Dâm Môi Sai
Chương 22: Ngươi không nên dọa nữ nhân của ta như vậy
Hiển nhiên mấy hôm gần đây cơn giận của Yến lão phu nhân càng lúc càng lớn, Yến Nam Thiên cũng vô cùng bất đắc dĩ. Nhưng Y Y không so đo với bà làm gì, sức khỏe bà cũng ngày càng tiến triển tích cực, tất cả đều nhờ công của Diệu thần y.
Yến Nam Thiên nhìn Y Y cả ngày phơi phơi hái hái thảo dược, cũng không biết trong đầu nàng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Thời tiết dần ấm lên, thấy nàng lúc nào cũng thui thủi trong phủ kể cũng buồn, vừa hay Yến Nam Thiên đang định ra ngoài kiểm tra việc kinh doanh, hắn định bụng bảo nàng chuẩn bị một chút rồi dẫn nàng đi chơi.
Trước kia Yến Nam Thiên toàn một mình ra ngoài nên không biết, nay dắt thêm một người lại phải chuẩn bị biết bao nhiêu thứ, hắn nghĩ phải chuẩn bị cho nàng kĩ một chút, mang theo rất nhiều hòm thuốc khác nhau.
Cứ như vậy dẫn theo vài người hầu vừa ý, hai vợ chồng Yến gia dắt theo một đoàn người chậm rãi rời khỏi phủ.
Y Y rất vui vẻ, đã nhiều năm không được ra ngoài nên nàng vô cùng tò mò thò đầu ra khỏi rèm xe ngắm phố phường náo nhiệt. Yến Nam Thiên thấy vậy thì kéo nàng lại ngồi trên đùi hắn.
Tháng năm, muôn hoa đua nở.
Y Y rất thích mấy đóa hoa màu trắng, cứ ngó nghiêng xung quanh mãi, Yến Nam Thiên thấy nàng vui như đứa trẻ nên tâm tình cũng rất tốt.
“Gia.” Người bên ngoài nhẹ giọng nói: “Đã đến đường chính.”
Yến Nam Thiên ừ một tiếng trả lời, đường chính, người qua lại rất đông, tất nhiên kẻ lấm la lấm lét cũng rất nhiều, xe ngựa xa hoa thế này chẳng khác gì đang mời mọc: Gia ta rất nhiều tiền, đến cướp ta đi, đến cướp ta đi.
Ban đêm họ nghỉ tạm tại một khách điếm ở trấn trên, suốt quãng đường xe ngựa cũng không xóc nảy nên Y Y cũng không mệt lắm, nàng quyết định đi loanh quoanh một vòng. Yến Nam Thiên nghĩ dù gì cũng là địa bàn của mình nên không nói gì.
Y Y ngồi sau một ngọn núi giả, có người lẳng lặng đến gần. Tất cả những người học y trí nhớ đều rất tốt, Y Y nhận ra hắn…là Lãnh Tuấn.
Xem ra đến tận bây giờ hắn vẫn chưa buông tha cho việc điều tra thân thế của Yến Nam Thiên.
“Doãn tiểu thư.” Lãnh Tuấn nói chuyện rất thẳng thắn: “Tại hạ không biết vì sao cô không chịu xác nhận thân phận thật sự của Yến Nam Thiên, cô đã phải chịu nhiều uất ức, Doãn phu nhân lại qua đời, trong lòng cô thật không lưu lại tý cảm xúc nào sao?”
Y Y vẫn nhìn chăm chú vào ngọn núi giả, Lãnh Tuấn thấy vậy trong lời nói lộ ra chút xem thường: “Thứ lỗi cho tại hạ nói thẳng, nếu như đệ nhất tài nữ Doãn Thu Thủy chỉ là một nữ nhân tham luyến chi tình mà quên đi đại nghĩa, không khỏi khiến người trong thiên hạ chê cười.”
Không nhận được câu trả lời, người phía sau còn định nói điều gì đó lại đột nhiên rút lui cực nhanh chóng, một lát sau thì Cận bước đến: “Phu nhân, nên dùng bữa.”
Từ sau khi Yến Nam Thiên đưa nàng từ quan phủ trở về, thái độ của hắn trở nên rất cung kính, cũng không lại gần nàng như trước, còn xưng hô thì không biết thay đổi từ khi nào.
Y Y nhàn nhạt phủi phủi quần áo, chậm rãi đi theo Cận, vạch trần hắn…Cho dù ta có vạch trần hắn thì ngươi có năng lực gì chứ, Lãnh Tuấn?
Bữa tối rất phong phú, Yến Nam Thiên vốn không phải người quá chú trọng đến chuyện ăn uống, nhưng vì đợt này có dẫn Y Y theo nên yêu cầu đương nhiên cũng nghiêm khắc hơn trước. Những người theo hầu chưa bao giờ gặp qua loại tình huống này, nhưng họ đều âm thầm xác định vị phu nhân này cực kỳ quan trọng, vì vậy cũng sinh ra rất nhiều lời a dua nịnh hót.
Y Y vẫn kỳ lạ như trước, gặp ai cũng thản nhiên mỉm cười, vừa bình thản lại vừa xa cách.
Chỉ có Yến Nam Thiên là hiểu, giữa Doãn Thu Thủy khi này và người ngoài lúc nào cũng có một bức tường vô hình ngăn cách mọi cảm xúc.
Họ đi thẳng về phía Nam, đến trấn Giang Đình.
Yến Nam Thiên ban ngày bận rộn chuyện làm ăn, nên bảo Cận dẫn Y Y đi tham quan chung quanh cho khuây khỏa.
Trời tờ mờ sáng, Y Y ngủ rất sâu giấc, Chiết Hoa công tử từ ngoài bước vào phòng, tuy cả đêm không ngủ nhưng thần sắc hắn vẫn sáng láng, hắn vươn tay ôm Y Y vào lòng, thấy snàng lơ mơ mở mắt hắn cũng chỉ cười: “Đưa nàng đi ngắm mặt trời mọc.”
Ngắm mặt trời mọc ở trấn Giang Đình, có một nơi tầm nhìn rất tốt.
Đến chân núi.
Y Y đến đây mới hoảng hốt nghĩ đến bốn chữ: Núi cao chót vót.
Chiết Hoa công tử khó xử nói: “Núi này không có sơn tặc, nhưng nàng lại không có võ công, làm sao lên đây?”
Y Y trời sinh tính tình lạnh nhạt, đã bao lâu rồi không có người đùa giỡn với nàng như vậy? Không nói một lời, nàng quay phắt người lại, bày ra bộ dạng ‘không đi càng tốt’.
Vừa mới bước được một bước, thắt lưng đã bị người ôm lấy, Yến Nam Thiên khẽ cười bên tai nàng: “Xem ra Tiếu mỗ đành phải cung kính ôm nàng lên núi rồi.”
Y Y gần như vô ý thức siết chặt lấy đôi vai rộng lớn của hắn, chỉ đến khi bốn mắt nhìn nhau, nàng mới phát hiện hành vi này ủy mị biết bao nhiêu.
Y Y còn chưa kịp thu tay lại đã cảm nhận được hông mình bị siết chặt, khuôn mặt tiếp xúc với đôi môi hắn. Tiếng rên rỉ thỏa mãn đột nhiên bật ra khỏi môi, nàng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên ánh mắt Chiết Hoa công tử tối lại, tùy tay kéo nàng vào sâu trong bụi cỏ bên cạnh.
Đôi môi nóng bỏng xâm chiếm, bàn tay tiến vào nơi thần bí của nàng, dưới chân núi yên tĩnh không chút tiếng động, sương động trên vai áo ẩm ướt, khiến Chiết Hoa công tử cảm thấy tình thú dạt dào, xem nhẹ ánh mắt lóe lên một tia nhục nhã dưới thân.
“Tiếu huynh?” Ngay thời điểm quan trọng thỉnh thoảng cũng xuất hiện vài người không thiết thực.
Động tác của Chiết Hoa công tử vô cùng kịch liệt, nhưng khi nghe thấy tiếng gọi, theo bản năng cũng nhìn thoáng qua người dưới thân mình, ánh mắt nàng khi này có chút sợ hãi.
Nhẹ thở dài một hơi, hắn kéo nàng đứng dậy, đồng thời lấy áo choàng bọc kín người nàng lại.
“Ai da Tiếu huynh, quả thật là huynh! Chậc chậc, cứ nghe người ta nói Tiếu huynh không háo sắc, xem ra…lời đồn quả thật không đáng tin…” Người này đương nhiên Y Y không biết, nhưng Chiết Hoa công tử có thể nhận ra, hắn là hái hoa thần Túy Dương Phong.
Coi như là khách hàng số một của Chiết Hoa công tử.
Chiết Hoa công tử nhận được ánh mắt trào phúng của Y Y, rõ ràng là ý ‘Người như ngươi thật sự không gần nữ sắc?’, hắn vội phân bua: “Trước kia thật sự chưa từng làm chuyện này, được không?”
Sau đó quay đầu về phía Túy Dương Phong: “Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Túy Dương Phong không hề cảm nhận được chút nguy hiểm nào, tiếp tục cười vang: “Tại hạ cũng không ngờ Tiếu huynh cũng hưng trí như vậy, ta vì muốn ngắm mặt trời mọc mới đến đây. Thấy Tiếu huynh nên tiện thể đến chào hỏi một tiếng.”
Chiết Hoa công tử vẫn mang theo chút ý cười: “Vậy huynh cứ thong thả.”
Y Y chỉ cảm thấy có một sức mạnh cực lớn kéo nàng vào lòng Chiết Hoa công tử, bên tai là tiếng đao kiếm vun vút lãnh lẽo, chỉ một tiếng rồi lại an tĩnh.
Chiết Hoa công tử như đang lầu bầu: “Chào hỏi đúng lúc như vậy, ngươi không nên dọa nữ nhân của ta như vậy.”
Lằng nhằng mất một lúc nên hai người chỉ có thể ngắm mặt trời lên cao. Hắn ôm nàng giục ngựa quay về, cố ý ấn nàng vào trong ngực, không để nàng quay đầu lại.
Yến Nam Thiên nhìn Y Y cả ngày phơi phơi hái hái thảo dược, cũng không biết trong đầu nàng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Thời tiết dần ấm lên, thấy nàng lúc nào cũng thui thủi trong phủ kể cũng buồn, vừa hay Yến Nam Thiên đang định ra ngoài kiểm tra việc kinh doanh, hắn định bụng bảo nàng chuẩn bị một chút rồi dẫn nàng đi chơi.
Trước kia Yến Nam Thiên toàn một mình ra ngoài nên không biết, nay dắt thêm một người lại phải chuẩn bị biết bao nhiêu thứ, hắn nghĩ phải chuẩn bị cho nàng kĩ một chút, mang theo rất nhiều hòm thuốc khác nhau.
Cứ như vậy dẫn theo vài người hầu vừa ý, hai vợ chồng Yến gia dắt theo một đoàn người chậm rãi rời khỏi phủ.
Y Y rất vui vẻ, đã nhiều năm không được ra ngoài nên nàng vô cùng tò mò thò đầu ra khỏi rèm xe ngắm phố phường náo nhiệt. Yến Nam Thiên thấy vậy thì kéo nàng lại ngồi trên đùi hắn.
Tháng năm, muôn hoa đua nở.
Y Y rất thích mấy đóa hoa màu trắng, cứ ngó nghiêng xung quanh mãi, Yến Nam Thiên thấy nàng vui như đứa trẻ nên tâm tình cũng rất tốt.
“Gia.” Người bên ngoài nhẹ giọng nói: “Đã đến đường chính.”
Yến Nam Thiên ừ một tiếng trả lời, đường chính, người qua lại rất đông, tất nhiên kẻ lấm la lấm lét cũng rất nhiều, xe ngựa xa hoa thế này chẳng khác gì đang mời mọc: Gia ta rất nhiều tiền, đến cướp ta đi, đến cướp ta đi.
Ban đêm họ nghỉ tạm tại một khách điếm ở trấn trên, suốt quãng đường xe ngựa cũng không xóc nảy nên Y Y cũng không mệt lắm, nàng quyết định đi loanh quoanh một vòng. Yến Nam Thiên nghĩ dù gì cũng là địa bàn của mình nên không nói gì.
Y Y ngồi sau một ngọn núi giả, có người lẳng lặng đến gần. Tất cả những người học y trí nhớ đều rất tốt, Y Y nhận ra hắn…là Lãnh Tuấn.
Xem ra đến tận bây giờ hắn vẫn chưa buông tha cho việc điều tra thân thế của Yến Nam Thiên.
“Doãn tiểu thư.” Lãnh Tuấn nói chuyện rất thẳng thắn: “Tại hạ không biết vì sao cô không chịu xác nhận thân phận thật sự của Yến Nam Thiên, cô đã phải chịu nhiều uất ức, Doãn phu nhân lại qua đời, trong lòng cô thật không lưu lại tý cảm xúc nào sao?”
Y Y vẫn nhìn chăm chú vào ngọn núi giả, Lãnh Tuấn thấy vậy trong lời nói lộ ra chút xem thường: “Thứ lỗi cho tại hạ nói thẳng, nếu như đệ nhất tài nữ Doãn Thu Thủy chỉ là một nữ nhân tham luyến chi tình mà quên đi đại nghĩa, không khỏi khiến người trong thiên hạ chê cười.”
Không nhận được câu trả lời, người phía sau còn định nói điều gì đó lại đột nhiên rút lui cực nhanh chóng, một lát sau thì Cận bước đến: “Phu nhân, nên dùng bữa.”
Từ sau khi Yến Nam Thiên đưa nàng từ quan phủ trở về, thái độ của hắn trở nên rất cung kính, cũng không lại gần nàng như trước, còn xưng hô thì không biết thay đổi từ khi nào.
Y Y nhàn nhạt phủi phủi quần áo, chậm rãi đi theo Cận, vạch trần hắn…Cho dù ta có vạch trần hắn thì ngươi có năng lực gì chứ, Lãnh Tuấn?
Bữa tối rất phong phú, Yến Nam Thiên vốn không phải người quá chú trọng đến chuyện ăn uống, nhưng vì đợt này có dẫn Y Y theo nên yêu cầu đương nhiên cũng nghiêm khắc hơn trước. Những người theo hầu chưa bao giờ gặp qua loại tình huống này, nhưng họ đều âm thầm xác định vị phu nhân này cực kỳ quan trọng, vì vậy cũng sinh ra rất nhiều lời a dua nịnh hót.
Y Y vẫn kỳ lạ như trước, gặp ai cũng thản nhiên mỉm cười, vừa bình thản lại vừa xa cách.
Chỉ có Yến Nam Thiên là hiểu, giữa Doãn Thu Thủy khi này và người ngoài lúc nào cũng có một bức tường vô hình ngăn cách mọi cảm xúc.
Họ đi thẳng về phía Nam, đến trấn Giang Đình.
Yến Nam Thiên ban ngày bận rộn chuyện làm ăn, nên bảo Cận dẫn Y Y đi tham quan chung quanh cho khuây khỏa.
Trời tờ mờ sáng, Y Y ngủ rất sâu giấc, Chiết Hoa công tử từ ngoài bước vào phòng, tuy cả đêm không ngủ nhưng thần sắc hắn vẫn sáng láng, hắn vươn tay ôm Y Y vào lòng, thấy snàng lơ mơ mở mắt hắn cũng chỉ cười: “Đưa nàng đi ngắm mặt trời mọc.”
Ngắm mặt trời mọc ở trấn Giang Đình, có một nơi tầm nhìn rất tốt.
Đến chân núi.
Y Y đến đây mới hoảng hốt nghĩ đến bốn chữ: Núi cao chót vót.
Chiết Hoa công tử khó xử nói: “Núi này không có sơn tặc, nhưng nàng lại không có võ công, làm sao lên đây?”
Y Y trời sinh tính tình lạnh nhạt, đã bao lâu rồi không có người đùa giỡn với nàng như vậy? Không nói một lời, nàng quay phắt người lại, bày ra bộ dạng ‘không đi càng tốt’.
Vừa mới bước được một bước, thắt lưng đã bị người ôm lấy, Yến Nam Thiên khẽ cười bên tai nàng: “Xem ra Tiếu mỗ đành phải cung kính ôm nàng lên núi rồi.”
Y Y gần như vô ý thức siết chặt lấy đôi vai rộng lớn của hắn, chỉ đến khi bốn mắt nhìn nhau, nàng mới phát hiện hành vi này ủy mị biết bao nhiêu.
Y Y còn chưa kịp thu tay lại đã cảm nhận được hông mình bị siết chặt, khuôn mặt tiếp xúc với đôi môi hắn. Tiếng rên rỉ thỏa mãn đột nhiên bật ra khỏi môi, nàng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên ánh mắt Chiết Hoa công tử tối lại, tùy tay kéo nàng vào sâu trong bụi cỏ bên cạnh.
Đôi môi nóng bỏng xâm chiếm, bàn tay tiến vào nơi thần bí của nàng, dưới chân núi yên tĩnh không chút tiếng động, sương động trên vai áo ẩm ướt, khiến Chiết Hoa công tử cảm thấy tình thú dạt dào, xem nhẹ ánh mắt lóe lên một tia nhục nhã dưới thân.
“Tiếu huynh?” Ngay thời điểm quan trọng thỉnh thoảng cũng xuất hiện vài người không thiết thực.
Động tác của Chiết Hoa công tử vô cùng kịch liệt, nhưng khi nghe thấy tiếng gọi, theo bản năng cũng nhìn thoáng qua người dưới thân mình, ánh mắt nàng khi này có chút sợ hãi.
Nhẹ thở dài một hơi, hắn kéo nàng đứng dậy, đồng thời lấy áo choàng bọc kín người nàng lại.
“Ai da Tiếu huynh, quả thật là huynh! Chậc chậc, cứ nghe người ta nói Tiếu huynh không háo sắc, xem ra…lời đồn quả thật không đáng tin…” Người này đương nhiên Y Y không biết, nhưng Chiết Hoa công tử có thể nhận ra, hắn là hái hoa thần Túy Dương Phong.
Coi như là khách hàng số một của Chiết Hoa công tử.
Chiết Hoa công tử nhận được ánh mắt trào phúng của Y Y, rõ ràng là ý ‘Người như ngươi thật sự không gần nữ sắc?’, hắn vội phân bua: “Trước kia thật sự chưa từng làm chuyện này, được không?”
Sau đó quay đầu về phía Túy Dương Phong: “Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Túy Dương Phong không hề cảm nhận được chút nguy hiểm nào, tiếp tục cười vang: “Tại hạ cũng không ngờ Tiếu huynh cũng hưng trí như vậy, ta vì muốn ngắm mặt trời mọc mới đến đây. Thấy Tiếu huynh nên tiện thể đến chào hỏi một tiếng.”
Chiết Hoa công tử vẫn mang theo chút ý cười: “Vậy huynh cứ thong thả.”
Y Y chỉ cảm thấy có một sức mạnh cực lớn kéo nàng vào lòng Chiết Hoa công tử, bên tai là tiếng đao kiếm vun vút lãnh lẽo, chỉ một tiếng rồi lại an tĩnh.
Chiết Hoa công tử như đang lầu bầu: “Chào hỏi đúng lúc như vậy, ngươi không nên dọa nữ nhân của ta như vậy.”
Lằng nhằng mất một lúc nên hai người chỉ có thể ngắm mặt trời lên cao. Hắn ôm nàng giục ngựa quay về, cố ý ấn nàng vào trong ngực, không để nàng quay đầu lại.
Tác giả :
Nhất Độ Quân Hoa