Đẳng Cấp Quý Cô
Chương 34: Là thù là bạn? 3
Hiểu Khiết ngơ ngác: “Nơi nào? Công việc vẫn chưa hoàn thành mà.”
“Đợi lát nữa về làm tiếp.” Tử Tề vội vàng kéo Hiểu Khiết.
Hai người ra ban công, hướng về phía chân trời xa xa, hít một hơi thật sâu.
“Phù, may vẫn kịp xem mặt trời mọc.”
Hiểu Khiết mỉm cười. Hai người dựa vào lan can đợi mặt trời.
Gió sớm mai se lạnh, Hiểu Khiết cầm lon cà phê, bất giác khẽ thu mình lại. Tử Tề để ý, bèn cởi áo, quan tâm khoác lên vai cô.
Anh cười: “Trước kia để lỡ cơ hội ngắm mặt trời mọc cùng em, cuối cùng cũng bù đắp được rồi.”
“Mặt trời ngày nào chả mọc, đâu phải là việc gì to tát, không cần quan trọng hóa như thế.”
Tử Tề nói: “Nhưng chính những việc không to tát này đã làm anh mất hết cơ hội này đến cơ hội khác, mới có sự tiếc nuối ngày hôm nay.”
Hiểu Khiết cảm nhận được sự che chở chu đáo anh dành cho mình, sâu thẳm đáy lòng có chút rung động.
Tử Tề cẩn thận kéo áo khoác lại, ngăn gió giúp cô.
“Khi ở Đài Bắc, chúng ta đã bỏ lỡ lần ngắm mặt trời mọc trên núi Dương Minh. Khi em rời Thượng Hải, anh không tìm thấy em. Khi em đang đau khổ ở Anh Quốc, cơ hội ở bên lau nước mắt cho em anh cũng bỏ lỡ.” Tử Tề gạt nhẹ những sợi tóc dính trước trán Hiểu Khiết. Bốn mắt nhìn nhau.
Anh hứa rất chân thành: “Hiểu Khiết, cho dù trước kia thế nào, anh hứa với em, tương lai nếu em cần, anh nhất định sẽ đến bên em. Anh đã nợ em quá nhiều, anh sẽ bù đắp từng thứ một. Anh không muốn lại bỏ lỡ bất kỳ việc gì liên quan đến em nữa.” Anh chân thành, thốt ra những lời đáy lòng.
Hiểu Khiết cảm động, thắc mắc: “Tại sao anh lại đối tốt với em như vậy? Chúng ta… chúng ta đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa rồi.”
Tử Tề nhìn về xa xăm, buồn buồn: “Chẳng phải em hỏi anh đến Thượng Hải có mục đích gì sao?” Anh dừng lại một chút, cơn gió lạnh làm áo anh phập phồng.
Hiểu Khiết chờ đợi.
Cuối cùng Tử Tề cũng lấy được dũng khí, thâm tình nói: “Anh muốn giành lại em. Nghĩ thế này có thể hơi quá đáng, nhưng anh hy vọng có một ngày, Thang Tuấn sẽ làm em tổn thương, cũng giống như… giống như anh ngày trước. Lúc đó anh đang bên cạnh em, và em sẽ tình nguyện quay trở về bên anh, đó chính là mục đích của anh!”
Hiểu Khiết rất bất ngờ, nhưng chỉ cúi đầu cười nhạt.
Tử Tề hơi xấu hổ, lại trông về bầu trời xa xa.
Cả hai đều im lặng. Vùng trời phía trước đang sáng dần.
Hiểu Khiết lầm bầm: “Đẹp quá.”
“Đúng thế, chỉ tiếc vẻ đẹp thế này lúc nào cũng chỉ thoáng qua.” Tử Tề ngắm nét mặt say đắm của cô, bật cười quay sang mặt trời, “Anh không muốn bỏ lỡ những điều tốt đẹp bên cạnh mình nữa.” Khẽ cầm tay cô.
Hiểu Khiết liếc anh, định rút ra nhưng Tử Tề lại nắm rất chặt. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, dịu dàng nói: “Sorry, lần này anh không định buông tay đâu.”
Hiểu Khiết mơ hồ.
Cơn gió sớm mai thổi tới, cô khẽ rùng mình, vội rút tay về, hoảng hốt: “Còn rất nhiều việc chưa xong, em về làm nốt đây.” Dứt lời, rời khỏi ban công như kẻ chạy trốn.
Tử Tề cười cười, cũng đi theo cô.
Hai người tiếp tục làm việc.
Không biết bao lâu sau, Tử Tề dừng động tác đánh máy, uống một ngụm cà phê. Đột nhiên anh nghĩ đến vài chuyện, định tìm Hiểu Khiết bàn về phương án của Hoàng Hải 2, phát hiện cô đang ngủ gục, trên người vẫn còn khoác áo của anh.
Tử Tề lắc đầu, vừa bực vừa buồn cười. Anh rón rén tới gần Hiểu Khiết, chăm chú nhìn vẻ mặt say ngủ của cô, giấu sạch vẻ gai góc của mình.
Hiểu Khiết đột nhiên động đậy, anh giật nảy mình, vội cầm tập tài liệu trên máy, giả vờ như đang xem. Một lúc sau, phát hiện cô chưa tỉnh, quay đầu sang nhìn, hóa ra Hiểu Khiết chỉ xoay sang hướng khác.
Tử Tề cười xót xa.
Còn ngoài phòng làm việc, Thang Tuấn không yên tâm nên chạy đến, đúng lúc bắt gặp cảnh Tử Tề nhìn Hiểu Khiết mỉm cười. Anh sựng lại.
Tử Tề nghe thấy tiếng động, Thang Tuấn đang bước vào.
Thang Tuấn liếc Hiểu Khiết đang ngủ say, rồi lại chằm chằm vào Tử Tề. Tử Tề ra hiệu im lặng, chỉ ra ngoài rồi rời đi trước.
Thang Tuấn biết ý, theo sau Tử Tề.
Hai người đứng ở hành lang, không khí rất căng thẳng.
Tử Tề khiêu khích, “Anh tới đây làm gì? Hình như anh đã không còn là nhân viên của Hoàng Hải nữa rồi.”
Thang Tuấn dứt khoát thừa nhận: “Đúng, tôi không phải là nhân viên Hoàng Hải. Nhưng bạn gái của tôi Lâm Hiểu Khiết thì phải, tôi tới đón cô ấy.”
Sắc mặt Tử Tề hơi thay đổi, tỏ vẻ không vui, cười lạnh, “Không cần phải nhấn mạnh mối quan hệ của mình và Hiểu Khiết đâu, tôi cũng biết. Vấn đề là anh đã làm hết trách nhiệm của một người bạn trai chưa? Khi Hiểu Khiết bị các nhân viên bàn tán lời ra tiếng vào, anh đang ở đâu?”
Chột dạ nhưng Thang Tuấn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Tôi tin với năng lực của Hiểu Khiết, cô ấy sẽ không bị ảnh hưởng bởi mấy cái tin đồn nhảm đó.”
Tử Tề châm chọc, “Vậy à? Tìm cớ biện minh cho sự vô dụng làm gì ! Anh biết vị trí hiện tại của Hiểu Khiết khó xử thế nào, mà người có thể giúp cô ấy chỉ có tôi. Là cấp trên của cô ấy, tôi cũng là người được chủ nhiệm Tăng tín nhiệm. Giờ chỉ có tôi mới bảo vệ được Hiểu Khiết. Còn anh, không thể!”
Thang Tuấn trừng Tử Tề.
Tử Tề lạnh lùng trừng lại.
Trong phòng làm việc, Hiểu Khiết nghe thấy giọng nói hai người, mơ màng tỉnh dậy. Cô thắc mắc nhìn ra ngoài. Đứng dậy, vẫn khoác chiếc áo của Tử Tề, đi về phía có giọng nói.
Tới hành lang, nhìn thấy Thang Tuấn và Tử Tề đang đứng đối diện, cô ngạc nhiên: “Thang Tuấn? Sao anh lại đến đây?”
Hai người đàn ông đành phải cất thái độ đối đầu đi, giả vờ hòa thuận.
Thang Tuấn mỉm cười, “Anh tới đón em. Em quên là chúng ta hẹn trưa nay ăn cơm ư? Từ sáng sớm chú Châu đã chuẩn bị rồi, em không thể vắng mặt đâu đấy.”
“Phải rồi. Mấy hôm nay bận quá! Suýt nữa em quên mất đấy.” Hiểu Khiết liếc Tử Tề, “Vậy...”
Tử Tề tỏ ra rộng lượng, “Em đi đi. Bận suốt cả đêm rồi, về nghỉ ngơi thôi.”
Hiểu Khiết cảm ơn xong, rời đi cùng Thang Tuấn.
Thang Tuấn rất tự nhiên ôm vai Hiểu Khiết, ra oai với Tử Tề.
Nhìn theo bóng dáng hai người, Tử Tề lạc lõng.
Chợt Hiểu Khiết quay đầu lại, “Tử Tề.”
Thang Tuấn và Tử Tề đều sửng sốt. Hiểu Khiết cởi chiếc áo khoác trên vai xuống, đưa cho Tử Tề, “Trả anh này, cảm ơn nhé.”
“Không cần khách khí.” Tử Tề mỉm cười. Anh đắc ý nhìn Thang Tuấn.
Thang Tuấn không thèm quan tâm, kéo tay cô.
Chiếc xe chạy bon bon trên con đường, Hiểu Khiết ngồi ghế phụ, thấy sắc mặt khó coi của Thang Tuấn mà lo lắng: “Anh không sao chứ?”
Trong đầu Thang Tuấn cứ nghĩ tới những lời Tử Tề vừa nói, không vui chút nào, tự lầm bầm: “Thằng cha đáng ghét, hắn nghĩ hắn là ai?”
“Anh bảo gì?” Hiểu Khiết lấy làm lạ.
Thang Tuấn cố tỏ ra bình thường, chuyển đề tài: “Không có gì. Hai ngày nay biệt thự nhà họ Thang đã tìm được người mua thích hợp.”
“Quyết định rồi ạ?”
Thang Tuấn gật đầu, “Mẹ đã sai anh đi xử lý. Anh cũng đã liên lạc sang Anh rồi, Doug sẽ giúp anh sắp xếp kiếm nguồn vốn mới.”
Hiểu Khiết thoáng nhẹ lòng, “Vậy thì tốt.”
Thang Tuấn sốt ruột: “Chúng ta nhất định phải nhanh chóng giành lại Hoàng Hải! Anh không muốn để em một mình ở lại đó thêm.”
Anh nhanh chóng xoay vô lăng sang phải, cô nhận ra sự bất an trong anh. Hiểu Khiết động viên: “Đừng sốt ruột, tất cả cứ từ từ, nhất định sẽ thành công.”
Thang Tuấn nhận được sức mạnh bình yên, hít sâu một hơi để bình tĩnh hơn, gật đầu với Hiểu Khiết, đồng ý sẽ không nóng vội.
Chiếc xe đi về phía biệt thự nhà họ Thang, rất nhanh đã đến nơi. Thang Mẫn và Thang Lan đợi đã lâu, hai người vừa về họ bèn dặn chú Châu chuẩn bị dọn cơm.
Thang Lan gắp thức ăn cho Hiểu Khiết, “Cháu ăn nhiều vào, hôm qua ở lại làm thêm mệt lắm phải không?”
Hiểu Khiết cười: “Không đâu ạ.”
Thang Mẫn nói: “Xem ra công ty bận nhiều việc.”
Hiểu Khiết đáp: “Vừa có sự thay đổi nhân sự lớn, hiện nay tâm lý nhân viên đều rất hoang mang, chẳng có lòng dạ làm việc, hiệu quả rất thấp, thành ra thời gian làm việc tự nhiên phải kéo dài.”
Thang Mẫn châm biếm: “Xem ra Đổng sự Tăng hợp với vị trí cổ đông lĩnh cổ tức hơn vị trí chủ tịch.”
Thang Lan lên tiếng: “Hoàng Hải càng không ổn định thì kế hoạch quay về của chúng ta càng có lợi. Thang Tuấn, chỗ con sắp xếp thế nào rồi?”
Thang Tuấn đặt bát xuống, nghiêm túc trả lời mẹ, “Đợi sau khi giao nhà, tiền sẽ nhanh chóng được gửi vào tài khoản. Bên Anh, bạn con cũng sẽ tìm giúp những nhà đầu tư mới. Con tính, đợi tiền vào cả hai phía, chúng ta có thể mua lại cổ phiếu công ty, đẩy tỷ lệ nắm giữ cổ phần lên cao.”
“Làm tốt lắm.” Thang Lan khen ngợi, nhưng vẫn không nén được tiếng thở dài, nhìn xung quanh luyến tiếc, “Mấy ngày tới chúng ta cũng phải chuẩn bị chuyển nhà rồi.”
Chợt có tiếng chuông cửa, Châu Văn chạy ra, “Ấy, là Đổng sự Tăng? Cô Sở Sở? Sao hai người lại tới đây?”
Người trong nhà nhìn ra phòng khách. Đổng sự Tăng dẫn theo Sở Sở nghênh ngang bước vào phòng ăn. Châu Văn lúng túng.
“Các người tới đây làm gì?” Thang Lan tức giận đứng lên, nhưng vì căn bệnh, hai chân vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, suýt nữa thì ngã.
Thang Mẫn và Thang Tuấn vội đỡ lấy bà, “Mẹ, cẩn thận!”
Thang Mẫn tức giận trừng Đổng sự Tăng, “Nhà chúng tôi không chào đón các người, mời ra cho!”
Đổng sự Tăng sung sướng, bật cười giễu cợt, “Hạ lệnh đuổi khách? Có nhầm không? Đây đâu còn là nhà họ Thang nữa.”
Thang Mẫn ngơ ngác, “Ý gì?”
Sở Sở cố tỏ ra kinh ngạc: “Lẽ nào các vị chưa biết ai đã mua lại căn biệt thự này?”
Thang Mẫn và Thang Tuấn nhìn nhau, mặt biến sắc.
“Là chúng tôi đấy.” Sở Sở nhướng mày, dù đang mỉm cười nhưng ánh mắt thì lạnh băng, “Chủ tịch, giám đốc, thật sự xin lỗi. Đây không còn là căn nhà tổ tiên của họ Thang nữa, nó đã trở thành tài sản của nhà họ Tăng chúng tôi, các người không có quyền yêu cầu chúng tôi rời đi. Mà ngược lại, phải là chúng tôi mời các người biến khỏi đây. Cút! Hãy cút khỏi căn nhà của họ Tăng chúng tôi.”
Thang Mẫn tức giận: “Tăng Sở Sở, cô nói linh tinh gì vậy?! Hai cha con nhà cô đừng ép người quá đáng!”
“Hừ! Căn nhà này là của ta, con gái ta bảo các người cút, có gì mà ép người quá đáng? Nói cho các người biết...” Ánh mắt của Đổng sự Tăng sắc lạnh lướt qua cả căn phòng, căm hận thốt lên, “Trong vòng một tuần, các người không cút khỏi căn nhà này như lời con gái ta, ta sẽ kiện các người!”
“Ông!” Thang Lan tức giận đến mức sắp bất tỉnh. Trừ hai cha con họ Tăng, ai cũng hoảng hốt đỡ bà.
Đổng sự Tăng cũng hoảng hốt nhưng vẫn cứng họng: “Đừng có diễn kịch trước mặt ta! Một tuần sau ta sẽ tới lấy căn nhà này! Sở Sở, đi thôi!”
Không ai thèm quan tâm đến hai cha con nhà họ Tăng.
Thang Mẫn và Thang Tuấn lo lắng: “Mẹ...”
Hiểu Khiết đứng cạnh, căng thẳng nhìn Thang Lan.
Sở Sở căm hận lườm Hiểu Khiết một cái rồi mới theo bố.
Thang Tuấn đau khổ quỳ xuống, nghẹn ngào trước mẹ: “Là con ngu dốt, sao lại trúng kế của Đổng sự Tăng chứ... Tại con!”
Thang Lan lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Mẹ hãy đánh con đi, là lỗi của con.”
Thang Lan yếu ớt: “Thôi, trách con thế nào được...” Suýt nữa không thở ra hơi, người chỉ muốn ngất đi.
Mọi người hoảng hốt.
Thang Mẫn vội sai: “Chú Châu, mau gọi cấp cứu.”
“Vâng vâng vâng!” Châu Văn bấn loạn, nghe thấy chỉ thị vội vã chuẩn bị đi gọi điện thoại.
Thang Lan thều thào ngăn lại: “Không... không cần, vẫn chịu được.”
Châu Văn lúng túng.
Thang Mẫn đành nói: “Thôi được, không gọi cấp cứu. Nhưng vẫn phải gọi điện cho bác sĩ Trương đến kiểm tra. Đỡ mẹ vào nghỉ ngơi đã!”
Tất cả nhanh chóng đỡ Thang Lan rời khỏi phòng ăn.
Một lát sau, bác sĩ Trương nhanh chóng xuất hiện, kiểm tra tình trạng của Thang Lan, không có gì đáng ngại. Thang Mẫn, Thang Tuấn và Hiểu Khiết mới thở phào nhẹ nhõm.
Hiểu Khiết khuây khỏa: “May mà bác sĩ nói chủ tịch Thang vẫn ổn, không cần đưa đi viện.”
Thang Tuấn tự trách, “Là lỗi của anh, anh lại... lại để uncle lừa rồi.”
Hiểu Khiết nắm lấy tay anh, động viên, “Đổng sự Tăng lăn lộn bao nhiêu năm trên thương trường, là một con cáo già thành tinh, những chiêu trò lừa gạt của ông ta quá nhiều, không trách anh được.”
Thang Tuấn căm hận: “Không, nếu anh cẩn thận một chút thì đã không trúng kế!”
Thang Mẫn lắc đầu, “Em cẩn thận cũng chưa chắc đã có tác dụng. Hiểu Khiết nói đúng, tuổi uncle gấp đôi em, ông ta muốn đặt bẫy, em không tránh được cũng là dễ hiểu. Điều khiến chị bất ngờ là Sở Sở, sao cô ta lại trở nên như thế chứ?”
“Em chưa xử lý tốt! Nếu như em xử lý tốt mối quan hệ với Sở Sở thì tất cả những việc này sẽ không xảy ra.” Thang Tuấn ảo não.
Nhắc đến Sở Sở, Hiểu Khiết chợt có chút suy nghĩ.
Thang Mẫn bình tĩnh phân tích, “Đừng tự trách nữa, sai lầm đã xảy ra rồi, có ảo não cũng chẳng để làm gì. Chị nghĩ, việc quan trọng bây giờ là nghĩ cách đối phó thế nào!”
Hiểu Khiết gật đầu, “Em đồng ý với suy nghĩ của giám đốc, kế hoạch ban đầu có lẽ cần phải làm nhanh hơn.”
Thang Tuấn tính toán, “Mặc dù hơi gấp nhưng đành liều thôi.”
Thang Mẫn trầm ngâm, “Hiện nay chỉ có thể làm vậy. Uncle đã đoán được chúng ta sẽ bán căn nhà này, chỉ sợ cũng phòng bị trước về kế hoạch tiếp theo.”
Hiểu Khiết nhìn dáng vẻ lo lắng của hai chị em, lặng lẽ tự hạ quyết tâm, phải cố hết sức giúp bọn họ vượt qua cơn sóng gió này.
Trong phòng khách nhà họ Tăng, hội đồng quản trị vui vẻ trò chuyện. Đổng sự Tăng cười đắc ý, trong đầu chứa đầy mưu cao kế hiểm. Lúc này, quản gia nhà họ Tăng đi vào, “Lão gia, cô Lâm này muốn tìm ông.”
Đổng sự Tăng quay đầu lại, thấy Hiểu Khiết thì rất bất ngờ, cười lạnh: “Ái chà, khách quý, vừa mới gặp lúc trưa, bây giờ đã gặp lại rồi? Cô tới tìm tôi là vì Hoàng Hải hay là vì nhà họ Thang? Việc công hay việc tư vậy?”
Hiểu Khiết nói thẳng, “Chủ tịch Tăng, tôi đến đây là vì nhà họ Thang!”
Đổng sự Tăng cố tỏ ra kinh ngạc, “Ồ, là việc tư à! Vậy thì không cần gọi ta là chủ tịch đâu. Có việc gì? Việc nhà họ Thang có chỗ để ta thò tay vào ư?” Ông ta giễu cợt.
Hai mắt Hiểu Khiết đỏ hoe hạ giọng, “Chủ tịch Thang lại ngất rồi, giám đốc Thang hiện đang nóng ruột như kiến bò trên chảo lửa. Thang Tuấn cũng chuẩn bị đi Anh tìm bác sĩ, nhà họ Thang hiện đang trên dưới đều loạn. Người mà Sở Sở giận là tôi, cho nên tôi thỉnh cầu chủ tịch Tăng hãy tha cho nhà họ Thang đi.”
Đổng sự Tăng cười lạnh, “Ta có thể cho cô một cơ hội cầu xin Sở Sở, nhưng phải xem cô có nắm bắt được hay không.” Ông ta quay sang quản gia, “Đưa cô Lâm đi gặp tiểu thư.”
Quản gia dẫn Hiểu Khiết, cô nghiến răng đi theo.
Đổng sự Tăng nhìn bóng dáng Hiểu Khiết, cười đắc ý: “Không ngờ, lần này tôi hả lòng hả dạ rồi. Thang Lan đã già, Thang Mẫn còn non, khi xảy ra chuyện lớn thì không ai dựa dẫm được. Lần này tất cả sẽ sụp đổ hết. Ha ha ha! Nâng cốc!”
Ông ta vui sướng chạm ly với các thành viên hội đồng quản trị.
Hiểu Khiết đi theo quản gia đến trước phòng Sở Sở,
“Tiểu thư Sở Sở, có người tìm cô.” Quản gia khẽ gõ cửa, sau đó mở cửa ra. Sở Sở cầm kéo, đứng ở cửa sổ tỉa hoa.
Quản gia cúi người rồi rời đi.
Sở Sở vẫn mải mê, mặc kệ Hiểu Khiết.
Hiểu Khiết bối rối, khẽ lên tiếng: “Sở Sở, là tôi.”
Sở Sở cười nhạt, không quay lại: “Tôi biết sớm muộn gì cô cũng sẽ tới tìm tôi.”
“Tôi đến để xin cô tha thứ cho Thang Tuấn.”
Sở Sở hừ một tiếng, “Không bao giờ!”
Hiểu Khiết hạ giọng, “Người cô hận là tôi, đừng phải làm tổn thương những người vô tội. Cô nhẫn tâm dồn nhà họ Thang vào bước đường cùng?”
Sở Sở thản nhiên: “Tại sao lại không? Tôi vì Thang Tuấn mà suýt mất mạng.” Cô cắt phựt một bông hoa. Hoa rơi xuống sàn. Sở Sở đặt chiếc kéo xuống, nhặt bông hoa lên, nhìn về phía Hiểu Khiết, “Lâm Hiểu Khiết, cô nói xem, hoa cắt rồi có thể gắn lại được chăng?”
Hiểu Khiết không đáp.
Sở Sở quay người, cắm cành hoa vào chậu, cầm cốc thủy tinh bên cạnh, chầm chậm tưới nước.
“Chẳng qua họ chỉ mất công ty, so với những đau khổ mà tôi phải chịu thì chẳng là gì, sao tôi không thể nhẫn tâm chứ?” Sở Sở dừng động tác, quay phắt lại Hiểu Khiết, tiến từng bước một về phía cô., “Tình cảm hơn hai mươi năm qua chẳng là gì so với cô, một kẻ qua đường từ đâu chạy tới. Nếu anh ta chẳng coi sự hy sinh của tôi là gì thì tôi hà tất phải nương tay? Nếu cô đã biết tất cả những rắc rối này đều do cô thì tại sao còn thản nhiên tiếp tục ở bên Thang Tuấn?”
Hiểu Khiết cắn môi, nhẫn nại, không phản bác, “Ngoài việc rời xa Thang Tuấn, bất kể cô muốn tôi làm gì, chỉ cần cô hết giận, buông tha cho nhà họ Thang, tôi đều tình nguyện hết!” Cô rất chân thành khẩn cầu.
Sở Sở nhạo báng, “Cô có mang họ Thang đâu, có tư cách gì mà đi cầu xin cho họ?!”
Hiểu Khiết day dứt, phân vân một lúc rồi cắn môi, từ từ quỳ xuống, mắt đỏ hoe, “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi. Cô nói đúng, tất cả những gì mà nhà họ Thang đang phải đối mặt đều vì tôi mà ra. Nhưng tôi không thể rời xa Thang Tuấn, ngoài tới cầu xin cô, tôi không thể nghĩ ra việc gì khác để làm cho anh ấy.” Cô ngẩng lên nhìn Sở Sở, nước mắt lã chã.
Sở Sở càng thêm tức giận, châm biếm: “Các người đang diễn đôi uyên ương đau khổ phải không? Đừng tưởng tình yêu của các người cao quý! Cô chỉ là một hắc tinh, một hắc tinh chuyên ám hại đàn ông! Đừng có giả vờ vô tội trước mặt tôi.” Dứt lời, cô ta hất luôn chỗ nước trong ly vào mặt Hiểu Khiết.
Bị hất ướt hết mặt mũi, Hiểu Khiết thật thảm hại, kinh ngạc nhìn Sở Sở.
Sở Sở khoanh tay trước ngực, “Dễ chịu hơn chưa? Nếu như cô khó chịu vì tự trách thì để tôi giúp cô giải tỏa! Về đi, tôi không bao giờ tha cho họ, cô về đi.”
“Sở Sở...”
Cô ta không kìm nén thêm nữa, gào lên: “Tôi bảo cô đi! Cô không đi có phải không?”
Tử Tề nghe thấy tiếng ồn, tò mò sang xem. Hiểu Khiết ướt sũng đang quỳ trước mặt Sở Sở. Anh biến sắc.
Sở Sở vừa giơ tay lên, định tát Hiểu Khiết, Tử Tề lao vào giữ lấy tay Sở Sở.
Cô ta thấy anh muốn ngăn mình, tức giận, “Cao Tử Tề, anh định làm gì?”
Tử Tề đẩy Sở Sở, kéo Hiểu Khiết ra sau lưng, “Đủ rồi!”
Sở Sở sờ tay đau, không dám tin mà nổi điên: “Cao Tử Tề, cô ta đã biến anh thành trò cười trước mặt mọi người, thế mà anh còn bảo vệ cô ta?”
Tử Tề lạnh lùng, “Đó là việc của tôi và cô ấy, cô đừng xen vào! Lần sau đừng để tôi thấy cô đụng chân đụng tay với Hiểu Khiết!” Anh kéo Hiểu Khiết rời khỏi phòng Sở Sở.
Vào phòng của mình, Tử Tề chưa biết phải làm sao, Hiểu Khiết lập tức lảng tránh ánh mắt anh. Cả hai đều im lặng, bối rối hồi lâu.
Hiểu Khiết rút tay ra, cười khổ, “Em phải đi rồi...”
Tử Tề điềm tĩnh: “Mặc thế này ư?” Anh đưa chiếc áo choàng bông cho Hiểu Khiết, không cho cô từ chối, “Cởi bộ quần áo ướt này ra đi, cẩn thận không bị cảm.”
Hiểu Khiết trông vẻ thảm hại của mình, gượng gạo đi vào trong phòng tắm.
Lát sau, cô mặc chiếc áo choàng bông đi ra ngoài, lau khô tóc.
Tử Tề khẽ cười.
Hiểu Khiết ngại ngùng, tiếp tục lau tóc, che giấu cảm xúc.
“Đưa quần áo cho anh.”
“Hả?” Cô không phản ứng kịp.
“Đưa ra đây, lẽ nào em định mặc chiếc áo choàng bông này ra ngoài?”
Cô cầm quần áo ướt đưa cho Tử Tề. Anh treo chúng lên, lấy máy sấy sấy khô.
“Sẽ nhanh thôi.”
Hiểu Khiết nhìn anh, dừng hành động lau tóc lại.
Tử Tề thấy tóc cô vẫn ướt, bèn chĩa máy sấy vào mặt cô, “Nhìn cái gì? Quần áo của mình có gì hay mà nhìn?”
“Cảm ơn anh.” Cô bối rối, “Vừa rồi, việc đó...”
“Đợi lát nữa về làm tiếp.” Tử Tề vội vàng kéo Hiểu Khiết.
Hai người ra ban công, hướng về phía chân trời xa xa, hít một hơi thật sâu.
“Phù, may vẫn kịp xem mặt trời mọc.”
Hiểu Khiết mỉm cười. Hai người dựa vào lan can đợi mặt trời.
Gió sớm mai se lạnh, Hiểu Khiết cầm lon cà phê, bất giác khẽ thu mình lại. Tử Tề để ý, bèn cởi áo, quan tâm khoác lên vai cô.
Anh cười: “Trước kia để lỡ cơ hội ngắm mặt trời mọc cùng em, cuối cùng cũng bù đắp được rồi.”
“Mặt trời ngày nào chả mọc, đâu phải là việc gì to tát, không cần quan trọng hóa như thế.”
Tử Tề nói: “Nhưng chính những việc không to tát này đã làm anh mất hết cơ hội này đến cơ hội khác, mới có sự tiếc nuối ngày hôm nay.”
Hiểu Khiết cảm nhận được sự che chở chu đáo anh dành cho mình, sâu thẳm đáy lòng có chút rung động.
Tử Tề cẩn thận kéo áo khoác lại, ngăn gió giúp cô.
“Khi ở Đài Bắc, chúng ta đã bỏ lỡ lần ngắm mặt trời mọc trên núi Dương Minh. Khi em rời Thượng Hải, anh không tìm thấy em. Khi em đang đau khổ ở Anh Quốc, cơ hội ở bên lau nước mắt cho em anh cũng bỏ lỡ.” Tử Tề gạt nhẹ những sợi tóc dính trước trán Hiểu Khiết. Bốn mắt nhìn nhau.
Anh hứa rất chân thành: “Hiểu Khiết, cho dù trước kia thế nào, anh hứa với em, tương lai nếu em cần, anh nhất định sẽ đến bên em. Anh đã nợ em quá nhiều, anh sẽ bù đắp từng thứ một. Anh không muốn lại bỏ lỡ bất kỳ việc gì liên quan đến em nữa.” Anh chân thành, thốt ra những lời đáy lòng.
Hiểu Khiết cảm động, thắc mắc: “Tại sao anh lại đối tốt với em như vậy? Chúng ta… chúng ta đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa rồi.”
Tử Tề nhìn về xa xăm, buồn buồn: “Chẳng phải em hỏi anh đến Thượng Hải có mục đích gì sao?” Anh dừng lại một chút, cơn gió lạnh làm áo anh phập phồng.
Hiểu Khiết chờ đợi.
Cuối cùng Tử Tề cũng lấy được dũng khí, thâm tình nói: “Anh muốn giành lại em. Nghĩ thế này có thể hơi quá đáng, nhưng anh hy vọng có một ngày, Thang Tuấn sẽ làm em tổn thương, cũng giống như… giống như anh ngày trước. Lúc đó anh đang bên cạnh em, và em sẽ tình nguyện quay trở về bên anh, đó chính là mục đích của anh!”
Hiểu Khiết rất bất ngờ, nhưng chỉ cúi đầu cười nhạt.
Tử Tề hơi xấu hổ, lại trông về bầu trời xa xa.
Cả hai đều im lặng. Vùng trời phía trước đang sáng dần.
Hiểu Khiết lầm bầm: “Đẹp quá.”
“Đúng thế, chỉ tiếc vẻ đẹp thế này lúc nào cũng chỉ thoáng qua.” Tử Tề ngắm nét mặt say đắm của cô, bật cười quay sang mặt trời, “Anh không muốn bỏ lỡ những điều tốt đẹp bên cạnh mình nữa.” Khẽ cầm tay cô.
Hiểu Khiết liếc anh, định rút ra nhưng Tử Tề lại nắm rất chặt. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, dịu dàng nói: “Sorry, lần này anh không định buông tay đâu.”
Hiểu Khiết mơ hồ.
Cơn gió sớm mai thổi tới, cô khẽ rùng mình, vội rút tay về, hoảng hốt: “Còn rất nhiều việc chưa xong, em về làm nốt đây.” Dứt lời, rời khỏi ban công như kẻ chạy trốn.
Tử Tề cười cười, cũng đi theo cô.
Hai người tiếp tục làm việc.
Không biết bao lâu sau, Tử Tề dừng động tác đánh máy, uống một ngụm cà phê. Đột nhiên anh nghĩ đến vài chuyện, định tìm Hiểu Khiết bàn về phương án của Hoàng Hải 2, phát hiện cô đang ngủ gục, trên người vẫn còn khoác áo của anh.
Tử Tề lắc đầu, vừa bực vừa buồn cười. Anh rón rén tới gần Hiểu Khiết, chăm chú nhìn vẻ mặt say ngủ của cô, giấu sạch vẻ gai góc của mình.
Hiểu Khiết đột nhiên động đậy, anh giật nảy mình, vội cầm tập tài liệu trên máy, giả vờ như đang xem. Một lúc sau, phát hiện cô chưa tỉnh, quay đầu sang nhìn, hóa ra Hiểu Khiết chỉ xoay sang hướng khác.
Tử Tề cười xót xa.
Còn ngoài phòng làm việc, Thang Tuấn không yên tâm nên chạy đến, đúng lúc bắt gặp cảnh Tử Tề nhìn Hiểu Khiết mỉm cười. Anh sựng lại.
Tử Tề nghe thấy tiếng động, Thang Tuấn đang bước vào.
Thang Tuấn liếc Hiểu Khiết đang ngủ say, rồi lại chằm chằm vào Tử Tề. Tử Tề ra hiệu im lặng, chỉ ra ngoài rồi rời đi trước.
Thang Tuấn biết ý, theo sau Tử Tề.
Hai người đứng ở hành lang, không khí rất căng thẳng.
Tử Tề khiêu khích, “Anh tới đây làm gì? Hình như anh đã không còn là nhân viên của Hoàng Hải nữa rồi.”
Thang Tuấn dứt khoát thừa nhận: “Đúng, tôi không phải là nhân viên Hoàng Hải. Nhưng bạn gái của tôi Lâm Hiểu Khiết thì phải, tôi tới đón cô ấy.”
Sắc mặt Tử Tề hơi thay đổi, tỏ vẻ không vui, cười lạnh, “Không cần phải nhấn mạnh mối quan hệ của mình và Hiểu Khiết đâu, tôi cũng biết. Vấn đề là anh đã làm hết trách nhiệm của một người bạn trai chưa? Khi Hiểu Khiết bị các nhân viên bàn tán lời ra tiếng vào, anh đang ở đâu?”
Chột dạ nhưng Thang Tuấn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Tôi tin với năng lực của Hiểu Khiết, cô ấy sẽ không bị ảnh hưởng bởi mấy cái tin đồn nhảm đó.”
Tử Tề châm chọc, “Vậy à? Tìm cớ biện minh cho sự vô dụng làm gì ! Anh biết vị trí hiện tại của Hiểu Khiết khó xử thế nào, mà người có thể giúp cô ấy chỉ có tôi. Là cấp trên của cô ấy, tôi cũng là người được chủ nhiệm Tăng tín nhiệm. Giờ chỉ có tôi mới bảo vệ được Hiểu Khiết. Còn anh, không thể!”
Thang Tuấn trừng Tử Tề.
Tử Tề lạnh lùng trừng lại.
Trong phòng làm việc, Hiểu Khiết nghe thấy giọng nói hai người, mơ màng tỉnh dậy. Cô thắc mắc nhìn ra ngoài. Đứng dậy, vẫn khoác chiếc áo của Tử Tề, đi về phía có giọng nói.
Tới hành lang, nhìn thấy Thang Tuấn và Tử Tề đang đứng đối diện, cô ngạc nhiên: “Thang Tuấn? Sao anh lại đến đây?”
Hai người đàn ông đành phải cất thái độ đối đầu đi, giả vờ hòa thuận.
Thang Tuấn mỉm cười, “Anh tới đón em. Em quên là chúng ta hẹn trưa nay ăn cơm ư? Từ sáng sớm chú Châu đã chuẩn bị rồi, em không thể vắng mặt đâu đấy.”
“Phải rồi. Mấy hôm nay bận quá! Suýt nữa em quên mất đấy.” Hiểu Khiết liếc Tử Tề, “Vậy...”
Tử Tề tỏ ra rộng lượng, “Em đi đi. Bận suốt cả đêm rồi, về nghỉ ngơi thôi.”
Hiểu Khiết cảm ơn xong, rời đi cùng Thang Tuấn.
Thang Tuấn rất tự nhiên ôm vai Hiểu Khiết, ra oai với Tử Tề.
Nhìn theo bóng dáng hai người, Tử Tề lạc lõng.
Chợt Hiểu Khiết quay đầu lại, “Tử Tề.”
Thang Tuấn và Tử Tề đều sửng sốt. Hiểu Khiết cởi chiếc áo khoác trên vai xuống, đưa cho Tử Tề, “Trả anh này, cảm ơn nhé.”
“Không cần khách khí.” Tử Tề mỉm cười. Anh đắc ý nhìn Thang Tuấn.
Thang Tuấn không thèm quan tâm, kéo tay cô.
Chiếc xe chạy bon bon trên con đường, Hiểu Khiết ngồi ghế phụ, thấy sắc mặt khó coi của Thang Tuấn mà lo lắng: “Anh không sao chứ?”
Trong đầu Thang Tuấn cứ nghĩ tới những lời Tử Tề vừa nói, không vui chút nào, tự lầm bầm: “Thằng cha đáng ghét, hắn nghĩ hắn là ai?”
“Anh bảo gì?” Hiểu Khiết lấy làm lạ.
Thang Tuấn cố tỏ ra bình thường, chuyển đề tài: “Không có gì. Hai ngày nay biệt thự nhà họ Thang đã tìm được người mua thích hợp.”
“Quyết định rồi ạ?”
Thang Tuấn gật đầu, “Mẹ đã sai anh đi xử lý. Anh cũng đã liên lạc sang Anh rồi, Doug sẽ giúp anh sắp xếp kiếm nguồn vốn mới.”
Hiểu Khiết thoáng nhẹ lòng, “Vậy thì tốt.”
Thang Tuấn sốt ruột: “Chúng ta nhất định phải nhanh chóng giành lại Hoàng Hải! Anh không muốn để em một mình ở lại đó thêm.”
Anh nhanh chóng xoay vô lăng sang phải, cô nhận ra sự bất an trong anh. Hiểu Khiết động viên: “Đừng sốt ruột, tất cả cứ từ từ, nhất định sẽ thành công.”
Thang Tuấn nhận được sức mạnh bình yên, hít sâu một hơi để bình tĩnh hơn, gật đầu với Hiểu Khiết, đồng ý sẽ không nóng vội.
Chiếc xe đi về phía biệt thự nhà họ Thang, rất nhanh đã đến nơi. Thang Mẫn và Thang Lan đợi đã lâu, hai người vừa về họ bèn dặn chú Châu chuẩn bị dọn cơm.
Thang Lan gắp thức ăn cho Hiểu Khiết, “Cháu ăn nhiều vào, hôm qua ở lại làm thêm mệt lắm phải không?”
Hiểu Khiết cười: “Không đâu ạ.”
Thang Mẫn nói: “Xem ra công ty bận nhiều việc.”
Hiểu Khiết đáp: “Vừa có sự thay đổi nhân sự lớn, hiện nay tâm lý nhân viên đều rất hoang mang, chẳng có lòng dạ làm việc, hiệu quả rất thấp, thành ra thời gian làm việc tự nhiên phải kéo dài.”
Thang Mẫn châm biếm: “Xem ra Đổng sự Tăng hợp với vị trí cổ đông lĩnh cổ tức hơn vị trí chủ tịch.”
Thang Lan lên tiếng: “Hoàng Hải càng không ổn định thì kế hoạch quay về của chúng ta càng có lợi. Thang Tuấn, chỗ con sắp xếp thế nào rồi?”
Thang Tuấn đặt bát xuống, nghiêm túc trả lời mẹ, “Đợi sau khi giao nhà, tiền sẽ nhanh chóng được gửi vào tài khoản. Bên Anh, bạn con cũng sẽ tìm giúp những nhà đầu tư mới. Con tính, đợi tiền vào cả hai phía, chúng ta có thể mua lại cổ phiếu công ty, đẩy tỷ lệ nắm giữ cổ phần lên cao.”
“Làm tốt lắm.” Thang Lan khen ngợi, nhưng vẫn không nén được tiếng thở dài, nhìn xung quanh luyến tiếc, “Mấy ngày tới chúng ta cũng phải chuẩn bị chuyển nhà rồi.”
Chợt có tiếng chuông cửa, Châu Văn chạy ra, “Ấy, là Đổng sự Tăng? Cô Sở Sở? Sao hai người lại tới đây?”
Người trong nhà nhìn ra phòng khách. Đổng sự Tăng dẫn theo Sở Sở nghênh ngang bước vào phòng ăn. Châu Văn lúng túng.
“Các người tới đây làm gì?” Thang Lan tức giận đứng lên, nhưng vì căn bệnh, hai chân vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, suýt nữa thì ngã.
Thang Mẫn và Thang Tuấn vội đỡ lấy bà, “Mẹ, cẩn thận!”
Thang Mẫn tức giận trừng Đổng sự Tăng, “Nhà chúng tôi không chào đón các người, mời ra cho!”
Đổng sự Tăng sung sướng, bật cười giễu cợt, “Hạ lệnh đuổi khách? Có nhầm không? Đây đâu còn là nhà họ Thang nữa.”
Thang Mẫn ngơ ngác, “Ý gì?”
Sở Sở cố tỏ ra kinh ngạc: “Lẽ nào các vị chưa biết ai đã mua lại căn biệt thự này?”
Thang Mẫn và Thang Tuấn nhìn nhau, mặt biến sắc.
“Là chúng tôi đấy.” Sở Sở nhướng mày, dù đang mỉm cười nhưng ánh mắt thì lạnh băng, “Chủ tịch, giám đốc, thật sự xin lỗi. Đây không còn là căn nhà tổ tiên của họ Thang nữa, nó đã trở thành tài sản của nhà họ Tăng chúng tôi, các người không có quyền yêu cầu chúng tôi rời đi. Mà ngược lại, phải là chúng tôi mời các người biến khỏi đây. Cút! Hãy cút khỏi căn nhà của họ Tăng chúng tôi.”
Thang Mẫn tức giận: “Tăng Sở Sở, cô nói linh tinh gì vậy?! Hai cha con nhà cô đừng ép người quá đáng!”
“Hừ! Căn nhà này là của ta, con gái ta bảo các người cút, có gì mà ép người quá đáng? Nói cho các người biết...” Ánh mắt của Đổng sự Tăng sắc lạnh lướt qua cả căn phòng, căm hận thốt lên, “Trong vòng một tuần, các người không cút khỏi căn nhà này như lời con gái ta, ta sẽ kiện các người!”
“Ông!” Thang Lan tức giận đến mức sắp bất tỉnh. Trừ hai cha con họ Tăng, ai cũng hoảng hốt đỡ bà.
Đổng sự Tăng cũng hoảng hốt nhưng vẫn cứng họng: “Đừng có diễn kịch trước mặt ta! Một tuần sau ta sẽ tới lấy căn nhà này! Sở Sở, đi thôi!”
Không ai thèm quan tâm đến hai cha con nhà họ Tăng.
Thang Mẫn và Thang Tuấn lo lắng: “Mẹ...”
Hiểu Khiết đứng cạnh, căng thẳng nhìn Thang Lan.
Sở Sở căm hận lườm Hiểu Khiết một cái rồi mới theo bố.
Thang Tuấn đau khổ quỳ xuống, nghẹn ngào trước mẹ: “Là con ngu dốt, sao lại trúng kế của Đổng sự Tăng chứ... Tại con!”
Thang Lan lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Mẹ hãy đánh con đi, là lỗi của con.”
Thang Lan yếu ớt: “Thôi, trách con thế nào được...” Suýt nữa không thở ra hơi, người chỉ muốn ngất đi.
Mọi người hoảng hốt.
Thang Mẫn vội sai: “Chú Châu, mau gọi cấp cứu.”
“Vâng vâng vâng!” Châu Văn bấn loạn, nghe thấy chỉ thị vội vã chuẩn bị đi gọi điện thoại.
Thang Lan thều thào ngăn lại: “Không... không cần, vẫn chịu được.”
Châu Văn lúng túng.
Thang Mẫn đành nói: “Thôi được, không gọi cấp cứu. Nhưng vẫn phải gọi điện cho bác sĩ Trương đến kiểm tra. Đỡ mẹ vào nghỉ ngơi đã!”
Tất cả nhanh chóng đỡ Thang Lan rời khỏi phòng ăn.
Một lát sau, bác sĩ Trương nhanh chóng xuất hiện, kiểm tra tình trạng của Thang Lan, không có gì đáng ngại. Thang Mẫn, Thang Tuấn và Hiểu Khiết mới thở phào nhẹ nhõm.
Hiểu Khiết khuây khỏa: “May mà bác sĩ nói chủ tịch Thang vẫn ổn, không cần đưa đi viện.”
Thang Tuấn tự trách, “Là lỗi của anh, anh lại... lại để uncle lừa rồi.”
Hiểu Khiết nắm lấy tay anh, động viên, “Đổng sự Tăng lăn lộn bao nhiêu năm trên thương trường, là một con cáo già thành tinh, những chiêu trò lừa gạt của ông ta quá nhiều, không trách anh được.”
Thang Tuấn căm hận: “Không, nếu anh cẩn thận một chút thì đã không trúng kế!”
Thang Mẫn lắc đầu, “Em cẩn thận cũng chưa chắc đã có tác dụng. Hiểu Khiết nói đúng, tuổi uncle gấp đôi em, ông ta muốn đặt bẫy, em không tránh được cũng là dễ hiểu. Điều khiến chị bất ngờ là Sở Sở, sao cô ta lại trở nên như thế chứ?”
“Em chưa xử lý tốt! Nếu như em xử lý tốt mối quan hệ với Sở Sở thì tất cả những việc này sẽ không xảy ra.” Thang Tuấn ảo não.
Nhắc đến Sở Sở, Hiểu Khiết chợt có chút suy nghĩ.
Thang Mẫn bình tĩnh phân tích, “Đừng tự trách nữa, sai lầm đã xảy ra rồi, có ảo não cũng chẳng để làm gì. Chị nghĩ, việc quan trọng bây giờ là nghĩ cách đối phó thế nào!”
Hiểu Khiết gật đầu, “Em đồng ý với suy nghĩ của giám đốc, kế hoạch ban đầu có lẽ cần phải làm nhanh hơn.”
Thang Tuấn tính toán, “Mặc dù hơi gấp nhưng đành liều thôi.”
Thang Mẫn trầm ngâm, “Hiện nay chỉ có thể làm vậy. Uncle đã đoán được chúng ta sẽ bán căn nhà này, chỉ sợ cũng phòng bị trước về kế hoạch tiếp theo.”
Hiểu Khiết nhìn dáng vẻ lo lắng của hai chị em, lặng lẽ tự hạ quyết tâm, phải cố hết sức giúp bọn họ vượt qua cơn sóng gió này.
Trong phòng khách nhà họ Tăng, hội đồng quản trị vui vẻ trò chuyện. Đổng sự Tăng cười đắc ý, trong đầu chứa đầy mưu cao kế hiểm. Lúc này, quản gia nhà họ Tăng đi vào, “Lão gia, cô Lâm này muốn tìm ông.”
Đổng sự Tăng quay đầu lại, thấy Hiểu Khiết thì rất bất ngờ, cười lạnh: “Ái chà, khách quý, vừa mới gặp lúc trưa, bây giờ đã gặp lại rồi? Cô tới tìm tôi là vì Hoàng Hải hay là vì nhà họ Thang? Việc công hay việc tư vậy?”
Hiểu Khiết nói thẳng, “Chủ tịch Tăng, tôi đến đây là vì nhà họ Thang!”
Đổng sự Tăng cố tỏ ra kinh ngạc, “Ồ, là việc tư à! Vậy thì không cần gọi ta là chủ tịch đâu. Có việc gì? Việc nhà họ Thang có chỗ để ta thò tay vào ư?” Ông ta giễu cợt.
Hai mắt Hiểu Khiết đỏ hoe hạ giọng, “Chủ tịch Thang lại ngất rồi, giám đốc Thang hiện đang nóng ruột như kiến bò trên chảo lửa. Thang Tuấn cũng chuẩn bị đi Anh tìm bác sĩ, nhà họ Thang hiện đang trên dưới đều loạn. Người mà Sở Sở giận là tôi, cho nên tôi thỉnh cầu chủ tịch Tăng hãy tha cho nhà họ Thang đi.”
Đổng sự Tăng cười lạnh, “Ta có thể cho cô một cơ hội cầu xin Sở Sở, nhưng phải xem cô có nắm bắt được hay không.” Ông ta quay sang quản gia, “Đưa cô Lâm đi gặp tiểu thư.”
Quản gia dẫn Hiểu Khiết, cô nghiến răng đi theo.
Đổng sự Tăng nhìn bóng dáng Hiểu Khiết, cười đắc ý: “Không ngờ, lần này tôi hả lòng hả dạ rồi. Thang Lan đã già, Thang Mẫn còn non, khi xảy ra chuyện lớn thì không ai dựa dẫm được. Lần này tất cả sẽ sụp đổ hết. Ha ha ha! Nâng cốc!”
Ông ta vui sướng chạm ly với các thành viên hội đồng quản trị.
Hiểu Khiết đi theo quản gia đến trước phòng Sở Sở,
“Tiểu thư Sở Sở, có người tìm cô.” Quản gia khẽ gõ cửa, sau đó mở cửa ra. Sở Sở cầm kéo, đứng ở cửa sổ tỉa hoa.
Quản gia cúi người rồi rời đi.
Sở Sở vẫn mải mê, mặc kệ Hiểu Khiết.
Hiểu Khiết bối rối, khẽ lên tiếng: “Sở Sở, là tôi.”
Sở Sở cười nhạt, không quay lại: “Tôi biết sớm muộn gì cô cũng sẽ tới tìm tôi.”
“Tôi đến để xin cô tha thứ cho Thang Tuấn.”
Sở Sở hừ một tiếng, “Không bao giờ!”
Hiểu Khiết hạ giọng, “Người cô hận là tôi, đừng phải làm tổn thương những người vô tội. Cô nhẫn tâm dồn nhà họ Thang vào bước đường cùng?”
Sở Sở thản nhiên: “Tại sao lại không? Tôi vì Thang Tuấn mà suýt mất mạng.” Cô cắt phựt một bông hoa. Hoa rơi xuống sàn. Sở Sở đặt chiếc kéo xuống, nhặt bông hoa lên, nhìn về phía Hiểu Khiết, “Lâm Hiểu Khiết, cô nói xem, hoa cắt rồi có thể gắn lại được chăng?”
Hiểu Khiết không đáp.
Sở Sở quay người, cắm cành hoa vào chậu, cầm cốc thủy tinh bên cạnh, chầm chậm tưới nước.
“Chẳng qua họ chỉ mất công ty, so với những đau khổ mà tôi phải chịu thì chẳng là gì, sao tôi không thể nhẫn tâm chứ?” Sở Sở dừng động tác, quay phắt lại Hiểu Khiết, tiến từng bước một về phía cô., “Tình cảm hơn hai mươi năm qua chẳng là gì so với cô, một kẻ qua đường từ đâu chạy tới. Nếu anh ta chẳng coi sự hy sinh của tôi là gì thì tôi hà tất phải nương tay? Nếu cô đã biết tất cả những rắc rối này đều do cô thì tại sao còn thản nhiên tiếp tục ở bên Thang Tuấn?”
Hiểu Khiết cắn môi, nhẫn nại, không phản bác, “Ngoài việc rời xa Thang Tuấn, bất kể cô muốn tôi làm gì, chỉ cần cô hết giận, buông tha cho nhà họ Thang, tôi đều tình nguyện hết!” Cô rất chân thành khẩn cầu.
Sở Sở nhạo báng, “Cô có mang họ Thang đâu, có tư cách gì mà đi cầu xin cho họ?!”
Hiểu Khiết day dứt, phân vân một lúc rồi cắn môi, từ từ quỳ xuống, mắt đỏ hoe, “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi. Cô nói đúng, tất cả những gì mà nhà họ Thang đang phải đối mặt đều vì tôi mà ra. Nhưng tôi không thể rời xa Thang Tuấn, ngoài tới cầu xin cô, tôi không thể nghĩ ra việc gì khác để làm cho anh ấy.” Cô ngẩng lên nhìn Sở Sở, nước mắt lã chã.
Sở Sở càng thêm tức giận, châm biếm: “Các người đang diễn đôi uyên ương đau khổ phải không? Đừng tưởng tình yêu của các người cao quý! Cô chỉ là một hắc tinh, một hắc tinh chuyên ám hại đàn ông! Đừng có giả vờ vô tội trước mặt tôi.” Dứt lời, cô ta hất luôn chỗ nước trong ly vào mặt Hiểu Khiết.
Bị hất ướt hết mặt mũi, Hiểu Khiết thật thảm hại, kinh ngạc nhìn Sở Sở.
Sở Sở khoanh tay trước ngực, “Dễ chịu hơn chưa? Nếu như cô khó chịu vì tự trách thì để tôi giúp cô giải tỏa! Về đi, tôi không bao giờ tha cho họ, cô về đi.”
“Sở Sở...”
Cô ta không kìm nén thêm nữa, gào lên: “Tôi bảo cô đi! Cô không đi có phải không?”
Tử Tề nghe thấy tiếng ồn, tò mò sang xem. Hiểu Khiết ướt sũng đang quỳ trước mặt Sở Sở. Anh biến sắc.
Sở Sở vừa giơ tay lên, định tát Hiểu Khiết, Tử Tề lao vào giữ lấy tay Sở Sở.
Cô ta thấy anh muốn ngăn mình, tức giận, “Cao Tử Tề, anh định làm gì?”
Tử Tề đẩy Sở Sở, kéo Hiểu Khiết ra sau lưng, “Đủ rồi!”
Sở Sở sờ tay đau, không dám tin mà nổi điên: “Cao Tử Tề, cô ta đã biến anh thành trò cười trước mặt mọi người, thế mà anh còn bảo vệ cô ta?”
Tử Tề lạnh lùng, “Đó là việc của tôi và cô ấy, cô đừng xen vào! Lần sau đừng để tôi thấy cô đụng chân đụng tay với Hiểu Khiết!” Anh kéo Hiểu Khiết rời khỏi phòng Sở Sở.
Vào phòng của mình, Tử Tề chưa biết phải làm sao, Hiểu Khiết lập tức lảng tránh ánh mắt anh. Cả hai đều im lặng, bối rối hồi lâu.
Hiểu Khiết rút tay ra, cười khổ, “Em phải đi rồi...”
Tử Tề điềm tĩnh: “Mặc thế này ư?” Anh đưa chiếc áo choàng bông cho Hiểu Khiết, không cho cô từ chối, “Cởi bộ quần áo ướt này ra đi, cẩn thận không bị cảm.”
Hiểu Khiết trông vẻ thảm hại của mình, gượng gạo đi vào trong phòng tắm.
Lát sau, cô mặc chiếc áo choàng bông đi ra ngoài, lau khô tóc.
Tử Tề khẽ cười.
Hiểu Khiết ngại ngùng, tiếp tục lau tóc, che giấu cảm xúc.
“Đưa quần áo cho anh.”
“Hả?” Cô không phản ứng kịp.
“Đưa ra đây, lẽ nào em định mặc chiếc áo choàng bông này ra ngoài?”
Cô cầm quần áo ướt đưa cho Tử Tề. Anh treo chúng lên, lấy máy sấy sấy khô.
“Sẽ nhanh thôi.”
Hiểu Khiết nhìn anh, dừng hành động lau tóc lại.
Tử Tề thấy tóc cô vẫn ướt, bèn chĩa máy sấy vào mặt cô, “Nhìn cái gì? Quần áo của mình có gì hay mà nhìn?”
“Cảm ơn anh.” Cô bối rối, “Vừa rồi, việc đó...”
Tác giả :
Hoa Thanh Thần