Đản Sinh Vương Phi
Chương 35: Yên Chi cùng Đạt Mộc Tề
Tuyệt Lãnh Hương phi thường kinh ngạc nhìn Diêm Vô Xá, khó hiểu hắn vì sao đột nhiên lại đem Phi Nhi giao cho một nam nhân xa lạ, nhưng mà, như vậy cũng tốt, ít nhất Diêm Vô Xá có thể ở lại bên người nàng, kết quả đều giống nhau.
Hai nam nhân này, ít nhất nàng phải có được một người!
Trong đầu xẹt qua khuôn mặt tuấn tú, tà mị, dáng người thon dài, da thịt trắng nõn, tính cách tiêu sái.
Đúng! Còn có hắn.
Sau khi dùng xong bữa tối, Phi Nhi cùng Yên Chi đi tắm rửa, Đạt Mộc Tề ở lại làm bạn cùng Tuyệt Lãnh Hương, Đạt Y Đồ khẩn cấp mời Diêm Vô Xá đi vào tẩm trướng của hắn, muốn biết rõ ý đồ của hắn. Hắn biết rõ tình cảm của Minh Vương đối với Phi Nhi không chỉ đơn giản là tình phụ tử, không muốn bởi vì chuyện riêng của mình mà phá hư cảm tình của bọn họ.
Dù sao, Phi Nhi ở bên cạnh Minh Vương mới là hạnh phúc nhất……
Hai người ngồi trên thảm lông cừu, Đạt Y Đồ vì Minh Vương châm chén trà thơm, hỏi:
“Vì sao đột nhiên cùng Đạt Mỗ Tộc kết thân?”
“Phi Nhi đề nghị.”
Diêm Vô Xá mỉm cười lắc đầu,“Tiểu tử kia thực thích ngươi.”
Lam mâu xẹt qua một tia hưng phấn, khóe miệng kéo một chút đạm cười.
Diêm Vô Xá nhìn thẳng hắn, tiếp tục nói:
“Phi Nhi tuy rằng đơn thuần, nhưng vẫn có thể phân biệt người tốt kẻ xấu, nàng tin tưởng ngươi, tuyệt đối sẽ không phải người xấu.”
“Cám ơn ngươi đã tín nhiệm ta.”
“Phi Nhi nói Đạt Mỗ Tộc cần hỗ trợ?”
“Ân, ta đã phái người truyền tin đến Viễn Không sơn trang, phỏng chừng khoảng 8 ngày nữa, bọn họ sẽ tới.”
Diêm Vô Xá gật gật đầu: “Biết Minh Môn sao?”
“Ân. A, đừng nói cho ta biết đó là môn phái do ngươi thành lập.”
“Ha ha…… Là thần xạ thủ Đỗ Yến thay ta thành lập. Mục đích thành lập nó vốn là để tìm kiếm Phi Nhi, hiện tại vừa vặn dùng để hỗ trợ.”
“Nói như thế nào?”
Diêm Vô Xá mỉm cười tà ác:
“Ngươi cho rằng, dưới tình huống như vậy, bệ hạ sẽ ra binh giúp ngươi đoạt lại tộc nhân sao?”
“…… Nếu nói như vậy, lần trước, Minh Thành đã muốn ra tay cứu giúp.”
“Minh Môn, tinh anh tập hợp, một người có thể địch trăm người. Nhân số tuy không nhiều lắm, nhưng ở trong chốn giang hồ đã có danh vọng nhất định, tuy rằng không tới mức nghe tên đã sợ mất mật, nhưng cũng đủ để cho người khác nghe phải kiên dè.”
“Có câu này của ngươi là đủ rồi!”
Diêm Vô Xá vươn đại chưởng, vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Huynh đệ.”
“Huynh đệ!”
Đạt Y Đồ lộ ra cảm kích tươi cười, cầm tay hắn.
……
Trong hồ nước, Yên Chi cẩn thận giúp Phi Nhi gội đầu, Phi Nhi thì cầm lấy quần áo của mình chà xát thật mạnh, rất muốn tẩy sạch vết máu bám trên vải dệt.
Đột nhiên nhớ tới mục đích củaTuyệt Lãnh Hương khi tới nơi này, Phi Nhi ngừng động tác, hỏi:
“Yên Chi tỷ, tỷ muốn cùng nữ đế trở về sao?”
Yên Chi hơi cứng người, nhăn mi: “Ân.”
“Vì sao?”
“Nàng đưa ra xích huyết phù của Xích Huyết Tộc, ta…… Phải thề sống chết nguyện trung thành Xích Huyết Tộc.”
“Kia…… Tới khi nào trở về?”
“Đến chết mới thôi.”
“…… Tỷ bỏ được Đạt Mộc Tề ca ca?”
Đôi mắt đẹp xẹt qua một tia đau thương, nhẹ giọng đáp lại: “Hữu duyên vô phân.”
“Yên Chi tỷ, tỷ có thể không thừa nhận xích……”
“Không! Đây là hứa hẹn, là chức trách. Xích Huyết phù vì bảo ổn định Xích Huyết Tộc mà chế tạo ta, ta nhất định phải vì chủ nhân làm hết phận sự. Không có Xích Huyết Tộc, cũng không có Yên Chi.”
“…… Đạt Mộc Tề ca ca……”
Yên Chi nghe thấy tiếng Phi Nhi gọi, vội vàng ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Đạt Mộc Tề.
Con ngươi đen xẹt qua tức giận, vì lòng trung thành ngu ngốc của nàng mà phẫn nộ.
Hai đại chưởng mạnh đem nàng từ trong nước nâng lên, thân thể hoàn mỹ, trần như nhộng của Yên Chi bại lộ trong không khí, Đạt Mộc Tề đối với nàng lớn tiếng rít gào :
“Chẳng lẽ, mười năm nay, ta đối với với nàng thật không sánh bằng cái Xích Huyệt phù nho nhỏ đó sao?”
“Trừ phi ta không phải kiếm hồn.”
“Ta thì sao? Nàng có nghĩ tới ta không?”
“Đạt Mộc Tề ca ca……”
Phi Nhi vội vàng đứng lên, giữ chặt cánh tay hắn, chính là dùng hết khí lực đều không thể tách đôi tay đang siết chặt lấy cổ Yên Chi tỷ.
Đôi mắt đẹp nổi lên sương mù, nhìn chăm chú vào hắn:
“Ngươi không phải cũng tuyển phi sao?”
“Ngươi!”
“Tuyển vài nữ nhân thích hợp, sinh con nối dòng.”
“Nàng muốn chạy trốn khỏi ta!!”
Đạt Mộc Tề nói đến nghiến răng nghiến lợi, con ngươi đen sắp phun ra hỏa đến nơi.
“Ta…… Không thương ngươi.”
“Ha ha…… Ngươi không thương ta?”
Ngón tay mạnh buộc chặt, tiếng nói càng thêm lớn,
“Nàng có gan nói lại lần nữa xem!”
“Ta không thương ngươi, không thương ngươi, không thương ngươi!!”
“Yên Chi tỷ, Đạt Mộc Tề ca ca……”
Phi Nhi sợ hãi nhìn bọn họ, nhìn thấy Đạt Mộc Tề dường như sắp hóa điên rồi.
“Nữ nhân đáng giận! Ta muốn nàng lập tức thu hồi những lời này, thu hồi những lời này!”
Phi Nhi thoáng nhìn sắc mặt Yên Chi tỷ càng ngày càng hồng, hô hấp cũng khó khăn, nàng rất sợ, càng dùng sức lay cánh tay như gọng kềm cùa Đạt Mộc Tề:
“Đạt Mộc Tề ca ca, buông tay, buông tay a.”
“Ta…… Sẽ không…… Ta…… Không thương……”
“Vậy đừng trách ta, Yên Chi!!”
Nói vừa xong, bạc môi hạ xuống, hôn trụ lên cánh môi đỏ mộng thiếu dưỡng khí, điên cuồng mà cắn nuốt, bá đạo. Đồng thời, đem nàng đặt nằm xuống cạnh hồ.
“Đạt Mộc Tề ca ca…… Đừng…… Ách……”
Phi Nhi vừa định tiến lên ngăn cản, bên hông bị một bàn tay nắm lấy, kéo mạnh về phía sau, cả người ngã vào một vòm ngực rộng lớn, rất nhanh đã khuất sau tảng đá lớn.
“Hư!”
Đạt Y Đồ che cái môi đang muốn kháng nghị của nàng lại, lam mâu nhìn nàng chắm chú.
“Yên Chi tỷ, nàng……”
“Không có việc gì, Đạt Mộc Tề sẽ không thương tổn nàng.”
“Có thể không ? Mộc Tề ca ca thực……”
“Tin tưởng ta, Phi Nhi.”
Tử mâu định trụ, ngoan ngoãn gật đầu. Hai người quay đầu đi, phát hiện Đạt Mộc Tề đã buông Yên Chi ra, hai người kích tình hết sức căng thẳng, trình diễn hình ảnh phiến tình.
Phi Nhi không khỏi nuốt hạ nước miếng, ánh mắt trừng thật to. Wase! Nhìn không ra Đạt Mộc Tề mặt ngoài ôn nhu, thế nhưng bên trong lại cuồng dã như vậy.
Mặc dù ở Tinh Linh Quốc thường xuyên thấy loại này…… Ách…… hình ảnh yêu yêu, nhưng mà……
Đợi chút!
“Đạt Y Đồ.”
“Ân?”
“Bổng bổng của ngươi đứng thẳng, đâm vào thí thí của ta.” ( đỏ mặt~ing, thí thí là mông ak, còn phầ trên…e hèm, bạn nào hem hỉu thì thôi vậy :]] )
“……”
“Xích ra một chút, ta nóng quá.”
“…… Nga.”
“Còn có cái đầu nữa!”
Bàn tay mềm di động, nhẹ nhẹ đẩy đầu của hắn, hơi thở nóng rực phun ở bên tai nàng rấtkhông thoải mái.
Đạt Y Đồ vội vàng buông nàng ra,cởi áo choàng, khoác lên thân thể mê người trần trụi của nàng, cố gắng xem nhẹ những đường cong mất hôn kia, giọng nói khàn khàn:
“…… Ta…… Ta mang muội trở về.”
“Phụ thân đâu?”
Phi Nhi kéo kéo áo choàng, tò mò nhìn hắn,
“Đa Duy không phải nói sẽ cùng với ngươi thương lượng sự tình sao?”
Hắn như thế nào đột nhiên xuất hiện ở trong này?
“Ân, bệ hạ gọi hắn đi.”
“Được rồi, ta trở về lều vải.”
“Ta đưa ngươi trở về.”
“Không cần, đợi lát nữa ngươi kêu Đa Duy lại lều vải của ta là được rồi.”
“Vì sao?”
“Đêm nay ta muốn cùng Đa Duy cùng nhau ngủ.”
“……”—
Hai nam nhân này, ít nhất nàng phải có được một người!
Trong đầu xẹt qua khuôn mặt tuấn tú, tà mị, dáng người thon dài, da thịt trắng nõn, tính cách tiêu sái.
Đúng! Còn có hắn.
Sau khi dùng xong bữa tối, Phi Nhi cùng Yên Chi đi tắm rửa, Đạt Mộc Tề ở lại làm bạn cùng Tuyệt Lãnh Hương, Đạt Y Đồ khẩn cấp mời Diêm Vô Xá đi vào tẩm trướng của hắn, muốn biết rõ ý đồ của hắn. Hắn biết rõ tình cảm của Minh Vương đối với Phi Nhi không chỉ đơn giản là tình phụ tử, không muốn bởi vì chuyện riêng của mình mà phá hư cảm tình của bọn họ.
Dù sao, Phi Nhi ở bên cạnh Minh Vương mới là hạnh phúc nhất……
Hai người ngồi trên thảm lông cừu, Đạt Y Đồ vì Minh Vương châm chén trà thơm, hỏi:
“Vì sao đột nhiên cùng Đạt Mỗ Tộc kết thân?”
“Phi Nhi đề nghị.”
Diêm Vô Xá mỉm cười lắc đầu,“Tiểu tử kia thực thích ngươi.”
Lam mâu xẹt qua một tia hưng phấn, khóe miệng kéo một chút đạm cười.
Diêm Vô Xá nhìn thẳng hắn, tiếp tục nói:
“Phi Nhi tuy rằng đơn thuần, nhưng vẫn có thể phân biệt người tốt kẻ xấu, nàng tin tưởng ngươi, tuyệt đối sẽ không phải người xấu.”
“Cám ơn ngươi đã tín nhiệm ta.”
“Phi Nhi nói Đạt Mỗ Tộc cần hỗ trợ?”
“Ân, ta đã phái người truyền tin đến Viễn Không sơn trang, phỏng chừng khoảng 8 ngày nữa, bọn họ sẽ tới.”
Diêm Vô Xá gật gật đầu: “Biết Minh Môn sao?”
“Ân. A, đừng nói cho ta biết đó là môn phái do ngươi thành lập.”
“Ha ha…… Là thần xạ thủ Đỗ Yến thay ta thành lập. Mục đích thành lập nó vốn là để tìm kiếm Phi Nhi, hiện tại vừa vặn dùng để hỗ trợ.”
“Nói như thế nào?”
Diêm Vô Xá mỉm cười tà ác:
“Ngươi cho rằng, dưới tình huống như vậy, bệ hạ sẽ ra binh giúp ngươi đoạt lại tộc nhân sao?”
“…… Nếu nói như vậy, lần trước, Minh Thành đã muốn ra tay cứu giúp.”
“Minh Môn, tinh anh tập hợp, một người có thể địch trăm người. Nhân số tuy không nhiều lắm, nhưng ở trong chốn giang hồ đã có danh vọng nhất định, tuy rằng không tới mức nghe tên đã sợ mất mật, nhưng cũng đủ để cho người khác nghe phải kiên dè.”
“Có câu này của ngươi là đủ rồi!”
Diêm Vô Xá vươn đại chưởng, vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Huynh đệ.”
“Huynh đệ!”
Đạt Y Đồ lộ ra cảm kích tươi cười, cầm tay hắn.
……
Trong hồ nước, Yên Chi cẩn thận giúp Phi Nhi gội đầu, Phi Nhi thì cầm lấy quần áo của mình chà xát thật mạnh, rất muốn tẩy sạch vết máu bám trên vải dệt.
Đột nhiên nhớ tới mục đích củaTuyệt Lãnh Hương khi tới nơi này, Phi Nhi ngừng động tác, hỏi:
“Yên Chi tỷ, tỷ muốn cùng nữ đế trở về sao?”
Yên Chi hơi cứng người, nhăn mi: “Ân.”
“Vì sao?”
“Nàng đưa ra xích huyết phù của Xích Huyết Tộc, ta…… Phải thề sống chết nguyện trung thành Xích Huyết Tộc.”
“Kia…… Tới khi nào trở về?”
“Đến chết mới thôi.”
“…… Tỷ bỏ được Đạt Mộc Tề ca ca?”
Đôi mắt đẹp xẹt qua một tia đau thương, nhẹ giọng đáp lại: “Hữu duyên vô phân.”
“Yên Chi tỷ, tỷ có thể không thừa nhận xích……”
“Không! Đây là hứa hẹn, là chức trách. Xích Huyết phù vì bảo ổn định Xích Huyết Tộc mà chế tạo ta, ta nhất định phải vì chủ nhân làm hết phận sự. Không có Xích Huyết Tộc, cũng không có Yên Chi.”
“…… Đạt Mộc Tề ca ca……”
Yên Chi nghe thấy tiếng Phi Nhi gọi, vội vàng ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Đạt Mộc Tề.
Con ngươi đen xẹt qua tức giận, vì lòng trung thành ngu ngốc của nàng mà phẫn nộ.
Hai đại chưởng mạnh đem nàng từ trong nước nâng lên, thân thể hoàn mỹ, trần như nhộng của Yên Chi bại lộ trong không khí, Đạt Mộc Tề đối với nàng lớn tiếng rít gào :
“Chẳng lẽ, mười năm nay, ta đối với với nàng thật không sánh bằng cái Xích Huyệt phù nho nhỏ đó sao?”
“Trừ phi ta không phải kiếm hồn.”
“Ta thì sao? Nàng có nghĩ tới ta không?”
“Đạt Mộc Tề ca ca……”
Phi Nhi vội vàng đứng lên, giữ chặt cánh tay hắn, chính là dùng hết khí lực đều không thể tách đôi tay đang siết chặt lấy cổ Yên Chi tỷ.
Đôi mắt đẹp nổi lên sương mù, nhìn chăm chú vào hắn:
“Ngươi không phải cũng tuyển phi sao?”
“Ngươi!”
“Tuyển vài nữ nhân thích hợp, sinh con nối dòng.”
“Nàng muốn chạy trốn khỏi ta!!”
Đạt Mộc Tề nói đến nghiến răng nghiến lợi, con ngươi đen sắp phun ra hỏa đến nơi.
“Ta…… Không thương ngươi.”
“Ha ha…… Ngươi không thương ta?”
Ngón tay mạnh buộc chặt, tiếng nói càng thêm lớn,
“Nàng có gan nói lại lần nữa xem!”
“Ta không thương ngươi, không thương ngươi, không thương ngươi!!”
“Yên Chi tỷ, Đạt Mộc Tề ca ca……”
Phi Nhi sợ hãi nhìn bọn họ, nhìn thấy Đạt Mộc Tề dường như sắp hóa điên rồi.
“Nữ nhân đáng giận! Ta muốn nàng lập tức thu hồi những lời này, thu hồi những lời này!”
Phi Nhi thoáng nhìn sắc mặt Yên Chi tỷ càng ngày càng hồng, hô hấp cũng khó khăn, nàng rất sợ, càng dùng sức lay cánh tay như gọng kềm cùa Đạt Mộc Tề:
“Đạt Mộc Tề ca ca, buông tay, buông tay a.”
“Ta…… Sẽ không…… Ta…… Không thương……”
“Vậy đừng trách ta, Yên Chi!!”
Nói vừa xong, bạc môi hạ xuống, hôn trụ lên cánh môi đỏ mộng thiếu dưỡng khí, điên cuồng mà cắn nuốt, bá đạo. Đồng thời, đem nàng đặt nằm xuống cạnh hồ.
“Đạt Mộc Tề ca ca…… Đừng…… Ách……”
Phi Nhi vừa định tiến lên ngăn cản, bên hông bị một bàn tay nắm lấy, kéo mạnh về phía sau, cả người ngã vào một vòm ngực rộng lớn, rất nhanh đã khuất sau tảng đá lớn.
“Hư!”
Đạt Y Đồ che cái môi đang muốn kháng nghị của nàng lại, lam mâu nhìn nàng chắm chú.
“Yên Chi tỷ, nàng……”
“Không có việc gì, Đạt Mộc Tề sẽ không thương tổn nàng.”
“Có thể không ? Mộc Tề ca ca thực……”
“Tin tưởng ta, Phi Nhi.”
Tử mâu định trụ, ngoan ngoãn gật đầu. Hai người quay đầu đi, phát hiện Đạt Mộc Tề đã buông Yên Chi ra, hai người kích tình hết sức căng thẳng, trình diễn hình ảnh phiến tình.
Phi Nhi không khỏi nuốt hạ nước miếng, ánh mắt trừng thật to. Wase! Nhìn không ra Đạt Mộc Tề mặt ngoài ôn nhu, thế nhưng bên trong lại cuồng dã như vậy.
Mặc dù ở Tinh Linh Quốc thường xuyên thấy loại này…… Ách…… hình ảnh yêu yêu, nhưng mà……
Đợi chút!
“Đạt Y Đồ.”
“Ân?”
“Bổng bổng của ngươi đứng thẳng, đâm vào thí thí của ta.” ( đỏ mặt~ing, thí thí là mông ak, còn phầ trên…e hèm, bạn nào hem hỉu thì thôi vậy :]] )
“……”
“Xích ra một chút, ta nóng quá.”
“…… Nga.”
“Còn có cái đầu nữa!”
Bàn tay mềm di động, nhẹ nhẹ đẩy đầu của hắn, hơi thở nóng rực phun ở bên tai nàng rấtkhông thoải mái.
Đạt Y Đồ vội vàng buông nàng ra,cởi áo choàng, khoác lên thân thể mê người trần trụi của nàng, cố gắng xem nhẹ những đường cong mất hôn kia, giọng nói khàn khàn:
“…… Ta…… Ta mang muội trở về.”
“Phụ thân đâu?”
Phi Nhi kéo kéo áo choàng, tò mò nhìn hắn,
“Đa Duy không phải nói sẽ cùng với ngươi thương lượng sự tình sao?”
Hắn như thế nào đột nhiên xuất hiện ở trong này?
“Ân, bệ hạ gọi hắn đi.”
“Được rồi, ta trở về lều vải.”
“Ta đưa ngươi trở về.”
“Không cần, đợi lát nữa ngươi kêu Đa Duy lại lều vải của ta là được rồi.”
“Vì sao?”
“Đêm nay ta muốn cùng Đa Duy cùng nhau ngủ.”
“……”—
Tác giả :
Đoan Mộc Đồng