Đám Cưới Hào Môn
Chương 7
Hạ Diệu Diệu thấy cô ta đã bước ra, liền bê chậu tắm định đi vào nhà vệ sinh.
Giọng nói lười biếng của Thẩm Tuyết hờ hững vang lên: “Cậu ra bên ngoài đi, bên trong còn có hai bộ quần áo của tôi, tôi sợ chúng nhìn thấy cậu lại có cảm giác không tốt nào đó.” Nói xong liền mỉm cười khiêu khích nhìn Hạ Diệu Diệu. Trương Tấn Xảo, Khổng Đồng Đồng đều đã siết chặt nắm đấm! Hạ Diệu Diệu lại chẳng để tâm, chỉ nhìn cô ta một cái, ừm một tiếng, sắc mặt vẫn ung dung như thường bước ra ngoài. Mấy câu nói kiểu này cô đã nghe từ nhỏ đến lớn, những lời khó nghe hơn thế cũng đã nghe chán rồi, sức sát thương của Thẩm Tuyết chỉ đủ gãi ngứa, thậm chí theo cô thấy vẫn có thể xem là ôn hòa dịu dàng. Khổng Đồng Đồng nghe thấy tiếng đóng cửa, tức giận muốn xông ra ngoài véo lỗ tai Hạ Diệu Diệu một cái, hỏi cô có biết tức giận không! Thẩm Tuyết nói như vậy cô cũng không có cảm giác gì sao! Rốt cuộc cổ có phải là người bình thường không? Huống hồ chẳng bao lâu nữa sẽ đến giờ tắt đèn, bên phía nhà vệ sinh công cộng lại không có đèn dọc hàng lang! Khổng Đồng Đồng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép tức giận trở người xoay vào tường, chiếc chăn mỏng trùm kín đầu. Trương Tấn Xảo lặng lẽ thu dọn tập sách, trèo lên giường, cách xa cô ta ra. Thẩm Tuyết đảo mắt nhìn không gian trống trải xung quanh, chẳng thèm để ý nhún vai. Nếu chẳng phải vì muốn để ông ngoại tin cô ta sống thế thảm thể nào, cô ta mới không thèm trở về đây.
Một lũ nghèo rớt mồng tơi!
“Là lá la, la lá là, là la la la...” Hạ Diệu Diệu tắm rửa xong, tâm trạng sảng khoái vừa đi vừa nhún nhảy trở về phòng, đột nhiên màn hình điện thoại chợt sáng lên, trong hành lang ảm đạm ánh sáng màu vàng đó vô cùng nổi bật. Hạ Diệu Diệu mở khóa điện thoại: Chị, thứ bảy này về nhà một chút đi, hôm nay đột nhiên ba bị ngất. Chị đừng lo lắng quá, đã không sao rồi, em và Tiểu Ngư đang ở nhà, đợi chị về chúng ta sẽ nói chuyện sau. Tuyệt đối đừng lo lắng, thật sự đã không sao rồi. Trái tim xinh đẹp, tràn ngập màu hồng của Hạ Diệu Diệu bỗng chốc vỡ vụn, sắc mặt lạnh đi. Ba cô bị ngất không ngoài hai nguyên nhân sau, một là bệnh cũ tái phát, hai là không ăn cơm đúng giờ, bệnh cũ tái phát thì không thể nhanh như vậy được, vậy chỉ còn lại nguyên nhân thứ hai.
Ba cô lại dám không ăn cơm! Nhà cô đã nghèo đến mức đó rồi sao! Hạ Diệu Diệu cố nén cơn tức giận xuống, hít thật sâu mấy hơi mới có thể bình ổn ngọn lửa giận trong lòng. Giây tiếp theo chỉ còn cảm giác đau lòng.
Tuy cô thường oán trách ba mình quá “hà tiện”, nhưng vẫn hiểu được nỗi khổ của ông. Hai chân của ba cô không tiện đi lại, vị trí bị cưa còn phải lắp chân giả, loại chân giả rẻ tiền đó lắp vào không được thoải mái, lúc đi lại cũng rất đau. Ba cô thường tháo chúng ra, ngày hôm sau cũng chẳng muốn lắp vào.
Mà ba cô còn phải ngồi sửa xe trên phố, chỗ đó cách nhà cô khá xa. Ông ấy vì muốn tiết kiệm chắc chắn có thể bớt đi lại một chút thì sẽ cố gắng bớt đi, chút đồ ăn ở nhà e rằng để dành hết cho mẹ cô. sức khỏe của mẹ cô càng tệ hơn, sớm đã không thể xuống giường nữa, bản thân bà ấy cũng phải dựa vào chút thức ăn để sẵn trên đầu giường vào buổi sáng để lót dạ qua bữa trưa. Em trai và em gái đều sống trong ký túc xá của trường không về, chẳng có ai lo cho hai người họ, họ chắc chắn luôn suy nghĩ” cho con cái của mình.
Hạ Diệu Diệu thở dài một hơi, cô có thể hiểu ba mình, trong lòng cũng rất cảm kích, chỉ có điều đau lòng thì không thể tránh khỏi. Nếu không đoán sai, sau khi trở về em trai cô chắc chắn muốn bàn với cô về chuyện học ngoại trú, tránh để họ xảy ra hậu quả nghiêm trọng.
Hạ Diệu Diệu chậm rãi bước trở về, mải suy nghĩ chuyện của em trai em gái, cô không phản đối việc học ngoại trú, năm xưa cô cũng luôn học ngoại trú. Nhưng Hạ Vũ và Tiểu Ngư bây giờ đang ở học kỳ hai lớp 11, đã sắp bước vào 12 rồi, cô chỉ sợ làm lỡ chuyện học của chúng. Hơn nữa cô quan sát thấy Tiểu Ngư vốn không thích học ngoại trú. Nhưng bây giờ không phải là lúc Tiểu Ngư có muốn hay không. Nếu Hạ Vũ và Hạ Tiểu Ngư học ngoại trú, vậy sẽ có thể tiết kiệm hai phần tiền cơm, tiền ký túc xá, buổi trưa còn có thể nấu cơm cho ba mẹ, đây quả là một chuyện vẹn cả đôi đường. Còn về việc học cô tin trong lòng hai đứa nó biết chừng mực. Hạ Diệu Diệu đang lo lắng một vấn đề khác, trường trung học phổ thông cách nhà họ hơi xa, đi xe đạp cũng phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ, năm đó cô khá khỏe mạnh nên không thành vấn đề, nhưng em trai, em gái cô thì sao? Dáng người Hà Vũ vốn không vạm vỡ, ít nhất bảo nó đi đến công trường làm thêm thì nó không làm nổi. Em gái cô lại càng yếu ớt hơn, bảo nó đội nắng chạy đi chạy về, nó chắc chắn sẽ có ý kiến, không khéo con bé còn chả chịu chạy chiếc xe đạp cũ của nhà họ.
Hạ Diệu Diệu buồn bực gãi gãi đầu, dường như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ chê cái này, chê cái kia của em gái cô sau khi nghe cô nói suy nghĩ đó ra, bản thân cô chắc chắn sẽ tức điên muốn đánh cho nó một trận! Con bé chắc chắn sẽ không chịu chạy chiếc xe đạp ở nhà.
Nhưng làm người có lúc đúng là thần kinh, sẽ nuông chiều theo người khác một cách vô thức, cho dù biết yêu cầu của con bé là quá đáng thậm chí không hợp lý nhưng vẫn tự sĩ diện khổ mình, sau khi mắng xong vẫn sẽ chiều theo con bé. Vì cô không muốn em út mình lại một lần nữa nếm trải con đường mà mình đã đi qua.
Nhưng nếu thật sự vì thế mà mua xe mới thì Hạ Diệu Diệu lại không nỡ! Bảo cô bỏ tiền ra thì chẳng khác gì cứa vào tim gan của cô! Hạ Diệu Diệu hận không thể giẫm chết Hạ Tiểu Ngư, nhưng lại hiểu được tâm trạng trọng thể diện yêu cái đẹp của con bé. Cô năm xưa chẳng qua chỉ vì không có thời gian, không có tâm tư nghĩ đến mấy chuyện đó thôi.
“Con bé đáng chết! Đừng để bà đây bắt được mày phạm lỗi!” Hạ Diệu Diệu siết chặt chiếc khăn trong tay hận không thể xé toạc nó đi, nhưng giây tiếp theo liền vội vã thả ra, sợ làm hỏng rồi lại phải mua khăn mới!
Đột nhiên Hạ Diệu Diệu nhớ đến Hà An, Hà An có một chiếc xe đạp nhìn cũng không tệ! Nếu có thể...
Trong lòng Hạ Diệu Diệu bỗng không kiếm được cảm giác áy náy, đặc biệt là đối với bác gái Hà. Ba mẹ người ta bỏ ra ba bốn nghìn mua cho con trai một chiếc xe đạp địa hình như vậy, chắc chắn không muốn bị người khác chiếm tiện nghi, cô... ưm... Trong lòng Hạ Diệu Diệu đã nói một vạn lần xin lỗi với bác gái Hà nhưng vẫn quyết định bóc lột Hà An, xe đạp của Hà An có đến mấy bánh răng, đạp rất nhẹ nhàng. Cô chở Hà An chạy một vòng quanh trường cũng không cảm thấy nặng.
Cô có thể đưa xe đạp của nhà mình đến đây cho Hà An dùng tạm. Không phải cô khoác lác, chiếc xe đạp của nhà cô tuy nhìn không đẹp, nhưng thật sự vẫn chạy rất tốt. Nếu Hà An không đồng ý, vậy cô sẽ dỗ dành anh thêm, sau này kết hôn rồi nhường nhịn anh một chút là được. Thế là đã vui vẻ nhanh chóng quyết định như thế!
“Biểu tình? Cậu đùa gì vậy chứ!” Buổi trưa sau khi tan học, Hạ Diệu Diệu không kiên nhẫn thu dọn sách vở của mình: “Có phải hôm nay cậu quên mang theo não ra đường không hả?”
Du Văn Bác cũng không tức giận, hòa nhã đón lấy sổ sách vở trên tay cô giúp cô thu dọn, nếu để sinh viên của khoa Tài chính Quốc tế nhìn thấy đại tài tử lạnh lùng kiêu ngạo của họ khép nép hạ thấp giọng nói chuyện với một nữ sinh như thế, sẽ ngạc nhiên rớt kính mắt. Trên thực tế trước giờ anh ta chưa từng nổi giận, đặc biệt là với Hạ Diệu Diệu: “Đó thật sự là một chuyện tốt.”
“Chuyện tốt! Lúc này vào thời tiết thế này! Cậu cảm thấy đó là chuyện tốt sao!” Cô có điện mới đi phơi mình giữa trời nắng giữa phố cùng anh ta hò hét: “Tránh ra, tránh ra! Chó ngoan không cản đường!” Hạ Diệu Diệu còn phải đi ăn với Hà An, chẳng muốn nhìn anh chàng cao gầy như suy dinh dưỡng Du Văn Bác. Du Văn Bác đúng là suy dinh dưỡng, không chỉ gây mà còn rất đen, nhưng không hiểu sao lại khiến người khác cảm thấy anh rất lịch sự nhã nhặn. Quan trọng nhất là, anh ta là thanh mai trúc mã với Hạ Diệu Diệu. Nếu cho Hạ Diệu Diệu chọn, cô thì chưa từng quen biết nhà họ Du. Năm xưa bác trai nhà họ Du chính là đầu sỏ hại ba mẹ cô xảy ra tai nạn xe, kết quả ngay cả tiền bồi thường cũng không có. Cả nhà họ quỳ trước cửa nhà cô, khóc còn thảm hơn cả gia đình cô, đặc biệt là Du Văn Bác lúc đó nhỏ tuổi và anh trai của anh ta, khóc lóc thảm thiết, cô cũng không thể bắt bác trai vào tù! Chuyện này đến nay thật sự làm cô hối hận không thôi!
rn
Giọng nói lười biếng của Thẩm Tuyết hờ hững vang lên: “Cậu ra bên ngoài đi, bên trong còn có hai bộ quần áo của tôi, tôi sợ chúng nhìn thấy cậu lại có cảm giác không tốt nào đó.” Nói xong liền mỉm cười khiêu khích nhìn Hạ Diệu Diệu. Trương Tấn Xảo, Khổng Đồng Đồng đều đã siết chặt nắm đấm! Hạ Diệu Diệu lại chẳng để tâm, chỉ nhìn cô ta một cái, ừm một tiếng, sắc mặt vẫn ung dung như thường bước ra ngoài. Mấy câu nói kiểu này cô đã nghe từ nhỏ đến lớn, những lời khó nghe hơn thế cũng đã nghe chán rồi, sức sát thương của Thẩm Tuyết chỉ đủ gãi ngứa, thậm chí theo cô thấy vẫn có thể xem là ôn hòa dịu dàng. Khổng Đồng Đồng nghe thấy tiếng đóng cửa, tức giận muốn xông ra ngoài véo lỗ tai Hạ Diệu Diệu một cái, hỏi cô có biết tức giận không! Thẩm Tuyết nói như vậy cô cũng không có cảm giác gì sao! Rốt cuộc cổ có phải là người bình thường không? Huống hồ chẳng bao lâu nữa sẽ đến giờ tắt đèn, bên phía nhà vệ sinh công cộng lại không có đèn dọc hàng lang! Khổng Đồng Đồng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép tức giận trở người xoay vào tường, chiếc chăn mỏng trùm kín đầu. Trương Tấn Xảo lặng lẽ thu dọn tập sách, trèo lên giường, cách xa cô ta ra. Thẩm Tuyết đảo mắt nhìn không gian trống trải xung quanh, chẳng thèm để ý nhún vai. Nếu chẳng phải vì muốn để ông ngoại tin cô ta sống thế thảm thể nào, cô ta mới không thèm trở về đây.
Một lũ nghèo rớt mồng tơi!
“Là lá la, la lá là, là la la la...” Hạ Diệu Diệu tắm rửa xong, tâm trạng sảng khoái vừa đi vừa nhún nhảy trở về phòng, đột nhiên màn hình điện thoại chợt sáng lên, trong hành lang ảm đạm ánh sáng màu vàng đó vô cùng nổi bật. Hạ Diệu Diệu mở khóa điện thoại: Chị, thứ bảy này về nhà một chút đi, hôm nay đột nhiên ba bị ngất. Chị đừng lo lắng quá, đã không sao rồi, em và Tiểu Ngư đang ở nhà, đợi chị về chúng ta sẽ nói chuyện sau. Tuyệt đối đừng lo lắng, thật sự đã không sao rồi. Trái tim xinh đẹp, tràn ngập màu hồng của Hạ Diệu Diệu bỗng chốc vỡ vụn, sắc mặt lạnh đi. Ba cô bị ngất không ngoài hai nguyên nhân sau, một là bệnh cũ tái phát, hai là không ăn cơm đúng giờ, bệnh cũ tái phát thì không thể nhanh như vậy được, vậy chỉ còn lại nguyên nhân thứ hai.
Ba cô lại dám không ăn cơm! Nhà cô đã nghèo đến mức đó rồi sao! Hạ Diệu Diệu cố nén cơn tức giận xuống, hít thật sâu mấy hơi mới có thể bình ổn ngọn lửa giận trong lòng. Giây tiếp theo chỉ còn cảm giác đau lòng.
Tuy cô thường oán trách ba mình quá “hà tiện”, nhưng vẫn hiểu được nỗi khổ của ông. Hai chân của ba cô không tiện đi lại, vị trí bị cưa còn phải lắp chân giả, loại chân giả rẻ tiền đó lắp vào không được thoải mái, lúc đi lại cũng rất đau. Ba cô thường tháo chúng ra, ngày hôm sau cũng chẳng muốn lắp vào.
Mà ba cô còn phải ngồi sửa xe trên phố, chỗ đó cách nhà cô khá xa. Ông ấy vì muốn tiết kiệm chắc chắn có thể bớt đi lại một chút thì sẽ cố gắng bớt đi, chút đồ ăn ở nhà e rằng để dành hết cho mẹ cô. sức khỏe của mẹ cô càng tệ hơn, sớm đã không thể xuống giường nữa, bản thân bà ấy cũng phải dựa vào chút thức ăn để sẵn trên đầu giường vào buổi sáng để lót dạ qua bữa trưa. Em trai và em gái đều sống trong ký túc xá của trường không về, chẳng có ai lo cho hai người họ, họ chắc chắn luôn suy nghĩ” cho con cái của mình.
Hạ Diệu Diệu thở dài một hơi, cô có thể hiểu ba mình, trong lòng cũng rất cảm kích, chỉ có điều đau lòng thì không thể tránh khỏi. Nếu không đoán sai, sau khi trở về em trai cô chắc chắn muốn bàn với cô về chuyện học ngoại trú, tránh để họ xảy ra hậu quả nghiêm trọng.
Hạ Diệu Diệu chậm rãi bước trở về, mải suy nghĩ chuyện của em trai em gái, cô không phản đối việc học ngoại trú, năm xưa cô cũng luôn học ngoại trú. Nhưng Hạ Vũ và Tiểu Ngư bây giờ đang ở học kỳ hai lớp 11, đã sắp bước vào 12 rồi, cô chỉ sợ làm lỡ chuyện học của chúng. Hơn nữa cô quan sát thấy Tiểu Ngư vốn không thích học ngoại trú. Nhưng bây giờ không phải là lúc Tiểu Ngư có muốn hay không. Nếu Hạ Vũ và Hạ Tiểu Ngư học ngoại trú, vậy sẽ có thể tiết kiệm hai phần tiền cơm, tiền ký túc xá, buổi trưa còn có thể nấu cơm cho ba mẹ, đây quả là một chuyện vẹn cả đôi đường. Còn về việc học cô tin trong lòng hai đứa nó biết chừng mực. Hạ Diệu Diệu đang lo lắng một vấn đề khác, trường trung học phổ thông cách nhà họ hơi xa, đi xe đạp cũng phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ, năm đó cô khá khỏe mạnh nên không thành vấn đề, nhưng em trai, em gái cô thì sao? Dáng người Hà Vũ vốn không vạm vỡ, ít nhất bảo nó đi đến công trường làm thêm thì nó không làm nổi. Em gái cô lại càng yếu ớt hơn, bảo nó đội nắng chạy đi chạy về, nó chắc chắn sẽ có ý kiến, không khéo con bé còn chả chịu chạy chiếc xe đạp cũ của nhà họ.
Hạ Diệu Diệu buồn bực gãi gãi đầu, dường như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ chê cái này, chê cái kia của em gái cô sau khi nghe cô nói suy nghĩ đó ra, bản thân cô chắc chắn sẽ tức điên muốn đánh cho nó một trận! Con bé chắc chắn sẽ không chịu chạy chiếc xe đạp ở nhà.
Nhưng làm người có lúc đúng là thần kinh, sẽ nuông chiều theo người khác một cách vô thức, cho dù biết yêu cầu của con bé là quá đáng thậm chí không hợp lý nhưng vẫn tự sĩ diện khổ mình, sau khi mắng xong vẫn sẽ chiều theo con bé. Vì cô không muốn em út mình lại một lần nữa nếm trải con đường mà mình đã đi qua.
Nhưng nếu thật sự vì thế mà mua xe mới thì Hạ Diệu Diệu lại không nỡ! Bảo cô bỏ tiền ra thì chẳng khác gì cứa vào tim gan của cô! Hạ Diệu Diệu hận không thể giẫm chết Hạ Tiểu Ngư, nhưng lại hiểu được tâm trạng trọng thể diện yêu cái đẹp của con bé. Cô năm xưa chẳng qua chỉ vì không có thời gian, không có tâm tư nghĩ đến mấy chuyện đó thôi.
“Con bé đáng chết! Đừng để bà đây bắt được mày phạm lỗi!” Hạ Diệu Diệu siết chặt chiếc khăn trong tay hận không thể xé toạc nó đi, nhưng giây tiếp theo liền vội vã thả ra, sợ làm hỏng rồi lại phải mua khăn mới!
Đột nhiên Hạ Diệu Diệu nhớ đến Hà An, Hà An có một chiếc xe đạp nhìn cũng không tệ! Nếu có thể...
Trong lòng Hạ Diệu Diệu bỗng không kiếm được cảm giác áy náy, đặc biệt là đối với bác gái Hà. Ba mẹ người ta bỏ ra ba bốn nghìn mua cho con trai một chiếc xe đạp địa hình như vậy, chắc chắn không muốn bị người khác chiếm tiện nghi, cô... ưm... Trong lòng Hạ Diệu Diệu đã nói một vạn lần xin lỗi với bác gái Hà nhưng vẫn quyết định bóc lột Hà An, xe đạp của Hà An có đến mấy bánh răng, đạp rất nhẹ nhàng. Cô chở Hà An chạy một vòng quanh trường cũng không cảm thấy nặng.
Cô có thể đưa xe đạp của nhà mình đến đây cho Hà An dùng tạm. Không phải cô khoác lác, chiếc xe đạp của nhà cô tuy nhìn không đẹp, nhưng thật sự vẫn chạy rất tốt. Nếu Hà An không đồng ý, vậy cô sẽ dỗ dành anh thêm, sau này kết hôn rồi nhường nhịn anh một chút là được. Thế là đã vui vẻ nhanh chóng quyết định như thế!
“Biểu tình? Cậu đùa gì vậy chứ!” Buổi trưa sau khi tan học, Hạ Diệu Diệu không kiên nhẫn thu dọn sách vở của mình: “Có phải hôm nay cậu quên mang theo não ra đường không hả?”
Du Văn Bác cũng không tức giận, hòa nhã đón lấy sổ sách vở trên tay cô giúp cô thu dọn, nếu để sinh viên của khoa Tài chính Quốc tế nhìn thấy đại tài tử lạnh lùng kiêu ngạo của họ khép nép hạ thấp giọng nói chuyện với một nữ sinh như thế, sẽ ngạc nhiên rớt kính mắt. Trên thực tế trước giờ anh ta chưa từng nổi giận, đặc biệt là với Hạ Diệu Diệu: “Đó thật sự là một chuyện tốt.”
“Chuyện tốt! Lúc này vào thời tiết thế này! Cậu cảm thấy đó là chuyện tốt sao!” Cô có điện mới đi phơi mình giữa trời nắng giữa phố cùng anh ta hò hét: “Tránh ra, tránh ra! Chó ngoan không cản đường!” Hạ Diệu Diệu còn phải đi ăn với Hà An, chẳng muốn nhìn anh chàng cao gầy như suy dinh dưỡng Du Văn Bác. Du Văn Bác đúng là suy dinh dưỡng, không chỉ gây mà còn rất đen, nhưng không hiểu sao lại khiến người khác cảm thấy anh rất lịch sự nhã nhặn. Quan trọng nhất là, anh ta là thanh mai trúc mã với Hạ Diệu Diệu. Nếu cho Hạ Diệu Diệu chọn, cô thì chưa từng quen biết nhà họ Du. Năm xưa bác trai nhà họ Du chính là đầu sỏ hại ba mẹ cô xảy ra tai nạn xe, kết quả ngay cả tiền bồi thường cũng không có. Cả nhà họ quỳ trước cửa nhà cô, khóc còn thảm hơn cả gia đình cô, đặc biệt là Du Văn Bác lúc đó nhỏ tuổi và anh trai của anh ta, khóc lóc thảm thiết, cô cũng không thể bắt bác trai vào tù! Chuyện này đến nay thật sự làm cô hối hận không thôi!
rn
Tác giả :
Anh Vũ Tắm Trăng