Đâm Lao Phải Gả Theo Lao
Chương 18: Tiểu hồng nương (*)
(*hồng nương: người mai mối)
Cơm tối xong xuôi, chị em Nhạc gia cùng Bảo Nhi cảm thấy nóng nực trong người, liền chạy ra sân viện nhảy lên trên cây ngồi hóng mát, mấy cặp chân đung đưa qua lại giữa không trung.
Lúc Nhạc Kiến Thần, Trần Mục Phong, Cố Lương Chu vào đến cửa chỉ thấy ba bóng người trăng trắng cùng ba đôi chân vắt vẻo trên không, không khỏi nhíu mày.
“Mấy cô bé, bọn em đang làm gì vậy?” Nhạc Kiến Thần cười hỏi, hắn thực ra có thể chấp nhận được những hành động kỳ quái của ba cô nha đầu này.
“Nói chuyện phiếm thôi!” Nhạc Kiến Đường cũng không quay đầu lại đáp, “Nhị ca, huynh tới đây làm gì?”
“Uống trà đó! Cố bá mẫu khen trà Bảo Nhi uống rất ngon! Thế nên ta mới túm lấy Mục Phong và Lương Chu tới xin chén trà để uống đây.” Nhạc Kiến Thần trả lời.
Trên cây ba cô quay đầu lại, sau đó đồng loạt nhảy xuống.
“Chào Trần đại ca, chào Cố tam ca.” Nhạc gia tỷ muội cất tiếng. Bảo Nhi chạy đến bên cạnh Trần Mục Phong, “Đại ca, vị này chính là Cố tam ca ư?”
“Ừ.” Trần Mục Phong gật đầu. Bảo Nhi vô cùng cao hứng bám lấy Cố Lương Chu chào hỏi, Cố Lương Chu cũng “Ừ” — cùng một bộ dạng y hệt Trần Mục Phong.
Vào phòng, ba cô gái bưng đồ nghề ra, bận rộn nửa ngày rốt cuộc pha xong ba chén trà, Bảo Nhi bưng cho Trần Mục Phong, Nhạc Kiến Nhu bưng cho nhị ca nhà mình.
“Đường Đường, trà nguội uống không ngon nha!” Bảo Nhi cười tủm tỉm chòng ghẹo, Nhạc Kiến Nhu cũng cười. Nhạc Kiến Đường lúc này mới chậm rì rì bưng trà tới cho Cố Lương Chu.
“Nha đầu, đây là trà gì vậy?” Nhạc Kiến Thần hỏi.
“Trà sữa gừng.” Bảo Nhi vừa cười vừa đáp, tiện tay cầm một miếng bánh điểm tâm đưa cho Trần Mục Phong, “Đại ca, ăn cái này đi.”
Trần Mục Phong nhận lấy, ăn. Nhạc Kiến Thần cùng Cố Lương Chu hơi chớp chớp mi.
“Nhạc ca ca, chừng nào thì huynh thành thân vậy?” Bảo Nhi hỏi.
“Còn bảy ngày nữa, sao thế?”
“Nhị ca, bọn muội buồn sắp chết rồi nè, sao huynh không lẹ lẹ chút đi?” Nhạc Kiến Đường oán giận.
“Nha đầu chết tiệt nhà muội, còn trách ca ca nữa hả? Là bọn em tự động trốn đi chơi đó chứ.” Nhạc Kiến Thần cười mắng, “Có điều, hôm đó bọn em đi đâu vậy?”
Ba người đồng loạt đáp: “Bí mật.” Sau đó nhìn nhau nở nụ cười tinh quái như kẻ trộm.
Một lát sau, Nhạc Kiến Nhu trừng mắt nhìn Bảo Nhi, Bảo Nhi liền ôm lấy cánh tay Trần Mục Phong: “Đại ca, ta có chuyện muốn nói với huynh.” Trần Mục Phong nhìn nàng một cái liền bị kéo ra ngoài, Nhạc Kiến Thần cũng bị Nhạc Kiến Nhu dùng một chiêu y chóc túm đi ra. Nhạc Kiến Nhu còn mau lẹ khoá cửa ngoài lại.
“Được rồi, chúng ta ở đây tán dóc đi!” Nhạc Kiến Nhu vừa cười vừa nói.
“Hai người bọn em không sợ chốc nữa bị Đường Đường đánh sao?” Nhạc Kiến Thần cười hỏi.
“Không có gì, Đường Đường là cọp giấy, chỉ biết gầm lên hai tiếng mà thôi.” Bảo Nhi cười đáp.
“Bảo Nhi, Nhu Nhu, rốt cuộc hôm đó bọn em đi nơi nào?” Nhạc Kiến Thần lại hỏi.
“Đến Bão Nguyệt Lâu ngắm trăng!” Nhạc Kiến Nhu đáp vu vơ.
“Ngắm trăng? Ngày đó hình như không có trăng nha.” Nhạc Kiến Thần lập tức vạch trần.
“Bọn ta nghĩ rằng đợi đến tối muộn nhất định sẽ có thể ‘thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh’ (1), ai mà biết lại không đợi được, thế nên mới về trễ.” Bảo Nhi bổ sung thêm.
“Nha đầu, nói xạo cũng không tìm lý do hay ho một chút được sao, ta nhắc cho muội nhớ, ngày đó là mùng một.” Nhạc Kiến Thần vừa cười vừa nói.
“À, cái này hả ~~~ Nhạc ca ca, huynh có tin vào kỳ tích không? Huynh nhất định không tin, bởi vì huynh già cỗi rồi, nhưng mà bọn ta tuổi còn trẻ nha, cho nên bọn ta tin tưởng, tuy rằng không đợi được, nhưng bọn ta vẫn kiên định vào niềm tin của mình.” Bảo Nhi đáp lại.
“Ngụy biện. Chờ ta điều tra ra thì bọn em đẹp mặt.” Nhạc Kiến Thần cừơi cười.
“Tốt, cứ việc tra cho kĩ, Nhạc ca ca. Vào một đêm ‘nguyệt hắc phong cao’ (*), vươn tay không nhìn rõ năm ngón như thế, xảy ra rất nhiều chuyện hay nha ~~~ ha ha ~~~” Bảo Nhi vừa nói xong, liền hắt xì một cái hết sức vang dội.
(*Nguyệt hắc phong cao [月黑风高]: Vốn là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” [月黑杀人夜, 风高放火天. ]. Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối). (Theo Tra tuân công cụ đại toàn) [Trích chú thích 39, nhà Phong Nhã Lâu])
“Đi vào!” Người lên tiếng chính là Trần Mục Phong.
Bảo Nhi lắc đầu, “Không được, chờ thêm một lát đi. Cơ hội như vậy rất khó có được.” Lại hắt xì thêm một cái nho nhỏ.
“Nghe lời! Nhu Nhu, mở cửa.” Trần Mục Phong ra lệnh, Nhạc Kiến Nhu gật đầu, chạy tới mở cửa, kết quả là cửa còn chưa kịp mở, chỉ nghe “bang” một tiếng, một bóng người từ cửa sổ phi thân xuống, bay tới chỗ Nhạc Kiến Nhu cùng Bảo Nhi, “Hai tên nha đầu chết tiệt kia, dám gài bẫy ta!”
Nhạc Kiến Nhu xoay người một cái trốn sau lưng Nhạc Kiến Thần, Bảo Nhi thì không thể núp sau Trần Mục Phong được, vì đằng lưng Trần Mục Phong là hướng Nhạc Kiến ường đang đuổi tới, cho nên Bảo Nhi dứt khoát nhào vào lòng Trần Mục Phong, “Đại ca cứu mạng a, bà cô đanh đá la lối om sòm ~~~ “
“Nhan Bảo Nhi, muội đi ra cho ta!” Nhạc Kiến Đường dừng lại ngay khoảng cách Trần Mục Phong hai mét (*), không tiện trực tiếp chạy tới túm lấy người trong lòng Trần Mục Phong.
(*mét ở đây dùng theo đơn vị đo lường quốc tế SI, tức là 2m bình thường)
“Không ra, tỷ bảo ta đi ra, ta liền đi ra thì thực quá mất mặt rồi.” Bảo Nhi vừa cười vừa nói.
“Khá lắm, Nhan Bảo Nhi, ta xem muội trốn tới khi nào?” Nhạc Kiến Đường cười híp mắt, sau đó xoay người đuổi theo Nhạc Kiến Nhu.
Bảo Nhi lại hắt xì, Trần Mục Phong liền kéo nàng vào phòng, phân phó nha hoàn lập tức trải giường chiếu, “Đi ngủ đi!” Trần Mục Phong nói. Bảo Nhi gật đầu, “Đại ca ngủ ngon.” Vừa hắt xì vừa chui vào giường.
Xoay người đi ra, thấy Nhạc Kiến Thần cùng Cố Lương Chu đều đứng ở đó vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn mình, Trần Mục Phong giương giương lông mi, đi thẳng một mạch.
Kết quả từ tối hôm đó Nhan Bảo Nhi hắt xì tới tận bốn năm ngày sau, mũi với mắt đỏ bừng cả lên, Nhạc Kiến Đường nói nàng trông hệt như con thỏ. Bởi vì phải uống thuốc, Bảo Nhi cái gì cũng không muốn ăn, ngay cả Nhạc Kiến Thần cố ý sai người đi mua sầu riêng và đậu hũ thúi nàng cũng chỉ ăn một chút. May mắn là tới gần sát ngày đại hôn của Nhạc Kiến Thần, Bảo Nhi cuối cùng cũng không hắt xì nữa, tuy có gầy đi, lại tái nhợt một chút.
Đến buổi tối trước ngày Nhạc Kiến Thần đại hôn, Nhan Bảo Nhi cùng Nhạc gia tỷ muội mới được bãi bỏ lệnh cấm. Trần phu nhân chuẩn bị cho Bảo Nhi áo choàng vạt tỳ bà màu thiên thanh ‘vũ quá thiên tình’ (*) viền đen, thêu hoa diên vĩ màu vàng mật, bên trong là quần dài màu đinh hương (**) viền đen thêu hoa văn bách điệp, sáng sớm hôm sau đã đánh thức Bảo Nhi dậy mặc trang phục.
(* Là màu trong xanh như tiết trời sau cơn mưa.
** Màu hoa đinh hương là màu đỏ thẫm.)
“Cô cô, vì sao phải ăn bận đẹp cho con vậy? Cũng đâu phải là con thành thân.” Bảo Nhi còn chưa ngủ tỉnh lèm bèm.
“Không thể thất lễ chứ!” Trần phu nhân trả lời, vừa chỉ huy nha hoàn búi cho nàng kiểu tóc gì, đeo trang sức nào.
Cuối cùng lăn qua lăn lại một hồi cũng xong, Bảo Nhi ngồi thẳng lưng. Nhìn vào gương, hình như là so với ngày thường đẹp hơn một chút. Bình thường nàng đều búi đại tóc lên cho xong việc, hôm nay tiểu nha hoàn kia lại thả rơi rất nhiều tóc ở sau lưng nàng, thoạt nhìn có vẻ thục nữ hơn khá nhiều, Bảo Nhi đứng lên dạo một vòng trước mặt Trần phu nhân.
“Cô cô, đẹp chứ ạ?” Bảo Nhi cười hỏi.
“Đương nhiên là đẹp, Bảo Nhi của chúng ta vốn đẹp rồi, trang điểm lên lại càng xinh xắn.” Trần phu nhân cười.
Đang nói, nha hoàn cầm vài cặp lồng thức ăn đi vào, dọn lên bàn, Trần Mục Phong cũng tới, hắn mặc trường bào màu xanh ngọc, đội nón mùa đông cũng màu xanh ngọc.
“Cô cô à, chốc nữa con có thể đi xem được không?” Bảo Nhi vừa ăn vừa hỏi.
“Đương nhiên, con đi theo cô cô là được.” Trần phu nhân đáp, Bảo Nhi hài lòng gật đầu. Bởi vì quá phấn khích, Bảo Nhi chỉ ăn một chút liền buông đũa ngồi chờ.
Vốn Trần phu nhân không muốn ra ngoài sớm như vậy, thế nhưng trông Bảo Nhi bộ dạng chờ mong nhấp nhổm, liền vội vàng ăn xong điểm tâm mang theo Bảo Nhi đi ra.
Nhạc gia tỷ muội cũng mới đến, đang phụ giúp tiếp đãi các tiểu thư của mấy nhà đến dự lễ. Gặp người có quan hệ đặc biệt tốt còn kéo Bảo Nhi tới giới thiệu một chút, sau lại Trần phu nhân phải giúp Nhạc phu nhân lo liệu, cho nên cũng không trông chừng được Bảo Nhi, Bảo Nhi liền đi theo Nhạc Kiến Đường cùng Nhạc Kiến Nhu, cảm giác cực kì mới lạ.
Có điều, nàng vốn rất muốn nhìn một chút xem tân nương tử vào cửa rồi bái thiên địa như thế nào, liền lôi kéo Nhạc Kiến Đường năn nỉ ỉ ôi, rốt cuộc Nhạc Kiến Đường đồng ý, sau giờ ngọ, lúc đội ngũ rước dâu sắp đến cổng lớn Nhạc phủ liền tìm một lý do túm lấy Bảo Nhi trèo tường ra ngoài nhìn, bỏ mặc Nhạc Kiến Nhu một người trong nhà tiếp khách. Bởi vì chuyện này mà đến đêm hai người bị Nhạc Kiến Nhu mắng một trận, không thể làm gì khác hơn là bưng trà rót nước nhận lỗi, chuyện này thì nói sau.
Hai người nhảy tường chạy đến trước cửa chính, ở bên cạnh len lén núp vào, nhìn đội đón dâu càng ngày càng gần tới cửa, phía trước là kèn trống diễn tấu náo nhiệt, theo sau là tân lang Nhạc Kiến Thần cưỡi một con ngựa cao to, phía sau nữa là phó phụ, tiếp đến là kiệu hoa đỏ rực tám người khiêng, cuối cùng là một đội khiêng mười rương đồ cưới.
Tới cửa, đội ngũ ngừng lại, Nhạc Kiến Thần nhảy xuống ngựa, một người bạn lang (*) kéo hắn đi tới trước đá vào mành kiệu, sau đó một nữ nhân thân thể khoẻ mạnh cõng tân nương xuống kiệu vào cửa, trước khi bước vào Nhạc Kiến Thần cầm quạt giấy gõ lên đầu tân nương một cái.
(*伴郎: bạn lang, là phù rể)
“Sao lại phải đánh tân nương thế?” Bảo Nhi nhỏ giọng hỏi.
“Gia giáo khi nhập môn.” Nhạc Kiến Đường cũng nhỏ giọng trả lời.
“Gia giáo là bị đánh à? Thật quá đáng.” Bảo Nhi lầm bầm.
“Đi mau đi mau, theo vào xem náo nhiệt.” Nhạc Kiến Đường lôi kéo Bảo Nhi len lén đi theo sau đội ngũ.
Chỉ thấy nữ nhân đó cõng tân nương nhảy qua một cái chậu.
“Oa, thật là lợi hại nha, vậy mà cũng nhảy qua được.” Bảo Nhi kinh ngạc. “Lúc nào bái thiên địa?”
“Bây giờ luôn nè!” Nhạc Kiến Đường thì thầm trả lời, kéo Bảo Nhi trà trộn vào trong đám người.
Quả nhiên, nữ nhân nọ buông tân nương ra, hai nha hoàn đứng bên cạnh lập tức bưng khay tới, đem dải khăn lụa đỏ thẫm một đầu đặt vào trong tay tân nương, đầu kia vào tay tân lang. Tân lang nắm tân nương dẫn vào đại sảnh.
Chú thích
(1) Tiên tung nan mịch tình như mộng
Bồng đoạn tùy phong diệp tùy phong
Đồng tâm thiên tái si tình phán
Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh
蓬断随风叶随风
同心千载痴情盼
守得云开见月明>
《 Trích từ tuyển tập của Mộng Tịch Dao 》
Dịch nghĩa:
Dấu tiên khó kiếm tình như mộng.
Cỏ đoạn theo gió, lá nương phong
Một lòng ngóng tình si vạn kiếp
Đợi vầng mây rẽ thấy trăng thanh.
Đây tuy không phải là xuất xứ sớm nhất, nhưng hiện giờ đã không còn bất cứ biện pháp nào để kiểm chứng xuất xứ của câu tục ngữ này được nữa, cho nên bài thơ này chẳng qua chỉ để mượn tạm.
Ý tứ của câu tục ngữ là những kẻ có tài có thể kiên trì đợi đến một ngày mây rẽ thấy mặt trời, mây tan hiển trăng thanh, muốn nói con người phải kiên trì đến cùng.
[Trích chú thích số 1 trong “Phượng Vu Cửu Thiên”, Quyển 3, chương 11 (Thượng) nhà Đài Lạc]
Cơm tối xong xuôi, chị em Nhạc gia cùng Bảo Nhi cảm thấy nóng nực trong người, liền chạy ra sân viện nhảy lên trên cây ngồi hóng mát, mấy cặp chân đung đưa qua lại giữa không trung.
Lúc Nhạc Kiến Thần, Trần Mục Phong, Cố Lương Chu vào đến cửa chỉ thấy ba bóng người trăng trắng cùng ba đôi chân vắt vẻo trên không, không khỏi nhíu mày.
“Mấy cô bé, bọn em đang làm gì vậy?” Nhạc Kiến Thần cười hỏi, hắn thực ra có thể chấp nhận được những hành động kỳ quái của ba cô nha đầu này.
“Nói chuyện phiếm thôi!” Nhạc Kiến Đường cũng không quay đầu lại đáp, “Nhị ca, huynh tới đây làm gì?”
“Uống trà đó! Cố bá mẫu khen trà Bảo Nhi uống rất ngon! Thế nên ta mới túm lấy Mục Phong và Lương Chu tới xin chén trà để uống đây.” Nhạc Kiến Thần trả lời.
Trên cây ba cô quay đầu lại, sau đó đồng loạt nhảy xuống.
“Chào Trần đại ca, chào Cố tam ca.” Nhạc gia tỷ muội cất tiếng. Bảo Nhi chạy đến bên cạnh Trần Mục Phong, “Đại ca, vị này chính là Cố tam ca ư?”
“Ừ.” Trần Mục Phong gật đầu. Bảo Nhi vô cùng cao hứng bám lấy Cố Lương Chu chào hỏi, Cố Lương Chu cũng “Ừ” — cùng một bộ dạng y hệt Trần Mục Phong.
Vào phòng, ba cô gái bưng đồ nghề ra, bận rộn nửa ngày rốt cuộc pha xong ba chén trà, Bảo Nhi bưng cho Trần Mục Phong, Nhạc Kiến Nhu bưng cho nhị ca nhà mình.
“Đường Đường, trà nguội uống không ngon nha!” Bảo Nhi cười tủm tỉm chòng ghẹo, Nhạc Kiến Nhu cũng cười. Nhạc Kiến Đường lúc này mới chậm rì rì bưng trà tới cho Cố Lương Chu.
“Nha đầu, đây là trà gì vậy?” Nhạc Kiến Thần hỏi.
“Trà sữa gừng.” Bảo Nhi vừa cười vừa đáp, tiện tay cầm một miếng bánh điểm tâm đưa cho Trần Mục Phong, “Đại ca, ăn cái này đi.”
Trần Mục Phong nhận lấy, ăn. Nhạc Kiến Thần cùng Cố Lương Chu hơi chớp chớp mi.
“Nhạc ca ca, chừng nào thì huynh thành thân vậy?” Bảo Nhi hỏi.
“Còn bảy ngày nữa, sao thế?”
“Nhị ca, bọn muội buồn sắp chết rồi nè, sao huynh không lẹ lẹ chút đi?” Nhạc Kiến Đường oán giận.
“Nha đầu chết tiệt nhà muội, còn trách ca ca nữa hả? Là bọn em tự động trốn đi chơi đó chứ.” Nhạc Kiến Thần cười mắng, “Có điều, hôm đó bọn em đi đâu vậy?”
Ba người đồng loạt đáp: “Bí mật.” Sau đó nhìn nhau nở nụ cười tinh quái như kẻ trộm.
Một lát sau, Nhạc Kiến Nhu trừng mắt nhìn Bảo Nhi, Bảo Nhi liền ôm lấy cánh tay Trần Mục Phong: “Đại ca, ta có chuyện muốn nói với huynh.” Trần Mục Phong nhìn nàng một cái liền bị kéo ra ngoài, Nhạc Kiến Thần cũng bị Nhạc Kiến Nhu dùng một chiêu y chóc túm đi ra. Nhạc Kiến Nhu còn mau lẹ khoá cửa ngoài lại.
“Được rồi, chúng ta ở đây tán dóc đi!” Nhạc Kiến Nhu vừa cười vừa nói.
“Hai người bọn em không sợ chốc nữa bị Đường Đường đánh sao?” Nhạc Kiến Thần cười hỏi.
“Không có gì, Đường Đường là cọp giấy, chỉ biết gầm lên hai tiếng mà thôi.” Bảo Nhi cười đáp.
“Bảo Nhi, Nhu Nhu, rốt cuộc hôm đó bọn em đi nơi nào?” Nhạc Kiến Thần lại hỏi.
“Đến Bão Nguyệt Lâu ngắm trăng!” Nhạc Kiến Nhu đáp vu vơ.
“Ngắm trăng? Ngày đó hình như không có trăng nha.” Nhạc Kiến Thần lập tức vạch trần.
“Bọn ta nghĩ rằng đợi đến tối muộn nhất định sẽ có thể ‘thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh’ (1), ai mà biết lại không đợi được, thế nên mới về trễ.” Bảo Nhi bổ sung thêm.
“Nha đầu, nói xạo cũng không tìm lý do hay ho một chút được sao, ta nhắc cho muội nhớ, ngày đó là mùng một.” Nhạc Kiến Thần vừa cười vừa nói.
“À, cái này hả ~~~ Nhạc ca ca, huynh có tin vào kỳ tích không? Huynh nhất định không tin, bởi vì huynh già cỗi rồi, nhưng mà bọn ta tuổi còn trẻ nha, cho nên bọn ta tin tưởng, tuy rằng không đợi được, nhưng bọn ta vẫn kiên định vào niềm tin của mình.” Bảo Nhi đáp lại.
“Ngụy biện. Chờ ta điều tra ra thì bọn em đẹp mặt.” Nhạc Kiến Thần cừơi cười.
“Tốt, cứ việc tra cho kĩ, Nhạc ca ca. Vào một đêm ‘nguyệt hắc phong cao’ (*), vươn tay không nhìn rõ năm ngón như thế, xảy ra rất nhiều chuyện hay nha ~~~ ha ha ~~~” Bảo Nhi vừa nói xong, liền hắt xì một cái hết sức vang dội.
(*Nguyệt hắc phong cao [月黑风高]: Vốn là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” [月黑杀人夜, 风高放火天. ]. Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối). (Theo Tra tuân công cụ đại toàn) [Trích chú thích 39, nhà Phong Nhã Lâu])
“Đi vào!” Người lên tiếng chính là Trần Mục Phong.
Bảo Nhi lắc đầu, “Không được, chờ thêm một lát đi. Cơ hội như vậy rất khó có được.” Lại hắt xì thêm một cái nho nhỏ.
“Nghe lời! Nhu Nhu, mở cửa.” Trần Mục Phong ra lệnh, Nhạc Kiến Nhu gật đầu, chạy tới mở cửa, kết quả là cửa còn chưa kịp mở, chỉ nghe “bang” một tiếng, một bóng người từ cửa sổ phi thân xuống, bay tới chỗ Nhạc Kiến Nhu cùng Bảo Nhi, “Hai tên nha đầu chết tiệt kia, dám gài bẫy ta!”
Nhạc Kiến Nhu xoay người một cái trốn sau lưng Nhạc Kiến Thần, Bảo Nhi thì không thể núp sau Trần Mục Phong được, vì đằng lưng Trần Mục Phong là hướng Nhạc Kiến ường đang đuổi tới, cho nên Bảo Nhi dứt khoát nhào vào lòng Trần Mục Phong, “Đại ca cứu mạng a, bà cô đanh đá la lối om sòm ~~~ “
“Nhan Bảo Nhi, muội đi ra cho ta!” Nhạc Kiến Đường dừng lại ngay khoảng cách Trần Mục Phong hai mét (*), không tiện trực tiếp chạy tới túm lấy người trong lòng Trần Mục Phong.
(*mét ở đây dùng theo đơn vị đo lường quốc tế SI, tức là 2m bình thường)
“Không ra, tỷ bảo ta đi ra, ta liền đi ra thì thực quá mất mặt rồi.” Bảo Nhi vừa cười vừa nói.
“Khá lắm, Nhan Bảo Nhi, ta xem muội trốn tới khi nào?” Nhạc Kiến Đường cười híp mắt, sau đó xoay người đuổi theo Nhạc Kiến Nhu.
Bảo Nhi lại hắt xì, Trần Mục Phong liền kéo nàng vào phòng, phân phó nha hoàn lập tức trải giường chiếu, “Đi ngủ đi!” Trần Mục Phong nói. Bảo Nhi gật đầu, “Đại ca ngủ ngon.” Vừa hắt xì vừa chui vào giường.
Xoay người đi ra, thấy Nhạc Kiến Thần cùng Cố Lương Chu đều đứng ở đó vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn mình, Trần Mục Phong giương giương lông mi, đi thẳng một mạch.
Kết quả từ tối hôm đó Nhan Bảo Nhi hắt xì tới tận bốn năm ngày sau, mũi với mắt đỏ bừng cả lên, Nhạc Kiến Đường nói nàng trông hệt như con thỏ. Bởi vì phải uống thuốc, Bảo Nhi cái gì cũng không muốn ăn, ngay cả Nhạc Kiến Thần cố ý sai người đi mua sầu riêng và đậu hũ thúi nàng cũng chỉ ăn một chút. May mắn là tới gần sát ngày đại hôn của Nhạc Kiến Thần, Bảo Nhi cuối cùng cũng không hắt xì nữa, tuy có gầy đi, lại tái nhợt một chút.
Đến buổi tối trước ngày Nhạc Kiến Thần đại hôn, Nhan Bảo Nhi cùng Nhạc gia tỷ muội mới được bãi bỏ lệnh cấm. Trần phu nhân chuẩn bị cho Bảo Nhi áo choàng vạt tỳ bà màu thiên thanh ‘vũ quá thiên tình’ (*) viền đen, thêu hoa diên vĩ màu vàng mật, bên trong là quần dài màu đinh hương (**) viền đen thêu hoa văn bách điệp, sáng sớm hôm sau đã đánh thức Bảo Nhi dậy mặc trang phục.
(* Là màu trong xanh như tiết trời sau cơn mưa.
** Màu hoa đinh hương là màu đỏ thẫm.)
“Cô cô, vì sao phải ăn bận đẹp cho con vậy? Cũng đâu phải là con thành thân.” Bảo Nhi còn chưa ngủ tỉnh lèm bèm.
“Không thể thất lễ chứ!” Trần phu nhân trả lời, vừa chỉ huy nha hoàn búi cho nàng kiểu tóc gì, đeo trang sức nào.
Cuối cùng lăn qua lăn lại một hồi cũng xong, Bảo Nhi ngồi thẳng lưng. Nhìn vào gương, hình như là so với ngày thường đẹp hơn một chút. Bình thường nàng đều búi đại tóc lên cho xong việc, hôm nay tiểu nha hoàn kia lại thả rơi rất nhiều tóc ở sau lưng nàng, thoạt nhìn có vẻ thục nữ hơn khá nhiều, Bảo Nhi đứng lên dạo một vòng trước mặt Trần phu nhân.
“Cô cô, đẹp chứ ạ?” Bảo Nhi cười hỏi.
“Đương nhiên là đẹp, Bảo Nhi của chúng ta vốn đẹp rồi, trang điểm lên lại càng xinh xắn.” Trần phu nhân cười.
Đang nói, nha hoàn cầm vài cặp lồng thức ăn đi vào, dọn lên bàn, Trần Mục Phong cũng tới, hắn mặc trường bào màu xanh ngọc, đội nón mùa đông cũng màu xanh ngọc.
“Cô cô à, chốc nữa con có thể đi xem được không?” Bảo Nhi vừa ăn vừa hỏi.
“Đương nhiên, con đi theo cô cô là được.” Trần phu nhân đáp, Bảo Nhi hài lòng gật đầu. Bởi vì quá phấn khích, Bảo Nhi chỉ ăn một chút liền buông đũa ngồi chờ.
Vốn Trần phu nhân không muốn ra ngoài sớm như vậy, thế nhưng trông Bảo Nhi bộ dạng chờ mong nhấp nhổm, liền vội vàng ăn xong điểm tâm mang theo Bảo Nhi đi ra.
Nhạc gia tỷ muội cũng mới đến, đang phụ giúp tiếp đãi các tiểu thư của mấy nhà đến dự lễ. Gặp người có quan hệ đặc biệt tốt còn kéo Bảo Nhi tới giới thiệu một chút, sau lại Trần phu nhân phải giúp Nhạc phu nhân lo liệu, cho nên cũng không trông chừng được Bảo Nhi, Bảo Nhi liền đi theo Nhạc Kiến Đường cùng Nhạc Kiến Nhu, cảm giác cực kì mới lạ.
Có điều, nàng vốn rất muốn nhìn một chút xem tân nương tử vào cửa rồi bái thiên địa như thế nào, liền lôi kéo Nhạc Kiến Đường năn nỉ ỉ ôi, rốt cuộc Nhạc Kiến Đường đồng ý, sau giờ ngọ, lúc đội ngũ rước dâu sắp đến cổng lớn Nhạc phủ liền tìm một lý do túm lấy Bảo Nhi trèo tường ra ngoài nhìn, bỏ mặc Nhạc Kiến Nhu một người trong nhà tiếp khách. Bởi vì chuyện này mà đến đêm hai người bị Nhạc Kiến Nhu mắng một trận, không thể làm gì khác hơn là bưng trà rót nước nhận lỗi, chuyện này thì nói sau.
Hai người nhảy tường chạy đến trước cửa chính, ở bên cạnh len lén núp vào, nhìn đội đón dâu càng ngày càng gần tới cửa, phía trước là kèn trống diễn tấu náo nhiệt, theo sau là tân lang Nhạc Kiến Thần cưỡi một con ngựa cao to, phía sau nữa là phó phụ, tiếp đến là kiệu hoa đỏ rực tám người khiêng, cuối cùng là một đội khiêng mười rương đồ cưới.
Tới cửa, đội ngũ ngừng lại, Nhạc Kiến Thần nhảy xuống ngựa, một người bạn lang (*) kéo hắn đi tới trước đá vào mành kiệu, sau đó một nữ nhân thân thể khoẻ mạnh cõng tân nương xuống kiệu vào cửa, trước khi bước vào Nhạc Kiến Thần cầm quạt giấy gõ lên đầu tân nương một cái.
(*伴郎: bạn lang, là phù rể)
“Sao lại phải đánh tân nương thế?” Bảo Nhi nhỏ giọng hỏi.
“Gia giáo khi nhập môn.” Nhạc Kiến Đường cũng nhỏ giọng trả lời.
“Gia giáo là bị đánh à? Thật quá đáng.” Bảo Nhi lầm bầm.
“Đi mau đi mau, theo vào xem náo nhiệt.” Nhạc Kiến Đường lôi kéo Bảo Nhi len lén đi theo sau đội ngũ.
Chỉ thấy nữ nhân đó cõng tân nương nhảy qua một cái chậu.
“Oa, thật là lợi hại nha, vậy mà cũng nhảy qua được.” Bảo Nhi kinh ngạc. “Lúc nào bái thiên địa?”
“Bây giờ luôn nè!” Nhạc Kiến Đường thì thầm trả lời, kéo Bảo Nhi trà trộn vào trong đám người.
Quả nhiên, nữ nhân nọ buông tân nương ra, hai nha hoàn đứng bên cạnh lập tức bưng khay tới, đem dải khăn lụa đỏ thẫm một đầu đặt vào trong tay tân nương, đầu kia vào tay tân lang. Tân lang nắm tân nương dẫn vào đại sảnh.
Chú thích
(1) Tiên tung nan mịch tình như mộng
Bồng đoạn tùy phong diệp tùy phong
Đồng tâm thiên tái si tình phán
Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh
蓬断随风叶随风
同心千载痴情盼
守得云开见月明>
《 Trích từ tuyển tập của Mộng Tịch Dao 》
Dịch nghĩa:
Dấu tiên khó kiếm tình như mộng.
Cỏ đoạn theo gió, lá nương phong
Một lòng ngóng tình si vạn kiếp
Đợi vầng mây rẽ thấy trăng thanh.
Đây tuy không phải là xuất xứ sớm nhất, nhưng hiện giờ đã không còn bất cứ biện pháp nào để kiểm chứng xuất xứ của câu tục ngữ này được nữa, cho nên bài thơ này chẳng qua chỉ để mượn tạm.
Ý tứ của câu tục ngữ là những kẻ có tài có thể kiên trì đợi đến một ngày mây rẽ thấy mặt trời, mây tan hiển trăng thanh, muốn nói con người phải kiên trì đến cùng.
[Trích chú thích số 1 trong “Phượng Vu Cửu Thiên”, Quyển 3, chương 11 (Thượng) nhà Đài Lạc]
Tác giả :
Đông Ly Cúc Ẩn