Đâm Lao Phải Gả Theo Lao
Chương 4: Đậu hũ thúi (1)
“Đón cô ta trở về cũng được, có điều tuyệt không thể làm chính thất. Bằng lòng cho loại nữ nhân phàn quyền phụ thế (*) như nàng ta tiến vào cửa Trần gia đã rất nể mặt con rồi, đây là nhượng bộ cuối cùng của chúng ta.” Trần lão gia nghiêm nghị.
(*ham danh lợi, cậy quyền thế)
“Mục Phong, con ra ngoài trước đi!” Trần phu nhân vội cắt ngang, sợ hai cha con lại bắt đầu tranh cãi.
“Vâng!” Trần Mục Phong đáp.
Nhạc Kiến Thần cũng theo đi ra.
“Mục Phong, không cần lo lắng, có thời gian thì còn xoay chuyyển được.” Nhạc Kiến Thần an ủi.
“Ủy khuất cho Trúc Uẩn.” Trần Mục Phong trả lời.
“Rồi cũng sẽ có cách.” Nhạc Kiến Thần khuyên.
Hai người mới ra khỏi cửa Tùng Duyên viện, liền nghe thấy tiếng cười. Theo hướng thanh âm nhìn lại, là Trần Mục Vũ cùng Bảo Nhi đang ngồi trên bàn đu dây đùa giỡn.
“Bảo Nhi, vừa rồi sao sắc mặt cha lại khó coi như vậy?” Trần Mục Vũ lột một trái vải cho Bảo Nhi.
Hai người đang muốn đi, nghe thấy thề liền ngừng cước bộ.
“Trần đại thiếu tức giận!” Bảo Nhi trong miệng còn ngậm vải hàm hồ đáp.
“Đại ca? Đại ca làm sao vậy?” Trần Mục Vũ buồn bực hỏi thăm.
“Hình như là một nữ nhân, gọi là gậy trúc (*) gì đó ~~~” Bảo Nhi suy nghĩ một chút, vẫn không tài nào nhớ nổi nàng ta tên gọi là gì.
(*Nguyên văn là Trúc Tử (竹子))
“Không phải gậy trúc, là Trúc Uẩn. Bởi vì nàng sao?” Trần Mục Vũ hiểu rõ, xem ra tâm tư đại ca có vẻ rất kiên định.
“Tiểu ca, gậy trúc cùng Trần đại thiếu là thanh mai trúc mã đúng hay không?” Bảo Nhi hỏi.
“Đúng vậy! Làm sao muội biết?” Trần Mục Vũ hỏi, vừa lột vải cho nàng.
“Tiểu ca, tình tiết tầm thường như thế trong tiểu thuyết tài tử giai nhân có một đống nha! Không biết chính là kẻ ngốc!” Bảo Nhi kiêu ngạo.
“Biết còn không ít! Cuối cùng cha đồng ý sao?” Trần Mục Vũ hỏi.
Bảo Nhi gật đầu, ngậm miệng ăn vải.
“Thực sự? Làm sao có thể ~~~~” Trần Mục Vũ buồn bực, mấy năm nay nhắc tới việc này cha hắn liền giận dữ, làm thế nào lại đồng ý nhỉ?
“Vạn sự đều có khả năng, tiểu ca! Tựa như ta cho tới bây giờ vẫn chẳng tin được Trần đại thiếu cũng có người trong lòng đấy thôi. Tiểu ca, gậy trúc kia có phải rất xinh đẹp hay không?” Bảo Nhi cảm thấy hứng thú bèn hỏi.
“Là Trúc Uẩn. Trúc Uẩn rất đẹp.” Trần Mục Vũ đáp.
“À ha, thảo nào!” Bảo Nhi gật đầu.
“Cái gì mà thảo nào, Bảo Nhi?” Trần Mục Vũ hỏi.
“Thảo nào Trần đại thiếu cũng sẽ tình thâm ý trọng chứ sao! Đó là một cây gậy trúc xinh đẹp mà. Tiểu ca huynh thật ngốc!” Bảo Nhi giải thích.
“Rồi rồi rồi, Bảo Nhi thông minh nhất.” Trần Mục Vũ vừa cười vừa nói, thuận tiện nhét trái vải vào miệng Bảo Nhi.
“Quá khen quá khen!” Bảo Nhi cười híp mắt.
“Bảo Nhi à, rối cuộc vì sao cha lại đồng ý? Trước đây cha là người phản đối nhất, nhắc tới liền tức giận.” Trần Mục Vũ hỏi.
“Bởi vì người thông minh nhất là ta nói cho cô trượng không biết không thể buôn bán lỗ vốn nha!” Bảo Nhi đắc ý thuật lại cho Trần Mục Vũ một lần, sau đó bổ sung: “Trần đại thiếu không đi, nhị ca cùng tiểu ca sẽ không cần phải mệt nhọc như vậy. Tất cả mọi công việc vất vả đều để cho Trần đại thiếu gánh là tốt rồi.”
“Ha ha ~~~ Bảo Nhi quả nhiên thông minh. Sau này tiểu ca nhất định mua cho muội thiệt nhiều đồ chơi độc đáo.” Trần Mục Vũ vừa cười vừa nói. Thật tốt, đại ca ở lại bọn họ có thể tha hồ lười biếng, sống những ngày tháng tiêu dao.
“Quên đi, ta không tin thẩm mỹ của tiểu ca huynh đâu.” Bảo Nhi bĩu môi nói, “Có điều — tiểu ca, lúc ta muốn ra ngoài chơi huynh dẫn ta đi có được hay không?”
“Như vậy sao được? Nữ nhi không thể tùy tiện xuất môn.” Trần Mục Vũ phản đối.
“Ta đây cải trang thành nam hài là được mà! Tiểu ca, cho ta mượn hai bộ quần áo được chứ?” Bảo Nhi năn nỉ.
“Nãi nãi với nương sẽ không đồng ý.” Trần Mục Vũ từ chối, Bảo Nhi lỡ mà rớt một cọng tóc, nãi nãi, cha mẹ hắn rất có khả năng sẽ nện chết hắn như chơi.
“Cái này huynh không cần lo lắng! Có muội muội thông minh như vậy ở đây, không thành vấn đề.” Bảo Nhi vừa cười vừa nói.
“Muội thì không thành vấn đề, bọn họ sẽ tìm ta phiền phức. Muội ngẫm lại xem, bởi vì muội, ta cùng nhị ca đều bị nãi nãi với nương mắng bao nhiêu lần rồi?” Trần Mục Vũ bất đắc dĩ nói.
“Được rồi tiểu ca, tiểu ca dễ thương! Muội lột vải cho huynh anh, đáp ứng ta đi mà, tiểu ca ~~~~~” Bảo Nhi vừa lột vải vừa mè nheo.
“Thật không có biện pháp với muội!” Trần Mục Vũ vuốt vuốt tóc Bảo Nhi.
“Nào nào, tiểu ca có nghĩa khí nhất của ta, mời ăn vải!” Bảo Nhi cười tủm tỉm mà đem vải nhét vào miệng Trần Mục Vũ.
“Xem ra, Bảo Nhi thật đúng là không thích ngươi rồi, Mục Phong!” Nhạc Kiến Thần cười cười. Nàng gọi hắn là Trần đại thiếu, nhưng lại gọi hai tên kia là ca ca.
“Hừ!” Trần Mục Phong hừ lỗ mũi. Tiểu nha đầu đó thù dai mà.
“Có điều là, muội ấy vẫn giúp ngươi — tuy rằng bổn ý chính là để mệt chết ngươi. Tiểu nha đầu thật đúng là có chút thông minh!” Nhạc Kiến Thần tựa hồ có chút suy nghĩ nhìn hai người đương ngồi trên bàn đu dây.
“Tiểu hai mặt!” Trần Mục Phong bảo.
“Tiểu nha đầu rất thú vị.” Nhạc Kiến Thần khen. Nha đầu này lai lịch khẳng định không đơn giản, nghe nàng nói, “Tốt thì thu nhận, không tốt coi như nha hoàn”, chỉ có người đã gặp qua loại sự tình đó mới có thể tùy ý nói ra như vậy, tùy ý quyết định số phận của một nữ nhân.
“Ngươi lần này vì sao lại tới?” Trần Mục Phong hỏi.
“Trốn đi tìm thanh tĩnh chớ sao! Nếu không bị nương ta phiền chết!” Nhạc Kiến Thần bất đắc dĩ nói: “Từ lúc định hôn xong liên tục tìm người coi ngày lành!”
“Ngày đã định rồi?” Trần Mục Phong hỏi.
“Không biết. Ngày tháng tiêu dao của ta rốt cuộc cũng kết thúc ~~~~~ Tô Hàng mỹ nữ, sau này không có cơ hội rồi!” Nhạc Kiến Thần nói, “Mục Phong, ngươi muốn lên kinh ư?”
“Ừ, bàn chuyện làm ăn.” Trần Mục Phong giản đơn đáp.
Tới lúc Trần Mục Vân trở về thì cả nhà đã dùng xong cơm tối, mọi người ngồi trong phòng khách Tùng Duyên viện uống trà. Hắn bước vào trong tay cầm theo hai bao giấy dầu, một mùi hương không được bình thường như có như không truyền vào mũi mọi người.
“Mục Vân, con cầm cái gì vậy?” Trần phu nhân mặt nhăn mày nhíu.
“Đậu hũ thúi. Bảo Nhi, dám ăn không?” Trần Mục Vân cười tủm tỉm nhìn Bảo Nhi.
“Không thành vấn đề.” Bảo Nhi hiếu kỳ đến mức hai mắt tỏa ánh sáng. Nhìn chằm chằm Trần Mục Vân chậm rãi mở giấy dầu, bên cạnh sớm có nha hoàn cầm đĩa cùng đôi đũa.
Không đợi nha hoàn động thủ đem đậu hũ trút ra đĩa, Bảo Nhi tự tay cầm một miếng bỏ vào trong miệng, “Nóng quá ~~~~” khẽ xuýt xoa mấy hơi, khối đậu hũ nọ đã tuột thẳng vào bụng, “Nhị ca, huynh rốt cuộc cũng mua được một món ra hồn rồi.”
“Bảo Nhi à, con ăn cái này sao?” Trần phu nhân đôi mắt trợn lên thật to, Bảo Nhi khả ái của mình sao có thể ăn cái loại thức ăn này?
“Vâng, ăn ngon lắm ạ! Cô cô, có muốn ăn hay không?” Bảo Nhi đã cầm lấy miếng thứ hai. “Nãi nãi, cô trượng, Nhạc ca ca, tiểu ca, mọi người có muốn ăn hay không?”
Thấy mọi người biểu tình quái dị nhất trí lắc đầu, Bảo Nhi chớp chớp mắt, nhìn Trần Mục Vân: “Nhị ca, huynh muốn ăn sao?”
“Đương nhiên, nếu không ta mua nhiều như vậy để làm chi?” Trần Mục Vân cũng tự tay cầm bỏ vào trong miệng.
“Nhị ca, Hàng Châu có phải còn có bánh sầu riêng (2) không? Thực muốn ăn nha!” Bảo Nhi vừa ăn vừa hỏi.
“Bánh sầu riêng? Sầu riêng muội có muốn ăn hay không?” Trần Mục Vân cười đáp.
“Muốn!” Bảo Nhi rất thẳng thắn trả lời.
“Bảo Nhi, muội chắc chứ?” Trần Mục Vân hỏi.
“Dạ!” Bảo Nhi gật đầu, lại cặm cụi ăn.
Một phòng đầy người trợn mắt nhìn hai kẻ ăn đến vui ngất trời kia, đợi đến khi hai bao đều trông thấy đáy, Bảo Nhi không để ý ợ một cái, sau đó lẩm bẩm: “Mùi không được dễ chịu lắm ai ~~~”, nhìn tay phải đầy mỡ, lấy ra khăn tay lau sau đó thuận tiện đưa khăn giao cho nha hoàn bên cạnh.
“Bảo Nhi, muội cư nhiên cảm thấy ăn ngon?” Trần Mục Vũ bộ dạng không tin nổi.
“Tiểu ca, huynh nghĩ không thể ăn sao?” Bảo Nhi nhướng nhướng mày, hít một hơi, mùi hương phiêu tán trong phòng lập tức tiến vào trong lỗ mũi, “Tuy rằng hơi khó ngửi, nhưng tiểu ca à, trông mặt mà bắt hình dong là sai lầm nha.”
“Cái kia ~~~~ căn bản là không thể ăn có được hay không ~~~~ nào có nữ hài tử nhà ai ăn cái này?” Trần Mục Vũ lầm bầm nói.
“Nhị ca, huynh đã nếm thử đậu hũ thúi ở Thiệu Hưng chưa? Nghe nói so với Hàng Châu còn ngon hơn!” Bảo Nhi không để ý tới Trần Mục Vũ lầu bầu, chuyển hướng tới người đồng đạo.
“Phải không? Chưa thử. Sau này có cơ hội ăn thử xem thế nào.” Trần Mục Vân nói. Kỳ thực đây là lần đầu tiên hắn ăn đậu hũ thúi ~~~~
“Nhị ca, nếu không, chúng ta đi Thiệu Hưng chơi đi. Còn có thể nếm thử Nữ Nhi Hồng nữa.” Bảo Nhi đề nghị.
“Không được! Bảo Nhi à, con muốn ăn, cô cô phái người mua cho con, nhưng không được ra khỏi cửa!” Trần phu nhân lập tức nói.
“Cô cô ~~~~~” Bảo Nhi kéo dài giọng.
“Chuyện gì cũng đều theo con, riêng chuyện xuất môn không được!” Trần phu nhân khó có được lúc khẩu khí hơi nặng một chút.
“Cô trượng ~~~~” dời mục tiêu tấn công.
“Không được!” Trần lão gia cũng một câu từ chối thẳng.
“Nãi nãi ~~~~” tiếp tục dời đi.
“Bảo Nhi à, nữ hài tử thì phải ‘cửa lớn không ra cổng trong không tới’ mới được!” Trần lão phu nhân vừa cười vừa nói.
“Thực sự không được sao?” Con mắt Bảo Nhi đảo qua ba vị lão đại một vòng.
Ba người đồng loạt gật đầu.
Chú thích
(1) Đậu hũ thúi: một món ăn đặc sản nổi tiếng ở Trung Quốc. Làm từ đậu hũ lên men thời gian dài, thường tẩm gia vị và nướng lên, được đánh giá theo tiêu chuẩn: càng thúi càng ngon!
(2) Bánh sầu riêng
(*ham danh lợi, cậy quyền thế)
“Mục Phong, con ra ngoài trước đi!” Trần phu nhân vội cắt ngang, sợ hai cha con lại bắt đầu tranh cãi.
“Vâng!” Trần Mục Phong đáp.
Nhạc Kiến Thần cũng theo đi ra.
“Mục Phong, không cần lo lắng, có thời gian thì còn xoay chuyyển được.” Nhạc Kiến Thần an ủi.
“Ủy khuất cho Trúc Uẩn.” Trần Mục Phong trả lời.
“Rồi cũng sẽ có cách.” Nhạc Kiến Thần khuyên.
Hai người mới ra khỏi cửa Tùng Duyên viện, liền nghe thấy tiếng cười. Theo hướng thanh âm nhìn lại, là Trần Mục Vũ cùng Bảo Nhi đang ngồi trên bàn đu dây đùa giỡn.
“Bảo Nhi, vừa rồi sao sắc mặt cha lại khó coi như vậy?” Trần Mục Vũ lột một trái vải cho Bảo Nhi.
Hai người đang muốn đi, nghe thấy thề liền ngừng cước bộ.
“Trần đại thiếu tức giận!” Bảo Nhi trong miệng còn ngậm vải hàm hồ đáp.
“Đại ca? Đại ca làm sao vậy?” Trần Mục Vũ buồn bực hỏi thăm.
“Hình như là một nữ nhân, gọi là gậy trúc (*) gì đó ~~~” Bảo Nhi suy nghĩ một chút, vẫn không tài nào nhớ nổi nàng ta tên gọi là gì.
(*Nguyên văn là Trúc Tử (竹子))
“Không phải gậy trúc, là Trúc Uẩn. Bởi vì nàng sao?” Trần Mục Vũ hiểu rõ, xem ra tâm tư đại ca có vẻ rất kiên định.
“Tiểu ca, gậy trúc cùng Trần đại thiếu là thanh mai trúc mã đúng hay không?” Bảo Nhi hỏi.
“Đúng vậy! Làm sao muội biết?” Trần Mục Vũ hỏi, vừa lột vải cho nàng.
“Tiểu ca, tình tiết tầm thường như thế trong tiểu thuyết tài tử giai nhân có một đống nha! Không biết chính là kẻ ngốc!” Bảo Nhi kiêu ngạo.
“Biết còn không ít! Cuối cùng cha đồng ý sao?” Trần Mục Vũ hỏi.
Bảo Nhi gật đầu, ngậm miệng ăn vải.
“Thực sự? Làm sao có thể ~~~~” Trần Mục Vũ buồn bực, mấy năm nay nhắc tới việc này cha hắn liền giận dữ, làm thế nào lại đồng ý nhỉ?
“Vạn sự đều có khả năng, tiểu ca! Tựa như ta cho tới bây giờ vẫn chẳng tin được Trần đại thiếu cũng có người trong lòng đấy thôi. Tiểu ca, gậy trúc kia có phải rất xinh đẹp hay không?” Bảo Nhi cảm thấy hứng thú bèn hỏi.
“Là Trúc Uẩn. Trúc Uẩn rất đẹp.” Trần Mục Vũ đáp.
“À ha, thảo nào!” Bảo Nhi gật đầu.
“Cái gì mà thảo nào, Bảo Nhi?” Trần Mục Vũ hỏi.
“Thảo nào Trần đại thiếu cũng sẽ tình thâm ý trọng chứ sao! Đó là một cây gậy trúc xinh đẹp mà. Tiểu ca huynh thật ngốc!” Bảo Nhi giải thích.
“Rồi rồi rồi, Bảo Nhi thông minh nhất.” Trần Mục Vũ vừa cười vừa nói, thuận tiện nhét trái vải vào miệng Bảo Nhi.
“Quá khen quá khen!” Bảo Nhi cười híp mắt.
“Bảo Nhi à, rối cuộc vì sao cha lại đồng ý? Trước đây cha là người phản đối nhất, nhắc tới liền tức giận.” Trần Mục Vũ hỏi.
“Bởi vì người thông minh nhất là ta nói cho cô trượng không biết không thể buôn bán lỗ vốn nha!” Bảo Nhi đắc ý thuật lại cho Trần Mục Vũ một lần, sau đó bổ sung: “Trần đại thiếu không đi, nhị ca cùng tiểu ca sẽ không cần phải mệt nhọc như vậy. Tất cả mọi công việc vất vả đều để cho Trần đại thiếu gánh là tốt rồi.”
“Ha ha ~~~ Bảo Nhi quả nhiên thông minh. Sau này tiểu ca nhất định mua cho muội thiệt nhiều đồ chơi độc đáo.” Trần Mục Vũ vừa cười vừa nói. Thật tốt, đại ca ở lại bọn họ có thể tha hồ lười biếng, sống những ngày tháng tiêu dao.
“Quên đi, ta không tin thẩm mỹ của tiểu ca huynh đâu.” Bảo Nhi bĩu môi nói, “Có điều — tiểu ca, lúc ta muốn ra ngoài chơi huynh dẫn ta đi có được hay không?”
“Như vậy sao được? Nữ nhi không thể tùy tiện xuất môn.” Trần Mục Vũ phản đối.
“Ta đây cải trang thành nam hài là được mà! Tiểu ca, cho ta mượn hai bộ quần áo được chứ?” Bảo Nhi năn nỉ.
“Nãi nãi với nương sẽ không đồng ý.” Trần Mục Vũ từ chối, Bảo Nhi lỡ mà rớt một cọng tóc, nãi nãi, cha mẹ hắn rất có khả năng sẽ nện chết hắn như chơi.
“Cái này huynh không cần lo lắng! Có muội muội thông minh như vậy ở đây, không thành vấn đề.” Bảo Nhi vừa cười vừa nói.
“Muội thì không thành vấn đề, bọn họ sẽ tìm ta phiền phức. Muội ngẫm lại xem, bởi vì muội, ta cùng nhị ca đều bị nãi nãi với nương mắng bao nhiêu lần rồi?” Trần Mục Vũ bất đắc dĩ nói.
“Được rồi tiểu ca, tiểu ca dễ thương! Muội lột vải cho huynh anh, đáp ứng ta đi mà, tiểu ca ~~~~~” Bảo Nhi vừa lột vải vừa mè nheo.
“Thật không có biện pháp với muội!” Trần Mục Vũ vuốt vuốt tóc Bảo Nhi.
“Nào nào, tiểu ca có nghĩa khí nhất của ta, mời ăn vải!” Bảo Nhi cười tủm tỉm mà đem vải nhét vào miệng Trần Mục Vũ.
“Xem ra, Bảo Nhi thật đúng là không thích ngươi rồi, Mục Phong!” Nhạc Kiến Thần cười cười. Nàng gọi hắn là Trần đại thiếu, nhưng lại gọi hai tên kia là ca ca.
“Hừ!” Trần Mục Phong hừ lỗ mũi. Tiểu nha đầu đó thù dai mà.
“Có điều là, muội ấy vẫn giúp ngươi — tuy rằng bổn ý chính là để mệt chết ngươi. Tiểu nha đầu thật đúng là có chút thông minh!” Nhạc Kiến Thần tựa hồ có chút suy nghĩ nhìn hai người đương ngồi trên bàn đu dây.
“Tiểu hai mặt!” Trần Mục Phong bảo.
“Tiểu nha đầu rất thú vị.” Nhạc Kiến Thần khen. Nha đầu này lai lịch khẳng định không đơn giản, nghe nàng nói, “Tốt thì thu nhận, không tốt coi như nha hoàn”, chỉ có người đã gặp qua loại sự tình đó mới có thể tùy ý nói ra như vậy, tùy ý quyết định số phận của một nữ nhân.
“Ngươi lần này vì sao lại tới?” Trần Mục Phong hỏi.
“Trốn đi tìm thanh tĩnh chớ sao! Nếu không bị nương ta phiền chết!” Nhạc Kiến Thần bất đắc dĩ nói: “Từ lúc định hôn xong liên tục tìm người coi ngày lành!”
“Ngày đã định rồi?” Trần Mục Phong hỏi.
“Không biết. Ngày tháng tiêu dao của ta rốt cuộc cũng kết thúc ~~~~~ Tô Hàng mỹ nữ, sau này không có cơ hội rồi!” Nhạc Kiến Thần nói, “Mục Phong, ngươi muốn lên kinh ư?”
“Ừ, bàn chuyện làm ăn.” Trần Mục Phong giản đơn đáp.
Tới lúc Trần Mục Vân trở về thì cả nhà đã dùng xong cơm tối, mọi người ngồi trong phòng khách Tùng Duyên viện uống trà. Hắn bước vào trong tay cầm theo hai bao giấy dầu, một mùi hương không được bình thường như có như không truyền vào mũi mọi người.
“Mục Vân, con cầm cái gì vậy?” Trần phu nhân mặt nhăn mày nhíu.
“Đậu hũ thúi. Bảo Nhi, dám ăn không?” Trần Mục Vân cười tủm tỉm nhìn Bảo Nhi.
“Không thành vấn đề.” Bảo Nhi hiếu kỳ đến mức hai mắt tỏa ánh sáng. Nhìn chằm chằm Trần Mục Vân chậm rãi mở giấy dầu, bên cạnh sớm có nha hoàn cầm đĩa cùng đôi đũa.
Không đợi nha hoàn động thủ đem đậu hũ trút ra đĩa, Bảo Nhi tự tay cầm một miếng bỏ vào trong miệng, “Nóng quá ~~~~” khẽ xuýt xoa mấy hơi, khối đậu hũ nọ đã tuột thẳng vào bụng, “Nhị ca, huynh rốt cuộc cũng mua được một món ra hồn rồi.”
“Bảo Nhi à, con ăn cái này sao?” Trần phu nhân đôi mắt trợn lên thật to, Bảo Nhi khả ái của mình sao có thể ăn cái loại thức ăn này?
“Vâng, ăn ngon lắm ạ! Cô cô, có muốn ăn hay không?” Bảo Nhi đã cầm lấy miếng thứ hai. “Nãi nãi, cô trượng, Nhạc ca ca, tiểu ca, mọi người có muốn ăn hay không?”
Thấy mọi người biểu tình quái dị nhất trí lắc đầu, Bảo Nhi chớp chớp mắt, nhìn Trần Mục Vân: “Nhị ca, huynh muốn ăn sao?”
“Đương nhiên, nếu không ta mua nhiều như vậy để làm chi?” Trần Mục Vân cũng tự tay cầm bỏ vào trong miệng.
“Nhị ca, Hàng Châu có phải còn có bánh sầu riêng (2) không? Thực muốn ăn nha!” Bảo Nhi vừa ăn vừa hỏi.
“Bánh sầu riêng? Sầu riêng muội có muốn ăn hay không?” Trần Mục Vân cười đáp.
“Muốn!” Bảo Nhi rất thẳng thắn trả lời.
“Bảo Nhi, muội chắc chứ?” Trần Mục Vân hỏi.
“Dạ!” Bảo Nhi gật đầu, lại cặm cụi ăn.
Một phòng đầy người trợn mắt nhìn hai kẻ ăn đến vui ngất trời kia, đợi đến khi hai bao đều trông thấy đáy, Bảo Nhi không để ý ợ một cái, sau đó lẩm bẩm: “Mùi không được dễ chịu lắm ai ~~~”, nhìn tay phải đầy mỡ, lấy ra khăn tay lau sau đó thuận tiện đưa khăn giao cho nha hoàn bên cạnh.
“Bảo Nhi, muội cư nhiên cảm thấy ăn ngon?” Trần Mục Vũ bộ dạng không tin nổi.
“Tiểu ca, huynh nghĩ không thể ăn sao?” Bảo Nhi nhướng nhướng mày, hít một hơi, mùi hương phiêu tán trong phòng lập tức tiến vào trong lỗ mũi, “Tuy rằng hơi khó ngửi, nhưng tiểu ca à, trông mặt mà bắt hình dong là sai lầm nha.”
“Cái kia ~~~~ căn bản là không thể ăn có được hay không ~~~~ nào có nữ hài tử nhà ai ăn cái này?” Trần Mục Vũ lầm bầm nói.
“Nhị ca, huynh đã nếm thử đậu hũ thúi ở Thiệu Hưng chưa? Nghe nói so với Hàng Châu còn ngon hơn!” Bảo Nhi không để ý tới Trần Mục Vũ lầu bầu, chuyển hướng tới người đồng đạo.
“Phải không? Chưa thử. Sau này có cơ hội ăn thử xem thế nào.” Trần Mục Vân nói. Kỳ thực đây là lần đầu tiên hắn ăn đậu hũ thúi ~~~~
“Nhị ca, nếu không, chúng ta đi Thiệu Hưng chơi đi. Còn có thể nếm thử Nữ Nhi Hồng nữa.” Bảo Nhi đề nghị.
“Không được! Bảo Nhi à, con muốn ăn, cô cô phái người mua cho con, nhưng không được ra khỏi cửa!” Trần phu nhân lập tức nói.
“Cô cô ~~~~~” Bảo Nhi kéo dài giọng.
“Chuyện gì cũng đều theo con, riêng chuyện xuất môn không được!” Trần phu nhân khó có được lúc khẩu khí hơi nặng một chút.
“Cô trượng ~~~~” dời mục tiêu tấn công.
“Không được!” Trần lão gia cũng một câu từ chối thẳng.
“Nãi nãi ~~~~” tiếp tục dời đi.
“Bảo Nhi à, nữ hài tử thì phải ‘cửa lớn không ra cổng trong không tới’ mới được!” Trần lão phu nhân vừa cười vừa nói.
“Thực sự không được sao?” Con mắt Bảo Nhi đảo qua ba vị lão đại một vòng.
Ba người đồng loạt gật đầu.
Chú thích
(1) Đậu hũ thúi: một món ăn đặc sản nổi tiếng ở Trung Quốc. Làm từ đậu hũ lên men thời gian dài, thường tẩm gia vị và nướng lên, được đánh giá theo tiêu chuẩn: càng thúi càng ngon!
(2) Bánh sầu riêng
Tác giả :
Đông Ly Cúc Ẩn