Đằng Nào Cũng Dính Sao Quả Tạ
Chương 36
Kỳ thật, tôi cũng không quá tin tưởng vào loại phép thuật này.
Bởi vì theo trình tự thi được công bố ngay từ đầu, trong cả ba môn thi, bọn tôi đều phải thi chung với Vu Kính (nhất định là hắn ta cố ý rồi!), rất là mạo hiểm.
Vào buổi tối trước ngày diễn ra cuộc thi, lần đầu tiên trong đời Tiểu Hắc không đến quấy rầy tôi, một mình ru rú ở trong phòng hí hoáy viết vẽ linh tinh, không biết lại tính giở trò gì đây. Thây kệ, chỉ cần đến lúc đó tôi sao chép lại động tác của cậu ta là xong, nghĩ như vậy, tôi liền yên tâm mà đi ngủ sớm.
.
.
Cuối cùng cũng đến buổi chiều diễn ra kì thi.
Trên Bình Tâm Nhai giăng đèn kết hoa, ngay chỗ cửa tạm thời dựng lên ba cái đài cao đến ba trượng, khí thế hào hùng! Mỗi một cây cột trụ, đều được làm từ loại gỗ tử đàn quý giá do chưởng môn tự mình lựa chọn, bề mặt đài được lát bằng gỗ Hoàng hoa lê thơm ngát, bên trên được chạm trổ hoa văn rất tỉ mỉ, tất cả đều là tác phẩm của các thợ thủ công nức tiếng từ những nơi khác được mời tới. Nghe đâu những dải gấm vóc thượng hạng sáng óng ánh đang được trải kín khắp mặt đài kia, là sản phẩm được đặt làm yêu cầu, do các cô thợ dệt lành nghề nhất vùng Giang Nam thức thâu đêm dệt liên tục suốt mười ngày liền mới xong, những lá cờ tua rua đẹp rực rỡ rũ xuống, nương theo gió bay phất phơ. Mà trên những tấm thảm treo tường trang trí dùng làm phông nền nơi này, đều được thêu lên hình ảnh cảnh sắc của Bình Tâm Nhai, đường chỉ vô cùng tinh tế, sang trọng. Thứ duy nhất không hoàn mỹ trong buổi thi ngày hôm nay chính là, chữ ‘CƯỢC’ to ình được viết trên lá thiếp gởi tới tay từng người!
Lại tụ tập đánh bạc…
Không khéo triều đình nổi giận lên mà cho niêm phong luôn cả ngọn núi Bình Tâm mất…
Không biết là hạnh phúc hay bất hạnh nữa đây, khi mà tôi lại một lần nữa trở thành tâm điểm của sự chú ý, có tin phong phanh rằng chầu cá độ xem Lý Sơ có thể thi đậu hay không đã có tỉ lệ cược lên đến một ăn năm trăm rồi. Không biết là do ai đồn thổi, mà riết rồi tình thế trên Bình Tâm Nhai đã nghiêng hẳn về một phía, gần như toàn bộ đều cược rằng tôi sẽ ‘tạch’. Mặc dù đã tới sát giờ thi, song toàn bộ các thí sinh đều hào hứng tranh nhau đặt cược, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Từ một góc độ khác mà xét thì trò này đã lần nữa chứng minh cho sự vô vị của cái môn phái này.
Để khuyến khích mọi người đặt thêm tiền cược, ba hội trường của Bình Tâm Nhai đều sẽ chỉ mở cửa khi giờ thi bắt đầu. Tôi đành ngồi dưới cái nắng chang chang ngoài trời, gia nhập hội sĩ tử ôn bài với mấy tay đệ tử đã đặt cược xong rồi. Tuy rằng trong đầu đã thuộc làu làu hết mớ thần chú đó rồi, song để đề phòng bất trắc tôi vẫn ráng lôi tờ giấy có ghi thần chú ra mà niệm đi niệm lại. Cơ mà ngồi học bài ngay dưới cái nắng oi ả vào lúc chính ngọ, thật sự là quá chói mắt, làm tôi với đám đệ tử toàn là vừa xem vừa dụi mắt miết.
Đang è đầu ra mà học, Tiểu Hắc đã đứng trước mặt tôi tự lúc nào, giơ món đồ trong tay ra.
“Cậu cũng đặt rồi à?”
Cái thứ trên tay Tiểu Hắc, rõ ràng chính là vé cược.
“Đúng vậy, đã lên đến mức một ăn năm trăm rồi, sao lại không cược chứ.”
Tôi giật lấy phiếu cược mà nhìn thử, quả nhiên cậu ta cược là tôi qua được! Yên chí được rồi. Một khi cậu chàng đã có lòng tin như vậy, thì xem ra chuyện cũng không có gì khó khăn.
Tôi lại quay về với việc ôn bài còn dang dở.
Lần này không bị ai quấy rầy nữa, tôi liền dợt đi dợt lại không biết bao nhiêu lần, Tiểu Hắc vỗ vai tôi bảo: “Cửa mở rồi, đi thôi.”
“Cậu đi giành chỗ trước đi, tôi muốn ngồi cạnh cậu.” – Tôi căn dặn.
Cậu chàng cười toe toét, gật đầu đi trước.
Tôi đứng dậy, tay đệ tử nãy giờ vẫn ngồi ôn bài cạnh tôi nhưng nhất quyết giữ khoảng cách nhất định với tôi cũng đứng dậy theo, đột nhiên cậu ta lảo đảo, tôi vội vàng đỡ lấy, cậu ta liền mỉm cười tỏ ý xin lỗi: “Sư thúc, làm phiền thầy quá. Nãy giờ ngồi đọc sách lâu dưới trời nắng, nên hơi hoa mắt.”
“Nhưng mắt tôi có bị làm sao đâu nào.” – Tôi chớp chớp.
“Đó là bởi vì Mặc sư huynh Điển Mặc vẫn luôn đứng sau lưng thầy mà.” – Cậu ta dụi mắt, bỏ đi.
Cậu ta nói tôi mới chợt nhớ ra, ban nãy lúc ôn bài, quả thật có một bóng mát chặn đứng cái nắng gay gắt giùm tôi.
Hoá ra là Tiểu Hắc sao.
.
.
Phải rồi, cậu ta giành được vị trí ngồi nào rồi nhỉ, số phận của tôi trong kì thi này đều dựa vào cậu ta cả đó!
Trong hội trường số một, Tiểu Hắc ngồi cạnh cửa sổ, một mình cậu ta chiếm hết chỗ của hai người.
Kỳ thật cũng không cần phải làm thế, đệ tử của Bình Tâm Nhai hình như ai cũng kiêng kỵ cậu ta cả, đại đa số các đệ tử hễ bước tới mà thấy cậu ta liền sẽ rẽ sang lối khác. Chỉ cần cậu ta tiến tới gần, các đệ tử đều sẽ lập tức lùi ra xa. Tuy rằng bọn họ vẫn quan sát cậu ta từ xa, còn chỉ chỉ trỏ trỏ nữa, thái độ thì hoặc là cực kỳ hâm mộ hoặc là vô cùng kính nể, thế nhưng nhất quyết không chịu tới gần. Đương nhiên cũng nhờ vậy, mà cậu ta chiếm được ưu thế tuyệt đối mỗi khi phải chen chúc mua cơm trưa ở nhà ăn. Lần nào tôi cũng sử dụng Tiểu Hắc như một loại thuốc sát trùng cả, mượn cậu ta để xua đuổi những tên đệ tử dám tỏ ra hung hãn vì cơn đói xâm chiếm lý trí, nghênh ngang tận hưởng bữa ăn ngon lành.
…
Tôi thừa nhận mình có hơi quá đáng thật. Có điều bây giờ đâu phải lúc để tự kiểm điểm đâu chứ.
Thường ngày Tiểu Hắc vẫn một thân một mình, như lúc này đây chẳng hạn. Tuy rằng cậu ta vừa kiêu ngạo lại vừa tuấn tú, nhưng cứ thui thủi như vậy cũng rất tội nghiệp. Hoàn toàn không giống sư phụ cậu ta là tôi đây, ai ai trông thấy cũng đều muốn tiếp cận, hoặc là để dụ dỗ hoặc là để lừa gạt, cứ như thể họ mà không làm vậy thì sẽ rất có lỗi với sự tồn tại của tôi ấy.
Tôi âm thầm thở dài trong lòng.
Trước giờ Tiểu Hắc chưa từng thân thiết với ai ngoài tôi, đây chưa hẳn đã là chuyện tốt.
Thông thường trong vòng bán kính một trượng quanh cậu ta, hầu như đã không có đệ tử nào dám lại gần rồi. Mà giờ đây, bởi vì cậu ta đã làm ra một hành động, mà với tuyệt đại đa số đệ tử trên núi Bình Tâm mà nói, tuyệt đối là khó hiểu, bởi vậy cái bán kính của vòng tròn ‘cấm xâm nhập’ này lại tăng lên thành hai trượng.
Đã có rất nhiều đệ tử thì thào bàn tán về hành vi của cậu ta.
“Có lẽ nào đây là loại pháp thuật mới? Hình như rất khó thực hiện đó, cậu xem Điển Mặc vã mồ hôi đầy đầu kìa.”
“Hẳn là lời nguyền đấy nhỉ? Là loại pháp thuật không cần dùng đũa phép ấy. Nhất định là loại lời nguyền rất khủng khiếp rồi, cậu xem thanh đao bóng loáng kia, lại còn vết cắt bén ngót sáng loáng kìa!”
“Là cầu nguyện, chắc chắn chỉ là cầu nguyện thôi! Cậu xem anh ta đã đặt những ba thanh gỗ lên bàn kìa, chẳng phải là cống phẩm còn gì!”
“Là triệu hồi quỷ ám đó! Cậu xem tay anh ta lặp đi lặp lại mãi một động tác, khi triệu hồi quỷ ám chẳng phải cần nhảy vũ điệu gọi quỷ hay nhiều lần sao?!
Tôi không biết phải nói gì đây.
Đám đệ tử Bình Tâm Nhai này, tôi van mấy người làm ơn suy nghĩ theo cách của người bình thường giùm cái có được không!
Xét trên lập trường của tôi, bất kể bề ngoài có thế nào, bất kể là nhìn từ góc độ nào, bất chấp có liên tưởng tới cỡ nào, đều thấy rõ là Tiểu Hắc đang cầm lưỡi cưa mà cưa chân ghế cả, được chưa hả?
Sau khi cậu ta cưa nốt cái chân ghế cuối cùng, liền ngẩng đầu lên tôi đang tiến lại gần: “Được rồi, toàn bộ đều đã chuẩn bị xong xuôi.”
“Cậu cưa ghế làm gì vậy?”
“Pháp thuật của thầy phải do người ở vị trí cao thi triển lên người ở vị trí thấp, con cao hơn thầy, không cưa cho chân ghế ngắn lại thì sao thi triển được?” – Nói xong, cậu chàng tiện tay quăng luôn lưỡi cưa xuống đất, đấm đấm bả vai.
“Nhưng mà, việc cậu vừa làm là phá hoại tài sản công cộng đó, Vu Kính sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu.”
“Yên tâm, tội phạm tràn lan thì khó xử phạt lắm, sư phụ à.” – Tiểu Hắc chỉ ra đằng xa, tôi quay đầu lại nhìn, trời đất quỷ thần ơi, gần như toàn bộ đệ tử đều đang nhấc ghế để lên bàn. Trong miệng còn lầm bầm: “Làm theo anh ta, chắc chắn không có sai đâu!”
“Nhất định là loại phép thuật mới đảm bảo thi đậu 100% rồi!”
Toàn bộ hội trường đều sôi sục, đủ thứ tiếng la hét vang lên, nào là phải chặt, phải cưa rồi lại phải đập.
Việc này trước hết là đã chứng minh một điều, tâm lý hùa theo một cách mù quáng của quần chúng thật sự rất đáng sợ.
Thứ hai, việc này cũng thể hiện rõ rằng, ở cái xứ sở kỳ diệu tên Bình Tâm Nhai này, cho dù bạn chỉ là một cái ghế thì cũng chưa chắc bạn được toàn thây thoát ra khỏi đây đâu,
Tôi lắc đầu ngao ngán, nhìn Tiểu Hắc lom lom: “Là chuyện do cậu gây ra đó, còn không chịu nói gì đi.”
“Trông rất vui mắt mà.” – Tiểu Hắc ngồi vắt chéo chân ngả lưng vào ghế.
“Tiểu Hắc!”
“Được rồi được rồi! Trông thầy thật chẳng giống đệ tử của Bình Tâm Nhai gì hết hà.” – Tiểu Hắc lẩm bẩm, xoay người nhảy lên bàn! Thét vang một tiếng – “Yên lặng nào!”
“Mấy người coi đây là quán trà hay sao vậy? Ghế của người ta bộ muốn cưa chân là cưa chân đấy à?! Mấy người tưởng cứ làm ẩu làm tả như vậy sẽ có tác dụng ư? Có vậy thôi mà sẽ thi đậu được sao?” – Tiểu Hắc vừa quát lớn, cả hội trường lập tức lặng ngắt như tờ, ánh mắt của toàn bộ đệ tử đều đồng loạt hướng về cùng một mục tiêu. Tiểu Hắc thản nhiên khom lưng nhặt cái lưỡi cưa đã vứt xuống đất ban nãy lên, cất cao giọng: “Bây giờ bắt đầu bán đấu giá lưỡi cưa này…”
Bán đứt một lưỡi cưa cũ xì với giá năm trăm lượng vàng, tôi giương mắt lên nhìn tay đệ tử kia vui mừng hớn hở nâng niu giữ lấy cái lưỡi cưa đó, trong lòng tự hỏi, rốt cuộc thì Bình Tâm Nhai thường phát cho đệ tử bao nhiêu tiền tiêu vặt vậy?
Tay đệ tử kia cũng không ngu ngốc, sau khi nhanh nhẹn cưa đứt bốn cái chân ghế, liền bắt đầu cho các đệ tử khác thuê lại với giá mười lượng bạc một lượt cưa.
Các đệ tử lập tức chừa ra một khoảng trống trong hội trường, tay xách theo cái ghế của mình đứng xếp hàng. Gã đệ tử kia, tay ôm sách pháp thuật, đứng nép sang bên tỉ mỉ ghi lại mỗi đệ tử cưa hết bao nhiêu lượt.
Một cậu đệ tử thi ở hội trường sát vách đứng ngay ngoài cửa ngó vào, lập tức thấy cảnh người người rầm rộ kéo nhau đi xếp hàng cưa ghế, liền ré lên một tiếng, gào toáng lên: “Đề thi lần này ra nghề mộc đóóóóóóóóóóóó!!!!!!!!!!
Hết chương 35
Bởi vì theo trình tự thi được công bố ngay từ đầu, trong cả ba môn thi, bọn tôi đều phải thi chung với Vu Kính (nhất định là hắn ta cố ý rồi!), rất là mạo hiểm.
Vào buổi tối trước ngày diễn ra cuộc thi, lần đầu tiên trong đời Tiểu Hắc không đến quấy rầy tôi, một mình ru rú ở trong phòng hí hoáy viết vẽ linh tinh, không biết lại tính giở trò gì đây. Thây kệ, chỉ cần đến lúc đó tôi sao chép lại động tác của cậu ta là xong, nghĩ như vậy, tôi liền yên tâm mà đi ngủ sớm.
.
.
Cuối cùng cũng đến buổi chiều diễn ra kì thi.
Trên Bình Tâm Nhai giăng đèn kết hoa, ngay chỗ cửa tạm thời dựng lên ba cái đài cao đến ba trượng, khí thế hào hùng! Mỗi một cây cột trụ, đều được làm từ loại gỗ tử đàn quý giá do chưởng môn tự mình lựa chọn, bề mặt đài được lát bằng gỗ Hoàng hoa lê thơm ngát, bên trên được chạm trổ hoa văn rất tỉ mỉ, tất cả đều là tác phẩm của các thợ thủ công nức tiếng từ những nơi khác được mời tới. Nghe đâu những dải gấm vóc thượng hạng sáng óng ánh đang được trải kín khắp mặt đài kia, là sản phẩm được đặt làm yêu cầu, do các cô thợ dệt lành nghề nhất vùng Giang Nam thức thâu đêm dệt liên tục suốt mười ngày liền mới xong, những lá cờ tua rua đẹp rực rỡ rũ xuống, nương theo gió bay phất phơ. Mà trên những tấm thảm treo tường trang trí dùng làm phông nền nơi này, đều được thêu lên hình ảnh cảnh sắc của Bình Tâm Nhai, đường chỉ vô cùng tinh tế, sang trọng. Thứ duy nhất không hoàn mỹ trong buổi thi ngày hôm nay chính là, chữ ‘CƯỢC’ to ình được viết trên lá thiếp gởi tới tay từng người!
Lại tụ tập đánh bạc…
Không khéo triều đình nổi giận lên mà cho niêm phong luôn cả ngọn núi Bình Tâm mất…
Không biết là hạnh phúc hay bất hạnh nữa đây, khi mà tôi lại một lần nữa trở thành tâm điểm của sự chú ý, có tin phong phanh rằng chầu cá độ xem Lý Sơ có thể thi đậu hay không đã có tỉ lệ cược lên đến một ăn năm trăm rồi. Không biết là do ai đồn thổi, mà riết rồi tình thế trên Bình Tâm Nhai đã nghiêng hẳn về một phía, gần như toàn bộ đều cược rằng tôi sẽ ‘tạch’. Mặc dù đã tới sát giờ thi, song toàn bộ các thí sinh đều hào hứng tranh nhau đặt cược, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Từ một góc độ khác mà xét thì trò này đã lần nữa chứng minh cho sự vô vị của cái môn phái này.
Để khuyến khích mọi người đặt thêm tiền cược, ba hội trường của Bình Tâm Nhai đều sẽ chỉ mở cửa khi giờ thi bắt đầu. Tôi đành ngồi dưới cái nắng chang chang ngoài trời, gia nhập hội sĩ tử ôn bài với mấy tay đệ tử đã đặt cược xong rồi. Tuy rằng trong đầu đã thuộc làu làu hết mớ thần chú đó rồi, song để đề phòng bất trắc tôi vẫn ráng lôi tờ giấy có ghi thần chú ra mà niệm đi niệm lại. Cơ mà ngồi học bài ngay dưới cái nắng oi ả vào lúc chính ngọ, thật sự là quá chói mắt, làm tôi với đám đệ tử toàn là vừa xem vừa dụi mắt miết.
Đang è đầu ra mà học, Tiểu Hắc đã đứng trước mặt tôi tự lúc nào, giơ món đồ trong tay ra.
“Cậu cũng đặt rồi à?”
Cái thứ trên tay Tiểu Hắc, rõ ràng chính là vé cược.
“Đúng vậy, đã lên đến mức một ăn năm trăm rồi, sao lại không cược chứ.”
Tôi giật lấy phiếu cược mà nhìn thử, quả nhiên cậu ta cược là tôi qua được! Yên chí được rồi. Một khi cậu chàng đã có lòng tin như vậy, thì xem ra chuyện cũng không có gì khó khăn.
Tôi lại quay về với việc ôn bài còn dang dở.
Lần này không bị ai quấy rầy nữa, tôi liền dợt đi dợt lại không biết bao nhiêu lần, Tiểu Hắc vỗ vai tôi bảo: “Cửa mở rồi, đi thôi.”
“Cậu đi giành chỗ trước đi, tôi muốn ngồi cạnh cậu.” – Tôi căn dặn.
Cậu chàng cười toe toét, gật đầu đi trước.
Tôi đứng dậy, tay đệ tử nãy giờ vẫn ngồi ôn bài cạnh tôi nhưng nhất quyết giữ khoảng cách nhất định với tôi cũng đứng dậy theo, đột nhiên cậu ta lảo đảo, tôi vội vàng đỡ lấy, cậu ta liền mỉm cười tỏ ý xin lỗi: “Sư thúc, làm phiền thầy quá. Nãy giờ ngồi đọc sách lâu dưới trời nắng, nên hơi hoa mắt.”
“Nhưng mắt tôi có bị làm sao đâu nào.” – Tôi chớp chớp.
“Đó là bởi vì Mặc sư huynh Điển Mặc vẫn luôn đứng sau lưng thầy mà.” – Cậu ta dụi mắt, bỏ đi.
Cậu ta nói tôi mới chợt nhớ ra, ban nãy lúc ôn bài, quả thật có một bóng mát chặn đứng cái nắng gay gắt giùm tôi.
Hoá ra là Tiểu Hắc sao.
.
.
Phải rồi, cậu ta giành được vị trí ngồi nào rồi nhỉ, số phận của tôi trong kì thi này đều dựa vào cậu ta cả đó!
Trong hội trường số một, Tiểu Hắc ngồi cạnh cửa sổ, một mình cậu ta chiếm hết chỗ của hai người.
Kỳ thật cũng không cần phải làm thế, đệ tử của Bình Tâm Nhai hình như ai cũng kiêng kỵ cậu ta cả, đại đa số các đệ tử hễ bước tới mà thấy cậu ta liền sẽ rẽ sang lối khác. Chỉ cần cậu ta tiến tới gần, các đệ tử đều sẽ lập tức lùi ra xa. Tuy rằng bọn họ vẫn quan sát cậu ta từ xa, còn chỉ chỉ trỏ trỏ nữa, thái độ thì hoặc là cực kỳ hâm mộ hoặc là vô cùng kính nể, thế nhưng nhất quyết không chịu tới gần. Đương nhiên cũng nhờ vậy, mà cậu ta chiếm được ưu thế tuyệt đối mỗi khi phải chen chúc mua cơm trưa ở nhà ăn. Lần nào tôi cũng sử dụng Tiểu Hắc như một loại thuốc sát trùng cả, mượn cậu ta để xua đuổi những tên đệ tử dám tỏ ra hung hãn vì cơn đói xâm chiếm lý trí, nghênh ngang tận hưởng bữa ăn ngon lành.
…
Tôi thừa nhận mình có hơi quá đáng thật. Có điều bây giờ đâu phải lúc để tự kiểm điểm đâu chứ.
Thường ngày Tiểu Hắc vẫn một thân một mình, như lúc này đây chẳng hạn. Tuy rằng cậu ta vừa kiêu ngạo lại vừa tuấn tú, nhưng cứ thui thủi như vậy cũng rất tội nghiệp. Hoàn toàn không giống sư phụ cậu ta là tôi đây, ai ai trông thấy cũng đều muốn tiếp cận, hoặc là để dụ dỗ hoặc là để lừa gạt, cứ như thể họ mà không làm vậy thì sẽ rất có lỗi với sự tồn tại của tôi ấy.
Tôi âm thầm thở dài trong lòng.
Trước giờ Tiểu Hắc chưa từng thân thiết với ai ngoài tôi, đây chưa hẳn đã là chuyện tốt.
Thông thường trong vòng bán kính một trượng quanh cậu ta, hầu như đã không có đệ tử nào dám lại gần rồi. Mà giờ đây, bởi vì cậu ta đã làm ra một hành động, mà với tuyệt đại đa số đệ tử trên núi Bình Tâm mà nói, tuyệt đối là khó hiểu, bởi vậy cái bán kính của vòng tròn ‘cấm xâm nhập’ này lại tăng lên thành hai trượng.
Đã có rất nhiều đệ tử thì thào bàn tán về hành vi của cậu ta.
“Có lẽ nào đây là loại pháp thuật mới? Hình như rất khó thực hiện đó, cậu xem Điển Mặc vã mồ hôi đầy đầu kìa.”
“Hẳn là lời nguyền đấy nhỉ? Là loại pháp thuật không cần dùng đũa phép ấy. Nhất định là loại lời nguyền rất khủng khiếp rồi, cậu xem thanh đao bóng loáng kia, lại còn vết cắt bén ngót sáng loáng kìa!”
“Là cầu nguyện, chắc chắn chỉ là cầu nguyện thôi! Cậu xem anh ta đã đặt những ba thanh gỗ lên bàn kìa, chẳng phải là cống phẩm còn gì!”
“Là triệu hồi quỷ ám đó! Cậu xem tay anh ta lặp đi lặp lại mãi một động tác, khi triệu hồi quỷ ám chẳng phải cần nhảy vũ điệu gọi quỷ hay nhiều lần sao?!
Tôi không biết phải nói gì đây.
Đám đệ tử Bình Tâm Nhai này, tôi van mấy người làm ơn suy nghĩ theo cách của người bình thường giùm cái có được không!
Xét trên lập trường của tôi, bất kể bề ngoài có thế nào, bất kể là nhìn từ góc độ nào, bất chấp có liên tưởng tới cỡ nào, đều thấy rõ là Tiểu Hắc đang cầm lưỡi cưa mà cưa chân ghế cả, được chưa hả?
Sau khi cậu ta cưa nốt cái chân ghế cuối cùng, liền ngẩng đầu lên tôi đang tiến lại gần: “Được rồi, toàn bộ đều đã chuẩn bị xong xuôi.”
“Cậu cưa ghế làm gì vậy?”
“Pháp thuật của thầy phải do người ở vị trí cao thi triển lên người ở vị trí thấp, con cao hơn thầy, không cưa cho chân ghế ngắn lại thì sao thi triển được?” – Nói xong, cậu chàng tiện tay quăng luôn lưỡi cưa xuống đất, đấm đấm bả vai.
“Nhưng mà, việc cậu vừa làm là phá hoại tài sản công cộng đó, Vu Kính sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu.”
“Yên tâm, tội phạm tràn lan thì khó xử phạt lắm, sư phụ à.” – Tiểu Hắc chỉ ra đằng xa, tôi quay đầu lại nhìn, trời đất quỷ thần ơi, gần như toàn bộ đệ tử đều đang nhấc ghế để lên bàn. Trong miệng còn lầm bầm: “Làm theo anh ta, chắc chắn không có sai đâu!”
“Nhất định là loại phép thuật mới đảm bảo thi đậu 100% rồi!”
Toàn bộ hội trường đều sôi sục, đủ thứ tiếng la hét vang lên, nào là phải chặt, phải cưa rồi lại phải đập.
Việc này trước hết là đã chứng minh một điều, tâm lý hùa theo một cách mù quáng của quần chúng thật sự rất đáng sợ.
Thứ hai, việc này cũng thể hiện rõ rằng, ở cái xứ sở kỳ diệu tên Bình Tâm Nhai này, cho dù bạn chỉ là một cái ghế thì cũng chưa chắc bạn được toàn thây thoát ra khỏi đây đâu,
Tôi lắc đầu ngao ngán, nhìn Tiểu Hắc lom lom: “Là chuyện do cậu gây ra đó, còn không chịu nói gì đi.”
“Trông rất vui mắt mà.” – Tiểu Hắc ngồi vắt chéo chân ngả lưng vào ghế.
“Tiểu Hắc!”
“Được rồi được rồi! Trông thầy thật chẳng giống đệ tử của Bình Tâm Nhai gì hết hà.” – Tiểu Hắc lẩm bẩm, xoay người nhảy lên bàn! Thét vang một tiếng – “Yên lặng nào!”
“Mấy người coi đây là quán trà hay sao vậy? Ghế của người ta bộ muốn cưa chân là cưa chân đấy à?! Mấy người tưởng cứ làm ẩu làm tả như vậy sẽ có tác dụng ư? Có vậy thôi mà sẽ thi đậu được sao?” – Tiểu Hắc vừa quát lớn, cả hội trường lập tức lặng ngắt như tờ, ánh mắt của toàn bộ đệ tử đều đồng loạt hướng về cùng một mục tiêu. Tiểu Hắc thản nhiên khom lưng nhặt cái lưỡi cưa đã vứt xuống đất ban nãy lên, cất cao giọng: “Bây giờ bắt đầu bán đấu giá lưỡi cưa này…”
Bán đứt một lưỡi cưa cũ xì với giá năm trăm lượng vàng, tôi giương mắt lên nhìn tay đệ tử kia vui mừng hớn hở nâng niu giữ lấy cái lưỡi cưa đó, trong lòng tự hỏi, rốt cuộc thì Bình Tâm Nhai thường phát cho đệ tử bao nhiêu tiền tiêu vặt vậy?
Tay đệ tử kia cũng không ngu ngốc, sau khi nhanh nhẹn cưa đứt bốn cái chân ghế, liền bắt đầu cho các đệ tử khác thuê lại với giá mười lượng bạc một lượt cưa.
Các đệ tử lập tức chừa ra một khoảng trống trong hội trường, tay xách theo cái ghế của mình đứng xếp hàng. Gã đệ tử kia, tay ôm sách pháp thuật, đứng nép sang bên tỉ mỉ ghi lại mỗi đệ tử cưa hết bao nhiêu lượt.
Một cậu đệ tử thi ở hội trường sát vách đứng ngay ngoài cửa ngó vào, lập tức thấy cảnh người người rầm rộ kéo nhau đi xếp hàng cưa ghế, liền ré lên một tiếng, gào toáng lên: “Đề thi lần này ra nghề mộc đóóóóóóóóóóóó!!!!!!!!!!
Hết chương 35
Tác giả :
A Thất