[Đam Mỹ] Tứ Hôn
Chương 26
Q2: Kim Qua Thiết Mã
(Giáo vàng ngựa sắt)
Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red9
Sắc trời tối đen như mực, chân trời nơi Trường An toàn bộ bị bao phủ bởi một tầng mây đen, ngay cả ánh sáng của một vì tinh tú cũng không hề xuất hiện.
Giờ Tý đã qua, tiếng người toàn bộ tịch diệt*, chỉ có những ánh nến mờ nhạt trước cửa nhà một số người dân thường, trong khoảng trời tối tăm bị gió lạnh thổi tưởng chừng như sắp tắt. Tình cờ còn gặp vài tên hán tử say khướt đi vào sâu trong mấy ngõ hẻm, thỉnh thoảng còn vang lên vài tiếng sủa của lũ chó. (*: Theo ngôn ngữ nhà Phật thì có nghĩa là tất cả đều tiêu tan - để nguyên xem chừng hợp hơn)
"Khởi bẩm điện hạ, năm trăm kị binh đã tập hợp đủ, chỉ chờ nghe mệnh lệnh của điện hạ."
Tiếu Kỳ thân mang giáp màu đen huyền, khi có ánh lửa chiếu vào thì hơi loé lên chút ánh sáng, cơ hồ đều hoà làm một thể với màu đen của màn đêm.
Hắn một tay ôm lấy mũ khôi giáp, một tay siết chặt dây cương, con ngươi đen yên lặng đảo qua xem xét tỉ mỉ năm trăm kị binh bên dưới. Sau đó hắn chậm rãi đội mũ khôi vào, rút Xích Tiêu ở bên hông ra, ở trong hư không liễm diễm một độ cong ưu mỹ, chỉ thẳng lên bầu trời.
"Xuất phát!"
Thanh âm kinh loại lạnh lẽo cất lên, dường như kiếm sắc đã rút ra khỏi vỏ, rạch một đường trong màn đêm, đâm thủng khoảng hư không.
Hai chân thon dài của Tiếu Kỳ kẹo chặt bụng chiến mã, con Xích Viêm liền nhảy lên, ở trong màn đêm chạy như bay!
"Xin chờ một chút, điện hạ!"
Đội ngũ mới bắt đầu khởi hành, mọi người còn chưa ra khỏi thành đã thấy ở cách đó không xa một người một ngựa chạy đến chỗ của bọn họ.
Miễn cưỡng ghìm chặt dây cương lại, Tiếu Kỳ quay đầu ngựa cùng các tướng sĩ khác thủ thế, sau đó những người còn lại cũng dừng chờ xem là ai.
Chờ người kia cách mình còn một khoảng gần, Tiếu Kỳ định thần nhìn lại, không khỏi cau mày "Đỗ Vân Trúc, ngươi đến làm gì?"
Đỗ Vân Trúc cũng giống hắn vận một thân khôi giáp lấp lánh, vì vội vàng mà hơi thở chưa kịp điều, hổn hển thở gấp. Nàng nghe thấy câu hỏi của Tiếu Kỳ mà cố gắng bình tĩnh lại cất cao giọng nói "Vân Trúc đã đến chỗ bệ hạ thỉnh cầu được theo điện hạ xuất chinh Bắc Nhung, chiếu cố sinh hoạt hằng ngày của điện hạ!"
"Hoang đường!" Tiếu Kỳ trợn mắt trách cứ "Lần đi Bắc Nhung này hành trình gian nan, một nữ nhân như ngươi còn muốn đến xem náo nhiệt, nhanh chóng hồi cung đi!"
"Điện hạ chỉ cần lên đường rút ngắn thời gian, không cần phải bận tâm đến Vân Trúc!" Đỗ Vân Trúc sắc mặt không đổi nhẹ nhàng trả lời, nàng đã dự liệu Tiếu Kỳ sẽ nói như vậy. Nàng kiên định nhìn hắn nói "Vân Trúc chắn chắn sẽ không làm vướng bận người cùng đoàn quân!"
"Đỗ Vân Trúc!"
"Điện hạ, nếu như người không cho phép Vân Trúc đi cùng, vậy hãy giết Vân Trúc ở đây sau đó hãy đi!" Đỗ Vân Trúc nhắm chặt hai mắt lại, một bộ thấy chết cũng không sờn.
Thấy thời gian đang vô cùng cấp bách, Tiếu Kỳ nhíu mày nhìn nàng hồi lâu sau mới kẹp bụng ngựa thúc trở lại phía trước không thèm để ý đến nàng.
"Xuất phát!"
"Tuân lệnh, điện hạ!"
Trong lúc nhất thời, ở vùng ngoại ô lâm dã chỉ nghe thấy tiếng ngựa cùng tiếng bước chân dồn dập băng băng qua.
Đoàn người đi dưới ánh trắng, càng đến nửa đêm lại càng âm u hoang vắng. Hai bên cao sơn lưu thuỷ mênh mang như nước chảy, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi rít gào bên tai.
Mãi đến khi nơi chân trời dần dần hiện ra một mảnh ngân bạch sắc, Tiếu Kỳ mới hạ lệnh cho đoàn quân nghỉ ngơi bên hồ. Cả một đêm gấp rút lên đường, Đỗ Vân Trúc lại có thể cắn răng chống đỡ, mặc dù tay đã sớm bị dây cương ghìm đến đau, hai má bị gió lạnh tạt đau đớn, toàn thân nóng hừng hực như bị lửa thiêu, nhưng cũng chưa từng có nửa lời oán giận, chỉ đơn giản là yên lặng tiến lên cùng đội ngũ. Các tướng sĩ nhìn Đỗ Vân Trúc trên ngựa suýt chút nữa ngã xuống, trong mắt không khỏi loé lên một tia khen ngợi. Bất quá chỉ chỉ là một thân nữ tử chốn khuê phòng, vậy mà lại mày liễu không nhường mày râu, thật là hiếm thấy.
Tiếu Kỳ ngồi trên bài cỏ, vừa đem mũ khôi bỏ xuống đặt trên đất thì đã thấy bên má có một chiếc khăn tay màu trắng. Hắn ngẩng đầu lên lại thấy Đỗ Vân Trúc đang đứng ngay bên cạnh hắn "Điện hạ, lau mặt chút sau đó ổn định tinh thần đi."
Nàng từ lâu đã lấy khăn lau đi vết máu mơ hồ, mà sợ làm bẩn khăn tay nên kẹp chặt hai ngón tay để che đậy đi.
Tiếu Kỳ thấy mà không khỏi sững sờ.
Một hồi lâu sau hắn thở nhẹ một tiếng rồi cầm lấy khăn tay lau đi vết bụi bặm trên khuôn mặt mình.
Đỗ Vân Trúc nhìn thấy, đôi môi khô khốc, tái nhợt không khỏi nhếch lên. Vội vã lấy nước cùng lương khô ở một bên cười đưa cho hắn.
"Đỗ Vân Trúc, ngươi đây là ý gì?" Tiếu Kỳ không nhìn Đỗ Vân Trúc, chỉ là nhận lấy nước, uống hai ngụm rồi đặt qua một bên.
Đỗ Vân Trúc cúi thấp đầu, nhìn mấy bông hoa dại màu trắng đang nở rộ trên bãi cỏ, mắt khẽ híp lại, giọng điệu kiên định lạ thường "Vân Trúc đã từng nói, tích thuỷ tri âm, lấy thân báo đáp."
"Không sợ sao?" Tiếu Kỳ hơi nghiêng đầu, nhìn bộ dạng quật khởi của Đỗ Vân Trúc ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi.
"Bất quá cũng chỉ là tiện mệnh, sống đã rất khổ rồi, vậy có gì phải sợ cái chết?" Đỗ Vân Trúc cười cười. Bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tiếu Kỳ, con ngươi cứng cỏi làm Tiếu Kỳ tránh không được có chút động tâm "Điện hạ, sống chết có số, giàu có nhờ trời. Nếu như có thể được đi theo điện hạ, Vân Trúc cho dù có chết cũng không nuối tiếc."
Đem đầu khôi giáp một bên cầm lên, Tiếu Kỳ đứng dậy đi đến chỗ Xích Viêm của mình, lưu loát xoay người lên ngựa.
"Điện hạ..."
Đỗ Vân Trúc thấy liền có chút vội vàng, thấy Tiếu Kỳ không nói một lời mà thúc mã tiên lên, dặn dò mọi người chuẩn bị rồi đi tiếp. Nhưng hắn từ đầu đến cuối cũng không liếc nhìn nàng. Đỗ Vân Trúc nuốt xuống cảm giác ẩm ướt trong mắt, mười ngón tay nắm chặt không khỏi nghiến chặt hàm răng. Uống một ngụm nước, ăn một chút lương khô, nàng sửa lại trang phục trên người rồi theo mọi người lên ngựa tiếp tục chặng đường đến đại doanh Bắc Nhung.
Lúc mọi người đi đến Kiếm Môn Quan, người thám thính đi trước đột nhiên cảnh báo, toàn bộ tướng sĩ trong đội liền dừng lại.
Người thám thính ở trước giá ngựa chạy đến, thấy Tiếu Kỳ liền tung người xuống ngựa, người đó quỳ trước mặt hắn trầm giọng bẩm báo "Điện hạ, phía trước có người chặn đường."
Tiếu Kỳ nghe vậy ngẩn người ra, theo bản năng ngước mắt lên nhìn phía trước.
Chỉ thấy dưới ánh dương quang vàng chói lọi, trước Kiếm Môn Quan lộ ra bao nhiêu khí thế hùng hồn, một người một ngựa yên lặng đứng giữa đường, một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông.
Mắt phượng khẽ híp lại để muốn nhìn cho rõ, cảm giác quen thuộc đó làm Tiếu Kỳ không khỏi cả kinh, phản xạ có điều kiện như một ngự mã hướng người kia chạy nhanh tới.
"Điện hạ, không thể!"
Mọi người thấy thế không khỏi cả kinh thốt lên.
Nhưng Tiếu Kỳ lại hoàn toàn không để ý.
Chờ đến gần người kia rồi, bước chân Xích Viên cũng chậm dần lại, cuối cùng cách xa y một vài bước.
Tiếu Kỳ nhìn người kia nửa ngày cũng không nói lên lời.
Sở Chuy cùng chiếc mặt nạ màu bạc hình bán nguyệt.
Trai Nguyệt Lâu lâu chủ, Nguyệt Vân Sinh.
Mang thần sắc phức tạp nhìn người kia, Tiếu Kỳ mang trong lòng nhiều nghi vấn, nháy mắt lại giống như sau cơn mưa chồi liền nhanh chóng mọc đầy, hắn há miệng vài liền, nhưng ngay cả một câu cũng không thốt ra được.
"Trai Nguyệt Lâu Nguyệt Vân Sinh, bái kiến Cửu điện hạ."
Cuối cùng vẫn là Nguyệt Vân Sinh mở miệng lên tiếng trước.
Tiếu Kỳ phát hiện ra, người trước mặt và người trong quá khứ có rất nhiều điểm bất đồng, Nguyệt Vân Sinh vận trên mình một bộ bạch y, hai bên tay áo dài từ từ lay động trong gió, rõ ràng là người trẻ luổi như vậy lại có mấy phần khí khái của tiên giả, là phong thái của cao nhân. Mặt dưới mặt nạ kia là con ngươi đen huyền trầm tĩnh, phảng phất như tồn tại ma lực, hấp dẫn người ta bị hãm sâu vào, vứt bỏ hết thảy cũng muốn một lần tò mò tìm hiểu rõ ngọn ngành.
"Quả nhiên, ngươi sẽ tới."
Thời gian dài lên đường làm thanh âm của Tiếu Kỳ có chút khản đặc, hắn thấy Nguyệt Vân Sinh, khoé mội căng thẳng nhanh chóng bình ổn, giống như thở phào nhẹ nhõm. Chẳng hiểu vì sao sau khi rời kinh thành, trong lòng hắn xuất hiện một loại mong đợi không rõ ràng, rồi lại ghìm lại bản thân không được suy nghĩ đến. Hắn sợ hy vọng càng lớn thì thất vọng cũng càng lớn. May mà ngay lúc này... Tiếu Kỳ gắt gao nhìn chằm chằm Nguyệt Vân Sinh không chớp mắt, chỉ lo là sẽ vô tình lộ ra một biểu tình nhỏ bé nào đó.
Nguyệt Vân Sinh nghe vậy, trong mắt loé lên tia kinh ngạc, mà rất nhanh sau đó liền bình tĩnh lại "Không biết tại sao Cửu điện hạ lại nói lời đó?"
"Ngươi tới đây làm gì?"
Tiếu Kỳ ép người trước mặt dù nửa phần cũng không tha, tựa hồ muốn nhìn thấu trái tim dưới lớp mặt nạ đó.
Nguyệt Vân Sinh nghe vậy không khỏi cong môi nở nụ cười "Xuất chinh Bắc Nhung."
"Ồ, thật sự trùng hợp vậy?" Làn môi mỏng của Tiếu Kỳ có chút vểnh lên "Nguyệt lâu chủ thế mà lại có cùng mục đích với ta?"
"Cửu điện hạ, ngài nếu đã biết Nguyệt Vân Sinh muốn gì, lúc này cũng đâu cần phải hỏi rõ?"
"Nguyệt lâu chủ, ta làm sao lần này biết ngươi đến đây, là địch hay ta?" Trai Nguyệt Lâu xưa nay đều được giang hồ thịnh truyền là nơi thụ tập các tình báo, nếu như lần này cùng liên thủ với Bắc Nhung..."
"Cửu điện hạ, Nguyệt Vân Sinh tuy là người trong giang hồ nhưng cũng là con dân Bách Việt." Nguyệt Vân Sinh nhàn nhạt đánh gãy lời của hắn. Nhìn tròng mắt đen của hắn bình thản không gợn sóng, nói ra những lời kinh tâm "Nếu như Nguyệt Vân Sinh có ý hại người, e rằng điện hạ lúc này cũng không yên ở chốn này nữa đâu!"
"Ha ha. Khẩu khí của Nguyệt lâu chủ thật lớn a." Tiếu Kỳ nghe vậy không khỏi cất tiếng cười to.
Trong lúc ấy, một đoàn tướng sĩ Bách Việt không khỏi nghi hoặc mà nhìn chằm chằm vào Tiếu Kỳ cùng Nguyệt Vân Sinh, không rõ quan hệ của bọn họ thế nào, nên cũng biết phải làm sao cho phải.
Nguyệt Vân Sinh cũng không giận, chỉ khẽ cười "Nếu như điện hạ hoài nghi ta, Nguyệt Vân Sinh liền đi khỏi đây!" Nói xong y liền quay đầu ngựa vung roi lên.
Lúc tiên* mới hạ xuống lại bị Tiếu Kỳ giữ lại. (*: Roi trun, roi đánh ngựa)
Nguyệt Vân Sinh nhìn Tiếu Kỳ, Tiếu Kỳ dùng sức kéo tiên của chiến mã mà y dùng, làm người kia gần mình hơn chút nữa.
Mãi đến khi thấy lông mày cong dài của hắn nhíu lên, bên dưới là Sở Chuy cũng theo sát Xích Viêm của mình, Tiếu Kỳ lúc mày mới buông tay nắm chặt tiên ra.
"Cửu điện hạ?"
"Nếu đã đến đây rồi thì còn có lý do gì để đi." Tiếu Kỳ cùng sóng vai với Nguyệt Vân Sinh. Lựa chọn góc độ mà mọi người không nhìn thấy, hắn trầm giọng nói "Không quản việc ngươi đến đây vì cái gì, cảm tạ ngươi."
Cảm ơn ngươi đã không quản ngại đường ngàn dặm xa xôi mà đến vì ta.
Nguyệt Vân Sinh nhìn Tiếu Kỳ đang mỉm cười, bản thân không khỏi choáng váng.
Tiếu Kỳ thấy, trong đôi đồng tử đen không khỏi lưu chuyển ý cười, hắn nghiêng đầu, cao giọng hướng đại quân hô "Truyền lệnh, đoàn quân dùng hết tốc lực, hôm nay bằng mọi giá phải đến Bắc Nhung."
Dứt lời hắn liền thúc vào bụng ngựa, vung tiên lên, giục ngựa lao nhanh về phía trước.
Nguyệt Vân Sinh nắm chắc dây cương, môi mínm chặt rốt cuộc cũng khẽ buông ra. Y liếc mắt nhìn đoàn tướng sĩ, lập tức thúc ngựa chạy theo bóng lưng của Tiếu Kỳ.
Hoàn chương 26.
【Tác giả có lời muốn nói: Đến lúc này mới phát giác việc đem phân thân Văn Cẩn đại nhân ra là sai rồi, cũng bị cái ngu xuẩn của mình làm đến lạ lẫm thế này ( " ﹏ ")b
Tại sao mỗi lần ta viết Nguyệt Vân Sinh đều sẽ đánh thành Nguyệt Xuất Vân. Phát điên o(—
(Giáo vàng ngựa sắt)
Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red9
Sắc trời tối đen như mực, chân trời nơi Trường An toàn bộ bị bao phủ bởi một tầng mây đen, ngay cả ánh sáng của một vì tinh tú cũng không hề xuất hiện.
Giờ Tý đã qua, tiếng người toàn bộ tịch diệt*, chỉ có những ánh nến mờ nhạt trước cửa nhà một số người dân thường, trong khoảng trời tối tăm bị gió lạnh thổi tưởng chừng như sắp tắt. Tình cờ còn gặp vài tên hán tử say khướt đi vào sâu trong mấy ngõ hẻm, thỉnh thoảng còn vang lên vài tiếng sủa của lũ chó. (*: Theo ngôn ngữ nhà Phật thì có nghĩa là tất cả đều tiêu tan - để nguyên xem chừng hợp hơn)
"Khởi bẩm điện hạ, năm trăm kị binh đã tập hợp đủ, chỉ chờ nghe mệnh lệnh của điện hạ."
Tiếu Kỳ thân mang giáp màu đen huyền, khi có ánh lửa chiếu vào thì hơi loé lên chút ánh sáng, cơ hồ đều hoà làm một thể với màu đen của màn đêm.
Hắn một tay ôm lấy mũ khôi giáp, một tay siết chặt dây cương, con ngươi đen yên lặng đảo qua xem xét tỉ mỉ năm trăm kị binh bên dưới. Sau đó hắn chậm rãi đội mũ khôi vào, rút Xích Tiêu ở bên hông ra, ở trong hư không liễm diễm một độ cong ưu mỹ, chỉ thẳng lên bầu trời.
"Xuất phát!"
Thanh âm kinh loại lạnh lẽo cất lên, dường như kiếm sắc đã rút ra khỏi vỏ, rạch một đường trong màn đêm, đâm thủng khoảng hư không.
Hai chân thon dài của Tiếu Kỳ kẹo chặt bụng chiến mã, con Xích Viêm liền nhảy lên, ở trong màn đêm chạy như bay!
"Xin chờ một chút, điện hạ!"
Đội ngũ mới bắt đầu khởi hành, mọi người còn chưa ra khỏi thành đã thấy ở cách đó không xa một người một ngựa chạy đến chỗ của bọn họ.
Miễn cưỡng ghìm chặt dây cương lại, Tiếu Kỳ quay đầu ngựa cùng các tướng sĩ khác thủ thế, sau đó những người còn lại cũng dừng chờ xem là ai.
Chờ người kia cách mình còn một khoảng gần, Tiếu Kỳ định thần nhìn lại, không khỏi cau mày "Đỗ Vân Trúc, ngươi đến làm gì?"
Đỗ Vân Trúc cũng giống hắn vận một thân khôi giáp lấp lánh, vì vội vàng mà hơi thở chưa kịp điều, hổn hển thở gấp. Nàng nghe thấy câu hỏi của Tiếu Kỳ mà cố gắng bình tĩnh lại cất cao giọng nói "Vân Trúc đã đến chỗ bệ hạ thỉnh cầu được theo điện hạ xuất chinh Bắc Nhung, chiếu cố sinh hoạt hằng ngày của điện hạ!"
"Hoang đường!" Tiếu Kỳ trợn mắt trách cứ "Lần đi Bắc Nhung này hành trình gian nan, một nữ nhân như ngươi còn muốn đến xem náo nhiệt, nhanh chóng hồi cung đi!"
"Điện hạ chỉ cần lên đường rút ngắn thời gian, không cần phải bận tâm đến Vân Trúc!" Đỗ Vân Trúc sắc mặt không đổi nhẹ nhàng trả lời, nàng đã dự liệu Tiếu Kỳ sẽ nói như vậy. Nàng kiên định nhìn hắn nói "Vân Trúc chắn chắn sẽ không làm vướng bận người cùng đoàn quân!"
"Đỗ Vân Trúc!"
"Điện hạ, nếu như người không cho phép Vân Trúc đi cùng, vậy hãy giết Vân Trúc ở đây sau đó hãy đi!" Đỗ Vân Trúc nhắm chặt hai mắt lại, một bộ thấy chết cũng không sờn.
Thấy thời gian đang vô cùng cấp bách, Tiếu Kỳ nhíu mày nhìn nàng hồi lâu sau mới kẹp bụng ngựa thúc trở lại phía trước không thèm để ý đến nàng.
"Xuất phát!"
"Tuân lệnh, điện hạ!"
Trong lúc nhất thời, ở vùng ngoại ô lâm dã chỉ nghe thấy tiếng ngựa cùng tiếng bước chân dồn dập băng băng qua.
Đoàn người đi dưới ánh trắng, càng đến nửa đêm lại càng âm u hoang vắng. Hai bên cao sơn lưu thuỷ mênh mang như nước chảy, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi rít gào bên tai.
Mãi đến khi nơi chân trời dần dần hiện ra một mảnh ngân bạch sắc, Tiếu Kỳ mới hạ lệnh cho đoàn quân nghỉ ngơi bên hồ. Cả một đêm gấp rút lên đường, Đỗ Vân Trúc lại có thể cắn răng chống đỡ, mặc dù tay đã sớm bị dây cương ghìm đến đau, hai má bị gió lạnh tạt đau đớn, toàn thân nóng hừng hực như bị lửa thiêu, nhưng cũng chưa từng có nửa lời oán giận, chỉ đơn giản là yên lặng tiến lên cùng đội ngũ. Các tướng sĩ nhìn Đỗ Vân Trúc trên ngựa suýt chút nữa ngã xuống, trong mắt không khỏi loé lên một tia khen ngợi. Bất quá chỉ chỉ là một thân nữ tử chốn khuê phòng, vậy mà lại mày liễu không nhường mày râu, thật là hiếm thấy.
Tiếu Kỳ ngồi trên bài cỏ, vừa đem mũ khôi bỏ xuống đặt trên đất thì đã thấy bên má có một chiếc khăn tay màu trắng. Hắn ngẩng đầu lên lại thấy Đỗ Vân Trúc đang đứng ngay bên cạnh hắn "Điện hạ, lau mặt chút sau đó ổn định tinh thần đi."
Nàng từ lâu đã lấy khăn lau đi vết máu mơ hồ, mà sợ làm bẩn khăn tay nên kẹp chặt hai ngón tay để che đậy đi.
Tiếu Kỳ thấy mà không khỏi sững sờ.
Một hồi lâu sau hắn thở nhẹ một tiếng rồi cầm lấy khăn tay lau đi vết bụi bặm trên khuôn mặt mình.
Đỗ Vân Trúc nhìn thấy, đôi môi khô khốc, tái nhợt không khỏi nhếch lên. Vội vã lấy nước cùng lương khô ở một bên cười đưa cho hắn.
"Đỗ Vân Trúc, ngươi đây là ý gì?" Tiếu Kỳ không nhìn Đỗ Vân Trúc, chỉ là nhận lấy nước, uống hai ngụm rồi đặt qua một bên.
Đỗ Vân Trúc cúi thấp đầu, nhìn mấy bông hoa dại màu trắng đang nở rộ trên bãi cỏ, mắt khẽ híp lại, giọng điệu kiên định lạ thường "Vân Trúc đã từng nói, tích thuỷ tri âm, lấy thân báo đáp."
"Không sợ sao?" Tiếu Kỳ hơi nghiêng đầu, nhìn bộ dạng quật khởi của Đỗ Vân Trúc ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi.
"Bất quá cũng chỉ là tiện mệnh, sống đã rất khổ rồi, vậy có gì phải sợ cái chết?" Đỗ Vân Trúc cười cười. Bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tiếu Kỳ, con ngươi cứng cỏi làm Tiếu Kỳ tránh không được có chút động tâm "Điện hạ, sống chết có số, giàu có nhờ trời. Nếu như có thể được đi theo điện hạ, Vân Trúc cho dù có chết cũng không nuối tiếc."
Đem đầu khôi giáp một bên cầm lên, Tiếu Kỳ đứng dậy đi đến chỗ Xích Viêm của mình, lưu loát xoay người lên ngựa.
"Điện hạ..."
Đỗ Vân Trúc thấy liền có chút vội vàng, thấy Tiếu Kỳ không nói một lời mà thúc mã tiên lên, dặn dò mọi người chuẩn bị rồi đi tiếp. Nhưng hắn từ đầu đến cuối cũng không liếc nhìn nàng. Đỗ Vân Trúc nuốt xuống cảm giác ẩm ướt trong mắt, mười ngón tay nắm chặt không khỏi nghiến chặt hàm răng. Uống một ngụm nước, ăn một chút lương khô, nàng sửa lại trang phục trên người rồi theo mọi người lên ngựa tiếp tục chặng đường đến đại doanh Bắc Nhung.
Lúc mọi người đi đến Kiếm Môn Quan, người thám thính đi trước đột nhiên cảnh báo, toàn bộ tướng sĩ trong đội liền dừng lại.
Người thám thính ở trước giá ngựa chạy đến, thấy Tiếu Kỳ liền tung người xuống ngựa, người đó quỳ trước mặt hắn trầm giọng bẩm báo "Điện hạ, phía trước có người chặn đường."
Tiếu Kỳ nghe vậy ngẩn người ra, theo bản năng ngước mắt lên nhìn phía trước.
Chỉ thấy dưới ánh dương quang vàng chói lọi, trước Kiếm Môn Quan lộ ra bao nhiêu khí thế hùng hồn, một người một ngựa yên lặng đứng giữa đường, một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông.
Mắt phượng khẽ híp lại để muốn nhìn cho rõ, cảm giác quen thuộc đó làm Tiếu Kỳ không khỏi cả kinh, phản xạ có điều kiện như một ngự mã hướng người kia chạy nhanh tới.
"Điện hạ, không thể!"
Mọi người thấy thế không khỏi cả kinh thốt lên.
Nhưng Tiếu Kỳ lại hoàn toàn không để ý.
Chờ đến gần người kia rồi, bước chân Xích Viên cũng chậm dần lại, cuối cùng cách xa y một vài bước.
Tiếu Kỳ nhìn người kia nửa ngày cũng không nói lên lời.
Sở Chuy cùng chiếc mặt nạ màu bạc hình bán nguyệt.
Trai Nguyệt Lâu lâu chủ, Nguyệt Vân Sinh.
Mang thần sắc phức tạp nhìn người kia, Tiếu Kỳ mang trong lòng nhiều nghi vấn, nháy mắt lại giống như sau cơn mưa chồi liền nhanh chóng mọc đầy, hắn há miệng vài liền, nhưng ngay cả một câu cũng không thốt ra được.
"Trai Nguyệt Lâu Nguyệt Vân Sinh, bái kiến Cửu điện hạ."
Cuối cùng vẫn là Nguyệt Vân Sinh mở miệng lên tiếng trước.
Tiếu Kỳ phát hiện ra, người trước mặt và người trong quá khứ có rất nhiều điểm bất đồng, Nguyệt Vân Sinh vận trên mình một bộ bạch y, hai bên tay áo dài từ từ lay động trong gió, rõ ràng là người trẻ luổi như vậy lại có mấy phần khí khái của tiên giả, là phong thái của cao nhân. Mặt dưới mặt nạ kia là con ngươi đen huyền trầm tĩnh, phảng phất như tồn tại ma lực, hấp dẫn người ta bị hãm sâu vào, vứt bỏ hết thảy cũng muốn một lần tò mò tìm hiểu rõ ngọn ngành.
"Quả nhiên, ngươi sẽ tới."
Thời gian dài lên đường làm thanh âm của Tiếu Kỳ có chút khản đặc, hắn thấy Nguyệt Vân Sinh, khoé mội căng thẳng nhanh chóng bình ổn, giống như thở phào nhẹ nhõm. Chẳng hiểu vì sao sau khi rời kinh thành, trong lòng hắn xuất hiện một loại mong đợi không rõ ràng, rồi lại ghìm lại bản thân không được suy nghĩ đến. Hắn sợ hy vọng càng lớn thì thất vọng cũng càng lớn. May mà ngay lúc này... Tiếu Kỳ gắt gao nhìn chằm chằm Nguyệt Vân Sinh không chớp mắt, chỉ lo là sẽ vô tình lộ ra một biểu tình nhỏ bé nào đó.
Nguyệt Vân Sinh nghe vậy, trong mắt loé lên tia kinh ngạc, mà rất nhanh sau đó liền bình tĩnh lại "Không biết tại sao Cửu điện hạ lại nói lời đó?"
"Ngươi tới đây làm gì?"
Tiếu Kỳ ép người trước mặt dù nửa phần cũng không tha, tựa hồ muốn nhìn thấu trái tim dưới lớp mặt nạ đó.
Nguyệt Vân Sinh nghe vậy không khỏi cong môi nở nụ cười "Xuất chinh Bắc Nhung."
"Ồ, thật sự trùng hợp vậy?" Làn môi mỏng của Tiếu Kỳ có chút vểnh lên "Nguyệt lâu chủ thế mà lại có cùng mục đích với ta?"
"Cửu điện hạ, ngài nếu đã biết Nguyệt Vân Sinh muốn gì, lúc này cũng đâu cần phải hỏi rõ?"
"Nguyệt lâu chủ, ta làm sao lần này biết ngươi đến đây, là địch hay ta?" Trai Nguyệt Lâu xưa nay đều được giang hồ thịnh truyền là nơi thụ tập các tình báo, nếu như lần này cùng liên thủ với Bắc Nhung..."
"Cửu điện hạ, Nguyệt Vân Sinh tuy là người trong giang hồ nhưng cũng là con dân Bách Việt." Nguyệt Vân Sinh nhàn nhạt đánh gãy lời của hắn. Nhìn tròng mắt đen của hắn bình thản không gợn sóng, nói ra những lời kinh tâm "Nếu như Nguyệt Vân Sinh có ý hại người, e rằng điện hạ lúc này cũng không yên ở chốn này nữa đâu!"
"Ha ha. Khẩu khí của Nguyệt lâu chủ thật lớn a." Tiếu Kỳ nghe vậy không khỏi cất tiếng cười to.
Trong lúc ấy, một đoàn tướng sĩ Bách Việt không khỏi nghi hoặc mà nhìn chằm chằm vào Tiếu Kỳ cùng Nguyệt Vân Sinh, không rõ quan hệ của bọn họ thế nào, nên cũng biết phải làm sao cho phải.
Nguyệt Vân Sinh cũng không giận, chỉ khẽ cười "Nếu như điện hạ hoài nghi ta, Nguyệt Vân Sinh liền đi khỏi đây!" Nói xong y liền quay đầu ngựa vung roi lên.
Lúc tiên* mới hạ xuống lại bị Tiếu Kỳ giữ lại. (*: Roi trun, roi đánh ngựa)
Nguyệt Vân Sinh nhìn Tiếu Kỳ, Tiếu Kỳ dùng sức kéo tiên của chiến mã mà y dùng, làm người kia gần mình hơn chút nữa.
Mãi đến khi thấy lông mày cong dài của hắn nhíu lên, bên dưới là Sở Chuy cũng theo sát Xích Viêm của mình, Tiếu Kỳ lúc mày mới buông tay nắm chặt tiên ra.
"Cửu điện hạ?"
"Nếu đã đến đây rồi thì còn có lý do gì để đi." Tiếu Kỳ cùng sóng vai với Nguyệt Vân Sinh. Lựa chọn góc độ mà mọi người không nhìn thấy, hắn trầm giọng nói "Không quản việc ngươi đến đây vì cái gì, cảm tạ ngươi."
Cảm ơn ngươi đã không quản ngại đường ngàn dặm xa xôi mà đến vì ta.
Nguyệt Vân Sinh nhìn Tiếu Kỳ đang mỉm cười, bản thân không khỏi choáng váng.
Tiếu Kỳ thấy, trong đôi đồng tử đen không khỏi lưu chuyển ý cười, hắn nghiêng đầu, cao giọng hướng đại quân hô "Truyền lệnh, đoàn quân dùng hết tốc lực, hôm nay bằng mọi giá phải đến Bắc Nhung."
Dứt lời hắn liền thúc vào bụng ngựa, vung tiên lên, giục ngựa lao nhanh về phía trước.
Nguyệt Vân Sinh nắm chắc dây cương, môi mínm chặt rốt cuộc cũng khẽ buông ra. Y liếc mắt nhìn đoàn tướng sĩ, lập tức thúc ngựa chạy theo bóng lưng của Tiếu Kỳ.
Hoàn chương 26.
【Tác giả có lời muốn nói: Đến lúc này mới phát giác việc đem phân thân Văn Cẩn đại nhân ra là sai rồi, cũng bị cái ngu xuẩn của mình làm đến lạ lẫm thế này ( " ﹏ ")b
Tại sao mỗi lần ta viết Nguyệt Vân Sinh đều sẽ đánh thành Nguyệt Xuất Vân. Phát điên o(—
Tác giả :
Đản Thát Quân