Đằng Nào Cũng Dính Sao Quả Tạ
Chương 18
Tôi thở dài, làm ra vẻ bí hiểm phất tay: “Trước hết phiền huynh cho đuổi bọn tiểu bối này ra ngoài đi đã.”
Phan Khổng chắc tưởng là tôi có nỗi lòng gì khó nói, nên mới gật đầu bảo bọn họ đi ra. Chỉ để lại bốn người gồm tôi, anh ta, Lưu Tịch và Điển Mặc.
Tôi quan sát chung quanh, tìm một cái ghế có lót đệm êm ái rồi ngồi phịch xuống, không để hắn kịp hỏi han gì liền bù lu bù loa lên, lôi tiền căn hậu quả của mọi chuyện ra kể hết một lượt, cuối cùng còn đế thêm một câu: “Sư huynh ơi, chuyện này huynh nhất định phải làm chủ cho tôi đó!”
Phan Khổng nghe xong thì đực mặt ra, có lẽ cái chuyện hoá tiên này với anh ta mà nói nghe cứ như là mơ ấy, nên sau một hồi trầm ngâm mới nói: “Nếu thật sự là vậy, thế thì vụ án đêm qua hẳn nhiên là không liên quan gì tới cậu rồi, có điều về phần chứng cứ…”
Chứng cớ hả, đúng rồi, vết thương trên vai! Vết thương đó chính là một bằng chứng không thể tốt hơn!
Tôi lập tức giơ tay phát biểu: “Có rồi, sư huynh!”
Nói rồi liền bắt đầu cởi đồ ra, tôi kích động tới mức tay kéo tay xé, xoạch xoạch mấy cái đã lột sạch bách quần áo trên người.
Điển Mặc từ đằng sau bỗng tiến lên, đứng chắn trước mặt tôi, nhìn tôi nói với vẻ ngờ vực: “Sư phụ thầy có rồi sao? Được mấy tháng rồi?”
Lưu Tịch và Phan Khổng kinh ngạc nhìn theo ánh mắt của Điển Mặc, mà đích đến chính là chỗ bụng tôi, có lẽ bọn họ còn đang ngỡ ngàng vì chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Tôi sửng sốt la lên: “Cái gì mà mấy tháng hả, chuyện mới cách đây có mấy ngày chứ đâu! Là chính tay con làm còn gì, con dám nói với thầy là đã quên rồi coi! Thầy không bắt con chịu trách nhiệm cũng coi như không phụ lòng con rồi!” – Nói rồi tôi liền cúi đầu nhìn thử, trời đất, thuốc của Vân Thoa hiệu quả nhanh dữ vậy nè, phần da trên vai phẳng lì không có lấy một vết sẹo nào luôn! – “Con nghe cho kỹ đây, cho dù nhìn không ra được, nhưng con đừng hòng mưu toan dùng tiền để ém nhẹm vụ này à!”
Cơ mà… Hình như lúc Điển Mặc nói lời này vẫn luôn nhìn vào bụng mình chứ không phải vai? Kệ bà nó chứ.
Còn về phần Phan Khổng với Lưu Tịch, sau khi nghe được lời tôi nói, cả hai liền lập tức biến sắc mặt!
Điển Mặc ra vẻ tội nghiệp nhìn tôi: “Sư phụ, là đệ tử đáng chết, trong lúc bồng bột đã mạo phạm tới sư phụ!”
“Thôi bỏ đi, làm thì cũng đã làm rồi, giờ mới nói có ích gì?” – Tôi tỏ ra là người độ lượng – “Chỉ cần sau này con chịu khó hầu hạ thầy cho cẩn thận, thầy cũng chẳng dám mong gì hơn.”
“Đệ tử nhất định sẽ tận tâm tận lực chiều chuộng lấy lòng sư phụ, chăm lo cho sức khoẻ sư phụ, chỉ xin thầy đừng tự làm tổn thương bản thân.” – Cậu nhỏ nhẹ nhàng khoác lại y phục cho tôi, thái độ ân cần niềm nở vô cùng – “Thân thể sư phụ bây giờ không thể so với lúc bình thường được, cũng nên cẩn thận kẻo bị cảm lạnh đấy.”
Bọn tôi ở bên này thì lo diễn cảnh tình thương mến thương giữa hai thầy trò, còn bên kia chỉ nghe thấy một tiếng “ụa” vang lên, bọn người Lưu Tịch và Phan Khổng đều tranh nhau bổ nhào về phía cửa sổ, hình như là đang nôn mửa.
Tôi kinh ngạc nhỏ tiếng hỏi Điển Mặc: “Bọn họ bị sao vậy?”
Thằng nhỏ nhếch mép, lắc đầu đáp: “Tuy rằng vóc dáng của sư phụ có thể sánh ngang với siêu mẫu, nhưng cũng đâu đến nỗi khiến bọn họ phải tự ti đến mức ói ra hết thế chứ, chỉ có thể trách trên núi Bình Tâm này đi đâu cũng gặp lũ biến thái.”
Thì ra là thế, cũng thật đáng thương.
.
.
Lưu Tịch dù gì cũng là thanh niên trai tráng, nôn xong trước hết, miệng lại lẩm bẩm một mình: “Đúng là rừng lớn thì chim gì cũng có mà! Phải chăng chỉ có đứa quê mùa như mình mới thấy hãi hùng đến vậy?
Điển Mặc cười toe toét, coi mòi cu cậu rất hào hứng thì phải: “Không phải vậy đâu, sư huynh, đều quê mùa như nhau cả thôi.”
“Tôi sống ở Bình Tâm Nhai suốt mười năm trời, mãi đến hôm nay mới hiểu được đây quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long!” – Mặt mày Lưu Tịch vẫn còn xanh lét.
Điển Mặc vỗ vai hắn an ủi: “Thế giới pháp thuật rất là thần kỳ, huynh cũng không cần phải quá tự ti mặc cảm như vậy.”
Lưu Tịch lừ mắt nhìn nó: “Tôi với cậu đều thuộc cùng một thế hệ, những chuyện cậu có thể làm, tôi chẳng lý gì lại không làm được!”
“Tốt lắm, rất có chí khí!” – Điển Mặc gật gù – “Tôi sẽ chờ ngày nghe tin mừng thắng trận của anh.”
Một ngọn lửa bốc cao hừng hừng nơi bọn họ đứng, là lửa của ý chí quyết thắng hay sao vậy?
Phan Khổng lúc này cũng vừa mới nôn xong, quay đầu qua, dường như nhận ra ánh mắt Lưu Tịch nhìn mình có gì đó khác thường, liền rùng mình một cái: “Hai ngươi đang nói chuyện gì vậy?”
Lưu Tịch nghiêm túc trả lời: “Sư phụ, bọn con chỉ là đang thảo luận chút chuyện liên quan tới pháp thuật thôi. Chốc nữa sẽ đến chỗ sư phụ để chứng thực.”
“Ồ.” – Phan Khổng quay sang chỗ tôi – “Sư đệ này, mới rồi hai thầy trò bọn tôi đã thất lễ rồi, xin cậu lượng thứ. Dù sao Bình Tâm Nhai vốn không giống với những nơi khác, để bản thân phải kinh ngạc tới mức như vậy thật không xứng với chức chưởng môn mà tôi đang tạm nắm giữ…”
Đúng là hai thầy trò vô vị.
Tôi ngáp dài nhích tới nhích lui trên ghế, Phan Khổng sau cùng cũng kết thúc màn phát biểu cảm tưởng, lại nghiêm mặt nói: “Thế nhưng sư đệ này, mặc dù sư huynh rất muốn tin tưởng cậu, có điều những nhân chứng quan trọng lúc này cũng không thể làm chứng cho lời của cậu được.”
“Điển Mặc nè, còn có Điển Mặc chứ bộ!” – Tôi vội vàng ôm Điển Mặc vào lòng – “Nào đồ nhi ngoan, con mau giải thích mọi chuyện cho sư bá đi!”
Phan Khổng xua tay: “Sư đệ, không phải tôi không tin cậu, nhưng xét thấy cậu và Điển Mặc thân mật với nhau trên mức bình thường như vậy, chỉ e lời cậu ta nói không đủ để thuyết phục mọi người đâu.”
Quan hệ giữa thầy và trò ở Bình Tâm Nhai tự bao giờ lại bị xem là thân mật trên mức bình thường vậy ta? Đánh chết ta cũng không tin Phan Khổng nhà mi với ông cụ ấy có thứ quan hệ gì gọi là thân mật trên mức bình thường đó! Thế nhưng những lời này không thể nói ra được, tôi không còn cách nào khác hơn ngoại trừ giả đò cười cầu hoà: “Đúng thật là vậy, thế thì ý của sư huynh là…?”
“Đành phải để sư đệ chịu tiếng oan rồi.” – Phan Khổng làm ra vẻ vô cùng bất đắc dĩ.
“Nói trắng ra là tôi phải chịu thiệt thế nào đây?”
Phan Khổng thở dài một hơi, từ tốn nói: “Trong thâm tâm tôi cũng không đành lòng đâu.”
Tôi tức tới nỗi gân xanh nổi đầy đầu: “Sư huynh đừng ngại, cứ nói đi.”
“Đành phải tạm thời giam cậu lại, đến khi nào một trong ba người họ xuất hiện và làm chứng cho lời cậu nói thì sẽ thả ra.” – Phan Khổng nói hết một lượt, không thèm ngừng để thở luôn, chứng tỏ là biện pháp này hắn ta đã sớm nghĩ ra từ lâu rồi.
Cơ mà thế này cũng tốt, nhìn cái vẻ mặt khó xử của tên đấy. tôi còn tưởng hắn sẽ trói tôi vào cột cờ ngay giữa quảng trường… Sau đó làm bia cho mọi người tuần tự phóng dao nữa chứ.
“Mặt khác, nếu chỉ để sư đệ cậu tự mình lo liệu, chuyện sinh hoạt hằng ngày hẳn là cũng rất bất tiện, với lại tình trạng thân thể cậu lúc này có hơi đặc thù, nên tôi sẽ cho phép đệ tử cậu ở cùng để tiện bề chăm sóc.” – Phan Khổng dùng giọng điệu như đang ban ơn nói với tôi.
Trông Điển Mặc như thể nó đang nhịn cười muốn đau ruột ấy, vai cứ run lên bần bật.
Xí, cũng chỉ là muốn nhốt hai đứa tôi lại thôi chứ gì. Tôi ngẫm nghĩ một hồi, liền mỉm cười tươi rói với hắn: “Sư huynh này, thế thì có thể cho phép tôi tự chỉ định địa điểm giam giữ được không?”
.
.
Kết quả sau cùng chính là, tôi với Điển Mặc hai thầy trò, mang theo một đống lớn trứng gà, bột mì các thứ, chạy đến chiếm cứ cái hang động có hồ nước nóng mệnh danh là “Nước sôi” kia.
Phan Khổng dẫn theo Lưu Tịch đi kiểm tra bên trong cái hang động nọ, thấy bên trong có lối đi, tuy nhiên sau khi xác định lại thì thấy nó chỉ dẫn đến một ngõ cụt. Thế là liền tạo một trận pháp mà nghe đâu là nếu dám tự ý vượt qua sẽ gặp phải hậu quả thảm khốc ngay tại cửa động, ngoài ra còn dán thêm vô số bùa chú chi chít, bộ anh ta tưởng tôi là yêu ma hay sao vậy!
Sau một hồi bực bội trong lòng, tôi mới quay qua chỗ Điển Mặc: “Đồ nhi, con xem, bọn họ coi chúng ta là cái gì vậy chứ.”
Điển Mặc nghiêm túc sửa lại lời tôi: “Không phải chúng ta, có mình thầy thôi.”
Tôi dở khóc dở mếu, vặn cổ nó, kéo mặt nó qua rồi nhìn vào mắt nó, cảnh cáo: “Ranh con xấu như ma lem này, có đứa đệ tử nào lại nói năng với sư phụ cái kiểu như con không hả?!”
Tôi chợt trông thấy trong đôi mắt tối hù kia loé lên một tia sáng, vụt qua rất nhanh, nên không dám chắc là có phải do hoa mắt hay không nữa.
Điển Mặc cũng không giãy ra, chỉ nói: “Sư phụ, thầy cũng thật là hung dữ với con quá đi!”
“Nói nhảm, xấu thì chịu là xấu đi, dù gì thầy cũng nhận nuôi con rồi, tốt xấu gì cũng phải biết ngoan ngoãn vâng lời thầy chứ!” – Tôi xoa đầu thằng bé, ngoài dự đoán của tôi, cảm giác rất dễ chịu, mái tóc nó mềm mượt vô cùng!
Nó chẳng những không tránh né, mà ngược lại còn sáp lại gần tôi hơn: “Sư phụ, thầy không ghét bỏ vẻ ngoài của con sao?”
“Tất nhiên rồi! Chẳng phải người ta vẫn nói ‘chỉ cần tâm hồn đẹp là đủ rồi’ gì gì đó sao. Sư phụ đây vẫn luôn cho rằng, ngoại hình mang vẻ đẹp tự nhiên cùng với tâm lý không bị biến thái hoặc là tâm hồn quá ác độc chính là tạp vật đẹp đẽ nhất trên đời! Có điều…”
“Có điều gì?”
“Có điều ở đây là Bình Tâm Nhai đó, con nói coi thầy biết đi đâu tìm người có vẻ đẹp tâm hồn cơ chứ?!” – Tôi than vắn thở dài – “Bởi vậy thầy đành phải hạ thấp yêu cầu xuống, chỉ cần có một trong hai là được rồi.”
“Chả trách thầy cứ nhìn chằm chằm Vân Thoa mỗi khi gặp mặt.”
Coi nó nói kìa, cứ như tôi là hạng háo sắc mê gái không bằng!
“Con nói vậy là chưa hiểu hết rồi, để quán triệt được tinh thần trông mặt mà bắt hình dong, kì thật cũng không có dễ đâu à nha. Khụ, vả lại, mỹ nữ ngay trước mắt thế kia, có suy nghĩ đen tối một chút cũng có làm sao đâu chứ.” – Phải thảo luận mấy cái đề tài nhạy cảm này với một đứa đệ tử còn đang vị thành niên làm tôi thấy có hơi ngại – “Thôi được rồi, mau đi chuẩn bị đi, chất độc trong người con, nên sớm giải quyết đi thì hơn.”
Điển Mặc đi được mấy bước, liền xoay người lại: “Sư phụ, nếu con biến thành một chàng trai tuấn tú, có phải thầy sẽ để mắt đến con nhiều hơn không?”
Tôi nhìn vào cái bản mặt đen sì, cái nước da xanh đến mức thâm đen nọ, cái đống hoa văn đáng sợ màu vàng óng, lại còn hàm răng và hai con mắt trắng hếu của nó nữa chứ, thở dài đáp: “Thầy cũng chẳng trông mong con có thể dễ nhìn hơn được bao nhiêu, chỉ cần có thể phân biệt được ngũ quan trên mặt là mừng lắm rồi.”
|Hết chương 17|
Phan Khổng chắc tưởng là tôi có nỗi lòng gì khó nói, nên mới gật đầu bảo bọn họ đi ra. Chỉ để lại bốn người gồm tôi, anh ta, Lưu Tịch và Điển Mặc.
Tôi quan sát chung quanh, tìm một cái ghế có lót đệm êm ái rồi ngồi phịch xuống, không để hắn kịp hỏi han gì liền bù lu bù loa lên, lôi tiền căn hậu quả của mọi chuyện ra kể hết một lượt, cuối cùng còn đế thêm một câu: “Sư huynh ơi, chuyện này huynh nhất định phải làm chủ cho tôi đó!”
Phan Khổng nghe xong thì đực mặt ra, có lẽ cái chuyện hoá tiên này với anh ta mà nói nghe cứ như là mơ ấy, nên sau một hồi trầm ngâm mới nói: “Nếu thật sự là vậy, thế thì vụ án đêm qua hẳn nhiên là không liên quan gì tới cậu rồi, có điều về phần chứng cứ…”
Chứng cớ hả, đúng rồi, vết thương trên vai! Vết thương đó chính là một bằng chứng không thể tốt hơn!
Tôi lập tức giơ tay phát biểu: “Có rồi, sư huynh!”
Nói rồi liền bắt đầu cởi đồ ra, tôi kích động tới mức tay kéo tay xé, xoạch xoạch mấy cái đã lột sạch bách quần áo trên người.
Điển Mặc từ đằng sau bỗng tiến lên, đứng chắn trước mặt tôi, nhìn tôi nói với vẻ ngờ vực: “Sư phụ thầy có rồi sao? Được mấy tháng rồi?”
Lưu Tịch và Phan Khổng kinh ngạc nhìn theo ánh mắt của Điển Mặc, mà đích đến chính là chỗ bụng tôi, có lẽ bọn họ còn đang ngỡ ngàng vì chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Tôi sửng sốt la lên: “Cái gì mà mấy tháng hả, chuyện mới cách đây có mấy ngày chứ đâu! Là chính tay con làm còn gì, con dám nói với thầy là đã quên rồi coi! Thầy không bắt con chịu trách nhiệm cũng coi như không phụ lòng con rồi!” – Nói rồi tôi liền cúi đầu nhìn thử, trời đất, thuốc của Vân Thoa hiệu quả nhanh dữ vậy nè, phần da trên vai phẳng lì không có lấy một vết sẹo nào luôn! – “Con nghe cho kỹ đây, cho dù nhìn không ra được, nhưng con đừng hòng mưu toan dùng tiền để ém nhẹm vụ này à!”
Cơ mà… Hình như lúc Điển Mặc nói lời này vẫn luôn nhìn vào bụng mình chứ không phải vai? Kệ bà nó chứ.
Còn về phần Phan Khổng với Lưu Tịch, sau khi nghe được lời tôi nói, cả hai liền lập tức biến sắc mặt!
Điển Mặc ra vẻ tội nghiệp nhìn tôi: “Sư phụ, là đệ tử đáng chết, trong lúc bồng bột đã mạo phạm tới sư phụ!”
“Thôi bỏ đi, làm thì cũng đã làm rồi, giờ mới nói có ích gì?” – Tôi tỏ ra là người độ lượng – “Chỉ cần sau này con chịu khó hầu hạ thầy cho cẩn thận, thầy cũng chẳng dám mong gì hơn.”
“Đệ tử nhất định sẽ tận tâm tận lực chiều chuộng lấy lòng sư phụ, chăm lo cho sức khoẻ sư phụ, chỉ xin thầy đừng tự làm tổn thương bản thân.” – Cậu nhỏ nhẹ nhàng khoác lại y phục cho tôi, thái độ ân cần niềm nở vô cùng – “Thân thể sư phụ bây giờ không thể so với lúc bình thường được, cũng nên cẩn thận kẻo bị cảm lạnh đấy.”
Bọn tôi ở bên này thì lo diễn cảnh tình thương mến thương giữa hai thầy trò, còn bên kia chỉ nghe thấy một tiếng “ụa” vang lên, bọn người Lưu Tịch và Phan Khổng đều tranh nhau bổ nhào về phía cửa sổ, hình như là đang nôn mửa.
Tôi kinh ngạc nhỏ tiếng hỏi Điển Mặc: “Bọn họ bị sao vậy?”
Thằng nhỏ nhếch mép, lắc đầu đáp: “Tuy rằng vóc dáng của sư phụ có thể sánh ngang với siêu mẫu, nhưng cũng đâu đến nỗi khiến bọn họ phải tự ti đến mức ói ra hết thế chứ, chỉ có thể trách trên núi Bình Tâm này đi đâu cũng gặp lũ biến thái.”
Thì ra là thế, cũng thật đáng thương.
.
.
Lưu Tịch dù gì cũng là thanh niên trai tráng, nôn xong trước hết, miệng lại lẩm bẩm một mình: “Đúng là rừng lớn thì chim gì cũng có mà! Phải chăng chỉ có đứa quê mùa như mình mới thấy hãi hùng đến vậy?
Điển Mặc cười toe toét, coi mòi cu cậu rất hào hứng thì phải: “Không phải vậy đâu, sư huynh, đều quê mùa như nhau cả thôi.”
“Tôi sống ở Bình Tâm Nhai suốt mười năm trời, mãi đến hôm nay mới hiểu được đây quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long!” – Mặt mày Lưu Tịch vẫn còn xanh lét.
Điển Mặc vỗ vai hắn an ủi: “Thế giới pháp thuật rất là thần kỳ, huynh cũng không cần phải quá tự ti mặc cảm như vậy.”
Lưu Tịch lừ mắt nhìn nó: “Tôi với cậu đều thuộc cùng một thế hệ, những chuyện cậu có thể làm, tôi chẳng lý gì lại không làm được!”
“Tốt lắm, rất có chí khí!” – Điển Mặc gật gù – “Tôi sẽ chờ ngày nghe tin mừng thắng trận của anh.”
Một ngọn lửa bốc cao hừng hừng nơi bọn họ đứng, là lửa của ý chí quyết thắng hay sao vậy?
Phan Khổng lúc này cũng vừa mới nôn xong, quay đầu qua, dường như nhận ra ánh mắt Lưu Tịch nhìn mình có gì đó khác thường, liền rùng mình một cái: “Hai ngươi đang nói chuyện gì vậy?”
Lưu Tịch nghiêm túc trả lời: “Sư phụ, bọn con chỉ là đang thảo luận chút chuyện liên quan tới pháp thuật thôi. Chốc nữa sẽ đến chỗ sư phụ để chứng thực.”
“Ồ.” – Phan Khổng quay sang chỗ tôi – “Sư đệ này, mới rồi hai thầy trò bọn tôi đã thất lễ rồi, xin cậu lượng thứ. Dù sao Bình Tâm Nhai vốn không giống với những nơi khác, để bản thân phải kinh ngạc tới mức như vậy thật không xứng với chức chưởng môn mà tôi đang tạm nắm giữ…”
Đúng là hai thầy trò vô vị.
Tôi ngáp dài nhích tới nhích lui trên ghế, Phan Khổng sau cùng cũng kết thúc màn phát biểu cảm tưởng, lại nghiêm mặt nói: “Thế nhưng sư đệ này, mặc dù sư huynh rất muốn tin tưởng cậu, có điều những nhân chứng quan trọng lúc này cũng không thể làm chứng cho lời của cậu được.”
“Điển Mặc nè, còn có Điển Mặc chứ bộ!” – Tôi vội vàng ôm Điển Mặc vào lòng – “Nào đồ nhi ngoan, con mau giải thích mọi chuyện cho sư bá đi!”
Phan Khổng xua tay: “Sư đệ, không phải tôi không tin cậu, nhưng xét thấy cậu và Điển Mặc thân mật với nhau trên mức bình thường như vậy, chỉ e lời cậu ta nói không đủ để thuyết phục mọi người đâu.”
Quan hệ giữa thầy và trò ở Bình Tâm Nhai tự bao giờ lại bị xem là thân mật trên mức bình thường vậy ta? Đánh chết ta cũng không tin Phan Khổng nhà mi với ông cụ ấy có thứ quan hệ gì gọi là thân mật trên mức bình thường đó! Thế nhưng những lời này không thể nói ra được, tôi không còn cách nào khác hơn ngoại trừ giả đò cười cầu hoà: “Đúng thật là vậy, thế thì ý của sư huynh là…?”
“Đành phải để sư đệ chịu tiếng oan rồi.” – Phan Khổng làm ra vẻ vô cùng bất đắc dĩ.
“Nói trắng ra là tôi phải chịu thiệt thế nào đây?”
Phan Khổng thở dài một hơi, từ tốn nói: “Trong thâm tâm tôi cũng không đành lòng đâu.”
Tôi tức tới nỗi gân xanh nổi đầy đầu: “Sư huynh đừng ngại, cứ nói đi.”
“Đành phải tạm thời giam cậu lại, đến khi nào một trong ba người họ xuất hiện và làm chứng cho lời cậu nói thì sẽ thả ra.” – Phan Khổng nói hết một lượt, không thèm ngừng để thở luôn, chứng tỏ là biện pháp này hắn ta đã sớm nghĩ ra từ lâu rồi.
Cơ mà thế này cũng tốt, nhìn cái vẻ mặt khó xử của tên đấy. tôi còn tưởng hắn sẽ trói tôi vào cột cờ ngay giữa quảng trường… Sau đó làm bia cho mọi người tuần tự phóng dao nữa chứ.
“Mặt khác, nếu chỉ để sư đệ cậu tự mình lo liệu, chuyện sinh hoạt hằng ngày hẳn là cũng rất bất tiện, với lại tình trạng thân thể cậu lúc này có hơi đặc thù, nên tôi sẽ cho phép đệ tử cậu ở cùng để tiện bề chăm sóc.” – Phan Khổng dùng giọng điệu như đang ban ơn nói với tôi.
Trông Điển Mặc như thể nó đang nhịn cười muốn đau ruột ấy, vai cứ run lên bần bật.
Xí, cũng chỉ là muốn nhốt hai đứa tôi lại thôi chứ gì. Tôi ngẫm nghĩ một hồi, liền mỉm cười tươi rói với hắn: “Sư huynh này, thế thì có thể cho phép tôi tự chỉ định địa điểm giam giữ được không?”
.
.
Kết quả sau cùng chính là, tôi với Điển Mặc hai thầy trò, mang theo một đống lớn trứng gà, bột mì các thứ, chạy đến chiếm cứ cái hang động có hồ nước nóng mệnh danh là “Nước sôi” kia.
Phan Khổng dẫn theo Lưu Tịch đi kiểm tra bên trong cái hang động nọ, thấy bên trong có lối đi, tuy nhiên sau khi xác định lại thì thấy nó chỉ dẫn đến một ngõ cụt. Thế là liền tạo một trận pháp mà nghe đâu là nếu dám tự ý vượt qua sẽ gặp phải hậu quả thảm khốc ngay tại cửa động, ngoài ra còn dán thêm vô số bùa chú chi chít, bộ anh ta tưởng tôi là yêu ma hay sao vậy!
Sau một hồi bực bội trong lòng, tôi mới quay qua chỗ Điển Mặc: “Đồ nhi, con xem, bọn họ coi chúng ta là cái gì vậy chứ.”
Điển Mặc nghiêm túc sửa lại lời tôi: “Không phải chúng ta, có mình thầy thôi.”
Tôi dở khóc dở mếu, vặn cổ nó, kéo mặt nó qua rồi nhìn vào mắt nó, cảnh cáo: “Ranh con xấu như ma lem này, có đứa đệ tử nào lại nói năng với sư phụ cái kiểu như con không hả?!”
Tôi chợt trông thấy trong đôi mắt tối hù kia loé lên một tia sáng, vụt qua rất nhanh, nên không dám chắc là có phải do hoa mắt hay không nữa.
Điển Mặc cũng không giãy ra, chỉ nói: “Sư phụ, thầy cũng thật là hung dữ với con quá đi!”
“Nói nhảm, xấu thì chịu là xấu đi, dù gì thầy cũng nhận nuôi con rồi, tốt xấu gì cũng phải biết ngoan ngoãn vâng lời thầy chứ!” – Tôi xoa đầu thằng bé, ngoài dự đoán của tôi, cảm giác rất dễ chịu, mái tóc nó mềm mượt vô cùng!
Nó chẳng những không tránh né, mà ngược lại còn sáp lại gần tôi hơn: “Sư phụ, thầy không ghét bỏ vẻ ngoài của con sao?”
“Tất nhiên rồi! Chẳng phải người ta vẫn nói ‘chỉ cần tâm hồn đẹp là đủ rồi’ gì gì đó sao. Sư phụ đây vẫn luôn cho rằng, ngoại hình mang vẻ đẹp tự nhiên cùng với tâm lý không bị biến thái hoặc là tâm hồn quá ác độc chính là tạp vật đẹp đẽ nhất trên đời! Có điều…”
“Có điều gì?”
“Có điều ở đây là Bình Tâm Nhai đó, con nói coi thầy biết đi đâu tìm người có vẻ đẹp tâm hồn cơ chứ?!” – Tôi than vắn thở dài – “Bởi vậy thầy đành phải hạ thấp yêu cầu xuống, chỉ cần có một trong hai là được rồi.”
“Chả trách thầy cứ nhìn chằm chằm Vân Thoa mỗi khi gặp mặt.”
Coi nó nói kìa, cứ như tôi là hạng háo sắc mê gái không bằng!
“Con nói vậy là chưa hiểu hết rồi, để quán triệt được tinh thần trông mặt mà bắt hình dong, kì thật cũng không có dễ đâu à nha. Khụ, vả lại, mỹ nữ ngay trước mắt thế kia, có suy nghĩ đen tối một chút cũng có làm sao đâu chứ.” – Phải thảo luận mấy cái đề tài nhạy cảm này với một đứa đệ tử còn đang vị thành niên làm tôi thấy có hơi ngại – “Thôi được rồi, mau đi chuẩn bị đi, chất độc trong người con, nên sớm giải quyết đi thì hơn.”
Điển Mặc đi được mấy bước, liền xoay người lại: “Sư phụ, nếu con biến thành một chàng trai tuấn tú, có phải thầy sẽ để mắt đến con nhiều hơn không?”
Tôi nhìn vào cái bản mặt đen sì, cái nước da xanh đến mức thâm đen nọ, cái đống hoa văn đáng sợ màu vàng óng, lại còn hàm răng và hai con mắt trắng hếu của nó nữa chứ, thở dài đáp: “Thầy cũng chẳng trông mong con có thể dễ nhìn hơn được bao nhiêu, chỉ cần có thể phân biệt được ngũ quan trên mặt là mừng lắm rồi.”
|Hết chương 17|
Tác giả :
A Thất