[Đam Mỹ] Tứ Hôn
Chương 25
Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red9
Trong Dưỡng Tâm điện sáng rực ánh nến, hành lang trải hàng tấm lụa đỏ, còn có vài mảnh lụa được treo cùng đèn lồng ở trên cao.
Hoàng đế chắp tay sau lưng, đứng ở nơi cao cao ngự bên trên, một lời cũng không nói.
Các Hoàng tử và đại thần bị gọi khẩn lên giờ phút này đều chỉ nhìn Hoàng đế, hai mặt nhìn nhau, lại ăn ý đều trầm mặc không lên tiếng, lẳng lặng chờ đợi lời của Hoàng đế bệ hạ.
Rốt cục, Hoàng đế chậm rãi xoay người, ánh mắt lạnh băng đảo qua mọi người, bỗng nhiên giơ tay lên cầm chiến báo mạnh mẽ quẳng xuống đất.
Hổ nhãn đỏ lên, Hoàng đế thở dài than thở "Thật mất mặt!"
Mọi người thấy vậy nhất thời kinh hoảng quỳ xuống rồi hô một câu "Đáng Chết!".
"Các ngươi đều đứng lên hết đi." Hoàng đế căn bản không thèm để ý đến bọn họ, thân thể mệt mỏi ngồi xuống long ỷ, nhiều năm nay thân thể Hoàng đế từ lâu đã không còn khoẻ mạnh như lúc trước, hai mắt hãm sâu, ánh mắt cho dù có sắc bén như thường nhưng lại dường như rất khó gạt bỏ tấm màn bao phủ nó "Vừa rồi có mật báo từ Bắc Nhung, Đại hoàng tử Tiếu Lâm suất lĩnh một ngàn tinh binh dạ kích (1) ở đại doanh Bắc Nhung, ý định thiêu huỷ toàn bộ quân lương của địch, bức quân địch lui binh. Sau đó lại bị quân địch biết phục kích tại Bạch Hổ sơn, hiện tại sống chết không rõ!" Dứt lời, Hoàng đế cảm thấy lồng ngực khó chịu, không nhịn được ho khan liên tục. Cáp Xích ngìn thấy vội chạy đến giúp Hoàng đế thuận khí.
Chúng thần nghe xong sắc mặt đều khẽ biến.
Tiếu Kỳ đứng ở phía sau, cúi thấp đầu, sau khi nghe xong đột nhiên ngẩng đầu lên không dám tin nhìn chằm chằn Hoàng đế.
Đại Hoàng huynh đột nhiên gặp phải phục kích, giờ khắc này không biết sống chết ra sao!?
Làm sao có thể....!
Đỗ Tương đứng ở trước mọi người, suy tư một lát rồi lát sau trầm giọng mở miệng nói "Thỉnh bệ hạ hớt giận, thần cho là, nếu như bây giờ đại quân không có chủ soái, việc cấp bách đầu tiên là ổn định nhân tâm, sau đó phái quân tiếp viện cho Đại Hoàng tử!"
"Mất mặt! Thật sự làm mất mặt Bách Việt ta!" Hoàng đế giận không thể nhịn nổi, giơ tay hất tay Cáp Xích ra vỗ lên long ỷ, trợn mắt lên "Dạ kích không thành ngược lại còn bị đột kích, quả thực là vô cùng nhục nhã! Lần dạ kích này chỉ có vài người biết, nếu như bị phục kích thì chắc chắn trong đại quân ba vạn người của Bách Việt ắt hẳn có gian tế Bắc Nhung."
"Bệ hạ anh minh!" Lãnh Thiên Sơn vén áo choàng lên quỳ phục xuống đất, lạnh lùng nói "Mạt tướng cho là, Đại Hoàng tử lần này chắc chắn bị trúng gian kế, thỉnh bệ hạ mau mau hạ chỉ, để mạt tướng suất binh tiếp viện, trợ giúp Đại Hoàng tử, đẩy lùi Bắc Nhung."
"Đại tướng quân, hành động này có chút không ổn." Đỗ Tương nhẹ nhàng xua tay, nhìn về phía Hoàng đế lắc đầu bất đắc dĩ vừa nói vừa phân tích "Bệ hạ sở dĩ quân tình không phát động, nhất định là sợ ba quân tướng sĩ phát hiện chủ soái mất tích, dẫn đến việc quân tâm bất ổn, để quân Bắc Nhung thời cơ lợi dụng nó. Nếu như tướng quân tự mình suất đại quân đến, đường xá đến Bắc Nhung có bao nhiên xa xôi, ít nhất thì cũng phải ba ngày mới có thể tới, chỉ sợ lúc ấy nước xa không cứu được lửa gần."
"Chuyện này...." Lãnh Thiên Sơn nghe vậy cũng chần chừ.
"Tam Hoàng tử." Hoàng đế bỗng nhiên mở miệng, nhìn chằm chằm Tiếu Mặc ở một bên "Ngươi thấy nên như thế nào?"
Ánh mắt của mọi người trong nháy mắt đều tập trung lên người Tiếu Mặc.
Khuôn mặt anh tuấn lúc này đang căng thẳng, ánh mắt Tiếu Mặc thâm sâu khó dò, chốc lát sau hắn mới thấp giọng nói "Nhi thần cho là, mặc dù ở Nam Man đã đại thắng, trước mặt lại là địch ở Bắc Nhung đang vô cùng căng thẳng, phía Tây lại có tộc Thổ Phiên như hổ đói rình mồi, Đông lại có Di Địch thủ thế chờ đợi, bên trong lại có các phiên vương đang rục rà rục rịch, có thể nói hai mặt thụ địch. Nhiều năm gần đây Bách Việt đều chinh chiến, bách tính đã có bao lời oán hận, vạn lần không thể để cho chiến sự mở rộng. Một khi kẻ địch liên thủ với nhau, chỉ sợ Bách Việt lúc ấy bốn bề đều là địch. Vì vậy, việc này tuyệt đối không thể để lộ ra, phụ hoàng chỉ có thể bí mật phái người đến Bắc Nhung, chiến sự vừa mới xảy ra nên nhanh chóng ổn định quân tâm. Nên thăm dò trận chiến sau thì mau chóng phái binh trợ giúp Đại Hoàng huynh. Nhưng một khi phát hiện..." Tiếu Mặc dừng một chút, lại không có ý nói hết, bỗng nhiên hướng Hoàng đế quỳ xuống, nghiêm nghị nói "Nhi thần đáng chết."
Ánh mắt khó phân biệt mà nhìn chằm chằm Tiếu Mặc, một hồi lâu sau, Hoàng đế ngửa đầu than thở một tiếng, không đành lòng mà nhắm mắt lại "Ngươi bất quá cũng chỉ tuỳ tiện phán xét mà thôi, đứng lên. Việc này từ cổ chí kim, một Hoàng tử của một quốc gia nếu như bị địch phu phục kích chính là điều vô cùng nhục nhã!"
Lẽ nào.... tâm thần của mọi người như ngưng lại, sắc mặt đều biến đổi.
Tiếu Kỳ trong lòng thất kinh, không dám tin nhìn Hoàng đế.
Nghe ngữ khí của Hoàng đế,một khi Đại Hoàng huynh bị bắt, hắn tuyệt đối không thể sống sót trở về Bách Việt!
Tiếu Kỳ nhếch đôi môi mỏng lên, nắm tay bên người co thành quyền.
Người thân duy nhất của hắn ở Bách Việt này chỉ có Đại Hoàng huynh, lần này sao có thể trơ mắt nhìn người ấy xảy ra chuyện gì! Ý nghĩ đó vừa thoáng qua đầu, tâm hắn liền có tính toán!
Hoàng đế trầm ngâm một lúc "Lãnh tướng quân vừa mới thắng trận trở về. Mấy vị phiên vương lúc này đều đã ở kinh thành. Tướng quân giờ khắc này không thể rời kinh, mà cứ như vậy thì.... Đỗ Tương, ngươi xem nên phái người nào thích hợp để đi?"
"Nhi thần nguyện đi."
Còn không đợi Đỗ Tướng mở miệng, trong điện chợt vang lên một âm thanh mang đầy kiên quyết.
Không chỉ có chúng đại thần, Hoàng đế liền thấy vô cùng bất ngờ, không dám tin nhìn về phía người vừa phát ra âm thanh đó.
Tiếu Kỳ từ trong đám người chậm rãi đi tới trước điện, thẳng người quỳ xuống trước Hoàng đế "Phụ hoàng, nhi thần nguyện bí mật đi Bắc Nhung, cứu viện Đại Hoàng huynh."
"Hồ đồ!" Hoàng đế không chút suy nghĩ mở miệng trách cứ "Tiếu Kỳ, đây là đại sự quân quốc, há lại là trò đùa!"
Tiếu Mặc thấy thế cũng nhẹ giọng khuyên nhủ "Cửu đệ, giờ này đừng...."
"Phụ hoàng, nhi thần nguyện đi Bắc Nhung." Tiếu Mặc tỏ ra vô cùng kiên định, tỏ ra không quan tâm đến tiếng xì xào bàn tán của mọi người, hắn dùng sức mà rập đầu lạy Hoàng đế, ngồi thẳng lên, trong mắt từ trước đến giờ toàn bộ đều là sắc, hiện tại đều không thấy.
Khuôn mặt nghiêm nghị mà nhìn thẳng đến Hoàng đế đang ngự bên trên, thanh âm trầm thấp vang vọng toàn bộ Dưỡng Tâm điện "Phụ hoàng, trong toà điện này, không ai có ý muốn được nhìn thấy Đại Hoàng huynh bình an trở về lớn như nhi thần. Nhi thần nguyện lập lời thề quân lệnh, không thắng Bắc Nhung, cả đời Tiếu Kỳ này vĩnh viễn không trở về triều!"
"Ngươi...." Hoàng đế như là lần đầu cảm thấy ông và nhi tử thật tương đồng, trong mắt hiện lên một tia khiếp sợ.
Tiếu Kỳ không lùi bước, nghiêm mặt nói "Thỉnh phụ hoàng ân chuẩn, để nhi thần đi Bắc Nhung."
Ai cũng không nghĩ đến, vị Hoàng tử này cả ngày chỉ biết làm việc không đàng hoàng, cơ hồ đã bị Hoàng đế quên mất còn có Cửu hoàng tử này sẽ không chủ động thỉnh chiến! Còn không để chút đường lui nào mà lập tức lập quân lệnh trạng!
Tiếu Mặc lộ ra ánh mắt khó phân biệt, một mặt nhìn người đang quỳ bên dưới mà hiện lên tia phức tạp.
"Bệ hạ, Đại hôn của Cửu điện hạ sắp tới, hành động lần này không thích hợp...." Mấy người bên cạnh thấy vậy châm chước mở miệng nói.
"Bắc Nhung còn chưa diệt, vì cái gì lại Thành gia lúc này!?" Tiếu Kỳ nghe vậy cười lớn một tiếng, thần sắc kiên quyết "Thỉnh phụ hoàng hạ lệnh, kéo dài thời gian đến Đại hôn, nhi thần tin tưởng Vệ công chúa là người thông minh đại nghĩa, nhất định sẽ không trách cứ nhi thần."
Nhìn Tiếu Kỳ quỳ trong điện, tay Hoàng để ẩn trong tay áo nắm chặt lấy long ỷ, gân xanh trên mặt đều hiện rõ ra.
Vân Trúc a.... Nàng nhìn thấy không? Đây chính là nhi tử của chúng ta! Nhưng trận Bắc Nhung này biến hoá thất thường. Nếu như phái hắn đi.... 【Vân Trúc này là Tiêu Thục phi! Mọi người đừng nhầm với họ Đỗ kia nha】
Hoàng đế tựa như đang suy tính, sắc mặt nghiêm nghị không nói lời nào.
"Phụ hoàng, xin hãy cho nhi thần đi!" Tiếu Kỳ tâm đã quyết, ngữ khí không có một tia biến hoá. Lần thứ hai lại hướng Hoàng đế rập đầu lạy thỉnh chiến.
Đỗ Tương, Lãnh Thiên Sơn và Tiếu Mặc cùng trao đổi ánh mắt, tình huống ở Bắc Nhung vô cùng phức tạp, không dễ dàng rơi vào trường hợp tiến thoái lưỡng nan. Nhưng nếu là Tiếu Kỳ đi, đối với bọn họ mà nói lại là việc tốt mà không có hại. Nếu như Tiếu Kỳ bại, một viên đá hạ hai con chim, không chỉ có ngoại trừ Đại hoàng tử và Tiếu Kỳ mà bọn họ cũng không phải gánh chịu nguy hiểm nào nữa. Bởi vì Hoàng đế không thể dùng cách này trách cứ bọn họ hay bất luận người nào. Nếu như Tiếu Kỳ thắng, chỉ bằng thực lực Bắc Nhung cũng không phải đơn giản là mất mấy ngày, lợi dụng những ngày không có Tiếu Kỳ cũng đủ cho bọn họ chậm rãi bài bố, lúc hắn trở về cũng đã khống chế toàn bộ triều chính. Còn nữa, chiến sự vô tình, ai có thể kết luận đoạn đường này của hắn..... Có thể tranh được bao nhiêu âm mưu ám hại, bình an trở về?
Nghĩ vậy, bọn họ đều quyết định thuận theo tự nhiên, yên lặng xem biến đổi.
Hoàng đế nhìn Tiếu Kỳ, vài lần muốn nói lại thôi, biểu tình như không cam lòng. Nhưng cuối cùng vẫn là thua trước ánh mắt kiên nghị của hắn. Tự trên toạ ngự đứng dậy bước xuống, tự tay nâng Tiếu Kỳ dậy, nắm thật chặt lấy bàn tay hắn "Truyền ý chỉ của Trẫm, lệnh Cửu hoàng tử Tiếu Kỳ nhậm chức Đô Thống Bắc Nhung, tức khắc dẫn năm trăm kị binh bí mật đi Bắc Nhung, không được chậm trễ."
"Nhi thần lĩnh chỉ, tạ ơn phụ hoàng."
Tiếu Kỳ cao giọng đáp, ngẩng đầu cùng Hoàng đế bốn mắt nhìn nhau. Hắn nhìn thấy được vành mắt phiến hồng của Hoàng đế, con ngươi đen tựa hồ có một tầng nước long lanh loé lên, tâm không khỏi chấn động mạnh. Chậm rãi cụp mắt xuống. Tiếu Kỳ lặng lẽ, nhẹ nhàng vỗ bàn tay của Hoàng đế đang nắm chặt lấy tay mình. Dường như đang cùng Hoàng đế nói lời từ biệt, cũng giống như đang muốn nói với Hoàng đế hết thảy đừng lo lắng.
"Cửu hoàng tử, Trẫm ở Bách Việt, chờ ngươi cùng Đại hoàng tử chiến thắng trở về."
Hoàng đế trịnh trọng, nhìn hắn cố nhấn mạnh từng chữ.
Tiếu Kỳ gắt gao cắn môi, rút tay về vén áo choàng hướng Hoàng đế quỳ xuống nặng nề rập đầu ba cái.
"Nhi thần lĩnh lệnh, tuyệt đối không phụ lòng phụ hoàng."
Chúng thần trong điện không biết từ đó liền chấn động, không biết là ai nổi lên đầu, theo sau là mấy người phụ hoạ, giống như bài sơn đảo hải (2) "Chúng thần cung chúc Đại hoàng tử và Cửu Hoàng tử đẩy lùi Bắc Nhung, chiến thắng hồi triều!"
Nghe vậy Tiếu Kỳ cười cười, lập tức đứng dậy dứt khoát xoay người nhanh chân rời đi.
Hoàng đế theo bản năng vươn tay ra như muốn nắm lấy tay hắn, cuối cùng vẫn là bỏ lỡ cơ hội. Sau đó chỉ có thể bất đắc dĩ rũ tay xuống, nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Hoàng đế không phải không biết trong lòng Tiếu Kỳ có gì, bất quá bởi vì vướng phải nhiều đợt sóng ngầm trong cung mà chỉ có thể thao quang mịt mờ mấy năm qua. Nếu không phải chuyện của Tiếu Lâm, trường huynh mà hắn quan tâm nhất, hắn nhất định sẽ không chủ động thỉnh chiến như vừa rồi, sẽ không lộ ra sự sắc bén.
Hoàng đế ngửa đầu nhìn đèn lồng đang treo trong Dưỡng Tâm điện.
Hoàng đế chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của Tiếu Kỳ, ông tin tưởng nếu có một người có thể đem Tiếu Lâm từ Bắc Nhung cứu về, nhất định không còn ai khác ngoài hắn.
Vân Trúc a, mười năm qua, nay rốt cuộc cũng xuất kiếm khỏi vỏ rồi.
Nếu nàng trên trời có linh thiêng, vậy thì hãy che chở cho hài nhi của chúng ta, kỳ khai đắc thắng, chiến thắng trở về.
"Ta biết, ngươi đi xuống trước đi."
"Vâng, chủ nhân."
Vệ Nam Bạch bất đắc dĩ cười. Tiếu Kỳ quả nhiên chủ động thỉnh chiến.
Đại hoàng tử Tiếu Lâm ở Bắc Nhung gặp phục kích, sống chết không rõ. Tiếu Kỳ thỉnh xuất chinh đến Bắc Nhung đều nằm trong dự liệu của y.
Bắt quá cúi đầu suy nghĩ một hồi, y liền gọi Tần Mặc vào.
Đem phong thư vừa mới viết xong cho Tần Mặc, Vệ Nam Bạch thấp giọng nói "Thư này giáo cho Mộ Dung. Mấy ngày nữa ta không ở trong cung, ngươi cần chú ý hơn."
"Chủ nhân?" Tần Mặc nghe vậy cả kinh "Không lẽ ngài muốn cho Cô Tô công tử thế thân ngài ở lại trong cung, còn ngài thì xuất cung...."?
Vệ Nam Bạch gật đầu "Ngươi lập tức xuất phát tìm Mộ Dung, trong cung mấy ngày nữa liền dựa cả vào ngươi."
Tần Mặc biết một khi Vệ Nam Bạch đã quyết định điều gì thì rất khó thay đổi "Thuộc hạ lĩnh lệnh, thỉnh chủ nhân an tâm."
Vệ Nam Bạch suy nghĩ một lúc, ánh mắt nhẹ nhàng mở phân nửa giấy trên cửa sổ, nhìn về phía phòng Đỗ Vân Trúc "Bên kia có động tĩnh gì không?"
"Đỗ Nguyễn đại nhân vừa tới tìm nàng, nhưng nói chuyện quá nhỏ nên thuộc hạ không nghe rõ." Tần Mặc dừng một chút "Đến cuối cùng, thuộc hạ nghĩ cách tới gần thì nghe thấy Đỗ Vân Trúc cầu Đỗ Nguyễn nghĩ cách cho nàng đi gặp bệ hạ."
"Cái gì?" Đáy lòng bỗng cả kinh, đôi môi mỏng của Vệ Nam Bạch nhếch lên "Lệnh cho người của chúng ta để ý một chút, lúc ta không có mặt nhớ cẩn thận đừng để lộ sơ hở."
"Vâng."
Bận bịu cả ngày, Vệ Nam Bạch có chút uể oải, tuỳ tiện khoát tay một cái "Ngươi mau chóng đi tìm Mộ Dung, chuẩn bị tốt cho hắn tiến cung, sự tình bên ngoài trước tiên nên giao cho Linh Sơn phụ trách."
"Thuộc hạ lĩnh lệnh, xin được phép cáo lui trước."
Tần Mặc đi rồi, Vệ Nam Bạch liền đứng dậy đi đến triều đầu, y từ trong ngực lấy ra một chiếc chìa khoá Huyền Thiết vô cùng tinh xảo, lấy một cái hộp từ trong tủ ra. Đem hộp mở ra, y đưa tay nhẹ nhàng vỗ về bên trong, mơ hồ nhìn thấy chiếc mặt nạ hình bán nguyệt.
Tiếu Kỳ a, nguyện đời này kiếp này, ta dùng chính năng lực của mình để bù đắp cho ngươi những gì đã từng trải qua và còn có những tiếc nuối của kiếp trước.
Như vậy cũng coi nha là chấm dứt mọi ân oán kiếp trước của hai chúng ta.
Hoàn chương 25.
Hoàn Quyển 1: Dục Hoả Trùng Sinh.
(1): Đột kích ban đêm.
(2): Dời non lấp biển.
Xong quyển 1 rồi!
Biên tập: Red9
Trong Dưỡng Tâm điện sáng rực ánh nến, hành lang trải hàng tấm lụa đỏ, còn có vài mảnh lụa được treo cùng đèn lồng ở trên cao.
Hoàng đế chắp tay sau lưng, đứng ở nơi cao cao ngự bên trên, một lời cũng không nói.
Các Hoàng tử và đại thần bị gọi khẩn lên giờ phút này đều chỉ nhìn Hoàng đế, hai mặt nhìn nhau, lại ăn ý đều trầm mặc không lên tiếng, lẳng lặng chờ đợi lời của Hoàng đế bệ hạ.
Rốt cục, Hoàng đế chậm rãi xoay người, ánh mắt lạnh băng đảo qua mọi người, bỗng nhiên giơ tay lên cầm chiến báo mạnh mẽ quẳng xuống đất.
Hổ nhãn đỏ lên, Hoàng đế thở dài than thở "Thật mất mặt!"
Mọi người thấy vậy nhất thời kinh hoảng quỳ xuống rồi hô một câu "Đáng Chết!".
"Các ngươi đều đứng lên hết đi." Hoàng đế căn bản không thèm để ý đến bọn họ, thân thể mệt mỏi ngồi xuống long ỷ, nhiều năm nay thân thể Hoàng đế từ lâu đã không còn khoẻ mạnh như lúc trước, hai mắt hãm sâu, ánh mắt cho dù có sắc bén như thường nhưng lại dường như rất khó gạt bỏ tấm màn bao phủ nó "Vừa rồi có mật báo từ Bắc Nhung, Đại hoàng tử Tiếu Lâm suất lĩnh một ngàn tinh binh dạ kích (1) ở đại doanh Bắc Nhung, ý định thiêu huỷ toàn bộ quân lương của địch, bức quân địch lui binh. Sau đó lại bị quân địch biết phục kích tại Bạch Hổ sơn, hiện tại sống chết không rõ!" Dứt lời, Hoàng đế cảm thấy lồng ngực khó chịu, không nhịn được ho khan liên tục. Cáp Xích ngìn thấy vội chạy đến giúp Hoàng đế thuận khí.
Chúng thần nghe xong sắc mặt đều khẽ biến.
Tiếu Kỳ đứng ở phía sau, cúi thấp đầu, sau khi nghe xong đột nhiên ngẩng đầu lên không dám tin nhìn chằm chằn Hoàng đế.
Đại Hoàng huynh đột nhiên gặp phải phục kích, giờ khắc này không biết sống chết ra sao!?
Làm sao có thể....!
Đỗ Tương đứng ở trước mọi người, suy tư một lát rồi lát sau trầm giọng mở miệng nói "Thỉnh bệ hạ hớt giận, thần cho là, nếu như bây giờ đại quân không có chủ soái, việc cấp bách đầu tiên là ổn định nhân tâm, sau đó phái quân tiếp viện cho Đại Hoàng tử!"
"Mất mặt! Thật sự làm mất mặt Bách Việt ta!" Hoàng đế giận không thể nhịn nổi, giơ tay hất tay Cáp Xích ra vỗ lên long ỷ, trợn mắt lên "Dạ kích không thành ngược lại còn bị đột kích, quả thực là vô cùng nhục nhã! Lần dạ kích này chỉ có vài người biết, nếu như bị phục kích thì chắc chắn trong đại quân ba vạn người của Bách Việt ắt hẳn có gian tế Bắc Nhung."
"Bệ hạ anh minh!" Lãnh Thiên Sơn vén áo choàng lên quỳ phục xuống đất, lạnh lùng nói "Mạt tướng cho là, Đại Hoàng tử lần này chắc chắn bị trúng gian kế, thỉnh bệ hạ mau mau hạ chỉ, để mạt tướng suất binh tiếp viện, trợ giúp Đại Hoàng tử, đẩy lùi Bắc Nhung."
"Đại tướng quân, hành động này có chút không ổn." Đỗ Tương nhẹ nhàng xua tay, nhìn về phía Hoàng đế lắc đầu bất đắc dĩ vừa nói vừa phân tích "Bệ hạ sở dĩ quân tình không phát động, nhất định là sợ ba quân tướng sĩ phát hiện chủ soái mất tích, dẫn đến việc quân tâm bất ổn, để quân Bắc Nhung thời cơ lợi dụng nó. Nếu như tướng quân tự mình suất đại quân đến, đường xá đến Bắc Nhung có bao nhiên xa xôi, ít nhất thì cũng phải ba ngày mới có thể tới, chỉ sợ lúc ấy nước xa không cứu được lửa gần."
"Chuyện này...." Lãnh Thiên Sơn nghe vậy cũng chần chừ.
"Tam Hoàng tử." Hoàng đế bỗng nhiên mở miệng, nhìn chằm chằm Tiếu Mặc ở một bên "Ngươi thấy nên như thế nào?"
Ánh mắt của mọi người trong nháy mắt đều tập trung lên người Tiếu Mặc.
Khuôn mặt anh tuấn lúc này đang căng thẳng, ánh mắt Tiếu Mặc thâm sâu khó dò, chốc lát sau hắn mới thấp giọng nói "Nhi thần cho là, mặc dù ở Nam Man đã đại thắng, trước mặt lại là địch ở Bắc Nhung đang vô cùng căng thẳng, phía Tây lại có tộc Thổ Phiên như hổ đói rình mồi, Đông lại có Di Địch thủ thế chờ đợi, bên trong lại có các phiên vương đang rục rà rục rịch, có thể nói hai mặt thụ địch. Nhiều năm gần đây Bách Việt đều chinh chiến, bách tính đã có bao lời oán hận, vạn lần không thể để cho chiến sự mở rộng. Một khi kẻ địch liên thủ với nhau, chỉ sợ Bách Việt lúc ấy bốn bề đều là địch. Vì vậy, việc này tuyệt đối không thể để lộ ra, phụ hoàng chỉ có thể bí mật phái người đến Bắc Nhung, chiến sự vừa mới xảy ra nên nhanh chóng ổn định quân tâm. Nên thăm dò trận chiến sau thì mau chóng phái binh trợ giúp Đại Hoàng huynh. Nhưng một khi phát hiện..." Tiếu Mặc dừng một chút, lại không có ý nói hết, bỗng nhiên hướng Hoàng đế quỳ xuống, nghiêm nghị nói "Nhi thần đáng chết."
Ánh mắt khó phân biệt mà nhìn chằm chằm Tiếu Mặc, một hồi lâu sau, Hoàng đế ngửa đầu than thở một tiếng, không đành lòng mà nhắm mắt lại "Ngươi bất quá cũng chỉ tuỳ tiện phán xét mà thôi, đứng lên. Việc này từ cổ chí kim, một Hoàng tử của một quốc gia nếu như bị địch phu phục kích chính là điều vô cùng nhục nhã!"
Lẽ nào.... tâm thần của mọi người như ngưng lại, sắc mặt đều biến đổi.
Tiếu Kỳ trong lòng thất kinh, không dám tin nhìn Hoàng đế.
Nghe ngữ khí của Hoàng đế,một khi Đại Hoàng huynh bị bắt, hắn tuyệt đối không thể sống sót trở về Bách Việt!
Tiếu Kỳ nhếch đôi môi mỏng lên, nắm tay bên người co thành quyền.
Người thân duy nhất của hắn ở Bách Việt này chỉ có Đại Hoàng huynh, lần này sao có thể trơ mắt nhìn người ấy xảy ra chuyện gì! Ý nghĩ đó vừa thoáng qua đầu, tâm hắn liền có tính toán!
Hoàng đế trầm ngâm một lúc "Lãnh tướng quân vừa mới thắng trận trở về. Mấy vị phiên vương lúc này đều đã ở kinh thành. Tướng quân giờ khắc này không thể rời kinh, mà cứ như vậy thì.... Đỗ Tương, ngươi xem nên phái người nào thích hợp để đi?"
"Nhi thần nguyện đi."
Còn không đợi Đỗ Tướng mở miệng, trong điện chợt vang lên một âm thanh mang đầy kiên quyết.
Không chỉ có chúng đại thần, Hoàng đế liền thấy vô cùng bất ngờ, không dám tin nhìn về phía người vừa phát ra âm thanh đó.
Tiếu Kỳ từ trong đám người chậm rãi đi tới trước điện, thẳng người quỳ xuống trước Hoàng đế "Phụ hoàng, nhi thần nguyện bí mật đi Bắc Nhung, cứu viện Đại Hoàng huynh."
"Hồ đồ!" Hoàng đế không chút suy nghĩ mở miệng trách cứ "Tiếu Kỳ, đây là đại sự quân quốc, há lại là trò đùa!"
Tiếu Mặc thấy thế cũng nhẹ giọng khuyên nhủ "Cửu đệ, giờ này đừng...."
"Phụ hoàng, nhi thần nguyện đi Bắc Nhung." Tiếu Mặc tỏ ra vô cùng kiên định, tỏ ra không quan tâm đến tiếng xì xào bàn tán của mọi người, hắn dùng sức mà rập đầu lạy Hoàng đế, ngồi thẳng lên, trong mắt từ trước đến giờ toàn bộ đều là sắc, hiện tại đều không thấy.
Khuôn mặt nghiêm nghị mà nhìn thẳng đến Hoàng đế đang ngự bên trên, thanh âm trầm thấp vang vọng toàn bộ Dưỡng Tâm điện "Phụ hoàng, trong toà điện này, không ai có ý muốn được nhìn thấy Đại Hoàng huynh bình an trở về lớn như nhi thần. Nhi thần nguyện lập lời thề quân lệnh, không thắng Bắc Nhung, cả đời Tiếu Kỳ này vĩnh viễn không trở về triều!"
"Ngươi...." Hoàng đế như là lần đầu cảm thấy ông và nhi tử thật tương đồng, trong mắt hiện lên một tia khiếp sợ.
Tiếu Kỳ không lùi bước, nghiêm mặt nói "Thỉnh phụ hoàng ân chuẩn, để nhi thần đi Bắc Nhung."
Ai cũng không nghĩ đến, vị Hoàng tử này cả ngày chỉ biết làm việc không đàng hoàng, cơ hồ đã bị Hoàng đế quên mất còn có Cửu hoàng tử này sẽ không chủ động thỉnh chiến! Còn không để chút đường lui nào mà lập tức lập quân lệnh trạng!
Tiếu Mặc lộ ra ánh mắt khó phân biệt, một mặt nhìn người đang quỳ bên dưới mà hiện lên tia phức tạp.
"Bệ hạ, Đại hôn của Cửu điện hạ sắp tới, hành động lần này không thích hợp...." Mấy người bên cạnh thấy vậy châm chước mở miệng nói.
"Bắc Nhung còn chưa diệt, vì cái gì lại Thành gia lúc này!?" Tiếu Kỳ nghe vậy cười lớn một tiếng, thần sắc kiên quyết "Thỉnh phụ hoàng hạ lệnh, kéo dài thời gian đến Đại hôn, nhi thần tin tưởng Vệ công chúa là người thông minh đại nghĩa, nhất định sẽ không trách cứ nhi thần."
Nhìn Tiếu Kỳ quỳ trong điện, tay Hoàng để ẩn trong tay áo nắm chặt lấy long ỷ, gân xanh trên mặt đều hiện rõ ra.
Vân Trúc a.... Nàng nhìn thấy không? Đây chính là nhi tử của chúng ta! Nhưng trận Bắc Nhung này biến hoá thất thường. Nếu như phái hắn đi.... 【Vân Trúc này là Tiêu Thục phi! Mọi người đừng nhầm với họ Đỗ kia nha】
Hoàng đế tựa như đang suy tính, sắc mặt nghiêm nghị không nói lời nào.
"Phụ hoàng, xin hãy cho nhi thần đi!" Tiếu Kỳ tâm đã quyết, ngữ khí không có một tia biến hoá. Lần thứ hai lại hướng Hoàng đế rập đầu lạy thỉnh chiến.
Đỗ Tương, Lãnh Thiên Sơn và Tiếu Mặc cùng trao đổi ánh mắt, tình huống ở Bắc Nhung vô cùng phức tạp, không dễ dàng rơi vào trường hợp tiến thoái lưỡng nan. Nhưng nếu là Tiếu Kỳ đi, đối với bọn họ mà nói lại là việc tốt mà không có hại. Nếu như Tiếu Kỳ bại, một viên đá hạ hai con chim, không chỉ có ngoại trừ Đại hoàng tử và Tiếu Kỳ mà bọn họ cũng không phải gánh chịu nguy hiểm nào nữa. Bởi vì Hoàng đế không thể dùng cách này trách cứ bọn họ hay bất luận người nào. Nếu như Tiếu Kỳ thắng, chỉ bằng thực lực Bắc Nhung cũng không phải đơn giản là mất mấy ngày, lợi dụng những ngày không có Tiếu Kỳ cũng đủ cho bọn họ chậm rãi bài bố, lúc hắn trở về cũng đã khống chế toàn bộ triều chính. Còn nữa, chiến sự vô tình, ai có thể kết luận đoạn đường này của hắn..... Có thể tranh được bao nhiêu âm mưu ám hại, bình an trở về?
Nghĩ vậy, bọn họ đều quyết định thuận theo tự nhiên, yên lặng xem biến đổi.
Hoàng đế nhìn Tiếu Kỳ, vài lần muốn nói lại thôi, biểu tình như không cam lòng. Nhưng cuối cùng vẫn là thua trước ánh mắt kiên nghị của hắn. Tự trên toạ ngự đứng dậy bước xuống, tự tay nâng Tiếu Kỳ dậy, nắm thật chặt lấy bàn tay hắn "Truyền ý chỉ của Trẫm, lệnh Cửu hoàng tử Tiếu Kỳ nhậm chức Đô Thống Bắc Nhung, tức khắc dẫn năm trăm kị binh bí mật đi Bắc Nhung, không được chậm trễ."
"Nhi thần lĩnh chỉ, tạ ơn phụ hoàng."
Tiếu Kỳ cao giọng đáp, ngẩng đầu cùng Hoàng đế bốn mắt nhìn nhau. Hắn nhìn thấy được vành mắt phiến hồng của Hoàng đế, con ngươi đen tựa hồ có một tầng nước long lanh loé lên, tâm không khỏi chấn động mạnh. Chậm rãi cụp mắt xuống. Tiếu Kỳ lặng lẽ, nhẹ nhàng vỗ bàn tay của Hoàng đế đang nắm chặt lấy tay mình. Dường như đang cùng Hoàng đế nói lời từ biệt, cũng giống như đang muốn nói với Hoàng đế hết thảy đừng lo lắng.
"Cửu hoàng tử, Trẫm ở Bách Việt, chờ ngươi cùng Đại hoàng tử chiến thắng trở về."
Hoàng đế trịnh trọng, nhìn hắn cố nhấn mạnh từng chữ.
Tiếu Kỳ gắt gao cắn môi, rút tay về vén áo choàng hướng Hoàng đế quỳ xuống nặng nề rập đầu ba cái.
"Nhi thần lĩnh lệnh, tuyệt đối không phụ lòng phụ hoàng."
Chúng thần trong điện không biết từ đó liền chấn động, không biết là ai nổi lên đầu, theo sau là mấy người phụ hoạ, giống như bài sơn đảo hải (2) "Chúng thần cung chúc Đại hoàng tử và Cửu Hoàng tử đẩy lùi Bắc Nhung, chiến thắng hồi triều!"
Nghe vậy Tiếu Kỳ cười cười, lập tức đứng dậy dứt khoát xoay người nhanh chân rời đi.
Hoàng đế theo bản năng vươn tay ra như muốn nắm lấy tay hắn, cuối cùng vẫn là bỏ lỡ cơ hội. Sau đó chỉ có thể bất đắc dĩ rũ tay xuống, nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Hoàng đế không phải không biết trong lòng Tiếu Kỳ có gì, bất quá bởi vì vướng phải nhiều đợt sóng ngầm trong cung mà chỉ có thể thao quang mịt mờ mấy năm qua. Nếu không phải chuyện của Tiếu Lâm, trường huynh mà hắn quan tâm nhất, hắn nhất định sẽ không chủ động thỉnh chiến như vừa rồi, sẽ không lộ ra sự sắc bén.
Hoàng đế ngửa đầu nhìn đèn lồng đang treo trong Dưỡng Tâm điện.
Hoàng đế chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của Tiếu Kỳ, ông tin tưởng nếu có một người có thể đem Tiếu Lâm từ Bắc Nhung cứu về, nhất định không còn ai khác ngoài hắn.
Vân Trúc a, mười năm qua, nay rốt cuộc cũng xuất kiếm khỏi vỏ rồi.
Nếu nàng trên trời có linh thiêng, vậy thì hãy che chở cho hài nhi của chúng ta, kỳ khai đắc thắng, chiến thắng trở về.
"Ta biết, ngươi đi xuống trước đi."
"Vâng, chủ nhân."
Vệ Nam Bạch bất đắc dĩ cười. Tiếu Kỳ quả nhiên chủ động thỉnh chiến.
Đại hoàng tử Tiếu Lâm ở Bắc Nhung gặp phục kích, sống chết không rõ. Tiếu Kỳ thỉnh xuất chinh đến Bắc Nhung đều nằm trong dự liệu của y.
Bắt quá cúi đầu suy nghĩ một hồi, y liền gọi Tần Mặc vào.
Đem phong thư vừa mới viết xong cho Tần Mặc, Vệ Nam Bạch thấp giọng nói "Thư này giáo cho Mộ Dung. Mấy ngày nữa ta không ở trong cung, ngươi cần chú ý hơn."
"Chủ nhân?" Tần Mặc nghe vậy cả kinh "Không lẽ ngài muốn cho Cô Tô công tử thế thân ngài ở lại trong cung, còn ngài thì xuất cung...."?
Vệ Nam Bạch gật đầu "Ngươi lập tức xuất phát tìm Mộ Dung, trong cung mấy ngày nữa liền dựa cả vào ngươi."
Tần Mặc biết một khi Vệ Nam Bạch đã quyết định điều gì thì rất khó thay đổi "Thuộc hạ lĩnh lệnh, thỉnh chủ nhân an tâm."
Vệ Nam Bạch suy nghĩ một lúc, ánh mắt nhẹ nhàng mở phân nửa giấy trên cửa sổ, nhìn về phía phòng Đỗ Vân Trúc "Bên kia có động tĩnh gì không?"
"Đỗ Nguyễn đại nhân vừa tới tìm nàng, nhưng nói chuyện quá nhỏ nên thuộc hạ không nghe rõ." Tần Mặc dừng một chút "Đến cuối cùng, thuộc hạ nghĩ cách tới gần thì nghe thấy Đỗ Vân Trúc cầu Đỗ Nguyễn nghĩ cách cho nàng đi gặp bệ hạ."
"Cái gì?" Đáy lòng bỗng cả kinh, đôi môi mỏng của Vệ Nam Bạch nhếch lên "Lệnh cho người của chúng ta để ý một chút, lúc ta không có mặt nhớ cẩn thận đừng để lộ sơ hở."
"Vâng."
Bận bịu cả ngày, Vệ Nam Bạch có chút uể oải, tuỳ tiện khoát tay một cái "Ngươi mau chóng đi tìm Mộ Dung, chuẩn bị tốt cho hắn tiến cung, sự tình bên ngoài trước tiên nên giao cho Linh Sơn phụ trách."
"Thuộc hạ lĩnh lệnh, xin được phép cáo lui trước."
Tần Mặc đi rồi, Vệ Nam Bạch liền đứng dậy đi đến triều đầu, y từ trong ngực lấy ra một chiếc chìa khoá Huyền Thiết vô cùng tinh xảo, lấy một cái hộp từ trong tủ ra. Đem hộp mở ra, y đưa tay nhẹ nhàng vỗ về bên trong, mơ hồ nhìn thấy chiếc mặt nạ hình bán nguyệt.
Tiếu Kỳ a, nguyện đời này kiếp này, ta dùng chính năng lực của mình để bù đắp cho ngươi những gì đã từng trải qua và còn có những tiếc nuối của kiếp trước.
Như vậy cũng coi nha là chấm dứt mọi ân oán kiếp trước của hai chúng ta.
Hoàn chương 25.
Hoàn Quyển 1: Dục Hoả Trùng Sinh.
(1): Đột kích ban đêm.
(2): Dời non lấp biển.
Xong quyển 1 rồi!
Tác giả :
Đản Thát Quân