Dâm Dục Thành Bảo
Chương 2
Editor: Băng Tiêu
Beta – reader:Băng Tiêu, Tuyết Lâm, DạTưVũ
Vào cửa, ta vội vã nhìn lướt qua bên trong, hình như mọi người cũng đã nhận lệnh, bắt đầu tụ tập thành đàn mà ân ái, cố gắng phát ra các loại thanh âm dâm đãng cùng dáng vẻ hấp dẫn để khiêu khích thú tính của lão gia.
Đêm nay lão gia cử hành [Phá qua lễ] cho nam hài mới tới hôm qua, cho nên các tình nhân cùng món đồ chơi cũng không được gọi về, sủng vật hình như cũng chỉ có [tiểu thằn lằn] gần đây được sủng ái nhất, còn lại chỉ là cái thứ thấp hơn cả người hầu như chúng ta.
Nam hài mới tới hình như có bối cảnh khá đặc biệt, nghe nói vốn là hoàng tộc của một nước nhỏ, ngày hôm qua cùng một nhóm mới tới đây, lão gia lập tức đã để ý hắn, sai ngươi chuẩn bị cho hắn một phòng riêng, cũng không bị điều giáo chút nào đã được trực tiếp lên chức [sủng vật], hôm nay lại còn vì hắn mà chủ trì nghi thức [khai bao], có thể thấy nam hài này được sủng ái cỡ nào.
Không biết tại sao, xá giam cùng các thị vệ phụ trách trông coi an toàn lúc tìm ta tiết dục đều thích nói mấy cái chuyện đang xảy ra ở đây, chuyện lão gia hành động không giống bình thường cũng được truyền từ mồm bọn họ tới lỗ tai ta.
Nhìn xung quanh phòng ngủ, ta nhanh chóng suy nghĩ xem tổ hợp nào có lợi với mình, bởi vì từ buổi trưa đến giờ ta đã lao lực rất nhiều nên không cách nào cuồng loạn cả đêm được. Đột nhiên tại một góc xa cái giường hoa lệ đại diện cho vinh dự cùng quyền thế nhất, ta nhìn thấy nô lệ 2046 ở cùng phòng với ta đang bị một người đầy tớ cường tráng mạnh mẽ xâm phạm. Ta không chút do dự nhanh chóng đi tới gần hắn, cầm cái thứ chưa được ai quan tâm đã cứng rắn nhét vào trong miệng, ôn nhu mà an ủi.
Đột nhiên ấm áp khiến cho 2046 từ trong đau khổ tỉnh táo lại, hắn cảm kích liếc ta một cái, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thoả mãn. Để cảm tạ lại, hắn cũng bắt đầu thong thả vuốt ve cơ thể ta, ngón tay ôn nhu nhẹ nhàng xoa bóp vòng eo cùng mông làm ta dần dần cảm thấy thoải mái.
Cảm giác thấy ngón tay hắn đang bò với hậu huyệt, ta lập tức buông ra côn thịt đang bừng bừng trong miệng, quay đầu hôn lên đôi môi của 2046, rồi ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Ta hôm nay không được, giúp ta che chở một chút nhé?”
Nghe ta đề nghị khiến 2046 kinh ngạc mở to mắt nhìn ta, trong cái đầu đơn thuần của hắn căn bản không hề tồn tại mấy chữ ” làm bộ, lừa gạt lão gia”.
Kinh ngạc ngắn ngủi trôi qua, tay hắn liền vuốt ve lưng eo của ta, kỳ thật là đang xoa bóp giúp ta, một cảm giác cảm động tuôn ra, ở cái nơi không có luân lý này, mọi ngươi ai cũng hy vọng có thể giẫm lên thân thể người khác để bò lên, cho nên sự trợ giúp của hắn càng làm cho ta cảm thấy ấm áp.
Chúng ta ôm nhau hôn kịch liệt, người ở bên ngoài nhìn thì sẽ nghĩ chúng ta đang kích động không tự chủ được, kỳ thật đây là phương pháp nghỉ ngơi mà những người đáng thương như chúng ta sau khi bị bao người chà đạp đã nghĩ ra để che đậy tai mắt mọi người.
Lặng lẽ cúi xuống, đem phân thân uể oải của mình giấu ở chỗ khuất do thân thể của 2046 tạo thành, bất cứ ai ở trong phòng ngủ này đều không thể nhìn thấy nơi riêng tư của ta.
Năm tháng trước tại bữa tiệc hoá trang do lão gia tổ chức, vì làm cho các khách nhân vui vẻ, ta đã bị luân bạo trước mặt mọi người, bữa tiệc dâm loạn đó kéo dài suốt ba ngày ba đêm, còn ta thì vẫn nằm ở giữa đại sảnh yến hội mở rộng hai chân phục vụ, người nào cũng thoải mái tự do phát tiết, không hề bận tâm đến ta. Thủ đoạn tàn nhẫn vô tình, cướp đoạt không có chừng mực, lúc đó ta đã nghĩ ta không thể sống sót qua khỏi trận cưỡng dâm đó, nhưng thật kỳ tích ta có thể kiên trì chịu đựng được … Nhưng từ lần đó trở đi, ta đã không thể cương được nữa.
Ở chỗ này, những nô lệ không thể cương đều bị xử lý hết. Từng tháng đều có người mới được đưa tới, đồng nghĩa cũng có những tính nô bị thất sủng ra đi, từ này về sau không bao giờ thấy mặt nữa. Cái toà thành tràn ngập dâm dục này chỉ cần luôn có những kích thích mới mẻ, nếu không sẽ không thoả mãn được yêu cầu biến thái của lão gia, lại còn phải dùng tư thế dâm đãng nhất tự an ủi trước mặt lão gia cùng những người yêu cầu. Nhưng là ta bây giờ đã không thể đạt được yêu cầu này … chỉ có điều … ta còn không muốn chết.
Sau khi vượt qua được nỗi sợ hãi, ta bắt đầu cố gắng tự cứu mình. Dùng tất cả những gì có thể hấp dẫn người khác lúc đang phát tiết để cho bọn họ không để ý ta có cao trào hay không, để bọn họ mê muội xâm phạm ta mà không còn tinh thần lẫn thể lực để xem ta biểu diễn. Nói cách khác, ta muốn làm sao để bất cứ ai nhìn vào cũng nghĩ muốn thượng ta, chỉ như vậy mới làm ta sống lâu thêm được một ít.
Thật là đáng buồn, ta không ngừng hôn thân thể của 2046, nhưng trong lòng lại vì hành vi của mình mà cười khổ. Sinh tồn thật sự quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến mức có thể bỏ qua hạnh phúc, tôn nghiêm, thậm chí là quyền lực làm người?
” Tất cả dừng lại!” Thiếp thân người hầu của lão gia đi tới giữa phòng ngủ lớn tiếng ra lệnh, ” Tất cả nô lệ còn sạch sẽ đến trước giường quỳ xuống.”
Không biết lão gia lại muốn làm gì đây, ta âm thầm hối hận mới vừa rồi vì nhất thời dễ chịu mà không tiếp nhận côn thịt của 2046.
Đến bây giờ các nô lệ còn sạch sẽ cũng không nhiều, túm năm tụm ba đi lên phía trước quỳ xuống. Tâm lý lặng lẽ đếm qua một chút, có khoảng năm nô lệ, trong đó có một nô lệ khá lạ mặt, hình như vốn là người mới tới tháng trước.
Len lén nhìn lên giường ngủ liếc mắt một cái, sủng vật [tiểu thằn lằn] thông minh nhu thuận mà quỳ dựa vào giường, nhìn qua có vẻ yên tĩnh nhưng sắc mặt lại vô cùng khó coi, mồ hôi lạnh theo cái mũi cao thẳng thanh tú của hắn từng giọt từng giọt chảy xuống, làn da trắng nõn ửng đỏ say lòng người.
Đem tầm mắt chuyển sang giữa giường lớn, lão gia đang đùa bỡn sủng vật [tiểu kim miêu] mới tới hôm qua.
Đó là một thiếu niên tóc vàng nhỏ nhắn, ánh mắt màu xanh lam chứa đầy những giọt nước mắt cầu xin thương hại, hàm răng trắng noãn cắn vào đôi môi đỏ mọng lại càng làm nó trở nên trắng hơn, hô hấp dồn dập phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng. Ngón tay của lão gia vô tình khuấy đảo trong cơ thể hắn, đem tinh mỡ nhét vào hậu huyệt đã sớm bị mở rộng của thiếu niên.
Trước khi bị phát hiện, ta đem tầm mắt dời đi. Cái thứ còn thấp hơn cả sinh vật như chúng ta vốn không được phép nhìn chủ nhân, số thứ tự của ta là 2078, chủ nhân trước kia của số này chính là do nhìn lão gia cùng tình nhân hôn môi đã bị khoét hai mắt, sau đó không còn nhìn thấy hắn nữa.
Mỗi lần nghĩ lại chuyện này, ta cảm giác không rét mà run. Trái tim vốn đã sớm mất đi cảm giác cũng vì sợ hãi mà run rẩy kịch liệt.
” A! …. lão gia … ta nóng quá… dừng lại …. đừng lau nữa!” Trên giường truyền đến tiếng cầu khẩn ngọt ngào của tiểu kim miêu, ” Lão gia … cứu ta…”
Thì ra cái tinh mỡ màu hồng nhạt đó chính là một loại xuân dược. Cái loại dược mắc tiền này chúng ta không xứng được hưởng, cái duy nhất giúp chúng ta bôi trơn chính là máu của bản thân, đúng là cái tên được phúc mà còn cự tuyệt.
” Lão gia, các nô lệ còn sạch sẽ đã được gọi tới.” Thiếp thân người hầu cúi đầu nói.
” Biết rồi.” Giọng nói lười biếng êm tai vang lên, ” Tiểu thằn lằn, ngươi chuẩn bị tốt rồi sao? Mèo con đang kêu nóng đấy.”
Vì ta cúi đầu nên nhìn thấy ngón tay thon dài của lão gia đang vươn tới cái mông của tiểu thằn lằn đào đào vật gì đó, tiểu thằn lằn rốt cục không chịu nổi mà thấp giọng nghẹn ngào.
“Khóc cái gì? Lão gia tự mình lấy ra cho ngươi, ngươi còn không nhanh dập đầu tạ ơn lão gia đi, lại còn dám khóc.” Một người hầu đứng cạnh đó nghiêm mặt quát lớn.
” Đừng thô bạo như thế mà, sẽ hù doạ hắn đấy.” Giọng nói êm tai lại vang lên lần nữa, ” Hắn là do sung sướng quá mới khóc, đúng không, tiểu thằn lằn?”
Thiếu niên không dám nghẹn ngào nữa, khó khăn gật đầu: ” Lão gia làm cho ta sảng quá a~.”
” Đúng thế không?” Giọng nói của lão gia lộ ra sung sướng, ” Đến đây, nâng cái mông lên một chút, ta muốn lấy lại cái thứ lúc nãy gửi nhờ bên trong ngươi ra.”
Mặc dù không dám ngẩng đầu nhìn xem cái thứ đó là gì, nhưng nghe hắn hô hấp dồn dập cùng tiếng rên rỉ kiềm nén cũng biết cái đồ vật đó nhất định làm cho hắn rất thống khổ.
Beta – reader:Băng Tiêu, Tuyết Lâm, DạTưVũ
Vào cửa, ta vội vã nhìn lướt qua bên trong, hình như mọi người cũng đã nhận lệnh, bắt đầu tụ tập thành đàn mà ân ái, cố gắng phát ra các loại thanh âm dâm đãng cùng dáng vẻ hấp dẫn để khiêu khích thú tính của lão gia.
Đêm nay lão gia cử hành [Phá qua lễ] cho nam hài mới tới hôm qua, cho nên các tình nhân cùng món đồ chơi cũng không được gọi về, sủng vật hình như cũng chỉ có [tiểu thằn lằn] gần đây được sủng ái nhất, còn lại chỉ là cái thứ thấp hơn cả người hầu như chúng ta.
Nam hài mới tới hình như có bối cảnh khá đặc biệt, nghe nói vốn là hoàng tộc của một nước nhỏ, ngày hôm qua cùng một nhóm mới tới đây, lão gia lập tức đã để ý hắn, sai ngươi chuẩn bị cho hắn một phòng riêng, cũng không bị điều giáo chút nào đã được trực tiếp lên chức [sủng vật], hôm nay lại còn vì hắn mà chủ trì nghi thức [khai bao], có thể thấy nam hài này được sủng ái cỡ nào.
Không biết tại sao, xá giam cùng các thị vệ phụ trách trông coi an toàn lúc tìm ta tiết dục đều thích nói mấy cái chuyện đang xảy ra ở đây, chuyện lão gia hành động không giống bình thường cũng được truyền từ mồm bọn họ tới lỗ tai ta.
Nhìn xung quanh phòng ngủ, ta nhanh chóng suy nghĩ xem tổ hợp nào có lợi với mình, bởi vì từ buổi trưa đến giờ ta đã lao lực rất nhiều nên không cách nào cuồng loạn cả đêm được. Đột nhiên tại một góc xa cái giường hoa lệ đại diện cho vinh dự cùng quyền thế nhất, ta nhìn thấy nô lệ 2046 ở cùng phòng với ta đang bị một người đầy tớ cường tráng mạnh mẽ xâm phạm. Ta không chút do dự nhanh chóng đi tới gần hắn, cầm cái thứ chưa được ai quan tâm đã cứng rắn nhét vào trong miệng, ôn nhu mà an ủi.
Đột nhiên ấm áp khiến cho 2046 từ trong đau khổ tỉnh táo lại, hắn cảm kích liếc ta một cái, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thoả mãn. Để cảm tạ lại, hắn cũng bắt đầu thong thả vuốt ve cơ thể ta, ngón tay ôn nhu nhẹ nhàng xoa bóp vòng eo cùng mông làm ta dần dần cảm thấy thoải mái.
Cảm giác thấy ngón tay hắn đang bò với hậu huyệt, ta lập tức buông ra côn thịt đang bừng bừng trong miệng, quay đầu hôn lên đôi môi của 2046, rồi ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Ta hôm nay không được, giúp ta che chở một chút nhé?”
Nghe ta đề nghị khiến 2046 kinh ngạc mở to mắt nhìn ta, trong cái đầu đơn thuần của hắn căn bản không hề tồn tại mấy chữ ” làm bộ, lừa gạt lão gia”.
Kinh ngạc ngắn ngủi trôi qua, tay hắn liền vuốt ve lưng eo của ta, kỳ thật là đang xoa bóp giúp ta, một cảm giác cảm động tuôn ra, ở cái nơi không có luân lý này, mọi ngươi ai cũng hy vọng có thể giẫm lên thân thể người khác để bò lên, cho nên sự trợ giúp của hắn càng làm cho ta cảm thấy ấm áp.
Chúng ta ôm nhau hôn kịch liệt, người ở bên ngoài nhìn thì sẽ nghĩ chúng ta đang kích động không tự chủ được, kỳ thật đây là phương pháp nghỉ ngơi mà những người đáng thương như chúng ta sau khi bị bao người chà đạp đã nghĩ ra để che đậy tai mắt mọi người.
Lặng lẽ cúi xuống, đem phân thân uể oải của mình giấu ở chỗ khuất do thân thể của 2046 tạo thành, bất cứ ai ở trong phòng ngủ này đều không thể nhìn thấy nơi riêng tư của ta.
Năm tháng trước tại bữa tiệc hoá trang do lão gia tổ chức, vì làm cho các khách nhân vui vẻ, ta đã bị luân bạo trước mặt mọi người, bữa tiệc dâm loạn đó kéo dài suốt ba ngày ba đêm, còn ta thì vẫn nằm ở giữa đại sảnh yến hội mở rộng hai chân phục vụ, người nào cũng thoải mái tự do phát tiết, không hề bận tâm đến ta. Thủ đoạn tàn nhẫn vô tình, cướp đoạt không có chừng mực, lúc đó ta đã nghĩ ta không thể sống sót qua khỏi trận cưỡng dâm đó, nhưng thật kỳ tích ta có thể kiên trì chịu đựng được … Nhưng từ lần đó trở đi, ta đã không thể cương được nữa.
Ở chỗ này, những nô lệ không thể cương đều bị xử lý hết. Từng tháng đều có người mới được đưa tới, đồng nghĩa cũng có những tính nô bị thất sủng ra đi, từ này về sau không bao giờ thấy mặt nữa. Cái toà thành tràn ngập dâm dục này chỉ cần luôn có những kích thích mới mẻ, nếu không sẽ không thoả mãn được yêu cầu biến thái của lão gia, lại còn phải dùng tư thế dâm đãng nhất tự an ủi trước mặt lão gia cùng những người yêu cầu. Nhưng là ta bây giờ đã không thể đạt được yêu cầu này … chỉ có điều … ta còn không muốn chết.
Sau khi vượt qua được nỗi sợ hãi, ta bắt đầu cố gắng tự cứu mình. Dùng tất cả những gì có thể hấp dẫn người khác lúc đang phát tiết để cho bọn họ không để ý ta có cao trào hay không, để bọn họ mê muội xâm phạm ta mà không còn tinh thần lẫn thể lực để xem ta biểu diễn. Nói cách khác, ta muốn làm sao để bất cứ ai nhìn vào cũng nghĩ muốn thượng ta, chỉ như vậy mới làm ta sống lâu thêm được một ít.
Thật là đáng buồn, ta không ngừng hôn thân thể của 2046, nhưng trong lòng lại vì hành vi của mình mà cười khổ. Sinh tồn thật sự quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến mức có thể bỏ qua hạnh phúc, tôn nghiêm, thậm chí là quyền lực làm người?
” Tất cả dừng lại!” Thiếp thân người hầu của lão gia đi tới giữa phòng ngủ lớn tiếng ra lệnh, ” Tất cả nô lệ còn sạch sẽ đến trước giường quỳ xuống.”
Không biết lão gia lại muốn làm gì đây, ta âm thầm hối hận mới vừa rồi vì nhất thời dễ chịu mà không tiếp nhận côn thịt của 2046.
Đến bây giờ các nô lệ còn sạch sẽ cũng không nhiều, túm năm tụm ba đi lên phía trước quỳ xuống. Tâm lý lặng lẽ đếm qua một chút, có khoảng năm nô lệ, trong đó có một nô lệ khá lạ mặt, hình như vốn là người mới tới tháng trước.
Len lén nhìn lên giường ngủ liếc mắt một cái, sủng vật [tiểu thằn lằn] thông minh nhu thuận mà quỳ dựa vào giường, nhìn qua có vẻ yên tĩnh nhưng sắc mặt lại vô cùng khó coi, mồ hôi lạnh theo cái mũi cao thẳng thanh tú của hắn từng giọt từng giọt chảy xuống, làn da trắng nõn ửng đỏ say lòng người.
Đem tầm mắt chuyển sang giữa giường lớn, lão gia đang đùa bỡn sủng vật [tiểu kim miêu] mới tới hôm qua.
Đó là một thiếu niên tóc vàng nhỏ nhắn, ánh mắt màu xanh lam chứa đầy những giọt nước mắt cầu xin thương hại, hàm răng trắng noãn cắn vào đôi môi đỏ mọng lại càng làm nó trở nên trắng hơn, hô hấp dồn dập phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng. Ngón tay của lão gia vô tình khuấy đảo trong cơ thể hắn, đem tinh mỡ nhét vào hậu huyệt đã sớm bị mở rộng của thiếu niên.
Trước khi bị phát hiện, ta đem tầm mắt dời đi. Cái thứ còn thấp hơn cả sinh vật như chúng ta vốn không được phép nhìn chủ nhân, số thứ tự của ta là 2078, chủ nhân trước kia của số này chính là do nhìn lão gia cùng tình nhân hôn môi đã bị khoét hai mắt, sau đó không còn nhìn thấy hắn nữa.
Mỗi lần nghĩ lại chuyện này, ta cảm giác không rét mà run. Trái tim vốn đã sớm mất đi cảm giác cũng vì sợ hãi mà run rẩy kịch liệt.
” A! …. lão gia … ta nóng quá… dừng lại …. đừng lau nữa!” Trên giường truyền đến tiếng cầu khẩn ngọt ngào của tiểu kim miêu, ” Lão gia … cứu ta…”
Thì ra cái tinh mỡ màu hồng nhạt đó chính là một loại xuân dược. Cái loại dược mắc tiền này chúng ta không xứng được hưởng, cái duy nhất giúp chúng ta bôi trơn chính là máu của bản thân, đúng là cái tên được phúc mà còn cự tuyệt.
” Lão gia, các nô lệ còn sạch sẽ đã được gọi tới.” Thiếp thân người hầu cúi đầu nói.
” Biết rồi.” Giọng nói lười biếng êm tai vang lên, ” Tiểu thằn lằn, ngươi chuẩn bị tốt rồi sao? Mèo con đang kêu nóng đấy.”
Vì ta cúi đầu nên nhìn thấy ngón tay thon dài của lão gia đang vươn tới cái mông của tiểu thằn lằn đào đào vật gì đó, tiểu thằn lằn rốt cục không chịu nổi mà thấp giọng nghẹn ngào.
“Khóc cái gì? Lão gia tự mình lấy ra cho ngươi, ngươi còn không nhanh dập đầu tạ ơn lão gia đi, lại còn dám khóc.” Một người hầu đứng cạnh đó nghiêm mặt quát lớn.
” Đừng thô bạo như thế mà, sẽ hù doạ hắn đấy.” Giọng nói êm tai lại vang lên lần nữa, ” Hắn là do sung sướng quá mới khóc, đúng không, tiểu thằn lằn?”
Thiếu niên không dám nghẹn ngào nữa, khó khăn gật đầu: ” Lão gia làm cho ta sảng quá a~.”
” Đúng thế không?” Giọng nói của lão gia lộ ra sung sướng, ” Đến đây, nâng cái mông lên một chút, ta muốn lấy lại cái thứ lúc nãy gửi nhờ bên trong ngươi ra.”
Mặc dù không dám ngẩng đầu nhìn xem cái thứ đó là gì, nhưng nghe hắn hô hấp dồn dập cùng tiếng rên rỉ kiềm nén cũng biết cái đồ vật đó nhất định làm cho hắn rất thống khổ.
Tác giả :
Mộc Hi