Đám Bạn Trai Đồng Thời Cầu Hôn Tôi, Làm Sao Giờ
Chương 7
Ba ngày nay, Ninh Vũ Phi vì quyết định muốn chia tay mà thiết lập rất nhiều ý tưởng, ví dụ như thứ tự chia tay, ví dụ như phải mở miệng ra sao, hay là ví dụ như… làm sao để phòng ngừa giết người diệt khẩu, khụ khụ… cuối cùng là một hạng mục đầu tiên kia, vụ trước sau, Ninh Vũ Phi đã đoán chừng có một số quyết đoán.
Ai tìm cậu trước, thì chia tay người đó trước! Về phần phải mở miệng ra sao? Gọn gàng dứt khoát, giải quyết nhanh gọn, thân là đàn ông chân chính, không thể kéo dài, chịu chết cũng phải dùng tư thế lao nhanh!
Chỉ là vạn vạn không thể ngờ tới, thái tử điện hạ là người tìm cậu đầu tiên, nhưng lại trong hoàn cảnh như vầy.
Nửa đêm canh ba, mưa to trắng xóa, nam nhân cao quý bị nước xối ướt sũng hiển nhiên tâm tình đang không ổn.
Tình huống như vậy… Thật sự thích hợp để nói hai chữ chia tay?
Ninh Vũ Phi ‘được’ kinh hãi như ý nguyện.
Mà lúc này Thẩm Lăng Dục một cách tự nhiên mà nắm chặt lấy tay cậu.
Ninh Vũ Phi hoàn hồn nhìn hắn.
Khóe môi Thẩm Lăng Dục nhếch lên thành nụ cười yếu ớt mê người, chỉ là đôi mắt trong suốt không như trước, mà phủ một lớp sương mù ngày đông, không cách nào nhìn thấu, lại có cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Thân thể Ninh Vũ Phi run nhẹ, có một ý sợ hãi không rõ nổi lên từ đáy lòng.
Không thể nghi ngờ, vị thái tử là người được coi là trong sáng nhất, dương quang nhất trong ba người.
Người được khen là có nụ cười ‘báu vật đế quốc’ phi thường mê hoặc, kết hợp với ngũ quan suất khí, con ngươi sáng ngời và khóe môi có lúm đồng tiền khả ái không ai sánh bằng, làm cho nụ cười của hắn hiện lên phần thuần túy, sạch sẽ, rất dễ dàng khiến người ta yêu thích, rất dễ dàng khiến lòng người sinh ấm áp.
Nhưng… đơn giản vậy thôi?
Hiện giờ hoàng đế bệ hạ đa tình, danh nghĩa có hơn mười vị hoàng tử, Thẩm Lăng Dục đứng thứ chín, thân thế của mẫu hậu còn là một bí ẩn bê bối…
Nhưng hắn lại thành thái tử duy nhất.
Nếu hắn thật sự có nụ cười đơn giản như vậy, sao có thể lăn lộn đứng vững chân ở trong hoàng thất được?
Ninh Vũ Phi vơ vét ký ức trong đầu, nhưng bởi vì thiếu một ít yếu tố quan trọng, nên vẫn không thể nào chạm vào được tầng hồi ức sâu thẳm nhất.
Thẩm Lăng Dục cũng không nhìn cậu, chỉ nắm chặt tay, vững bước đi vào màn mưa trắng xóa.
Là muốn đi đâu?
Ninh Vũ Phi không mở miệng hỏi, Thẩm Lăng Dục cũng không lên tiếng, hai người cứ tay trong tay mà trầm mặt đi vào trong bóng tối, bên tai vang lên tiếng nước mưa thanh thúy đập trên mặt đất.
Khoảng chừng đi hơn 20 phút, bọn họ vòng tới một ngọn núi nhỏ vô cùng hẻo lánh.
Tuy nói là núi nhưng không tính là quá cao, ước chừng sau 7,8 phút, hai người dễ dàng đứng ở trên đỉnh núi.
Mà đứng trên đỉnh núi ngước mắt nhìn lại, lại vừa đúng thấy được một mảnh đèn đuốc sáng rực.
—— Đế cung, vị trí tôn quý hoa lệ nhất toàn bộ đế quốc ngân hà.
Không ngờ góc độ ở ngọn núi này lại khéo đến vậy, tuy không cao, nhưng lại có thể làm cho tầm mắt người xuyên thấu vô số trang viên phủ đệ, liếc mắt một cái đã thấy khu trung tâm đế cung.
Tuy khoảng cách rất xa, đế cung phồn hoa kia lại giống ngôi sao nhỏ lóe lên giữa bầu trời đêm, nhưng xác thật nhìn đến thì…
Rất kỳ diệu, cũng rất hữu tâm.
Ninh Vũ Phi cơ hồ bắt được cái gì đó…
Lúc này Thẩm Lăng Dục lên tiếng: “Theo anh ngồi chút được không?”
Ninh Vũ Phi: “Điện hạ…”
Thẩm Lăng Dục quay đầu, gương mặt có chút mơ hồ trong màn đêm, nhưng giọng nói vẫn rõ ràng: “Đừng gọi anh như vậy.”
Do dự một chút, Ninh Vũ Phi mới khẽ gọi nói: “Anh họ.”
Thẩm Lăng Dục cong môi, cười đến phi thường vui vẻ: “Lần đầu tiên gặp anh, cũng không phải gọi như vậy.”
Hắn vừa nói, ký ức như phủ đầy bụi chợt dâng lên một mạch trong đầu Ninh Vũ Phi, cậu không khỏi ngạc nhiên… lại chợt lúng túng, nhẹ giọng nói: “Khi đó quá nhỏ… không hiểu chuyện, đừng chê cười em.”
Thẩm Lăng Dục mắt sáng ngời, sương mù lúc trước như tan thành mây khói: “Không cười em, chỉ là nghĩ lại thấy rất cao hứng, tuy rằng em gọi anh là ‘chị họ’, nhưng cũng coi anh là người thân mà, đúng không?”
Việc này được nhắc lại, dù Ninh Vũ Phi không phải ‘Ninh Vũ Phi’ kia nhưng vẫn thấy ngượng ngùng… Đem anh họ xem thành chị họ, chuyện này đến cùng là ngu đến chừng nào!
Nhưng… Ninh Vũ Phi nhớ lại một chút, thời điểm đó Thẩm Lăng Dục thật giống một cô gái.
Bảy, tám tuổi, có một đôi mắt ánh vàng xinh đẹp, lại khiếp khiếp nhược nhược, giọng cũng rất nhẹ, giống như một cô bé vậy.
Nhưng hai mươi năm sau, một đứa nhỏ nhát gan như vậy đã trưởng thành dáng dấp như vậy.
Nhát gan khiếp nhược không còn, thay vào đó là cao quý và hoàn mỹ trời sinh.
—— vương tử, bây giờ Thẩm Lăng Dục thật sự là vương tử trong lòng vô số thiếu nữ.
Ninh Vũ Phi có chút hoảng thần, Thẩm Lăng Dục lại nhẹ giọng nói: “Khi đó gặp được em, anh rất vui.”
Vui sao? Vui vẻ sao? Ninh Vũ Phi lục tìm ký ức, thực sự không có cách nào nhận ra một đứa trẻ cả người chằng chịt vết thương kia vui vẻ chỗ nào.
Tuổi ấu thơ của Thẩm Lăng Dục trải qua ở Dương gia.
Dương Thanh Hải từ đầu đến cuối là một tên khốn nạn, điểm này Ninh Vũ Phi vô cùng khẳng định.
Nhưng cậu không ngờ gã lại khốn nạn đến mức không phải là người đến mức đó.
Dương Nhược Hinh là em gái Dương Nhược Vân, là một người phụ nữ rất xinh đẹp nhưng lại bình thường ở các phương diện khác.
Bà có chị gái kiên cường, có chị gái thông tuệ, bà sinh ở Dương gia, có một người cha như vậy, lớn lên không bị méo mó đã là một kỳ tích.
Mà không ngờ chính vì gương mặt này mà bà chọc phải tai họa.
Dương Thanh Hải một lòng muốn phát đạt, cảm thấy hai đứa con gái mình sinh chính là cây rụng tiền.
Chị cả Dương Nhược Vân không nghe gã sắp xếp, cũng may đứa con gái nhỏ là một đứa vừa đẹp lại biết nghe lời.
Gã không biết từ đâu chiếm được tin tức, vớ được một cuộc gặp gỡ vô tình, ngớ ngẩn mà đưa con gái đến bên người hoàng đế.
Hoàng đế phong lưu thành tính, gặp được người đẹp thì dừng chân, một trận thề non hẹn biển nện xuống, Dương Nhược Hinh như thế nào chịu đựng nổi?
Bà luân hãm rất nhanh, Dương Thanh Hải cũng nằm mơ làm quốc trượng.
Chỉ là hoàng đế bạc tình, không tới mấy tháng thì đã chán, nhấc chân về cung, đem đứa con gái nam tước này quên không còn một mống.
Nhưng Dương Nhược Hinh lại hoài thai.
Lúc đó Dương Nhược Vân biết được tin tức này thì nổi giận lôi đình, thế nào cũng không chịu để bà lưu lại đứa nhỏ này.
Mà Dương Thanh Hải còn chưa hết hi vọng, Dương Nhược Hinh lại không tin hoàng đế quên mình, hai người cố ý muốn sinh đứa nhỏ, Dương Nhược Vân cũng không còn biện pháp.
Khi đứa nhỏ sinh ra, Dương Nhược Hinh không đợi ‘mẹ phú bởi con’, mà chỉ đợi được một câu: “Con của kỹ nữ, sao có thể nhập thất?”
Một câu đã hoàn toàn đập phá một đẹp của một người con gái.
Dương Nhược Hinh không cam lòng, khóc lớn tìm chết, còn có ích gì sao?
Trong sạch của nàng bị nói thành kỹ nữ, sao có thể được đế vương bạc tình mảy may quan tâm?
Thẩm Lăng Dục mới vừa đầy tròn tuổi, Dương Nhược Hinh tinh thần hỗn loạn, bắt đầu điên điên khùng khùng.
Hắn là hoàng tử thì đã sao? Hoàng đế đã có tám đứa con, đối với phong lưu nhất thời cũng không tưởng niệm.
Dương Nhược Hinh chịu đả kích lớn như vậy, trong lúc tuyệt vọng đem hết oán hận trong lòng phát tiết lên người đứa con có đôi mắt ánh vàng này.
Bởi vì cặp mắt kia, cả đời của bà đều bị phá huỷ.
Bởi vì nam nhân bạc tình kia, cả đời bà đều đã xong.
Dưới oán hận, bà điên cuồng đánh mắng đứa nhỏ…Mà Dương Thanh Hải cũng không chịu trách nhiệm, con gái thành ra cái dạng này, gã không thèm quan tâm mà vất vưởng ở ngoài, tình cờ bắt gặp Thẩm Lăng Dục chịu đòn, gã còn đạp một cước như muốn hả giận.
Khi đó Dương Nhược Vân đã gả vào phủ bá tước, từ khi đứa nhỏ kia được sinh ra, Dương Nhược Vân tức giận vứt lại một câu “đoạn tuyệt quan hệ” mà không chịu về nhà mẹ đẻ.
Dù bà nghe thấy tin hoàng đế không chịu nhận Thẩm Lăng Dục, nhưng tuyệt đối không ngờ tới Thẩm Lăng Dục ở Dương gia lại chịu nhiều ức hiếp và ngược đãi đến vậy.
Đều nói ‘hổ dữ không ăn thịt con’, bà nào dám biết Dương Nhược Hinh sẽ trở thành dáng vẻ đó!
Đợi đến bảy, tám năm trôi qua, Dương Nhược Vân tức giận cũng tan, dù thống hận Dương Thanh Hải nhưng lại không yên lòng Dương Nhược Hinh, trở về nhà mẹ đẻ một chuyến lại phát hiện ra đứa nhỏ nhát gan kia, trong lúc nhất thời, tâm tình bà rắc rối phức tạp đến mức khó mà diễn tả bằng lời.
Mà chính vào lúc này, Thẩm Lăng Dục lần đầu gặp được Ninh Vũ Phi.
Hoặc nên nói lần đầu hắn gặp được một người mỉm cười với hắn, một người không đánh hắn, không mắng hắn, lại còn lấy kẹo ngọt cho hắn ăn.
Dù là một đứa bé nhỏ hơn hắn, nhưng Thẩm Lăng Dục lại như thấy ánh sáng trong màn đêm u tối, ấm áp khiến người khác muốn nắm bắt trong tay.
Lúc Dương Nhược Vân muốn mang Thẩm Lăng Dục đi, mà khi đó Dương Nhược Hinh đã điên hoàn toàn, bà không chịu để ai mang hắn đi, ai động vào, bà tìm sống tìm chết.
Dương Nhược Vân hết cách, chỉ có thể để người ở lại Dương gia, định kỳ gửi Dương Thanh Hải không ít tiền, để gã chăm sóc Thẩm Lăng Dục.
Mà bà cũng nhẫn nhịn ghê tởm trong lòng, tranh thủ cách một thời gian trở về Dương gia hỏi thăm Thẩm Lăng Dục.
Thời gian năm năm, Thẩm Lăng Dục mười ba tuổi, Dương Nhược Hinh qua đời, Thẩm Lăng Dục cũng về hoàng cung, được hoàng hậu nuôi dưỡng bên người.
Khi Thẩm Lăng Dục rời đi Dương gia, Ninh Vũ Phi mới mười một tuổi.
Thật ra ‘Ninh Vũ Phi’ đối với anh họ cũng không có quá nhiều tình cảm.
Thời điểm gặp gỡ, Thẩm Lăng Dục tám tuổi, Ninh Vũ Phi mới sáu tuổi.
Tuy nhiên sau đó Dương Nhược Vân thường xuyên về Dương gia, nhưng không nhiều lần mang theo Ninh Vũ Phi.
Trong một năm, Ninh Vũ Phi cùng lắm về Dương gia có ba, bốn lần.
Năm năm, số lần hai người gặp nhau đại khái vẫn chưa tới hai mươi lần.
Thời gian ở chung ít ỏi như thế, đối với một đứa nhỏ mười một tuổi được sủng ái, sao có khả năng có nhiều ấn tượng với một người anh họ như thế?
Nhưng Thẩm Lăng Dục lại đem mỗi một lần gặp lại là cứu rỗi.
Nhớ đến việc đó, Ninh Vũ Phi cũng nhớ lại sự kiện ngày hôm nay.
—— ngày giỗ Dương Nhược Hinh.
Mười lăm năm trước, Dương Nhược Hinh qua đời, Thẩm Lăng Dục mới mười ba tuổi chôn cất tro cốt bà ở trên ngọn núi nhỏ này.
Ninh Vũ Phi khó giải thích được mà tim run lên, một luồng ý lạnh từ đáy lòng chậm rãi lan ra.
Thẩm Lăng Dục lẳng lặng nhìn về phía trước, âm thanh trong trẻo êm tai: “Mẹ qua đời, nhưng vẫn ngày đêm khát vọng vào đế cung.”
Có thể bà thật sự muốn nhìn nơi hủy hoại cả đời bà sao?”
Thẩm Lăng Dục làm như vậy là đang thỏa mãn nguyện vọng của bà hay là chết rồi cũng không muốn bà ngủ yên?
Mưa to trắng xóa hạ xuống trong đêm đen lại thêm phần cô lãnh, thân thể Ninh Vũ Phi hơi run rẩy, không dám nghĩ sâu xuống.
Thẩm Lăng Dục quay đầu, bỗng nhiên dùng sức ôm lấy Ninh Vũ Phi, cánh tay hắn mạnh mẽ, ôm rất chặt, tại đêm mưa đen tối, hắn cười đến sáng lạn: “Tiểu Vũ, không có em, anh đã sớm chết rồi.”
Diễm Thiếu: Yêu thái tử là có SM để xem, bình chọn, bình chọn cho anh ấy đi:v
Ai tìm cậu trước, thì chia tay người đó trước! Về phần phải mở miệng ra sao? Gọn gàng dứt khoát, giải quyết nhanh gọn, thân là đàn ông chân chính, không thể kéo dài, chịu chết cũng phải dùng tư thế lao nhanh!
Chỉ là vạn vạn không thể ngờ tới, thái tử điện hạ là người tìm cậu đầu tiên, nhưng lại trong hoàn cảnh như vầy.
Nửa đêm canh ba, mưa to trắng xóa, nam nhân cao quý bị nước xối ướt sũng hiển nhiên tâm tình đang không ổn.
Tình huống như vậy… Thật sự thích hợp để nói hai chữ chia tay?
Ninh Vũ Phi ‘được’ kinh hãi như ý nguyện.
Mà lúc này Thẩm Lăng Dục một cách tự nhiên mà nắm chặt lấy tay cậu.
Ninh Vũ Phi hoàn hồn nhìn hắn.
Khóe môi Thẩm Lăng Dục nhếch lên thành nụ cười yếu ớt mê người, chỉ là đôi mắt trong suốt không như trước, mà phủ một lớp sương mù ngày đông, không cách nào nhìn thấu, lại có cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Thân thể Ninh Vũ Phi run nhẹ, có một ý sợ hãi không rõ nổi lên từ đáy lòng.
Không thể nghi ngờ, vị thái tử là người được coi là trong sáng nhất, dương quang nhất trong ba người.
Người được khen là có nụ cười ‘báu vật đế quốc’ phi thường mê hoặc, kết hợp với ngũ quan suất khí, con ngươi sáng ngời và khóe môi có lúm đồng tiền khả ái không ai sánh bằng, làm cho nụ cười của hắn hiện lên phần thuần túy, sạch sẽ, rất dễ dàng khiến người ta yêu thích, rất dễ dàng khiến lòng người sinh ấm áp.
Nhưng… đơn giản vậy thôi?
Hiện giờ hoàng đế bệ hạ đa tình, danh nghĩa có hơn mười vị hoàng tử, Thẩm Lăng Dục đứng thứ chín, thân thế của mẫu hậu còn là một bí ẩn bê bối…
Nhưng hắn lại thành thái tử duy nhất.
Nếu hắn thật sự có nụ cười đơn giản như vậy, sao có thể lăn lộn đứng vững chân ở trong hoàng thất được?
Ninh Vũ Phi vơ vét ký ức trong đầu, nhưng bởi vì thiếu một ít yếu tố quan trọng, nên vẫn không thể nào chạm vào được tầng hồi ức sâu thẳm nhất.
Thẩm Lăng Dục cũng không nhìn cậu, chỉ nắm chặt tay, vững bước đi vào màn mưa trắng xóa.
Là muốn đi đâu?
Ninh Vũ Phi không mở miệng hỏi, Thẩm Lăng Dục cũng không lên tiếng, hai người cứ tay trong tay mà trầm mặt đi vào trong bóng tối, bên tai vang lên tiếng nước mưa thanh thúy đập trên mặt đất.
Khoảng chừng đi hơn 20 phút, bọn họ vòng tới một ngọn núi nhỏ vô cùng hẻo lánh.
Tuy nói là núi nhưng không tính là quá cao, ước chừng sau 7,8 phút, hai người dễ dàng đứng ở trên đỉnh núi.
Mà đứng trên đỉnh núi ngước mắt nhìn lại, lại vừa đúng thấy được một mảnh đèn đuốc sáng rực.
—— Đế cung, vị trí tôn quý hoa lệ nhất toàn bộ đế quốc ngân hà.
Không ngờ góc độ ở ngọn núi này lại khéo đến vậy, tuy không cao, nhưng lại có thể làm cho tầm mắt người xuyên thấu vô số trang viên phủ đệ, liếc mắt một cái đã thấy khu trung tâm đế cung.
Tuy khoảng cách rất xa, đế cung phồn hoa kia lại giống ngôi sao nhỏ lóe lên giữa bầu trời đêm, nhưng xác thật nhìn đến thì…
Rất kỳ diệu, cũng rất hữu tâm.
Ninh Vũ Phi cơ hồ bắt được cái gì đó…
Lúc này Thẩm Lăng Dục lên tiếng: “Theo anh ngồi chút được không?”
Ninh Vũ Phi: “Điện hạ…”
Thẩm Lăng Dục quay đầu, gương mặt có chút mơ hồ trong màn đêm, nhưng giọng nói vẫn rõ ràng: “Đừng gọi anh như vậy.”
Do dự một chút, Ninh Vũ Phi mới khẽ gọi nói: “Anh họ.”
Thẩm Lăng Dục cong môi, cười đến phi thường vui vẻ: “Lần đầu tiên gặp anh, cũng không phải gọi như vậy.”
Hắn vừa nói, ký ức như phủ đầy bụi chợt dâng lên một mạch trong đầu Ninh Vũ Phi, cậu không khỏi ngạc nhiên… lại chợt lúng túng, nhẹ giọng nói: “Khi đó quá nhỏ… không hiểu chuyện, đừng chê cười em.”
Thẩm Lăng Dục mắt sáng ngời, sương mù lúc trước như tan thành mây khói: “Không cười em, chỉ là nghĩ lại thấy rất cao hứng, tuy rằng em gọi anh là ‘chị họ’, nhưng cũng coi anh là người thân mà, đúng không?”
Việc này được nhắc lại, dù Ninh Vũ Phi không phải ‘Ninh Vũ Phi’ kia nhưng vẫn thấy ngượng ngùng… Đem anh họ xem thành chị họ, chuyện này đến cùng là ngu đến chừng nào!
Nhưng… Ninh Vũ Phi nhớ lại một chút, thời điểm đó Thẩm Lăng Dục thật giống một cô gái.
Bảy, tám tuổi, có một đôi mắt ánh vàng xinh đẹp, lại khiếp khiếp nhược nhược, giọng cũng rất nhẹ, giống như một cô bé vậy.
Nhưng hai mươi năm sau, một đứa nhỏ nhát gan như vậy đã trưởng thành dáng dấp như vậy.
Nhát gan khiếp nhược không còn, thay vào đó là cao quý và hoàn mỹ trời sinh.
—— vương tử, bây giờ Thẩm Lăng Dục thật sự là vương tử trong lòng vô số thiếu nữ.
Ninh Vũ Phi có chút hoảng thần, Thẩm Lăng Dục lại nhẹ giọng nói: “Khi đó gặp được em, anh rất vui.”
Vui sao? Vui vẻ sao? Ninh Vũ Phi lục tìm ký ức, thực sự không có cách nào nhận ra một đứa trẻ cả người chằng chịt vết thương kia vui vẻ chỗ nào.
Tuổi ấu thơ của Thẩm Lăng Dục trải qua ở Dương gia.
Dương Thanh Hải từ đầu đến cuối là một tên khốn nạn, điểm này Ninh Vũ Phi vô cùng khẳng định.
Nhưng cậu không ngờ gã lại khốn nạn đến mức không phải là người đến mức đó.
Dương Nhược Hinh là em gái Dương Nhược Vân, là một người phụ nữ rất xinh đẹp nhưng lại bình thường ở các phương diện khác.
Bà có chị gái kiên cường, có chị gái thông tuệ, bà sinh ở Dương gia, có một người cha như vậy, lớn lên không bị méo mó đã là một kỳ tích.
Mà không ngờ chính vì gương mặt này mà bà chọc phải tai họa.
Dương Thanh Hải một lòng muốn phát đạt, cảm thấy hai đứa con gái mình sinh chính là cây rụng tiền.
Chị cả Dương Nhược Vân không nghe gã sắp xếp, cũng may đứa con gái nhỏ là một đứa vừa đẹp lại biết nghe lời.
Gã không biết từ đâu chiếm được tin tức, vớ được một cuộc gặp gỡ vô tình, ngớ ngẩn mà đưa con gái đến bên người hoàng đế.
Hoàng đế phong lưu thành tính, gặp được người đẹp thì dừng chân, một trận thề non hẹn biển nện xuống, Dương Nhược Hinh như thế nào chịu đựng nổi?
Bà luân hãm rất nhanh, Dương Thanh Hải cũng nằm mơ làm quốc trượng.
Chỉ là hoàng đế bạc tình, không tới mấy tháng thì đã chán, nhấc chân về cung, đem đứa con gái nam tước này quên không còn một mống.
Nhưng Dương Nhược Hinh lại hoài thai.
Lúc đó Dương Nhược Vân biết được tin tức này thì nổi giận lôi đình, thế nào cũng không chịu để bà lưu lại đứa nhỏ này.
Mà Dương Thanh Hải còn chưa hết hi vọng, Dương Nhược Hinh lại không tin hoàng đế quên mình, hai người cố ý muốn sinh đứa nhỏ, Dương Nhược Vân cũng không còn biện pháp.
Khi đứa nhỏ sinh ra, Dương Nhược Hinh không đợi ‘mẹ phú bởi con’, mà chỉ đợi được một câu: “Con của kỹ nữ, sao có thể nhập thất?”
Một câu đã hoàn toàn đập phá một đẹp của một người con gái.
Dương Nhược Hinh không cam lòng, khóc lớn tìm chết, còn có ích gì sao?
Trong sạch của nàng bị nói thành kỹ nữ, sao có thể được đế vương bạc tình mảy may quan tâm?
Thẩm Lăng Dục mới vừa đầy tròn tuổi, Dương Nhược Hinh tinh thần hỗn loạn, bắt đầu điên điên khùng khùng.
Hắn là hoàng tử thì đã sao? Hoàng đế đã có tám đứa con, đối với phong lưu nhất thời cũng không tưởng niệm.
Dương Nhược Hinh chịu đả kích lớn như vậy, trong lúc tuyệt vọng đem hết oán hận trong lòng phát tiết lên người đứa con có đôi mắt ánh vàng này.
Bởi vì cặp mắt kia, cả đời của bà đều bị phá huỷ.
Bởi vì nam nhân bạc tình kia, cả đời bà đều đã xong.
Dưới oán hận, bà điên cuồng đánh mắng đứa nhỏ…Mà Dương Thanh Hải cũng không chịu trách nhiệm, con gái thành ra cái dạng này, gã không thèm quan tâm mà vất vưởng ở ngoài, tình cờ bắt gặp Thẩm Lăng Dục chịu đòn, gã còn đạp một cước như muốn hả giận.
Khi đó Dương Nhược Vân đã gả vào phủ bá tước, từ khi đứa nhỏ kia được sinh ra, Dương Nhược Vân tức giận vứt lại một câu “đoạn tuyệt quan hệ” mà không chịu về nhà mẹ đẻ.
Dù bà nghe thấy tin hoàng đế không chịu nhận Thẩm Lăng Dục, nhưng tuyệt đối không ngờ tới Thẩm Lăng Dục ở Dương gia lại chịu nhiều ức hiếp và ngược đãi đến vậy.
Đều nói ‘hổ dữ không ăn thịt con’, bà nào dám biết Dương Nhược Hinh sẽ trở thành dáng vẻ đó!
Đợi đến bảy, tám năm trôi qua, Dương Nhược Vân tức giận cũng tan, dù thống hận Dương Thanh Hải nhưng lại không yên lòng Dương Nhược Hinh, trở về nhà mẹ đẻ một chuyến lại phát hiện ra đứa nhỏ nhát gan kia, trong lúc nhất thời, tâm tình bà rắc rối phức tạp đến mức khó mà diễn tả bằng lời.
Mà chính vào lúc này, Thẩm Lăng Dục lần đầu gặp được Ninh Vũ Phi.
Hoặc nên nói lần đầu hắn gặp được một người mỉm cười với hắn, một người không đánh hắn, không mắng hắn, lại còn lấy kẹo ngọt cho hắn ăn.
Dù là một đứa bé nhỏ hơn hắn, nhưng Thẩm Lăng Dục lại như thấy ánh sáng trong màn đêm u tối, ấm áp khiến người khác muốn nắm bắt trong tay.
Lúc Dương Nhược Vân muốn mang Thẩm Lăng Dục đi, mà khi đó Dương Nhược Hinh đã điên hoàn toàn, bà không chịu để ai mang hắn đi, ai động vào, bà tìm sống tìm chết.
Dương Nhược Vân hết cách, chỉ có thể để người ở lại Dương gia, định kỳ gửi Dương Thanh Hải không ít tiền, để gã chăm sóc Thẩm Lăng Dục.
Mà bà cũng nhẫn nhịn ghê tởm trong lòng, tranh thủ cách một thời gian trở về Dương gia hỏi thăm Thẩm Lăng Dục.
Thời gian năm năm, Thẩm Lăng Dục mười ba tuổi, Dương Nhược Hinh qua đời, Thẩm Lăng Dục cũng về hoàng cung, được hoàng hậu nuôi dưỡng bên người.
Khi Thẩm Lăng Dục rời đi Dương gia, Ninh Vũ Phi mới mười một tuổi.
Thật ra ‘Ninh Vũ Phi’ đối với anh họ cũng không có quá nhiều tình cảm.
Thời điểm gặp gỡ, Thẩm Lăng Dục tám tuổi, Ninh Vũ Phi mới sáu tuổi.
Tuy nhiên sau đó Dương Nhược Vân thường xuyên về Dương gia, nhưng không nhiều lần mang theo Ninh Vũ Phi.
Trong một năm, Ninh Vũ Phi cùng lắm về Dương gia có ba, bốn lần.
Năm năm, số lần hai người gặp nhau đại khái vẫn chưa tới hai mươi lần.
Thời gian ở chung ít ỏi như thế, đối với một đứa nhỏ mười một tuổi được sủng ái, sao có khả năng có nhiều ấn tượng với một người anh họ như thế?
Nhưng Thẩm Lăng Dục lại đem mỗi một lần gặp lại là cứu rỗi.
Nhớ đến việc đó, Ninh Vũ Phi cũng nhớ lại sự kiện ngày hôm nay.
—— ngày giỗ Dương Nhược Hinh.
Mười lăm năm trước, Dương Nhược Hinh qua đời, Thẩm Lăng Dục mới mười ba tuổi chôn cất tro cốt bà ở trên ngọn núi nhỏ này.
Ninh Vũ Phi khó giải thích được mà tim run lên, một luồng ý lạnh từ đáy lòng chậm rãi lan ra.
Thẩm Lăng Dục lẳng lặng nhìn về phía trước, âm thanh trong trẻo êm tai: “Mẹ qua đời, nhưng vẫn ngày đêm khát vọng vào đế cung.”
Có thể bà thật sự muốn nhìn nơi hủy hoại cả đời bà sao?”
Thẩm Lăng Dục làm như vậy là đang thỏa mãn nguyện vọng của bà hay là chết rồi cũng không muốn bà ngủ yên?
Mưa to trắng xóa hạ xuống trong đêm đen lại thêm phần cô lãnh, thân thể Ninh Vũ Phi hơi run rẩy, không dám nghĩ sâu xuống.
Thẩm Lăng Dục quay đầu, bỗng nhiên dùng sức ôm lấy Ninh Vũ Phi, cánh tay hắn mạnh mẽ, ôm rất chặt, tại đêm mưa đen tối, hắn cười đến sáng lạn: “Tiểu Vũ, không có em, anh đã sớm chết rồi.”
Diễm Thiếu: Yêu thái tử là có SM để xem, bình chọn, bình chọn cho anh ấy đi:v
Tác giả :
Long Thất