Đăng Hoa Bất Kham Tiễn
Chương 2
Nho sĩ này là chủ nhân nhà cỏ ngoài miệng giếng, cũng chính là mật thám nằm vùng của Chương quốc, y lại gần trình lên tin tức chim đưa thư mang về. Công tử Hàm bày thư tín lên bàn, trong thư tóm lược tình hình hiện thời ở Chương, kế đó là tin ba ngày sau, mười tử sĩ sẽ đợi ở trạm dịch bên ngoài biên giới Tiễn quốc, hộ tống Thế tử trở về.
“Trạm dịch cách nơi này gần sáu mươi dặm, từ đây đến đó đã sắp xếp một mật thám khác, Thế tử đến đó nghỉ chân, độ một hai ngày là có thể hồi Chương.” Nho sĩ áo trắng từ tốn giải thích, bất giác nhìn thấy bọc thuốc Tô Tử đem về: “Vừa rồi quân binh đến điều tra xem ai mua thuốc trị thương. Cũng may Tô công tử tự mình đi mua, nếu tôi đi chắc đã sinh chuyện, phiền toái đến Thế tử.”
Tô Tử nghe vậy, thè lưỡi cười một cái.
Lý Nhiễm Cầu đứng bên cạnh thấy nho sĩ cũng hùa theo khen ngợi, lòng càng thêm phiền muộn, bèn xin lên miệng giếng hít thở khí trời. Không bao lâu nho sĩ cũng rời đi, Tô Tử lại nhu thuận nằm trong lòng công tử Hàm, làm lò sưởi giữ ấm cho y đọc sách duyệt thư.
Được một thời gian, hai người đều có phần mệt mỏi. Tô Tử đứng dậy, trong bụng bỗng sôi ùng ục, đúng là cực đói. Hắn vội quay đi che dấu, lại bị công tử Hàm lấy tay đặt lên bụng.
“Tưởng ta không nhận ra sao?”
Trời đang rét đậm, thâm sơn cùng cốc lương thực thiếu thốn, tất cả đồ ăn trước hết phải dành cho Thế tử, sau đó đến hộ vệ Lý Nhiễm Cầu bổ sung thể lực, phần còn lại ít ỏi không được bao nhiêu.
Tô Tử dường như chẳng hề để tâm, cười rộ lên: “Ếch nhái bụng rỗng kêu to! Thực khách bụng no cũng kêu, công tử nếu bị cái bụng của thực khách lừa thì sau này thượng triều làm sao phân biệt được đâu là trung đâu là gian?”
Nam tử cuộn thư quyển lại, ôn nhu nhìn hắn: “Cái miệng trơn thật, so với đồ ăn còn nhiều dầu hơn!”
Nói xong liền cúi người hôn lên môi Tô Tử, đoạn lấy từ trong áo ra cái bình nhỏ, đổ ra hai viên tiểu hoàn.
“Còn mấy viên đại bổ đan, dù không xua được cơn đói nhưng cũng làm dịu tinh thần, ta xem ngươi có chút uể oải. Ban ngày gấp rút lên đường, cố gắng đừng tụt lại phía sau mới tốt.” Nói xong cứng rắn nhét vào lòng bàn tay Tô Tử.
Thiếu niên nhìn viên thuốc trên tay, run run nói: “Thuốc quý như thế, người cho ta, ta lại tiếc rẻ không ăn thôi. Đem bán lấy tiền, có khi còn đổi được mấy…”
Lời vừa nói ra, công tử Hàm đột ngột hôn lên bờ môi hắn, lấy đầu lưỡi đẩy thuốc vào cuống họng, lại nắm lấy cổ bắt phải nuốt vào.
Tô Tử ban đầu còn thấy xót xa, sau đó nhãn thần hơi hơi sáng lên, khóe miệng rưng rưng, cuối cùng hóa thành một nụ cười, như sương tan hoa nở.
*
Sáng hôm sau, ba người cưỡi ngựa rời khỏi nhà nho sĩ, theo đường nhỏ hướng về biên giới phía Đông. Đám người truy bắt dường như đã chạy trước khá xa, dọc đường đi vì thế mà sóng yên gió lặng. Nhưng đột nhiên trời về chiều rào rạt đổ mưa, ba người toàn thân ướt sũng. Dạ dày trống rỗng của Tô Tử trở đau, tụt lại cuối cùng, trộm run rẩy như lá héo cuối đông.
May mà chỗ ở của mật thám cũng không khó kiếm, trước khi giông gió nổi lên bọn họ đã được đón vào nhà. Mật thám tạm thời lấy săn bắn làm kế sinh nhai, lương thực so với trấn trước dồi dào hơn hẳn. Tô Tử lau khô người xong bèn đi xả thịt một miếng đùi hươu.
Công tử Hàm cùng mật thám đi vào mật thất, Lý Nhiễm Cầu ở nhà kho phía sau cho ngựa ăn, Tô Tử một mình ngồi trong phòng nhỏ bốn phía gió lùa, đói đến lả đi. Hắn xắn vài miếng ăn cầm hơi, sau đó dùng dao nhỏ tỉ mẩn lóc thịt hươu đem bọc vào một mảnh khăn sạch sẽ.
Đương tập trung tinh thần, Lý Nhiễm Cầu bỗng nhiên gõ cửa, cao giọng gọi hắn đi ra. Tuy biết không phải chuyện hay, nhưng Tô Tử vẫn lau khô mặt dao, gói ghém thịt hươu cẩn thận rồi mới đi ra cửa.
Bên ngoài mưa đông tầm tã, hiên nhà lộp độp mưa rơi, thanh âm nghe đến nao lòng.
Lý Nhiễm Cầu đứng trong bóng tối, không rõ có biểu tình gì, Tô Tử chỉ nghe hắn hỏi: “Buổi sáng rời đi ngươi lén mang theo một gói to, đó là cái gì?”
Tô Tử trả lời: “Là mầm cát cánh, khi nào tiện có thể giúp tướng quân bốc thuốc.” Hắn nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, ngừng một thoáng lại nói: “Của nả trong nhà mật thám thực khách chưa bao giờ có bụng dạ gì cả. Tướng quân yên tâm.”
Lý Nhiễm Cầu có chút bất ngờ, hậm hừ mấy tiếng rồi trầm giọng nói: “Có biết ngươi là gánh nặng không?”
Tô Tử nghe hắn hỏi, trong lòng vô cùng kinh ngạc: “Thực khách cho đến giờ chưa từng làm chậm hành trình, chưa từng để Thế tử cùng tướng quân hao tâm tổn sức. Lương thực thuốc men thực khách cũng tận lực tìm về, không dám ăn không ngồi rồi, tại sao lại là gánh nặng?”
Lý Nhiễm Cầu chẳng nói chẳng rằng chộp lấy tay hắn bóp mạnh, Tô Tử cắn răng chịu đau ngồi sụp xuống. Lý Nhiễm Cầu cười lạnh: “Khi còn ở phủ Chất tử đã bệnh này bệnh nọ, dù Thế tử làm như không thấy, ngươi cũng nên tự ngộ ra. Phường tiểu nhân yếu ớt tham sống sợ chết sao có thể giúp ngài làm nên đại sự!”
“Thực khách là tiểu nhân.” Tô Tử nén nhịn đau. “Kê minh cẩu đạo so với tôi có lẽ còn hữu dụng hơn. Nhưng tiểu nhân cũng có nghĩa khí. Mặc dù tôi lấy thân báo ơn công tử, công tử lại chưa bao giờ đối xử với tôi như nam thiếp, còn cho tôi danh phận thực khách. Ơn ấy thực khách không quên, nhất định đáp đền.”
Lý Nhiễm Cầu lạnh lùng: “Hiện giờ ly khai chính là báo đáp tốt nhất!”
Nghe xong lời này, Tô Tử lược thẳng thân mình nhìn lên: “Nếu có ngày thực khách không đi được nữa, lúc đó sẽ chủ động giã từ. Nhưng một khi còn có thể đuổi kịp thì nhất định không ly khai Thế tử!”
“Trạm dịch cách nơi này gần sáu mươi dặm, từ đây đến đó đã sắp xếp một mật thám khác, Thế tử đến đó nghỉ chân, độ một hai ngày là có thể hồi Chương.” Nho sĩ áo trắng từ tốn giải thích, bất giác nhìn thấy bọc thuốc Tô Tử đem về: “Vừa rồi quân binh đến điều tra xem ai mua thuốc trị thương. Cũng may Tô công tử tự mình đi mua, nếu tôi đi chắc đã sinh chuyện, phiền toái đến Thế tử.”
Tô Tử nghe vậy, thè lưỡi cười một cái.
Lý Nhiễm Cầu đứng bên cạnh thấy nho sĩ cũng hùa theo khen ngợi, lòng càng thêm phiền muộn, bèn xin lên miệng giếng hít thở khí trời. Không bao lâu nho sĩ cũng rời đi, Tô Tử lại nhu thuận nằm trong lòng công tử Hàm, làm lò sưởi giữ ấm cho y đọc sách duyệt thư.
Được một thời gian, hai người đều có phần mệt mỏi. Tô Tử đứng dậy, trong bụng bỗng sôi ùng ục, đúng là cực đói. Hắn vội quay đi che dấu, lại bị công tử Hàm lấy tay đặt lên bụng.
“Tưởng ta không nhận ra sao?”
Trời đang rét đậm, thâm sơn cùng cốc lương thực thiếu thốn, tất cả đồ ăn trước hết phải dành cho Thế tử, sau đó đến hộ vệ Lý Nhiễm Cầu bổ sung thể lực, phần còn lại ít ỏi không được bao nhiêu.
Tô Tử dường như chẳng hề để tâm, cười rộ lên: “Ếch nhái bụng rỗng kêu to! Thực khách bụng no cũng kêu, công tử nếu bị cái bụng của thực khách lừa thì sau này thượng triều làm sao phân biệt được đâu là trung đâu là gian?”
Nam tử cuộn thư quyển lại, ôn nhu nhìn hắn: “Cái miệng trơn thật, so với đồ ăn còn nhiều dầu hơn!”
Nói xong liền cúi người hôn lên môi Tô Tử, đoạn lấy từ trong áo ra cái bình nhỏ, đổ ra hai viên tiểu hoàn.
“Còn mấy viên đại bổ đan, dù không xua được cơn đói nhưng cũng làm dịu tinh thần, ta xem ngươi có chút uể oải. Ban ngày gấp rút lên đường, cố gắng đừng tụt lại phía sau mới tốt.” Nói xong cứng rắn nhét vào lòng bàn tay Tô Tử.
Thiếu niên nhìn viên thuốc trên tay, run run nói: “Thuốc quý như thế, người cho ta, ta lại tiếc rẻ không ăn thôi. Đem bán lấy tiền, có khi còn đổi được mấy…”
Lời vừa nói ra, công tử Hàm đột ngột hôn lên bờ môi hắn, lấy đầu lưỡi đẩy thuốc vào cuống họng, lại nắm lấy cổ bắt phải nuốt vào.
Tô Tử ban đầu còn thấy xót xa, sau đó nhãn thần hơi hơi sáng lên, khóe miệng rưng rưng, cuối cùng hóa thành một nụ cười, như sương tan hoa nở.
*
Sáng hôm sau, ba người cưỡi ngựa rời khỏi nhà nho sĩ, theo đường nhỏ hướng về biên giới phía Đông. Đám người truy bắt dường như đã chạy trước khá xa, dọc đường đi vì thế mà sóng yên gió lặng. Nhưng đột nhiên trời về chiều rào rạt đổ mưa, ba người toàn thân ướt sũng. Dạ dày trống rỗng của Tô Tử trở đau, tụt lại cuối cùng, trộm run rẩy như lá héo cuối đông.
May mà chỗ ở của mật thám cũng không khó kiếm, trước khi giông gió nổi lên bọn họ đã được đón vào nhà. Mật thám tạm thời lấy săn bắn làm kế sinh nhai, lương thực so với trấn trước dồi dào hơn hẳn. Tô Tử lau khô người xong bèn đi xả thịt một miếng đùi hươu.
Công tử Hàm cùng mật thám đi vào mật thất, Lý Nhiễm Cầu ở nhà kho phía sau cho ngựa ăn, Tô Tử một mình ngồi trong phòng nhỏ bốn phía gió lùa, đói đến lả đi. Hắn xắn vài miếng ăn cầm hơi, sau đó dùng dao nhỏ tỉ mẩn lóc thịt hươu đem bọc vào một mảnh khăn sạch sẽ.
Đương tập trung tinh thần, Lý Nhiễm Cầu bỗng nhiên gõ cửa, cao giọng gọi hắn đi ra. Tuy biết không phải chuyện hay, nhưng Tô Tử vẫn lau khô mặt dao, gói ghém thịt hươu cẩn thận rồi mới đi ra cửa.
Bên ngoài mưa đông tầm tã, hiên nhà lộp độp mưa rơi, thanh âm nghe đến nao lòng.
Lý Nhiễm Cầu đứng trong bóng tối, không rõ có biểu tình gì, Tô Tử chỉ nghe hắn hỏi: “Buổi sáng rời đi ngươi lén mang theo một gói to, đó là cái gì?”
Tô Tử trả lời: “Là mầm cát cánh, khi nào tiện có thể giúp tướng quân bốc thuốc.” Hắn nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, ngừng một thoáng lại nói: “Của nả trong nhà mật thám thực khách chưa bao giờ có bụng dạ gì cả. Tướng quân yên tâm.”
Lý Nhiễm Cầu có chút bất ngờ, hậm hừ mấy tiếng rồi trầm giọng nói: “Có biết ngươi là gánh nặng không?”
Tô Tử nghe hắn hỏi, trong lòng vô cùng kinh ngạc: “Thực khách cho đến giờ chưa từng làm chậm hành trình, chưa từng để Thế tử cùng tướng quân hao tâm tổn sức. Lương thực thuốc men thực khách cũng tận lực tìm về, không dám ăn không ngồi rồi, tại sao lại là gánh nặng?”
Lý Nhiễm Cầu chẳng nói chẳng rằng chộp lấy tay hắn bóp mạnh, Tô Tử cắn răng chịu đau ngồi sụp xuống. Lý Nhiễm Cầu cười lạnh: “Khi còn ở phủ Chất tử đã bệnh này bệnh nọ, dù Thế tử làm như không thấy, ngươi cũng nên tự ngộ ra. Phường tiểu nhân yếu ớt tham sống sợ chết sao có thể giúp ngài làm nên đại sự!”
“Thực khách là tiểu nhân.” Tô Tử nén nhịn đau. “Kê minh cẩu đạo so với tôi có lẽ còn hữu dụng hơn. Nhưng tiểu nhân cũng có nghĩa khí. Mặc dù tôi lấy thân báo ơn công tử, công tử lại chưa bao giờ đối xử với tôi như nam thiếp, còn cho tôi danh phận thực khách. Ơn ấy thực khách không quên, nhất định đáp đền.”
Lý Nhiễm Cầu lạnh lùng: “Hiện giờ ly khai chính là báo đáp tốt nhất!”
Nghe xong lời này, Tô Tử lược thẳng thân mình nhìn lên: “Nếu có ngày thực khách không đi được nữa, lúc đó sẽ chủ động giã từ. Nhưng một khi còn có thể đuổi kịp thì nhất định không ly khai Thế tử!”
Tác giả :
Vương Thập Nhất