Đáng Tiếc Em Không Gặp Anh Sớm Hơn
Chương 9: Sự quan tâm không rõ lý do
Chủ nhật hôm sau, cơn đau ở mắt cá chân dường như càng nặng, Hạ Cầm nghiến răng đến một tiệm thuốc gia truyền băng bó. Ngồi đợi trên ghế hơn ba mươi phút mới đến lượt cô.
Người bó thuốc cho cô là một người đàn ông trung niên. Ông đẩy gọng kính, mặt nghiệm trọng, khẽ khàn trách móc Hạ Cầm: “Trời đất, sao để chân sưng phù như thế này mới chịu đi khám? Đúng là thiếu niên chẳng quan tâm bản thân mình gì hết.”
Hạ Cầm mím môi, đưa đôi mắt đầy hối lỗi nhìn ông.
Sau một hồi đắp thuốc, bó băng và một loạt chỉ trích, cô cũng được thở phào nhẹ nhõm mà bước lên xe bus về nhà.
Có thể hơn cả hai tuần sau, mắt cá chân cô mới lành hẵn. Vò đầu bức tóc cũng thua, màng múa dương đại của cô xem như đi bỏ. Vì chỉ còn tám ngày nữa đã đến lễ thành lập ở trường.
Lúc vừa về đến cổng, Hạ Cầm chạm mặt Hạ An đang ôm túi xách đi ra trước cửa, cô bối rối gãi đầu tránh ánh mắt của chị mình.
“Tiểu Hạ, chân em làm sao vậy?” Hạ An hốt hoảng, ngồi bệt xuống xoa mắt cá chân được băng bó của Hạ Cầm.
“Không may té nên bị trật.” Hạ Cầm cúi xuống nhìn chị mình, khẽ thở dài.
Hạ An đứng dậy, bàn tay chạm vào vai Hạ Cầm, lo lắng: “Làm sao đây, chân em sưng to quá, mà còn tám ngày nữa đến ngày thành lập trường rồi...”
“Em sẽ nói với cô Vân.” Hạ Cầm không muốn nói chuyện nữa, cô cúi đầu đi ngang Hạ An.
“Không lẽ...” Hạ An kinh ngạc, cô quay đầu lại nhìn Hạ Cầm đang mở cửa.
“Ừm, em sẽ rút quyền tham dự màn múa.” Hạ Cầm thong dong bước vào nhà, đóng cửa lại.
Hạ An nhìn cánh cửa được đóng lại, buồn rầu mà cô cứ thở dài mãi. Hết chuyện của cô, đến cả Hạ Cầm, cô lại không biết an ủi cô em gái mình sao cho phải, người chị như cô cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
Cô mở điện thoại lên, vào một phần mềm chat, nick của ai đó vẫn là một màu đen.
Bên đây, Doãn Chí Đằng không quan tâm đến máy tính đã hư của mình cho lắm. Như thế cũng tốt, cho anh có thời gian suy nghĩ.
Suốt một ngày chủ nhật, anh cùng đám bạn bè tụ tập ở một quán bar quen thuộc, uống rượu, đến Đế Đài xả stress và chơi bài đến tận khuya.
Sáng hôm sau, anh ôm đầu đau như búa bổ bước lên giảng đường. Vì hôm nay có buổi thuyết trình của giáo sư ưu tú từ Mỹ về giảng Luật học, nên không thể nghỉ được.
Lúc anh bước lên chuyến xe bus đã nhìn thấy cô gái ấy ngồi vào chỗ ghế cũ phía cửa sổ. Ánh sáng từ của sổ hắt vào, cô ngồi khuôn mặt điềm tĩnh như xung quanh là không khí, cô toả ra hào quang chỉ riêng của mình, làm anh chói cả mắt.
Anh ngồi phịch xuống cạnh cô, đầu ngửa ra sau dựa vào ghế. Giả vờ nhắm mắt, hơi thở hơi nặng nề.
Hạ Cầm giật cả mình vì ghế ngồi bỗng dưng bị nhún xuống, sau đó ngửi được một mùi hương hoa nhài nhàn nhạt, cô mở to mắt nhìn người kế bên, là tên vô lại ấy nữa, mà dường như anh ta đang rất mệt mỏi.
Tim cô đập thình thịch mấy cái.
Trên xe bus đâu phải không còn dư chổ ngồi, ngược là còn rất nhiều. Thế nhưng anh ta vẫn chọn ngồi kế cạnh cô, có phải có ý trêu chọc cô nữa không?
Cô vội liếc mắt nhìn anh ta, vẫn còn nhắm mắt, hít thở đã đều đều.
Trong đầu cô bỗng nghĩ ra nhiều câu hỏi đặt lên người chàng trai này. Anh là ai? Tại sao lại thích ngồi cùng ghế với cô? Lại thích trêu chọc cô nữa. Nhìn kỹ thì anh ta không nỗi tệ, dáng vóc cũng cao ráo, khuôn mặt điển trai, ăn bận thì đơn giản áo thun trắng vào quần kaki màu chàm thêm đôi giày quai hậu, còn khoác thêm chiếc balo đen, hình như còn đi học thì phải, nhìn thật thư sinh.
Thấy anh ta nhúc nhích, cô thót tim quay đầu ra cửa sổ giả vờ ngắm đường phố, mặt cũng nóng lên.
“Tôi không phải kẻ xấu đâu nên em đừng lo.” Giọng Doãn Chí Đằng pha chút mệt mỏi, khàn khàn lên tiếng, đem theo nụ cười trên môi.
Mặt Hạ Cầm càng đỏ hơn, cô mím môi im lặng. Lần đầu tiên trong đời, cô nhìn một ai đó khác giới lâu đến như vậy lại còn bị bắt gặp.
Không khí càng im lặng, càng làm cô rối rắm. Bèn lục trong túi, lấy máy nghe nhạc mp3 ra và đeo tay phone vào, phá tan những cảm xúc khác lạ đang nhen nhóm trong lòng.
Cho đến khi đến trạm dừng trước trường nữ sinh Đồng Hoa, cô lục trong túi mình ra một viên kẹo, bàn tay run run ném vào lòng anh ta còn đang nhắm mắt, liền sợ hãi nhấc bên chân băng bó sưng to bước xuống xe.
Doãn Chí Đằng mở mắt, cầm lấy viên kẹo màu xanh nước biển, tháo bọc bên ngoài và ngậm vào miệng. Mùi bạc hà lan toả trong khoan miệng, làm anh cảm khái quay đầu ra sau nhìn bóng dáng cô gái dần khuất sau cổng trường.
Vừa bước vào lớp, Hạ Cầm đã bị Lưu Phỉ câu cổ, Tiểu Duy thì giật lấy bánh snack trên tay cô, mặt hừng hừng phấn khích.
“Tiểu Hạ, cậu nghe tin gì chưa?” Lưu Phỉ phà hơi xuống cổ Hạ Cầm. “Về chị cậu!”
Hạ Cầm lắc đầu, ngồi xuống bàn học mà Lưu Phỉ vẫn chưa buông tay ra.
“Ơ, chị cậu không nói gì với cậu à?”
Tiểu Duy đã lên tiếng trước, hai bên má phồng to do ăn quá nhiều bánh snack: “Chị cậu được vào hàng ngũ sẽ đi thi học sinh giỏi cấp thành phố đấy, chỉ sau ngày thành lập trường ba ngày thôi.”
“Sao hai cậu biết?” Hạ Cầm bất ngờ.
Lưu Phỉ ngước xuống nhìn mặt Hạ Cầm, nhăn nhó khó hiểu: “Thật tình hai người có phải chị em không thế?”
Hạ Cầm chột dạ. Thật sự ở nhà, gặp mặt nhau trong giờ cơm tối thì dường như ít khi cô và Hạ An chạm mặt hay trò chuyện nhiều cùng nhau. Cô không biết phải nói gì hay bắt chuyện cùng Hạ An ra sao, vì lúc nào Hạ An cũng là người mở lời đầu tiên.
Lại là Tiểu Duy phải lên tiếng giải thích cho Hạ Cầm biết. “Trên bảng thông báo ngay trước phòng giám hiệu đấy. Nghe đâu, nếu ai được hạng nhất, nhì, sẽ được học bỗng vào Đại học S cho bốn năm đại học.”
“Trời đất! Tốt thế ư?” Lần này là Lưu Phỉ kinh ngạc.
Tiểu Duy gật gù, đẩy gọng kính lên mũi tỏ ra am hiểu về vấn đề này, mỉa mai Lưu Phỉ. “Về điều kiện Đại học S chắc không cần nói nhiều rồi. Cho nên, Phỉ Phỉ à, cậu đừng mơ tưởng câu được con rùa vàng nào ở trường ấy nữa.”
“Xí, điều kiện Đại học S không phải có tiền là vào được cơ à?” Lưu Phỉ chun mũi, khinh thường.
Tiểu Duy thở dài, lắc đầu. Cô thật sự không thể không than trời được. Lưu Phỉ có một nhan sắc, phải gọi là nghiên nước nghiên thành, thế nhưng tính cách thì lỗ mãn, ham tiền, gặp tiền là bất chấp. Mơ ước của Lưu Phỉ cô nghe thuộc nằm lòng, lúc nào cũng lao nhao bên tai cô nghe đến chán chường, rằng: “Bà đây sẽ không để nhan sắc ba mẹ khổ công sinh ra uổng phí được!”
Hạ Cầm liền cầm điện thoại mở mục soạn tin nhắn, muốn nhắn cho Hạ An xem có phải thật sự cô được đi thi không, nhưng lại thấy đang hỏi một câu hết sức dư thừa, liền xoá hết dòng tin, nhắn một câu: “ Cố lên!”
Hạ An đang bù đầu với đống tài liệu, gục đầu xuống bàn học. Vừa lúc tin nhắn máy cô đến, mở ra là tin nhắn của Hạ Cầm, ngạc nhiên pha lẫn tò mò. Chỉ vỏn vẹn câu: “Cố lên!” làm Hạ An phấn chấn hẳn lên, cô muốn bay đến lớp Hạ Cầm mà ôm lấy cô em gái của mình.
Sau viên kẹo Hạ Cầm bâng huơ tặng cho Doãn Chí Đằng. Anh càng thích thú khi nhìn thấy cô ngồi vào chỗ ghế cũ trên xe bus, đeo tai phone nghe nhạc. Cô xinh đẹp lại trầm tĩnh, nên dù ai có để ý đến cũng chẳng muốn đến gần. Vì cô, dạo này anh thường không dùng xe đạp riêng đến trường nữa.
Anh gãi đầu, bác bỏ rằng mình đang để ý cô, mà chỉ là quan tâm đến bàn chân đang bị trật của cô như kẻ thích xen vào chuyện người khác đi.
Cô gái này lúc nào cũng xem người xung quanh là kẻ vô hình vậy, khi anh ngồi vào kế bên cũng chẳng thèm để ý đến. Cho đến khi anh phải lấy tai phone của cô, lúc ấy cô mới nhận biết được sự tồn tại của anh.
Doãn Chí Đằng lơ đễnh nhếch khoé môi cười với cô, nhưng thật chất lòng anh đang rối nùi như tơ vò. Anh sợ, sợ cô sẽ giật lấy lại tai nghe của mình, vì cô khó nắm bắt được tính tình.
Nhưng cô lại không, chỉ quay đầu ra cửa sổ, chống cằm nhìn phía ngoài xa xa. Anh thở phào nhẹ nhõm nhìn đôi mi rũ che khuất đôi mắt đen láy, ướt át kia.
Hai người vẫn không nói một lời gì. Chỉ nghe nhạc được phát qua từ tai phone và những suy nghĩ vu vơ đang len lói trong tâm trí.
Doãn Chí Đằng thấy mình thật buồn cười. Anh có cảm giác sợ những lần từ chối của cô, nó làm anh như kẻ bại trận. Chỉ muốn làm mọi cách cho cô phải chấp nhận sự tồn tại của mình, dù có hơi vô lí...
Anh là đứa con cưng trong gia đình, muốn gì có nấy từ khi còn nhỏ. Bên nội anh lại là đứa cháu đức tôn, nên được chiều chuộng đến mức như quốc bảo. Có lẽ vậy nên hình thành ra sự cứng đầu của anh suốt những năm là học sinh. Cho đến khi bước vào cuộc sống sinh viên ở Đại học S, tâm tình anh có vẻ dịu đi đôi chút.
Hôm nay cô gái ngồi cạnh anh đã đổi playlist là những bản Chinese melody thập niên 90. Càng nghe càng làm cuộc sống thấy bình yên. Những lời về tình yêu có phần mộc mạc không chau chuốt lại làm tình yêu càng thêm ngọt ngào, đáng trân trọng biết bao.
Anh liếc nhìn cô, cô đã nhắm mắt. Đôi mi rũ xuống, đôi môi màu hồng nộm nổi bật lên giữa khuôn mặt trắng nhợt nhạt, càng làm cô yếu ớt khó kiềm lòng cho đặng... Bàn chân của cô hôm nay có lẽ đã bớt sưng, vòng băng quấn chỉ một lớp mỏng, nhưng sao Doãn Chí Đằng vẫn thấy xót xa.
Trong những phút thư giãn cùng âm nhạc, Doãn Chí Đằng bỗng nhiên cũng bắt đầu nghiêm túc thưởng thức và nghiên cứu giọng hát của các ca sĩ như những ban giám khảo chuyên nghiệp.
Khi nhìn đến con đường càng gần đến trường cô, anh vội lấy ra từ balo một chai thuốc trị về trật khớp nhờ bạn mình đem từ tận Mã Lai về, rất hiệu nghiệm.
Lúc cô đứng lên muốn xuống xe, anh đã đặt nó vào tay cô, còn tỏ vẻ dửng dưng, nói: “Thuốc trị rất tốt về trật chân, đau khớp, em dùng đi.” Rồi nhích về sau cho cô qua.
Đôi mắt ướt át đó mở to nhìn anh, đôi môi khép hờ đã mở miệng sau bao ngày im lặng, dù chỉ có hai từ “Cám ơn” lạnh nhạt.
Chiếc xe bus chạy đi, anh mới lấy hai tay che mặt đã ửng đỏ của mình, nụ cười còn nở trên môi, như là anh mới làm được việc gì đó lớn lao lắm.
Anh đã muốn ngộp thở khi đối diện mặt cùng cô, đôi mắt đen không đáy đó không biết sẽ có biểu hiện gì tiếp theo, đôi môi đầy đặn hé mở lại khép lại, cứ mãi liên tục mấy lần mới thốt được hai từ “Cám ơn”.
Thế mà anh cảm giác đáng giá vô cùng.
Doãn Chí Đằng anh trở nên để ý một người con gái xa lạ khi nào không hay, còn là mối quan tâm không biết điểm dừng....
Người bó thuốc cho cô là một người đàn ông trung niên. Ông đẩy gọng kính, mặt nghiệm trọng, khẽ khàn trách móc Hạ Cầm: “Trời đất, sao để chân sưng phù như thế này mới chịu đi khám? Đúng là thiếu niên chẳng quan tâm bản thân mình gì hết.”
Hạ Cầm mím môi, đưa đôi mắt đầy hối lỗi nhìn ông.
Sau một hồi đắp thuốc, bó băng và một loạt chỉ trích, cô cũng được thở phào nhẹ nhõm mà bước lên xe bus về nhà.
Có thể hơn cả hai tuần sau, mắt cá chân cô mới lành hẵn. Vò đầu bức tóc cũng thua, màng múa dương đại của cô xem như đi bỏ. Vì chỉ còn tám ngày nữa đã đến lễ thành lập ở trường.
Lúc vừa về đến cổng, Hạ Cầm chạm mặt Hạ An đang ôm túi xách đi ra trước cửa, cô bối rối gãi đầu tránh ánh mắt của chị mình.
“Tiểu Hạ, chân em làm sao vậy?” Hạ An hốt hoảng, ngồi bệt xuống xoa mắt cá chân được băng bó của Hạ Cầm.
“Không may té nên bị trật.” Hạ Cầm cúi xuống nhìn chị mình, khẽ thở dài.
Hạ An đứng dậy, bàn tay chạm vào vai Hạ Cầm, lo lắng: “Làm sao đây, chân em sưng to quá, mà còn tám ngày nữa đến ngày thành lập trường rồi...”
“Em sẽ nói với cô Vân.” Hạ Cầm không muốn nói chuyện nữa, cô cúi đầu đi ngang Hạ An.
“Không lẽ...” Hạ An kinh ngạc, cô quay đầu lại nhìn Hạ Cầm đang mở cửa.
“Ừm, em sẽ rút quyền tham dự màn múa.” Hạ Cầm thong dong bước vào nhà, đóng cửa lại.
Hạ An nhìn cánh cửa được đóng lại, buồn rầu mà cô cứ thở dài mãi. Hết chuyện của cô, đến cả Hạ Cầm, cô lại không biết an ủi cô em gái mình sao cho phải, người chị như cô cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
Cô mở điện thoại lên, vào một phần mềm chat, nick của ai đó vẫn là một màu đen.
Bên đây, Doãn Chí Đằng không quan tâm đến máy tính đã hư của mình cho lắm. Như thế cũng tốt, cho anh có thời gian suy nghĩ.
Suốt một ngày chủ nhật, anh cùng đám bạn bè tụ tập ở một quán bar quen thuộc, uống rượu, đến Đế Đài xả stress và chơi bài đến tận khuya.
Sáng hôm sau, anh ôm đầu đau như búa bổ bước lên giảng đường. Vì hôm nay có buổi thuyết trình của giáo sư ưu tú từ Mỹ về giảng Luật học, nên không thể nghỉ được.
Lúc anh bước lên chuyến xe bus đã nhìn thấy cô gái ấy ngồi vào chỗ ghế cũ phía cửa sổ. Ánh sáng từ của sổ hắt vào, cô ngồi khuôn mặt điềm tĩnh như xung quanh là không khí, cô toả ra hào quang chỉ riêng của mình, làm anh chói cả mắt.
Anh ngồi phịch xuống cạnh cô, đầu ngửa ra sau dựa vào ghế. Giả vờ nhắm mắt, hơi thở hơi nặng nề.
Hạ Cầm giật cả mình vì ghế ngồi bỗng dưng bị nhún xuống, sau đó ngửi được một mùi hương hoa nhài nhàn nhạt, cô mở to mắt nhìn người kế bên, là tên vô lại ấy nữa, mà dường như anh ta đang rất mệt mỏi.
Tim cô đập thình thịch mấy cái.
Trên xe bus đâu phải không còn dư chổ ngồi, ngược là còn rất nhiều. Thế nhưng anh ta vẫn chọn ngồi kế cạnh cô, có phải có ý trêu chọc cô nữa không?
Cô vội liếc mắt nhìn anh ta, vẫn còn nhắm mắt, hít thở đã đều đều.
Trong đầu cô bỗng nghĩ ra nhiều câu hỏi đặt lên người chàng trai này. Anh là ai? Tại sao lại thích ngồi cùng ghế với cô? Lại thích trêu chọc cô nữa. Nhìn kỹ thì anh ta không nỗi tệ, dáng vóc cũng cao ráo, khuôn mặt điển trai, ăn bận thì đơn giản áo thun trắng vào quần kaki màu chàm thêm đôi giày quai hậu, còn khoác thêm chiếc balo đen, hình như còn đi học thì phải, nhìn thật thư sinh.
Thấy anh ta nhúc nhích, cô thót tim quay đầu ra cửa sổ giả vờ ngắm đường phố, mặt cũng nóng lên.
“Tôi không phải kẻ xấu đâu nên em đừng lo.” Giọng Doãn Chí Đằng pha chút mệt mỏi, khàn khàn lên tiếng, đem theo nụ cười trên môi.
Mặt Hạ Cầm càng đỏ hơn, cô mím môi im lặng. Lần đầu tiên trong đời, cô nhìn một ai đó khác giới lâu đến như vậy lại còn bị bắt gặp.
Không khí càng im lặng, càng làm cô rối rắm. Bèn lục trong túi, lấy máy nghe nhạc mp3 ra và đeo tay phone vào, phá tan những cảm xúc khác lạ đang nhen nhóm trong lòng.
Cho đến khi đến trạm dừng trước trường nữ sinh Đồng Hoa, cô lục trong túi mình ra một viên kẹo, bàn tay run run ném vào lòng anh ta còn đang nhắm mắt, liền sợ hãi nhấc bên chân băng bó sưng to bước xuống xe.
Doãn Chí Đằng mở mắt, cầm lấy viên kẹo màu xanh nước biển, tháo bọc bên ngoài và ngậm vào miệng. Mùi bạc hà lan toả trong khoan miệng, làm anh cảm khái quay đầu ra sau nhìn bóng dáng cô gái dần khuất sau cổng trường.
Vừa bước vào lớp, Hạ Cầm đã bị Lưu Phỉ câu cổ, Tiểu Duy thì giật lấy bánh snack trên tay cô, mặt hừng hừng phấn khích.
“Tiểu Hạ, cậu nghe tin gì chưa?” Lưu Phỉ phà hơi xuống cổ Hạ Cầm. “Về chị cậu!”
Hạ Cầm lắc đầu, ngồi xuống bàn học mà Lưu Phỉ vẫn chưa buông tay ra.
“Ơ, chị cậu không nói gì với cậu à?”
Tiểu Duy đã lên tiếng trước, hai bên má phồng to do ăn quá nhiều bánh snack: “Chị cậu được vào hàng ngũ sẽ đi thi học sinh giỏi cấp thành phố đấy, chỉ sau ngày thành lập trường ba ngày thôi.”
“Sao hai cậu biết?” Hạ Cầm bất ngờ.
Lưu Phỉ ngước xuống nhìn mặt Hạ Cầm, nhăn nhó khó hiểu: “Thật tình hai người có phải chị em không thế?”
Hạ Cầm chột dạ. Thật sự ở nhà, gặp mặt nhau trong giờ cơm tối thì dường như ít khi cô và Hạ An chạm mặt hay trò chuyện nhiều cùng nhau. Cô không biết phải nói gì hay bắt chuyện cùng Hạ An ra sao, vì lúc nào Hạ An cũng là người mở lời đầu tiên.
Lại là Tiểu Duy phải lên tiếng giải thích cho Hạ Cầm biết. “Trên bảng thông báo ngay trước phòng giám hiệu đấy. Nghe đâu, nếu ai được hạng nhất, nhì, sẽ được học bỗng vào Đại học S cho bốn năm đại học.”
“Trời đất! Tốt thế ư?” Lần này là Lưu Phỉ kinh ngạc.
Tiểu Duy gật gù, đẩy gọng kính lên mũi tỏ ra am hiểu về vấn đề này, mỉa mai Lưu Phỉ. “Về điều kiện Đại học S chắc không cần nói nhiều rồi. Cho nên, Phỉ Phỉ à, cậu đừng mơ tưởng câu được con rùa vàng nào ở trường ấy nữa.”
“Xí, điều kiện Đại học S không phải có tiền là vào được cơ à?” Lưu Phỉ chun mũi, khinh thường.
Tiểu Duy thở dài, lắc đầu. Cô thật sự không thể không than trời được. Lưu Phỉ có một nhan sắc, phải gọi là nghiên nước nghiên thành, thế nhưng tính cách thì lỗ mãn, ham tiền, gặp tiền là bất chấp. Mơ ước của Lưu Phỉ cô nghe thuộc nằm lòng, lúc nào cũng lao nhao bên tai cô nghe đến chán chường, rằng: “Bà đây sẽ không để nhan sắc ba mẹ khổ công sinh ra uổng phí được!”
Hạ Cầm liền cầm điện thoại mở mục soạn tin nhắn, muốn nhắn cho Hạ An xem có phải thật sự cô được đi thi không, nhưng lại thấy đang hỏi một câu hết sức dư thừa, liền xoá hết dòng tin, nhắn một câu: “ Cố lên!”
Hạ An đang bù đầu với đống tài liệu, gục đầu xuống bàn học. Vừa lúc tin nhắn máy cô đến, mở ra là tin nhắn của Hạ Cầm, ngạc nhiên pha lẫn tò mò. Chỉ vỏn vẹn câu: “Cố lên!” làm Hạ An phấn chấn hẳn lên, cô muốn bay đến lớp Hạ Cầm mà ôm lấy cô em gái của mình.
Sau viên kẹo Hạ Cầm bâng huơ tặng cho Doãn Chí Đằng. Anh càng thích thú khi nhìn thấy cô ngồi vào chỗ ghế cũ trên xe bus, đeo tai phone nghe nhạc. Cô xinh đẹp lại trầm tĩnh, nên dù ai có để ý đến cũng chẳng muốn đến gần. Vì cô, dạo này anh thường không dùng xe đạp riêng đến trường nữa.
Anh gãi đầu, bác bỏ rằng mình đang để ý cô, mà chỉ là quan tâm đến bàn chân đang bị trật của cô như kẻ thích xen vào chuyện người khác đi.
Cô gái này lúc nào cũng xem người xung quanh là kẻ vô hình vậy, khi anh ngồi vào kế bên cũng chẳng thèm để ý đến. Cho đến khi anh phải lấy tai phone của cô, lúc ấy cô mới nhận biết được sự tồn tại của anh.
Doãn Chí Đằng lơ đễnh nhếch khoé môi cười với cô, nhưng thật chất lòng anh đang rối nùi như tơ vò. Anh sợ, sợ cô sẽ giật lấy lại tai nghe của mình, vì cô khó nắm bắt được tính tình.
Nhưng cô lại không, chỉ quay đầu ra cửa sổ, chống cằm nhìn phía ngoài xa xa. Anh thở phào nhẹ nhõm nhìn đôi mi rũ che khuất đôi mắt đen láy, ướt át kia.
Hai người vẫn không nói một lời gì. Chỉ nghe nhạc được phát qua từ tai phone và những suy nghĩ vu vơ đang len lói trong tâm trí.
Doãn Chí Đằng thấy mình thật buồn cười. Anh có cảm giác sợ những lần từ chối của cô, nó làm anh như kẻ bại trận. Chỉ muốn làm mọi cách cho cô phải chấp nhận sự tồn tại của mình, dù có hơi vô lí...
Anh là đứa con cưng trong gia đình, muốn gì có nấy từ khi còn nhỏ. Bên nội anh lại là đứa cháu đức tôn, nên được chiều chuộng đến mức như quốc bảo. Có lẽ vậy nên hình thành ra sự cứng đầu của anh suốt những năm là học sinh. Cho đến khi bước vào cuộc sống sinh viên ở Đại học S, tâm tình anh có vẻ dịu đi đôi chút.
Hôm nay cô gái ngồi cạnh anh đã đổi playlist là những bản Chinese melody thập niên 90. Càng nghe càng làm cuộc sống thấy bình yên. Những lời về tình yêu có phần mộc mạc không chau chuốt lại làm tình yêu càng thêm ngọt ngào, đáng trân trọng biết bao.
Anh liếc nhìn cô, cô đã nhắm mắt. Đôi mi rũ xuống, đôi môi màu hồng nộm nổi bật lên giữa khuôn mặt trắng nhợt nhạt, càng làm cô yếu ớt khó kiềm lòng cho đặng... Bàn chân của cô hôm nay có lẽ đã bớt sưng, vòng băng quấn chỉ một lớp mỏng, nhưng sao Doãn Chí Đằng vẫn thấy xót xa.
Trong những phút thư giãn cùng âm nhạc, Doãn Chí Đằng bỗng nhiên cũng bắt đầu nghiêm túc thưởng thức và nghiên cứu giọng hát của các ca sĩ như những ban giám khảo chuyên nghiệp.
Khi nhìn đến con đường càng gần đến trường cô, anh vội lấy ra từ balo một chai thuốc trị về trật khớp nhờ bạn mình đem từ tận Mã Lai về, rất hiệu nghiệm.
Lúc cô đứng lên muốn xuống xe, anh đã đặt nó vào tay cô, còn tỏ vẻ dửng dưng, nói: “Thuốc trị rất tốt về trật chân, đau khớp, em dùng đi.” Rồi nhích về sau cho cô qua.
Đôi mắt ướt át đó mở to nhìn anh, đôi môi khép hờ đã mở miệng sau bao ngày im lặng, dù chỉ có hai từ “Cám ơn” lạnh nhạt.
Chiếc xe bus chạy đi, anh mới lấy hai tay che mặt đã ửng đỏ của mình, nụ cười còn nở trên môi, như là anh mới làm được việc gì đó lớn lao lắm.
Anh đã muốn ngộp thở khi đối diện mặt cùng cô, đôi mắt đen không đáy đó không biết sẽ có biểu hiện gì tiếp theo, đôi môi đầy đặn hé mở lại khép lại, cứ mãi liên tục mấy lần mới thốt được hai từ “Cám ơn”.
Thế mà anh cảm giác đáng giá vô cùng.
Doãn Chí Đằng anh trở nên để ý một người con gái xa lạ khi nào không hay, còn là mối quan tâm không biết điểm dừng....
Tác giả :
Tiểu Kết Ngủ Ngày