Đằng Ấy, Làm Bạn Nhé?
Chương 41
Con đường ở chung chính là như thế, một khi đã bắt đầu thì chuyện giao lưu sau đó sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Ninh Trừng trời sinh lại là một người hoạt bát, cùng Trương Liêu anh tới em đi nên nhanh chóng quen thuộc.
Sau một buổi tối ở trung tâm thành phố ngày đó, Trương Liêu bắt đầu lấy danh nghĩa anh khóa trên để dẫn Ninh Trừng dạo chơi khắp thành phố Hải. Rảnh rỗi liền ra ngoài ăn chơi vui vẻ, nên hai người tạm thời trở thành “Bạn ăn chơi” của nhau, khiến quan hệ tốt lên không ít.
Trái lại, dường như Long Ngọ và Thi Sơn Thanh đã rơi vào giai đoạn lạnh nhạt. Bởi vì vết thương trên tay Long Ngọ đã lành, nên khi hai người học xong cũng không còn gì để nói, lại trở về dáng vẻ của học kỳ đầu tiên.
Long Ngọ cho rằng Thi Sơn Thanh canh cánh trong lòng về chuyện tối hôm đó, nên cô cũng chẳng biết mở lời thế nào. Cô luôn cảm thấy mình mà càng nhiều lời thì lại càng sai, nên dứt khoát không nói gì luôn. Hằng ngày lúc cô nhìn thấy cậu cũng chỉ gật đầu, không dám nói chuyện với cậu.
Phải làm thế nào mới tốt đây? Long Ngọ liếc nhanh sang nhìn Thi Sơn Thanh đang nghe giảng, rồi thở dài một tiếng trong lòng.
Trên thực tế Thi Sơn Thanh không hề nghe giảng, mắt nhìn quanh chỉ không nhìn Long Ngọ bên cạnh mà thôi. Thật ra cậu căn bản không nhớ rõ chuyện tối hôm đó, chỉ biết mình uống rượu thì tính sẽ như trẻ con. Ban đầu cậu không nói chuyện với Long Ngọ là vì thấy hơi xấu hổ, nhưng sau đó lại dần dần thấy giận.
Mình không nói chuyện với cô ấy, không ngờ cô ấy lại chẳng có phản ứng gì, nên làm gì thì vẫn làm cái đó. Thi Sơn Thanh cảm thấy chan chát, còn tưởng rằng mình ít nhiều cũng có hơi đặc biệt với cô.
Bạn cùng lớp lại ngồi chung một chỗ, có thể không nói lời nào trong một ngày, nhưng sau thì nhất định phải có trao đổi. Trong vài tiết học, giáo viên sẽ giao bài tập, tới tới lui lui dù sao vẫn không tránh được việc nói chuyện với người bên cạnh.
Nếu là trước đây, Thi Sơn Thanh nhất định sẽ cách Long Ngọ thật xa, sẽ không ngồi cùng một chỗ với cô nữa, dù sao thì chỗ ngồi cũng không phải cố định. Nhưng hiện tại… Bọn họ đã là bạn bè rồi, không phải sao?
Nhìn lướt qua Long Ngọ, Thi Sơn Thanh muốn chủ động nói chuyện với cô, nhưng cậu giống như bị cái gì đó chặn lại không mở miệng được. Cuối cùng cậu chỉ có thể giận dỗi chống nửa khuôn mặt nhìn giáo viên rồi ngẩn người.
Tiết này là tiết lý thuyết, giáo viên và sinh viên đều có phần lơi lỏng, nói nói cười cười, không khí lớp học rất sôi nổi. Long Ngọ thấy giáo viên đi xuống bục giảng, tựa vào bàn đầu tiên cười nói với đám sinh viên, thì nhẹ nhàng móc di động từ trong túi ra, đặt trên đùi.
Tuy rằng Long Ngọ có năng lực ẩn nấp đứng đầu trong tác chiến quân đội, nhưng giở trò trong lớp thì là lần đầu tiên nên tay nghề còn chưa thuần thục. Cho nên cô vừa cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình di động đang phát sáng, thì lại lập tức ngẩng đầu nhìn giáo viên đang giảng bài, sợ bị bắt.
Thi Sơn Thanh rơi vào vũng bùn trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không biết Long Ngọ đang làm gì.
Long Ngọ cúi đầu nhanh chóng mở trình duyệt, tìm baidu, sau đó bấm một tay nhập vào một hàng chữ: Bạn giận thì phải làm sao? Tiêu đề của câu trả lời đứng đầu của kết quả tìm kiếm là: Bạn gái giận thì phải làm sao?
Đâu có đúng, Long Ngọ nhíu mày nghĩ thầm. Thi Sơn Thanh là nam sinh, chắc chắn không phải đáp án này rồi.
Ngón tay lại lướt đến cột tìm kiếm, Long Ngọ xóa chữ “Gái” đi, nhập vào trong khung thêm một chữ vào câu hỏi. Cuối cùng câu hỏi biến thành: Bạn trai giận thì phải làm sao?
Nhấn xác nhận, lập tức nhảy ra một loạt các đáp án, câu hỏi cũng không sai một chữ. Long Ngọ khẽ thở hắt ra, chậm rãi ngẩng đầu bắt đầu giả bộ nghe giảng.
Giáo viên đã thay đổi tư thế khác, có điều vẫn là ở bàn đầu tiên. Long Ngọ yên lặng nhìn một lúc, lại cúi đầu xem di động.
Đáp án vô cùng kỳ quặc, Long Ngọ đọc kết quả đầu tiên xong thì nhíu mày thật chặt. Cái gì mà ôm cổ anh ấy, còn phải ngồi trên đùi anh ấy nữa? Kéo xuống dưới, đọc kỹ đáp án khác, Long Ngọ vẫn không tìm được phương pháp thích hợp.
Luôn có cảm giác là lạ thế nào ấy, Long Ngọ càng kéo càng cảm thấy chẳng phù hợp. May mà sau đó cô rốt cuộc cũng thấy một cách có vẻ là dùng được, trong đó nói phải tỏ ra yếu thế, tìm chủ đề để hỏi đối phương. Có lẽ người trả lời là một học sinh cấp 3, nói rằng tốt nhất là nên hỏi vấn đề trong cuốn sách đang cầm, bảo anh ấy giúp đỡ.
Cách này khá hay, Long Ngọ thả lỏng hàng mày. Tuy rằng mình không phải học sinh cấp 3 nhưng cũng là một sinh viên, vẫn có thể tìm được câu hỏi. Tắt điện thoại, Long Ngọ ngồi lại ngay ngắn. Cô thẳng lưng nhìn về phía giáo viên, nhưng tâm tư đã sớm bay đi mất. Cô nghĩ sau giờ học sẽ đến thư viện để tìm một câu hỏi khó để hỏi Thi Sơn Thanh, phá vỡ cục diện bế tắc này.
Nói chuyện yêu đương thật là đáng sợ!
Một bạn học sinh giỏi nào đó đóng đô nhiều năm ở hàng thứ hai đếm ngược mở đôi mắt thâm trầm thầm nghĩ. Hôm nay cậu ta ngồi ở hàng cuối cùng, cách hai người Long Ngọ mấy bàn. Cậu ta vốn định cố gắng nghe giảng, cách xa đôi “Trai gái” kia. Kết quả lúc giáo viên dạy lại đứng ở bên bọn họ, bạn học sinh giỏi ấy không thể tránh khỏi việc nhìn sang.
Vừa nhìn qua, quả nhiên thấy hai người bình thường luôn chăm chú nghe giảng nay đã bỏ qua việc học, đều tự ngẩn người. Thậm chí bạn học Long Ngọ còn lấy điện thoại ra để nghịch nữa cơ đấy!
Quả nhiên tình yêu trai gái là không thể chấp nhận được, mình vẫn nên chuyên tâm học hành đi thôi!
Long Ngọ và Thi Sơn Thanh không hề biết bạn học sinh giỏi kia đang nghĩ những gì, cũng không hề biết toàn bộ động tác nhỏ của mình đã rơi vào trong mắt đối phương, vẫn còn đang mải nghĩ đến chuyện của mỗi người.
“Reng reng reng —— “
Tiếng chuông reo, phòng học lập tức vang lên tiếng ồn ào. Long Ngọ trước đây luôn ung dung thu dọn sách vở, thì hôm nay thái độ đã khác thường. Cô trực tiếp kéo khóa túi, để ở bàn, gạt hết sách vở và bút vào. Nhanh nhẹn thu dọn xong, cô bước nhanh ra khỏi phòng học.
Hai giờ chiều lại có tiết, cô phải ăn thật nhanh, sau đó đến thư viện. Nghĩ đến chuyện buổi chiều là có thể làm lành rồi, bước chân của Long Ngọ không khỏi nhanh hơn một chút. Chẳng qua cô lại không hề nhìn thấy vẻ mặt của người sau lưng.
Thi Sơn Thanh suy nghĩ suốt cả tiết, cuối cùng quyết định phải làm hòa, không giận dỗi nữa. Kết quả lúc cậu quay đầu sang thì chỉ kịp nhìn thấy dáng vẻ rời khỏi phòng học rất nhanh của Long Ngọ.
Không khó chịu là giả, Thi Sơn Thanh quả thật đã có loại tình cảm khác thường với Long Ngọ. Cậu không rõ rốt cuộc là loại tình cảm gì, nhưng vẫn nghe theo con tim của mình. Hiện tại hai người bỗng trở nên xa lạ, cậu thật không biết nên làm thế nào nữa.
“Ủa, Sơn Thanh, sao cậu không đi cùng Long Ngọ?” Trương Liêu đi tới, đâm thẳng một dao vào tim Thi Sơn Thanh, “Tớ đi trước đây, lát nữa phải đi cùng Tiểu Trừng ra cổng trường nữa.”
Thi Sơn Thanh cụp mắt, che giấu cảm xúc của mình vào đáy mắt rồi gật đầu ra hiệu cho Trương Liêu đi trước.
“Trương Liêu, Trương Liêu nhanh lên!” Ninh Trừng đã chạy từ tầng bốn xuống tầng hai để chờ Trương Liêu. Gần đây ở cổng trường mới mở một quán ăn vặt, hai người đã hẹn nhau cùng đi ăn thử. Bởi vì Trương Liêu cho rằng gọi anh thì kỳ quá, nên Ninh Trừng bắt đầu gọi thẳng tên của cậu ta.
“Đến đây.” Trương Liêu chạy ra nhanh như chớp.
“Chị của em đâu rồi?” Ninh Trừng thò đầu nhìn vào trong, nhưng chỉ nhìn thấy Thi Sơn Thanh ngồi đó.
“Đi từ lâu rồi.” Trương Liêu thuận miệng trả lời.
“Anh Thi còn ở đây mà.” Ninh Trừng vừa đi vừa nói, “Sao không cùng đi ăn cơm nhỉ?”
“Chắc là Long Ngọ có việc gì đó.” Trương Liêu cũng không cảm thấy có gì không thích hợp.
Long Ngọ ăn qua loa mấy miếng cơm, rồi vội vàng đi thư viện tìm vài cuốn sách, ngồi trong đó lật xem. Câu hỏi bình thường thì cô đều đã biết, không nên mang đi hỏi Thi Sơn Thanh. Hơn nữa trong đó đã nói câu hỏi càng khó thì càng tốt, vì như thế thời gian đối phương giảng giải sẽ dài hơn. Thậm chí mình còn có thể làm bộ như không hiểu, để đối phương nói lại lần nữa. Cứ đi theo hướng này, tự nhiên sẽ làm hòa với nhau.
Cao thủ! Long Ngọ thiệt khâm phục người đưa ra chủ ý này. Lát nữa Long Ngọ sẽ tự mang câu hỏi này đến hỏi Thi Sơn Thanh, tâm địa của cậu rất tốt, chắc chắn sẽ chỉ cho mình, sau đó là có thể nói chuyện lại. Lật sách, Long Ngọ đã nghĩ ra cảnh hai người làm lành rồi.
Chẳng qua muốn tìm ra câu hỏi mà Long Ngọ không biết là rất khó, còn câu hỏi mà quá phức tạp thì lại không phải một chuyện đơn giản. Long Ngọ lật hết hai cuốn sách mới miễn miễn cường cường tìm được một câu, mang đi hỏi thi chắc hẳn Thi Sơn Thanh có thể giải đáp được.
Vì muốn tìm được một câu hỏi hợp tiêu chuẩn, Long Ngọ suýt nữa thì đến muộn vào buổi chiều. Đợi khi cô hớt ha hớt hải chạy vào phòng học rồi ngồi xuống, thì mới phát hiện bên cạnh mình chẳng có ai.
Lòng Long Ngọ rơi lộp bộp, chẳng lẽ cậu ấy đã ghét mình đến vậy, thậm chí không muốn ngồi chung chỗ với mình nữa?
Không yên lòng mà nhìn quanh phòng học một vòng, Long Ngọ bỗng nhiên phát hiện Thi Sơn Thanh chưa tới.
Cô đầu tiên là thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng sau đó tim lại nhảy lên.
Không biết cậu có bị gì không, sao còn chưa đi học, cơ thể không thoải mái hay là có chuyện gì rồi? Lúc này Long Ngọ đâu còn quan tâm là Thi Sơn Thanh có phải vẫn còn giận dỗi hay không, cô vội vàng lấy di động gửi một tin nhắn cho Thi Sơn Thanh, hỏi cậu có sao không.
Sắp hết tiết học mà Thi Sơn Thanh vẫn chưa nhắn lại, Long Ngọ không thể làm gì khác hơn, định tan học sẽ đi hỏi Trương Liêu. Nếu xin nghỉ, thì Trương Liêu là lớp trưởng nhất định sẽ biết.
Tan học, Long Ngọ liền đi lên hàng trước. Trương Liêu đang nói chuyện với người bên cạnh, thấy Long Ngọ đi đến lập tức có phản ứng.
“Cậu muốn hỏi về Sơn Thanh à?” Long Ngọ còn chưa mở miệng hỏi thì Trương Liêu đã nói.
“Ừ.”
“Giữa trưa cậu ấy có việc đi gấp, chắc là chưa kịp nói với cậu đấy. Hình như hôm nay công ty có một cuộc họp hội đồng rất quan trọng nên Sơn Thanh mới xin nghỉ.” Trương Liêu giải thích một hơi là xong.
“Cậu ấy… Xin nghỉ mấy ngày?” Long Ngọ do dự một lúc vẫn hỏi.
“Năm ngày rưỡi, cậu ấy xin nghỉ với trường rồi.”
Họp hội đồng mà lâu thế à? Long Ngọ trầm mặc rồi quay về chỗ ngồi của mình.
Thi Sơn Thanh cơm nước xong xuôi, vừa về ký túc xá thì nhận được thông báo. Gần đây công ty có một dự án lớn, nhưng vẫn luôn không theo tiến triển. Dự án này vốn không phải do Thi Sơn Thanh quản lý, mà mấy ngày trước bố cậu đã cố nhét cho cậu. Bận rộn mấy ngày để nghiên cứu triệt để dự án, Thi Sơn Thanh mới tìm ra chỗ lơi lỏng.
Cậu mở cuộc họp hội đồng, lập tức dặn người ta mua vé máy bay để bay đi nước W. Trường học cũng biết tình hình đặc thù của cậu, nên trưa đó đã phê đơn xin nghỉ.
Từ khi mở cuộc họp, di động của Thi Sơn Thanh vẫn ở trạng thái tắt máy, đến khi lên máy bay cũng chưa từng mở máy nên hoàn toàn không biết Long Ngọ đã gửi tin nhắn qua.
Trong lòng cậu có tâm sự, cho dù dự án đầu tiên vào tay rất có khả năng sẽ thành, nhưng người vẫn thấy mệt mỏi. Thi Sơn Thanh tựa lưng trên ghế, nhắm mắt lại nhưng lông mày thì vẫn nhíu chặt.
Chắc là mình ở trong lòng cô ấy cũng chỉ là một người bạn bình thường mà thôi, Thi Sơn Thanh nhìn mây trắng bên ngoài cửa sổ thầm nghĩ. Dù không qua lại cũng không sao cả, làm bạn với nhau cũng được.
“Cậu chủ, đây là văn kiện được gửi tới từ nước W.” Trợ lý Trương chỉnh sửa lại văn kiện xong xuôi rồi đưa đến trước mặt Thi Sơn Thanh. Anh ta đã đi theo Thi Sơn Thanh từ lúc ở thành phố A, nên vẫn quen gọi Thi Sơn Thanh là “Cậu chủ”, không sửa miệng được.
Thi Sơn Thanh khép hờ mắt, trên khuôn mặt vô cùng đẹp trai là vẻ lạnh nhạt, “Cứ đặt ở đó đi.”
“Vâng.”
~~~
Sau một buổi tối ở trung tâm thành phố ngày đó, Trương Liêu bắt đầu lấy danh nghĩa anh khóa trên để dẫn Ninh Trừng dạo chơi khắp thành phố Hải. Rảnh rỗi liền ra ngoài ăn chơi vui vẻ, nên hai người tạm thời trở thành “Bạn ăn chơi” của nhau, khiến quan hệ tốt lên không ít.
Trái lại, dường như Long Ngọ và Thi Sơn Thanh đã rơi vào giai đoạn lạnh nhạt. Bởi vì vết thương trên tay Long Ngọ đã lành, nên khi hai người học xong cũng không còn gì để nói, lại trở về dáng vẻ của học kỳ đầu tiên.
Long Ngọ cho rằng Thi Sơn Thanh canh cánh trong lòng về chuyện tối hôm đó, nên cô cũng chẳng biết mở lời thế nào. Cô luôn cảm thấy mình mà càng nhiều lời thì lại càng sai, nên dứt khoát không nói gì luôn. Hằng ngày lúc cô nhìn thấy cậu cũng chỉ gật đầu, không dám nói chuyện với cậu.
Phải làm thế nào mới tốt đây? Long Ngọ liếc nhanh sang nhìn Thi Sơn Thanh đang nghe giảng, rồi thở dài một tiếng trong lòng.
Trên thực tế Thi Sơn Thanh không hề nghe giảng, mắt nhìn quanh chỉ không nhìn Long Ngọ bên cạnh mà thôi. Thật ra cậu căn bản không nhớ rõ chuyện tối hôm đó, chỉ biết mình uống rượu thì tính sẽ như trẻ con. Ban đầu cậu không nói chuyện với Long Ngọ là vì thấy hơi xấu hổ, nhưng sau đó lại dần dần thấy giận.
Mình không nói chuyện với cô ấy, không ngờ cô ấy lại chẳng có phản ứng gì, nên làm gì thì vẫn làm cái đó. Thi Sơn Thanh cảm thấy chan chát, còn tưởng rằng mình ít nhiều cũng có hơi đặc biệt với cô.
Bạn cùng lớp lại ngồi chung một chỗ, có thể không nói lời nào trong một ngày, nhưng sau thì nhất định phải có trao đổi. Trong vài tiết học, giáo viên sẽ giao bài tập, tới tới lui lui dù sao vẫn không tránh được việc nói chuyện với người bên cạnh.
Nếu là trước đây, Thi Sơn Thanh nhất định sẽ cách Long Ngọ thật xa, sẽ không ngồi cùng một chỗ với cô nữa, dù sao thì chỗ ngồi cũng không phải cố định. Nhưng hiện tại… Bọn họ đã là bạn bè rồi, không phải sao?
Nhìn lướt qua Long Ngọ, Thi Sơn Thanh muốn chủ động nói chuyện với cô, nhưng cậu giống như bị cái gì đó chặn lại không mở miệng được. Cuối cùng cậu chỉ có thể giận dỗi chống nửa khuôn mặt nhìn giáo viên rồi ngẩn người.
Tiết này là tiết lý thuyết, giáo viên và sinh viên đều có phần lơi lỏng, nói nói cười cười, không khí lớp học rất sôi nổi. Long Ngọ thấy giáo viên đi xuống bục giảng, tựa vào bàn đầu tiên cười nói với đám sinh viên, thì nhẹ nhàng móc di động từ trong túi ra, đặt trên đùi.
Tuy rằng Long Ngọ có năng lực ẩn nấp đứng đầu trong tác chiến quân đội, nhưng giở trò trong lớp thì là lần đầu tiên nên tay nghề còn chưa thuần thục. Cho nên cô vừa cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình di động đang phát sáng, thì lại lập tức ngẩng đầu nhìn giáo viên đang giảng bài, sợ bị bắt.
Thi Sơn Thanh rơi vào vũng bùn trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không biết Long Ngọ đang làm gì.
Long Ngọ cúi đầu nhanh chóng mở trình duyệt, tìm baidu, sau đó bấm một tay nhập vào một hàng chữ: Bạn giận thì phải làm sao? Tiêu đề của câu trả lời đứng đầu của kết quả tìm kiếm là: Bạn gái giận thì phải làm sao?
Đâu có đúng, Long Ngọ nhíu mày nghĩ thầm. Thi Sơn Thanh là nam sinh, chắc chắn không phải đáp án này rồi.
Ngón tay lại lướt đến cột tìm kiếm, Long Ngọ xóa chữ “Gái” đi, nhập vào trong khung thêm một chữ vào câu hỏi. Cuối cùng câu hỏi biến thành: Bạn trai giận thì phải làm sao?
Nhấn xác nhận, lập tức nhảy ra một loạt các đáp án, câu hỏi cũng không sai một chữ. Long Ngọ khẽ thở hắt ra, chậm rãi ngẩng đầu bắt đầu giả bộ nghe giảng.
Giáo viên đã thay đổi tư thế khác, có điều vẫn là ở bàn đầu tiên. Long Ngọ yên lặng nhìn một lúc, lại cúi đầu xem di động.
Đáp án vô cùng kỳ quặc, Long Ngọ đọc kết quả đầu tiên xong thì nhíu mày thật chặt. Cái gì mà ôm cổ anh ấy, còn phải ngồi trên đùi anh ấy nữa? Kéo xuống dưới, đọc kỹ đáp án khác, Long Ngọ vẫn không tìm được phương pháp thích hợp.
Luôn có cảm giác là lạ thế nào ấy, Long Ngọ càng kéo càng cảm thấy chẳng phù hợp. May mà sau đó cô rốt cuộc cũng thấy một cách có vẻ là dùng được, trong đó nói phải tỏ ra yếu thế, tìm chủ đề để hỏi đối phương. Có lẽ người trả lời là một học sinh cấp 3, nói rằng tốt nhất là nên hỏi vấn đề trong cuốn sách đang cầm, bảo anh ấy giúp đỡ.
Cách này khá hay, Long Ngọ thả lỏng hàng mày. Tuy rằng mình không phải học sinh cấp 3 nhưng cũng là một sinh viên, vẫn có thể tìm được câu hỏi. Tắt điện thoại, Long Ngọ ngồi lại ngay ngắn. Cô thẳng lưng nhìn về phía giáo viên, nhưng tâm tư đã sớm bay đi mất. Cô nghĩ sau giờ học sẽ đến thư viện để tìm một câu hỏi khó để hỏi Thi Sơn Thanh, phá vỡ cục diện bế tắc này.
Nói chuyện yêu đương thật là đáng sợ!
Một bạn học sinh giỏi nào đó đóng đô nhiều năm ở hàng thứ hai đếm ngược mở đôi mắt thâm trầm thầm nghĩ. Hôm nay cậu ta ngồi ở hàng cuối cùng, cách hai người Long Ngọ mấy bàn. Cậu ta vốn định cố gắng nghe giảng, cách xa đôi “Trai gái” kia. Kết quả lúc giáo viên dạy lại đứng ở bên bọn họ, bạn học sinh giỏi ấy không thể tránh khỏi việc nhìn sang.
Vừa nhìn qua, quả nhiên thấy hai người bình thường luôn chăm chú nghe giảng nay đã bỏ qua việc học, đều tự ngẩn người. Thậm chí bạn học Long Ngọ còn lấy điện thoại ra để nghịch nữa cơ đấy!
Quả nhiên tình yêu trai gái là không thể chấp nhận được, mình vẫn nên chuyên tâm học hành đi thôi!
Long Ngọ và Thi Sơn Thanh không hề biết bạn học sinh giỏi kia đang nghĩ những gì, cũng không hề biết toàn bộ động tác nhỏ của mình đã rơi vào trong mắt đối phương, vẫn còn đang mải nghĩ đến chuyện của mỗi người.
“Reng reng reng —— “
Tiếng chuông reo, phòng học lập tức vang lên tiếng ồn ào. Long Ngọ trước đây luôn ung dung thu dọn sách vở, thì hôm nay thái độ đã khác thường. Cô trực tiếp kéo khóa túi, để ở bàn, gạt hết sách vở và bút vào. Nhanh nhẹn thu dọn xong, cô bước nhanh ra khỏi phòng học.
Hai giờ chiều lại có tiết, cô phải ăn thật nhanh, sau đó đến thư viện. Nghĩ đến chuyện buổi chiều là có thể làm lành rồi, bước chân của Long Ngọ không khỏi nhanh hơn một chút. Chẳng qua cô lại không hề nhìn thấy vẻ mặt của người sau lưng.
Thi Sơn Thanh suy nghĩ suốt cả tiết, cuối cùng quyết định phải làm hòa, không giận dỗi nữa. Kết quả lúc cậu quay đầu sang thì chỉ kịp nhìn thấy dáng vẻ rời khỏi phòng học rất nhanh của Long Ngọ.
Không khó chịu là giả, Thi Sơn Thanh quả thật đã có loại tình cảm khác thường với Long Ngọ. Cậu không rõ rốt cuộc là loại tình cảm gì, nhưng vẫn nghe theo con tim của mình. Hiện tại hai người bỗng trở nên xa lạ, cậu thật không biết nên làm thế nào nữa.
“Ủa, Sơn Thanh, sao cậu không đi cùng Long Ngọ?” Trương Liêu đi tới, đâm thẳng một dao vào tim Thi Sơn Thanh, “Tớ đi trước đây, lát nữa phải đi cùng Tiểu Trừng ra cổng trường nữa.”
Thi Sơn Thanh cụp mắt, che giấu cảm xúc của mình vào đáy mắt rồi gật đầu ra hiệu cho Trương Liêu đi trước.
“Trương Liêu, Trương Liêu nhanh lên!” Ninh Trừng đã chạy từ tầng bốn xuống tầng hai để chờ Trương Liêu. Gần đây ở cổng trường mới mở một quán ăn vặt, hai người đã hẹn nhau cùng đi ăn thử. Bởi vì Trương Liêu cho rằng gọi anh thì kỳ quá, nên Ninh Trừng bắt đầu gọi thẳng tên của cậu ta.
“Đến đây.” Trương Liêu chạy ra nhanh như chớp.
“Chị của em đâu rồi?” Ninh Trừng thò đầu nhìn vào trong, nhưng chỉ nhìn thấy Thi Sơn Thanh ngồi đó.
“Đi từ lâu rồi.” Trương Liêu thuận miệng trả lời.
“Anh Thi còn ở đây mà.” Ninh Trừng vừa đi vừa nói, “Sao không cùng đi ăn cơm nhỉ?”
“Chắc là Long Ngọ có việc gì đó.” Trương Liêu cũng không cảm thấy có gì không thích hợp.
Long Ngọ ăn qua loa mấy miếng cơm, rồi vội vàng đi thư viện tìm vài cuốn sách, ngồi trong đó lật xem. Câu hỏi bình thường thì cô đều đã biết, không nên mang đi hỏi Thi Sơn Thanh. Hơn nữa trong đó đã nói câu hỏi càng khó thì càng tốt, vì như thế thời gian đối phương giảng giải sẽ dài hơn. Thậm chí mình còn có thể làm bộ như không hiểu, để đối phương nói lại lần nữa. Cứ đi theo hướng này, tự nhiên sẽ làm hòa với nhau.
Cao thủ! Long Ngọ thiệt khâm phục người đưa ra chủ ý này. Lát nữa Long Ngọ sẽ tự mang câu hỏi này đến hỏi Thi Sơn Thanh, tâm địa của cậu rất tốt, chắc chắn sẽ chỉ cho mình, sau đó là có thể nói chuyện lại. Lật sách, Long Ngọ đã nghĩ ra cảnh hai người làm lành rồi.
Chẳng qua muốn tìm ra câu hỏi mà Long Ngọ không biết là rất khó, còn câu hỏi mà quá phức tạp thì lại không phải một chuyện đơn giản. Long Ngọ lật hết hai cuốn sách mới miễn miễn cường cường tìm được một câu, mang đi hỏi thi chắc hẳn Thi Sơn Thanh có thể giải đáp được.
Vì muốn tìm được một câu hỏi hợp tiêu chuẩn, Long Ngọ suýt nữa thì đến muộn vào buổi chiều. Đợi khi cô hớt ha hớt hải chạy vào phòng học rồi ngồi xuống, thì mới phát hiện bên cạnh mình chẳng có ai.
Lòng Long Ngọ rơi lộp bộp, chẳng lẽ cậu ấy đã ghét mình đến vậy, thậm chí không muốn ngồi chung chỗ với mình nữa?
Không yên lòng mà nhìn quanh phòng học một vòng, Long Ngọ bỗng nhiên phát hiện Thi Sơn Thanh chưa tới.
Cô đầu tiên là thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng sau đó tim lại nhảy lên.
Không biết cậu có bị gì không, sao còn chưa đi học, cơ thể không thoải mái hay là có chuyện gì rồi? Lúc này Long Ngọ đâu còn quan tâm là Thi Sơn Thanh có phải vẫn còn giận dỗi hay không, cô vội vàng lấy di động gửi một tin nhắn cho Thi Sơn Thanh, hỏi cậu có sao không.
Sắp hết tiết học mà Thi Sơn Thanh vẫn chưa nhắn lại, Long Ngọ không thể làm gì khác hơn, định tan học sẽ đi hỏi Trương Liêu. Nếu xin nghỉ, thì Trương Liêu là lớp trưởng nhất định sẽ biết.
Tan học, Long Ngọ liền đi lên hàng trước. Trương Liêu đang nói chuyện với người bên cạnh, thấy Long Ngọ đi đến lập tức có phản ứng.
“Cậu muốn hỏi về Sơn Thanh à?” Long Ngọ còn chưa mở miệng hỏi thì Trương Liêu đã nói.
“Ừ.”
“Giữa trưa cậu ấy có việc đi gấp, chắc là chưa kịp nói với cậu đấy. Hình như hôm nay công ty có một cuộc họp hội đồng rất quan trọng nên Sơn Thanh mới xin nghỉ.” Trương Liêu giải thích một hơi là xong.
“Cậu ấy… Xin nghỉ mấy ngày?” Long Ngọ do dự một lúc vẫn hỏi.
“Năm ngày rưỡi, cậu ấy xin nghỉ với trường rồi.”
Họp hội đồng mà lâu thế à? Long Ngọ trầm mặc rồi quay về chỗ ngồi của mình.
Thi Sơn Thanh cơm nước xong xuôi, vừa về ký túc xá thì nhận được thông báo. Gần đây công ty có một dự án lớn, nhưng vẫn luôn không theo tiến triển. Dự án này vốn không phải do Thi Sơn Thanh quản lý, mà mấy ngày trước bố cậu đã cố nhét cho cậu. Bận rộn mấy ngày để nghiên cứu triệt để dự án, Thi Sơn Thanh mới tìm ra chỗ lơi lỏng.
Cậu mở cuộc họp hội đồng, lập tức dặn người ta mua vé máy bay để bay đi nước W. Trường học cũng biết tình hình đặc thù của cậu, nên trưa đó đã phê đơn xin nghỉ.
Từ khi mở cuộc họp, di động của Thi Sơn Thanh vẫn ở trạng thái tắt máy, đến khi lên máy bay cũng chưa từng mở máy nên hoàn toàn không biết Long Ngọ đã gửi tin nhắn qua.
Trong lòng cậu có tâm sự, cho dù dự án đầu tiên vào tay rất có khả năng sẽ thành, nhưng người vẫn thấy mệt mỏi. Thi Sơn Thanh tựa lưng trên ghế, nhắm mắt lại nhưng lông mày thì vẫn nhíu chặt.
Chắc là mình ở trong lòng cô ấy cũng chỉ là một người bạn bình thường mà thôi, Thi Sơn Thanh nhìn mây trắng bên ngoài cửa sổ thầm nghĩ. Dù không qua lại cũng không sao cả, làm bạn với nhau cũng được.
“Cậu chủ, đây là văn kiện được gửi tới từ nước W.” Trợ lý Trương chỉnh sửa lại văn kiện xong xuôi rồi đưa đến trước mặt Thi Sơn Thanh. Anh ta đã đi theo Thi Sơn Thanh từ lúc ở thành phố A, nên vẫn quen gọi Thi Sơn Thanh là “Cậu chủ”, không sửa miệng được.
Thi Sơn Thanh khép hờ mắt, trên khuôn mặt vô cùng đẹp trai là vẻ lạnh nhạt, “Cứ đặt ở đó đi.”
“Vâng.”
~~~
Tác giả :
Hồng Thứ Bắc