[Đam Mỹ] Thầm Mến
Chương 29
Miệng Trần tiểu thư hết mở lại đóng, nhìn nam thần rồi nhìn lại thụ, cuối cùng phẫn nộ tông cửa bỏ đi.
Cửa đóng lại cái rầm, lúc này trông Trần tiểu thư mới có chút ý vị của một cô gái bé nhỏ.
Một cô bé vừa thất tình, lại còn vừa yêu đã phát hiện người mình yêu yêu anh họ mình.
Trong phòng yên tĩnh lại, sau đó nam thần tránh ánh nhìn của thụ trước. Ánh mắt đó nóng rẫy mà đơn thuần, nặng trình trịch.
Hắn có hơi luống cuống tay chân đi tới một bên, trong lúc lơ đãng lại nhìn thấy bàn chân đang để trần của thụ. Trắng nõn đẹp đẽ, mỗi ngón đều ửng hồng co tròn trên nền gạch như sợ lạnh.
Nam thần quay người đến tủ lấy giày, nhưng hành động này lại khiến thụ hiểu lầm.
Cậu cho rằng nam thần trốn tránh không kịp nên muốn bỏ đi, dù sao hướng đặt tủ giày là ở gần cửa lớn. Thụ cho rằng nam thần không chấp nhận được việc mình nói những câu kia ngay trước mặt Trần tiểu thư.
Cậu vừa sợ vừa hối hận, chậm rãi tiến lại gần nắm lấy góc áo nam thần. Cậu cứ thấp thỏm bất an, tay hơi run.
Thụ nói “Xin lỗi, anh đừng giận.”
Cậu nhìn bờ lưng nam thần, chỉ cảm thấy cơn khó chịu dần dâng lên. Những lời lúc nãy tuy không đúng lúc, nhưng cậu đã móc trái tim mình ra đặt dưới đất, vẫn nhìn coi nam thần sẽ cầm nó lên, hay là đạp cho một phát.
Trái tim đó vẫn nóng hôi hổi, còn đang nảy thình thịch, ngập tràn hi vọng, không chút đề phòng.
Nam thần thở dài quay người lại, nắm lấy tay thụ khẽ khàng kéo ra.
Động tác tuy nhẹ, ấy vậy mà như một cánh cửa sập vào thật mạnh. Thụ nghĩ rằng mình đã hiểu rõ ràng ý của nam thần rồi.
Thụ vốn nghĩ rằng chính mình sẽ mặt không thay đổi mà tiếp thu, ít nhất còn có chút tôn nghiêm, nào ngờ một giây sau nước mắt đã ào ào tuôn xuống.
Có lẽ là say rồi, vẫn chưa tỉnh táo.
Thụ nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau đớn.
Lúc này có một đôi dép lê đặt trước mặt thụ, còn có cả một đôi tất trắng. Nam thần vốn định đưa tất cho thụ, lại phát hiện bàn tay đang siết rất chặt và dòng nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Nam thần sửng sốt một hồi lâu. Hắn nghĩ mình nên lý trí một chút, vậy mà khi phản ứng lại được thì hắn đã nhẹ nhàng ôm trọn người trước mặt vào ngực.
“Khóc gì nào, không phải đã nói với cậu rồi sao, không phải xin lỗi. Yêu thích một người nào có gì sai chứ?”
Mới đầu thụ còn có thể cắn răng nhẫn nhịn mà nhỏ giọng nghẹn ngào, nhưng một cái ôm này đã khiến cậu không kìm được mà nhào vào ngực nam thần khóc đẫm bờ vai người ấy.
Lúc còn đang nấc thì thụ được nam thần khẽ đẩy xuống ngồi trên sô pha để hắn xỏ tất xỏ dép cho cậu.
Trong đầu thụ là một đống hồ nhão, cậu nhìn nam thần đang quỳ trước mặt mình cúi thấp đầu, để lộ một phần sau gáy nhẵn mịn.
Thụ kìm lòng không đặng bèn giơ tay ra chạm trên phần da ấy một cái.
Nam thần giật nảy mình, vội vàng nắm lấy tay thụ hết cách nói: “Đừng có chạm lung tung chứ.”
Mũi thụ đỏ ửng, mắt cũng đỏ, cậu nhìn bàn tay đang bị nắm lấy của mình: “Không được chạm, vậy có thể hôn hôn một cái đúng không.”
Trước khi nam thần kịp trả lời, cậu đã nghiêng người trước, rốt cuộc cũng được toại nguyện mà hôn lên bờ môi đã nhung nhớ nhiều năm.
Cửa đóng lại cái rầm, lúc này trông Trần tiểu thư mới có chút ý vị của một cô gái bé nhỏ.
Một cô bé vừa thất tình, lại còn vừa yêu đã phát hiện người mình yêu yêu anh họ mình.
Trong phòng yên tĩnh lại, sau đó nam thần tránh ánh nhìn của thụ trước. Ánh mắt đó nóng rẫy mà đơn thuần, nặng trình trịch.
Hắn có hơi luống cuống tay chân đi tới một bên, trong lúc lơ đãng lại nhìn thấy bàn chân đang để trần của thụ. Trắng nõn đẹp đẽ, mỗi ngón đều ửng hồng co tròn trên nền gạch như sợ lạnh.
Nam thần quay người đến tủ lấy giày, nhưng hành động này lại khiến thụ hiểu lầm.
Cậu cho rằng nam thần trốn tránh không kịp nên muốn bỏ đi, dù sao hướng đặt tủ giày là ở gần cửa lớn. Thụ cho rằng nam thần không chấp nhận được việc mình nói những câu kia ngay trước mặt Trần tiểu thư.
Cậu vừa sợ vừa hối hận, chậm rãi tiến lại gần nắm lấy góc áo nam thần. Cậu cứ thấp thỏm bất an, tay hơi run.
Thụ nói “Xin lỗi, anh đừng giận.”
Cậu nhìn bờ lưng nam thần, chỉ cảm thấy cơn khó chịu dần dâng lên. Những lời lúc nãy tuy không đúng lúc, nhưng cậu đã móc trái tim mình ra đặt dưới đất, vẫn nhìn coi nam thần sẽ cầm nó lên, hay là đạp cho một phát.
Trái tim đó vẫn nóng hôi hổi, còn đang nảy thình thịch, ngập tràn hi vọng, không chút đề phòng.
Nam thần thở dài quay người lại, nắm lấy tay thụ khẽ khàng kéo ra.
Động tác tuy nhẹ, ấy vậy mà như một cánh cửa sập vào thật mạnh. Thụ nghĩ rằng mình đã hiểu rõ ràng ý của nam thần rồi.
Thụ vốn nghĩ rằng chính mình sẽ mặt không thay đổi mà tiếp thu, ít nhất còn có chút tôn nghiêm, nào ngờ một giây sau nước mắt đã ào ào tuôn xuống.
Có lẽ là say rồi, vẫn chưa tỉnh táo.
Thụ nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau đớn.
Lúc này có một đôi dép lê đặt trước mặt thụ, còn có cả một đôi tất trắng. Nam thần vốn định đưa tất cho thụ, lại phát hiện bàn tay đang siết rất chặt và dòng nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Nam thần sửng sốt một hồi lâu. Hắn nghĩ mình nên lý trí một chút, vậy mà khi phản ứng lại được thì hắn đã nhẹ nhàng ôm trọn người trước mặt vào ngực.
“Khóc gì nào, không phải đã nói với cậu rồi sao, không phải xin lỗi. Yêu thích một người nào có gì sai chứ?”
Mới đầu thụ còn có thể cắn răng nhẫn nhịn mà nhỏ giọng nghẹn ngào, nhưng một cái ôm này đã khiến cậu không kìm được mà nhào vào ngực nam thần khóc đẫm bờ vai người ấy.
Lúc còn đang nấc thì thụ được nam thần khẽ đẩy xuống ngồi trên sô pha để hắn xỏ tất xỏ dép cho cậu.
Trong đầu thụ là một đống hồ nhão, cậu nhìn nam thần đang quỳ trước mặt mình cúi thấp đầu, để lộ một phần sau gáy nhẵn mịn.
Thụ kìm lòng không đặng bèn giơ tay ra chạm trên phần da ấy một cái.
Nam thần giật nảy mình, vội vàng nắm lấy tay thụ hết cách nói: “Đừng có chạm lung tung chứ.”
Mũi thụ đỏ ửng, mắt cũng đỏ, cậu nhìn bàn tay đang bị nắm lấy của mình: “Không được chạm, vậy có thể hôn hôn một cái đúng không.”
Trước khi nam thần kịp trả lời, cậu đã nghiêng người trước, rốt cuộc cũng được toại nguyện mà hôn lên bờ môi đã nhung nhớ nhiều năm.
Tác giả :
Trì Đại Tối Cường