Đăng Hoa Bất Kham Tiễn
Chương 1-2
Tô Tử thong thả xòe bàn tay trắng nõn, xuất ra cái giá vô cùng thấp.
“Bảy đồng, thêm nửa cắc không lấy!”
Lão chủ quầy thuốc nhìn hắn lòng ai oán: “Thêm vài đồng nữa bộ lấy mạng ngươi sao?!!”
“Đúng vậy!” Tô Tử chắc như đinh đóng cột, đoạn bốc một nắm thuốc đặt dưới ánh sáng đèn: “Ông chủ, nhìn thuốc của ông đi, dính dấp mùi nồng màu xỉn, nói không chừng là thuốc giả, uống vào chết người chưa biết chừng!”
Kẻ làm thuốc xưa nay kỵ nhất bị nghi ngờ chất lượng, chủ quầy lập tức sầm mặt: “Ngươi giỏi thì biến, đừng mua!”
Người xưa dạy mềm nắn rắn buông, Tô Tử mặt dày cười hì hì: “Tiểu đệ tất nhiên là không giỏi rồi, hôm nay không mua được thì nhất định không đi a…”
Cái phường vô lại này dính vào thật là xúi quẩy! Bảy đồng bạc bảy lạng thuốc, gói lại ném tới trước mặt Tô Tử.
Đang lúi húi giở bạc trả tiền, bất chợt ngoài đường ập vào hai gã đại hán cao to, theo sau còn có một bà dì, hầm hầm chỉ mặt Tô Tử quát: “Nó đấy! Lúc nãy trên đường chính nó móc tiền của tôi!”
Tô Tử nhìn rõ người vừa đến, lập tức chộp bọc thuốc khơi khơi vặn lại: “Tiền đó vốn là của tôi, giữa thanh thiên bạch nhật dì đem ngực cọ vào tôi thì có!”
Hai gã đại hán cùng ả kia vốn làm cùng một phủ, biết tỏng bản tính lẳng lơ của nữ nhân này, nghe Tô Tử nói thế thì dở khóc dở cười, liền bị bà ta bạt mấy cái vào đầu, đoạn gào thét đòi chỉnh cho Tô Tử một trận.
Tô Tử tay chân nhỏ gầy, vóc người chưa đến sáu thước, tự nhiên không phải đối thủ của hai tên lực lưỡng, hai ba chiêu đã trúng mấy quyền vào bụng. Hắn vốn ăn uống không đủ, mấy ngày nay lại đi bộ đường dài, chật vật chống đỡ một hồi, biết không được liền ôm gói thuốc chạy trốn. Ra đến cửa còn không quên nẫng luôn túi mầm cát cánh, khiến chủ quầy chỉ còn biết ngửa mặt nhìn trời mà khóc tu tu.
Đám người ào ra khỏi tiệm đuổi theo, nhưng nhoằng một cái đã không thấy bóng. Lùng sục xong bèn hậm hực quay về, không biết từ lúc nào trước cửa hiệu thuốc đã nhốn nháo quan binh. Một vị đại quan choàng áo lông cừu ngồi trên ghế gấp ở chính giữa.
Chủ quầy trong lòng khiếp sợ, hớt hải cười cầu tài bước ra, liền bị hỏi có người nào đến tiệm mua một lượng lớn thuốc bổ trị thương không.
“Bẩm quan gia,” khuôn mặt ông già lộ vẻ khó xử, “Thuốc công dụng cao thì chưa ai mua, nhưng dược trị thương tầm thường thì có người mua gần mười lạng.”
Vị đại nhân liền hỏi: “Lần gần đây nhất là người ở đâu đến, có nhận biết được không?”
Chủ quầy đáp: “Bẩm, thảo dân không rõ, nhưng nhìn lời nói cử chỉ thì rõ là phường du thủ du thực.”
Viên quan trong bụng nghi ngờ, bèn hỏi tiếp: “Đã có người nào áo quần hoa lệ, hoặc mặc quân phục Tiễn quốc ta đến đây chưa?”
Chủ quầy ngẫm ngợi một lát, rốt cuộc lắc đầu.
Một vị dáng vẻ văn sĩ đứng bên khom mình nhắc nhở: “Chúng có thể giả dạng thường dân, đại nhân hỏi diện mạo cụ thể xem sao.”
Viên quan gật đầu, chủ quầy theo đó mô tả lại: “Người đó thân không đến sáu thước, dáng vẻ mi thanh mục tú nhưng xem ra lại quá mức âm nhu, à phải, trên trán còn một vết sẹo nhạt nữa.”
Văn sĩ nghe xong bèn thấp giọng: “Môn khách thân cận của công tử Hàm không có người nào như vậy.”
Vị đại quan gật đầu, thở dài đứng dậy lên ngựa, lệnh cho binh sĩ chỉnh đốn đội hình xuất phát. Thoáng chốc người ngựa binh giáp đã rời đi. Lưu lại tiệm thuốc lúc này là mấy người rảnh rỗi ra xem náo nhiệt.
“Hôm nay có chuyện gì à?”
“Chương Quốc Công băng hà rồi, nghe nói Chất tử Hàm ở nước ta làm con tin đêm qua bỏ trốn!”
*
“Thế tử, người tên Tô Tử này không nên tiếc làm gì!”
Dưới ánh đèn, Lý Nhiễm Cầu một tay chống đất, khẩn thiết khuyên ngăn: “Đang lúc nước nhà thành bại mà vẫn giữ nam sủng bên mình, người không sợ đời sau nhạo báng sao?”
“A Tử không phải nam sủng.” Công tử Hàm cuộn thư quyển trên tay lại, quan ngọc lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo. “Hắn là thực khách của ta, đã thề cùng nhau sống chết. Nói vứt bỏ là đạo lý gì? Cứ theo lời Lý tướng, đuổi hắn đi chẳng phải tạo thêm một người tha phương cầu thực?”
Lý Nhiễm Cầu thở dài: “Lần này về Chương phải kế thừa vương vị, phong hậu lập phi. Tô Tử ở lại bên người vô cùng bất tiện, chi bằng bây giờ hãy để hắn tự do.”
Người trẻ tuổi chỉ ung dung cười: “Lần này về Chương, việc đầu tiên là liên quân khởi binh đánh Tiễn. Chị ruột Tô Tử là tỳ nữ của Tường phu nhân, sủng phi của Quách Quốc Công, sau này nhất định có việc dùng.”
Lý Nhiễm Cầu lộ vẻ khinh thường: “Tô Tử lưu lạc phong trần nhiều năm, đầu lưỡi mọc hoa, việc này sao có thể tin được?”
Công tử Hàm khoát tay: “Thanh quan bán nghệ không bán thân, không tính là lưu lạc phong trần. Về phần đầu lưỡi mọc hoa, dùng làm thuyết khách không phải hợp lắm sao?”
Lý Nhiễm Cầu nhíu mày: “Tiểu tử đó tính tình lơ đễnh, lòng dạ hẹp hòi nhỏ mọn, vô phép vô tắc, biết dùng như thế nào đây? Bây giờ lại không biết chạy đâu rồi, giữ bên người chỉ thêm nguy hiểm!”
“Hắn ra ngoài làm việc đã bẩm báo với ta. Người này giữ hay bỏ tự ta đã có chủ ý, Lý tướng quân không cần đa sự.”
Lý Nhiễm Cầu đã nói hết nhẽ nhưng trước sau vẫn tay chống chân quỳ. Được một lúc bên tai bỗng truyền đến tiếng người đi rất nhẹ, ngay lập tức nắm chặt chuôi đao cảnh giác. Miệng giếng thông lên mặt đất khẽ động, một thiếu niên leo xuống dọc thang dây.
Mặt mũi thanh tú, thái dương còn lưu vết sẹo nhạt. Đúng là Tô Tử.
“Đoán là ngươi nên ta vẫn để đèn.” Công tử Hàm cười.
Trên tay còn nắm chặt gói thuốc, Tô Tử đi đến thành giếng ghé tai nghe ngóng, đoạn thở dài: “Phiền công tử vì thực khách lao tâm.”
Bỗng nhiên trên miệng giếng có người dùng thùng gỗ đập vào ba tiếng, là tín hiệu có kẻ đến điều tra. Công tử Hàm vội thổi tắt đèn. Ba người đứng im trong bóng đêm, chừng một tuần hương lại nghe ba tiếng trầm đục nữa, ý nói đã qua nguy hiểm.
Một lát sau đèn được khêu lên, công tử Hàm đem Tô Tử ủng vào trong ngực, tự mình dùng đầu ngón tay day nhẹ thái dương cho hắn. Lý Nhiễm Cầu không quen nhìn cảnh tượng nam nhân thân mật, trong lòng chán nản thở dài, chợt thấy Tô Tử ngẩng lên, giở bảy lạng thuốc ra bàn.
“Lý đại nhân, đây là thuốc trị thương của đại nhân, sợ lưu manh mối nên chỉ mua loại dược tính ôn hòa. Bình phục chậm hơn, nhưng có thể trấn áp cơn đau cũng coi là tạm được.”
Lý Nhiễm Cầu thấy hắn thay mình đi bốc thuốc, sắc mặt thoạt trắng thoạt hồng vui mắt vô cùng. Đương lúc không biết làm sao, lại có một nho sĩ áo trắng leo xuống từ miệng giếng.
“Bảy đồng, thêm nửa cắc không lấy!”
Lão chủ quầy thuốc nhìn hắn lòng ai oán: “Thêm vài đồng nữa bộ lấy mạng ngươi sao?!!”
“Đúng vậy!” Tô Tử chắc như đinh đóng cột, đoạn bốc một nắm thuốc đặt dưới ánh sáng đèn: “Ông chủ, nhìn thuốc của ông đi, dính dấp mùi nồng màu xỉn, nói không chừng là thuốc giả, uống vào chết người chưa biết chừng!”
Kẻ làm thuốc xưa nay kỵ nhất bị nghi ngờ chất lượng, chủ quầy lập tức sầm mặt: “Ngươi giỏi thì biến, đừng mua!”
Người xưa dạy mềm nắn rắn buông, Tô Tử mặt dày cười hì hì: “Tiểu đệ tất nhiên là không giỏi rồi, hôm nay không mua được thì nhất định không đi a…”
Cái phường vô lại này dính vào thật là xúi quẩy! Bảy đồng bạc bảy lạng thuốc, gói lại ném tới trước mặt Tô Tử.
Đang lúi húi giở bạc trả tiền, bất chợt ngoài đường ập vào hai gã đại hán cao to, theo sau còn có một bà dì, hầm hầm chỉ mặt Tô Tử quát: “Nó đấy! Lúc nãy trên đường chính nó móc tiền của tôi!”
Tô Tử nhìn rõ người vừa đến, lập tức chộp bọc thuốc khơi khơi vặn lại: “Tiền đó vốn là của tôi, giữa thanh thiên bạch nhật dì đem ngực cọ vào tôi thì có!”
Hai gã đại hán cùng ả kia vốn làm cùng một phủ, biết tỏng bản tính lẳng lơ của nữ nhân này, nghe Tô Tử nói thế thì dở khóc dở cười, liền bị bà ta bạt mấy cái vào đầu, đoạn gào thét đòi chỉnh cho Tô Tử một trận.
Tô Tử tay chân nhỏ gầy, vóc người chưa đến sáu thước, tự nhiên không phải đối thủ của hai tên lực lưỡng, hai ba chiêu đã trúng mấy quyền vào bụng. Hắn vốn ăn uống không đủ, mấy ngày nay lại đi bộ đường dài, chật vật chống đỡ một hồi, biết không được liền ôm gói thuốc chạy trốn. Ra đến cửa còn không quên nẫng luôn túi mầm cát cánh, khiến chủ quầy chỉ còn biết ngửa mặt nhìn trời mà khóc tu tu.
Đám người ào ra khỏi tiệm đuổi theo, nhưng nhoằng một cái đã không thấy bóng. Lùng sục xong bèn hậm hực quay về, không biết từ lúc nào trước cửa hiệu thuốc đã nhốn nháo quan binh. Một vị đại quan choàng áo lông cừu ngồi trên ghế gấp ở chính giữa.
Chủ quầy trong lòng khiếp sợ, hớt hải cười cầu tài bước ra, liền bị hỏi có người nào đến tiệm mua một lượng lớn thuốc bổ trị thương không.
“Bẩm quan gia,” khuôn mặt ông già lộ vẻ khó xử, “Thuốc công dụng cao thì chưa ai mua, nhưng dược trị thương tầm thường thì có người mua gần mười lạng.”
Vị đại nhân liền hỏi: “Lần gần đây nhất là người ở đâu đến, có nhận biết được không?”
Chủ quầy đáp: “Bẩm, thảo dân không rõ, nhưng nhìn lời nói cử chỉ thì rõ là phường du thủ du thực.”
Viên quan trong bụng nghi ngờ, bèn hỏi tiếp: “Đã có người nào áo quần hoa lệ, hoặc mặc quân phục Tiễn quốc ta đến đây chưa?”
Chủ quầy ngẫm ngợi một lát, rốt cuộc lắc đầu.
Một vị dáng vẻ văn sĩ đứng bên khom mình nhắc nhở: “Chúng có thể giả dạng thường dân, đại nhân hỏi diện mạo cụ thể xem sao.”
Viên quan gật đầu, chủ quầy theo đó mô tả lại: “Người đó thân không đến sáu thước, dáng vẻ mi thanh mục tú nhưng xem ra lại quá mức âm nhu, à phải, trên trán còn một vết sẹo nhạt nữa.”
Văn sĩ nghe xong bèn thấp giọng: “Môn khách thân cận của công tử Hàm không có người nào như vậy.”
Vị đại quan gật đầu, thở dài đứng dậy lên ngựa, lệnh cho binh sĩ chỉnh đốn đội hình xuất phát. Thoáng chốc người ngựa binh giáp đã rời đi. Lưu lại tiệm thuốc lúc này là mấy người rảnh rỗi ra xem náo nhiệt.
“Hôm nay có chuyện gì à?”
“Chương Quốc Công băng hà rồi, nghe nói Chất tử Hàm ở nước ta làm con tin đêm qua bỏ trốn!”
*
“Thế tử, người tên Tô Tử này không nên tiếc làm gì!”
Dưới ánh đèn, Lý Nhiễm Cầu một tay chống đất, khẩn thiết khuyên ngăn: “Đang lúc nước nhà thành bại mà vẫn giữ nam sủng bên mình, người không sợ đời sau nhạo báng sao?”
“A Tử không phải nam sủng.” Công tử Hàm cuộn thư quyển trên tay lại, quan ngọc lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo. “Hắn là thực khách của ta, đã thề cùng nhau sống chết. Nói vứt bỏ là đạo lý gì? Cứ theo lời Lý tướng, đuổi hắn đi chẳng phải tạo thêm một người tha phương cầu thực?”
Lý Nhiễm Cầu thở dài: “Lần này về Chương phải kế thừa vương vị, phong hậu lập phi. Tô Tử ở lại bên người vô cùng bất tiện, chi bằng bây giờ hãy để hắn tự do.”
Người trẻ tuổi chỉ ung dung cười: “Lần này về Chương, việc đầu tiên là liên quân khởi binh đánh Tiễn. Chị ruột Tô Tử là tỳ nữ của Tường phu nhân, sủng phi của Quách Quốc Công, sau này nhất định có việc dùng.”
Lý Nhiễm Cầu lộ vẻ khinh thường: “Tô Tử lưu lạc phong trần nhiều năm, đầu lưỡi mọc hoa, việc này sao có thể tin được?”
Công tử Hàm khoát tay: “Thanh quan bán nghệ không bán thân, không tính là lưu lạc phong trần. Về phần đầu lưỡi mọc hoa, dùng làm thuyết khách không phải hợp lắm sao?”
Lý Nhiễm Cầu nhíu mày: “Tiểu tử đó tính tình lơ đễnh, lòng dạ hẹp hòi nhỏ mọn, vô phép vô tắc, biết dùng như thế nào đây? Bây giờ lại không biết chạy đâu rồi, giữ bên người chỉ thêm nguy hiểm!”
“Hắn ra ngoài làm việc đã bẩm báo với ta. Người này giữ hay bỏ tự ta đã có chủ ý, Lý tướng quân không cần đa sự.”
Lý Nhiễm Cầu đã nói hết nhẽ nhưng trước sau vẫn tay chống chân quỳ. Được một lúc bên tai bỗng truyền đến tiếng người đi rất nhẹ, ngay lập tức nắm chặt chuôi đao cảnh giác. Miệng giếng thông lên mặt đất khẽ động, một thiếu niên leo xuống dọc thang dây.
Mặt mũi thanh tú, thái dương còn lưu vết sẹo nhạt. Đúng là Tô Tử.
“Đoán là ngươi nên ta vẫn để đèn.” Công tử Hàm cười.
Trên tay còn nắm chặt gói thuốc, Tô Tử đi đến thành giếng ghé tai nghe ngóng, đoạn thở dài: “Phiền công tử vì thực khách lao tâm.”
Bỗng nhiên trên miệng giếng có người dùng thùng gỗ đập vào ba tiếng, là tín hiệu có kẻ đến điều tra. Công tử Hàm vội thổi tắt đèn. Ba người đứng im trong bóng đêm, chừng một tuần hương lại nghe ba tiếng trầm đục nữa, ý nói đã qua nguy hiểm.
Một lát sau đèn được khêu lên, công tử Hàm đem Tô Tử ủng vào trong ngực, tự mình dùng đầu ngón tay day nhẹ thái dương cho hắn. Lý Nhiễm Cầu không quen nhìn cảnh tượng nam nhân thân mật, trong lòng chán nản thở dài, chợt thấy Tô Tử ngẩng lên, giở bảy lạng thuốc ra bàn.
“Lý đại nhân, đây là thuốc trị thương của đại nhân, sợ lưu manh mối nên chỉ mua loại dược tính ôn hòa. Bình phục chậm hơn, nhưng có thể trấn áp cơn đau cũng coi là tạm được.”
Lý Nhiễm Cầu thấy hắn thay mình đi bốc thuốc, sắc mặt thoạt trắng thoạt hồng vui mắt vô cùng. Đương lúc không biết làm sao, lại có một nho sĩ áo trắng leo xuống từ miệng giếng.
Tác giả :
Vương Thập Nhất