Đám Cưới Hào Môn
Chương 235
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu thật sự để con bé sống cùng Cao Trạm Vân thì cô bé sẽ là con của bọn họ, làm gì còn vị trí nào cho anh
Hơn nữa cái tên họ Cao giả tạo kia, tự cho mình rộng lượng, đến lúc vứt con gái của anh sang một bên, nói không chừng anh ta còn tìm một lý do đạo đức nào đó khiến Hạ Diệu Diệu không có lời nào để nói.
Thượng Thượng nhà anh sao để họ ức hiếp như thế được.
“Yên đấy
Có chuyện gì không thể nói mà phải khóc vậy?” Hà Mộc An tựa vào hàng sách đầu, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt nguy hiểm nhưng từ từ anh phát hiện ra, tóc trên Thái dương của3cô mất rồi..
Cảm giác tồn tại trong video call chính là nằm ở diện tích, màn hình nhà Hạ Diệu Diệu to như thế, sao có thể có cảm giác tồn tại gì chứ.
Nhưng trong nháy mắt, hình ảnh của cô đã chiếm một phần hai phòng sách, cái cảm giác đó nếu không có hiệu ứng quay lập thể, cô nhất định sẽ trở thành nhân vật chính duy nhất trong căn phòng này
Hung dữ với con gái xong còn tỏ thái độ không vui với người trông con gái nữa.
Hà Mộc An theo bản năng thu lại vẻ mặt tự tin, anh nhìn vào hình ảnh lập thể, ra sức giữ im lặng..
vốn dĩ...
“Hu hu..
Con muốn về nhà..
Hu hu...” Con muốn con muốn..
Oa0oa...
“Thượng Thượng, mẹ nói cho con biết, con còn khóc với ba thì ba sẽ không thích con, sau này cũng không cho con sang nhà chơi nữa.” Cô thật mất mặt
Vốn định cho Hà Mộc An thầy cô nuôi con tốt thế nào
Kết quả lại ra cái gì chứ? Chỉ cho người ta thấy một con bé xấu tính thôi
Hà Mộc An nghe vậy lập tức cảm thấy vô cùng tổn thương
Cô ấy nói như thế sẽ tạo ra một hiểu lầm to lớn trong tâm hồn con gái
Tất cả mọi nỗ lực của anh trong hôm nay đều bị phủ nhận bởi câu nói này
Quả nhiên trong lòng cô vẫn luôn nói xấu anh.
“Không nha! Ba không thích con thì cứ không thích5đi, không cần ba thích, con muốn về nhà...” Hạ Thượng Thượng lắc lắc thân người, ra sức nũng nịu, ba ruột chỉ mới quen biết thôi, nói xấu vài câu cũng là điều bình thường.
“Sao lại nói thế? Đó là ba con
Con muốn đi thì đi, muốn về thì về, người lớn không cần làm việc, cả ngày dẫn con đi đằng Đông đằng Tây chơi là được, có đúng không?” Hà Mộc An vô ý lùi về sau một bước, anh cảm thấy Thượng Thượng như muốn cãi lại: Cố lên!
Nhưng kỳ lạ thay, Hạ Thượng Thượng chỉ bĩu môi biểu thị ý không phục, đứng vào vị trí biểu tượng ôm mẹ, chu môi không nói lời nào.
Vậy cũng được...
“Có phải con4muốn đi không?”
Hừ! Không nghe, không nghe, cô bé muốn về nhà!
“Nói đi!”
Thượng Thượng bĩu môi, không cam tâm cũng không chịu khuất phục, mà không khuất phục thì sẽ bị đánh: “Là...” “Ba bận trăm công nghìn việc mà vẫn chơi cùng con, như vậy có phải rất vất vả rồi không?”
Hạ Thượng Thượng nghe vậy, bực bội buông gối ôm ra, sờ vào đầu ngón tay nhưng ngay lập tức lại ngẩng đầu vênh vang đắc ý: “Phải, con không nói ba không tốt, nhưng người ở đây không thích con
Họ không thích con! Nên con mới không muốn ở đây! Con muốn về nhà!” Hà Mộc An lập tức nhìn qua! Câu nói này không lớn cũng không nhỏ!
“Ai không thích con?9Ba con không thích con mà mua thú cưng cho con, rồi dẫn con đi chơi khu vui chơi, Chủ nhật nào cũng đón con về chơi, bộ con tưởng người lớn rảnh rỗi lắm mà đi hầu hạ con! Con bớt gây phiền phức cho mẹ đi.”
Gây phiền phức không biết là cái gì: “Không phải! Là cái bà đứng cạnh con lúc ăn cơm không thích con! Bà ấy trừng mắt với con! Thế này này...” Hạ Thượng Thượng diễn lại y như đúc: “Bà ấy trừng mắt với con! Chế con ăn nhiều...”
“...” Hạ Diệu Diệu nhất thời không nói nên lời
Mặt Hà Mộc An lập tức đanh lại, đây là nhà của con bé mà! Con gái của anh đang nói với mẹ nó là trong nhà của ba có người không thích con bé
Hạ Diệu Diệu nhìn con gái, miễn cưỡng hỏi lại: “Con đã ăn bao nhiêu rồi?...” Giọng của cô đã dịu dàng hơn, đã có chút khách khí hơn, cảm nhận bên cạnh đứa trẻ chắc là có người vì là người lớn nên ngại không dám nói trước mặt
“Chỉ ăn một chút kem thôi..
Mẹ, mẹ đến đón con đi! Con ghét ở đây! Con muốn về nhà.”
“Được, được rồi
Mẹ đến đón con.” M nó! Là do có suy nghĩ không thấu đáo! Nhà anh đâu chỉ có anh
Ông gì bà gì đó nghe nói đều tất cả, nhưng chắc gì họ đã thích Thượng Thượng của cô
Về đây cũng tốt, con gái mình vẫn nên do
mình bảo vệ
“Cảm ơn mẹ, con xuống lầu đợi mẹ!” Ai thèm chơi ở nhà ba chứ! Hừ!
Hạ Diệu Diệu vất vả đứng dậy.
Hà Mộc An nhanh chóng đi tới, nổi bật hơn người, thần sắc lạnh lùng, cao ngạo, chiếm lấy màn hình, giọng nói lạnh lẽo như đêm đông: “Em không cần đến đây
Anh sẽ xử lý được! Tin anh.” Hà Mộc An trịnh trọng, chăm chú nhìn Hạ Diệu Diệu, cho đến khi Hạ Diệu Diệu đã ngồi xuống thì anh quay đầu lại nói với con gái: “Chơi với mẹ một lát đi, ba sẽ lên liền.” Tại nơi của anh mà lại xảy ra chuyện này thì đúng là anh đã thất trách!
Hạ Diệu Diệu ngỡ ngàng nhìn Thượng Thượng.
Thượng Thượng cũng nhìn mẹ chẳng hiểu gì: Nhìn con làm gì? Con không có nói bậy mà.
Trong nhà ăn tại lầu một, mọi người đang bận rộn chạy ra chạy vào, dì Mục đang chỉ huy sắp xếp toàn bộ công việc trong nhà bếp, đang quy định món mà cô chủ nhỏ “thích nhất”: “Đã nói với các người bao nhiêu lần rồi, đừng chồng bát đĩa lên, xem tôi chết rồi sao? Làm lại lần nữa...”
Tiếng sột soạt bận rộn nháo nhào cả nhà bếp.
“Chào ngài.”
“Chào ngài Hà.”
“Chào ngài Hà.”
Dì Mục nghe vậy liền thu lại khí thế cấp trên lại, lùi về sau một bước, trang phục khi làm việc làm toát lên phong thái tao nhã, vô song ở tuổi xế chiều, bà cười hiền hòa: “Ngài Hà, sao ngài lại xuống đây? Cần gì thì cứ nói một tiếng, có phải cô chủ nhỏ có dặn dò gì không?”
Hà Mộc An nhìn bà, anh không có nhã hứng đoán dò thâm ý cao sâu: “Đến chỗ chú Hà nhận lương đi
Sau này không cần đến nữa.” Nói xong, Hà Mộc An không để bà có cơ hội nào để trả lời, anh lạnh lùng quay người bỏ lên lầu
Anh không truy cứu đến cùng là vì xem trọng công lao những người lớn tuổi đã làm việc bao nhiêu năm qua ở đây! Tự giải quyết cho tốt!
Dì Mục nghe vậy lấy làm lạ
Bà nhìn theo bóng của ngài Hà rời khỏi
Ánh mắt cứng đờ chuyển sang người phụ tá bên cạnh: “Lúc..
lúc nãy..
ngài Hà nói gì...” Phụ tá cúi đầu không lên tiếng, tranh thủ làm việc.
Dì Mục cảm thấy không thể tin được
Bà lại nhìn về hướng ngại Hà rời khỏi
Bà đã làm việc ở đây gần ba mươi năm nay! Ngài Hà từ lúc còn ở với lão gia cho đến khi chuyển ra sống một mình vẫn dắt theo bà, từ đó đến nay cũng đã hai mươi năm!
Nếu thật sự để con bé sống cùng Cao Trạm Vân thì cô bé sẽ là con của bọn họ, làm gì còn vị trí nào cho anh
Hơn nữa cái tên họ Cao giả tạo kia, tự cho mình rộng lượng, đến lúc vứt con gái của anh sang một bên, nói không chừng anh ta còn tìm một lý do đạo đức nào đó khiến Hạ Diệu Diệu không có lời nào để nói.
Thượng Thượng nhà anh sao để họ ức hiếp như thế được.
“Yên đấy
Có chuyện gì không thể nói mà phải khóc vậy?” Hà Mộc An tựa vào hàng sách đầu, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt nguy hiểm nhưng từ từ anh phát hiện ra, tóc trên Thái dương của3cô mất rồi..
Cảm giác tồn tại trong video call chính là nằm ở diện tích, màn hình nhà Hạ Diệu Diệu to như thế, sao có thể có cảm giác tồn tại gì chứ.
Nhưng trong nháy mắt, hình ảnh của cô đã chiếm một phần hai phòng sách, cái cảm giác đó nếu không có hiệu ứng quay lập thể, cô nhất định sẽ trở thành nhân vật chính duy nhất trong căn phòng này
Hung dữ với con gái xong còn tỏ thái độ không vui với người trông con gái nữa.
Hà Mộc An theo bản năng thu lại vẻ mặt tự tin, anh nhìn vào hình ảnh lập thể, ra sức giữ im lặng..
vốn dĩ...
“Hu hu..
Con muốn về nhà..
Hu hu...” Con muốn con muốn..
Oa0oa...
“Thượng Thượng, mẹ nói cho con biết, con còn khóc với ba thì ba sẽ không thích con, sau này cũng không cho con sang nhà chơi nữa.” Cô thật mất mặt
Vốn định cho Hà Mộc An thầy cô nuôi con tốt thế nào
Kết quả lại ra cái gì chứ? Chỉ cho người ta thấy một con bé xấu tính thôi
Hà Mộc An nghe vậy lập tức cảm thấy vô cùng tổn thương
Cô ấy nói như thế sẽ tạo ra một hiểu lầm to lớn trong tâm hồn con gái
Tất cả mọi nỗ lực của anh trong hôm nay đều bị phủ nhận bởi câu nói này
Quả nhiên trong lòng cô vẫn luôn nói xấu anh.
“Không nha! Ba không thích con thì cứ không thích5đi, không cần ba thích, con muốn về nhà...” Hạ Thượng Thượng lắc lắc thân người, ra sức nũng nịu, ba ruột chỉ mới quen biết thôi, nói xấu vài câu cũng là điều bình thường.
“Sao lại nói thế? Đó là ba con
Con muốn đi thì đi, muốn về thì về, người lớn không cần làm việc, cả ngày dẫn con đi đằng Đông đằng Tây chơi là được, có đúng không?” Hà Mộc An vô ý lùi về sau một bước, anh cảm thấy Thượng Thượng như muốn cãi lại: Cố lên!
Nhưng kỳ lạ thay, Hạ Thượng Thượng chỉ bĩu môi biểu thị ý không phục, đứng vào vị trí biểu tượng ôm mẹ, chu môi không nói lời nào.
Vậy cũng được...
“Có phải con4muốn đi không?”
Hừ! Không nghe, không nghe, cô bé muốn về nhà!
“Nói đi!”
Thượng Thượng bĩu môi, không cam tâm cũng không chịu khuất phục, mà không khuất phục thì sẽ bị đánh: “Là...” “Ba bận trăm công nghìn việc mà vẫn chơi cùng con, như vậy có phải rất vất vả rồi không?”
Hạ Thượng Thượng nghe vậy, bực bội buông gối ôm ra, sờ vào đầu ngón tay nhưng ngay lập tức lại ngẩng đầu vênh vang đắc ý: “Phải, con không nói ba không tốt, nhưng người ở đây không thích con
Họ không thích con! Nên con mới không muốn ở đây! Con muốn về nhà!” Hà Mộc An lập tức nhìn qua! Câu nói này không lớn cũng không nhỏ!
“Ai không thích con?9Ba con không thích con mà mua thú cưng cho con, rồi dẫn con đi chơi khu vui chơi, Chủ nhật nào cũng đón con về chơi, bộ con tưởng người lớn rảnh rỗi lắm mà đi hầu hạ con! Con bớt gây phiền phức cho mẹ đi.”
Gây phiền phức không biết là cái gì: “Không phải! Là cái bà đứng cạnh con lúc ăn cơm không thích con! Bà ấy trừng mắt với con! Thế này này...” Hạ Thượng Thượng diễn lại y như đúc: “Bà ấy trừng mắt với con! Chế con ăn nhiều...”
“...” Hạ Diệu Diệu nhất thời không nói nên lời
Mặt Hà Mộc An lập tức đanh lại, đây là nhà của con bé mà! Con gái của anh đang nói với mẹ nó là trong nhà của ba có người không thích con bé
Hạ Diệu Diệu nhìn con gái, miễn cưỡng hỏi lại: “Con đã ăn bao nhiêu rồi?...” Giọng của cô đã dịu dàng hơn, đã có chút khách khí hơn, cảm nhận bên cạnh đứa trẻ chắc là có người vì là người lớn nên ngại không dám nói trước mặt
“Chỉ ăn một chút kem thôi..
Mẹ, mẹ đến đón con đi! Con ghét ở đây! Con muốn về nhà.”
“Được, được rồi
Mẹ đến đón con.” M nó! Là do có suy nghĩ không thấu đáo! Nhà anh đâu chỉ có anh
Ông gì bà gì đó nghe nói đều tất cả, nhưng chắc gì họ đã thích Thượng Thượng của cô
Về đây cũng tốt, con gái mình vẫn nên do
mình bảo vệ
“Cảm ơn mẹ, con xuống lầu đợi mẹ!” Ai thèm chơi ở nhà ba chứ! Hừ!
Hạ Diệu Diệu vất vả đứng dậy.
Hà Mộc An nhanh chóng đi tới, nổi bật hơn người, thần sắc lạnh lùng, cao ngạo, chiếm lấy màn hình, giọng nói lạnh lẽo như đêm đông: “Em không cần đến đây
Anh sẽ xử lý được! Tin anh.” Hà Mộc An trịnh trọng, chăm chú nhìn Hạ Diệu Diệu, cho đến khi Hạ Diệu Diệu đã ngồi xuống thì anh quay đầu lại nói với con gái: “Chơi với mẹ một lát đi, ba sẽ lên liền.” Tại nơi của anh mà lại xảy ra chuyện này thì đúng là anh đã thất trách!
Hạ Diệu Diệu ngỡ ngàng nhìn Thượng Thượng.
Thượng Thượng cũng nhìn mẹ chẳng hiểu gì: Nhìn con làm gì? Con không có nói bậy mà.
Trong nhà ăn tại lầu một, mọi người đang bận rộn chạy ra chạy vào, dì Mục đang chỉ huy sắp xếp toàn bộ công việc trong nhà bếp, đang quy định món mà cô chủ nhỏ “thích nhất”: “Đã nói với các người bao nhiêu lần rồi, đừng chồng bát đĩa lên, xem tôi chết rồi sao? Làm lại lần nữa...”
Tiếng sột soạt bận rộn nháo nhào cả nhà bếp.
“Chào ngài.”
“Chào ngài Hà.”
“Chào ngài Hà.”
Dì Mục nghe vậy liền thu lại khí thế cấp trên lại, lùi về sau một bước, trang phục khi làm việc làm toát lên phong thái tao nhã, vô song ở tuổi xế chiều, bà cười hiền hòa: “Ngài Hà, sao ngài lại xuống đây? Cần gì thì cứ nói một tiếng, có phải cô chủ nhỏ có dặn dò gì không?”
Hà Mộc An nhìn bà, anh không có nhã hứng đoán dò thâm ý cao sâu: “Đến chỗ chú Hà nhận lương đi
Sau này không cần đến nữa.” Nói xong, Hà Mộc An không để bà có cơ hội nào để trả lời, anh lạnh lùng quay người bỏ lên lầu
Anh không truy cứu đến cùng là vì xem trọng công lao những người lớn tuổi đã làm việc bao nhiêu năm qua ở đây! Tự giải quyết cho tốt!
Dì Mục nghe vậy lấy làm lạ
Bà nhìn theo bóng của ngài Hà rời khỏi
Ánh mắt cứng đờ chuyển sang người phụ tá bên cạnh: “Lúc..
lúc nãy..
ngài Hà nói gì...” Phụ tá cúi đầu không lên tiếng, tranh thủ làm việc.
Dì Mục cảm thấy không thể tin được
Bà lại nhìn về hướng ngại Hà rời khỏi
Bà đã làm việc ở đây gần ba mươi năm nay! Ngài Hà từ lúc còn ở với lão gia cho đến khi chuyển ra sống một mình vẫn dắt theo bà, từ đó đến nay cũng đã hai mươi năm!
Tác giả :
Anh Vũ Tắm Trăng