Đám Cưới Hào Môn
Chương 232
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong tương lại họ có thể được tiếp xúc với cô chủ nhỏ nhiều hơn, tìm hiểu nhiều hơn
Di Cao thở dài, cũng không biết sau này sẽ ở bao lâu nữa
Bà đi thu dọn phòng cho cô công chúa nhỏ, cũng không biết công chúa nhỏ có thích hay không: “Cô chủ nhỏ làm gì thế?”
“Chơi với cún.”
“Cô chủ nhỏ có đi xem phòng không? Có gì không hài lòng thì bây giờ bà có thể bắt đầu sửa lại, nếu đến tối mới nói là không thích bà cũng không biết làm sao để cô chủ nhỏ thấy vui
Tuy nói không hy vọng trở thành tâm phúc bên cạnh cô chủ nhỏ nhưng để bị than phiền, không làm vừa lòng cô chủ nhỏ thì cũng không biết đi đâu cho được.
“Tôi thấy ngài Hà trước mắt3không có ý đó.” “Cô chủ nhỏ khi nào thì ra ngoài chơi?” Ông Mễ nhân đó cũng chêm vào một câu
Dì Mục xua tay: “Tôi là sao biết được, ngài Hà đang bận làm việc, cô chủ nhỏ không hoạt bát cho lắm nên chắc cần thêm chút thời gian.”
Ông Mễ tắt hy vọng
Theo lời Cát lão nói, ông ta biết tiểu thư đã phải sống rất khổ cực, dù có thích hay không, ông ta cũng hy vọng có thể giúp cô bé có cuộc sống tốt hơn, cho nên khi được phân công hầu hạ cô công chúa nhỏ ra ngoài chơi, ông ta đã chuẩn bị nhiều cách mua vui cho cô bé, tranh thủ khoe khoang bản lĩnh chăm trẻ nhỏ.
Chiếc xe đạp cỡ nhỏ cũng đã chuẩn bị xong, bảo đảm công chúa0nhỏ sẽ rất hài lòng
Nói thích hay không thích công chúa nhỏ thì cũng khó nói, vì ông ta chưa từng tiếp xúc cô bé nhưng bản thân cũng là người tốt, không ai lại muốn sinh ra trong một hoàn cảnh túng quẫn như vậy
Hơn nữa, nói sao thì đây cũng là đứa con đầu lòng của ngài Hà, có ở đây thì cũng không có gì kỳ lạ: Cô chủ nhỏ giống ngài ấy không? Tính tình cô chủ nhỏ thế nào? Cô chủ nhỏ học đến lớp mấy mẫu giáo rồi? Cô chủ nhỏ thích ăn gì? Cô chủ nhỏ khi cười giống ai? Đây chỉ là nhu cầu muốn tìm hiểu theo bản năng thôi
Sau này nếu ngài Hà thích công chúa nhỏ, họ sẽ càng tận tâm hơn, còn nếu không thích thì cũng5làm hết khả năng rồi
Nghiêm tổng quản cảm thấy chỉ cần ngại Hà không có đứa con thứ hai, cơ bản đứa đầu lòng sẽ tốt hơn cho nên ông chuẩn bị hầu hạ như vậy, tuyệt đối không sai
Đợi dì Mục diễn tả xong ấn tượng lần đầu gặp, tất cả mọi người lập tức ai về việc nấy
Ấn tượng đầu không tốt chứng tỏ bọn họ thất trách
Phút chốc, đại sảnh vắng lặng, chỉ còn Hà đại tổng quản đang đứng trên đầu cầu thang
So với sáu năm về trước, ngoài tóc càng lúc càng bạc thì ông ta bây giờ cũng không có gì thay đổi, già nhưng vẫn khỏe mạnh, tinh thần tráng kiện
Thật ra khi con người ta già đến một mức nhất định, muốn lên một tầng lầu cũng là điều không mấy4dễ dàng.
Ông ta thở dài
Điện thoại năm đó, chính ông ta là người nghe máy
Sau đó ông ta đã bẻ nát hai sim điện thoại của ba mẹ Hà An rồi ném vào bình hoa
Nói thật ống ta không cảm thấy việc mình làm năm đó có gì không đúng, để tránh cho ngài Hà không bị làm phiền bởi những người không cần thiết, cắt đứt liên lạc trong một thời gian cũng không có gì đáng trách.
Nhưng..
hết chuyện này đến chuyện kia liên tiếp xảy ra
Ví dụ bây giờ dù bình hoa đã không còn nhưng sự thật không thể cứ giấu mãi được, lần đầu ngài Hà dẫn con gái về, có một số chuyện không rảnh để xử lý, nhưng không có nghĩa là ngài ấy sẽ không hỏi
Hà đại tổng quản hít một hơi9thật sâu, thẳng lưng bước ra ngoài, ông ta hy vọng đến lúc đó ngài ấy sẽ xử lý khoan dung, dẫu sao thì có một số chuyện đâu ai ngờ được.
Hạ Thượng Thượng ăn hết cái bánh donut trên tay, sau đó duỗi hết năm đầu ngón tay múp míp của mình ra rồi dùng lưỡi liếm mứt hoa quả còn sót lại trên đó
Liếm tay xong, cô bé lại liên tiếp sổ mứt hoa quả còn sót lại trên đĩa thêm một lần nữa cho thật sạch sẽ.
Hà Mộc An ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy con gái mình đang liếm đĩa thức ăn, kinh hãi đến mức quên gõ phím gì
Anh vội vàng cầm lấy bộ đàm: “Những thức ăn lúc nãy, mang thêm 10 phần nữa.” Sao anh có thể để con gái nhà mình liếm đĩa? Là liểm đĩa đó!
Nếu Hạ Diệu Diệu nhìn thấy Thượng Thượng lúc này, chắc cũng chỉ liếc một cái chứ không nói đến chuyện không thể liếm đĩa bẩn
Cô cũng sẽ chẳng đau lòng con gái mình vì ăn chưa đủ nên phải liếm thêm cái đĩa.
Với cách nhìn của Hạ Diệu Diệu, cô đơn thuần xem đó là cách biểu hiện của việc con trẻ thích ăn, quý trọng thức ăn
Lúc còn nhỏ, cô đã phải dành tiền cả tháng trời mới có thể ăn một bát mì
Lúc đó, cô ăn một mạch, ăn đến nỗi muốn liếm sạch sẽ cái nồi, cho nên cứ liếm lấy liểm để
Ai lúc nhỏ mà có thể bỏ qua được hương vị đồ ăn khi liếm chứ? Đâu thể nói là đáng thương
Chỉ cần nói đó là tính cách lúc bé, lớn lên sẽ không còn như vậy nữa.
Một Hạ Diệu Diệu rộng lượng, xưa nay không ngại khổ, không ngại ăn mì để nuôi con gái, không ngại nhặt những thức cặn bã rơi trên đất, quý trọng vạn phần đưa vào trong miệng ăn như kiểu bị bỏ đói tám trăm năm vậy
Nhưng cô cũng không đến nỗi cố gắng ăn sạch những thứ nhặt từ dưới đất lên bởi vì có khi đó không phải là thức ăn của cô rơi từ trên bàn xuống.
Cho nên cô không thể nào nuôi con theo loại hình công chúa được, và cô cũng không muốn nuôi con phải quá cầu kỳ
Hà Mộc An không thể chấp nhận, không thể chấp nhận con gái mình tội nghiệp đến thế
Anh nhất định phải mang thật nhiều thức ăn mà con bé thích bày ra cả nền đất, thức ăn cũng nhất định phải thật nhiều vào, con gái ăn một miếng vứt một miếng, không cần phải ăn hết!
Hạ Thượng Thượng không hiểu mình có thể tránh được cách giáo dục tàn khốc của mẹ mình mà tiến vào một cảnh giới khác không, chỉ thấy giống như con sói đói cứ nhìn ly kem thèm thuồng
Lại có thể ăn được kem mà! Cô bé thâm dò rất lâu nhưng chưa dám động đậy, hạnh phúc quá, có thể một mình ăn kết ly kem to như thế.
Hạ Thượng Thượng lén nhìn ba ruột, thấy ba không có ý định ngăn cản, bắt lại, cô bé nhấc tay lên, hung hăng cắn một miếng thật to cho đủ vốn, thấy ba không bắt mình bỏ xuống để lần sau ăn, cô bé bắt đầu chậm rãi ăn nghiêm túc.
Hà Mộc An nhìn con gái, ánh mắt vô cùng hiền hòa
Hạ Thượng Thượng giơ cái muỗng nhỏ lên, hạnh phúc nuốt ly kem ngon hơn một trăm lần những ly bình thường vào bụng
Đợi mười phần khác mang lên xong, Hạ Thượng Thượng cảm thấy hạnh phúc đến quá đỗi đột ngột
Đôi mắt mở to, tròn trịa đến độ mới nhảy ra khỏi hốc mắt: Đều..
Đều dành cho mình..
Máy tính trên bàn Hà Mộc An bỗng vang lên, bên kia là tiếng hỏi thăm lễ độ của Cao Trạm Vân
Hà Mộc An vặn nhỏ âm lượng xuống, giữ vững tinh thần, chào hỏi lại.
Ngữ khí của hai người, một bên lạnh lùng, một bên khách sáo, giống như những phẩm chất đạo đức ngũ giảng tứ mỹ* đều tề tựu trong hai con người này, sáng lập nên một Trung Quốc mới.
(*) Ngũ giảng tử mỹ: ngũ giảng- năm chú ý là: chú ý văn minh, chú ý lịch sự, chú ý sạch sẽ, chú ý trật tự, chú ý đạo đức; từ mỹ – bốn đẹp là: tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, môi trường đẹp.
“Bụng con bé hai hôm nay không được tốt
Anh đừng cho con bé ăn mấy thứ lạnh bụng.” “Phiền em rồi, anh sẽ chú ý.”
“Ba ruột, cho con hết hả? Cho con hết hả?”
Hà Mộc An gác máy, nghĩ ngợi rồi lại vung tay: “Mang mấy thứ nóng nóng lên.”
O ho?
Hạ Thượng Thượng sau khi đã ăn hết toàn bộ, lại ôm Quả Bóng Trắng, bắt đầu thám hiểm phòng khách to lớn
“Bắt được rồi...”
“Chạy mau! Chạy mau!” Sáu cái chân cứ chạy đùa giỡn qua các giá sách bằng gỗ tử đàn trong phòng.
“Ha ha, bắt không được, bắt không được...”
“Gâu..
Gâu gâu...” Tiếng sủa của chú chó con cứ bám theo.
Hà Mộc An mỉm cười rồi lại quay về máy tính tiện tay mở lớn màn hình, quan sát hết hết các góc
Hạ Thượng Thượng tò mò dựa vào giá sách cao ba mét, chầm chậm nhìn xuống màn hình, bỗng nhiên hình ảnh của cô bé lấp đầy cả màn hình
Hạ Thượng Thượng kinh hãi nhìn bản thân mình
Là mình sao? Tất cả là mình hết!
Thượng Thượng chìa tay ra thăm dò, Thượng Thượng trong màn hình cũng chia tay ra.
Cô bé nhấc chân lên, Thượng Thượng trong màn hình cũng nhấc chân lên, sau đó hưng phấn khoa tay múa chân, đứa nhỏ ở trong cũng hưng phấn khoa tay múa chân
Giống như tìm được đồ chơi mới, Hạ Thượng Thượng vui thích cười hi hi ha ha, nhìn hình phản chiếu của mình trên màn hình bốn mét kia
Hình phản chiều cao lớn, uy mãnh như những tay xạ thủ của toàn thế giới.
Cô bé hận không thể giống con tinh tinh lớn, ngẩng mặt lên trời, tru tréo ba phút.
Tiểu Thượng Thượng ngửa trước ngửa sau, mong muốn biểu hiện, lúc thì đứng bằng một chân, lúc thì đứng chúi đầu xuống, lúc thì tay chân múa máy, cuối cùng mang hết những điệu nhảy học được ở trường ra biểu diễn, giả bộ gật gù đắc ý rồi quở mắng như có các bạn học ở đây
Sau đó cô bé lẳng lặng nâng cằm lên, càng lúc càng vui vẻ
Hà Mộc An thỉnh thoảng mỉm cười
Người bên kia màn hình lộ vẻ kinh hãi nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, nghiêm túc báo cáo kế hoạch năm sau.
Con gái như quá bất ngờ nên rất vui mừng, cả phòng sách tràn ngập cảm xúc của cô bé.
Cơm trưa ở trang trại Hà Quang rất thịnh soạn, hơn ba mươi món ngọt khác nhau, hai mươi lăm món rau xanh, một trăm lẻ ba món thịt, hải sản tươi
Trái cây ăn sau bữa cơm thì vô cùng đa dạng
Tất cả bày đầy cái bàn tròn gỗ dài mười mét
Nhân viên của bảy tám nhà bếp đang phân loại bữa ăn và chuẩn bị thêm thức ăn.
Hạ Thượng Thượng thu dọn lại đồ chơi trong phòng rồi lại ôm cổ ba như một thục nữ
Hà Mộc An xoa đầu con rồi bế con gái ngồi bên cạnh mình
Dì Mục cũng mang theo hai đồ đệ cùng hầu hạ
Bình thường ngài Hà dùng cơm không cần họ có mặt ở đây nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô chủ nhỏ về nhà nên phải hầu hạ theo quy định: “Ngài Hà, cô chủ nhỏ, mời.” Hạ Thượng Thượng ngồi bên cạnh ba ruột, thẹn thùng lướt mắt nhìn các món thức ăn trên bàn, mắt cô bé lập tức sáng lấp lánh lên nhìn thấy một thùng kem to tướng
Cô bé muốn ăn, muốn ăn! Nước bọt cũng sắp chảy ra luôn rồi.
Hà Mộc An thấy vậy, lập tức “không hiểu chuyện” ngăn cản tầm nhìn của con gái
Sao lại quên mất cái này? Giang Nam bởi cho cô chủ nhỏ một chén cơm: “Bà Mục đặc biệt làm cho con món cơm hạt thông, thơm lắm, con ngửi thử xem.”
“Không muốn.” Hạ Thượng Thượng quả quyết lắc đầu với ba của mình, tuyên bố bá đạo: “Con muốn ăn kem.” Hà Mộc An ôn hòa: “Không được, mẹ con nói bụng con hai hôm nay không tốt nên không được ăn đồ lạnh.”
“Không muốn!” Kem trên núi Hà Quang không có thành phần nào không phù hợp với trẻ con nhưng lạnh quá sẽ dễ bị bệnh!
Tình thương Hà Mộc An dành cho con gái không có chút nào là giả tạo
Lần đầu tiên dẫn con gái về nhà thì càng không giả tạo
Dịu dàng không phải là bản chất của anh
Anh càng quen với việc ra lệnh và bắt người ta phải phục tùng
Anh không quen với chuyện bị chỉ trích, nhất là lúc mà bạn tự nhận mình chẳng quyết định sai, hình như không thể hiểu được khi anh nói ra những lời hòa nhã thì sẽ có người nói với anh một cách chắc chắn “Không muốn“.
“Đến giờ ăn cơm thì phải ăn cơm.” Sắc mặt Hà Mộc An trở nên nghiêm túc, khí thế bừng bừng như kiểu nói một là một, hai là hai
Anh phất tay bảo người làm lấy thùng kem đi.
Hạ Thượng Thượng khóc oa lên một tiếng: “Ba đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét..
Con muốn về nhà...”
Trong tương lại họ có thể được tiếp xúc với cô chủ nhỏ nhiều hơn, tìm hiểu nhiều hơn
Di Cao thở dài, cũng không biết sau này sẽ ở bao lâu nữa
Bà đi thu dọn phòng cho cô công chúa nhỏ, cũng không biết công chúa nhỏ có thích hay không: “Cô chủ nhỏ làm gì thế?”
“Chơi với cún.”
“Cô chủ nhỏ có đi xem phòng không? Có gì không hài lòng thì bây giờ bà có thể bắt đầu sửa lại, nếu đến tối mới nói là không thích bà cũng không biết làm sao để cô chủ nhỏ thấy vui
Tuy nói không hy vọng trở thành tâm phúc bên cạnh cô chủ nhỏ nhưng để bị than phiền, không làm vừa lòng cô chủ nhỏ thì cũng không biết đi đâu cho được.
“Tôi thấy ngài Hà trước mắt3không có ý đó.” “Cô chủ nhỏ khi nào thì ra ngoài chơi?” Ông Mễ nhân đó cũng chêm vào một câu
Dì Mục xua tay: “Tôi là sao biết được, ngài Hà đang bận làm việc, cô chủ nhỏ không hoạt bát cho lắm nên chắc cần thêm chút thời gian.”
Ông Mễ tắt hy vọng
Theo lời Cát lão nói, ông ta biết tiểu thư đã phải sống rất khổ cực, dù có thích hay không, ông ta cũng hy vọng có thể giúp cô bé có cuộc sống tốt hơn, cho nên khi được phân công hầu hạ cô công chúa nhỏ ra ngoài chơi, ông ta đã chuẩn bị nhiều cách mua vui cho cô bé, tranh thủ khoe khoang bản lĩnh chăm trẻ nhỏ.
Chiếc xe đạp cỡ nhỏ cũng đã chuẩn bị xong, bảo đảm công chúa0nhỏ sẽ rất hài lòng
Nói thích hay không thích công chúa nhỏ thì cũng khó nói, vì ông ta chưa từng tiếp xúc cô bé nhưng bản thân cũng là người tốt, không ai lại muốn sinh ra trong một hoàn cảnh túng quẫn như vậy
Hơn nữa, nói sao thì đây cũng là đứa con đầu lòng của ngài Hà, có ở đây thì cũng không có gì kỳ lạ: Cô chủ nhỏ giống ngài ấy không? Tính tình cô chủ nhỏ thế nào? Cô chủ nhỏ học đến lớp mấy mẫu giáo rồi? Cô chủ nhỏ thích ăn gì? Cô chủ nhỏ khi cười giống ai? Đây chỉ là nhu cầu muốn tìm hiểu theo bản năng thôi
Sau này nếu ngài Hà thích công chúa nhỏ, họ sẽ càng tận tâm hơn, còn nếu không thích thì cũng5làm hết khả năng rồi
Nghiêm tổng quản cảm thấy chỉ cần ngại Hà không có đứa con thứ hai, cơ bản đứa đầu lòng sẽ tốt hơn cho nên ông chuẩn bị hầu hạ như vậy, tuyệt đối không sai
Đợi dì Mục diễn tả xong ấn tượng lần đầu gặp, tất cả mọi người lập tức ai về việc nấy
Ấn tượng đầu không tốt chứng tỏ bọn họ thất trách
Phút chốc, đại sảnh vắng lặng, chỉ còn Hà đại tổng quản đang đứng trên đầu cầu thang
So với sáu năm về trước, ngoài tóc càng lúc càng bạc thì ông ta bây giờ cũng không có gì thay đổi, già nhưng vẫn khỏe mạnh, tinh thần tráng kiện
Thật ra khi con người ta già đến một mức nhất định, muốn lên một tầng lầu cũng là điều không mấy4dễ dàng.
Ông ta thở dài
Điện thoại năm đó, chính ông ta là người nghe máy
Sau đó ông ta đã bẻ nát hai sim điện thoại của ba mẹ Hà An rồi ném vào bình hoa
Nói thật ống ta không cảm thấy việc mình làm năm đó có gì không đúng, để tránh cho ngài Hà không bị làm phiền bởi những người không cần thiết, cắt đứt liên lạc trong một thời gian cũng không có gì đáng trách.
Nhưng..
hết chuyện này đến chuyện kia liên tiếp xảy ra
Ví dụ bây giờ dù bình hoa đã không còn nhưng sự thật không thể cứ giấu mãi được, lần đầu ngài Hà dẫn con gái về, có một số chuyện không rảnh để xử lý, nhưng không có nghĩa là ngài ấy sẽ không hỏi
Hà đại tổng quản hít một hơi9thật sâu, thẳng lưng bước ra ngoài, ông ta hy vọng đến lúc đó ngài ấy sẽ xử lý khoan dung, dẫu sao thì có một số chuyện đâu ai ngờ được.
Hạ Thượng Thượng ăn hết cái bánh donut trên tay, sau đó duỗi hết năm đầu ngón tay múp míp của mình ra rồi dùng lưỡi liếm mứt hoa quả còn sót lại trên đó
Liếm tay xong, cô bé lại liên tiếp sổ mứt hoa quả còn sót lại trên đĩa thêm một lần nữa cho thật sạch sẽ.
Hà Mộc An ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy con gái mình đang liếm đĩa thức ăn, kinh hãi đến mức quên gõ phím gì
Anh vội vàng cầm lấy bộ đàm: “Những thức ăn lúc nãy, mang thêm 10 phần nữa.” Sao anh có thể để con gái nhà mình liếm đĩa? Là liểm đĩa đó!
Nếu Hạ Diệu Diệu nhìn thấy Thượng Thượng lúc này, chắc cũng chỉ liếc một cái chứ không nói đến chuyện không thể liếm đĩa bẩn
Cô cũng sẽ chẳng đau lòng con gái mình vì ăn chưa đủ nên phải liếm thêm cái đĩa.
Với cách nhìn của Hạ Diệu Diệu, cô đơn thuần xem đó là cách biểu hiện của việc con trẻ thích ăn, quý trọng thức ăn
Lúc còn nhỏ, cô đã phải dành tiền cả tháng trời mới có thể ăn một bát mì
Lúc đó, cô ăn một mạch, ăn đến nỗi muốn liếm sạch sẽ cái nồi, cho nên cứ liếm lấy liểm để
Ai lúc nhỏ mà có thể bỏ qua được hương vị đồ ăn khi liếm chứ? Đâu thể nói là đáng thương
Chỉ cần nói đó là tính cách lúc bé, lớn lên sẽ không còn như vậy nữa.
Một Hạ Diệu Diệu rộng lượng, xưa nay không ngại khổ, không ngại ăn mì để nuôi con gái, không ngại nhặt những thức cặn bã rơi trên đất, quý trọng vạn phần đưa vào trong miệng ăn như kiểu bị bỏ đói tám trăm năm vậy
Nhưng cô cũng không đến nỗi cố gắng ăn sạch những thứ nhặt từ dưới đất lên bởi vì có khi đó không phải là thức ăn của cô rơi từ trên bàn xuống.
Cho nên cô không thể nào nuôi con theo loại hình công chúa được, và cô cũng không muốn nuôi con phải quá cầu kỳ
Hà Mộc An không thể chấp nhận, không thể chấp nhận con gái mình tội nghiệp đến thế
Anh nhất định phải mang thật nhiều thức ăn mà con bé thích bày ra cả nền đất, thức ăn cũng nhất định phải thật nhiều vào, con gái ăn một miếng vứt một miếng, không cần phải ăn hết!
Hạ Thượng Thượng không hiểu mình có thể tránh được cách giáo dục tàn khốc của mẹ mình mà tiến vào một cảnh giới khác không, chỉ thấy giống như con sói đói cứ nhìn ly kem thèm thuồng
Lại có thể ăn được kem mà! Cô bé thâm dò rất lâu nhưng chưa dám động đậy, hạnh phúc quá, có thể một mình ăn kết ly kem to như thế.
Hạ Thượng Thượng lén nhìn ba ruột, thấy ba không có ý định ngăn cản, bắt lại, cô bé nhấc tay lên, hung hăng cắn một miếng thật to cho đủ vốn, thấy ba không bắt mình bỏ xuống để lần sau ăn, cô bé bắt đầu chậm rãi ăn nghiêm túc.
Hà Mộc An nhìn con gái, ánh mắt vô cùng hiền hòa
Hạ Thượng Thượng giơ cái muỗng nhỏ lên, hạnh phúc nuốt ly kem ngon hơn một trăm lần những ly bình thường vào bụng
Đợi mười phần khác mang lên xong, Hạ Thượng Thượng cảm thấy hạnh phúc đến quá đỗi đột ngột
Đôi mắt mở to, tròn trịa đến độ mới nhảy ra khỏi hốc mắt: Đều..
Đều dành cho mình..
Máy tính trên bàn Hà Mộc An bỗng vang lên, bên kia là tiếng hỏi thăm lễ độ của Cao Trạm Vân
Hà Mộc An vặn nhỏ âm lượng xuống, giữ vững tinh thần, chào hỏi lại.
Ngữ khí của hai người, một bên lạnh lùng, một bên khách sáo, giống như những phẩm chất đạo đức ngũ giảng tứ mỹ* đều tề tựu trong hai con người này, sáng lập nên một Trung Quốc mới.
(*) Ngũ giảng tử mỹ: ngũ giảng- năm chú ý là: chú ý văn minh, chú ý lịch sự, chú ý sạch sẽ, chú ý trật tự, chú ý đạo đức; từ mỹ – bốn đẹp là: tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, môi trường đẹp.
“Bụng con bé hai hôm nay không được tốt
Anh đừng cho con bé ăn mấy thứ lạnh bụng.” “Phiền em rồi, anh sẽ chú ý.”
“Ba ruột, cho con hết hả? Cho con hết hả?”
Hà Mộc An gác máy, nghĩ ngợi rồi lại vung tay: “Mang mấy thứ nóng nóng lên.”
O ho?
Hạ Thượng Thượng sau khi đã ăn hết toàn bộ, lại ôm Quả Bóng Trắng, bắt đầu thám hiểm phòng khách to lớn
“Bắt được rồi...”
“Chạy mau! Chạy mau!” Sáu cái chân cứ chạy đùa giỡn qua các giá sách bằng gỗ tử đàn trong phòng.
“Ha ha, bắt không được, bắt không được...”
“Gâu..
Gâu gâu...” Tiếng sủa của chú chó con cứ bám theo.
Hà Mộc An mỉm cười rồi lại quay về máy tính tiện tay mở lớn màn hình, quan sát hết hết các góc
Hạ Thượng Thượng tò mò dựa vào giá sách cao ba mét, chầm chậm nhìn xuống màn hình, bỗng nhiên hình ảnh của cô bé lấp đầy cả màn hình
Hạ Thượng Thượng kinh hãi nhìn bản thân mình
Là mình sao? Tất cả là mình hết!
Thượng Thượng chìa tay ra thăm dò, Thượng Thượng trong màn hình cũng chia tay ra.
Cô bé nhấc chân lên, Thượng Thượng trong màn hình cũng nhấc chân lên, sau đó hưng phấn khoa tay múa chân, đứa nhỏ ở trong cũng hưng phấn khoa tay múa chân
Giống như tìm được đồ chơi mới, Hạ Thượng Thượng vui thích cười hi hi ha ha, nhìn hình phản chiếu của mình trên màn hình bốn mét kia
Hình phản chiều cao lớn, uy mãnh như những tay xạ thủ của toàn thế giới.
Cô bé hận không thể giống con tinh tinh lớn, ngẩng mặt lên trời, tru tréo ba phút.
Tiểu Thượng Thượng ngửa trước ngửa sau, mong muốn biểu hiện, lúc thì đứng bằng một chân, lúc thì đứng chúi đầu xuống, lúc thì tay chân múa máy, cuối cùng mang hết những điệu nhảy học được ở trường ra biểu diễn, giả bộ gật gù đắc ý rồi quở mắng như có các bạn học ở đây
Sau đó cô bé lẳng lặng nâng cằm lên, càng lúc càng vui vẻ
Hà Mộc An thỉnh thoảng mỉm cười
Người bên kia màn hình lộ vẻ kinh hãi nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, nghiêm túc báo cáo kế hoạch năm sau.
Con gái như quá bất ngờ nên rất vui mừng, cả phòng sách tràn ngập cảm xúc của cô bé.
Cơm trưa ở trang trại Hà Quang rất thịnh soạn, hơn ba mươi món ngọt khác nhau, hai mươi lăm món rau xanh, một trăm lẻ ba món thịt, hải sản tươi
Trái cây ăn sau bữa cơm thì vô cùng đa dạng
Tất cả bày đầy cái bàn tròn gỗ dài mười mét
Nhân viên của bảy tám nhà bếp đang phân loại bữa ăn và chuẩn bị thêm thức ăn.
Hạ Thượng Thượng thu dọn lại đồ chơi trong phòng rồi lại ôm cổ ba như một thục nữ
Hà Mộc An xoa đầu con rồi bế con gái ngồi bên cạnh mình
Dì Mục cũng mang theo hai đồ đệ cùng hầu hạ
Bình thường ngài Hà dùng cơm không cần họ có mặt ở đây nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô chủ nhỏ về nhà nên phải hầu hạ theo quy định: “Ngài Hà, cô chủ nhỏ, mời.” Hạ Thượng Thượng ngồi bên cạnh ba ruột, thẹn thùng lướt mắt nhìn các món thức ăn trên bàn, mắt cô bé lập tức sáng lấp lánh lên nhìn thấy một thùng kem to tướng
Cô bé muốn ăn, muốn ăn! Nước bọt cũng sắp chảy ra luôn rồi.
Hà Mộc An thấy vậy, lập tức “không hiểu chuyện” ngăn cản tầm nhìn của con gái
Sao lại quên mất cái này? Giang Nam bởi cho cô chủ nhỏ một chén cơm: “Bà Mục đặc biệt làm cho con món cơm hạt thông, thơm lắm, con ngửi thử xem.”
“Không muốn.” Hạ Thượng Thượng quả quyết lắc đầu với ba của mình, tuyên bố bá đạo: “Con muốn ăn kem.” Hà Mộc An ôn hòa: “Không được, mẹ con nói bụng con hai hôm nay không tốt nên không được ăn đồ lạnh.”
“Không muốn!” Kem trên núi Hà Quang không có thành phần nào không phù hợp với trẻ con nhưng lạnh quá sẽ dễ bị bệnh!
Tình thương Hà Mộc An dành cho con gái không có chút nào là giả tạo
Lần đầu tiên dẫn con gái về nhà thì càng không giả tạo
Dịu dàng không phải là bản chất của anh
Anh càng quen với việc ra lệnh và bắt người ta phải phục tùng
Anh không quen với chuyện bị chỉ trích, nhất là lúc mà bạn tự nhận mình chẳng quyết định sai, hình như không thể hiểu được khi anh nói ra những lời hòa nhã thì sẽ có người nói với anh một cách chắc chắn “Không muốn“.
“Đến giờ ăn cơm thì phải ăn cơm.” Sắc mặt Hà Mộc An trở nên nghiêm túc, khí thế bừng bừng như kiểu nói một là một, hai là hai
Anh phất tay bảo người làm lấy thùng kem đi.
Hạ Thượng Thượng khóc oa lên một tiếng: “Ba đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét..
Con muốn về nhà...”
Tác giả :
Anh Vũ Tắm Trăng