Đản Sinh Vương Phi
Chương 72: Lãnh Nghĩa tập kích?
Trên đường, Lãnh Tĩnh tiếp tục giả trang si nhi, hai tay vòng ở eo của Phi Nhi, nằm úp sấp phía sau lưng nàng ngủ. Nhưng là lỗ tai lại dựng thẳng, im lặng nghe động tĩnh chung quanh. Lãnh Tĩnh biết rất rõ, càng tiếp cận Vạn Độc môn lại càng nguy hiểm, hắn lại càng không thể xem thường, bằng không liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Chạy suốt một ngày đường, buổi tối ngày hôm sau đoàn người đã tới khu rừng cây cách Vạn Độc môn ba mươi dặm, Lãnh Húc quyết định đêm nay sẽ dừng chân ở nơi này qua đêm, buổi chiều ngày mai sẽ tiến tới Vạn Độc môn. Hắn cột chắc ngựa, lấy ra khăn mặt, chỉ chỉ rừng cây trước mặt, nói cho Phi Nhi bên kia có một dòng suối nhỏ, để cho nàng mang Lãnh Tĩnh đi rửa mặt, còn hắn đốt lửa phòng thú dữ.
Phi Nhi tiếp nhận khăn mặt, nhăn mi, gật gật đầu, nắm tay Lãnh Tĩnh hướng trong rừng cây đi.
Vừa ly khai khỏi tầm mắt của Lãnh Húc, Phi Nhi lập tức buông tay ra, trừng mắt nhìn Lãnh Tĩnh liếc mắt một cái, tiếp tục tiến lên phía trước. Lãnh Tĩnh không nói gì, đi theo phía sau nàng, con ngươi đen quan sát chung quanh.
Nghe thấy âm thanh của dòng nước, Phi Nhi khẩn cấp tiến lên, ngồi xổm cạnh dòng suối nhỏ, lấy tay múc nước, uống liền mấy ngụm to.
“Oa! Hảo ngọt!”
Nàng lại uống bài ngụm, sau đó lấy ra khăn mặt rửa sạch cái mặt, lau cổ cùng cánh tay. Không thể tắm rửa, cũng có thể lau qua một chút.
Lãnh Tĩnh đi đến bên cạnh nàng, thấy nàng bộ dáng hưng phấn, trầm thấp nói:
“Nếu ngươi không sợ lạnh thì cứ tắm rửa một chút đi, ta ở bên kia trông chừng dùm.”
Phi Nhi quay đầu, đã thấy thân ảnh thon dài của Lãnh Tĩnh phóng tới phía sau đại thụ cách nàng ba bốn dặm, đưa lưng về phía nàng. Tử mâu lập tức xoay lại nhìn mặt nước đang gợn sóng lăn tăn, phải biết rằng Thủy Tinh Linh thích nhất là nước, múa cùng nước chính là thời gian vui vẻ nhất của Thủy Tinh Linh.
Đã có cao thủ canh gác, vậy đi xuống gột rửa một chút, dù sao có nước bên người, nàng sẽ không sợ bất cứ kẻ nào!
Nghĩ đến đây, bé nhanh chóng cởi quần áo, chỉ mặc áo Bra tự mình chế tác cùng chiếc khố chữ “T” đi vào trong nước.
thân thể Kiều nhỏ nhập vào trong nước, suối nước mát mẻ nhanh chóng vây quanh nàng, Phi Nhi không khỏi phát ra một tiếng khinh ngâm thỏa mãn, bên người bỗng dưng dâng lên vô số bọt nước, bắt đầu quay chung quanh nàng chuyển động.
“Hì hì!” Phi Nhi nâng bàn tay, bọt nước ở trong lòng bàn tay nàng nhảy múa, giống như có vô số tiểu Tinh Linh, cảm thụ được sự vui sướng của nàng, bắt đầu khởi vũ, làm nàng cười khanh khách không ngừng.
Xa xa, Lãnh Tĩnh nghe thấy tiếng cười của nàng, từ từ nhắm hai mắt, ảo tưởng đến khuôn mặt hồn nhiên kia. Khi còn ở khách điếm, nàng vừa đi tiến dục phòng sẽ ngốc nửa canh giờ mới đi ra, chứng minh tiểu tử kia thực thích nghịch nước. Thật đúng là không nghĩ tới, chỉ cần có nước, là có thể làm cho nàng vui vẻ như thế.
May mắn hiện tại thời tiết không lạnh, nàng nghịch nước lạnh hẳn là không thành vấn đề đi.
Lãnh Tĩnh đột nhiên sửng sốt, ảo não nhăn lại mi, hắn làm sao vậy? Nữ nhân này chỉ là chơi đùa mà thôi, như thế nào chỉ tắm một chút liền khiến cho hắn tưởng nhiều như vậy? Hắn nên giả trang là một si nhi, giả bộ hồ đồ đi?
Người làm đại sự, có thể nào để cho cảm xúc chi phối chính mình!
Lãnh Tĩnh lập tức ngăn cản ý nghĩ của chính mình, không cho bất luận kẻ nào nhiễu loạn suy nghĩ.
“A!”
Phi Nhi đột nhiên kêu lên sợ hãi khiến Lãnh Tĩnh nhanh chóng vọt đến, không hề nghĩ ngợi liền hướng phương hướng của nàng chạy tới.
Lãnh Tĩnh chạy đến cạnh dòng suối nhỏ, đột nhiên dừng lại thân mình, phi thường hối hận mình quá xúc động. Hắn vội vàng quay đầu, đưa lưng về phía Phi Nhi, trầm thấp hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chân của ta…… Bị xà, độc xà…… Cắn……”
“Ba ba ba!”
Chỉ thấy phần đông bọt nước đồng thời bay về một điểm trong nước, chỉ chốc lát, suối nước trong suốt nhiễm một màu đỏ tươi, một thi thể rắn màu xanh nổi lên trên mặt nước.
Lãnh Tĩnh không thể xem nhẹ vết thương của nàng, vẫn là xoay người sang chỗ khác, ở Phi Nhi xụi lơ tiền tiếp được thân thể kiều nhỏ, ôm nàng đi lên bờ. Con ngươi đen xẹt qua tiểu khố kì quái của nàng, cầm lấy trường bào bên cạnh phủ lên thân thể của nàng, đại chưởng nâng lên hai chân ngọc kiểm tra miệng vết thương.
Lãnh Tĩnh điểm lên mấy đại huyệt trên chân Phi Nhi, ngăn cản độc tố lan tràn, làm cho nàng càng thêm choáng váng đầu óc, vội vàng đạp đạp chân trái, nhắc nhở một câu: “Chân này!”
Lãnh Tĩnh buông chân phải của nàng, cầm lấy bàn chân nhìn kỹ một chút, không nói hai lời, bạc môi phúc thượng miệng vết thương, dùng sức mút vào.
“Uy! Ngươi…… Ngươi buông ra…… A!!”
Phi Nhi vừa động, Lãnh Tĩnh liền kéo chân của nàng xuống, hại nàng cả người nằm ở trên cỏ, hắn tiếp tục hút máu độc ở miệng vết thương trên gót chân ra.
Mặt nàng đột nhiên nóng lên, đỏ tới mang tai nhìn khuôn mặt tuấn tú mà lãnh khốc kia. Hắn là nam nhân thứ ba chạm qua thân thể nàng, nhưng là người mà nàng ghét nhất, ngay cả Đa Duy cũng chỉ là hôn môi nàng, còn chưa từng có qua tiếp xúc thân mật như thế. Nàng phi thường rõ ràng, chính mình không nên cùng hắn có gì liên quan, nhưng là độc tố khiến nàng toàn thân vô lực, suy yếu, chỉ có thể tùy ý bị người xâm lược.
Hy vọng hắn không có hành vi vượt rào!
Cuối cùng, thoáng nhìn hắn chính là đơn thuần vì chính mình hút máu độc, Phi Nhi ngừng giãy dụa, ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, nhắm mắt lại, thích ứng với cảm giác choáng váng này.
Thẳng đến khi phun ra máu màu đỏ tươi, Lãnh Tĩnh mới dừng lại. Hắn từ ống tay áo xuất ra một gói giấy nhỏ màu trắng, mở ra, đem bột phấn tán ở trên miệng vết thương, sau đó lại một lần nữa bọc lại thật kĩ, thật cẩn thận thả lại ống tay áo.
Thấy bột phấn dần dần rót vào trong đó, ngưng kết miệng vết thương, Lãnh Tĩnh mới nhẹ nhàng thở ra.
Con ngươi đen nâng lên, vỗ vỗ chân nhỏ Phi Nhi, dò hỏi:
“Uy, có thể đứng lên không?”
“Ách……”
Phi Nhi cắn chặt răng, nhưng mở mắt ra chính là một hồi trời xoay đất chuyển, vội vàng lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, bắt buộc chính mình thanh tỉnh một chút.
Lãnh Tĩnh xem phản ứng của nàng, phỏng chừng xà độc còn ảnh hưởng, đành phải đem toàn bộ quần áo bên cạnh lấy lại đây, nâng dậy thân thể của nàng, vì nàng mặc vào.
Hắn một bên giúp nàng mặc quần áo, vừa nói:
“Đi Vạn Độc môn, giúp ta giữ bí mật, chờ sự tình sau khi kết thúc nói sau.”
Tử mâu hơi hơi mở một cái khe hở, lạnh lùng nhìn hắn: “Ta chỉ muốn giải dược.”
“Muốn giải dược liền cùng ta hợp tác.”
“Ngươi cứ nói.”
Lãnh Tĩnh ôm lấy nàng, một bên trở về, một bên cùng nàng thuyết minh trong đó một ít sự tình trọng yếu. Tuy rằng bị độc xà ảnh hưởng, nhưng Phi Nhi ý chí vẫn là thanh tỉnh, im lặng nghe hắn kể chuyện cũ khi hắn mười lăm tuổi, chính là càng nghe, trong lòng lại càng hoảng.
Thiên hạ đệ nhất môn phát sinh việc này thật sự là làm cho người ta khó có thể tin, giả trang phẫn ngốc chính là phương pháp duy nhất giúp Lãnh Tĩnh sửng sốt. Đối với một đứa nhỏ mười lăm tuổi có thể làm đến điểm này, hắn cũng quả thật làm cho nàng bội phục.
Ít nhất thời điểm khi nàng mười lăm tuổi, vốn không có năng lực này như Lãnh Tĩnh.
“Đinh Oánh Oánh từng gặp qua ngươi sao?”
“Hẳn là không có, ta không biết người này.”
“Vậy được rồi, ta muốn ngươi giả làm nha hoàn, ở bên cạnh, phối hợp cùng ta. Khi trở ra, ta sẽ nói giải dược của nàng được giấu ở nơi nào, thời điểm gặp được Đinh Oánh Oánh, ta sẽ tận lực hấp dẫn nàng, sau đó ngươi đi lấy giải dược.”
“Phối hợp ngươi? Ngươi đi vào Vạn Độc môn là muốn tìm ai sao?”
Lãnh Tĩnh gợi lên một chút tà ác tươi cười, trả lời: “Tìm cha ta.”
“Nha? Cha ngươi cũng đi theo Đinh Oánh Oánh hồi Vạn Độc môn?”
Lãnh Tĩnh rũ mắt xuống, nhìn chăm chú vào cặp tử mâu trong suốt kia, nói: “Ngươi không có nghe đến Đinh Oánh Oánh hưu phu gả cho lão môn chủ sao? Ông ấy không ở Vạn Độc môn thì có thể ở nơi nào? Ngu ngốc.”
“…… Nàng gả, ông ấy liền nhất định ở Vạn Độc môn sao? Ngươi mới ngu ngốc!”
“Nếu cha ta không ở Vạn Độc môn, mang ta đi chữa thương sẽ không là thúc thúc, mà là cha ta. Còn tưởng rằng ngươi thực thông minh, sẽ nghĩ đến điểm này, ai biết vẫn là một kẻ ngu ngốc.”
“Hừ! Không để ý tới ngươi.” Phi Nhi chu miệng lên, nghiêng đầu sang một bên, không hề nhìn hắn.
“Nhớ kỹ, đi vào Vạn Độc Môn phải tận lực thủ ở bên cạnh ta, bằng không phát sinh sự tình gì, đừng trách ta bảo hộ không chu toàn.”
“Ai cần ngươi bảo hộ, ta chính mình có thể bảo hộ……”
“Vậy vết thương rắn cắn này?”
“…… Quên đi!” Phi Nhi nhăn mi, không cùng hắn so đo.
Hai người rời khỏi chỗ sâu trong rừng cây, hướng phương hướng Lãnh Húc buộc ngựa đi đến, đi tới gần, Lãnh Tĩnh thả chậm cước bộ, cảm giác bốn phía có cổ sát khí không tầm thường đang dần dần tới gần.
Phi Nhi cũng nhận thấy được có điểm quỷ dị, tử mâu hai bên nhìn quét, bàn tay mềm đã muốn rút chủy thủ bên hông ra, nắm chặt.
Đến gần con ngựa, phát hiện chỉ còn lại có một hắc mã, bạch mã không biết tung tích. Cách đó không xa, ánh lửa lóe ra, Lãnh Tĩnh vội vàng buông Phi Nhi, để cho nàng đứng ở gốc cây để đừng lộn xộn, thân ảnh thon dài thi triển khinh công, hướng ánh lửa mà bay vọt đi.
Trong chớp mắt, Lãnh Tĩnh đã vọt đến chỗ phát ra ánh lửa, nhìn chăm chú đám đại hán đang cầm cây đuốc kia, thoáng nhìn trong đám người có hai thân ảnh quen thuộc đang đứng, một người là Lãnh thúc thúc, một người là cha hắn –“Lãnh Nghĩa”!
Lãnh Tĩnh nhìn bả đao của phụ thân kề ở trên cổ Lãnh thúc thúc, con ngươi đen hiện lên phẫn nộ, nhếch bạc môi, tầm mắt phun hỏa nhìn Lãnh Nghĩa.
Đột nhiên, bên người đưa qua một cái mảnh vải màu trắng, tiếng nói thanh thúy ở bên tai nói:
“Bịt mặt đi cứu người, dù sao hiện tại không có ánh sáng, Lãnh thúc thúc sẽ không nhận ra ngươi.”
Lãnh Tĩnh mạnh quay đầu lại, chống lại sườn mặt nghiêm túc của Phi Nhi, tiếp nhận khăn trắng, ngắm liếc mắt nhìn đôi cánh phía sau lưng nàng, một bên buộc mảnh vải, vừa nói:
“Ngươi như vậy đi ra ngoài sẽ khiến cho họ chú ý.”
Phi Nhi chậm rãi quay đầu lại, khép hờ mi mắt nhìn hắn: “Ngươi như vậy đi ra ngoài sẽ khiến cho họ chú ý.”
“……”
Lãnh Tĩnh hoà nhã, thời điểm vừa muốn đi ra ngoài, góc áo bị kéo lấy, mi mắt cúi hạ, chống lại đôi mắt Phi Nhi: “Làm sao nữa?”
“Cho ngươi chủy thủ.”
“……”
“Bọn họ có đao, ngươi không vũ khí, đánh không lại.”
Lãnh Tĩnh cưng chiều vỗ vỗ đầu nàng, con ngươi đen trở nên thâm u, một chút vui mừng đạm cười hiện lên khuôn mặt tuấn tú: “Đứa ngốc, không vũ khí vẫn đánh thắng như thường.”
Nói xong, Lãnh Tĩnh bỗng dưng bay vọt lên, như một trận gió vọt tới trong đám người.
Phi Nhi nháy mắt mấy cái, hơi hơi phiêu khởi độ cao nhất định, lén lút bay phía trên đám người kia, quan sát đối chiến. Lãnh Tĩnh có thể đem chủy thủ xuất kỳ bất ý kề ở cằm Yến ca ca, tu vi võ công của hắn nhất định rất cao. Cho nên, nàng vẫn là quyết định khoanh tay xem đánh nhau.
Chỉ chốc lát, Lãnh Tĩnh xông qua vòng vây, đem Lãnh Húc kéo đến phía sau, căm tức nhìn Lãnh Nghĩa.
Lãnh Húc đưa lưng về phía hắn, đối mặt môn chúng Vạn Độc môn, nhẹ giọng hỏi:
“Anh hùng, bọn họ đều là cao nhân dụng độc, ngươi vẫn là tìm cơ hội thoát thân đi, Lãnh mỗ không muốn liên lụy ngươi.”
Lãnh Tĩnh hạ giọng, nhìn Lãnh Nghĩa nói:
“Ngươi không phải là môn chủ của Thiên hạ đệ nhất môn sao? Làm sao có thể làm ra hành động khiến nhiều người khinh bỉ như vậy!”
Lãnh Nghĩa cười lạnh hai tiếng, nói:
« Ha ha, biết bổn tọa là môn chủ thiên hạ đệ nhất môn, còn dám đi ra, muốn chết!”
“Dù sao bản công tử cái gì cũng đều gặp qua, chỉ là chưa từng gặp qua Diêm Vương, có bản lĩnh liền đem ta đưa đi.”
“Khẩu khí thật lớn, lên cho ta!”
Lãnh Nghĩa vung đại chưởng lên, mọi người lập tức ùa lên, hắn lại lui về phía sau vài bước, ở ngoài vòng tròn xem đánh.
Lãnh Tĩnh cùng Lãnh Húc hai người đưa lưng về nhau, ứng phó địch nhân trước mặt, một trường ác đấu lập tức triển khai.
“Ba!”
Một tiếng quyền phong, trong đó một người nam nhân bay ra mấy trượng, quỳ rạp trên mặt đất. Phi Nhi ở trên không nhìn xem hưng phấn, cảm giác nấm đấm của Lãnh Tĩnh phi thường lợi hại, trúng qua một quyền của hắn, đa số đều ngã xuống đất không đứng dậy được.
Tử mâu dừng ở trên thân một nam nhân, không khỏi nhăn lại mi, nhìn hắn diện mạo như thế nào cùng Lãnh Tĩnh có điểm tương tự, chẳng lẽ hai người bọn họ quen biết, nhưng nếu đã quen biết làm sao có thể ra tay quá nặng đâu?
Ngân quang thoảng qua, lập tức hấp dẫn lực chú ý của Phi Nhi. “Tê” một tiếng, thanh âm quần áo bọ xé rách, cánh tay Lãnh Húc chảy
máu. Phi Nhi vội vàng đáp xuống bên người Lãnh Húc,“Đang!”
Chủy thủ ngăn trở đại đao đang đến. Một cái phản thủ đỡ lên, một cái quét đường chân, cao lớn thân ảnh bị đá ra, Phi Nhi bay đến bên cạnh Lãnh Húc.
“Phi Nhi!”
Phi Nhi đỡ cánh tay hắn, ổn định thân thể nặng trĩu: “Lãnh thúc thúc, đứng vững.”
Lãnh Tĩnh nhảy đến bên người bọn họ, giúp đỡ một bên khác của Lãnh Húc, trầm thấp nói câu: “Triệt!”
“Ân.”
Hai người giúp đỡ Lãnh Húc, đồng thời bay vọt lên, nhanh chóng biến mất ở trong rừng cây.
Lãnh Nghĩa nhìn chăm chú vào bóng dáng rời đi, con ngươi đen tràn đầy kinh ngạc, vừa rồi nữ tử có cánh phía sau là sao? Khuôn mặt kia hảo tinh xảo, hảo hoàn mỹ. Nàng là nhân hay là yêu?
Thoáng nhìn người của Vạn Độc môn không có đuổi theo, ba người trở lại bên cạnh dòng suối nhỏ, Phi Nhi không nói hai lời, xả hạ ống tay áo chính mình, bay đến cạnh dòng nước thấm ướt vải dệt, lại trở lại bên người Lãnh Húc vì hắn rửa sạch miệng vết thương. Lau đi máu tươi, đao thương lộ ra, may mắn vết thương không quá sâu.
Lãnh Húc từ ống tay áo xuất ra một gói giấy nhỏ, Phi Nhi tiếp nhận, mở ra giấy trắng, đổ ra bột phấn.
Lãnh Húc thấy nàng quen thuộc như thế, kinh ngạc hỏi:
“Vì sao Phi Nhi biết đây là dược chữa thương?”
“…… Ách, ta…… Chân của ta bị rắn cắn, Tĩnh Nhi cũng là dùng dược này đồ ở miệng vết thương.”
“Đúng! Tĩnh Nhi đâu? Tĩnh Nhi không phải đi cùng với ngươi sao? Lãnh Húc tả hữu nhìn xung quanh,” Vị anh hùng kia như thế nào cũng không biết đi về phía đâu?”
“…… Tĩnh Nhi hắn, hắn ở……”
“Phi Nhi nương tử, ngươi ở nơi nào?”
Lãnh Tĩnh hợp thời kêu to vì Phi Nhi giải vây, bé nặng nề mà nhẹ nhàng thở ra, vội vàng hướng phương hướng thanh âm bay qua. Lãnh Húc nghe thấy thanh âm Lãnh Tĩnh, mới yên tâm.
Phi Nhi nhanh chóng đi đến trước mặt Lãnh Tĩnh, cầm trụ tay hắn, thấp giọng nói:
“Ngươi chạy đi nơi nào? Lãnh thúc thúc tìm ngươi, hại ta không biết trả lời như thế nào.”
“Ta muốn đổi quần áo, còn muốn tiếp tục giả trang a.”
“…… Ngươi sẽ không thể ngoan ngoãn ở chỗ này chờ chúng ta a, nếu bọn họ đuổi theo làm sao bây giờ?”
“Ta đi xem qua, bọn họ không truy, yên tâm đi.”
“…… Chạy nhanh đi qua, Lãnh thúc thúc đang lo lắng cho ngươi.”
“Còn ngươi?”
Phi Nhi bỗng dưng sửng sốt, khó hiểu chớp chớp nhãn tình: “Ta cái gì ta.”
“Ngươi lo lắng cho ta sao?”
“…… Sinh mệnh của ngươi so với con gián còn ương ngạnh hơn, ai lo lắng a.”
Lãnh Tĩnh nhất thời đáng thương hề hề chu miệng lên, giật nhẹ góc áo của nàng: “Phi Nhi nương tử……”
“Đừng ghê tởm, đi đi đi!”
« Hôn một cái!”
Nói còn chưa nói xong, bạc môi ngay tại khuôn mặt Phi Nhi hôn một cái. Lãnh Tĩnh lại làm cái mặt quỷ, bay nhanh hướng Lãnh Húc chạy tới.
Phi Nhi ảo não lau mặt mình, hờn giận trừng mắt bóng dáng thiên chân, cô lỗ nói:
“Tiểu tử này hành động thật đúng là kì quái, ngay cả Lãnh thúc thúc cũng lừa lâu như vậy.”
Trọng yếu nhất là, còn nhỏ đã láu cá như vậy, lớn lên thì thế nào?
Phi Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, trở lại bên cạnh Lãnh Húc, ba người ngay tại dòng suối nhỏ vượt qua một đêm dài……
Chạy suốt một ngày đường, buổi tối ngày hôm sau đoàn người đã tới khu rừng cây cách Vạn Độc môn ba mươi dặm, Lãnh Húc quyết định đêm nay sẽ dừng chân ở nơi này qua đêm, buổi chiều ngày mai sẽ tiến tới Vạn Độc môn. Hắn cột chắc ngựa, lấy ra khăn mặt, chỉ chỉ rừng cây trước mặt, nói cho Phi Nhi bên kia có một dòng suối nhỏ, để cho nàng mang Lãnh Tĩnh đi rửa mặt, còn hắn đốt lửa phòng thú dữ.
Phi Nhi tiếp nhận khăn mặt, nhăn mi, gật gật đầu, nắm tay Lãnh Tĩnh hướng trong rừng cây đi.
Vừa ly khai khỏi tầm mắt của Lãnh Húc, Phi Nhi lập tức buông tay ra, trừng mắt nhìn Lãnh Tĩnh liếc mắt một cái, tiếp tục tiến lên phía trước. Lãnh Tĩnh không nói gì, đi theo phía sau nàng, con ngươi đen quan sát chung quanh.
Nghe thấy âm thanh của dòng nước, Phi Nhi khẩn cấp tiến lên, ngồi xổm cạnh dòng suối nhỏ, lấy tay múc nước, uống liền mấy ngụm to.
“Oa! Hảo ngọt!”
Nàng lại uống bài ngụm, sau đó lấy ra khăn mặt rửa sạch cái mặt, lau cổ cùng cánh tay. Không thể tắm rửa, cũng có thể lau qua một chút.
Lãnh Tĩnh đi đến bên cạnh nàng, thấy nàng bộ dáng hưng phấn, trầm thấp nói:
“Nếu ngươi không sợ lạnh thì cứ tắm rửa một chút đi, ta ở bên kia trông chừng dùm.”
Phi Nhi quay đầu, đã thấy thân ảnh thon dài của Lãnh Tĩnh phóng tới phía sau đại thụ cách nàng ba bốn dặm, đưa lưng về phía nàng. Tử mâu lập tức xoay lại nhìn mặt nước đang gợn sóng lăn tăn, phải biết rằng Thủy Tinh Linh thích nhất là nước, múa cùng nước chính là thời gian vui vẻ nhất của Thủy Tinh Linh.
Đã có cao thủ canh gác, vậy đi xuống gột rửa một chút, dù sao có nước bên người, nàng sẽ không sợ bất cứ kẻ nào!
Nghĩ đến đây, bé nhanh chóng cởi quần áo, chỉ mặc áo Bra tự mình chế tác cùng chiếc khố chữ “T” đi vào trong nước.
thân thể Kiều nhỏ nhập vào trong nước, suối nước mát mẻ nhanh chóng vây quanh nàng, Phi Nhi không khỏi phát ra một tiếng khinh ngâm thỏa mãn, bên người bỗng dưng dâng lên vô số bọt nước, bắt đầu quay chung quanh nàng chuyển động.
“Hì hì!” Phi Nhi nâng bàn tay, bọt nước ở trong lòng bàn tay nàng nhảy múa, giống như có vô số tiểu Tinh Linh, cảm thụ được sự vui sướng của nàng, bắt đầu khởi vũ, làm nàng cười khanh khách không ngừng.
Xa xa, Lãnh Tĩnh nghe thấy tiếng cười của nàng, từ từ nhắm hai mắt, ảo tưởng đến khuôn mặt hồn nhiên kia. Khi còn ở khách điếm, nàng vừa đi tiến dục phòng sẽ ngốc nửa canh giờ mới đi ra, chứng minh tiểu tử kia thực thích nghịch nước. Thật đúng là không nghĩ tới, chỉ cần có nước, là có thể làm cho nàng vui vẻ như thế.
May mắn hiện tại thời tiết không lạnh, nàng nghịch nước lạnh hẳn là không thành vấn đề đi.
Lãnh Tĩnh đột nhiên sửng sốt, ảo não nhăn lại mi, hắn làm sao vậy? Nữ nhân này chỉ là chơi đùa mà thôi, như thế nào chỉ tắm một chút liền khiến cho hắn tưởng nhiều như vậy? Hắn nên giả trang là một si nhi, giả bộ hồ đồ đi?
Người làm đại sự, có thể nào để cho cảm xúc chi phối chính mình!
Lãnh Tĩnh lập tức ngăn cản ý nghĩ của chính mình, không cho bất luận kẻ nào nhiễu loạn suy nghĩ.
“A!”
Phi Nhi đột nhiên kêu lên sợ hãi khiến Lãnh Tĩnh nhanh chóng vọt đến, không hề nghĩ ngợi liền hướng phương hướng của nàng chạy tới.
Lãnh Tĩnh chạy đến cạnh dòng suối nhỏ, đột nhiên dừng lại thân mình, phi thường hối hận mình quá xúc động. Hắn vội vàng quay đầu, đưa lưng về phía Phi Nhi, trầm thấp hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chân của ta…… Bị xà, độc xà…… Cắn……”
“Ba ba ba!”
Chỉ thấy phần đông bọt nước đồng thời bay về một điểm trong nước, chỉ chốc lát, suối nước trong suốt nhiễm một màu đỏ tươi, một thi thể rắn màu xanh nổi lên trên mặt nước.
Lãnh Tĩnh không thể xem nhẹ vết thương của nàng, vẫn là xoay người sang chỗ khác, ở Phi Nhi xụi lơ tiền tiếp được thân thể kiều nhỏ, ôm nàng đi lên bờ. Con ngươi đen xẹt qua tiểu khố kì quái của nàng, cầm lấy trường bào bên cạnh phủ lên thân thể của nàng, đại chưởng nâng lên hai chân ngọc kiểm tra miệng vết thương.
Lãnh Tĩnh điểm lên mấy đại huyệt trên chân Phi Nhi, ngăn cản độc tố lan tràn, làm cho nàng càng thêm choáng váng đầu óc, vội vàng đạp đạp chân trái, nhắc nhở một câu: “Chân này!”
Lãnh Tĩnh buông chân phải của nàng, cầm lấy bàn chân nhìn kỹ một chút, không nói hai lời, bạc môi phúc thượng miệng vết thương, dùng sức mút vào.
“Uy! Ngươi…… Ngươi buông ra…… A!!”
Phi Nhi vừa động, Lãnh Tĩnh liền kéo chân của nàng xuống, hại nàng cả người nằm ở trên cỏ, hắn tiếp tục hút máu độc ở miệng vết thương trên gót chân ra.
Mặt nàng đột nhiên nóng lên, đỏ tới mang tai nhìn khuôn mặt tuấn tú mà lãnh khốc kia. Hắn là nam nhân thứ ba chạm qua thân thể nàng, nhưng là người mà nàng ghét nhất, ngay cả Đa Duy cũng chỉ là hôn môi nàng, còn chưa từng có qua tiếp xúc thân mật như thế. Nàng phi thường rõ ràng, chính mình không nên cùng hắn có gì liên quan, nhưng là độc tố khiến nàng toàn thân vô lực, suy yếu, chỉ có thể tùy ý bị người xâm lược.
Hy vọng hắn không có hành vi vượt rào!
Cuối cùng, thoáng nhìn hắn chính là đơn thuần vì chính mình hút máu độc, Phi Nhi ngừng giãy dụa, ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, nhắm mắt lại, thích ứng với cảm giác choáng váng này.
Thẳng đến khi phun ra máu màu đỏ tươi, Lãnh Tĩnh mới dừng lại. Hắn từ ống tay áo xuất ra một gói giấy nhỏ màu trắng, mở ra, đem bột phấn tán ở trên miệng vết thương, sau đó lại một lần nữa bọc lại thật kĩ, thật cẩn thận thả lại ống tay áo.
Thấy bột phấn dần dần rót vào trong đó, ngưng kết miệng vết thương, Lãnh Tĩnh mới nhẹ nhàng thở ra.
Con ngươi đen nâng lên, vỗ vỗ chân nhỏ Phi Nhi, dò hỏi:
“Uy, có thể đứng lên không?”
“Ách……”
Phi Nhi cắn chặt răng, nhưng mở mắt ra chính là một hồi trời xoay đất chuyển, vội vàng lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, bắt buộc chính mình thanh tỉnh một chút.
Lãnh Tĩnh xem phản ứng của nàng, phỏng chừng xà độc còn ảnh hưởng, đành phải đem toàn bộ quần áo bên cạnh lấy lại đây, nâng dậy thân thể của nàng, vì nàng mặc vào.
Hắn một bên giúp nàng mặc quần áo, vừa nói:
“Đi Vạn Độc môn, giúp ta giữ bí mật, chờ sự tình sau khi kết thúc nói sau.”
Tử mâu hơi hơi mở một cái khe hở, lạnh lùng nhìn hắn: “Ta chỉ muốn giải dược.”
“Muốn giải dược liền cùng ta hợp tác.”
“Ngươi cứ nói.”
Lãnh Tĩnh ôm lấy nàng, một bên trở về, một bên cùng nàng thuyết minh trong đó một ít sự tình trọng yếu. Tuy rằng bị độc xà ảnh hưởng, nhưng Phi Nhi ý chí vẫn là thanh tỉnh, im lặng nghe hắn kể chuyện cũ khi hắn mười lăm tuổi, chính là càng nghe, trong lòng lại càng hoảng.
Thiên hạ đệ nhất môn phát sinh việc này thật sự là làm cho người ta khó có thể tin, giả trang phẫn ngốc chính là phương pháp duy nhất giúp Lãnh Tĩnh sửng sốt. Đối với một đứa nhỏ mười lăm tuổi có thể làm đến điểm này, hắn cũng quả thật làm cho nàng bội phục.
Ít nhất thời điểm khi nàng mười lăm tuổi, vốn không có năng lực này như Lãnh Tĩnh.
“Đinh Oánh Oánh từng gặp qua ngươi sao?”
“Hẳn là không có, ta không biết người này.”
“Vậy được rồi, ta muốn ngươi giả làm nha hoàn, ở bên cạnh, phối hợp cùng ta. Khi trở ra, ta sẽ nói giải dược của nàng được giấu ở nơi nào, thời điểm gặp được Đinh Oánh Oánh, ta sẽ tận lực hấp dẫn nàng, sau đó ngươi đi lấy giải dược.”
“Phối hợp ngươi? Ngươi đi vào Vạn Độc môn là muốn tìm ai sao?”
Lãnh Tĩnh gợi lên một chút tà ác tươi cười, trả lời: “Tìm cha ta.”
“Nha? Cha ngươi cũng đi theo Đinh Oánh Oánh hồi Vạn Độc môn?”
Lãnh Tĩnh rũ mắt xuống, nhìn chăm chú vào cặp tử mâu trong suốt kia, nói: “Ngươi không có nghe đến Đinh Oánh Oánh hưu phu gả cho lão môn chủ sao? Ông ấy không ở Vạn Độc môn thì có thể ở nơi nào? Ngu ngốc.”
“…… Nàng gả, ông ấy liền nhất định ở Vạn Độc môn sao? Ngươi mới ngu ngốc!”
“Nếu cha ta không ở Vạn Độc môn, mang ta đi chữa thương sẽ không là thúc thúc, mà là cha ta. Còn tưởng rằng ngươi thực thông minh, sẽ nghĩ đến điểm này, ai biết vẫn là một kẻ ngu ngốc.”
“Hừ! Không để ý tới ngươi.” Phi Nhi chu miệng lên, nghiêng đầu sang một bên, không hề nhìn hắn.
“Nhớ kỹ, đi vào Vạn Độc Môn phải tận lực thủ ở bên cạnh ta, bằng không phát sinh sự tình gì, đừng trách ta bảo hộ không chu toàn.”
“Ai cần ngươi bảo hộ, ta chính mình có thể bảo hộ……”
“Vậy vết thương rắn cắn này?”
“…… Quên đi!” Phi Nhi nhăn mi, không cùng hắn so đo.
Hai người rời khỏi chỗ sâu trong rừng cây, hướng phương hướng Lãnh Húc buộc ngựa đi đến, đi tới gần, Lãnh Tĩnh thả chậm cước bộ, cảm giác bốn phía có cổ sát khí không tầm thường đang dần dần tới gần.
Phi Nhi cũng nhận thấy được có điểm quỷ dị, tử mâu hai bên nhìn quét, bàn tay mềm đã muốn rút chủy thủ bên hông ra, nắm chặt.
Đến gần con ngựa, phát hiện chỉ còn lại có một hắc mã, bạch mã không biết tung tích. Cách đó không xa, ánh lửa lóe ra, Lãnh Tĩnh vội vàng buông Phi Nhi, để cho nàng đứng ở gốc cây để đừng lộn xộn, thân ảnh thon dài thi triển khinh công, hướng ánh lửa mà bay vọt đi.
Trong chớp mắt, Lãnh Tĩnh đã vọt đến chỗ phát ra ánh lửa, nhìn chăm chú đám đại hán đang cầm cây đuốc kia, thoáng nhìn trong đám người có hai thân ảnh quen thuộc đang đứng, một người là Lãnh thúc thúc, một người là cha hắn –“Lãnh Nghĩa”!
Lãnh Tĩnh nhìn bả đao của phụ thân kề ở trên cổ Lãnh thúc thúc, con ngươi đen hiện lên phẫn nộ, nhếch bạc môi, tầm mắt phun hỏa nhìn Lãnh Nghĩa.
Đột nhiên, bên người đưa qua một cái mảnh vải màu trắng, tiếng nói thanh thúy ở bên tai nói:
“Bịt mặt đi cứu người, dù sao hiện tại không có ánh sáng, Lãnh thúc thúc sẽ không nhận ra ngươi.”
Lãnh Tĩnh mạnh quay đầu lại, chống lại sườn mặt nghiêm túc của Phi Nhi, tiếp nhận khăn trắng, ngắm liếc mắt nhìn đôi cánh phía sau lưng nàng, một bên buộc mảnh vải, vừa nói:
“Ngươi như vậy đi ra ngoài sẽ khiến cho họ chú ý.”
Phi Nhi chậm rãi quay đầu lại, khép hờ mi mắt nhìn hắn: “Ngươi như vậy đi ra ngoài sẽ khiến cho họ chú ý.”
“……”
Lãnh Tĩnh hoà nhã, thời điểm vừa muốn đi ra ngoài, góc áo bị kéo lấy, mi mắt cúi hạ, chống lại đôi mắt Phi Nhi: “Làm sao nữa?”
“Cho ngươi chủy thủ.”
“……”
“Bọn họ có đao, ngươi không vũ khí, đánh không lại.”
Lãnh Tĩnh cưng chiều vỗ vỗ đầu nàng, con ngươi đen trở nên thâm u, một chút vui mừng đạm cười hiện lên khuôn mặt tuấn tú: “Đứa ngốc, không vũ khí vẫn đánh thắng như thường.”
Nói xong, Lãnh Tĩnh bỗng dưng bay vọt lên, như một trận gió vọt tới trong đám người.
Phi Nhi nháy mắt mấy cái, hơi hơi phiêu khởi độ cao nhất định, lén lút bay phía trên đám người kia, quan sát đối chiến. Lãnh Tĩnh có thể đem chủy thủ xuất kỳ bất ý kề ở cằm Yến ca ca, tu vi võ công của hắn nhất định rất cao. Cho nên, nàng vẫn là quyết định khoanh tay xem đánh nhau.
Chỉ chốc lát, Lãnh Tĩnh xông qua vòng vây, đem Lãnh Húc kéo đến phía sau, căm tức nhìn Lãnh Nghĩa.
Lãnh Húc đưa lưng về phía hắn, đối mặt môn chúng Vạn Độc môn, nhẹ giọng hỏi:
“Anh hùng, bọn họ đều là cao nhân dụng độc, ngươi vẫn là tìm cơ hội thoát thân đi, Lãnh mỗ không muốn liên lụy ngươi.”
Lãnh Tĩnh hạ giọng, nhìn Lãnh Nghĩa nói:
“Ngươi không phải là môn chủ của Thiên hạ đệ nhất môn sao? Làm sao có thể làm ra hành động khiến nhiều người khinh bỉ như vậy!”
Lãnh Nghĩa cười lạnh hai tiếng, nói:
« Ha ha, biết bổn tọa là môn chủ thiên hạ đệ nhất môn, còn dám đi ra, muốn chết!”
“Dù sao bản công tử cái gì cũng đều gặp qua, chỉ là chưa từng gặp qua Diêm Vương, có bản lĩnh liền đem ta đưa đi.”
“Khẩu khí thật lớn, lên cho ta!”
Lãnh Nghĩa vung đại chưởng lên, mọi người lập tức ùa lên, hắn lại lui về phía sau vài bước, ở ngoài vòng tròn xem đánh.
Lãnh Tĩnh cùng Lãnh Húc hai người đưa lưng về nhau, ứng phó địch nhân trước mặt, một trường ác đấu lập tức triển khai.
“Ba!”
Một tiếng quyền phong, trong đó một người nam nhân bay ra mấy trượng, quỳ rạp trên mặt đất. Phi Nhi ở trên không nhìn xem hưng phấn, cảm giác nấm đấm của Lãnh Tĩnh phi thường lợi hại, trúng qua một quyền của hắn, đa số đều ngã xuống đất không đứng dậy được.
Tử mâu dừng ở trên thân một nam nhân, không khỏi nhăn lại mi, nhìn hắn diện mạo như thế nào cùng Lãnh Tĩnh có điểm tương tự, chẳng lẽ hai người bọn họ quen biết, nhưng nếu đã quen biết làm sao có thể ra tay quá nặng đâu?
Ngân quang thoảng qua, lập tức hấp dẫn lực chú ý của Phi Nhi. “Tê” một tiếng, thanh âm quần áo bọ xé rách, cánh tay Lãnh Húc chảy
máu. Phi Nhi vội vàng đáp xuống bên người Lãnh Húc,“Đang!”
Chủy thủ ngăn trở đại đao đang đến. Một cái phản thủ đỡ lên, một cái quét đường chân, cao lớn thân ảnh bị đá ra, Phi Nhi bay đến bên cạnh Lãnh Húc.
“Phi Nhi!”
Phi Nhi đỡ cánh tay hắn, ổn định thân thể nặng trĩu: “Lãnh thúc thúc, đứng vững.”
Lãnh Tĩnh nhảy đến bên người bọn họ, giúp đỡ một bên khác của Lãnh Húc, trầm thấp nói câu: “Triệt!”
“Ân.”
Hai người giúp đỡ Lãnh Húc, đồng thời bay vọt lên, nhanh chóng biến mất ở trong rừng cây.
Lãnh Nghĩa nhìn chăm chú vào bóng dáng rời đi, con ngươi đen tràn đầy kinh ngạc, vừa rồi nữ tử có cánh phía sau là sao? Khuôn mặt kia hảo tinh xảo, hảo hoàn mỹ. Nàng là nhân hay là yêu?
Thoáng nhìn người của Vạn Độc môn không có đuổi theo, ba người trở lại bên cạnh dòng suối nhỏ, Phi Nhi không nói hai lời, xả hạ ống tay áo chính mình, bay đến cạnh dòng nước thấm ướt vải dệt, lại trở lại bên người Lãnh Húc vì hắn rửa sạch miệng vết thương. Lau đi máu tươi, đao thương lộ ra, may mắn vết thương không quá sâu.
Lãnh Húc từ ống tay áo xuất ra một gói giấy nhỏ, Phi Nhi tiếp nhận, mở ra giấy trắng, đổ ra bột phấn.
Lãnh Húc thấy nàng quen thuộc như thế, kinh ngạc hỏi:
“Vì sao Phi Nhi biết đây là dược chữa thương?”
“…… Ách, ta…… Chân của ta bị rắn cắn, Tĩnh Nhi cũng là dùng dược này đồ ở miệng vết thương.”
“Đúng! Tĩnh Nhi đâu? Tĩnh Nhi không phải đi cùng với ngươi sao? Lãnh Húc tả hữu nhìn xung quanh,” Vị anh hùng kia như thế nào cũng không biết đi về phía đâu?”
“…… Tĩnh Nhi hắn, hắn ở……”
“Phi Nhi nương tử, ngươi ở nơi nào?”
Lãnh Tĩnh hợp thời kêu to vì Phi Nhi giải vây, bé nặng nề mà nhẹ nhàng thở ra, vội vàng hướng phương hướng thanh âm bay qua. Lãnh Húc nghe thấy thanh âm Lãnh Tĩnh, mới yên tâm.
Phi Nhi nhanh chóng đi đến trước mặt Lãnh Tĩnh, cầm trụ tay hắn, thấp giọng nói:
“Ngươi chạy đi nơi nào? Lãnh thúc thúc tìm ngươi, hại ta không biết trả lời như thế nào.”
“Ta muốn đổi quần áo, còn muốn tiếp tục giả trang a.”
“…… Ngươi sẽ không thể ngoan ngoãn ở chỗ này chờ chúng ta a, nếu bọn họ đuổi theo làm sao bây giờ?”
“Ta đi xem qua, bọn họ không truy, yên tâm đi.”
“…… Chạy nhanh đi qua, Lãnh thúc thúc đang lo lắng cho ngươi.”
“Còn ngươi?”
Phi Nhi bỗng dưng sửng sốt, khó hiểu chớp chớp nhãn tình: “Ta cái gì ta.”
“Ngươi lo lắng cho ta sao?”
“…… Sinh mệnh của ngươi so với con gián còn ương ngạnh hơn, ai lo lắng a.”
Lãnh Tĩnh nhất thời đáng thương hề hề chu miệng lên, giật nhẹ góc áo của nàng: “Phi Nhi nương tử……”
“Đừng ghê tởm, đi đi đi!”
« Hôn một cái!”
Nói còn chưa nói xong, bạc môi ngay tại khuôn mặt Phi Nhi hôn một cái. Lãnh Tĩnh lại làm cái mặt quỷ, bay nhanh hướng Lãnh Húc chạy tới.
Phi Nhi ảo não lau mặt mình, hờn giận trừng mắt bóng dáng thiên chân, cô lỗ nói:
“Tiểu tử này hành động thật đúng là kì quái, ngay cả Lãnh thúc thúc cũng lừa lâu như vậy.”
Trọng yếu nhất là, còn nhỏ đã láu cá như vậy, lớn lên thì thế nào?
Phi Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, trở lại bên cạnh Lãnh Húc, ba người ngay tại dòng suối nhỏ vượt qua một đêm dài……
Tác giả :
Đoan Mộc Đồng