng đến dòng biển bình yên nhẹ nhàng gợn sóng … trước cơn bão
Tiêu Đằng Vân nhẹ nhàng nói, trong đầu thầm nghĩ, trong game cũng chỉ là trong game thôi, đâu có cần quan trọng hóa vấn đề. Vấn đề quan trọng, đàn ông tốt đẹp như vậy, có lẽ cô có thể suy nghĩ đến:
"Triệu Giá Vũ, chúng ta hẹn hò đi!"
Triệu Giá Vũ vừa nghe lập tức trả lời:
"Được, chúng ta hẹn …, khoan đã, em vừa nói gì?"
Chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rằng cô nói gì cũng là đúng, yêu cầu gì cũng phải đồng ý, ai dè cô đề nghị hẹn hò. Bao nhiêu năm rồi nhỉ? Anh đã chờ câu này một, hai, ba,... Thôi, khả năng đếm của bộ não bị trì trệ rồi, đếm làm gì? Cảm giác linh hồn lâng lâng của mình sắp bay cao, Triệu Giá Vũ kéo lại tâm trạng bình thản đối mặt với vấn đề. Cô đề nghị hẹn hò rồi, vậy hai người là người yêu phải không? Như vậy có phải sau đó hai người sẽ gặp mặt gia đình, rồi kết hôn. Hạt giống anh trồng đã phát triển quá mức anh cần rồi. Nhưng mà, anh thích!
Nhìn khuôn mặt lúc ngây ngô như trẻ con lúc căng thẳng như ra trận của đối phương, Tiêu Đằng Vân bật cười. Một người đàn ông đơn giản như vậy, đáng yêu như vậy, lại có cảm tình với cô, cô dại gì không lấy. Nếu để rơi một bảo vật như này vào tay người khác, cô không phải rất tiếc sao? Vả lại nếu thật sự nghiêm túc, hai người có thể kết hôn, cô sẽ có một gia đình hạnh phúc, rồi cô cũng sẽ có người để cùng sẻ chai công việc, để tâm sự. Sự thật chứng minh, trong khi Triệu Giá Vũ là con người theo chủ nghĩa tôn thờ tình yêu, Tiêu Đằng Vân lại là người theo chủ nghĩa hưởng thụ, quá hợp nhau!
Vì thế, hai bạn trẻ đứng giữa đường, mặt đối mặt nhau, cô gái cười tươi, chàng trai ngượng ngùng đưa tay ra sau đầu, hoa lá mọc xum xuê khắp đường tươi chói nở rộ, ánh sáng dịu dàng phảng phất tập trung trên hai gương mặt ấy, thật chỉ muốn kích thích các nhiếp ảnh gia đưa tay bấm máy! Chính thức hẹn hò rồi!
Mẩu chuyện nhỏ 1: Câu chuyện chiếc xe
Chiếc xe nhỏ được đem đi tắm rửa rất vui vẻ hoạt động hết công suất đến một khu chung cư, sau đó tiếp nhận thêm một người đi đến một quán ăn sáng mà nó đi qua hằng ngày. Hay thật, bình thường đi qua nơi này chỉ mong cậu chủ vào quán ăn rồi nó sẽ ở ngoài ngửi mùi thơm ngào ngạt của món ăn tuyệt vời đó, nhưng cậu chủ không vào! Hôm nay chỉ chở thêm một vị khách nữ, nó đã có thể ngửi mùi thơm hằng mong từng đêm. Có phải cô ấy sẽ đi cùng cậu chủ sau này không nhỉ? Thật tốt quá. Người vừa xinh đẹp vừa tốt bụng! Nằm ngửi mùi thức ăn hàng mong, chiếc xe nhỏ thấy cậu chủ cùng cô chủ đi ra, phụng phịu không chịu tiếp nhận tín hiệu từ xa từ chìa khóa. Hứ, còn chưa ngửi xong nữa mà! Thế là cô chủ đề nghị đi dạo cùng cậu chủ. Cô chủ tốt thật! Cô chủ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Ơ nhưng mà, cậu chủ là đồ xấu xa, xấu xa! Cứ để tôi ở đây ngửi mùi không được sao, đem tôi vào nhà để xe làm gì? Ôi, mùi đồ ăn yêu dấu của tôi, ước mơ của đời tôi! Tiếc nuối một hồi, chiếc ce nhỏ thầm nguyền rủa cậu chủ của mình. Cậu chủ xấu xa không cho tôi ngửi mùi đồ ăn, nguyền rủa cậu không ăn được, không lấy được cô chủ. Không được không được, cậu chủ không ăn mình ngửi cái gì, không có cô chủ mình ngửi cái gì? Vậy là chiếc xe nhỏ nằm nghĩ làm sao để nguyền rủa cậu chủ mà mình vẫn có thể ngửi được mùi đồ ăn thân yêu!
Mẩu chuyện nhỏ 2: Câu chuyện bức ảnh
Một bức ảnh được đăng lên diễn đàn liền nhận được sự ủng hộ của mọi người. Bức ảnh chụp hai bạn trẻ đứng giữa đường, mặt đối mặt nhau, cô gái cười tươi, chàng trai ngượng ngùng đưa tay ra sau đầu, hoa lá mọc xum xuê khắp đường tươi chói nở rộ, ánh sáng dịu dàng phảng phất tập trung trên hai gương mặt ấy. (Thấy câu từ quen quen hông?)
Thế là rất nhanh nó trở thành bức ảnh đạt giải nhất tuần, nhất tháng, không có nhất năm! Tuy nhiên, ngay lập tức rất nhiều người đặt bức ảnh làm hình đại diện. Mọi người truy tìm lung sục khắp nơi hai người trong bức ảnh, tìm nam tìm bắc, tìm đông tìm tây cũng không ra! Thật tội nghiệp cho các bạn vì một điều vô ích!
Sau này, khi Tiêu Đằng Vân đang dạo trên diễn đàn tìm tài liệu cho bài báo tháng này, bỗng nhiên nhận ra mình là nhân vật nổi đình nổi đám một thời. Thế là người nào đó tải ảnh về, gửi ngay qua hộp mail của ông xã kèm theo một câu nói: “Lúc đó em chỉ thấy anh thật ngây thơ như thỏ trắng, giờ chỉ thấy anh như một con sói!” (Ý của Tiêu Đằng Vân là Triệu Giá Vũ giả vờ hiền lành lừa con gái nhà người ta.)
Triệu Giá Vũ đang làm việc thì thấy hộp mail phát sáng kèm theo một bức ảnh và câu nói của bà xã, nhẹ nhàng gõ lại: ”Được, tối nay anh SÓI cho em xem.” (Ý này tự hiểu!)
Ngay lập tức, Tiêu Đằng Vân đỏ mặt. Hàn Vũ Đình vừa bước vào phòng nhìn thấy thế liền hỏi: “Vân vân, chị nóng à? Có sốt không? Cần nghỉ ngơi cho tốt không?” Mặt Tiêu Đằng Vân càng đỏ hơn!
Tác giả :
1+1=2