[Đam Mỹ] Thù Đồ
Chương 18: Ở chung
Thù Đồ [18] Ở Chung
*****
“Lên xe!” Chỉ đơn giản hai chữ này đối với một người chịu mưa nãy giờ như Trầm Hi mà nói không khác gì giai điệu thiên đường.
Trầm Hi theo bản năng đứng dậy nhưng lúc nhìn thấy rõ đối phương là ai thì động tác trong nháy mắt có chút chần chờ gọi cậu lên xe không phải lão K mà ngoài dự đoán chính là Lý Minh Hiên.
Trầm Hi không hề động đậy.
Lý Minh Hiên tưởng tiếng sấm quá lớn, Trầm Hi không nghe thấy lời mình nói, vì thế hô to một lần nữa: “Lên xe!”
Lần này, Lý Minh Hiên thấy rất rõ sự chần chờ của Trầm Hi. Nhìn lướt qua cơn mưa như trút nước bên ngoài, Lý Minh Hiên không nói thêm gì, lập tức đẩy cửa xe đội mưa chạy tới trước mặt Trầm Hi.
Nháy mắt nắm lấy tay Trầm Hi anh liền cảm nhận được một trận lạnh buốt. Lý Minh Hiên dùng sức một chút kéo tay Trầm Hi, vài bước kéo cậu từ bãi cỏ chui vào xe.
Động tác của Lý Minh Hiên thật sự quá nhanh, Trầm Hi còn chưa kịp phản ứng thì bản thân đã ngồi trong xe. Bất quá trong nháy mắt, Lý Minh Hiên đã lưu loát vòng qua đầu xe, mở cửa, ngồi bên cạnh Trầm Hi.
Trầm Hi hơi nhíu mày, đang định mở miệng nói cám ơn thì một chiếc áo khoác sạch sẽ từ bên cạnh đưa qua.
“Cởi áo thay cái này đi, cẩn thận cảm lạnh.”
Âm thanh trầm thấp mà từ tính mang theo sự thân thiết chân thật, Trầm Hi chần chờ nhìn Lý Minh Hiên, tiếp đó nhận lấy áo khoác.
Lý Minh Hiên thấy vậy chỉ có thể thầm thở dài một hơi.
Lúc đầu anh thật sự có chút tức giận, muốn hỏi Trầm Hi vì cái gì không chịu lên xe, nhưng khi anh thấy rõ bộ dáng của Trầm Hi lúc này thì lửa giận tràn đầy lại biến mất không thấy đâu nữa. Có lẽ vì dầm mưa rất lâu, bộ dáng Trầm Hi lúc này thật sự rất thê thảm, từ đầu đến chân ướt như chuột lột, nhưng trên người lại cố tình lộ ra hơi thở cự tuyệt bất cứ ai tới gần. Không biết vì cái gì, bộ dáng này của Trầm Hi lại làm Lý Minh Hiên nhớ tới con chó nhỏ anh từng gặp trước kia.
Đó là một con chó lông vàng rất đẹp, lúc Lý Minh Hiên gặp nó cũng là một ngày mưa. Dưới cơn mưa như trút nước, toàn thân chú chó nhỏ đều ướt nhẹp, đang nằm bên đường mà run rẩy. Minh Phi ngồi phía sau xe thấy nó đáng thương muốn ôm về nhà. Nào ngờ mặc cho Minh Phi dụ dỗ cỡ nào nó cũng không chịu tới gần bọn họ, ánh mắt luôn tràn ngập cảnh giác, Minh Phi rơi vào đường cùng chỉ đành phải từ bỏ. Lúc lái xe rời đi, Lý Minh Hiên theo cửa sổ xe nhìn lại thì con chó nhỏ kia đang co rụt thành một đoàn, lộ ra hơi thở xa cách với bất cứ người nào có ý tới gần nó.
Minh Phi tin tưởng con chó nhỏ kia nhất định đã từng bị chủ nhân vứt bỏ nên mới cảnh giác cùng xa cách con người như vậy.
Thế, cảnh giác cùng xa cách trên người Trầm Hi là đã trải qua chuyện gì?
Nghĩ vậy, trái tim Lý Minh Hiên mềm xuống.
Lại nói tiếp thì tâm tình của Lý Minh Hiên đối với Trầm Hi hiện tại rất phức tạp. Giao tình hơn hai mươi năm, Trầm Hi đối với Lý Minh Hiên mà nói chỉ là một người xa lạ có chung huyết thống mà thôi. Là đứa em mà Trầm Kế không muốn nói tới, là đứa em vô dụng chỉ thích gây chuyện trong miệng Trầm Thừa, là đứa cháu mà mẫu thân cảm thấy áy náy, là đứa nhỏ bị cả Trầm gia cùng Lý gia vứt bỏ.
Nhưng hết thảy từ lúc anh gặp Trầm Hi trên máy bay khi về nước đã bắt đầu có sự thay đổi.
Có lẽ vì khoảng thời gian này hay bọn họ ở cùng nhau so với hai mươi mấy năm quá khứ còn nhiều hơn, Trầm Hi trong lòng Lý Minh Hiên không còn chỉ là một cái tên, một chủ đề trong miệng người khác nữa mà là một người sống thật sự.
Trầm Hi sẽ cười, sẽ ủy khuất, sẽ làm bộ kiên cường, cũng sẽ một mình uống rượu đến say mèm. Lý Minh Hiên mỗi lần gặp Trầm Hi sẽ lại nhận thức cậu nhiều thêm một chút, anh rốt cuộc không thể hờ hững với Trầm Hi như trước kia, cũng không thể làm như không thấy với chuyện của cậu.
Lý Minh Hiên im lặng cười khổ, có lẽ mọi người đều coi thường Trầm Hi. Bởi vì coi thường nên không có tình cảm, những lúc phải chọn lựa sẽ không chút do dự mà quyết định.
Tầm mắt Lý Minh Hiên không khỏi chuyển về phía Trầm Hi, lúc này Trầm Hi vừa cởi lớp áo ướt trên người ra, lộ ra cơ thể trắng nõn.
Chú ý tới tầm mắt Lý Minh Hiên, Trầm Hi nghi hoặc nhìn qua. Lý Minh Hiên lộ ra nụ cười thiện ý, dời tầm mắt, đưa khăn tay qua cho Trầm Hi, sau đó vừa lái xe vừa hỏi: “Đưa em về khách sạn hả?”
Trầm Hi gật gật đầu, mặc áo khoác của Lý Minh Hiên lên người, nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm một câu: “Cám ơn anh Minh Hiên.”
Lý Minh Hiên cười khẽ, trêu chọc cậu: “Vừa này sao lại không chịu lên xe, còn để anh phải tự xuống mời em lên?”
Trầm Hi giải thích nói: “Bởi vì đã gọi bằng hữu tới đón nên không muốn làm phiền anh họ.”
“Kia có cần nói với bằng hữu em một tiếng?” Lý Minh Hiên thuận miệng hỏi.
Trầm Hi lắc đầu: “Di động bị thấm nước, giờ không còn số.”
Lý Minh Hiên mỉm cười đổi đề tài: “Hôm nay sao Tiểu Hi lại tới mộ viên?”
Sau khi vấn đề này hỏi ra thì trong xe nhất thời tĩnh lặng, Trầm Hi không mở miệng trả lời. Lý Minh Hiên kinh ngạc nhìn về phía Trầm Hi, nụ cười trên mặt Trầm Hi đã biến mất, hơi cụp mi mắt: “Hôm nay là sinh nhật mẫu thân tôi.”
Tay Lý Minh Hiên run lên, nhìn Trầm Hi nửa ngày, sau đó nghiêm túc mở miệng: “Thật xin lỗi!”
Ánh mắt Lý Minh Hiên thật sự quá nghiêm túc, Trầm Hi trốn tránh dời tầm mắt, thản nhiên đáp lại: “Không sao, vốn không quan hệ với anh.”
Đúng vậy, không quan hệ, Trầm Hi lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu đã quen rồi, quen Trầm gia coi thường mình, quen trên thế giới này chỉ cô độc một mình. Có lẽ vẫn còn người bí ẩn tặng hoa hôm nay. Nghĩ tới bó hoa linh lan đặt trước mộ, tâm tình Trầm Hi cũng tốt hơn một chút nhưng vẫn không muốn mở miệng nói chuyện.
Lý Minh Hiên lại một lần nữa im lặng thở dài.
Ngoài cửa sổ mưa rơi càng lúc càng lớn, sắc trời cũng ngày càng đen, cả thế giới tựa hồ bị mưa to vây quanh.
Trầm Hi im lặng ngồi trong xe, ý lạnh trong lòng theo cảm giác lạnh lẽo trên người từng chút tan biến.
Lý Minh Hiên không nói nữa, chuyên chú lái xe, cẩn thận chạy trong màn mưa. Theo góc độ Trầm Hi nhìn qua, sườn mặt Lý Minh Hiên rất anh tuấn, phối hợp với vẻ mặt chuyên chú hiện giờ thì vô cùng hấp dẫn.
Trầm Hi vẫn luôn biết Lý Minh Hiên hoàn toàn bất đồng với một người chỉ mang tiếng xấu như mình, danh tiếng của Lý Minh Hiên trong giới thượng lưu Trung Kinh không tệ. Tốt nghiệp loại giỏi, là người thừa kế gia tộc, có tài có sức, hơn nữa quan trọng hơn là nhiều năm như vậy nhưng Trầm Hi chưa từng nghe nói Lý Minh Hi dính tới bất cứ chuyện xấu nào. Một người giữ mình trong sạch như vậy dĩ nhiên là người chồng lý tưởng trong cảm nhận của rất nhiều người, đương nhiên Trầm Kế cũng vậy, hai bọn họ luôn nằm trong danh sách những người đàn ông độc thân tuyệt vời nhất.
Trầm Hi nghĩ tới đây liền dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Lý Minh Hiên, tình huống của Lý Minh Hiên cùng Trầm Kế quá mức tương tự, hai người này thật sự không phải có gian tình đi?
Ánh mắt Trầm Hi quá mức quỷ dị làm Lý Minh Hiên ẩn ẩn phát hiện được: “Làm sao vậy?”
Trầm Hi lắc đầu: “Bao lâu nữa mới về tới khách sạn?”
Lý Minh Hiên nhìn GPS một cái, trấn an nói: “Sắp tới rồi.”
Trầm Hi dời tầm mắt, phỏng đoán trước đó một lần nữa lại hiện ra. Lý Minh Hiên thân thiết với cậu cũng không giống giả bộ, như vậy người này rốt cuộc là vì cái gì?
Trầm Hi nghĩ quá chăm chú nên bất tri bất giác khách sạn đã xuất hiện trước mắt.
Nhìn cơn mưa bên ngoài xe hoàn toàn không có xu thế giảm bớt, Trầm Hi nghĩ hiện giờ lái xe cũng rất nguy hiểm, liền chủ động mời Lý Minh Hiên: “Minh Hiên, anh có muốn lên phòng ngồi một chút không?” Lúc nói chuyện tầm mắt Trầm Hi dừng lại trên quần áo có chút ẩm ướt của Lý Minh Hiên.
Lý Minh Hiên thật bất ngờ với lời đề nghị của Trầm Hi, gật đầu không cự tuyệt.
Mặc áo khoác của Lý Minh Hiên trở về phòng, Trầm Hi tìm vài món quần áo chưa mặc qua đưa cho Lý Minh Hiên, ý bảo anh đi tắm trước. Số đo của hai người cũng không chênh lệch quá lớn, chỉ là Trầm Hi khá gầy, quần áo này Lý Minh Hiên mặc vào có thể hơi chật, bất quá so với quần áo ướt vẫn thoải mái hơn nhiều.
Lý Minh Hiên không nhận quần áo: “Tiểu Hi, em tắm trước đi.” So với bản thân, Lý Minh Hiên càng lo cho Trầm Hi hơn, dầm mưa lâu như vậy, cho dù đến tận bây giờ sắc mặt Trầm Hi vẫn không khôi phục được bao nhiêu.
Lại là loại quan tâm này, trong lòng Trầm Hi ẩn ẩn có chút kháng cự, nhưng nhìn lại cái quần ướt sũng của mình, Trầm Hi gật đầu, không tiếp tục kiên trì nữa.
Phòng tắm rất nhanh liền vang lên tiếng nước, Lý Minh Hiên tùy ý ngồi trong phòng khách. Lần trước đưa Trầm Hi say rượu trở về anh cũng không chú ý phòng ốc lắm. Lần này vừa nhìn thì Lý Minh Hiên mới cảm thấy có chút quái dị.
Cả căn phòng sạch sẽ ngoài dự kiến, trừ bỏ những nơi khách sạn định kì dọn dẹp thì tất cả vật phẩm cá nhân của Trầm Hi đều săp xếp rất chỉnh tề, không hề có chút lộn xộn nào. Khách sạn dọn dẹp phòng bình thường sẽ không đụng tới đồ đạc của khách, như vậy là Trầm Hi tự mình làm?
Lý Minh Hiên kinh ngạc chỉ duy trì một chốc, rất nhanh đã bị tấm ảnh chụp trên bàn hấp dẫn sự chú ý. Bức hình tựa hồ chụp lúc Trầm Hi còn nhỏ, hẳn là Trầm Hi, ông ngoại cùng một nhà cữu cữu. Trầm Hi phỏng chừng còn chưa được một tuổi, ngây thơ cười hớn hở với ống kính.
Lý Minh Hiên trầm mặc, không thể tưởng tượng được tâm tình của Trầm Hi mỗi ngày đều nhìn bức hình này.
Điện thoại trong phòng đúng lúc này vang lên.
“Tiểu Hi Hi, cậu về khách sạn rồi à? Cậu thật sự xấu quá mà, làm người ta lo lắng gần chết.” Lý Minh Hiên vừa nhấc ống nghe điện thoại, còn chưa kịp nói gì thì bên kia đã nói một lèo. Càng làm Lý Minh Hiên khó hiểu chinh là âm thanh trong điện thoại rõ ràng thuộc về nam nhân, nhưng đối phương lại cố ý nén giọng làm ra bộ dáng làm bộ làm tịch.
Gương mặt Lý Minh Hiên không khỏi trầm xuống, chẳng lẽ đây là người bằng hữu tới đón Trầm Hi, không biết Trầm Hi bình thường kết giao với những người nào nữa!
Nhẫn nại chán ghét vì âm thanh của đối phương, Lý Minh Hiên mở miệng: “Tôi là anh họ Trầm Hi, em ấy đang tắm, ông là ai?”
“Anh họ? Cậu là Lý Minh Hiên?” Âm thanh đối phương đột nhiên cất cao, sau đó lập tức hỏi lại một câu: “Cậu mới nói gì, Trầm Hi đang tắm?” Giọng điệu hoàn toàn không dám tin.
Lý Minh Hiên thực kinh ngạc vì thái độ của đối phương nhưng vẫn ‘ừ’ một tiếng.
Bên kia đầu dây im lặng một hồi, nửa ngày sau mới có một giọng nam yếu ớt vang lên: “Làm phiền cậu chuyển lời với Trầm Hi, nói Vương Tinh Hải tìm cậu ấy, cậu ấy trở về thì tôi an tâm rồi.”
Điện thoại nhanh chóng bị cúp, Lý Minh Hiên lộ ra biểu tình có chút đăm chiêu.
“Ai gọi tới vậy?” Âm thanh Trầm Hi từ phía sau truyền tới.
Lý Minh Hiên quay đầu nhìn qua, Trầm Hi ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa phòng tắm.
Nghĩ tới giọng điệu nam nhân gọi điện thoại khi nãy, Lý Minh Hiên cười khẽ: “Một người gọi là Vương Tinh Hải tìm em.”
“Vương Tinh Hải?” Ánh mắt Trầm Hi chợt lóe chút nghi hoặc, lập tức nghĩ ra, Vương Tinh Hải không phải tên lão K sao? Năm đó cậu còn dùng tên này trêu chọc lão K một phen, một nam nhân cao lớn râu ria xồm xoàm lại đặt một cái tên đậm chất văn nghệ như vậy.
Tùy ý gật đầu một chút, Trầm Hi ra hiệu về phía phòng tắm. Lúc Lý Minh Hiên bước vào trong thì Trầm Hi bấm số điện thoại gọi lại.
“Alo, là tôi!”
“Kích thích quá dữ dội a, tâm lý tôi hiện giờ vô cùng yếu ớt xin đừng quấy rầy.”
“Cút!” Trầm Hi dứt khoát nói.
Lão K lập tức bừng bừng sức sống: “Sao lại thế này? Lý Minh Hiên sao lại ở cùng một chỗ với cậu, lại còn tắm rửa nữa?”
Trầm Hi hừ lạnh một tiếng: “Còn không phải ông chạy tới mộ viên quá chậm sao, vừa lúc gặp phải anh họ nên về trước. Mắc mưa chẳng lẽ ông không tắm sao?”
Đáp án của Trầm Hi cùng dự đoán của lão K chênh lệch quá lớn, lão K lập tức tụt hứng, uể oải hừ hừ trong điện thoại.
“Ông sao vậy?” Trầm Hi tốt bụng hỏi.
“Cậu còn hỏi nữa, vì đi đón cậu nên bị mắc mưa kẹt ngoài mộ viên đây này. Loại thời tiết quỷ quái này tôi không dám lái xe a!” Lão K cầm điện thoại oán giận một trận.
Trầm Hi cười khẽ, còn nghiêm túc đề nghị: “Ồ, mộ viên trong mưa là phong cảnh rất đặc biệt nha, ông có thể chậm rãi thưởng thức.”
“Tiểu Hi Hi, cậu thật không có lương tâm!”
Trầm Hi nhịn không được bật cười thành tiếng.
Hai người cứ vậy tán gẫu, Trầm Hi vài lần đã muốn cúp điện thoại nhưng bị lão K khóc nháo ngăn cản. Nghĩ tới lão K vì đón mình mới bị kẹt ở mộ viên, Trầm Hi hiếm có dịp dung túng ông như vậy.
Lý Minh Hiên sau khi tắm rửa ra ngoài liền nhìn thấy hình ảnh Trầm Hi cầm điện thoại mỉm cười.
Cứ việc Trầm Hi không cười với anh nhưng loại sung sướng xuất phát từ nội tâm trên mặt Trầm Hi tựa hồ làm bản thân anh bị lây nhiễm. Nhìn bộ dáng Trầm Hi lúc này, lần đầu tiên Lý Minh Hiên nhìn tới ngây người.
Hoàn
*****
“Lên xe!” Chỉ đơn giản hai chữ này đối với một người chịu mưa nãy giờ như Trầm Hi mà nói không khác gì giai điệu thiên đường.
Trầm Hi theo bản năng đứng dậy nhưng lúc nhìn thấy rõ đối phương là ai thì động tác trong nháy mắt có chút chần chờ gọi cậu lên xe không phải lão K mà ngoài dự đoán chính là Lý Minh Hiên.
Trầm Hi không hề động đậy.
Lý Minh Hiên tưởng tiếng sấm quá lớn, Trầm Hi không nghe thấy lời mình nói, vì thế hô to một lần nữa: “Lên xe!”
Lần này, Lý Minh Hiên thấy rất rõ sự chần chờ của Trầm Hi. Nhìn lướt qua cơn mưa như trút nước bên ngoài, Lý Minh Hiên không nói thêm gì, lập tức đẩy cửa xe đội mưa chạy tới trước mặt Trầm Hi.
Nháy mắt nắm lấy tay Trầm Hi anh liền cảm nhận được một trận lạnh buốt. Lý Minh Hiên dùng sức một chút kéo tay Trầm Hi, vài bước kéo cậu từ bãi cỏ chui vào xe.
Động tác của Lý Minh Hiên thật sự quá nhanh, Trầm Hi còn chưa kịp phản ứng thì bản thân đã ngồi trong xe. Bất quá trong nháy mắt, Lý Minh Hiên đã lưu loát vòng qua đầu xe, mở cửa, ngồi bên cạnh Trầm Hi.
Trầm Hi hơi nhíu mày, đang định mở miệng nói cám ơn thì một chiếc áo khoác sạch sẽ từ bên cạnh đưa qua.
“Cởi áo thay cái này đi, cẩn thận cảm lạnh.”
Âm thanh trầm thấp mà từ tính mang theo sự thân thiết chân thật, Trầm Hi chần chờ nhìn Lý Minh Hiên, tiếp đó nhận lấy áo khoác.
Lý Minh Hiên thấy vậy chỉ có thể thầm thở dài một hơi.
Lúc đầu anh thật sự có chút tức giận, muốn hỏi Trầm Hi vì cái gì không chịu lên xe, nhưng khi anh thấy rõ bộ dáng của Trầm Hi lúc này thì lửa giận tràn đầy lại biến mất không thấy đâu nữa. Có lẽ vì dầm mưa rất lâu, bộ dáng Trầm Hi lúc này thật sự rất thê thảm, từ đầu đến chân ướt như chuột lột, nhưng trên người lại cố tình lộ ra hơi thở cự tuyệt bất cứ ai tới gần. Không biết vì cái gì, bộ dáng này của Trầm Hi lại làm Lý Minh Hiên nhớ tới con chó nhỏ anh từng gặp trước kia.
Đó là một con chó lông vàng rất đẹp, lúc Lý Minh Hiên gặp nó cũng là một ngày mưa. Dưới cơn mưa như trút nước, toàn thân chú chó nhỏ đều ướt nhẹp, đang nằm bên đường mà run rẩy. Minh Phi ngồi phía sau xe thấy nó đáng thương muốn ôm về nhà. Nào ngờ mặc cho Minh Phi dụ dỗ cỡ nào nó cũng không chịu tới gần bọn họ, ánh mắt luôn tràn ngập cảnh giác, Minh Phi rơi vào đường cùng chỉ đành phải từ bỏ. Lúc lái xe rời đi, Lý Minh Hiên theo cửa sổ xe nhìn lại thì con chó nhỏ kia đang co rụt thành một đoàn, lộ ra hơi thở xa cách với bất cứ người nào có ý tới gần nó.
Minh Phi tin tưởng con chó nhỏ kia nhất định đã từng bị chủ nhân vứt bỏ nên mới cảnh giác cùng xa cách con người như vậy.
Thế, cảnh giác cùng xa cách trên người Trầm Hi là đã trải qua chuyện gì?
Nghĩ vậy, trái tim Lý Minh Hiên mềm xuống.
Lại nói tiếp thì tâm tình của Lý Minh Hiên đối với Trầm Hi hiện tại rất phức tạp. Giao tình hơn hai mươi năm, Trầm Hi đối với Lý Minh Hiên mà nói chỉ là một người xa lạ có chung huyết thống mà thôi. Là đứa em mà Trầm Kế không muốn nói tới, là đứa em vô dụng chỉ thích gây chuyện trong miệng Trầm Thừa, là đứa cháu mà mẫu thân cảm thấy áy náy, là đứa nhỏ bị cả Trầm gia cùng Lý gia vứt bỏ.
Nhưng hết thảy từ lúc anh gặp Trầm Hi trên máy bay khi về nước đã bắt đầu có sự thay đổi.
Có lẽ vì khoảng thời gian này hay bọn họ ở cùng nhau so với hai mươi mấy năm quá khứ còn nhiều hơn, Trầm Hi trong lòng Lý Minh Hiên không còn chỉ là một cái tên, một chủ đề trong miệng người khác nữa mà là một người sống thật sự.
Trầm Hi sẽ cười, sẽ ủy khuất, sẽ làm bộ kiên cường, cũng sẽ một mình uống rượu đến say mèm. Lý Minh Hiên mỗi lần gặp Trầm Hi sẽ lại nhận thức cậu nhiều thêm một chút, anh rốt cuộc không thể hờ hững với Trầm Hi như trước kia, cũng không thể làm như không thấy với chuyện của cậu.
Lý Minh Hiên im lặng cười khổ, có lẽ mọi người đều coi thường Trầm Hi. Bởi vì coi thường nên không có tình cảm, những lúc phải chọn lựa sẽ không chút do dự mà quyết định.
Tầm mắt Lý Minh Hiên không khỏi chuyển về phía Trầm Hi, lúc này Trầm Hi vừa cởi lớp áo ướt trên người ra, lộ ra cơ thể trắng nõn.
Chú ý tới tầm mắt Lý Minh Hiên, Trầm Hi nghi hoặc nhìn qua. Lý Minh Hiên lộ ra nụ cười thiện ý, dời tầm mắt, đưa khăn tay qua cho Trầm Hi, sau đó vừa lái xe vừa hỏi: “Đưa em về khách sạn hả?”
Trầm Hi gật gật đầu, mặc áo khoác của Lý Minh Hiên lên người, nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm một câu: “Cám ơn anh Minh Hiên.”
Lý Minh Hiên cười khẽ, trêu chọc cậu: “Vừa này sao lại không chịu lên xe, còn để anh phải tự xuống mời em lên?”
Trầm Hi giải thích nói: “Bởi vì đã gọi bằng hữu tới đón nên không muốn làm phiền anh họ.”
“Kia có cần nói với bằng hữu em một tiếng?” Lý Minh Hiên thuận miệng hỏi.
Trầm Hi lắc đầu: “Di động bị thấm nước, giờ không còn số.”
Lý Minh Hiên mỉm cười đổi đề tài: “Hôm nay sao Tiểu Hi lại tới mộ viên?”
Sau khi vấn đề này hỏi ra thì trong xe nhất thời tĩnh lặng, Trầm Hi không mở miệng trả lời. Lý Minh Hiên kinh ngạc nhìn về phía Trầm Hi, nụ cười trên mặt Trầm Hi đã biến mất, hơi cụp mi mắt: “Hôm nay là sinh nhật mẫu thân tôi.”
Tay Lý Minh Hiên run lên, nhìn Trầm Hi nửa ngày, sau đó nghiêm túc mở miệng: “Thật xin lỗi!”
Ánh mắt Lý Minh Hiên thật sự quá nghiêm túc, Trầm Hi trốn tránh dời tầm mắt, thản nhiên đáp lại: “Không sao, vốn không quan hệ với anh.”
Đúng vậy, không quan hệ, Trầm Hi lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu đã quen rồi, quen Trầm gia coi thường mình, quen trên thế giới này chỉ cô độc một mình. Có lẽ vẫn còn người bí ẩn tặng hoa hôm nay. Nghĩ tới bó hoa linh lan đặt trước mộ, tâm tình Trầm Hi cũng tốt hơn một chút nhưng vẫn không muốn mở miệng nói chuyện.
Lý Minh Hiên lại một lần nữa im lặng thở dài.
Ngoài cửa sổ mưa rơi càng lúc càng lớn, sắc trời cũng ngày càng đen, cả thế giới tựa hồ bị mưa to vây quanh.
Trầm Hi im lặng ngồi trong xe, ý lạnh trong lòng theo cảm giác lạnh lẽo trên người từng chút tan biến.
Lý Minh Hiên không nói nữa, chuyên chú lái xe, cẩn thận chạy trong màn mưa. Theo góc độ Trầm Hi nhìn qua, sườn mặt Lý Minh Hiên rất anh tuấn, phối hợp với vẻ mặt chuyên chú hiện giờ thì vô cùng hấp dẫn.
Trầm Hi vẫn luôn biết Lý Minh Hiên hoàn toàn bất đồng với một người chỉ mang tiếng xấu như mình, danh tiếng của Lý Minh Hiên trong giới thượng lưu Trung Kinh không tệ. Tốt nghiệp loại giỏi, là người thừa kế gia tộc, có tài có sức, hơn nữa quan trọng hơn là nhiều năm như vậy nhưng Trầm Hi chưa từng nghe nói Lý Minh Hi dính tới bất cứ chuyện xấu nào. Một người giữ mình trong sạch như vậy dĩ nhiên là người chồng lý tưởng trong cảm nhận của rất nhiều người, đương nhiên Trầm Kế cũng vậy, hai bọn họ luôn nằm trong danh sách những người đàn ông độc thân tuyệt vời nhất.
Trầm Hi nghĩ tới đây liền dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Lý Minh Hiên, tình huống của Lý Minh Hiên cùng Trầm Kế quá mức tương tự, hai người này thật sự không phải có gian tình đi?
Ánh mắt Trầm Hi quá mức quỷ dị làm Lý Minh Hiên ẩn ẩn phát hiện được: “Làm sao vậy?”
Trầm Hi lắc đầu: “Bao lâu nữa mới về tới khách sạn?”
Lý Minh Hiên nhìn GPS một cái, trấn an nói: “Sắp tới rồi.”
Trầm Hi dời tầm mắt, phỏng đoán trước đó một lần nữa lại hiện ra. Lý Minh Hiên thân thiết với cậu cũng không giống giả bộ, như vậy người này rốt cuộc là vì cái gì?
Trầm Hi nghĩ quá chăm chú nên bất tri bất giác khách sạn đã xuất hiện trước mắt.
Nhìn cơn mưa bên ngoài xe hoàn toàn không có xu thế giảm bớt, Trầm Hi nghĩ hiện giờ lái xe cũng rất nguy hiểm, liền chủ động mời Lý Minh Hiên: “Minh Hiên, anh có muốn lên phòng ngồi một chút không?” Lúc nói chuyện tầm mắt Trầm Hi dừng lại trên quần áo có chút ẩm ướt của Lý Minh Hiên.
Lý Minh Hiên thật bất ngờ với lời đề nghị của Trầm Hi, gật đầu không cự tuyệt.
Mặc áo khoác của Lý Minh Hiên trở về phòng, Trầm Hi tìm vài món quần áo chưa mặc qua đưa cho Lý Minh Hiên, ý bảo anh đi tắm trước. Số đo của hai người cũng không chênh lệch quá lớn, chỉ là Trầm Hi khá gầy, quần áo này Lý Minh Hiên mặc vào có thể hơi chật, bất quá so với quần áo ướt vẫn thoải mái hơn nhiều.
Lý Minh Hiên không nhận quần áo: “Tiểu Hi, em tắm trước đi.” So với bản thân, Lý Minh Hiên càng lo cho Trầm Hi hơn, dầm mưa lâu như vậy, cho dù đến tận bây giờ sắc mặt Trầm Hi vẫn không khôi phục được bao nhiêu.
Lại là loại quan tâm này, trong lòng Trầm Hi ẩn ẩn có chút kháng cự, nhưng nhìn lại cái quần ướt sũng của mình, Trầm Hi gật đầu, không tiếp tục kiên trì nữa.
Phòng tắm rất nhanh liền vang lên tiếng nước, Lý Minh Hiên tùy ý ngồi trong phòng khách. Lần trước đưa Trầm Hi say rượu trở về anh cũng không chú ý phòng ốc lắm. Lần này vừa nhìn thì Lý Minh Hiên mới cảm thấy có chút quái dị.
Cả căn phòng sạch sẽ ngoài dự kiến, trừ bỏ những nơi khách sạn định kì dọn dẹp thì tất cả vật phẩm cá nhân của Trầm Hi đều săp xếp rất chỉnh tề, không hề có chút lộn xộn nào. Khách sạn dọn dẹp phòng bình thường sẽ không đụng tới đồ đạc của khách, như vậy là Trầm Hi tự mình làm?
Lý Minh Hiên kinh ngạc chỉ duy trì một chốc, rất nhanh đã bị tấm ảnh chụp trên bàn hấp dẫn sự chú ý. Bức hình tựa hồ chụp lúc Trầm Hi còn nhỏ, hẳn là Trầm Hi, ông ngoại cùng một nhà cữu cữu. Trầm Hi phỏng chừng còn chưa được một tuổi, ngây thơ cười hớn hở với ống kính.
Lý Minh Hiên trầm mặc, không thể tưởng tượng được tâm tình của Trầm Hi mỗi ngày đều nhìn bức hình này.
Điện thoại trong phòng đúng lúc này vang lên.
“Tiểu Hi Hi, cậu về khách sạn rồi à? Cậu thật sự xấu quá mà, làm người ta lo lắng gần chết.” Lý Minh Hiên vừa nhấc ống nghe điện thoại, còn chưa kịp nói gì thì bên kia đã nói một lèo. Càng làm Lý Minh Hiên khó hiểu chinh là âm thanh trong điện thoại rõ ràng thuộc về nam nhân, nhưng đối phương lại cố ý nén giọng làm ra bộ dáng làm bộ làm tịch.
Gương mặt Lý Minh Hiên không khỏi trầm xuống, chẳng lẽ đây là người bằng hữu tới đón Trầm Hi, không biết Trầm Hi bình thường kết giao với những người nào nữa!
Nhẫn nại chán ghét vì âm thanh của đối phương, Lý Minh Hiên mở miệng: “Tôi là anh họ Trầm Hi, em ấy đang tắm, ông là ai?”
“Anh họ? Cậu là Lý Minh Hiên?” Âm thanh đối phương đột nhiên cất cao, sau đó lập tức hỏi lại một câu: “Cậu mới nói gì, Trầm Hi đang tắm?” Giọng điệu hoàn toàn không dám tin.
Lý Minh Hiên thực kinh ngạc vì thái độ của đối phương nhưng vẫn ‘ừ’ một tiếng.
Bên kia đầu dây im lặng một hồi, nửa ngày sau mới có một giọng nam yếu ớt vang lên: “Làm phiền cậu chuyển lời với Trầm Hi, nói Vương Tinh Hải tìm cậu ấy, cậu ấy trở về thì tôi an tâm rồi.”
Điện thoại nhanh chóng bị cúp, Lý Minh Hiên lộ ra biểu tình có chút đăm chiêu.
“Ai gọi tới vậy?” Âm thanh Trầm Hi từ phía sau truyền tới.
Lý Minh Hiên quay đầu nhìn qua, Trầm Hi ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa phòng tắm.
Nghĩ tới giọng điệu nam nhân gọi điện thoại khi nãy, Lý Minh Hiên cười khẽ: “Một người gọi là Vương Tinh Hải tìm em.”
“Vương Tinh Hải?” Ánh mắt Trầm Hi chợt lóe chút nghi hoặc, lập tức nghĩ ra, Vương Tinh Hải không phải tên lão K sao? Năm đó cậu còn dùng tên này trêu chọc lão K một phen, một nam nhân cao lớn râu ria xồm xoàm lại đặt một cái tên đậm chất văn nghệ như vậy.
Tùy ý gật đầu một chút, Trầm Hi ra hiệu về phía phòng tắm. Lúc Lý Minh Hiên bước vào trong thì Trầm Hi bấm số điện thoại gọi lại.
“Alo, là tôi!”
“Kích thích quá dữ dội a, tâm lý tôi hiện giờ vô cùng yếu ớt xin đừng quấy rầy.”
“Cút!” Trầm Hi dứt khoát nói.
Lão K lập tức bừng bừng sức sống: “Sao lại thế này? Lý Minh Hiên sao lại ở cùng một chỗ với cậu, lại còn tắm rửa nữa?”
Trầm Hi hừ lạnh một tiếng: “Còn không phải ông chạy tới mộ viên quá chậm sao, vừa lúc gặp phải anh họ nên về trước. Mắc mưa chẳng lẽ ông không tắm sao?”
Đáp án của Trầm Hi cùng dự đoán của lão K chênh lệch quá lớn, lão K lập tức tụt hứng, uể oải hừ hừ trong điện thoại.
“Ông sao vậy?” Trầm Hi tốt bụng hỏi.
“Cậu còn hỏi nữa, vì đi đón cậu nên bị mắc mưa kẹt ngoài mộ viên đây này. Loại thời tiết quỷ quái này tôi không dám lái xe a!” Lão K cầm điện thoại oán giận một trận.
Trầm Hi cười khẽ, còn nghiêm túc đề nghị: “Ồ, mộ viên trong mưa là phong cảnh rất đặc biệt nha, ông có thể chậm rãi thưởng thức.”
“Tiểu Hi Hi, cậu thật không có lương tâm!”
Trầm Hi nhịn không được bật cười thành tiếng.
Hai người cứ vậy tán gẫu, Trầm Hi vài lần đã muốn cúp điện thoại nhưng bị lão K khóc nháo ngăn cản. Nghĩ tới lão K vì đón mình mới bị kẹt ở mộ viên, Trầm Hi hiếm có dịp dung túng ông như vậy.
Lý Minh Hiên sau khi tắm rửa ra ngoài liền nhìn thấy hình ảnh Trầm Hi cầm điện thoại mỉm cười.
Cứ việc Trầm Hi không cười với anh nhưng loại sung sướng xuất phát từ nội tâm trên mặt Trầm Hi tựa hồ làm bản thân anh bị lây nhiễm. Nhìn bộ dáng Trầm Hi lúc này, lần đầu tiên Lý Minh Hiên nhìn tới ngây người.
Hoàn
Tác giả :
Lý Tùng Nho